Chương 1

Từ huyện Giang Ninh đến Kinh Thành, tất nhiên không thể không qua Giang Nam. Để đến Giang Nam không thể không qua thành Yến Tử.

Từ xưa tới nay, nơi đây đã phồn thịnh đông đúc, thương nhân giàu có khắp mọi nơi. Bởi vì hoa Sơn Trà là ngự hoa của triều đại này, mà khí hậu thành Yến Tử vô cùng thích hợp cho việc trồng loại hoa này, phần lớn hoa Sơn Trà từ ngự hoa viên cho đến trong phủ các nhà quyền quý ở kinh thành đều do nơi đây đặc biệt cung cấp, việc vận chuyển hoa Sơn Trà trở thành quy định của đất nước, Thái hậu đã hạ lệnh mở ra một con đường chuyên để dâng hoa Sơn Trà, người đương thời gọi là “Đường hoa Sơn Trà” .

Con đường hoa Sơn Trà này trước giờ trị an bình yên, mấy ngày gần mới xuất hiện vụ án lớn.

Trên đoạn đường qua lại náo nhiệt nhất giữa những ngày xuân, nhà Mộ Dung ở thành Yến Tử đang vận chuyển hoa Sơn Trà đã được Thái hậu khâm điểm lên kinh thành, trọ tại một khách điếm, không nghĩ đến giữa đêm khuya lại gặp phải đạo tặc, cướp mất công tử Mộ Dung Thanh của nhà Mộ Dung và hàng hóa, để lại một phong thư: vạn lượng hoàng kim, một người một hoa.

Hiển nhiên nhà Mộ Dung đã chuẩn bị xong tiền chuộc, nhưng kẻ trộm lại chẳng thấy đâu.

Gia chủ Mộ Dung Đồng không nghĩ ra được cách nào, đành vẽ mấy ngàn tấm chân dung đệ đệ phát ra mọi nơi, bỏ ra số tiền lớn để tìm người. Phố lớn ngõ nhỏ dán đầy chân dung Mộ Dung Thanh, trên giấy là nam nhân trẻ tuổi mày gọn mắt thanh, mang theo hơi thở dịu dàng của vùng Giang Nam.

Bởi vì quốc hoa bị cướp, Thái hậu tức giận, Tô Từ đang ở gần đấy liền bị điều đến phá án.

Tô Từ đi vào khách điếm, vừa vặn có một con chim bồ câu vỗ cánh bay qua trên đỉnh đầu, rơi vài cọng lông xuống.

“Bồ câu nhà ai nuôi? Tránh ra tránh ra!” Một nam tử mập lùn quay đầu hướng trong khách sạn kêu lớn, “Tiểu thư, Tô đại nhân đến rồi!”

Tô Từ chẳng để ý phủi phủi mấy cọng lông vũ trên vai, lại thấy Mộ Dung Đồng đã sớm chờ ở sảnh lớn của khách điếm, dáng người thướt tha, dịu dàng hành lễ, “Tiểu nữ Mộ Dung Đồng tham kiến Tô đại nhân.”

Tô Từ nâng dậy, bởi nàng cũng không nghiên cứu gì với hoa cỏ, bèn hỏi “Hoa Hạc Lệnh rốt cuộc quý giá đến nhường nào?”

Mộ Dung Đồng mặc một thân áo vàng nhạt, khuôn mặt mộc thuần khiết, mặc dù giọng nói bình tĩnh, nhưng cũng nhìn thấy lo lắng bất an ẩn sâu trong đôi mắt: “Hoa Hạc Lệnh là cực phẩm trong các loại hoa Sơn Trà, đầu mùa hè nở hoa, màu sắc rực rỡ như lửa, thường nở nửa năm không tàn, còn được gọi là Ly Hồn hoa —— nghĩa là người thưởng thức có muốn hay không cũng đều mê mẩn. Mười mấy năm qua, xá đệ cũng chỉ trồng được một chậu. Tháng trước mới ra nụ. Thái hậu biết được, hạ chỉ muốn chúng ta lập tức dâng lên.” Nàng ngừng lại một chút, “Hoa này nếu không tìm lại được, nhất định Thái hậu sẽ trách tội nhà Mộ Dung hành sự bất lực, kết quả thế nào, ta thật sự. . . . . . thật sự không dám nghĩ tới.”

