Chương 1

Vừa tan học, Khánh Vân đã hối hả lên xe ôm để ra bến xe cho kịp chuyến cuối về nhà, dù cơn mưa buổi chiều đang như trút nước.

Vừa lạnh vừa ướt như chuột lột, mới cầm được chiếc vé cuối cùng trong tay, Vân hăm hở chạy nhanh đến chỗ xe đậu. Hơi thất vọng khi thấy chiếc xe nhở xíu, nhưng là vì chuyến cuối, cô biết không còn cơ hội chọn lựa, nên vội bước tới để lên xe.

Ai ngờ chưa kịp đặt chân lên, Khánh Vân đã nghe tiếng gã lơ xe gắt gỏng:

– Từ từ đi! Đợi cho người ta sắp chỗ xong rồi mới lên chứ. Người ngợm ướt như vậy, bộ muốn làm lụt chết người ta hay sao.

Vốn rất dễ “nổi khùng”, nhưng vì dầm mưa nãy giờ, nên cơn giận trong lòng Vân vừa dâng lên đã vội tắt nhanh, rồi vừa lập cập run, cô vừa nói bằng giọng ỉu xìu:

– Anh làm ơn sắp chỗ nhanh lên, tôi lạnh quá rồi:

Thấy vẻ mặt tím ngắt vì lạnh của Khánh Vân, gã lơ xe nhìn cô với vẻ thản nhiên, rồi chỉ tay vào một chỗ ngồi bé xíu bên cạnh hắn.

– Nè, ngồi xuống đây đi! Nhưng phải ngồi cho khéo vào, kẻo ướt hết người ta. Con gái con đứa gì đi mưa mà lại chẳng biết đem theo áo mưa. Cái xe nhỏ xíu này sắp bị nước trên người cô làm ngập rồi đó.

Đến lúc này, cục tức trong ngươi cô lại dâng lên khi thấy kế bên chỗ ngồi thật khiêm tốn của mình là một bà khách thật “đồ sộ” đang ngồi với vẻ ... bành trướng.

– Nè! Tôi làm sao mà ngồi đượe cái ghế chỉ vừa đủ bàn tay thôi mà.

Vừa lên xe ngồi xuống cô, giọng hắn làm Khánh Vân tức ói máu:

– Người ta biểu ngồi thì cứ ngồi. Lát nữa xe chạy, lắc qua lắc lại một hồi là vừa ngay thôi mà.

– Nhưng mà tôi ...

– Bây giờ cô có ngồi hay không? Xe sắp chạy mà cứ đứng chồm chỗm hoài vậy hả?

Nghe gã lơ xe nói vậy, bà khách “hoành tráng” kế bên cô cũng lên tiếng:

– Nè! Chảnh vừa thôi chứ! Ngồi xuống cho nhanh để xe còn chạy, chứ cứ như vậy hoài thì đến bao giờ mới tới nhà.

Nhìn cái miệng đỏ chạch vì trét son vô lối của bà ta, Vân tức anh ách nhưng vì đã vô thế chầng đặng đừng, nên cô đành cố nhét bàn tọa của mình vào cái chỗ chỉ để vừa ... một bàn tay với vẻ khổ sở.

Nhưng chỉ một lát, cô dã muốn xỉu vì cái mùi toát ra từ người bạn đường đồ sộ nà nên vội quay qua gã lơ nài nỉ:

– Anh làm ơn đổi chỗ cho tôi được hôn? Anh vào trong đây ngồi, còn tôi ngồi ở ngoài cho.

Trừng mắt nhìn Khánh Vân, giọng gã lơ cực kỳ khô chịu:

– Nè! Bệnh công chúa của cô nặng quá rồi đó. Tự nhiên đòi đổi chỗ với lơ xe là sao? Chẳng lẽ cô không biết tôi phải ngồi ở đây để mở cửa và đón khách à?

– Nhưng mà tộị .... – Nếu khó chịu như vậy, hay là cô lên ngồi chỗ bác tài luôn đi há.

– Nhưng tôi đâu biết lái ...

– Ừ, thì vậy. Cô nhìn xem, ở đây có bao nhiêu người, sao chẳng thấy ai phàn nàn? Còn trên xe này, chỗ ngồi thoái mái nhất là của bác tài hổng ấy cô lên trên đó ngồi luôn đi cho ...đã.

Nghe cái giọng móc họng của gã lơ xe, Khánh Vân tức cành hông, nhưng lỡ đã bị kẹt cứng giữa “bà xã của ông địa” và hắn, nên cô đành phải nhịn nhục mà lấy khẩu trang ra đeo ... chịu trận.

Lúc này mưa càng lúc càng to, trên xe đã chật cứng người rồi mà cứ chốc chốc, gã lơ xa lại mở thốc cánh cửa la, rồi vừa thò đầu vừa la lớn ... làm Khánh Vân cứ giật nảy mình lên liên tục ... Bực bội đến uất người, Khánh Vân bật tiếng càu nhàu:

– Nhào lên nhào xuống hoài, khó chịu chết đi được.

Gã lơ xe nghe thấy Khánh Vân cằn nhằn thì quay qua gắt:

– Nè? Đây là xe của người ta hay là nhà của cô mà cô khó chịu như vậy chứ?

Lên xe thì cứ ngồi yên đó, chừng nào tới thì xuống, còn nực thì cứ ngủ đi, sao cứ léo nhéo hoài vậy.

Khánh Vân ôm chiếc túi xách vào người rồi trả đũa:

– Bộ anh tưởng là tôi điếc sao? Làm sao mà tôi ngủ được khi anh cứ quát mãi vào tai tôi như thế chứ?

– Công việc của tôi là ... la mà. Nếu không la thì làm sao mà đón khách, làm sao mà kiếm cơm?

Thấy ngứa mắt trước cái mặt “đểu đại diện" của gã lơ xe, Khánh Vân ngứa miệng định lên tiếng, nhưng chưa kịp nói gì, cô đã bị bà khách “đồ sộ” kế bên hích mạnh vào hông , – Nè, nói nhiều quá! Tránh ra cho tôi xuống đi.

Kèm theo với lời nói đinh tai, bà ta lách cái thân đồ sộ của mình qua Khánh Vân làm cô bị kẹt cứng trong ghế. Đến chừng hoàn hồn, cảm giác trống trải bên cạnh làm cho cô thấy đỡ hơn, nên thay vì tiếp tục tranh cãi với gã lơ xe, Khánh Vân dời sát vào chỗ cửa sổ rồi ngồi yên ở đó mà thoải mái ngắm mưa.

Đúng là ngồi trong xe như thế này mà ngắm cảnh mưa ngoài trời thì thật là dễ chịu. Giá như nãy giờ có được một chỗ ngồi tốt như vầy, cô sẽ không hơi đâu mà gây gổ với gã lơ xe đáng ghét kia.

– Tới Suối Mơ rồi, có xuống không cô bác ơi ...

Đang lim dim mơ màng trước khung cảnh bên ngoài cửa sổ, tiếng gọi giật giọng của gã lơ xe một lần nữa làm cho Khánh Vân giật nảy mình. Rồi không nói không rằng, cô quay sang tặng cho gã một cái nhìn “mang hình viên đạn”.

thật dữ dội.

Bật cười khi bắt gặp cái nhìn bốc khói của Khánh Vân, giọng hắn nghe thấy ghét:

– Mắt đẹp mà nhìn thấy ghê! Bộ cô là “sát thủ” hay sao vậy?

Không thèm trả lời hắn, Khánh Vân ném trả tia nhìn của mình trở về phía cửa sổ. Nhưng cảm giác thoái mái khi nãy bỗng tự nhiên biến mất khi trong thùng xe vốn đã ngột ngạt giờ lại đầy ắp mùi thuổc lá. Ngo ngoe một hồi để cố tránh mùi khói thuốc, Khánh Vận bỗng ho sặc sụa vì bị ngộp. Nhưng thay vì tìm cách giúp cô, gã lơ xe đáng ghét đó lại càu nhàu:

– Không biết có phải là lao không nữa?

