Chương 1

Dưới bông mát của những cây sầu riêng, một cơn gió nhẹ thoảng qua làm cho Diệu Hương quên cả không khí oi bức của mùa hè. Mảnh vườn nhỏ này do nội cô tự tay chăm sóc được trồng toàn là sầu riêng.

Thời gian đã trôi qua quá nhanh. Lúc cô vừa lên Sài Gòn theo học ngành Công nghệ Sinh học, thì những giống sầu riêng mới vừa được trồng. Và bây giờ Diệu Hương vừa được công nhận tốt nghiệp thì những cây sầu riêng này cũng bắt đầu ra những chùm hoa đầu tiên.

Hình như Diệu Hương không để ý gì đến những loài hoa kiêu sa, quý phái.

Sở thích của cô thật giản dị. Những ngày hè về phụ nội mình chăm sóc mảnh vườn này. Diệu Hương chỉ thích ngắm nhìn những chùm hoa sầu riêng tím ngát rất đẹp.

Diệu Hương vẫn đang nhìn ngắm chúng một cách say mê thì cô thoạt giật mình khi thấy ông Hai Đặng đang loay hoay bên góc sầu riêng phía truớc.

– Ủa! Trưa rồi, nội chưa nghỉ sao?

– Để nội bồi xong góc này rồi nghỉ con à.

Nhìn ông rồi Diệu Hương nói một cách thật lòng:

– Con thấy nội lớn tuổi, đừng nên làm quá sức nội à.

Ông Hai Đặng mỉm cười:

– Làm mấy việc này cũng nhẹ nhàng mà con. Làm thế này nội cảm thấy khỏe hơn, chứ nằm hoài cơ thể uể oải lắm.

– Để con vào nhà lấy nước cho nội uống nha.

Ông khoát tay:

– Thôi đi con! Nội làm chút nữa thì nghỉ mà.

Dừng lại một lúc, ông tròn mắt nhìn Dỉệu Hương:

– Con lo cơm nước xòng chưa hả? Đừng cứ mê ra vườn rồi bỏ đói ông nha.

Diệu Hương hí hửng nói:

– Trưa nay, con làm nhiều món mà nội thích lắm, nội ơi.

Ông Hai Đặng ngạc nhiên hỏi:

– Món gì vậy con?

– Con không nói Đâu, lát nữa nội sẽ biết mà.

Ông tròn mắt nhìn Diệu Hương:

– Bí mật dữ vậy sao? Con nhất định không nói hả?

– Dạ. Nói trước mất ngon.

Ông Hai Đặng nhẹ lắc đầu rồi lại tiếp tục công việc của mình. Diệu Hương cũng lặng yên một lúc. Cô lại nhìn những cây sầu riêng rồi thắc mắc:

– Đây là giống sầu riêng mới, phải không nội?

– Ừ. Sao con lại hỏi vậy?

– Con thấy nội chăm sóc chúng kỹ lắm.

– Đây là giống sầu riêng lép hạt, đang được trồng phổ biến lắm đấy. Nội rất thích giống này nên chăm sóc chúng kỹ lắm. Diệu Hương mỉm cười nhìn ông:

– Công lao động vất vả của nội sắp đạt thành quả quả rồi.

Ông gật gù:

– Ừ. Chúng ra hoa rất nhiều. Nội mừng lắm nên ngày nào cũng muốn ra vườn chăm sóc chúng:

Cô nhìn ông Hai Đặng rồi thắc mắc:

– Chắc quả của nó sẽ ngon hơn mấy giống sầu riêng cũ của mình hả nội?

Ông Hai Đặng lại gật gù:

– Dĩ nhiên! Chất lượng quả của nó rất cao nên bà con ở quê mình bắt đầu trồng giống này rất nhiều.

– Con nghĩ cũng nhanh quá. Mới Đây mà chúng đã ra hoa rồi. Lúc con mới vừa đi học ở Sài Gòn thì chúng nhỏ xíu hà.

Ông nhíu mày nhìn Diệu Hương:

– Con lâu lâu mới về nên thấy nhanh như vậy. Đã bốn năm trôi qua rồi đấy Hương à.

