--1-- Quyển 1 - Chương 1

Mở đầu 1 : Quá khứ

Thời niên thiếu cô từng là một người kiêu kỳ như hoa.

Còn thời niên thiếu hắn từng là một kẻ lông bông, thô bạo ngang ngược như lửa.

Năm 1998.

Kiều Duy Đóa tương đối hài lòng với cuộc sống của mình, cô có yêu cầu rất cao với chính bản thân, quần áo của cô cầu kỳ, tóc mái gọn gàng, đồng phục luôn là một màu trắng tinh, cúc áo phải được cài hết, ngay cả giày da cũng phải là màu đen.

Cô làm bất cứ chuyện gì cũng đều tuân thủ kỷ luật vì cô cực chán ghét cảm giác chệch đường ray. Ví dụ như cô học trường quý tộc, nhưng trong lớp có vài học sinh vô cùng bình thường khiến cho cô có cảm giác ngôi trường này cực kì chệch đường ray.

"Nghe nói các nam sinh năm nay lại bầu Kiều Duy Đóa là hoa khôi của trường đấy." Cô đang đứng ngoài phòng học, chợt nghe thấy mấy nữ sinh ấm ức bàn tán.

"Không phải các nam sinh đều không thích cô ta ư, tại sao bọn họ lại bầu cho cô ta chứ ?" Giọng nói nghe có vẻ như rất muốn nôn.

"Kiều Duy Đóa thật đáng ghét, vừa kiêu ngạo lại còn tự phụ, tên của cô ta cũng giống như người, Kiều, Duy, Đóa" một nữ sinh trong đó dùng giọng điệu khó nghe mỉa mai kéo dài âm cuối , "Hóa ra trên thế giới này chỉ có duy nhất một đóa hoa!"

Bộ dáng bình thường của cô thoạt nhìn rất duy ngã độc tôn sao? Kiều Duy Đóa cân nhắc không biết lúc này có nên bước vào lớp học hay không.

"Dù người ta không đẹp nhưng nhà mấy người có tiền như người ta không? Vì thế người ta tự cho mình cái quyền cao hơn người khác!" Một cô bạn học tên Thường Hoan nhún vai, "Tiếc là Tống Phỉ Nhiên cũng không chống lại được sắc đẹp của cô ta."

Xem ra nhân duyên của cô thật sự không tốt chút nào, không ngờ bọn họ lại cảm thấy cô không xứng với Tống Phỉ Nhiên!

Tống Phỉ Nhiên là học trưởng trường trung học, phong thái phóng khoáng, dịu dàng, mê người lại có đạo đức, quan trọng nhất là anh ta cùng một thế giới với cô. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ở buổi lễ nhập học Tống Phỉ Nhiên đã bị trúng tiếng sét ái tình, theo đuổi hơn một năm, cô mới đồng ý qua lại với anh ta.

Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng cô là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, dù sao nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời này cũng là gả cho một người thuộc cùng thế giới, cho nên chỉ cần xuất hiện đối tượng thích hợp, cô cũng không ngại thử phát triển qua lại.

Kết giao nửa năm, phong cách nhẹ nhàng của Tống Phỉ Nhiên luôn là điều khiến cho cô ấn tượng nhất.

Việc yêu đương của cô không trêu ai chọc ai, càng không ảnh hưởng đến việc học, cho dù khiến người ta ghen ghét, cô cũng không thẹn với lương tâm.

Huống hồ mấy cô nàng vừa nói xấu sau lưng kia chính là nhóm nông dân mà cô không thích nhất.

Kiều Duy Đóa vô cùng hài lòng với danh tiếng của ngôi trường này, bởi vì bên trong cơ bản đều là những bạn học giàu có giống như cô, nhưng chỗ chệch đường ray duy nhất này chính là trong mỗi lớp học quý tộc lại xuất hiện một số cô nàng thuộc cá thể nông dân.

Vài thập niên trước, ngôi trường quý tộc này được thành lập dựa vào việc trưng dụng khá nhiều đất nông nghiệp, vào lúc đó những người nông dân không chịu nhượng bộ về giá cả, cuối cùng hai bên cũng đạt được thỏa thuận, cho phép con cái của những người nông dân có đất bị trưng dụng miễn phí vào học trong ngôi trường quý tộc này. Đây là điều mà Kiều Duy Đóa không hài lòng nhất về ngôi trường này.

"Cốc cốc" sau khi gõ cửa Kiều Duy Đóa mặt không đổi sắc bước vào phòng học, cô không có cách nào để khống chế miệng của người khác, nên cô cũng chả cần phải kiêng dè bọn họ.

Mấy cô gái thích bàn luận về chuyện thị phi của người khác nhất thời im lặng, thực ra bọn họ cũng có chút ghen tị giai cấp, cho dù không phục nhưng bọn họ cũng phải thừa nhận Kiều Duy Đóa quả thật xinh đẹp đến lóa cả mắt.

Kiều Duy Đóa không hợp với các cô bạn học cùng trung học cơ sở này, cô nghiễm nhiên giống như một công chúa, mái tóc dài không tùy tiện buộc đuôi ngựa, cũng không nổi loạn nhuộm năm sáu màu, luôn là mái tóc đen mềm mại buông xõa trên vai, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn tạo ra một loại khí chất vừa tuyệt mĩ lại vừa ngạo mạn.

Thật ra có rất nhiều cô bạn học đều ngầm cố gắng bắt chước Kiều Duy Đóa, học theo trang phục của cô, học theo cách đi của cô, học khí chất của cô…

Kiều Duy Đóa mặt không đổi sắc đang muốn tiến vào phòng học.

"Làm phiền, nhường nhường …" đột nhiên cô bị người phía sau thô lỗ đẩy, suýt chút nữa thì ngã.

Kiều Duy Đóa ổn định tinh thần, nhíu mày xoay người, quả nhiên lại là một cá thể nông dân khác. Hơn nữa lại là kẻ xấu xa nhất trong đám người ấy.

Hình Tuế Kiến là học sinh lớn tuổi nhất trong lớp, là một nam sinh học kém khiến thầy cô vô cùng đau đầu. Hình Tuế Kiến quay đầu vốn định xin lỗi người vừa đụng vào, nhưng hắn thấy người đó là cô, mi tâm lập tức nhíu lại.

"Tôi không xin lỗi đấy, ai bảo cô chặn đường đi của tôi!" Hắn đánh đòn phủ đầu, bộ dạng bễ nghễ thiên hạ, đối với mọi chuyện luôn dùng tư thế thờ ơ tùy hứng.

Trong mắt Kiều Duy Đóa bỗng nhiên hiện lên vẻ lo lắng, nhưng cô khinh thường không muốn có quan hệ với loại người "chệch đường ray" này.

Tiếng chuông chuẩn bị vào lớp vang lên, Hình Tuế Kiến lướt qua cô, bước nhanh về vị trí cuối lớp.

"Lão đại, bữa sáng và Coca của anh đây." Một nam sinh mập mạp ngồi phía trước xoay người lại, niềm nở đưa bánh mì và đồ uống.

Hắn cũng không khách khí, xé túi bánh mì rồi bắt đầu ăn.

Tiếng giày cao gót "cộp cộp" vang lên, không phải đến từ cô giáo mà là Kiều Duy Đóa.

Trong khi có nhiều nữ sinh vẫn còn đang mơ mộng về đôi giày cao gót đầu tiên của mình, thì lại có người dường như đã quá quen thuộc với nó, dường như trời sinh ra là phải phách lối như thế.

Kiều Duy Đóa cũng ung dung ngồi vào vị trí cuối lớp, mở sách giáo khoa ra. Cô không thích ngồi ở vị trí này.

"Bóc", tiếng lon Coca bên cạnh được mở ra.

Cô ghét có âm thanh bất thường như vậy trong giờ học. Điều khiến cô ghét nhất là học kỳ này phải ngồi cùng bàn với học sinh kém Hình Tuế Kiến. Đây là một sự sắp xếp cực kì chệch đường ray, chỉ vì các giáo viên đột nhiên hi vọng rằng thông qua năng lực của học sinh ưu tú có thể giúp cho học sinh kém tiến bộ hơn. Thật ra cô rất muốn cười nhạo sự ngây thơ của các giáo viên.

Học sinh kém thì mãi mãi vẫn chỉ là học sinh kém, cũng giống như cá thể nông dân thì mãi mãi cũng chỉ là cá thể nông dân mà thôi. Thật không may các giáo viên lại không nghĩ như vậy, cô vốn đã cao, nhưng Hình Tuế Kiến còn cao hơn rất nhiều so với những bạn cùng lứa tuổi, hai người vô cùng "may mắn" đều được sắp xếp ngồi ở cuối lớp, "tiện thể" trở thành bạn cùng bàn.

Tiết học nhanh chóng bắt đầu.

"Duy Đóa, có thể cho tớ mượn bài của cậu để chép một chút được không?"

"Duy Đóa, buổi chiều cùng đi ăn kem đi? !"