– Ho thấy mà ghê!

Lúc này, cục tức đang ở ngay cổ, nghe xong câu nói vô duyên của gã “Sao Chổi” hắc ám này thì nó lên nhảy ngay ra khỏi miệng Vân:

– Nè? Nói đã chưa? Bộ tôi có thù với anh hả? Tự nãy giờ, anh luôn kiếm chuyện với tôi là sao? Nếu không muốn cho tôi đi thì trả tiền xe lại rồi cho tôi xuống, chứ mắc mớ gì mà gây sự hoài. Tôi là khách chứ có phải kẻ thù của anh đâu ...

Nghe Khánh Vân nói một hơi đến đỏ mặt, gã lơ xe bật cười, nhưng chưa kịp nói gì thì bất ngờ, có một tiếng nổ vang lên từ phía dưới rồi chiếc xe chợt chao đi một chút. Đợi xe bớt lắc lư, gã lơ xe mới nhảy xuống. Và sau một lúc xem xét, hắn mới la lớn:

– Xe “pan” rồi, cô bác ơi ... Mau xuống xe giùm đi!

Nghe hắn nói, trong xe vang lên nhiều tiếng bất bình:

– Sao kỳ vậy? Trời sắp tối, lại còn mưa, xe hư như vầy, làm sao về kịp.

– Mưa mà biểu xuống xe, ướt hết còn gì?

– Xe với cộ gì mà tệ muốn chết.

Mặc cho những phản đối quanh mình, mặt gã lơ xe vẫn tỉnh queo:

– Bà con không chíu xuống, làm sao tụi tui thay bánh được? Ở chỗ này vắng người lại mưa to, nếu không nhanh lên, lỡ tối quá, gặp cướp thì nguy lắm:

Nghe gã nói ,vậy mấy người trên xe vừ càu nhàu, vừa bước xuống. Khánh Vân cũng bực bội xuống xe, nhìn gã lơ xe với vẻ khó chịu:

– Xe dỏm như vậy thì sau này đừng chạy nữa. Xe đã ghét, người lại càng ghét hơn.

Gã lơ xe cười khùng khục, rồi trả đũa:

– Xe dỏm vậy, ai biểu đi? Cô có gan thì xuống mà đi bộ.

Khánh Vân giậm chân tức tối:

– Làm lơ mà ăn nói thấy ghét. Mướn nhằm lơ xe như vầy, không xui mới là chuyện lạ.

Vừa lăn chiếc bánh xe ở dưới chân Khánh Vân ra, gã lơ xe vẫn giữ nguyên nụ cười trịch thượng trên môi, rồi nháy mắt với cô:

– Người đẹp, càng giận lại càng đẹp, chỉ có điều sao mà ăn nói chua thế.

Nhìn bề ngoài, cô em quả ngọt ngào la phết, ai dè mở miệng ra thì câu nào cũng chua như khế ngâm giấm.

Biết gã cố tình ăn thua, nên nhân lúc mưa đã bớt nặng hạt, Khánh Vân bực bội gom hành lý của mình rồi nhìn gã một cách hách dịch:

– Đây không thèm đi xe này nữa đâu nhé. Chào!

Vừa nới, cô vừa xách hành lý của mình ra ngoài, đi ngang gã lơ xe, thấy một bên chân của hắn để hở hênh trên đường, sẵn đang cờn tức cành hông, Khánh Vân khoái chí bước nhanh đến và hăm hở ... giậm thật mạnh đôi giày cao gót của mình lên ngón chân út của hắn, rồi cười thỏa mãn:

– Nè! Gieo gió thì gặp bão nhé! Chúc cho, ngón út của anh ... đó đi chầu ...

tiên tổ há!

Đau đớn nhìn ngón chân đang đau rát vì gót giày của Khánh Vân, gã lơ xe tức đến nghẹn họng, nhưng vì đang bận giữ bánh xe để thay, cho nên hắn chỉ biết đứng im chịu trận và hướng tia nhìn căm giận của mình về phía Khánh Vân.

Lúc này khi biết mình có phần hơi quá đáng, lại sợ lơ xe là dân “bán trời không mời thiên lôi” nên Khánh Vân vội vã quay đi thật nhanh.

Gần sáu giờ chiều, mưa vẫn lất phất lơi mà trời đã sụp tối, Khánh Vân sốt ruột bước ra đường để tìm một chiếc xe khác, nhưng chẳng có chiếc xe nào, chẳng những không dừng lại mà nó còn chạy vụt qua cô thật nhanh làm bắn một làn nước lớn lên người. Tức tối vì bị ướt sũng người một cách vô duyên, lại lo lắng vì tình cảnh tiến thoái lường nan của mình, Khánh Vân thở dài rồi lầm bầm:

Đúng là gặp phải Sao Chổí mà. Xui ơi là xui!

– Nói là Sao Chổi ,thì chẳng biết gọi ai mới đúng. Vì từ lúc gặp mặt cho đến giờ, chẳng có việc gì tốt cả. .

Đang bối rối vì không biết tính thế nào, bất ngờ nghe tiếng của gã lơ xe vang lên sau lưng, Khánh Vân giật náy mình khi quay lại:

– Trời đất! Sao lại là anh? Bộ anh thấy tui chưa đủ xui hay sao mà cứ bám riết như vậy hả?

Gã lơ xe bị Khánh Vân nạt nộ vẫn tỉnh bơ:

– Ai thèm bám cô làm gì? Tui chỉ muốn hỏi cô có đi tiếp không?

Vì ghét cay ghét đắng cái mặt của gã “Sao Chổi” nên Khánh Vẩn bĩu môi rồi quay ngoắt đi chỗ khác. Tưởng là yên, nhưng vẫn cái giọng khinh khỉnh khó chịu của gã lơ xe cứ eo éo sau lưng:

– Nè! Có lên không thì bảo! Người gì mà ương bướng quá trời. Lên nhanh cho người ta còn chạy chứ ở đây một hồi ... ma giấu đó.

Biết đó là những lời hù dọa, nhưng tự dưng đứng một mình dưới mưa trong một đoạn đường vắng, Khánh Vân chợt thấy sợ. Vậy mà khi liếc nhìn về gã lơ xe đáng ghét thì tự ái trong cô bỗng nổi dậy đùng đùng. Rồi cứ mặc cho hắn bấm còi liên tục, Khánh Vân vẫn cứ lầm lũi bước đi ...

Nhưng vừa được mấy bước, hành lý mà cô mang theo bất chợt bị giật tuột về phía sau.

Giật mình quay lại, cô thấy gã lơ xe mặt hầm hầm đầy vẻ bực bội đang nắm giữ hành lý của cô trong tay, giọng của hắn lúc này thật dữ tợn:

– Có cần bướng quá vậy không? Lên xe ngay!

Vừa nói gã vừa túm lấy tay cô níu thật nhanh lên ghế. Lúc này trên xe vẫn còn mấy hành khách đang kiên nhẫn đợi, thấy mặt Khánh Vân, ai cũng ném cho cô một tia nhìn trách móc ...

Vừa ái ngại, vừa giận dỗi, nên khi vừa ngồi xuống chỗ mình, Khánh Vân chợt bật khóc rưng rức vì tủi thân.

Gã lơ xe nãy giờ vẫn còn chăm chú quan sát cô, bỗng hứ lên một tiếng:

– Bộ oan ức lắm sao mà còn khóc? Con gái mà dữ như là ...

Nói chưa dứt câu đã chạm phải một tia nhìn nảy lửa của Khánh Vân, nên hắn ngần ngừ một chút rồi quay đi. Thấy vẫn chưa thỏa mãn cơn tức vì bị chạm tự ái, Khánh Vân bèn trút thịnh nộ lên chiếc ghế đang ngồi bằng cách xé tan hoang lớp nệm bọc ở ghế sát thành xe. Thực hiện xong thủ đoạn “hung bạo” đó, tự nhiên cô thấy thoải mái được một chút, và bất chợt cô mỉm cười một mình khi nghĩ đến bộ mặt của gã lơ xe lúc nhìn thấy “thành tích” này của cô. Cho đáng đời, ai biểu gã dám cư xử với cô như thế, gã đáng phải nhận hậu quả như thế lắm.