Diệu Hương chỉ ''dạ'' thầm một tiếng mà không nói thêm gì. Nhìn những giọt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán đã in những nếp nhăn của ông mà cô cảm thấy yêu quý vô cùng. Mười chín năm đã trôi qua, kể từ ngày cha Diệu Hương mất vì cơn nước lũ. Mẹ cô đã đi làm ở Sài Gòn rồi bặt vô âm tín. Cô đã được nuôi lớn và trưởng thành từ tình thương của ông nội mình.

Diệu Hương nhìn ông rồi nói cách thật lòng:

– Suốt những năm qua con đi học, nội phải nuôi nấng con. Con thấy nội vất vả vì con nhiều lắm.

Cách nới của Diệu Hương làm ông Hai Đặng cảm thấy thương cô vô cùng.

Ông mỉm cười nhìn Diệu Hương:

– Cha con đã mất rồi, nội không lo cho con thì lo cho ai chứ.

Diệu Hương khẽ trách:

– Số con mồ côi cha đã đành. Còn mẹ con cũng bỏ con luôn nữa.

Ông Hai Đặng lắc đầu:

– Con đừng trách mẹ con như vậy. Biết mẹ con còn sống hay đã chết mà con trách.

Diệu Hương thắc mắc:

– Vậy sao mẹ con bặt tin luôn hả nội?

Ông nhìn Diệu Hương rồi thở dài:

– Làm sao mà nội biết được chứ.

Nói xong, cả ông và Diệu Hương không nói thêm gì. Lặng yên một lúc thật lâu rồi ông nói như yêu cầu:

– Thôi, con dọn cơm cho nội đi. Ông cảm thấy đói bụng lắm rồi.

– Dạ. Con đã dọn sẵn rồi. Nội tắm rửa cho khỏe đi rồi ăn cơm.

Diệu Hương vừa nói xong thì Hồng Trang bước đến. Cô khẽ gật đầu chào ông Hai Đặng:

– Thưa ông Hai, con mới đến.

Ông Hai Đặng mỉm cười:

– À! Con mới đến hả Trang?

Dừng lại một lúc rồi ông nói thêm:

– Thôi hai đứa cứ ở nói chuyện nha. Ông vào nhà tắm rửa.

– Dạ, Đợi ông Hai Đặng đi khuất vào trong nhà. Hồng Trang bắt đầu tíu tít hỏi:

– Mi về hồi nào hả?

Diệu Hương lườm cô bạn một cái:

– Tới bây giờ mi mới qua hả? Ta về Đây đã Hai ngày nay rồi.

Hồng Trang gặng hỏi:

– Vậy à! Sao cả tháng nay mi không liên lạc gì hết vậy?

– Mấy lần ta điện thoại qua phòng trọ có gặp mi Đâu. Mỗi lần điện qua thì mấy nhỏ bạn của mi đều bảo là không có ở nhà. Mi đi Đâu hoài vậy hả?

Hồng Trang khẽ lắc đầu:

– Đâu có đi Đâu.

Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:

– Sao bạn mi bảo mi không có ở nhà?

Hồng Trang nhíu mày cố suy nghĩ một lúc rồi cô nói nhanh như sực nhớ:

– À! chắc mấy lần đó ta ở lại trường diễn tập văn nghệ.

Diệu Hương khẽ gật gù:

– Thì ra là vậy!

Khựng lại một lúc rồi Diệu Hương thắc mắc:

– Ủa! Trường Đại học Du lịch sắp có chương trình gì vậy?

Hồng Trang nói nhanh:

– Ở trường thì không có.

– Vậy sao mi lại phải diễn tập văn nghệ?

– Chuẩn bị làm lễ xuất quân chiến dịch ''Mùa hè xanh''. Trường có tham gia mấy tiết mục nên phải diễn tập.

– Vậy à!

Hồng Trang nói với vẻ hào hứng:

– Ta mới vừa về Đây ngày hôm qua. Chiều nay sẽ lên trường ngay, hè này sinh viên ngành du lịch được di về tận Tây Nguyên đấy.