Rõ ràng là dáng vẻ kiêu ngạo như vậy, nhưng trên người cô tỏa ra lực hấp dẫn dặc biệt, khiến cho các nam sinh cùng học người sau tiếp bước người trước muốn tiếp cận và chinh phục cô.

Cô nhìn về hai người nam sinh cùng học ra vẻ thân thiết trước mặt, "Tôi họ Kiều."

Hai bạn nam sinh ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ý của cô.

Toàn bộ bạn học trong lớp ai chả biết cô họ Kiều?

"Chúng ta không quen, xin hãy gọi tôi là bạn học Kiều hoặc Kiều Duy Đóa." Cô lãnh đạm nhìn người nam sinh, "Còn nữa tôi chưa bao giờ cho người khác chép bài của mình, nếu bản thân không nỗ lực, không thừa nhận sai lầm và thất bại, còn muốn ăn cắp thành quả của người khác, không cảm thấy xấu hổ sao?"

Cô tiếp tục nhìn về phía nam sinh còn lại, "Bạn học, xin lỗi, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ ăn kem cùng với người mà mình không biết tên."

Hai nam sinh xám mặt, phẫn nộ sờ mũi bỏ đi.

Bên cạnh truyền đến tiếng chế nhạo.

Kiều Duy Đóa biết là ai, cô cúi đầu nghiêm túc chuẩn bị học hành, hôm nay Kiều Duy Đóa vô cùng thấp thỏm nôn nóng, tốc độ lật sách cũng nhanh hơn thường ngày.

Khói làm cay mũi bay ra từ chỗ bên cạnh, khiến Kiều Duy Đóa cau mày, cảm thấy ghê tởm.

Trên thế giới này sao lại có học sinh hư như vậy cơ chứ?

Ngũ quan cũng không quá xuất chúng, nhưng được cái mày rậm mắt to, cá tính, vô cùng nam tính, thấy hắn cô tính nhả mấy vòng khói, khiến cô phải nắm chặt bút mực trong tay, nếu không sẽ nổi giận.

"Cô đi tố cáo nữa đi." Hắn hì hì cười nhanh hơn một bước so với cô.

Mấy ngày trước, bởi vì hắn hút thuốc, Kiều Duy Đóa không chút khách khí đi tìm chủ nhiệm tố cáo hắn.

Lá gan của cô cũng thật lớn, ai chẳng biết Hình Tuế Kiến hắn có tiếng thế nào, trốn học, đánh nhau, nổi tiếng là chiến đấu tàn nhẫn, nhiều tên côn đồ lớn tuổi hơn còn phải gọi hắn một tiếng lão đại.

"Này, cho mượn bài tập chép một chút." Vừa dứt lời, hắn hỏi cũng như không giật lấy sách bài tập của cô.

Hắn bị điếc sao? Vừa rồi hắn không nghe thấy cô trả lời người kia sao?

Môi Kiều Duy Đóa lạnh lùng nhếch lên, quay sang, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Hình Tuế Kiến, "Bạn học, nếu không làm bài tập, thì tôi đề nghị bạn cũng không cần tham gia thi giữa kì, trực tiếp lưu ban, có lẽ phù hợp với trình độ của bạn hơn!"

Nghe thấy cô châm biếm, Tiểu Béo ngồi phía trước quay xuống, đáp trả dữ dội, "Ba tám, cô nói cái gì thế? Cô dám cười nhạo Hình lão đại của bọn ta sao!"

Trong lớp này ai chẳng biết, bởi vì thành tích của Hình Tuế Kiến quá kém nên không thi nổi lên trung học, năm nay đã là lần thứ ba học lại. Không ai dám đề cập tới “vết sẹo” này, không nghĩ tới Kiều Duy Đóa lại chọc vào nó.

Hình Tuế Kiến không giận, hắn chỉ như cười như không nhìn chăm chú vào cô, một lát sau đôi môi mỏng mới khẽ nhếch lên một chút:

"Con nhóc này ầm ĩ như vậy, ra ngoài cẩn thận một chút không gặp phải kẻ không vừa mắt sẽ bị cường bạo đấy."

Thô bỉ!

Kiều Duy Đóa khinh thường loại người này, kiêu ngạo hất cằm giật lại sách bài tập của mình.

Tiểu Béo tiến lên muốn giáo huấn cô, lại bị Hình Tuế Kiến dùng cánh tay chặn lại, "Quên đi, không cần phải so đo với cô ta."

Cô là học sinh xuất sắc cao quý, còn hắn là tên lưu manh có tiếng, một bên là ngọc còn bên kia là ngói, hai người giống như hoa và lửa, sinh vật và nguyên tố, cả đời không thể cùng xuất hiện.

...

Tan học, Kiều Duy Đóa đeo cặp đi ra ngoài, quả nhiên bạn trai cô đã sớm chờ ở cửa.

Tống Phỉ Nhiên đúng là một bạch mã hoàng tử tiêu chuẩn, khôi ngô lắm tiền, phong thái mê người, nụ cười dịu dàng, là con trai độc nhất của tổng giám đốc công ty bất động sản ở thành phố Ôn, thấy các bạn học đều luôn lịch sự mỉm cười bắt chuyện, khiến cho người ta như gặp được gió xuân.

Chính vì nguyên nhân như vậy nên khi Tống Phỉ Nhiên nhất kiến chung tình với Kiều Duy Đóa khiến cho mọi người vô cùng đố kị, nhất là việc Tống Phỉ Nhiên phải khổ sở theo đuổi Kiều Duy Đóa trong một năm mà cô ta còn làm bộ làm tịch, càng khiến cho các bạn học nữ thêm căm ghét.

Nhìn thấy cô, Tống Phỉ Nhiên lập tức tiến lên phía trước, hắn ta khẽ hôn trán của cô, hương thơm mềm mại chỉ thuộc về riêng mình cô khiến tâm trí hắn ta rung động.

Kiều Duy Đóa đưa cặp sách cho hắn ta, hơi lùi lại một bước, cô luôn tuân thủ rõ ràng việc tạo ra khoảng cách giữa nam và nữ.

Nhưng Tống Phỉ Nhiên bình thường luôn tôn trọng cô như vậy, hôm nay lại vô cùng kỳ quái, hắn ta lại đứng ở cổng trường người đến người đi ôm cô không buông.

Kiều Duy Đóa hơi đau khi bị ôm chặt như vậy, cô bắt đầu nhăn mày.

Năm nay Tống Phỉ Nhiên đã học lớp 12 rồi, chẳng mấy chốc nữa sẽ lên đại học, sau đó còn học lên cao nữa, hắn ta cũng là người duy nhất không quan tâm đến những tin đồn ở trường.

"Phỉ Nhiên, em có chuyện muốn nói với anh."

"Duy Đóa, anh cũng vậy!"

Kiều Duy Đóa nhíu mi bởi vì cô phát hiện thân thể đang ồm chầm lấy cô kia vô cùng run rẩy.

"Anh nói trước đi." Cô mỉm cười.

Anh ta đang run sao? Cô cũng chẳng phải là một cô gái hay cười, nụ cười của cô luôn ẩn chứa điều gì đó, trong đó có một chút kiêu ngạo, một chút tự phụ, còn có một chút xa cách.

"Duy Đóa, anh xong rồi…" Tống Phỉ Nhiên thở phì phò, hốc mắt đỏ lên, "Cha anh đuổi anh ra khỏi nhà."

Kiều Duy Đóa sửng sốt. Làm sao có thể xảy ra chuyện này? Chẳng phải Tống Phỉ Nhiên luôn là vật báu của tổng giám đốc công ty bất động sản ư?

"Anh, anh bị cha đuổi ra ngoài, bởi vì, bởi vì… anh không phải là con ruột của ông ấy!" Tống Phỉ Nhiên vừa nói vừa rơi nước mắt, khó khăn nói sự thật với cô, "Anh là kết quả của mối tình vụng trộm của mẹ với người đàn ông bên ngoài, chỉ là kẻ sống tạm bợ ..."

"Cha bảo hai mẹ con anh cút đi, ông nói tất cả tài sản đều không có phần của anh."

Nghe xong bạn trai nói, đầu Kiều Duy Đóa trống rỗng, mặt mày dần dần biến sắc.

Một thân ảnh cao lớn ra khỏi cổng trường học, hắn vừa xuất hiện, mấy tên côn đồ trung thành ở cửa lập tức tiến lên, đi theo hắn.

Tuy nhiên Hình Tuế Kiến lại dừng lại, ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.

"Duy Đóa, trước hết em, em có thể giúp anh sắp xếp một chỗ ở, rồi tài trợ cho anh học đại hoc được không? Sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ lập tức kết hôn, anh sẽ giúp em quản lí thật tốt công ty của cha em, anh nhất định phải cho cha anh biết, không có ông, anh vẫn sống được!" Tống Phỉ Nhiên không hề bi quan về tương lai một chút nào, trái lại trong lòng tràn đầy tin tưởng, hắn ra oai bằng cách trừng mắt với một người cách đó không xa.