Gần tám giờ tối, chiếc xe đáng ghét kia rốt cuộc cũng trả cô về đến nơi. Thở phào khi nghe thấy tiếng xe phanh thắng, Khánh Vân chuẩn bị thu dọn hành lý của mình sau khi không quên dùng tờ báo che lại chỗ ghế mà cô vừa xé lúc nãy rồi hấp tấp xuống xe.

Khi vừa xuống đất, thấy gã lơ xe vẫn cứ dán mắt nhìn mình, Khánh Vân hích một cái vào ngực gã rồi nhanh chân vọt thẳng. Sau khi đã yên vị trên chiếc xe Honda ôm, Khánh Vân vẫy tay với gã một cách khoái chí khi mắng cho hắn một câu nhớ đời:

– Đồ mắc dịch, Sao Chổi!

Vừa về đến cổng, Khánh Vân đã gọi giật giọng:

– Ngoại ơi! Chị Hai ơi? Con về tới rồi nè!

Sạu tiếng gọi của cô, đèn trước sân bật sáng choang, rồi có tiếng ngoại cô hối thúc:

– Thục Quyên! Mau ra mở cửa đi con. Em nó về tới rồi kia.

Khánh Vần nghe tiếng Thục Quyên reo lên, rồi Quyên trùm vội áo mưa chạy nhanh ra ngoài.

Thấy Khánh Vân, cô mừng quýnh:

– Khánh Vân đó hả? Sao về tối vậy em?

Khánh Vân nhìn chị rồi trả lời quạu quọ:

– Tại cái xe quỷ sứ đó, chứ nếu không em đã tới đây từ chiều.

Vừa nhanh tay mở cổng, Thục Quyên vừa hối em:

– Nè! Nhanh lên rồi vào nhà, em ướt hết rồi đó. Để đồ xuống, chị xách bớt cho!

Nghe lời Thục Quyên, Khánh Vân trao bớt hành lý cho chị rồi bước nhanh vào nhà. Lúc này, ngoại cô vừa kịp đón cô ở cửa vẻ mặt mừng rỡ:

– Chó con! Lâu xuống quá, làm ngoại nhớ con muốn chết.

Khánh Vân nhìn ngoại nhõng nhẽo:

– Con cũng nhớ ngoại vậy. Nhưng phải đợi thi xong mới về thăm ngoại được đó.

– Nhưng sao con về tối quá vậy? Lúc trưa, mẹ con gọi điện về báo là khoảng ba, bốn giờ thì con sẽ đến, nhưng ngoại và chị Hai con chờ tới giờ mớ thấy, sốt luột muốn chết đi được. Có phải đi đường gặp chuyện gì không con?

Vừa tranh thủ cởi đôi giày dính đầy đất đỏ ra, Khánh Vân vừa trả lời ngoại:

– Hôm nay, con xui quá chừng, gặp phải chiếc xe chạy như rùa mà lại còn bị “pan” dọc đường nữa chứ. Bực mình là vậy, con còn phải gặp một gã lơ xe quỷ quái, ghét chết đi được.

Bà ngoại thở phào:

– Chỉ có vậy thôi sao? Thế mà làm ngoại và Thục Quyên lo suốt từ chiều đến giờ. Thôi, con vào tắm rửa đi lồi còn ăn cơm.

– Chị Hai có nấu cho con một nồi bún măng giò heo ngon lắm.

Nghe nhắc đến món ăn khoái khẩu, Khánh Vân chu miệng hít hà:

– Có bún măng giò heo hả ngoại? Sướng quá!

Thục Quyên nhìn bộ điệu em thì bật cười:

– Lớn lồi mà cứ như là con nít, nghe đến ăn là mắt sáng rực lên. Vào tắm đi em, kẻo nước nguội hết. Lát nữa tắm xong thì tha hồ ăn.

Nhanh chóng nghe theo lời chị và ngoại, Khánh Vân vội vã vào nhà sau để tắm rửa. Một lát, khi mọi thứ đã xong, cô chạy ra phòng khách rồi sà vào lòng ngoại:

– Ngoại ơi! Về đến đây, con thích quá. Thoải mái hơn ở Sài Gòn nhiều lắm.

Bà ngoại lặng lẽ vuốt tóc Khánh Vân rồi nói bằng giọng buồn buồn:

– Vậy mà mẹ con chê xứ này “mùa nắng thì bụi, mùa mưa thì lầy lội”. Nên từ lúc lấy chồng cho đến giờ, chỉ khi nào thật cần thiết thì nó mới về, và khi về đến nhà, nó ngồi chưa kịp ấm chỗ là đòi đi ngay.

Khánh Vân dúi mặt vào ngực bà ấm cúng:

– Đừng trách mẹ con, ngoại à. Thật sự mẹ rất bận rộn. Thời buổi này mà làm bà giám đốc thì làm gì có dư thời gian để thăm ai chứ? Ngay như con đây, ở chung một nhà với mẹ, vậy mà muốn gặp được mẹ con cũng khó nữa là.

Nghe lời thanh minh của Khánh Vân, bà ngoại bật cười:

– Con gái giám đốc có khác, giỏi chống chế quá đi. Nhưng mà thôi, Thục Quyên đã dọn thức ăn lên rồi, con đến dùng ngay đi, kẻo nguội.

Nghe ngoại nói đến đây, Khánh Vân “dạ” thật to, rồi chạy vào phòng ăn, ở đấy đã một phần bún thật hấp dẫn đang để sẵn trên bàn. Nhanh tay cho mắm tôm, ớt và chan nước lèo vào tô, Khánh Vân vừa khen lấy khen để.

– Chị Hai ơi! Thơm quá đi?

Vừa nói, Khánh Vân vừa cho một gắp bún vào miệng, rồi vừa nhai với vẻ thích thú, cồ vừa trầm trồ:

– Ngon lắm chị Hai! Em không ngờ chị Hai nấu ăn ngon như vậy. Tay nghề như vầy, có thể coi là cao thủ được rồi đó.

Bỏ thêm mấy miếng chả Huế vào tô của , Khánh Vân, Thục Quyên cười mỉm:

– Nịnh vừa thôi cô! Chị nổi da gà rồi đây nè!

Cho nhanh một miếng măng vào miệng, Khánh Vân nhìn chị nheo mắt.

– Chẳng lẽ chị quên rằng, em xưa nay nổi tiếng là thật thà sao? Vả lại, nếu muốn nịnh thật thì đối tượng của em cũng chẳng phải là chị đâu.

– Sao vậy? Bộ chị không đáng hả?

Khánh Vân xua tay:

– Ý em không phải vậy. Nhưng xưa nay, chị vốn “keo” nhất nhà mà, nịnh chị chỉ uổng công thôi.

Thục Quyên bật cười:

– Biết ngay mà. Em thì thực dụng phải biết.

Khánh Vân cười khanh khách, tồi vừa ăn vừa nói:

– Thật ra, chị cần gì viết sách chi cho mệt óc với tài nghệ nấu nướng của chị, em nghĩ chị mở một nhà hàng cũng đâu khó gì.

Thục Quyên nhún vai:

– Nấu ăn hay viết sách thì cũng để phục vụ thôi mà. Một đằng là món ăn cho vào bụng, một đằng là món ăn tinh thần, cái nào cũng tốt cả. Nhưng với chị, để có những quyển sách hay, những mỏn ăn tinh thần có giá trị, đó mới chính là tâm huyết của chị, em hiểu không?

Khánh Vân gật đầu:

– Em hiểu mà. Có lẽ chính vì vậy, chị mới bỏ Sài Gòn về đây để được tự do theo đuổi lý tường của mình.

Thục Quyên thở dài:

– Không biết quyết định đó của chị đúng hay sai, nhưng chính điều đó làm cho ba mẹ giận chị:

Khánh Vân rút khăn giấy ra lau miệng, rồi nhún vai:

– Chỉ cần chị thích là được. Thời đại này, con cái vẫn có quyền theo đuổi lý tưởng của mình mà.