Diệu Hương tròn mắt nhìn Hồng Trang:

– Chiều nay là đi ngay à? Sao gấp quá vậy?

– Ta về nhà để thu xếp thôi mà, xong rồi thì phải trở lên trưởng ngay. Sáng mai thì làm lễ xuất quân rồi mà.

Diệu Hương nói với giọng hơi buồn:

– Cả tháng nay không gặp mi, bây giờ được gặp thì chiều nay đi rồi. Ta lại ở nhà một mình, buồn chết đi được.

Hồng Trang vỗ vai cô bạn một cái:

– Thôi, mi đừng buồn nữa mà. Tới đám cưới chị Vân thì ta về. Đâu có đi luôn Đâu à sợ.

Cả hai người đều lặng yên không nói gì. Hình như Hồng Trang đã nhận ra Diệu Hương đang buồn vì cô phải trở về Sài Gòn ngay. Cô nhìn vẻ mặt hơi buồn của Diệu Hương một lúc rồi lảng sang chuyện khác.

– Mấy ngày nay mi về anh Tân có qua tìm mi không vậy?

– Ngày nào mà không có sự xuất hiện của anh ta.

Hồng Trang nhìn Diệu Hương rồi trêu chọc:

– Được Việt kiều để ý mà mi không mừng sao?

Diệu Hương nói với giọng nghiêm nghị:

– Có gì Đâu mà mừng chứ.

Dừng lại một lúc rồi Diệu Hương tròn mắt nhìn cô bạn:

– Ủa! Sao mi biết anh Thành Tân về nước vậy?

– Nghe mẹ ta nói.

Diệu Hương chậm rãi nói:

– Anh Thành Tân hay đến Đây thăm ông nội. Mấy ngày nay ta về nhà thì bữa nào cũng gặp ảnh cả:

Hồng Trang cười mỉm:

– Anh ta nghe mi về nên qua thăm, chứ không phải qua thăm ông Hai Đâu.

Diệu Hương hỏi với vẻ khó chịu:

– Sao mi lại nói vậy?

Hồng Trang nói như giải thích:

– Ta nói không phải sao. Anh Tân thương mi nên tìm cách qua gặp mi đó, chứ thăm ông Hai cái gì mà ngày nào cũng qua vậy.

Diệu Hương vẫn lặng im chưa kịp nói gì thì Hồng Trang lại tiếp lời:

– Mi thấy anh Thành Tân thế nào? Ảnh thương mi dữ lắm đấy Hương à.

Diệu Hương khẽ gật đầu rồi nói một cách nghiêm túc:

– Ta thấy anh Thành Tân cũng tốt bụng lắm. Anh ấy lúc nào cũng tỏ ra lo lắng cho ta rất nhiều. Hồng Trang nheo mắt với Diệu Hương một cái:

– Vậy là mi đã cảm nhận được tình cảm anh Tân dành cho mi rồi phải không? Còn chờ gì nữa. Gật đầu ''OK'' đi là vừa.

Diệu Hương xua tay rối rít:

– Mi đừng hiểu lầm ý ta, ta chưa nghĩ đến chuyện đó Đâu Trang à.

Hồng Trang ngạc nhiên hỏi:

– Sao vậy hả?

Diệu Hương nói cách thật lòng:

– Dù ta và anh Thành Tân gần gũi với nhau từ nhỏ. Anh hết lòng lo 1ắng cho ta nhưng ta chỉ xem anh ấy như một người bạn tốt mà thôi. Chứ còn tình cảm gì ngoài ranh giới tình bạn thì hoàn toàn không có.

– Bộ trái tim mi bằng đá hả Hương?

– Sao mi lại nói vậy?

– Người ta tốt với mi như vậy mà mi không chút rung động gì sao?

Diệu Hương khẽ lắc đầu:

– Ta hoàn toàn không có chút tình cảm riêng tư gì với anh Tân ngoài tình bạn từ ngày xưa đến giờ.