Kiều Duy Đóa sửng sốt một lúc lâu, cô đứng thẳng, mi tâm nhíu lại, dường như đang lo lắng một vấn đề rất quan trọng.

Một lát sau, cô mới phản ứng cũng đồng thời lui về phía sau một bước lớn, dùng một loại ánh mắt xa cách nhìn Tống Phỉ Nhiên.

"Không."

Tống Phỉ Nhiên sửng sốt.

Cô cự tuyệt sao?

Hắn ta bắt đầu sốt ruột, "Duy Đóa, nhà em có rất nhiều tiền, tài trợ cho anh học đại học chỉ là một việc vô cùng đơn giản mà!"

"Vì sao tôi phải làm một vụ đầu tư mạo hiểm lớn như vậy, hơn nữa lợi nhuận lại quá nhỏ?" Cô lãnh đạm hỏi lại.

Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên tái nhợt, "Anh, chúng ta là người yêu mà!"

"Đối với tôi mà nói, một người đàn ông không có tiền có thế chỉ giống như một loại quả thối mà thôi, không chỉ không thể cho vào miệng, mà ăn còn có thể bị tiêu chảy." Kiều Duy Đóa lạnh lùng nói, "Vì vậy sao tôi phải ăn một quả táo thối chứ?"

"Kiều Duy Đóa, em, em có ý gì?" Tống Phỉ Nhiên nhất thời không còn vẻ dịu dàng thường ngày, hắn ta tái mặt, giọng nói cũng lạnh băng.

"Ý của tôi là Tống Phỉ Nhiên, chúng ta chia tay đi,anh không thích hợp với tôi." cô nói dứt khoát, “Kiều Duy Đóa tôi không muốn lãng phí thời gian và tuổi trẻ vào anh, tôi chỉ cần người có tiền, người như vậy mới xứng đáng làm bạn trai của tôi!"

Xung quanh các bạn học tập trung lại càng nhiều, các cô gái vẫn còn trong độ tổi mơ mộng đều không thốt lên lời vì sự vô tình của Kiều Duy Đóa.

Sắc mặt Tống Phỉ Nhiên cũng xám như tro.

"Con bé này thực sự khiến cho người ta buồn nôn." Tiểu Béo khinh thường nói.

"Không đâu, tôi cảm thấy rất đáng yêu đấy." Hình Tuế Kiến như cười như không nói.

Sắc mặt Tiểu Béo khẽ biến: "Lão đại, anh, không phải anh có tình ý với Kiều Duy Đóa đấy chứ?Anh, anh đừng quên, anh đã có bạn gái rồi đấy, Ôn Ngọc mới là người có tình cảm sâu nặng với anh."

Mấy tên côn đồ bên cạnh bật cười, trong đó có một tiểu tử biệt danh Sài Nhân cười nói, "Tiểu Béo, lão đại nói Ôn Ngọc là bạn gái của anh ấy khi nào đấy? Chỉ có bản thân cậu hi vọng lão đại làm anh rể của mình thôi.”

"Chị gái của tôi có gì không tốt chứ, dịu dàng hiền lành, rất thích hợp với lão đại!" Tiểu Béo không phục.

"Cô ấy không có gì không tốt, nhưng lão đại vẫn còn trẻ, đương nhiên sẽ muốn thử chinh phục Kiều Duy Đóa kiêu ngạo này." Sài Nhân nói.

Trong khi các bạn học còn đang xôn xao bàn tán, Kiều Duy Đóa lạnh lùng xoay người rời đi, còn Tống Phỉ Nhiên vẫn đáng thương như cũ đứng tại chỗ.

"Đi thôi." Hình Tuế Kiến từ chối cho ý kiến, huýt sáo, nhún vai, quăng cặp sách lên vai, sải bước rời đi.

Thời niên thiếu cô từng là một người kiêu kỳ như hoa.

Còn thời niên thiếu hắn từng là một kẻ lông bông, thô bạo ngang ngược như lửa.

Mở đầu 2 : Hiện tại

Khi còn trẻ mọi người đều đã từng muốn làm bá chủ của thế giới, đáng tiếc...sau đó từng người đều phải khuất phục trước hiện thực.

Năm 2008

"435672, anh được tự do, sau này hãy nhớ học cách đối nhân xử thế!" Cùng với tiếng nghiêm túc dặn dò, một đôi giày vải rảo bước về phía trước, chiếc quần kaki màu xanh bao vây lấy đôi chân rắn chắc.

"Két" phía sau hắn truyền đến tiếng cửa sắt nặng nề đóng lại.

Người đàn ông cao to khỏe mạnh đứng ngoài cửa nhà giam, khuôn ngực hắn rắn chắc, cơ bắp trên tay nổi lên cuồn cuộn, khuôn mặt rắn rỏi, không phù hợp với tiêu chuẩn của một người anh tuấn, nhưng tràn đầy sự thô ráp, kiên cường, cùng với chín chắn, tang thương.

Hắn nhếch khóe miệng, không lộ ra một chút vui mừng nào, hai hàng lông mày đậm, ánh mắt thâm trầm như thể sớm đã quên phải nhếch miệng thế nào mới nở được nụ cười.

Ánh mặt trời chói chang chiếu vào mắt hắn, theo bản năng hắn dùng bàn tay chặn lại.

Một lúc sau, hắn híp mắt lại, từ từ thích ứng với ánh sáng, còn cả thế giới bên ngoài nữa. Hắn đứng trên đỉnh núi hoang vắng, ngắm nhìn những tòa nhà cao tầng ở phía xa, trong trí nhớ của hắn cái thế giới kia vừa cách hắn thật gần mà cũng thật xa.

"Lão đại!" Phía sau truyền đến tiếng kêu kích động.

Hắn từ từ xoay người, nheo lại ánh mắt hẹp dài, thoạt nhìn có chút đáng sợ, vừa nghiêm khắc lại vừa đe dọa.

Người lớn tiếng gọi hắn cũng theo bản năng trì trệ vài giây, trở nên có chút không dám xác định: "Lão đại?"

Hắn yên lặng nhìn người hơi lùn trước mắt, dáng người tròn vo, giờ cũng đã trở thành một người đàn ông mập mạp. Ngũ quan đã rất quen thuộc, chỉ là mười năm không thể gặp nhau.

"Lão đại!" Xác định bản thân không nhận sai người, nghẹn ngào một tiếng, giống như một quả bóng lao thẳng vào cơ thể tráng kiện của hắn, cánh tay béo ôm chặt lấy thắt lưng rắn chắc, kích động đến phát run.

Tiểu Béo.

Từng ngày từng năm ở bên trong đó, hắn đều điên cuồng nhớ tới thế giới bên ngoài cùng với người bạn tốt này.

Chỉ là năm tháng khiến cho loại nhung nhớ này trở nên âm thầm.

Sửng sốt một chút, có một khoảnh khắc hắn không thể thích ứng được với cái ôm nhiệt tình như vậy.

"Lão đại, không phải là anh không nhận ra tôi chứ?" Tiểu Béo hu hu hỏi.

Cuối cùng hắn mới nhếch đôi môi mỏng, chậm rãi nói, "Tiểu Béo Trần Khải Nguyên." Hắn hô đúng tên của người đàn ông mập mạp.

"Hu hu hu." Tiểu Béo lại nghẹn ngào.

"Lão đại, còn tôi?" Phía sau là một người đàn ông cao gầy lên tiếng hỏi.

Hắn nhìn chăm chú vài giây, từ từ mở miệng, "Sài Nhân Hồ Húc."

Sài Nhân cười, đấm vào khuôn ngực rắn chắc của hắn, "Ở trong đó luyện cơ bắp không tồi nha!"

Bầu không khí thoáng chốc đã trở nên dễ chịu hơn.

"Lão đại, còn tôi, còn nhớ tôi không?" Một người đàn ông nhiệt tình mặc đồng phục công nhân màu lam hỏi.

"Tôi, tôi! Lão đại, nói tên của tôi đi!" Một người khác mặc áo sơ mi ngắn tay lên tiếng.

Hắn nở nụ cười, đây là nụ cười thực sự trong mười năm qua của hắn.

"Đỗ Bạch, Ải Nhân, Ma Thần, Thụy Tiên, Chùy Tử…" hắn lần lượt hô tên của bọn họ.

Trong trí nhớ của hắn chưa từng bao giờ quên bọn họ!

Một, hai, ba, bốn, năm... tám...

Tổng cộng tám người, chỉ là trong số mười anh em bọn họ trước đây cùng vào sinh ra tử, còn thiếu một người.

"Lão đại, Tiểu Dương bảo không đến được, bà xã của hắn quản nghiêm quá." Sài Nhân biết hắn đang tìm cái gì, thần sắc có chút xấu hổ.

"Mẹ nó, cái thằng Tiểu Dương không biết đến bạn bè kia, nói cái gì vợ hắn không cho kết giao với người đã từng ngồi tù chứ, hắn bất đắc dĩ cái rắm!" Tiểu Béo tức giận mắng chửi.