– Như vậy là em ủng hộ chị.

– Chứ sao nữa. Chỉ cần con đường đi của chị là đúng đắn, nhất định em sẽ không quay lưng ...

Nghe đến đây, Thục Quyên bật cười, rồi vừa quay vào tủ lạnh lấy cho Khánh Vân một ly cốc tai thật ngon, cô vừa nói:

– Nói nghe được lắm. Nè, ăn mau đi cho mát!

Đón lấy ly nước từ tay chị, Khánh Vân thích thú:

– Phục vụ chu đáo ghê. Chị Hai đúng là đảm đang đó nha, sau này ai cưới được chị là phúc lớn đấy.

Thục Quyên xua tay:

– Thôi, đừng nhát chị nè. Chuyện cưới xin còn lâu lắm.

Bỏ miếng thạch dừa vào miệng, Khánh Vân hỏi nhanh:

– Chuyện của chị và anh Nguyễn thế nào rồi? Chẳng lẽ giữa hai người có vấn đề gì hay sao mà chị nói nghe ỉu xìu vậy?

Khánh Vân nghe hỏi đến chuyện của mình thì lắc đầu:

– Không phải. Nhưng cũng gần như vậy đó.

– Đợn giản chút đi chị.

– Thì có gì khó hiểu đâu. Sự việc nằm ở chỗ cả hai đứa chỉ đều chưa có một tượng lai ổn định, cưới nhau thì biết sống bằng gì?

Khánh Vân quay xoay chiếc muỗng trong ly nhìn chị với vẻ ngạc nhiên:

– Chị đang là nhà văn được mến mộ, anh Nguyễn lại là một công nhân điện tử rành nghề, sao lại bảo là không có tương lai?

– Nhưng mà chị và anh Nguyễn:

Khánh Vân ngắt ngang lời chị:

– Em hiểu rồi. Vấn đề không nằm ở chỗ hai người mà nằm ở ... chị thôi, đúng không?

– Chị ....

– Thì chị chứ còn gì . Có lẽ chị yêu thích sự lãng mạn, nên có vẻ dị ứng với tính thực tế từ công nghiệp và con người của anh Nguyễn chứ gì? Máy móc và cả những con số từ chỗ anh ấy đã làm cho chị bắt đầu thấy thất vọng rồi, đúng không?

Đang định mở lời thanh minh với Khánh Vân, chợt thấy ngoại đi đến, nên Thục Quyên thôi không nói nữa. Sự im lặng này lảm cho ngoại ngạc nhiên:

– Lúc nãy ở phòng ngoài, ngoại nghe hai đứa ríu rít như chim ở trong này, sao bây giờ lại im lặng thế? Hay là đang có chuyện gì bí mật nên không muốn nói cho ngoại nghe?

Thục Quyên lắc đầu:

– Đâu có! Tụi con chỉ nói chuyện chơi thôi mà. Vả lại, thấy nhỏ Vân ăn ngon miệng, con chỉ ghẹo nó chút xíu.

Khánh Vân nghe chị nói vậy thì gật đầu:

– Dạ, phải đó ngoại. Chị Hai và con chỉ đùa thôi.

Bà ngoại nghe nói vậy gật đầu không hỏi nữa. Rồi vừa đảo mắt nhìn lên đồng hồ, bà vừa chép miệng:

– Đã hơn chín giờ rồi sao? Bà phải đi nghỉ đây. Chút nữa ăn xong, Khánh Vân sang ở chung phòng với Thục Quyên nhé.

Khánh Vân nhìn ngoại vẻ ngạc nhiên:

– Ủa! Vậy còn phòng của con thì sao ngoại?

– Phòng của con, bà để cho thằng cháu của bà ... ở nhờ rồi. Nhà nó cũng ở Sài Gòn, nó muốn mấy ngày hè này về đây để theo xe phụ bà nó.

Khánh Vân nghe vậy thì nhăn mặt khổ sở:

– Vậy sao nó không ở nhà bà nó, lại đến ở nhà mình?

– Nhà của bà Tân đang xây lại, thằng bé là dân thành phố, nên bà ấy sợ nó không quen. Sẵn biết nhà mình còn phòng trống nên bà ấy mở lời nhờ. Nớ chỉ ở đây ba tháng thôi con à.

Khánh Vân giậm chân phụng phịu:

– Ở đến ba tháng hả? Trời ơi! Ô lâu như vậy thì còn gì là phòng con?

Thấy Khánh Vân bực bội ra mặt, Thục Quyên vội lên tiếng:

– Đừng vậy mà! Phòng chị còn rộng. Chị đã nói với chị Tư giúp việc kê lại giường cho em rồi, hai chị em ở chung một phòng dễ tâm sự hơn, đúng không?

Còn chuyện của Quân Vũ là do lời hứa của ngoại vớ bạn, em đừng làm bà khó xử biết chưa?

Khánh Vân vẫn phụng phịu:

– Nhưng phòng của em ...

– Thì đó vẫn là phòng của em mà. Để mai mốt cậu ấy dọn đi, chị sẽ cho người sơn mới phòng lại cho em, có được không?

Bà ngoại cũng gật đầu:

– Phải đó. Mai mốt, ngoạị hứa sẽ tu sửa phòng của cọn thật đẹp rồi mới trả lại cho con nhé. Còn bây giờ, hai đứa lo dọn dẹp rồi ngủ sớm đi nhé.

Khánh Vân tròn mắt:

– Ngủ bây giờ hả ngoại? Mói hơn chín giờ thôi mà:

Thục Quyên đỡ lời:

– Vào mùa này, ở đây mau tối lắm. Chị và ngoại vẫn thường đi ngủ sớm, mới đầu thì hơi khó, nhưng riết lồi thì cũng quen.

Bà ngoại húng hắng ho rồi bước đi:

– Nếu Khánh Vân thấy khó ngủ thì có thể xuống phòng khách xem tivi, ngoại đi ngủ đậy.

Khánh Vân “dạ” rồi đến bên ngoại:

– Để con đỡ ngoại lên lầu!

Bà ngoại xua tay:

– Thôi khỏi, ngoại đi được, con ở lại đây nói chuyện với Thục Quyên đi. Đã lâu hai chị em không gặp nhau, chắc có nhiều chuyện để nói lắm.

Khánh Vân nghiếng đầu nhìn bà:

– Ngoại cũng tâm lý ghê há!

Bà ngoại bật cười:

– Chó con! Nịnh ngoại quá đi. Thôi, để ngoại đi nghĩ, con dọn phụ chị Hai rồi chơi với nó ỏ đây, nó có ít bạn bè lắm.

Khánh Vân nhìn chị liến thoắng:

– Chỉ cần mình anh Nguyễn thôi là đủ rồi chị ơi.

Thục Quyên bước đến dọn bàn rồi liếc xéo em:

– Quỷ sứ?

Bà ngoại nhìn hai chị em cười, rồi lên lầu. Còn lại một mình, Khánh Vân bước ra phòng khách rồi thoải mái thả người trên xa lông sau khi bỏ một đĩa nhạc vào máy. Lim dim thư giãn trong không gian thanh tĩnh của thị trấn về đêm, Khánh Vân chợt thấy những khúc nhạc mà cô đã quen nghe tự dưng hay đến lạ lùng ...

Thục Quyên dọn dẹp xong thì lên ngồi cạnh em gái:

– Em vẫn thích nhạc không lời vậy sao?

Khánh Vân gật ngay đầu:

– Đó là sở thích duy nhất của em.

– Chị vẫn thấy khi có lời, nhạc sẽ có giá trị nghệ thuật cao hơn chứ.

– Em thì khác. Nhạc không lời mới thật sự là nhạc, bởi vì đó mới chính là những âm thanh trầm bổng, tự do, không phụ thuộc hay gò bó vào những ca từ.

Biết rõ thành kiến của Vân là khó thay đổi, Thục Quyên không hỏi nữa mà vội chuyển đề tài:

– Em nói cho chị nghe đi, nhà mình dạo này thế nào? Ba mẹ có khỏe không?