Hồng Trang nói như cố thuyết phục Diệu Hương:

– Anh ta tốt bụng lại rất thương mi. Đừng hời hợt với anh Tân như vậy Hương à.

Diệu Hương nhìn cô bạn rồi thắc mắc:

– Chứ mi bảo ta phải làm gì bây giờ?

– Người ta thương mình thì mình cứ thương lại đi. Đừng phụ lòng tốt của người khác như vậy.

Chuyện tình cảm mà sao mi nói kỳ lạ vậy Trang? Tự nhiên bảo thương ai là thương sao?

Hồng Trang nói với vẻ khó chịu:

– Ta không hiểu suy nghĩ của mi như thế nào nữa. Người ta như vậy mà mi chê sao.

Diệu Hương lắc đầu nguầy nguậy:

– Sao mi lại nói vậy? Ta Đâu có chê anh Tân hồi nào Đâu.

– Vậy sao mi không chịu anh ta.

Diệu Hương lặng yên như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc sau cô dành nói một cách thành thật:

– Cách trang sức của anh ta trông yếu đuối và non trẻ lắm, Trang à. Dù anh ấy tốt bụng nhưng rất hời hợt, không sâu sắc. Làm sao mà ta có tình cảm riêng với anh ấy được.

– Người ta là Việt kiều nên ăn mặc như vậy. Nhìn anh Tân sang trọng quá trời mà mi không thích sao.

Diệu Hương khẽ lắc đầu mà không nói gì Hồng Trang nhìn cô một lúc rồi nói thêm:

– Con gái trong xóm mình ai mà không chết mê chết mệt anh Tân. Chỉ có mình mi là suy nghĩ kỳ lạ.

Diệu Hương cười nhạt:

Mọi người có một ý tưởng khác nhau mà Trang.

– Mi mà đồng ý lấy anh Tân thì sẽ đi Úc sống. Có điều kiện làm giàu rồi sau này rước ông Hai qua bển luôn.

– Ta không thương anh Tân thì làm gì có chuyện lấy ảnh chứ. Vả lại, ta thích ở Việt Nam hơn Trang à.

– Ở miệt vườn cù lao này lâu lâu nước lũ về cây trái lại chết sạch, lúc đó lại nghèo rớt mồng tơi.

Diệu Hương lại lặng yên không nói gì. Hình như những gì Hồng Trang khuyên bảo cũng không đủ làm thay đổi suy nghĩ của cô. Diệu Hương chỉ có chút cảm tình với Thành Tân thôi chứ những gì thuộc về tình yêu thì côhoàn toàn không nghĩ đến.

Diệu Hương nói như khẳng định:

– Không biết thời gian có làm thay đổi suy nghĩ của ta không, chứ bây giờ thì ta không có ấn tượng nhiều về anh Tân Trang à.

Tự nhiên Hồng Trang cảm thấy bực tức trước thái độ cứng rắn của Diệu Hương. Cô liền khoát tay rồi nói với vẻ khó chịu:

– Mai mốt ta không thèm nói đến chuyện này nữa.

– Mi giận ta hả?

– Có gì mà phải giận chứ. Ta chỉ sợ anh Tân theo đuổi mi hoài không được thì anh ấy nản. Anh ta mà để ý đến cô nào khác thì tiếc cho mi thôi Diệu Hương chưa kịp có phản ứng gì thì Hồng Trang lại nói thêm:

– Mi suy nghĩ cho kỹ đi rồi quyết định. Bây giờ ta về nha, tới đám cưới chị Vân thì gặp lại.

Nói chưa dứt câu Hồng Trang đã bỏ đi. Diệu Hương vẫn đứng lơ ngơ vì phản ứng kỳ lạ của Hồng Trang. Một lúc sau khi bóng Hồng Trang đã khuất dần thì Diệu Hương mới trở vào nhà. Thấy cô, ông Hai Đặng liền hỏi:

– Hồng Trang về rồi hả Hương?

– Dạ, nó về rồi nội à.

– Sao con không rủ nó vào nhà chơi?

– Nó về nhà để chuẩn bị đi Sài Gòn nội à.