Vương bộ đầu đứng bên cạnh cũng cười khổ: “Đâu chỉ là nhà Mộ Dung, nha môn chúng tôi cũng là chịu không nổi.”

“Nghe nói Mộ Dung công tử chuyên nghề trồng hoa?”

Trên người Mộ Dung Đồng truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt, không giống hương hoa hồng nồng đậm, nhưng lại đủ để thấm vào ruột gan, “Gia phụ mất sớm, Thanh đệ từ nhỏ tính tình cô độc, chỉ thích ở trong nhà nuôi trồng hoa Sơn Trà —— hoa Hạc Lệnh chính là cực phẩm mà đệ ấy dốc hết tâm huyết nhiều năm vun trồng được.”

“Chậu hoa này quá quý báu, không thể xảy ra chút sơ sẩy nào, và bởi do một tay đệ ấy vun trồng, ta liền cho đệ ấy đi cùng để chăm sóc, không ngờ. . . . . . Thanh đệ chưa bao giờ ra rời nhà đi xa, hiện giờ bị người khác bắt đi, ta thật sự lo cho đệ ấy. . . . . .”

Nhà Mộ Dung ở Giang Nam là một vọng tộc, Vương bộ đầu khẽ lắc đầu thở dài, nhỏ giọng nói với Tô Từ: “Nhà Mộ Dung này tuy rất giàu có, nhưng con cháu lại ít ỏi. Năm đó vị Mộ Dung tiểu thư này chơi đùa gần bờ hồ, suýt chút nữa chết đuối, khi đó Mộ Dung Lão gia tốn vạn kim, mời danh y chung quanh mới cứu được nàng, không nghĩ tới hôm nay công tử lại xảy ra chuyện.”

Tô Từ nhìn rảo một vòng chung quanh phòng hai tỷ đệ, cũng không có gì khác thường. Nàng đi ngược ra cửa, đứng ở tầng hai, nhìn được sân trong của khách điếm, bên trong vẫn còn chậu hoa và hàng hóa, tháng hai gió mát quét qua, dẫn theo sự rung động tầng tầng lá lá của cây đại thụ rậm rạp kia.

“Kẻ cướp để lại bức thư đâu?”

Vương bộ đầu vội vàng móc ra đưa cho Tô Từ. Tô Từ nhìn kỹ, bên trên tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vài chỗ nước mực khô kiệt, đường nét thô to, nàng thì thào một tiếng: “Giống như là dùng ngón tay để viết.”

“Là ai nhìn thấy Mộ Dung công tử sau cùng?” Nàng trở về phòng, hơi trầm tư hỏi.

“Mộ Dung quản gia, Kì thúc.” Vương bộ đầu trả lời.

Kì thúc nhanh chóng chạy tới, kể lại đầu đuôi gốc ngọn những gì đã thấy đêm đó lại một lần: “Bởi vì ta ở nhà xử lý mấy việc vặt, lúc tới nơi này đã khuya, đến phòng khách, thấy khó chịu nên mở cửa sổ. Ánh trăng rất sáng, ta nhìn thấy thiếu gia đang xem xét hoa Sơn Trà trong đình viện. Một lát sau, liền lên lầu nghỉ ngơi.”

“Thiếu gia của ngươi vì sao đã trễ như thế vẫn đi xem xét hoa Sơn Trà ?”

“Đại nhân có điều không biết, hoa Sơn Trà vốn phải bón phân tưới nước trong đêm khuya, cho nên thiếu gia mới có thói quen đi tiểu đêm. Khi đó là canh ba giờ dần. Ước chừng là giờ Mẹo, thì có người làm sợ hãi kêu không thấy thiếu gia đâu.”

