Chương 1
Đưa tay đùa nhẹ trên mấy khóm hoa, Hướng Dương cám thấy thích thú lạ.Cô mỉm cười một mình.– Cười gì một mình vậy, Hướng Dương?Quay lại nhìn bạn, Hướng Dương tròn mắt:– Mi đến hồi nào vậy hả?Thảo Vi chẳng nói chẳng rằng, cô bước đến ghế xích đu rồi nói khẽ:– Đến hồi lúc mi đang mơ mộng đó mà. Bật cười sảng khoái, Hướng Dương sà xuống ngồi cạnh bạn:– Nào, có chuyện gì mà tìm mình vậy hả Thảo Vi?Thảo Vi càu nhàu:– Bộ có chuyện mới đến đây được sao?– Nhưng mà ta ...Nhìn vào mắt bạn, Thảo Vi thắc mắc:– Mi bận việc gì à?Lấc đầu, Hướng Dương nói khẽ:– Mẹ mình đang bệnh!– Vậy à!Hướng Dương thấy bạn tư lự liền nói:– Mi có việc quan trọng à?Thảo Vi:đảnh thú thật:– Mình đang có việc cần mi giúp!– Vậy sao! Mà chuyện gì vậy Thầo Vi?Thấy cử chỉ khẩn trương của bạn, Thảo Vi xua tay:– Đừng hốt hoảng vậy mà, có sao đâu?Nhăn mặt, Hướng Dương càu nhàu:– Gì nói đại đi, sao cứ mãi dài dòng vậy?Tủm tlm cười, Thảo Vi đành "bật mí".Chủ nhật này bên nhà anh Triệu Minh sang nhà mình đấy.Trốmắt nhìn bạn, Hướng Dương ngờ vực:– Thật hả?– Thật chứ!Hướng Dương cưới khúc khích:– Vậy là vui quá hả Thảo Vi.– Mi thấy sao?– Sao với trăng gì nữa, đó là mơ ước của mi mà.Gật đầu đồng ý, Thảo Vi lại nói:– Đành là vậy, sao mình cứ cảtll thấy lo.– Lo nỗi gì? Mình thấy Triệu Minh cũng ga lãng lịch sự lắm mà.– Vậy à!– Chứ còn sao?Lắc đầu, Thảo Vi tâm sự:– Nhưng mình vẫn thấy lo lo làm sao ấy.Tròn mắt nhìn bạn, Hướng Dương phán một câu:– Trong tình yêu, đừng nên ngờ vực nhỏ ạ.Cười tủm tỉm, Thảo Vi chế giễu:– Xem ra mi cũng sành tâm lý tình yêu dữ nha.Vỗ vỗ vào bụng, Hướng Dương khoe:– Tâm lý về tình yêu một bụng đây này.Háy bạn một cái, Thảo Vi lắc đầu nguầy nguậy:– Nếu thế mi đã chọn nhầm nghề rồi.– Sao vậy hả?Mi nên theo nghề giáo để dạy tâm lý chứ đừng theo nghề ươm hoa nữa.Hướng Dương từ chối:– Ta chỉ sành tâm lý ở một khía cạnh thôi.Khía cạnh nào vậy hả?– Khía cạnh tâm lý của tình yêu mà thôi.Ôm bụng cười, Thảo Vi nhạy lại:– Mi sành tâm 1ý về tình yêu ư?– Vậy thì sao?Thảo Vi nghiêm giọng:– Buồn cười thật, sành tâm lý về tình yêu, mà đến giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai là sao?Lúng túng, Hướng Dương nói lấp liếm:– Ớ thì ... tại ... tại ta chưa muốn đó thôi.Ngọc người giúp việc bước ra:– Cô Hai! Bà đã dậy và bảo tìm cô.Hướng Dương đứng lên:– Vậy hả!Tháo Vi cũng đứng vội theo:– Mi vào với mẹ. Mình về nghe Hướng Dương.Hướng Dương cảm thấy tiếc rẻ:– Chừng nào ghé nữa đây Thảo Vi?Suy nghĩ một lát, Thảo Vi nói:– Mi chuẩn bị đi, tuần sau ta đến rước.Hướng Dương đùa dủa:– Ta không nên đến ngày đó vì sợ ....Tưởng bạn ngại điều gì, nên Tháo Vi trấn an:– Không có ai đâu mà sợ.– Không, mình ngại việc khác cơ.