Ải Nhân muốn che miệng thối của Tiểu Béo lại nhưng đã không còn kịp rồi.

Vẻ mặt của Hình Tuế Kiến cũng nhàn nhạt, "Không sao." Trước khi ra tù, hắn đã chuẩn bị tâm lí rồi, có thể gặp lại tám người đã là một điều ngoài ý muốn đối với hắn rồi.

"Thứ mười!" Một tiếng nói giòn tan, dịu dàng vang lên từ phía sau.

Hắn quay qua đó, nhìn thấy một bóng dáng dịu dàng, xinh đẹp.

"Đừng nói với tôi, anh không biết tôi nhé." Người phụ nữ khẽ nở nụ cười .

Hắn suy nghĩ vài giây, "Trần Ôn Ngọc."

Khi hắn chuẩn bị hô tên cô lần nữa, khóe mắt người phụ nữ đã lấp lánh nước.

"Hoan nghênh trở về trần gian."

"Ừ." Hắn nhàn nhạt gật đầu.

"Chị già, nhìn bộ dáng kích động của chị kìa, có muốn bọn tôi rút khỏi đây để lão đại ôm chị một cái không, giúp chị cởi bỏ nỗi khổ mười năm tương tư?" Tiểu Béo trêu chọc, "Lão đại, chị già của tôi đã khổ sở thủ thân mười năm chờ đợi anh, biết bao nhiêu người theo đuổi mà chị ấy phớt lờ hết đó!"

Mấy người đàn ông đều nở nụ cười, ngoại trừ Hình Tuế Kiến.

"A Kiến đã mệt rồi, mọi người đừng trêu anh ấy nữa!" Ôn Ngọc bị trêu hai má đã ửng đỏ, nhanh nhẹn giải vây.

"Xem đi, xem đi, có người đau lòng kìa !" Tiểu Béo lại trêu chọc.

Tuy nhiên Hình Tuế Kiến vẫn như cũ không đáp lại.

Hắn đã không còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi kia nữa rồi, mỗi lần bị trêu chọc, còn có thể như cười như không nhàn nhạt cãi lại.

Bầu không khí có chút lạnh.

Bởi vì mười năm cũng đã tạo ra khoảng cách mất rồi. Tất cả mọi người đều đã trưởng thành. Thời niên thiếu vô ưu vô lự tươi cười chỉ có thể đọng lại trong trí nhớ.

Xe việt dã chạy băng băng xuống núi về phía nội thành phồn hoa.

"Hiện nay mọi người đang làm gì?” Hình Tuế Kiến tìm vấn đề an toàn nhất.

"Hiện nay em đang làm ở đại lý nhập khẩu ô tô, chị già cũng làm ở đại lý, nhưng chị ấy làm trong một đại lý thời trang của Pháp, Đỗ Bạch mở một cửa hàng sửa chữa ô tô, Ải Tử đừng thấy hắn lùn mà coi thường nhé, hắn đang làm giáo viên ở phòng tập thể hình đấy, Ma Tử thừa kế quán bar của cha mẹ hắn, Sài Nhân làm quản lý trong công ty bất động sản... Còn về phần thằng Tiểu Dương không biết xấu hổ kia kinh doanh đồ trang sức với vợ nó, Thụy Tiên là kẻ không có tiền đồ nhất, gần đây mới bị ông chủ sa thải nên đang ở trong tình trạng thất nghiệp..." Khi còn trẻ mọi người đều đã từng muốn làm bá chủ của thế giới, đáng tiếc...sau đó từng người đều phải khuất phục trước hiện thực.

Hình Tuế Kiến chuyên chú nghe. Cuộc sống của các anh em của hắn đều không tồi chút nào. Người không có tiền đồ nhất phải là hắn mới đúng. Cuộc sống của hắn trống rỗng mười năm, bây giờ cái gì cũng phải bắt đầu từ con số không.

"A Kiến, còn anh?Anh có kế hoạch gì không?" Ôn Ngọc ngồi ở bên cạnh hắn, luôn luôn im lặng từ từ mở miệng.

"Nói sau đi." Hắn có chút kiệm lời.

Thật ra, không phải hắn không muốn nói nhiều mà là không biết nên nói cái gì. Ở trong mắt hắn thế giới này đã trở nên quá mức xa lạ, muốn quen thuộc với nó cần phải có một thời gian.

"Lão đại, anh muốn kinh doanh cái gì, nếu cần tiền cứ mở miệng, Tiểu Béo tôi tuy rằng không phải là người giàu có, nhưng tốt xấu gì cũng làm chủ một mảnh đất!" Tiểu Béo vỗ ngực.

Ôn Ngọc khẽ cười, dịu dàng đè tay hắn lại, "Đúng vậy, A Kiến, đừng sợ, chúng tôi đều ở bên cạnh anh."

Sự tiếp xúc đến từ người khác phái này khiến cho Hình Tuế Kiến không được tự nhiên. Hắn rút tay mình về.

Nhưng Ôn Ngọc dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, "A Kiến, em không sợ!"

Hắn chăm chú nhìn Ôn Ngọc. Cô thật sự không sợ, nhưng hắn là…

"Mười năm nay chúng tôi đều tin anh bị oan!" Ôn Ngọc nghiêm túc nói.

Nghe thấy chị gái nói, Tiểu Béo cũng không kiềm chế được, "Đều là do cái con ( mẹ ) Kiều Duy Đóa kia!"

Kiều Duy Đóa, ba chữ này khiến cho ánh mắt của Hình Tuế Kiến chợt lạnh vài phần.

"Không có, ngày đó hắn không uống rượu, tôi không ngửi thấy mùi rượu trên người hắn."

"Tôi chỉ là người ngồi cũng bàn với hắn, không tồn tại quan hệ yêu đương gì, ngày thường hắn vô cùng ghét tôi, từng nhiều lần uy hiếp sẽ cường bạo tôi."

"Tôi có liều mạng giãy dụa, tôi có nói không, nhưng, hắn, cầm, thú, không, như!"

Ở bên phía nguyên cáo, ánh mắt Kiều Duy Đóa lạnh lẽo như rắn, vẻ mặt lạnh lùng, chết lặng, từng chút lên án tội trạng của hắn.

"Chưa đầy mười bốn tuổi? Tôi dựa vào khi đó các bạn học cùng khóa đều đã trên mười lăm, sao lại chỉ có cô ấy thiếu vài ngày nữa tròn mười bốn tuổi? Tôi hoài nghi người nhà họ Kiều căn bản động tay động chân, cố ý định tội khiến cho anh bị phán nặng như vậy!"

"Ngài thẩm phán, người bị hại chưa đầy mười bốn tuổi, trong hồ sơ có ghi trên người cô ấy có bao nhiêu vết thương, cô ấy từng nhiều lần ra sức giãy dụa, nhưng bị cáo dựa vào sức mạnh thú tính của mình khiến cho người bị hại bị ám ảnh cả về tinh thần và thể xác suốt cuộc đời. Lúc đó người bị hại đang tình đầu ý hợp với cậu Phương, vốn dĩ có thể đính hôn, vì tai nạn này, nhân duyên tốt bị phá hủy, người bị hại bị ghét bỏ, bị từ hôn! Hai tầng áp lực tinh thần này khiến cho người bị hại thậm chí vì thế thống khổ đến nỗi tự sát... còn cha người bị hại suốt ngày lo lắng cho trạng thái tinh thần của con gái mà kí sai hợp đồng dẫn đến quyết sách sai lầm, khiến cho tập đoàn nhà họ Kiều bị khủng hoảng kinh tế không thể vãn hồi! Tất cả điều này đều là do bị cáo không vừa mắt với người bị hại, người bị hại từng nhiều lần tố cáo hành vi không đứng đắn của bị cáo trước mặt thầy cô! Hành vi tình tiết ác liệt của bị cáo khiến cho người ta căm phẫn, cầu xin ngài thẩm phán dựa theo pháp luật phán bị cáo mười năm tù!" Tiểu Béo căm phẫn lặp lại trình tự kết án của luật sư.

"Mẹ nó, cái gì cũng đổ lên đầu anh, chúng tôi đã sớm hoài nghi vụ án này căn bản là một âm mưu!" Tiểu Béo căm giận bất mãn.

Ôn Ngọc lại ấn tay hắn. Cô tin tưởng hắn! Năm đó hắn mười bảy tuổi, tuy rằng hắn không tốt, nhưng không thể làm ra chuyện xấu xa như vậy.

"Lão đại, giờ anh đã ra tù, tuyệt đối không thể tha cho Kiều Duy Đóa như vậy!" Tiểu Béo càng nghĩ càng giận, dùng sức chụp tay lái ô tô, "Tôi đã có kế hoạch rồi, chúng ta nhất định phải bắt Kiều Duy Đóa, chỉnh cho cô ta đến chết để giải nỗi hận này!"

"Không, A Kiến nên bắt đầu cuộc sống mới, không nên có bất cứ liên hệ gì với Kiều Duy Đóa, đừng gây phiền phức nữa!"