Vẫn nằm trong một tư thế thật thoải mái, Khánh Vân gật đầu:

– Nhà mình vẫn vậy, ba mẹ cũng khỏe. Nhưng hình như càng ngày, em,càng thấy nhà mình giống nhà trọ hơn. Ai cũng ra khỏi nhà từ sáng sớm và trở vào buổi tối.

– Bộ ba mẹ bận lắm sao?

– Hai người đều làm giám đốc của một công ty lớn, sao lại không bận được.

Em ở nhà lúc này thường xuyên ăn cơm với chị Ba giúp việc hơn là vôi ba mẹ.

Có khi, mẹ và ba đến cả tuần chưa thấy mặt nhau lấy một lần.

Thục Quyên cau mày:

– Hèn chi mấy lần chị gọi di động cho mẹ hoặc ba thì luôn gặp máy bận.

Chẳng lẽ công việc lại kinh khủng thế sao?

– Kinh khủng hay không thì em không biết, nhưng tiền kiếm được thì rất nhiều. Có lần em tận mắt thấy ba đem tiền về để chật cả một tủ.

– Tiền à?

Khánh Vân gật đầu:

– Ừ! Nhiều tiền lắm!

Thục Quyên thở dài:

– Ở đời, đôi lúc có tiền cũng chưa hẳn là có hạnh phúc, phải không em.

– Nhưng nó lại làm cho đời sống của con người ta thoải mái hơn chứ?

– Đành là vậy, nhưng có tiền mà tình cảm gia đình không được gắn bó hạnh phúc thì cũng chắng làm gì vui.

Khánh Vân ngồi bật dậy nhìn Thục Quyên:

– Chị sao vậy? Em nghe giọng của chị rất buồn.

Thục Quyên xua tay rồi đứng dậy đóng cửa sổ lại:

– Đâu có, chị đâu có bụồn.

– Chị hình như có gì đó giấu em. Lần này về đây, em thấy chị có vẻ không được vui, đúag không?

– Đưa tay sửa lại cành hống cắm trong bình, Thục Quyên lắc đầu:

– Chị xưa nay vẫn thế mà.

Như chợt nhớ ra, Khánh Vân chạy nhanh lên phòng rồi mang xuống, dúi vào tay chị gói quà:

– Suýt nữa thì em quên. Em có cái nầy tặng chị, em biết là chị sẽ rất thích:

– Để chị xem cái đã ...

Vừa nói, Thục Quyên vừa nhanh tay mở chiếc hộp quà ra, rồi thích thú ngắm nghía nhìn. Thì ra quà của Khánh Vân tặng cô là một hộp âm nhạc thật xinh xắn. Nhẹ nhàng mở tiếp nắp hộp ra, Thục Quyên ngây người láng nghe khúc nhạc thật lãng mạn rồi lướt nhìn theo cô bé nhỏ xíu đang xoay người thật dễ thương theo điệu nhạc.

Quay qua Thục Quyên, nhìn vẻ mặt ngời lên vì hạnh phúc của chị khi nhìn hộp quà cô tặng, Khánh Vân nhoẻn cười:

– Thích chứ, chị?

Gật nhanh đầu, Thục Quyên trả lời:

– Thích! Rất thích? Vì món quà này cũng là quà mừng sinh nhật lần thứ hai mươi sáu của chị đấy.

Khánh Vân tròn mắt:

– Là sinh nhật thứ hai mươi sáu của chị sao? Trùng hợp vậy à!

Thục Quyên vui vẻ:

– Ừ? Là sinh nhật thứ hai mươi sáu vâ đây là món quà đáng nhớ nhất của chị đấy. Cám ơn em.

– Em thật không ngờ ... Em vô tình quá phải không?

Thục Quyên ôm lấy Khánh Vân trong tay mình và âu yếm nói:

– Chị là người đơn giản, chị không thích đòi hỏi điều gì không thuộc về chị hoặc quá khả năng của chị. Vả lại chị sống xa gia đình cũng đã lâu, chẳng trách mọi người không thể nhớ những thông tin về chị. Có thể trước đây cũng có lúc chị đã thấy buồn, nhưng bây giờ thì chị quen rồi.

– Sao chị không về nhà? Sống xa gia đình như vậy, chẳng lẽ chị không thấy nhớ nhà sao?

Thục Quyên ,thở dài:

– Chị nhớ chứ. Nhưng chị không thích hợp với cuộc sống ở Sài Gòn. Một phần vì yêu cầu nghề nghiệp, một phần vì chị không muốn làm chướng mắt ba mẹ.

– Có phải chị còn giữ mãi chuyện năm xưa trong lòng?

Thục Quyên đưa mắt nhìn lên trần nhà, nơi có một chiếc tổ nhện vừa mới được giăng xong, rồi tư lự nói:

– Chuyện xảy ra rồi thì dù nhớ hay không cũng vậy thôi. Duy chỉ có một điều là dường như mặc cảm của bản thân chị lớn dần theo năm tháng.

Khánh Vân ngồi bó gối nhìn chị:

– Có phải vì vậy mà chị không nhận tiền chu cấp từ ba mẹ trong nhiều năm nay?

– Điều đó cũng chưa hẳn, mà chủ yếu do chị quá nhạy cảm thôi. Với lại, tiền nhuận bút sách chị xài cũng tạm đủ, nên chị không muốn làm phiền ba mẹ.

Khánh Vân che miệng ngáp dài:

– Người lớn khó hiểu quá, rắc rối chết đi được.

Thục Quyên nhìn em rồi cười:

– Có phải em buồn ngủ lắm rồi không? Thôi, lên phòng ngủ trước đi, để lúc nữa nằm lăn ra đây thì làm sao chị bế cho nổi. Dù gì thời gian em ở đây cũng còn lâu, chị em mình còn khối dịp để tâm sự mà.

Uể oải vươn vai, Khánh Vân vừa gật đầu vừa đứng dậy:

– Chị không nhắc thì thôi, chứ nhắc đến em vẫn còn thấy tức. Từ Sài Gòn về đây, em đã đi quen từ nhỏ đến giờ nên đâu biết mệt là gì. Vậy mà chiều nay, em đi nhằm một cái xe phải gió nên mệt chết đi được.

Thục Quyên bật cười nhìn Khánh Vân:

– Từ lúc về nhà đến giờ, chị đã nghe em than phiền nhiều về “chuyến xe bão táp” đó rồi. Có lẽ chủ nhân của nó cũng đã ách xì đến ... nhập viện rồi cũng nên.

Thôi, bỏ qua đi và lên phòng ngủ nhắm mắt lại, chắc chắn một giấc mộng đẹp sẽ giúp em bớt bực bội đó.

Khánh Vân lim dim nhưng vẫn khẽ gọi:

– Em cũng mong như thế. Chúc chị ngủ ngon nhé!

Thục Quyên gật đầu rời nhìn theo Khánh Vân đi lên lầu với một nụ cười hiền hòa. Sau đó, cô khép cửa lại và tắt hết đèn trong nhà. Trở lên phòng mình, Thục Quyên thật ngạc nhiên khi thấy Khánh Vân đã ngủ say tự lúc nào. Cúi xuống đắp mền lại cho em, Thục Quyên chợt đứng thật lâu để ngắm nhìn gương mặt xinh xắn của Khánh Vân lúc ngủ, bởi khi ấy, Khánh Vân giống hệt một nàng tiên nhỏ, hồn nhiên và vô tư thanh thản đến lạ lùng ...

Cùng là hai chị em nhưng số phận hai người lại khác xa có phải đó là sự khe khắc của định mệnh hay chính là sự bất công của tạo hóa trớ trêu?

Buổi sáng Khánh Vân bi đánh thức bởi âm thanh du dương của tiếng đàn piano vang lên từ phòng khách. Vốn mê nhạc từ nhỏ, nên khi nghe tiếng đàn, Khánh Vân đã nhảy ngay xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, Khánh Vân quay xuống nhà rồi đến bên chiếc đàn.