– Còn việc gì nữa vậy hả?Hướng Dương cười tủm tỉm:– Sợ mình đẹp hơn cô dâu thì sao?Thảo Vi cũng cười theo, cô phẩy tay:– Chuyện nhỏ! Anh ấy chịu mi, ta sẽ làm mai mối liền.– Thật vậy há?– Dĩ nhiên rổi.Cả hai cười vang. Hướng Dương tiễn bạn ra cổng.Trời Đà Lạt hôm nay sương mù dày đặc, không khí se se lạnh. Hướng Dương khoác thêm chiếc áo lạnh bước ra vưởn hoa. Cô mỉm cười trước sự thành công của mình.– Con cười gì vậy Hướng Dương?Giật mình quay lại, Hướng Dương nhận ra mẹ, cô cười tươi tắn:– Vườn hoa của con thế nào hả mẹ?Bà VạnHoa gật gù:– Con vui vì thành công trong việc ươm các lọại hoa đó à?– Vâng!– Chúc mừng con đó!Bước lại gần bà hơn, Hướng Dương lo lắng:– Mẹ thức dậy sớm vậy sao?– Tập thể dục con ạ.Tủm tỉm cười, Hướng Dương ngồi xuống cạnh mẹ:– Tập thể dục để giữ có hở mẹ?Lướm con bà đưa tay phớt nhẹ lên má cô:– Đừng chọc tôi mà, giám đốc.Chu môi, Hướng Dương phụng phịu:– Mẹ lại chọc con.Ngước nhìn con, bà lại nói:– Công ty Vạn Hoa nhờ có con ăn nên làm ra là sự thật mà.– Đó cũng là do con được kế thừa gen di truyền ở mẹ.Bà Vạn Hoa vội lắe đầu từ chối:– Thôi, đừng có nịnh tôi đó cô!– Con nói thật! Ai cũng nói như vậy đó.Cười với con, bà Vạn Hoa nói tiếp:– Đó là tâm huyết của cha, con cố gắng giữ gìn.– Con biết rồi mẹ!Chợt bà lại hỏi:– Hôm nay có đến công ty không hả con?Lo lắng nhìn bà, Hướng Dương quan tâm:– Mẹ đã thật khỏe chưa vậy?Mỉm cười nhìn con, bả vội trấn an:– Khỏe chứ! Khỏe mới dám ra đây tập thể dục.Hướng Dương đứng lên:– Nếu thế mẹ ở nhả, con đến công ty ...Bà Vạn Hoa âu yếu nhìn con:– Con an tâm, ở nhà có dì Ngọc Lệ rồi.Bà Vạn Hoa nhìn theo đến khi chiếc xe xa dần mới chịu bước vào nhà.– Buổi chiều nhạt nắng, khí trời ấm áp.Hướng Dương một mình ra thãm đồi hoa hướng dương ... Đứng nhìn từ xa, cô phát hiện một vật gì đen đen đang di động thấp thoáng giữa rừng hoa. Trơng đầu cô thoáng hiện ra ý nghĩ:– Trộm hoa!Rời cô đi nhanh về phía ấy. Quả đúng như vậy. Một ngướl thanh niên đang cầm trên tay bó hoa hướng dương vẻ mặt có vẻ tươi vui lắm. Thấy bó hoa trên tay anh ta bị ngắt một cách vô tội vạ, Hướng Dương bặm môi quát:– Ai cho anh vào đây hử?Người thanh niên đột ngột nghe tiếng quát, giựt mình ngước lên:– Tôi ...Hướng Dương bước tới gần:– Anh là ai vậy hả?Vẫn chưa trả lời câuhỏi của Hướng Dương, anh ta hỏi ngược lại:– Cô đăy là.Hất mặt, Hướng Dương trả lờl kiểu cách:– Tôi là chủ khu đồi hoa này, được chưa?Tỏ vẻ không tin, người thanh niên lặp lại:– Chủ khu đồi hoa này là cô?– Đúng vậy!Bật cưới, chàng thanh niên xua tay:– Có phải không đó?Kênh mặt, Hướng Dương cắc cớ hỏi:– Vậy anh cho tôi là gì hả?Đưa ra nhận xét, chàng thanh niên nói:– Tớ thấy, cô 1à một tiểu thư thì đúng hơn.