Ôn Ngọc hoảng hồn, cự tuyệt sự giựt giây của em trai.

"Có liên hệ thì sao, dù sao nhà họ Kiều cũng sụp đổ rồi, Kiều Duy Đóa chỉ là một người bình thường, muốn chỉnh chết cô ta cũng thật dễ dàng!"

"Chị bảo không được là không được!" Ôn Ngọc lớn tiếng.

Hai chị em bọn họ cãi nhau, mà phản ứng của hắn chỉ là nhàn nhạt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Nhìn từng hình ảnh xẹt qua mắt.

Mở đầu 3: Tương lai

"Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn tìm người có tiền, người đó chắc chắn sẽ không phải là anh! Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn có tình yêu, người đó lại càng không phải là anh!"

Năm 2011.

Trung thu, trăng tròn.

"Ôn Ngọc, món vịt hầm này thơm quá, tay nghề của con thật tốt!" Hình Nhân đã năm mươi mấy tuổi, nhưng giữ gìn vóc dáng khá tốt, bà ngửi mùi thơm tỏa ra từ bốn phía, thỏa mãn tán thưởng, "Đối với người sống ở thành phố Ôn chúng ta, tết Trung thu nhất định phải có vịt hầm, đáng tiếc bác thật sự không giỏi bếp núc lắm!"

"Bác Hình, không phải do tay nghề của con tốt, mà là nhờ bác mua sa oa (*) tốt mới đúng!" Ôn Ngọc không khoe khoang.

(*) Một loại gia vị

"Không phải đâu, chỉ có con là người hiểu nhất về khẩu vị của bác và A Kiến! Nhìn còn vịt này thơm như vậy, thực khiến cho người ta muốn rớt nước miếng." Ôn Ngọc thực sự là một cô gái hiếm có, không chỉ gia cảnh tốt, hơn nữa còn kính trên nhường dưới, tính cách không thể chê vào đâu được.

Ôn Ngọc cười, "Con còn thả thêm chút đông trùng hạ thảo, dạ dày của A Kiến không tốt, coi như tẩm bổ thêm cho anh ấy."

Đúng lúc hai người đang trò chuyện vui vẻ hòa hợp, ngoài cửa truyền đến tiếng ổ khóa chuyển động.

"A Kiến đã về!" Ôn Ngọc vội vàng tháo tạp dề, cử chỉ duyên dáng sửa sang lại dung nhan có chút luộm thuộm.

Thân hình cao lớn của Hình Tuế Kiến xuất hiện ở cửa.

Ôn Ngọc đang cười muốn tiến lên đón anh.

"Còn không ra đi!" Hình Tuế Kiến trầm giọng nói với người phía sau.

Ôn Ngọc thoáng sửng sốt.

Phía sau không có động tĩnh gì, Hình Tuế Kiến xoay người, kéo cô ra. Một cô gái xinh đẹp, kiêu ngạo như hoa bách hợp, lẳng lặng nở rộ trước mặt Ôn Ngọc. Khí sắc của đóa hoa bách hợp kia rất lạnh, giống như hàn băng ngàn năm, không có cách nào để hòa tan, di thế độc lập (*), phảng phất thế giới này không liên quan đến cô.

(*) Di thế độc lập : tách rời khỏi xã hội, sống một mình không qua lại với ai (baidu)

Cảm giác lạnh lẽo vô cùng mãnh liệt khiến cho người ta sợ hãi đến nỗi không dám mở mắt, cả người Ôn Ngọc đều cứng lại.

Hình Tuế Kiến cũng có chút bất ngờ với việc thấy Ôn Ngọc ở đây lúc này, hắn thay các cô giới thiệu: "Cô ấy là Ôn Ngọc, còn cô ấy là Duy Đóa."

Ôn Ngọc cứng nhắc gật đầu với cô, coi như là chào hỏi, Kiều Duy Đóa cũng như vậy.

Thật ra đây không phải là lần đầu tiên các cô gặp mặt nhau.

"A Kiến, về rồi à? Về rồi thì nhanh ngồi xuống với Ôn Ngọc đi, cả nhà chúng ta cùng ăn cơm!" Hình Nhân cầm bát và đũa từ trong bếp đi ra, nhìn thấy hình dáng người trong phòng khách cũng khựng lại.

"Xoảng." Bát sứ trong tay Hình Nhân rơi hết xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn.

"Chẳng phải mẹ đã bảo con không được mang cô ta đến đây sao?" Ngữ khí của Hình Nhân đột nhiên trở nên gay gắt.

"Sau này mọi người sẽ là người một nhà, cô ấy phải tham gia bữa cơm vào tết Trung thu chứ." Hình Tuế Kiến kiên trì.

"Người một nhà ư? Cô ta vừa vào nhà, mẹ đã làm vỡ bát, người phụ nữ mang đến điềm xấu như vậy, thì nhà chúng ta còn có ngày yên tĩnh sao?" Hình Nhân lớn tiếng chất vấn.

Cố ý làm vỡ chén để đổ lỗi cho cô sao? Môi Kiều Duy Đóa lạnh lùng cong lên.

"Mẹ nói lại lần nữa, mẹ không đồng ý cho con cưới cô ta!"

"Tháng sau con sẽ kết hôn với Kiều Duy Đóa." Hình Tuế Kiến giống như không nghe thấy, lặp lại những lời hắn đã nói mấy ngày hôm trước.

"Có phải con điên rồi không, cô ta từng hại con ngồi tù mười năm đấy, cô ta là kẻ thù của nhà chúng ta!" Hình Nhân tức giận.

"Chuyện của con, tự con có chừng mực." Thấy mẹ hơi kích động, Hình Tuế Kiến càng tỏ ra bình tĩnh hơn.

"Vậy còn Ôn Ngọc thì sao? Con nói xem Ôn Ngọc phải làm sao bây giờ?" Ấm ức cho người con dâu duy nhất mình thừa nhận, Hình Nhân tức giận hỏi.

Hình Tuế Kiến im lặng.

Bởi vì lúc này Ôn Ngọc đang liều mạng cắn môi dưới, không để cho nước mắt chảy xuống.

"Trong mười năm con ngồi tù, đều là do Ôn Ngọc chăm sóc mẹ, không có con bé, nhà chúng ta có thể có ngày hôm nay sao?" Hình Nhân cảm thấy vô cùng đau lòng, "Ôn Ngọc đợi con mười năm, tiếp đó lại giúp đỡ con ba năm, hiện tại con liền vì một con hồ ly tinh mà vứt bỏ con bé ư? Con bé hiện tại đã ba mươi tuổi, con không cần con bé, vậy thì con bé phải gả cho ai đây? !"

Đáy mắt Hình Tuế Kiến phát trầm.

"Bác gái, đừng nói nữa!" Ôn Ngọc xoay người, lấy tay che mắt, không để cho nước mắt chảy xuống.

"Tại sao lại không nói? Bác phải mắng cho nó tỉnh ra!" Hình Nhân cực kì giận giữ.

Từ đầu tới cuối, Kiều Duy Đóa vẫn như cột băng đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ lạnh nhạt, như thể tất cả những chuyện này không liên quan tới cô.

Nhưng rõ ràng trận chiến này là do cô dựng lên, Hình Nhân nổi trận lôi đình xông tới trước mặt Hình Tuế Kiến, chỉ vào Kiều Duy Đóa, mắng nhiếc, "Người phụ nữ này có gì tốt chứ? Hàng nghìn người đã chạm vào cô ta! Chẳng qua là có bộ mặt lẳng lơ, cố ý bày ra dáng vẻ lả lướt, câu tam đáp tứ (*), phát điện khắp nơi, bộ dáng hồ ly toát ra từ trong xương cốt!"

(*) Câu tam đáp tứ: chỉ người làm chuyện bất chính (thường đề cập về mối quan hệ nam nữ không đứng đắn) (baidu)

Hình Tuế Kiến cũng không bảo vệ cô, dù mẹ hắn nói như vậy nhưng hắn cũng chả có chút phản ứng nào, hắn chỉ đem ánh mắt chuyển về phía Kiều Duy Đóa, như thể đang chờ đợi phản ứng của cô.

Thật sự là mắng rất khó nghe .

"Bác gái, xin hỏi cháu câu người nào tam, đáp người nào tứ ?" Kiều Duy Đóa lạnh lùng phản bác.

Hôm nay Hình Tuế Kiến mang cô đến đây, không phải là muốn khiến cho cô khó xử ư? Xin lỗi, nhẫn nại của cô chỉ có giới hạn.

"Đừng cho là tôi không biết gì về cô, cô dính dáng với rất nhiều người đàn ông! Ví dụ như cái người sát vách nhà cô kia…"

Hình Nhân miệng không đắn đo, ra sức bôi nhọ cô.

Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không tìm ra chuyện, Kiều Duy Đóa không nghe nổi nữa!

"Bác gái, cháu chỉ là một kẻ làm thuê, chưa từng bao giờ dựa vào giao dịch xác thịt! "Đụng đến cô thì không sao, nhưng cô tuyệt đối không để cho người khác bôi nhọ Tư Nguyên!