– Vậy à?

Diệu Hương nhìn ông rồi hỏi với vẻ quan tâm:

– Nội đã ăn cơm chưa?

– Nội mới vừa ăn xong đấy. Con ăn đi để đói bụng à.

– Dạ, lúc nào đói con sẽ ăn mà. Nội ăn thấy ngơn miệng không?

Ông Hai Đặng cười mỉm rồi gật gù:

– Món cá rô kho tộ con làm ngon lắm.

– Con biết là nội thích ăn món đó lắm mà. Nhưng nội khen thật hay là khen cho con vui vậy?

– Nội nói thật mà. Con làm món này ngon lắm.

– Dạ, nếu nội thích mai mốt con sẽ làm cho nội ăn nữa nha.

Ông Hai Đặng gật nhẹ đầu thay cho câu trả lời. Tự như ông cảm thấy thương đứa cháu gái duy nhất của mình vô cùng vì tính hiếu thảo của cô. Ông nhìn Diệu Hương thật lâu rồi nói với giọng nghiêm nghị:

– Con ngồi xuống Đây đi. Nội có chuyện này muốn nói với con Diệu Hương à.

Diệu Hương cảm thấy bất ngờ vì cách nói của ông. Cô hỏi với vẻ lo lắng:

– Có chuyện gì không vậy nội?

Ông nói như yêu cầu:

– Thì con cứ ngồi xuống Đây đi.

– Dạ.

Diệu Hương bước đến kéo nhẹ chiếc ghế rồi ngồi đối diện với ông. Tim cô vẫn phập phồng vì chưa hiểu chuyện gì. Chưa bao giờ cô thấy nội mình lại tỏ ra quá nghiêm nghị như vậy.

Ông Hai Đặng nhìn Diệu Hướng rồi hỏi thăm dò:

– Con và Thành Tân chơi với nhau từ nhỏ. Con thấy nó thế nào?

Diệu Hương tròn mắt nhìn ông:

– Ý nội sao con không hiểu?

– Thì con thấy nó đối xử với con có tốt không?

– Dạ, anh Tân cũng tốt bụng lắm nội à.

Ông Hai Đặng gật gù:

– Vậy thì tốt rồi.

Cách nói của ông làm cho Diệu Hương không khỏi thắc mắc. Cô liền hỏi:

– Sao nội lại nói vậy?

Ông Hai Đặng nhìn Diệu Hương rồi nói một cách chậm rãi.

– Thằng Thành Tân nó lui tới Đây chơi thường xuyên vì nó phải lòng con rồi đấy. Phía gia đình nó cũng muốn con trở thành dâu của họ.

Diệu Hương đã hiểu ra ông muốn nói với cô về chuyèn của Thành Tân. Cô không hiểu tại sao ai cũng muốn đốc vô chuyện giữa cô và anh ta. Hết Hồng Trang rồi đến nội cô ai cũng muốn cô ưng Thành Tân dù cô chẳng có tình cảm gì đặc biệt dành cho anh ta. Nãy giờ Diệu Hương vẫn lặng yên không biểu lộ gì.

Ông Hai Đặng nhìn cô rồi hỏi như thăm dò:

– Ý con như thế nào vậy Diệu Hương?

Diệu Hương nói một cách nhỏ nhẹ:

– Con cảm thấy còn nhỏ lắm nên chưa nghĩ đến chuyện đó Đâu nội à.

Ông Hai Đặng liền khoát tay:

– Hai mươi tuổi rồi, đã tốt nghiệp đại học mà còn nhỏ gì con.

– Nhưng con chưa muốn tính đến chuyện gia đình Đâu nội à.

Lặng yên một lúc rồi ông Hai Đặng nói một cách chậm rãi:

– Nội muốn con có một gia đình ổn định vì nội đã lớn tuổi rồi. Gia đình Thành Tân sống ở nước ngoài. Con đồng ý lấy nó thì sau này sung sướng cho bản thân.

– Sao nội lại muốn gả con cho Thành Tân.