– Hừm! Nói vậy mà cũng nói.Dợm bước đi, người thanh niên bị gọi giật lại:– Này anh kia!Quay đi, người thanh niên lại hỏi:– Gì vậy?Giọng nói sắc lạnh, Hướng Dương nói như ra lệnh:– Đề nghị anh gửi bó hoa lại!– Nhìn đóa hoa trên tay rồi nhìn Hướng Dương, anh ta nói như chế giễu:– Sao lại thế? Hoa trên tay tôi là của tôi chứ. Sao lại ...Anh đừng có già lởi nhưvậy? Dám vào vườn hái trộm hoa của người ta.Người thanh niên lại nói, giọng thách thức:– Hoa lỡ hái rồi thì mang đi, bỏ lại rất phí đấy.Hướng Dương ấm ức. Không chịu được, cô nói to:– Anh quả là người chẳng biết tự trọng. Hoa này có chủ chứ đâu phải là đi hoang.– Hừ! Cô nặng lời rồi đó nhé.– Vậy thì sao hả?Nhìn đồng hồ, người thanh niên vội vã.– Tôi chẳng thèm nói chuyện với cô nữa đâu.Nói rồi, anh ta bở đi thật nhanh. Hướng Dương ấm ức nhìn theo. Cô đi.kiểm tra một Vòng khu đồi hoa và dừng lại nơi căn nhà nhỏ của người mà Hướng Dương mướn giữ gìn đồi hoa:– Bác Tư ơi!Nghe tiếng gọi, ông Tư gượng ngồi dậy:– Cô chủ mới tới!Hướng Dương ngạc nhiên:– Giờ này mà bác lại nâm, có phải bác không được khỏe?Ông Tư ngáp dài rồi đáp:– Tôi bị cảm, cô chủ ạ.– Vậy sao! Bác có uống thuốc gì chưa?– Có chứ! Nhưng sao nó vẫn còn en en hoài.Hướng Dương bước tới tỏ vẻ quan tâm:– Vậy mà bác chẳng chịu điện cho con, để con mang thuốc lên.Ông Tư xuề xòa:– Bệnh xoàng thôi mà cô. Bận rộn mất thời gian của cô.Hướng Dương nhìn quanh rồi lại nói:– Hoa của mình bị đánh cấp đó chú.Hơi giật mình, ông Tư mấp máy đôi môi:– Mất trộm ư?– Vâng!– Ai mả dám cá gan đến vậy chứ?Hướng Dương đưa ra nhận xét:– Có lẽ họ biết bác bị bệnh nên lẻn vào thôi ông Tư chặc lưỡi:– Thật lả quá đáng mà! Tôi mà bắt được thì sẽ biết tay tôi.– Người ta là thanh niên trai trẻ, liệu ông có thể làm lại hay không?Ông Tư kêu lên:– Trời đất! Chả lẽ tôi chịu thua bọn chúng sao?– Có lẽ là vậy!– Nhưng mà sao cô biết đó là thanh niên?– Chẳng lẽ ...Hướng Dương ngắt lời ông:– Đúng vậy! Tôi đã gặp anh ta.– Ông Tư đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Ông ngập ngừng:– Thế ... cô đã làm gì anh ta?.– Lắc đầu, Hướng Dương xua tay:– Tôi phải làm gì đây khi mọi việc đã rồi hả?– Nhưng mà ...– Từ nay bác nên cẩn thận hơn.Ông Tư nói như người có lỗi:– Tại tôi cả, khi không rồi lại bệnh.Hướng Dương khích lệ:– Bác sao vậy? Bệnh mà ai muốn chứ?– Đành là vậy! Nhưng mà tôi ...– Ngày mai tôi lại lên và mang thuốc cho bác.Ông Tư cảm động, ông chẳng biết nói gì trước cô chủ nhỏ của mình. Chính nhờ sự đùm bọc của cha cô mà ông mứi có chỗ ãn, chỗ ở tất như vậy.– Hướng Dương bước ra khỏi căn nhà nhỏ.– Mặt trời bắt đầu khuất sau đồi.Sáng chủ nhật, như thường lệ Hướng Dương lẻn đồi hoa. Cô phóng tầm mắt nhìn ra xa lòng cảm thấy dầng lên niềm vui khó tả:– Chào cô chủ ạ.Tiếng nói đột ngột phát ra từ phía sau, Hướng Dương quay lại:– Lại là anh à?