Câu nói này khiến cho sắc mặt Hình Nhân đại biến.

Hình Tuế Kiến cũng nhíu mi tâm.

Lúc còn trẻ, lối sống của mẹ hắn cũng không thật tốt, bà có quan hệ mật thiết với chủ nhà, cũng chẳng phải là bí mật của những người hàng xóm.

Hắn không nghĩ tới lực công kích của cô lại mạnh mẽ như vậy.

"Cô là đồ tiểu tam không biết xấu hổ!" Hình Nhân nghiến răng nghiến lợi.

"Việc làm tiểu tam này chỉ sợ chưa đến lượt cháu đâu." Kiều Duy Đóa lạnh lùng cười.

Ai chẳng biết mẹ hắn đã từng phá hoại rất nhiều gia đình, làm tình nhân của biết bao nhiêu người đàn ông.

"Cô, cô, cô …" Hình Nhân đã đen mặt.

"Kiều Duy Đóa, đủ rồi!" Tuy rằng hắn cũng muốn chứng kiến trò hay, nhưng không nghĩ tới cục diện lại không thể khống chế được như vậy.

"Tại sao lại đủ chứ? Người khác muốn tát má trái tôi, chẳng lẽ tôi vĩ đại đến nỗi phải dâng cả má phải ra cho người ta tát sao?"

Kiều Duy Đóa trào phúng.

Nếu đối phương đã không có phong độ của trưởng bối, thì cô hà tất gì phải giữ khuôn phép chứ?

Cô thật sự không đáng yêu một chút nào.

"Bác Hình!" Ôn Ngọc cũng nhanh chóng vỗ lưng cho Hình Nhân, sợ bà tức giận không thông khí.

"Cô muốn gả cho A Kiến nhà chúng tôi ư, hãy đợi đến kiếp sau đi!"

Kiều Duy Đóa lạnh lùng nở nụ cươi, "Xin lỗi, cháu cũng không hiếm lạ với con của bác!"

"Kiều Duy Đóa!" Âm lượng của Hình Tuế Kiến tăng cao, "Bà ấy là mẹ của tôi, em không thể nhường bà ấy được sao? Để cho bà ấy thắng cũng không được à? !"

Tại sao tất cả đều không giống như những gì hắn đã tưởng tượng? Tháng sau bọn họ sẽ kết hôn ! Hắn cho rằng bản thân đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại…

Hắn thật sự quá thất bại.

"Không được!" Đáp án của cô vĩnh viên chỉ có hai chữ rõ ràng như vậy.

Cô sẽ không để cho bất cứ kẻ nào giẫm đạp lên danh dự của mình!

Không được, hai chữ này khiến cho khóe môi hắn phát lạnh.

"Tuần trước, tôi thấy em ở trong nhà hàng với Lục Thượng Lễ đâu có thái độ như vậy! "Lúc đó cô im lặng, cung kính, ẩn nhẫn, so với hiện tại quả thực giống như hai người khác biệt.

Mà Lục Thượng Lễ là cha của Lục Tư Nguyên.

Rốt cục cũng vạch trần cô khiến cho dạ dày Hình Tuế Kiến bất giác cũng nhộn nhạo cả lên.

Kiều Duy Đóa cứng đờ, toàn bộ những hồi ức không tốt lại lũ lượt ùa về.

"Hình Tuế Kiến, anh thực sự cho rằng mình đã thắng sao?" Kiều Duy Đóa xoay người, đón nhận ánh mắt của hắn, "Một người mẹ đã khó ở chung, lại thêm một người bạn gái cũ si mê anh, anh cho rằng anh thực sự có sức hấp dẫn như vậy ư, khiến cho tôi yêu anh, cam tâm làm kẻ thứ ba? Anh cho rằng Kiều Duy Đóa tôi thật sự sẽ vì anh tạm nhân nhượng vì lợi ích chung, ngay cả nhân cách cũng không cần ư?"

Từng cái "cho rằng" khiến cho ánh mắt của hắn càng thêm lạnh lẽo.

Vì thái độ kiêu căng của cô, hắn tuyệt đối sẽ không làm sáng tỏ mối quan hệ với Ôn Ngọc!

"Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn tìm người có tiền, người đó chắc chắn sẽ không phải là anh! Nếu Kiều Duy Đóa tôi muốn có tình yêu, người đó lại càng không phải là anh!" Cô nhả từng từ từng chữ với hắn, "Ở trong lòng tôi anh không có một chút ý nghĩa nào , anh chỉ là một đoạn thù hận mà tôi mãi mãi chôn ở trong lòng!"

Cô cám thấy thật sảng khoái, hôm nay cuối cùng cô đã cảm nhận được cảm giác ấy!

Môi cô khẽ nhếch lên, nhè nhẹ phun ra, "Xin lỗi, tôi không chơi trò chơi này nữa!"

Nói xong, cô xoay người rời đi, từng bước đi đều vô cùng ổn định, dường như chỉ có kiêu ngạo như vậy mới không để cho ai đụng vào cô.

Hiện tại, đã có rất ít người khiến cho hắn bộc phát tính thô bạo, cô chính là người duy nhất, Hình Tuế Kiến suýt bóp nát cả bàn tay.

...

Kiều Duy Đóa không biết bản thân đã đi được bao lâu, một mình ngồi ở bờ sông đã bao lâu rồi.

Ánh trăng đêm nay thật ra thực sự rất đẹp, nhưng lại có chút vắng vẻ lạnh lùng. Trên bầu trời trăng tròn, phẳng phất như ánh trăng trong nước kia một khi bị đập vỡ, sẽ không còn tồn tại nữa, muốn hợp lại đơn giản như vậy sao?

Cô ngẩng mặt, lặng lẽ ngắm nhìn ánh trăng kia. Sự nóng giận trong lòng vẫn chưa thể lắng lại. Nếu không phát ra, sẽ làm cho người ta nổi điên. Cô nghĩ đến một người, người duy nhất có thể khiến cho cô bình tĩnh lại.

Tiếng chuông vang lên thật lâu, mới có người bắt máy.

"A lô."Giọng nói của anh nghe qua khàn khàn như vậy, như thể ba ngày ba đêm nay chưa từng ngủ.

"Tư Nguyên, anh ngủ rồi à?" Cô sửng sốt.

Cô đã ngồi trong này thật lâu, quên cả thời gian, có lẽ hiện tại đã là mười hai giờ đêm.

"Không, còn chưa ngủ." Mò lấy kính mắt bên cạnh, anh bò ra từ trong chăn, khoác áo ngồi vào ghế, lau mặt nghe điện thoại, thuận tay khởi động máy tính.

Dù sao cũng đã bị đánh thức, anh cũng đã định thức trắng đêm ôn tập.

Có vẻ như không làm ảnh hưởng đến anh, cô khẽ thở phào.

"Năm ngày nữa sẽ đến cuộc thi tư pháp, anh đã chuẩn bị thế nào rồi? Lần này có tự tin không?" Đã nhiều ngày, anh vẫn luôn thức thông đêm học tập, hai người bọn họ dường như đã lâu chưa từng gặp mặt.

Trong quá trình chờ đợi khởi động máy, anh gục cằm lên cuốn sách pháp luật thật dày, nói thật, "Không, không tự tin…" gần đây anh không học vào gì cả, mỗi chữ dường như cứ bay khỏi đầu, anh bắt thế nào cũng không được.

"Chăm chỉ đọc sách, tranh thủ lần này thi đỗ, đừng khiến cho cha anh thất vọng nữa." Khuôn mặt lạnh lùng của cô cũng trở nên dịu dàng.

"Ừ."

"Vậy còn Tết Trung thu này? Có quây quần bên người nhà không?" Nhìn ánh trăng kia, cô lặng lẽ hỏi.

Thực hâm mộ anh, có người nhà cùng quây quần trong Trung thu .

"Có đi, hàng năm đều như thế, bị hai anh rể chuốc một chút rượu." Trên thực tế, không chỉ một chút mà thôi.

Dừng một chút, "Vậy còn em thì sao, ở bên người nhà của anh ta có vui không?"

Kiều Duy Đóa cứng đờ.

Im lặng.

Anh lập tức hiểu, thở dài, "Đóa, đừng mãi mãi giống như một con nhím như vậy... Thật không đáng yêu..." Tia lửa giữa cô và người đó khiến cho anh nhìn thôi cũng đã cảm thấy mệt.

Thật ra bề ngoài cô lạnh lùng, chỉ là vì để che giấu sự vô thố, vì sao bọn họ phải thương hại lẫn nhau?

"Em...chỉ hận, chỉ là không cam lòng..." Ở trước mặt anh, cô không cần phải che giấu sự lo lắng bằng vẻ kiêu ngạo.

"Hận, không cam lòng, có thể khiến cho em vui vẻ và hạnh phúc sao?" Anh hỏi cô.

Cô không nói gì.

Không thể. Nhưng cô còn có thể vui vẻ và hạnh phúc sao?