Ngỡ là Thục Quyên đang ngồi đánh đàn, Khánh Vân lón rén bước ra phía sau, nhưng đến khi thấy người đang đánh đàn rồi thì bao nhiêu cảm giác vui vê lãng mạn trong cô vụt biến đi đâu mất, mà thay vào đó là sự bực tức đến uất người.

– Nè? Sao lại là anh? Anh đến đây làm gì?

Ngẩng mặt lên nhìn, thấy cô, đến phiên người đánh đàn giật nảy mình:

– Ủa, Siêng-la! Sao lại là cô? Cô đi đâu đây?

Khánh Vân mím môi kênh kiệu:

– Câu này phải để tôi hỏi anh mới đúng. Anh đi đâu đây? Tại sao anh lại đến nhà của tôi?

– Nhà của cô?

– Chính xác là nhà của ngoại tôi. Nhưng tại sao anh lại có mặt ở đây? Còn cây đàn này, ai cho phép anh đàn vậy ... Sao Chổi.

Nghe Khánh Vân tung ra một tràng câu hỏi bực bội, chàng trai mỉm cười:

– Tôi là Quân Vũ, là cháu của bà Tân, tôi đến đây ở nhờ nhà ngoại của cô.

Vũ chưa dứt lời, Khánh Vân đã nhảy tưng lên:

– Thì ra anh là người chiếm căn phòng của tôi?

Quân Vũ bối rối:

– Căn phòng đó là của cô sao ... Siêng-la?

Quắc mắt nhìn Vũ đến tóe lửa, Khánh Vân giậm chân gắt gỏng:

– Anh vừa gọi tôi gì thế? Ai là “Siêng-la” hả? Anh dám gọi tôi là phù thủy hả? Anh có muốn chết không ...Sao Chổi?

– Xin lỗi! Tôi không cố ý, chỉ vì tôi chưa biết tên cô thôi.

Khánh Vân trợn mắt:

– Biết để làm gì?

– Thì để xưng hô đó. Chẳng lẽ cô thích nói trỗng khi tiếp xúc với người khác.

– Tôi chỉ thích noi trổng với người tôi ghét thôi.

Quân Vũ lắc đầu:

– Khó tính như cô, đúng là người đầu tiên tui mới gặp đó. Nhưng mà thôi, dù sao cũng ở chung một nhà, cô có thể cư xử nhẹ nhàng với tôi một chút được không?

– Tại sao phải nhẹ nhàng với anh? Anh còn nhớ, anh đã cư xử thô bạo với tôi ngày hôm qua như thế nào không?

Quân Vũ nhìn Khánh Vân ngạc nhiên:

– Sao cô thù dai quá vậy? Chuyện của hôm qua, tôi ngủ một đêm là quên hết sạch cả.

Khánh Vân trề môi:

– Sao quên khôn vậy? Măng nhiếc người ta như thế này, thế nọ mà giờ nói là quên sao?

Quân Vũ nhún vai:

– Không quên thì làm gì bây giờ đây. Dù sao cô cũng trả thù rồi mà.

– Trả thù gì chứ?

Quân Vũ ngo ngoe ngón chân út sưng tấy lên rồi nhìn Khánh Vân:

– Nè! Cô xem đi. Cô đã biến ngón chân của tôi to như quả chuối rồi. Cô lại còn xé rách tan hoang bọc nệm ghế của xe, chẳng lẽ chưa vừa lòng cô sao?

Giọng Khánh Vân ngoan cố:

– Ai biểu anh chọc giận tôi chi. Nói thật nghe, từ đó đến giờ, có ai nói cho anh biết là bộ mặt của anh rất đáng ghét hay không vậy?

Quân Vũ đang định mở miệng thì đã nghe tiếng Thục Quyên và ngoại sau lưng.

– Quân Vũ, Khánh Vân! Hai đứa làm gì mà la lối om sòm vậy?

Thấy chị và ngoại, Vân nhanh nhảu:

– Ngoại, chị Hai! Con đã gặp được tên lơ xe đáng ghét hôm qua. Thì ra hắn đang ở trong phòng con đó.

Thục Qụyên tròn mắt ngạc nhiên rồi bật cười nhìn Khánh Vân.

– Có thật là trùng hợp vậy không?

Bà ngoại ngồi xuống ghế rồi nhìn Khánh Vân:

– Sao ăn nói hằn học vậy con? Trái đất tròn mà, có gì đáng ngạc nhiên đâu.

Quắc mắt nhìn Quân Vũ, giọng Khánh Vân tức tối:

– Nhưng hắn đã ăn hiếp con.

– Vũ ăn hiếp con?

– Dạ, hắn ăn hiếp con trên xe. Hắn lại còn gọi con là ... phù thủy Siềng-la nữa.

Bà ngoại chưa kịp lên tiếng thì Khánh Vân đã trừng mắt nguýt Vũ:

– Im đi! ở đây chưa được phép nói thì không được nói, hiểu chưa?

Nghe giọng Vân, Vũ phì cười:

– Đó, ngoại thấy hôn, dữ như vậy mà còn chưa chịu là Siêng-la.

– Ai là ngoại của anh chứ. Điên quá! Từ nay, không được gọi thế, biết không?

Quân Vũ bị Khánh Vân tấn công thì quay nhìn ngoại cầu cứu:

– Ngoại ơi! Mụ Siêng-la dữ quá. Con đầu hàng.

– Mụ Siêng-la? Sao con gọi Khánh Vân là mụ Siêng-la?

– Vì con không biết tên và cũng vì con tức ...

Khánh Vân giậm chân:

– Ngoại đừng nghe hắn nói, hắn cố tình khiêu khích con đó.

Nhìn bộ điệu của Khánh Vân, ngoại lên tiếng:

– Yên nào! Có chuyện gì thì từ từ kể cho ngoại nghe đi.

Khánh Vân nhìn Vũ ấm ức:

– Hôm qua, con đi xe của hắn, vừa lên xe hắn đã nạt nộ con om sòm, hắn lại nhét con vào chỗ của một bà mập rồi liên tục gây sự với con. Hắn làm như con là kẻ thù của hắn vậy.

Quân Vũ cũng không vừa, đợi Vân dứt lời, anh vội chỉ vào ngón chân đau của mình cho ngoại thấy:

– Nè? Ngoại xem đi, cô áy lấy cớ đó mà thù con. Nhân lúc con sơ ý, cô ấy đã dùng gót giày giẫm lên chân con, làm ngón chân của con sưng tơ như quả chuối đây nè. Vì đau quá, nên hôm nay con phải nghỉ ở nhà đó ngoại.

Ngoại nhìn chân Vũ rồi nhìn Khánh Vân nghiêm nghị:

– Trong chuyện này, con có phần quá dáng rồi Khánh Vân ạ.

Khánh Vân giậm chân:

– Sao ngoại lại đi bênh hắn? Hắn bị như vậy là đáng đời mà.

Bà ngoại lắc đầu:

– Ngoại không bênh Vũ, nhưng rõ ràng con đã có lỗi khi giẫm lên chân nó.

Con xem sưng to như vầy thì làm sao nó đi làm cho được.

Giọng Khánh Vân thỏa mãn:

– Sưng như vậy chứ sưng to hơn, con lại càng khoái.

Vũ xuýt xoa nhìn ngoại:

– Ác độc quá ngoại ơi. Từ nay, con ở chung với cô ấy trong một nhà, chắc con sẽ bị cô ấy “khủng bố” tới ... qua đời quá.

Thục Quyên bậc cười rồi đến bên Quân Vũ an ủi:

– Không sao đâu. Còn chị, còn ngoại, Khánh Vân không dám làm gì em đâu.

Thấy ngoại và Thục Quyên có ý bênh Vũ, Khánh Vân giận dõi:

– Phải rồi, giờ là con có lỗi, còn hắn thì đúng, phải không?

– Kìa! Khánh Vân ...

– Chị gọi em làm gì? Chị bênh người ta hơn em mà.

– Đừng giận chị có được không? Chị nói vậy chỉ để làm dịu không khí thôi mà. Dù sao chúng ta cũng ở chung nhà một thời gian, kình chống nhau như thế, không tốt lắm đâu.