– Vậng, tôi đây!– Hướng Dương không mấy hài lòng với cuộc gặp gỡ tình cờ này, cô hỏi một câu thật ''sốc":– Sao, định hái trộm hoa nữa hả?– Nở nụ cười cầu hòa, người thanh niên nói như phân trần:– Tôi không có ý xấu vậy đâu. Chuyện hôm ấy, tôi thành thật xin lỗi.Hướng Dương cắc cớ hỏi:– Vậy còn hôm nay thì sao vậy hả?Gãi gãi đầu, anh ấp úng:– Tôi tìm cô để xin lỗi, được không?– Tôi đâu cần anh phải làm thế.– Tôi tên là Khánh Bân, là ...Hướng Dương ngắt lời:Tôi đâu cần anh phải kê khai lý lịch ra đây.Khánh Bân vẫn để nụ cười trên môi:– Nhưng tôi có thành ý xin lỗi cồ rồi còn gì?Hướng Dương đốp chát:Hoa tôi trồng là để thu lợi, chứ đâu phải để ai muốn tự tiện cũng được.Khánh Bân nói thắng thừng:– Cô cần bao nhiêu tôi sẽ trả tiền.– Nhưng hoa ấy tôi không muốn bán cho anh đâu?– Vì sao?– Tại không thích, thế thôi.Nhướn mất nhìn cô, Khánh Bán nói một câu:– Sao cô ngang quá vậy? Cô mả làm giám đốc chắc chẳng ai chịu nổi cái tính thất thường của cô đâu.– Anh ...– Tròn mất nhìn anh, Hướng Dương ấm ức.. Khống hề để ý đến thái độ của cô, anh lại nói tiếp:– Và tôi cũng không ngờ ngần này tuổi, tôi mđị gặp một người phụ nữ có trái tim lạnh như cô.Tức lên đến nghẹn thở, Hướng Dương liếc anh ta:– Mặc tôi, không cần anh giáo huấn đâu!– Nhưng mà khó quá coi chừng đấy cô ạ!Nghe nóng cả mặt, Hướng Dương quắc mắt:– Người gì đâu mà khó ưa.Khánh Bân lại nói một eáu châm chọc:– Vậy mà ai cũng nói tôi là người vừa đẹp trai vừa lịch sự đó chứ.Trề môi, Hướng Dương chế giễu:– Đẹp trai như con bà Hai bán ve chai vậy hả?– Cô.Ngoảnh mặt đi, Hướng Dương phán mồt câu:– Xin đừng gặp lại!– Tôi cũng tha thiết muốn như vậy.Hướng Dương bước đi luôn không thèm ngoảnh mặt lại. Khánh Bân thì mỉm cười đắc ý nhìn theo ...Thảo Vi vui vẻ nắm tay Hướng Dương bước vào. Thảo Vi giới thiệu:– Đây là Hướng Dương đứabạn thân nhất của Thảo Vi.Hướng Dương cúi đầu:– Xin chào tất cả các bạn.Một người trong nhóm thở dài nói đùa:Nghe cái tên thôi mà tôi tưởng tượng như một rừng hoa hướng dương đang nhảy múa trước mặt mình.Cả đám cười rộ lên. Hướng Dương vẫn thản nhiên, cô đáp lại:– Vậy há! Các bạn cũng khéo mường tượng đấy.Thảo Vi ngó người bạn vừa thốt, cô lên.– Đức Cường! Anh nói rất hay. Nhỏ ấy có cả một đồi hoa Hướng dương đấy Danh Mẫn, cô bạn vui nhất trong đám bạn của,Thảo Vi kêu lên:– Vầy hả!– Ồ, vậy thì tuyệt lẩm à!Hướng Dương khiêm tốn:– Đừng nghe, nhỏ âý "nể'' đấy.Thảo Vi vẫn chưa chịu huông tha bạn:– Chẳng những vậy, cô ta còn là giám đốc công ty Vạn Hoa nữa đấy.– Vậy à!Đức Cường hài hước đứng lên, đưa tay về phía trước:– Xin chào yị giám đốc trẻ tuổi mà tài cao.Hướng Dương khiêm tốn:– Xin cám ơn. Nhưng Hướng Dương vẫn như các bạn thôi.Danh Mẫn trầm trồ:– Hướng Dương vừa đẹp lại vừa có tài, mình có nằm mơ cũng không có.Lườm bạn, Hướng Dương dọa:– Mai mốt mình chẳng thèm đến với bạn nữa đâu.Thảo Vi cãi bướng:– Mình nói sự thật thôi mà.