Im lặng thật lâu.

"Tư Nguyên, vì sao anh không thể giữ em lại? Vì sao anh không yêu em?" Cô cũng có khát vọng bình yên và hạnh phúc.

Đầu bên kia điện thoại cũng cứng đờ.

Sau đó.

Cô dập máy trước.

Bởi vì cô đã biết đáp án.

Bế tắc nắm di động thật lâu, Lục Tư Nguyên đem mặt mình từ từ vùi vào những trang sách, đau đớn nhắm mắt lại.

Không phải là không yêu, mà là không thể yêu.

Máy tính cuối cùng cũng khởi động xong, màn hình trở nên sáng choang.

Trên màn hình, có những bức ảnh, người trong ảnh điềm đạm yên tĩnh, tâm an bình tĩnh, tất cả đều là ảnh của cô.

Anh lau mặt, mở sách, muốn chuyên tâm ôn tập, nhưng lại có một tờ giấy rớt ra.

Anh thong thả cúi người, nhặt lên.

Chưa từng yêu đương, nhất định phải là (xử) nữ.

Đây yêu cầu của các chị gái do anh lấy bút ghi lại.

Cô không phù hợp.

Thấu hiểu quan tâm người khác, có thể ở chung được với những người phụ nữ trong nhà.

Đây là yêu cầu của mẹ do anh viết.

Cô không phù hợp.

Cha mẹ đối phương phải có một người là nhân viên công vụ, nhà gái phải làm về pháp luật.

Đây là yêu cầu của cha do anh viết.

Cô không phù hợp.

Còn có yêu cầu của anh ——

Tính cách không cần quá kiêu ngạo, trong lòng không có người khác.

Cô không phù hợp.

Cũng là do anh viết.

Anh tựa vào ghế, ánh mắt mờ mịt mông lung

Cô không phù hợp, toàn bộ mọi thứ của cô đều không phù hợp.

Nhưng anh tự hỏi bản thân, tình yêu thật sự phải tuân theo những quy định sao? Rõ ràng, e rằng anh chính là vách núi đen bên cạnh duy nhất có thể giữ chặt dây mây kia là cô.

Ngồi suy tư thật lâu, anh mới cầm lấy di động:

"Đóa, em ở nơi nào? Anh có lời muốn nói với em."

Chương 1

"Người phụ nữ của thời đại mới không chỉ ở trong nhà, xuống bếp, mà còn phải giết ngựa gỗ, phiên tường vây, đấu tiểu tam, đánh lưu manh?"

Tối, vô cùng tối.

Đầu tháng ba, việc học càng ngày càng bận, hơn nữa gần đây sắc mặt cha mẹ âm tình bất định, nên Duy Đóa về nhà càng ngày càng trễ.

Cô thích ở thư viện im lặng ôn tập.

Cô muốn thi được vào trường trung học trọng điểm, đối với thành tích của cô, tuyệt đối không có vấn đề gì, chỉ là cô vẫn không dám sơ suất như cũ.

Chín giờ rưỡi, toàn bộ đèn trong thư viện đều đã tắt.

Những người bạn học ở trong vườn trường cũng còn rất ít, cô ôm sách giáo khoa đi ngang qua đoạn hành lang thật dài.

Lúc này đã muộn, cô cũng bước nhanh chân hơn, nơi đó có một kho để đồ thể dục bỏ đi, bình thường nghe nói có một số

học sinh hư thích đem nơi này làm căn cứ địa, trốn ở bên trong lười biếng, ngủ, hút thuốc, đánh bài.

Hình Tuế Kiến chính là một trong số đó.

Hôm nay, cô lại ở trước mặt chủ nhiệm lớp tố cáo tội trạng của Hình Tuế Kiến bởi vì cô phát hiện Hình Tuế Kiến dám rủ vài bạn cùng lớp đánh bạc.

Đáng lẽ cô nên chỉ lo cho thân mình là được rồi, nhưng mấy bạn học kia đều là con cái của mấy đối tác làm ăn với cha mẹ, cô thật sự không nhịn được.

"Hình Tuế Kiến, nhân phẩm của anh thật tồi tệ, hiệu trưởng sẽ đuổi anh!" Chuyện này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ khiến cho hiệu trưởng rất coi trọng, cũng nghiêm khắc cảnh cáo hắn.

Hình Tuế Kiến từ phòng phạt đi ra, lạnh lùng nhìn thoáng qua cô như thể không có việc gì, "Bịch" một tiếng, hắn ném cặp sách vào chỗ ngồi, không quan tâm đến giờ học đang diễn ra, tức giận ngút trời rời khỏi phòng học, còn phản ứng của cô là vẫn tiếp tục học tập.

Thành tích của Hình Tuế Kiến rất kém, bản thân hắn lại không thích đọc sách, theo lý thuyết hắn vốn nên sớm chủ động thôi học, nhưng người đem hắn "vây" ở trường học nghe nói chính là mẹ của hắn.

Bình thường mẹ hắn luôn mặc kệ hắn, nhưng chỉ có yêu cầu duy nhất là hi vọng hắn học xong trung học.

Nghe nói hắn cũng không thích mẹ mình, động một tí là cãi nhau với bà, nhưng hắn không chịu nổi bà ầm ĩ, chỉ cần có mẹ ở bên tai hắn nói không ngừng, hắn sẽ trốn đi, nếu trong tình huống không trốn được hắn cũng đành cam chịu.

Đêm đó cũng là trăng tròn.

Trong trường học vô cùng yên tĩnh, Duy Đóa vội vàng bước đi, nhưng cho dù có bước nhanh đến thế nào cũng không khác gì chạy chậm, bởi vì đèn ở cổng trường cũng đã tắt rồi.

Quái thật sao hôm nay bác bảo vệ lại nghỉ sớm như vậy. Ngoài cửa cũng không có xe hơi đứng chờ, người lái xe nhà cô gần đây cũng đã nghỉ việc.

Ngay lúc Duy Đóa chuyển về phía cầu thang, đột nhiên có một chiếc khăn tay chụp vào miệng cô, một bao tải trùm xuống đầu, che khuất tầm mắt của cô.

Đùi cô mềm nhũn, toàn bộ thế giới đều đột nhiên trở nên tối đen.

...

Kiều Duy Đóa hai bảy tuổi, ngực nở nang, đột nhiên bừng tỉnh, cả lưng cô đều là mồ hôi lạnh.

"Duy Đóa, tiếng hét vừa rồi là của cậu à?"

Tiếp đó là một tiếng ngáp, một cô gái ngái ngủ, đầu tóc như tổ chim tiến vào.

Đó là cô bạn cùng phòng Thường Hoan, cũng là bạn học thời trung học cơ sở của cô.

Ánh mắt của Duy Đóa cũng bình tĩnh lại, thoáng nhìn đồng hồ báo thức, thật may đã gần sáu giờ sáng rồi.

Bên ngoài sắc trời đã sáng dần.

Kể từ sau chuyện đó một thời gian dài cô vô cùng sợ bóng tối.

"Xin lỗi, đã đánh thức cậu." Cô lên tiếng xin lỗi.

"Không có gì, gặp ác mộng à?" Thường Hoan phất tay tỏ vẻ không để ý.

Duy Đóa không trả lời, xuống giường.

"Tớ đi làm sandwich." Cô mở ngăn kéo ở đầu giường, lấy một chiếc khăn lụa màu đen trắng, quen thuộc buộc lên cổ.

Hiện tại là mùa xuân, vừa khéo là mùa thích hợp để buộc khăn lụa. Trong ngăn kéo của cô có rất nhiều loại khăn dùng để buộc cổ, có đủ các kiểu dáng cho bốn mùa trong một năm, mỏng, dày, batch shoulder (*), hình tam giác, tơ lụa, cô luôn có thể dễ dàng đem những vật trang sức đơn giản nhất phối thành các kiểu khác nhau.

(*) Bạn chả hiểu khăn buộc ở cổ thì liên quan gì đến vai nên bạn để cụm từ tiếng Anh, còn cụm tiếng Trung là批肩式, có ai thông thái giúp bạn với

Thường Hoan vốn còn đang mắt nhắm mắt mở buồn ngủ nghe vậy hai mắt nhất thời sáng lên, "A, hóa ra hôm nay được hưởng phúc!" Duy Đóa làm sandwich quả thật là cấp độ của đầu bếp bậc cao.

Duy Đóa vỗ lưng cô ấy, "Trở về ngủ tiếp đi, làm xong sandwich tớ sẽ gọi cậu."

"Vạn tuế!" Thường Hoan khoa trương giơ cao cánh tay hô to vài tiếng, sung sướng trở về phòng bên cạnh, không khách khí tiếp tục ngủ.

Trong phòng bếp, Duy Đóa rửa sạch rau xà lách, sau đó bắt đầu cắt cà chua thành miếng.

Mỗi lần sau khi tỉnh lại từ trong ác mộng, cô luôn muốn tìm chuyện gì đó để làm, có như vậy mới giúp cho bản thân cô bình tĩnh trở lại.