Khánh Vân quay đi cô khác:

– Em không thèm, em không cho hắn ở phòng em, em ghét hắn.

Ngoại lên tiếng:

– Khánh Vân! Sao con cố chấp quá vậy? Con có biết đã làm cho chuyện bé xé ra to không?

Quân Vũ cũng nhìn Khánh Vân vẻ lúng túng:

– Cô có thể tha thứ cho tôi không?

Nhìn vẻ mặt của Vũ, Khánh Vân mím môi:

– Đâu dễ vậy.

Vũ nhìn Khánh Vân vẻ thành khẩn:

– Coi như tất cả lỗi là do tôi làm, cô hãy, nể mặt mà tha thứ cho tôi một lần đi mà.

Vừa bẻ ngón tay rơm rốp, vừa mím môi một cách tinh nghịch, Khánh Vân quay đầu nhìn Vũ rồi với vẻ giọng lấp lửng:

– Anh muốn tôi tha thứ, phải chấp nhận điều kiện của tôi mới được.

Vũ gật nhanh đầu:

– Tôi chấp nhận!

– Chưa biết điều kiện gì mà đã chấp nhận nhanh như vậy, bộ anh không sợ hớ sao?

– Tôi nghĩ cô không đến nỗi hẹp hòi đâu há.

Khánh Vân nghiêng đầu, giọng hóm hỉnh:

– Điều kiện thì không khó lắm đâu, nhưng chấp nhận nó thì cũng ... hơi đau đấy.

Quân Vũ nhìn Khánh Vân vẻ lo lắng:

– Cô không định ... “xé phay” tôi đấy chứ.

– Khánh Vân cười cười:

– Thịt của anh dai nhách ... Xé phay anh à? Tôi đâu có điên.

Thục Quyên cũng lên tiếng khi nhìn thấy vẻ căng thẳng của Vũ:

– Khánh Vân à! Đùa thế đủ rồi em.

Khánh Vân ngoe nguẩy đuôi tóc rồi nhìn , chị:

– Em không đùa đâu.

– Em định làm gì Vũ vậy?

Làm ra vẻ bí mật, Khánh Vân đi nhanh đến chỗ Vũ, rồi bất thần co chần lên đạp mạnh một cái vào chỗ chân đau của Vũ. Tội nghiệp anh chàng, cái đạp lần này làm cho Vũ nhảy tưng lên và hét to muốn sập nhà.

– Trời ới! Đau quá ... đau quá ...

Nhìn vẻ mặt tái đi và đau của Vũ, giọng. Khánh Vân hả hê:

– Đã nói là chịu đau mà, ráng chịu đi nhá!

Ngoại nhìn Khánh Vân giận dữ:

– Khánh Vân! Con quá đáng lắm rồi đó. Con đùa đủ chứ?

Khánh Vân xua tay:

– Con không đùa. Con trừng phạt hắn đấy. Ở chỗ đông người, hắn đám đem con ra để đùa. Con là con gái mà, chuyện uất ức như vậy, con không chịu được.

– Nhưng con cũng không cần ra tay nặng như thế với nó chứ.

– Con thích vậy đó, cho hắn chừa cái tội ăn hiếp con gái.

Thấy hết cách Khánh Vân, ngoại chậc lưỡi rồi nhìn Vũ với vẻ ái ngại.

– Vũ à! Bà xin lỗi con nghe. Cháu của bà là vậy đó, ngang ngược không chịu được.

Thục Quyên cũng chạy nhanh vào lấy chai thoa chỗ chân đau của Vũ, rồi xuýt xoa khi thấy Vũ đau dến chảy nước mắt:

– Vũ ơi! Để chị xoa dầu cho, em đau lắm phải không?

Vũ cố cắn răng để cắn cơn đau rồi nhìn Khánh Vân với vẻ uất ức:

– Cô có biết là cô ác lắm không?

Khánh Vân nhìn Vũ thản nhiên:

– Cái gì cũng có giá của nó. Chẳng phải là lúc nãy, anh bảo sẽ chấp nhận nó để được tôi tha thứ cho sao? Giờ thì tôi đã bằng lòng rồi.

Quân Vũ mím môi nhìn Khánh Vân:

– Nhưng tôi thì không.

– Cái gì không?

– Tôi sẽ không xin lỗi, không cần cô tha lỗi và cũng chẳng bao giờ tha thứ cho những gì mà cô đã gây ra cho tôi hôm nay ...

Vừa nói dưt câu, Vũ cố lê bước chân đau của mình rồi khập khiễng bước thật nhanh vào phòng. Khánh Vân hơi ngạc nhiên vì thái độ của Vũ, nhưng chỉ một lát sau, cô lại nhún vai một cách vô tư bên cạnh giàn thiên lý nở đầy hoa thơm ngát.

Sau khi ngắm mình thật cẩn thận trong gương, bà Hòa vội vã xuống nhà.

Thấy chồng ngồi đọc báo trên xa lông, giọng bà gay gắt:

– Công ty của nhà ông dạo nay bộ rảnh rỗi lắm hay sao mà trông ông có vẻ nhàn hạ quá vậy?

Không nhìn vợ, ông Hòa đáp một cách từ tốn:

– Công việc là để làm đến suốt đời, vội vã chi cho cực.

Bà Hòa nguýt dài:

– Thời buổi này, tay bằng chân, chân bằng tay còn chưa ăn thua, ở đó mà từ từ.

Ông Hòa nhìn vợ cười cười:

– Nhường cơ hội làm ăn lại cho bà đó. Bà giỏi giang nhanh nhẹn thì cứ chụp lấy cơ hội mà làm giàu. Còn tôi, từ từ quen rồi.

Bà Hòa xua tay:

– Nói chuyện với ông chán chết đi được. Ra đường nhìn chồng con người ta mà nghĩ buồn cho mình. Giá mà ông bằng được phân nửa của họ thôi thì tôi cũng đâu đến nỗi phải cực khổ bon chen ngoài đời như thế này.

Ông Hòa nghe đến đây thì bỏ tờ báo xuống, rồi cau mày nhìn vợ:

– Tôi không thích nghe câu nói này đâu nhé. Lúc bà chưa ra mở công ty, bà cũng đâu phải túng thiếu hay cơ cực gì. Chỉ tại bà muốn chứng tỏ mình là tài giỏi nên mới bung ra làm ăn đó thôi.

Bà Hòa nhìn chồng đay nghiến:

– Đúng là trước đây không túng thiếu, cơ cực gì, nhưng nếu chỉ trông vào cái công ty bé con của ông thì làm sao mà mau giàu cho được?

Ông Hòa nhún vai:

– Thì mình làm ăn chân chính, không mánh mung, thủ đoạn nên chỉ thu được lợi nhuận vừa phải thôi. Nhưng mà kiến tha lâu đầy tổ, chậm mà chắc vẫn tốt hơn chứ.

– Kiến tha lâu đầy tổ ... Ông áp dụng công thức đó vào nhà này, thì mấy mẹ con tôi chỉ còn nước ăn cám.

Ông Hòa nhìn vợ lắc đầu:

– Bà bây giờ có vẻ khác quá.

– Ông khác thì có. Xưa còn hơn ông Bành Tổ. Lúc nào cũng như rùa rúc đầu.

Ông Hòa buồn bực:

– Tôi bìết bà khinh dể tôi vì tôi không kiếm được nhiều tiền bằng bà. Nhưng nếu bà cứ để cho mình lệ thuộc vào đồng tiền như thế, tôi tin có một ngày, bà sẽ phải ân hận.

Bà Hòa xua tay:

– Ông điên rồi! Có nhiều tiền thì càng sướng chứ ân hận nỗi gì?

– Bà không tin tôi thì thôi. Chứ tôi thì tôi thấy rõ, càng ngày bà càng rời xa gia đình nhiều hơn rồi đó. Tôi thì không sao nhưng còn hai đứa con gái cũng ít được bà chiếu cố quan tâm. Bộ bà không thấy áy náy sao?