– Nhưng đây thì không phải lúc.Thảo Vi chấp hai tay:– Xin lỗi, mai mất không nói nữa, được chưa hả?– Cả nhóm cười vang. Nhìn quanh, Hướng Dương vẫn không thấy chú rể. Cô khiều bạn hỏi nhỏ:– Trịêu Minh chưa đến sao?– Sực nhớ, Thảo Vi nhìn đồng hồ:– Chưa đến giờ mà.Sốt ruột Hướng Dương khẽ nói:– Không! nay mình có tuyển thêm người làm, mình không thể để người ta chờ.Gật đầu, Thảo Vi đành nói:– Vậy à!Hướng Dương bước ra về làm cho mọi người nuối tiếc:– Sao về sớm vậy Hướng Dương?– Đang vui mà!– Thôi, cô ấy cọíhẹn rồi đấy!Hướng Dương mặc cho các bạn cho ý kiến, cô bước vội ra ngoài ...Vừa xếp tập hồ sơ lại, Hướng Dương dợm đứng lên lại có tiếng văng vầng bên tai:– Chưa cô, tôi ...– Hả!Bốn mắt nhìn nhau ngỡ ngàng. Hướng Dương giành thế chủ động, cô lên tiếng:– Lại là anh đấy à?Khánh Bân cũng đã lấy lại thăng bằng:– Tôi cũng không ngờ là gặp cô ở hoàn cảnh này.Kênh mặt, Hướng Dương bật ra câu hỏi:– Anh đến đây để làm gì?Nhìn xuống bì đựng hồ sơ xin việc làm, Khánh Bân vội lắc đầu:– Ồ không! Tôi chỉ muốn tham quan công ty Vạn Hoa.– Vậy à!– Thái độ của Khánh Bân rất ngộ nghĩnh.Nhìn cô, anh lại lắc đầu:– Còn bây giờ thì tôi chẳng muốn gì nửa cả.– Tại sao?– Tôi lại sợ cô cho tôi là kẻ cắp nữa.Ngó anh đăm đăm, Hướng Dương vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:– Nhưng tôi nghĩ là đúng mà.Nở nụ cười thật nhẹ, Khánh Bân kiểu, cách nói:– Tôi nghĩ cô nên có cách nhìn người thoáng một chút.– Nghĩa là sao?Tôi nghĩ cô dư hiểu câu nói của tôị. – Anh ...Khánh Bân đưa tay vuốt vuốt tập hồ sơ:– Xin cô đừng nhìn người một cách thiển cận như vậy.– Thế ra hôm nay anh đến để dạy đời tôi đó sao?– Cũng không hẳn là như vậy?– Thì anh chẳng phải vừa xổ ra một tràng đó là gì?Lại cười, nụ cười của anh mới đẹp làm sao?Hướng Dương chưa gặp người thanh niên nào có nụ cười như thế. Nhưng cô lại nghiêm giọng:– Anh cười gì vậy há?Nhìn cô, Khánh Bán lãc đầu, anh nói:– Sự thật.thì tôi dự định đến đây để xin việc làm.Ngẫu nhiên, Hướng Dương bật ra câu hỏi:– Còn bây giờ thì sao?Khánh Bân cười nửa miệng, giọng như bất cần:– Bây giờ thì không cần nữa.– Tại sao vậy?– Vì tôi cảm thầý không thích.– Vặy à! Nhưng rất tiếc tôi cũng đầu nói sẽ nhận anh.Ném cái nhìn về phía Hướng Dương.Khánh Bân gật đầu:– Cô nói đó nhé, sau nàycô đừng có trách tôi.Hơi nhíu mày, Hướng Dương như không hiểu câu nói của anh ta.