Gia đình nó đàng hoàng tánh tình nó cũng tốt. Vả lại ngày xưa nội và ông Thành Tín có hứa với nhau khi tụi con lớn sẽ tác hợp cho tụi con.

Vẻ mặt Diệu Hương bắt đầu nhăn nhó tỏ vẻ khó chịu:

– Nhưng con không hề thương anh Tân, sao nội lại bảo con phải lấy anh ấy.

– Nội chỉ hỏi ý con thôi mà. Nội vẫn chưa quyết định chuyện gì cả.

– Con không hề có tình cảm gì với anh ta thì làm sao mà sống với nhau được nội.

Ông Hai Đặng gật gù:

– Nội biết. Chuyện hôn nhân quan trọng cả một đời người nên nội để cho con tự quyết định. Nội không hề ép duyên con Đâu Hương à.

– Dạ.

– Chuyện tình cảm của con thì con cứ lựa chọn. Nhưng nội cũng muốn con nên tìm hiểu thằng Tân, dù sao thì gia đình mình và gia đình nó cũng quen biết.

Diệu Hương vẫn lặng yên không phản ứng gì. Ông Hai Đặng nhìn cô rồi nói như yêu cầu:

– Con ở nhà nhớ ngủ trưa một chút cho khỏe nha.

– Nội định đi Đâu vậy?

– Nội qua thăm anh Thành Trí một chút.

Diệu Hương nói với giọng nũng nịu:

– Nội lại qua bển nữa à.

Hình như ông Hai Đặng đã nhận ra phản ứng kỳ lạ của Diệu Hương. Ông liền thanh minh:

– Từ ngày ông Trí về Việt Nam tới giờ đã qua thăm nội nhiều lần rồi con à.

Bây giờ mà nội không qua bển thăm ông ta thì Đâu có phải.

Cách giải thích của ông làm Diệu Hương không thể phản ứng gì. Cô đành đồng ý để ông đến nhà ông Trí dù trong lòng thì chẳng muốn chút nào.

Suốt thời gian qua, ngày nào Thành Tân cũng tới thăm ông Hai Đặng. Hình như vì anh rất thương Diệu Hương nên tìm mọi cách lấy lòng ông. Những lần anh qua thăm thường mang theo trà ngon bánh ngọt để tặng ông Hai Đặng.

Những cử chỉ tỏ vẻ quan tâm đó của Thành Tân đã làm cho anh và ông Hai có mối quan hệ ngày càng tốt đẹp.

Buổi sáng, sau khi trò chuyện với Hai Đặng một lúc rồi Thành Tân ra ươm cây giống để tìm Diệu Hương. Thấy cô đang loay hoay tưới mấy cây sầu riêng giống, Thành Tân vội bước đến nói với vẻ quan tâm:

– Hương đang tưới cây hả? Để anh phụ tưới giùm cho nha.

Diệu Hương quay lại nhìn Thành Tân rồi tìm cách từ chối:

– Dạ em tưới gần xong rồi. Anh Tân mới qua hả?

– Anh qua cũng lâu rồi nhưng nãy giờ ở trong nhà nói chuyện với ông Hai.

– Vậy à?

Thành Tân nhìn Diệu Hương một lúc rồi tò mò hỏi:

– Diệu Hương đã tốt nghiệp đại học rồi, có định xin chỗ nào để đi làm chưa.

– Em định ở lại phụ nội một thời gian. Khi hết hè rồi em và Hồng Trang trở lên Sài Gòn để tìm việc.

– Nhưng Hồng Trang vẫn còn học năm cuối mà.

– Dạ. Hồng Trang vẫn còn học năm nữa. Nhưng em nghe nói chương trình năm cuối cũng nhẹ lắm, nó định tìm việc làm để kiếm tiền.

– Còn đi học mà phải đi làm thêm à. Sao lại vất vả quá vậy?

– Sinh viên ở tỉnh lên như tụi em mà không đi làm thêm thì làm sao có đủ chi phí để đi học.