...

Buổi sáng bảy giờ năm mươi phút, Duy Đóa và Thường Hoan đúng giờ ra khỏi nhà.

Phòng cách vách cũng truyền đến tiếng đóng cửa, một người đàn ông với khuôn mặt nhã nhặn sau khi khóa cửa cũng đi về phía các cô.

"Chào." Anh bắt chuyện với các cô.

Giọng nói dịu dàng như tiếng suối chảy khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Tư Nguyên, hôm nay anh không cần phải đi mua bữa sáng đâu, Đóa Đóa đã làm bữa sáng cho bọn em rồi." Thường Hoan vừa thấy anh, tâm tình vô cùng sung sướng nói, "Mùi vị cực cực cực kì ngon, Đóa Đóa để lại chiếc lớn nhất cho anh đấy!"

Thang máy đến, anh nhìn thoáng qua chiếc sandwich còn nóng, sau khi Thường Hoan đã vào thang máy anh mới lên tiếng,

"Đóa."

Anh gọi cô.

Duy Đóa ngước mắt.

"Lại mất ngủ à?" Tư Nguyên nhíu mày hỏi, dùng âm lượng vô cùng thấp chỉ để cho mình cô nghe thấy, có chút lo lắng, "Có muốn đến bác sĩ kê chút thuốc ngủ không?"

Duy Đóa lắc đầu, khẽ đáp lại, “Không phải anh đã nói uống thuốc ngủ không tốt sao?"

"Nhưng mất ngủ quá nhiều cũng không tốt, hay là uống một chút đi, nếu không cơ thể sẽ suy nhược đấy."

"Thỉnh thoảng có gặp chút ác mộng, nhưng gần đây không hề mất ngủ."

"Thang máy đến rồi! Hai người đang nói cái gì mà không muốn cho tớ cùng nghe thế? Có phải đang nói xấu tớ không đấy." Thường Hoan ở bên trong thang máy bất mãn.

"Không, có cho mượn gan trời anh cũng không dám nói xấu em." Tư Nguyên phản ứng rất nhanh, lập tức cười cười, kết thúc cuộc nói chuyện của hai người.

Trong thang máy.

Thường Hoan thấy trong tay anh ôm một đống sách thật lớn liền hỏi, "Gần đây anh lại thi cái gì vậy?" Thật bội phục anh ta, ba ngày tham gia hai cuộc thi.

"Chứng chỉ công tác thống kê." Anh trả lời.

"Anh thi chứng chỉ công tác thống kê làm gì? Không phải anh đang công tác ở cục bảo đảm xã hội ư? Sao không làm công tác thống kê ở đó, mà còn phải đến nơi nào thi chứng chỉ công tác thống kê? !" Thường Hoan kỳ quái .

"Sẽ có lợi cho tương lai, cứ thi trước đã."

"Người khác là nhân viên công vụ, anh cũng là nhân viên công vụ, tại sao trông anh lại vất vả như vậy?" Thường Hoan ám chỉ anh tự rước khổ vào mình.

"Tuổi trẻ vất vả, lúc già mới thảnh thơi được." Tính cách của anh vô cùng tốt.

"Anh thi nhiều như vậy, nhưng cũng chẳng khiến cho cha anh Lục thẩm phán đại nhân nhoẻn miệng cười, làm chi mà phải uổng phí sức lực như vậy chứ? !" Thường Hoan nói chuyện luôn luôn đi thẳng vào vấn đề, "Anh thi mấy thứ linh tinh này, chi bằng chuyên tâm cho cuộc thi tư pháp năm nay, một lần thành công qua luôn cho xong!" Làm hàng xóm nhiều năm, Thường Hoan đương nhiên biết hàng năm Tư Nguyên tham gia cuộc thi tư pháp, nhưng liên tiếp thất bại.

Nhiều năm như vậy, các loại giấy chứng nhận đều nhét đầy ngăn tủ, nhưng lại thiếu chứng chỉ quan trọng nhất kia.

Tư Nguyên vẫn cười dịu dàng như cũ, chỉ là có chút ảm đạm.

"Thang máy đến rồi." Lúc này, Duy Đóa đổi thành người nhắc nhở.

Ba người ra khỏi thang máy.

Chỉ là phương hướng hôm nay của ba người bọn họ có chút không đồng nhất.

Tư Nguyên sửng sốt, "Không đi làm sao?"

"Đúng vậy, đi làm!" Thường Hoan đương nhiên gật đầu.

"Vậy hai người…." sao không ngồi xe của anh?

Lúc hỏi điều này, ánh mắt của Tư Nguyên luôn nhìn Duy Đóa.

"Lục chuyên viên, trí nhớ của anh không tốt chút nào cả, em mới mua xe đấy!" Thường Hoan xuất ra chiếc chìa khóa xe cô mới mua, quơ quơ ở trước mặt anh, "Thường Hoan em lại tiến gần thêm một bước với người phụ nữ của thời đại mới."

"Xin hỏi, mua xe có liên quan gì đến người phụ nữ của thời đại mới?" Tư Nguyên có chút mờ mịt, nghĩ mãi không xong.

Hắn cũng có xe, vậy cũng được coi như là người đàn ông của thời đại mới ư?

Bộ dáng ngốc nghếch của anh thành công lấy lòng Thường Hoan.

"Có xe, có nhà, tương lai coi đàn ông như chó con, là mục tiêu trong cuộc sống của Thường Hoan em đấy! Hiện tại, em kiêu ngạo tuyên bố, em đã thành công bước đầu tiên!" Thường Hoan đắc ý dào dạt.

Thường Hoan luôn la hét đả đảo đàn ông bỉ ổi, độc thân vạn tuế.

"Người phụ nữ của thời đại mới không chỉ ở trong nhà, xuống bếp, mà còn phải giết ngựa gỗ, phiên tường vây, đấu tiểu tam, đánh lưu manh?" Tư Nguyên cuối cùng đã bừng tỉnh đại ngộ, "Anh còn đang hoang mang điều nào phù hợp với em, hóa ra anh bị baidu lừa gạt ."

Duy Đóa ở bên cạnh khẽ nhếch môi. Những người quen biết cô đều biết cô thực sự rất ít khi cười.

Tư Nguyên chọc giận Thường Hoan khiến cô ấy phải kêu ầm ĩ, vừa nhếch mắt liền bắt gặp nụ cười của cô. Hai người bọn họ cách Thường Hoan, nhìn chằm chằm lẫn nhau, khóe môi đều khẽ nhếch lên. Đáng tiếc…

"Hôm nay Duy Đóa sẽ bắt đầu ngồi xe của em, cho anh biết thế nào là cô đơn!" Thường Hoan ra vẻ tức giận kéo Duy Đóa vào đội hình của mình.

Tư Nguyên hơi giật mình, anh nhìn Duy Đóa.

"Sau này em sẽ ngồi xe của Thường Hoan." Cô cũng tiện thể nói cho anh.

" Không phải trước đây đã nói anh sẽ đưa hai người đi làm sao ? Còn các em sẽ làm bữa sáng cho anh?" Tư Nguyên nhăn mày.

Duy Đóa lắc đầu, "Thôi phiền phức lắm." Nói là làm bữa sáng coi như là tiền xe, nhưng Tư Nguyên luôn nói bản thân càng thích ăn đồ bên ngoài hơn, không muốn làm phiền cô vào buổi sáng. Lâu như vậy luôn khiến cô ngượng ngùng.

"Chúng em sẽ tìm vài người cùng đi chung xe ở trong tiểu khu để giúp Thường Hoan giảm bớt gánh nặng về tiền xăng." Cô nhẫn nại giải thích.

Gánh nặng về tiền xăng? Nhưng kinh tế của cô ấy cũng chả tốt chút nào. Tư Nguyên không nói ra miệng những lời này.

"Này, hai người đừng khiến cho em cảm thấy như mình đang chia rẽ hai người nữa nhá!" Thường Hoan ồn ào.

"Nói bậy bạ gì đó? !" Tư Nguyên và Duy Đóa cùng đồng thanh khiển trách.

Thường Hoan không nói gì chỉ là mặt đầy vẻ nghiền ngẫm. Nhìn hai người kia thế nào cũng thấy có chút mờ ám. Lúc cô vào thuê nhà, chủ nhà Lục Tư Nguyên chỉ có một điều kiện duy nhất.Chung sống hòa bình với Kiều Duy Đóa. Sau này, dần dần cô cũng trở thành bạn với Kiều Duy Đóa, đã nhiều năm trôi qua như vậy, Thường Hoan càng ngày càng cảm nhận được sâu sắc được điều đó.

"Duy Đóa, hiện nay cậu càng ngày càng giống ‘con người’ hơn đấy."

"Sao lại mắng tớ?" Cùng Thường Hoan đi ra bãi để xe ở tiểu khu, cô không hiểu vì sao lại bị nói như vậy.

"Không phải là mắng, chỉ là đột nhiên cảm thấy Lục Tư Nguyên đã biến cậu trở thành ‘con người’."