“Sau đó có thấy ai khác đi vào phòng của Mộ Dung Thanh không?”

Kì thúc trầm tư một lát, lắc đầu nói: “Không có.”

Tuy không có đầu mối, Tô Từ cũng không gấp, đầu ngón tay gõ nhẹ trên mặt bàn, đột nhiên nói: “Nhà Mộ Dung dâng hoa lên kinh thành từ trước đến giờ đều bảo vệ kỹ càng, chỉ là người làm cũng đã có gần bốn mươi người. Kẻ cướp không tiếng động nào có thể bắt người được đi. Chỉ e là. . . . . . Có nội tặc cũng chưa biết chừng.”

Mộ Dung Đồng không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi nặng nề: “Đại nhân, ngài cứ việc điều tra, chỉ cần có thể tìm được Thanh đệ về, cho dù ta có táng gia bại sản cũng không sao cả.”

Tô Từ suy nghĩ một lát, lại nữa cầm bức thư đòi tiền lên hỏi: “Mộ Dung tiểu thư, ngân phiếu vẫn còn trong người sao?”

Mộ Dung Đồng sâu kín trầm thở dài: “Đây là điều ta lo lắng nhất —— chỉ là chẳng biết vì sao, kẻ cướp cũng không nói lấy tiền chuộc thế nào. Cũng không biết bọn họ sẽ như đối xử Thanh đệ ra sao.”

Tô Từ gật đầu một cái, quan sát bốn phía, đột nhiên hỏi: “Mộ Dung cô nương, những chậu hoa này trong phòng cơ nương và đệ đệ cô nương có tác dụng gì hay sao?”

Bên trong gian phòng chất rất nhiều chậu hoa, bên trong đổ đầy bùn đất nhưng lại không trồng hoa cỏ, hơi kỳ lạ.

“Những thứ bùn đất này đều là khắp nơi chuyển tới, bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai không giống nhau, trồng ra hoa Sơn Trà cũng khác nhau.” Một nam nhân có vóc dáng thấp bên cạnh Mộ Dung Đồng mở miệng giải thích, “Thiếu gia là danh gia trồng hoa Sơn Trà, từ nhỏ đã thích nghiên cứu những bùn đất này.”

“Vị này không phải người Giang Nam đó chứ?” Tô Từ cười nói, “Khẩu âm nghe giống như Tây Nam .”

“Chúc Nhị thúc là người ở tỉnh Điền (tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc), cũng là người trong nghề làm vườn. Gia phụ khi còn trẻ tuổi thường tới Điền Tây buôn bán hoa Sơn Trà nên biết nhau, ở nhà ta hơn mười năm.” Mộ Dung Đồng nói.

Tô Từ khẽ gật đầu, nhặt một nhúm bùn đất đen: “Chúc Nhị thúc, khác nhau thế nào đây?”

“Đối với người trong nghề, cần chú ý rất nhiều loại bùn đất—— thí dụ như đất Điền Tây chua nhất, trồng hoa Sơn Trà lại to nhất; mà chất của đất thành Yến Tử thì dính, nên thông khí không được tốt. Nếu muốn trồng thành hoa Hạc Lệnh, riêng việc điều chế bùn đất đã phải mất hơn năm năm.” Chúc Nhị thúc nói tiếp: “Chậu hoa Hạc Lệnh bị trộm này, trong chậu bùn đất chua nhất, bởi vì là tốn một khoảng tiền lớn mua từ Điền Tây, mà chỉ có một chậu nho nhỏ, thiếu gia cũng không để cho người khác chạm vào, luôn tự mình khuân vác.”

“Thì ra là vậy.” Tô Từ chợt hiểu ra, vỗ vỗ bùn đất trong lòng bàn tay, lần nữa đứng dây, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên một nghiên mực bên cạnh bàn, mở miệng nói với Vương bộ đầu, giọng điệu chắc chắn: “Bức thư đòi tiền này do ai viết, ta đã biết rõ rồi.”