Cả hai đều lặng yên không nói gì. Diệu Hương lướt nhìn Thành Tân. Anh mặc bộ trang phục toàn trắng trông thật nổi bật. Cổ thì đeo dây chuyền to bè, lại đeo khuyên tai nữa chứ. Con trai gì mà trang sức kỳ cục. Thành Tân đã thay đổi rất nhiều từ lúc anh sống với gia đình ở Úc.

Thành Tân nhìn Diệu Hương một lúc rồi anh hỏi một cách dè dặt:

– Chiều nay Diệu Hương có rảnh không vậy?

Diệu Hương nới với giọng lạnh tanh:

– Có chi không anh Tân?

– Từ lúc về nước đến nay, anh chưa có gì tặng Diệu Hương. Anh muốn chiều nay đưa em đi shop để mua tặng em bộ đồ.

Thật ra đó chỉ 1à cách nói khiêm tốn của Thành Tân. Hình như mỗi lần về thăm quê anh cũng mua rất nhiều quà cho Diệu Hương. Nhưng sự quan tâm đó của anh càng làm cho cô cảm thấy ngại ngùng. Diệu Hương nhất định không thể lạm dụng lòng tốt của anh nữa.

– Em không đi được Đâu anh Tân à.

Thành Tân tròn mắt nhìn cô:

– Sao vậy Hương?

Diệu Hương nói một cách thật lòng:

– Thật ra, anh đã mua cho em quá nhiều quà rồi. Em không thể nhận thêm gì của anh được nữa.

– Bấy nhiêu đó có đáng gì Đâu. Em đừng từ chối như vậy mà.

Diệu Hương khẽ lắc đầu rồi nói một cách dứt khoát:

– Em nhất định không đi Đâu anh Tân à.

– Anh không hiểu tại sao em lại từ chối sự quan tâm của anh như vậy. Hình như chưa bao giờ em có sự thay đổi cách nhìn nhận về anh ngoài việc xem anh như là một người bạn.

– Em biết anh rất tốt với em, thậm chí là rất quan tâm đến em. Nhưng mình vẫn mãi là bạn với nhau. Không thể khác được Đâu anh Tân.

Cách nói của Diệu Hương làm Thành Tân hơi bất ngờ. Anh nhíu mày nhìn cô:

– Em đáp lại lòng tốt của anh một cách lạnh nhạt vậy sao Hương?

– Em đã suy nghĩ rất nhiều để nói lên điều này. Em muốn anh hiểu rõ hơn về suy nghĩ của em. Em không muốn anh bị ngộ nhận về mối quan hệ của chúng ta.

Thành Tân hỏi với vẻ khó chịu:

– Cách nói của em hóa ra em chỉ xem anh như một người xa lạ à.

Diệu Hương đính chính:

– Không. Em không có ý nói như vậy Đâu. Em vẫn xem anh như một người bạn. Một người bạn rất tốt của em.

– Thời gian qua anh luôn tìm cách để được gần gũi với em. Anh luôn muốn tạo một ấn tượng nào đó trong em nhưng không hiểu sao em lại luôn vạch giữa chúng ta một khoảng cách xa lạ.

Trầm ngâm một lúc rồi Dièu Hương nói một cách nhỏ nhẹ:

– Em không phủ nhận tấm lòng của anh dành cho em. Em rất quý anh vì tánh tốt bụng đó. Nhưng thật tiếc khi em không thể làm khác được Đâu anh Tân à.

Thành Tân lặng thinh như không thể nói gì thêm. Dlệu Hương đã nhận ra tình cảm của anh nhưng cô lại từ chối một cách thẳng thừng. Điều đó đã làm cho Thành Tân cảm thấy rất bất ngờ.

Diệu Hương cũng không nói gì. Một lúc sau, cô từ chối cuộc nói chuyện với Thành Tân bằng một câu nói lịch sự:

– Anh Tân cứ vào nhà nói chuyện với ông nội em đi. Em phải tưới cho xong mấy cây này đã.

Thái độ lạnh nhạt của Diệu Hương làm Thành Tân thất vọng không thể tả.

Anh lủi thủi ra về nhưng trong lòng vẫn nuôi hy vọng sẽ chinh phục được cô.