– Tại sao tôi phải ần hận chứ?Khánh Bân tỏ thái độ như bí ẩn:– Ờ không! Xin lỗi, tôi chỉ lỡ lời thôi.Hướng Dương càu nhàu:– Làm mất thì giờ của người ta.Khánh Bân lại nhìn cô một lần nữa và nói:– Tôi không làm mất thời gian của cô đâu Xin chào.Nói và đi thật nhanh khiến Hướng Dương phái ngạc nhiên về thái độ của anh ta.Lạ thật! Suốt buổi hôm nay cớ sao mình cứ nghĩ nhiểu đến anh ta, nhớ cái nhếch môi cười nhớ căi ănh mắt anh ta nhìn mình. Cô lắc đầu xua đi.Về đến, biết có khách và người đó là ai nên Hướng Dương càng thêm bực bội. Cho xe vào nhà xe, cô lẳng lậng bước vài. Bà Vạn Hoa liền lên tiếng:May quá, con đã về.Biết mẹ muốn nói gì, nhưng Hướng Dương vờ như không biết:– Có chuyện gì hở mẹ?Nắm tay cô, bà Vạn Hoa nói nhỏ:– Hữu Thoại vừa đến.Dùng dằng, Hướng Dương đáp:– Mặc anh ta!– Nhưng lần nảy rầt quan trọng.– Quan trọng ư?– Phải đó con. Lần nảy nó đấn xin ý kiến của con về việc cưới hỏi.Lắc đầu nguầy nguậy, Hướng Dương phản ứng:– Không đâu mẹ, con chửánghĩ đến điều ấy Thở dài, bà Vạn Hoa than phiền:– Mẹ thì mẹ không ép con đâu. Nhưng phiền là chuyện bên kia.Thần nhiên, Hướng Dương đáp lời mẹ:– Chẳng sao đầu. Mẹ cứ an tâm, con sẽ có cách.Bà Vạn Hoa phó thác:– Con làm sao đó thì làm.– Anh ta đâu rồi vậy mẹ?– Có lẽ đang ngoài vườn hoa.Hướng Dương khuyên bà:– Mẹ vào nghỉ đi, con tiếp khách nhé.– Nói rồi, cô đi thắng ra vườn hoa, nơi mà cô đang đất rất nhiều kỳ vọng vào đó.– Anh mà cũng ngắm hoa nữa à?Hữu Thoại giật mình quay lại, anh trách:– Em làm anh giật mình! Sao đi êm ru vậy?– Hừm! Anh mà cũng nhát thít vậy à?Hữu Thoại đứng lên:– Chẳng phải sao?Tủm tĩm cười, Hướng Dương nghĩ về anh ta quả không sai, bán nam, bán nữ.Thấy cô vẫn đứngtrơ ra, còn che mĩệng cười Hữu Thoại ngạc nbiên:– Cười gì vậy Hướng Dương?Em quá bất ngờ về sự thay đổi của anh.– Anh thay đổi ư? Sao anh không biết?Hướng Dương chợt hỏi:– Điều gì đã khiến anh hôm nay ra đây ngắm hoa như vậy?Hữu Thoại tầm sự:– Con người ta eũng có lúc vầy lúc khác chứ em.Lại che miệng cười, Hướng Dương bảo:– Anh muốn nói là lúc mơ lúc tỉnh ấy à.Thấy trong câu nói của cô có gì đó vui vui nên Hữu Thoại đùa:– Ý em muốn nói đầu óc anh có vấn đề chứ gì?– Lắc đầu nguầy nguậy, Hướng Dương xua tay:Không đâu, ai lại nói anh như vậy chứ.– Hay là em cho rằng anh sáu tháng nắng sáu tháng mưa.Cười khúc khích, Hướng Dương đưa tay đùa đùa mấy bông hoa trước mặt.– Cái đó là anh nói nha. Em không có đâu à?Đứng lên bên cạnh cô, Hữu Thoại lại hỏi:– Em có rảnh không?– Có gì không anh?– Anh muốn bàn với em một việc rất quan trọng.– Vậy à!– Em nghe được rồi chứ.Điện thoại của cô lại có tín hiệu:– Alô ... Vâng, tôi đây.– Cô có thể về công ty được không?– Có việc quan trọng à?– Vâng!– Được,tôi đến ngay.Cất máy, Hướng Dương vừa nói:– Em về công ty đây, hẹn anh lần sau nhé. Em thành thật xin lỗi anh.Hữu Thoại chưa kịp nói gì thì Hướng Dương đi như chạy về nhà. Hữu Thoại nhìn theo tiếc rẻ.