– Mắc mớ gì mà áy náy? Tôi cũng đi làm mà, lại còn đầu tắt mặt tối nữa, còn thì giờ đâu mà kè kè bên bọn chúng chứ? Với lại, Thục Quyên và Khánh Vân cũng đã lớn rồi, chúng tự biết lo cho mình mà.

Ông Hòa chặc lưỡi:

– Con gái càng lớn, trách nhiệm cha mẹ càng nặng nề. Bà giao cho chúng nó tiền bạc rồi thả cho chúng nó trôi nổi tự do như vậy, coi sao được?

Nghe đến đây, bà Hòa nổi giận:

– Không coi được cũng phải được. Bởi vì tôi đã tự thấy tôi đã lo tròn trách nhiệm của mình rồi. Làm nội trợ trong gia đình này mười mấy năm ròng rã, chẳng lẽ ông không muốn cho tôi vươn mặt ra với đời sao? Tôi ra ngoài làm việc, mục đích lớn nhất cũng là lo cho gia đình, chẳng lẽ như vậy là tôi có tội à?

– Bà không thể viện lý do đó mà xa rời chồng con được.

Bà Hòa xua tay:

– Ông ích kỷ lắm! Tôi biết ông muốn tôi suốt cuộc đời này phải núp dưới cái bóng của ông thì ông mới bằng lòng, phải không?

– Bà càng nói lại càng quá đáng!

– Vậy thì đừng nói?

Thấy bà Hòa bước đi, ông Hòa hỏi:

– Bà định đi à?

– Tôi rất chán khi phải nói chuyện với ông. Vả lại, hôm nay tôi bận lắm có lẽ tôi về muộn.

– Lại về muộn!

– Ừ! Cứ vậy đi!

Vừa nói, bà Hòa vừa bước ra ngoài. Ông Hòa nhìn theo vợ thở dài và rồi trong một thoáng, cái cảm nhận xa cách của tình chồng vợ làm cho ông thấy ngán ngẩm.

Đưa mắt nhìn quanh căn nhà, sự trống vắng chợt về quanh ông lặng lẽ.

Không còn sự ấm cúng, cũng chẳng còn vẻ náo nhiệt và hạnh phúc như trước nữa khiến cho ông thấy mình chợt như thừa đi trong gia đình này.

Thở dài buồn bã, ông đứng dậy định về phòng thì điện thoại chợt reo. Cầm ống nghe lên, giọng của một cô con gái ở đầu dây bên kia làm vẻ mặt ông thoảng phấn khích:

– Alô. Thanh Thủy đó phải không?

Buổi chiều, trời mưa như trút, chưa bao giờ Khánh Vân được nhìn thấy một trận mưa to như thế khi cô ở thành phố. Nước tuôn thành từng dòng rồi đổ xuống xối xả như thác xuống mặt đất. Mưa làm nghiêng ngả những cội cây to, làm xác xơ những khóm vàng anh đang nở vàng rực, làm ngập cả lối đi trải bằng sỏi, trắng xóa bởi những bông hoa loa kèn ...

– Nè! Em sao vậy, ngắm cánh mãi nên chán rồi phái không?

Đang nằm dài người trên xa lông vì buồn, nghe Thục Quyên hỏi, Khánh Vân chỉ lắc đầu nhưng chẳng nói gì. Thấy lạ trước thái độ của Vân, Thục Quyên nhìn em rồi hỏi:

– Mặt mày ỉu xìu, em không gọi được cho ba mẹ à?

Khánh Vân nhấm nháp mấy hạt đẻ trong miệng rồi lắc đầu:

– Hai hôm rồi không ai bắt điện thoại, chán chết được!

– Em có chuyện gì cần lắm à?

– Không, em chỉ muốn hỏi thăm về anh Thạch thôi.

Thục Quyên cau mày:

– Tự nhiên đi hỏi thăm Thạch, sao em không trực tiếp gọi điện cho nó?

Khánh Vân lắc đầu:

– Em gọi cho ảnh mấy lần mà vẫn không gặp. Làm như tất cả mọi người điều đã bỏ Sài Gòn đi đâu hết rồi đó.

– Chẳng lẽ lúc lên đây, em không báo cho Thạch biết sao?

Bỏ một hạt dẻ vào miệng, Khánh Vân nhìn chị, thở dài:

– Em muốn tạo bất ngờ cho anh ấy thôi mà.

Thục Quyên tròn mắt:

– Chuyện nào cũng đùa được. Em có biết chơi trò mất tích như vậy, dễ làm cho Thạch tự ái không?

– Em có làm gì quá đáng đâu. Vả lại, trong sách báo cũng có nói đến việc nên tạo những tình huống bất ngờ trong tình yêu, để tạo thêm sự lãng mạn đó mà.

– Nhưng có lần Thạch than với chị là những tình huống mà em gọi là bất ngờ và lãng mạn đó lại luôn là một áp lực đối với nó. Em óớ nghĩ đôi khi sự đùa giởn quá mức, hoặc những dự định không cân nhắc của em có thể làm nguy hại đến tình cảm của hai người không?

Khánh Vân chu môi:

– Em không sợ, vì anh Thạch thương em lắm. Anh ấy sẵn sàng chịu đựng tất cả những thử thách từ phía em.

Thục Quyên tủm tỉm:

– Nó không sợ bị nhồi máu cơ tim à?

Khánh Vân cười xòa:

– Nếu sợ thì anh ấy đâu có yêu em.

– Em có vẻ tự tin quá há!

– Sao lại không? Chẳng lẽ chị lại không tin hoàn toàn vào tình yêu của mình sao?

Nghe Khánh Vân hỏi, Thục Quyên có vẻ trầm ngâm:

– Chẳng phải là chị không tin, nhưng đôi khi giữ lại cho mình một chút hoài nghi cũng là một chuyện nên làm chứ.

– Hoài nghi à? Chẳng lẽ anh Nguyễn có biểu hiện từ chối chị sao?

– Bây giờ thì chưa. Nhưng sau này thì chị không dám bảo đảm.

– Yêu mà nghi ngờ như chị .... ép tim lắm.

Thục Quyên chép miệng:

– Biết làm sao được, tình yêu vốn là vậy mà.

Nghe chị nói, Khánh Vân thôi không hỏi nữa mà hướng tia nhìn của mình ra ngoài khung cửa sổ. Tự dưng trời mưa làm cho cô nhớ Thạch quá, và cả những tâm sự của hai chị em bây giờ, làm cho cô thấy lo lắng.

Thạch ơi! Bãy giờ anh đang làm gì vậy?

Thấy Khánh Vân đột nhiên tư lự, Thục Uyên bật cười:

– Sao, không an tâm phải không? Vậy thì gọi điện cho Thạch đi!

– Nhưng gọi hoài ... kỳ lắm!

– Điên quá! Hai người là tình nhân mà.

– Nhưng lỡ như anh ấy không có nhà thì sao?

– Thì thôi, lần sau gọi nữa. Nhưng nếu em không gọi, Thạch sẽ cho rằng em không quan tâm đến nó. Đàn ông con trai, họ rất sợ ở bên lề trái tim người yêu của họ lắm.

Khánh Vân nhìn chị cười khúc khích:

– Chị kinh nghiệm ghê há!

Thục Quyên nhún vai:

– Đơn giản chỉ vì chị có số tuổi nhiều hơn em thôi.

– Thế thì em sẽ gọi cho Thạch ngay bây giờ!

Thục Quyên gật đầu và đứng lên:

– Chị cũng cần phải lên sân thượng tưới hoa, không làm phiền em tâm sự.

Khánh Vân nhìn chị cười tươi. Đợi đến khi Thục Quyên vừa khuất ở cầu thang, Khánh Vân vội bấm thật nhanh số máy nhà Thạch ...

Cũng vừa lúc đó, Vũ về đến. Thấy Khánh Vân đang hăm hở ngồi bền điện thoại, Vũ suy nghĩ một chút rồi đi thật nhanh đến chỗ cây đàn, bật nắp ra và ngồi vào đấy đánh liền một bản nhạc thật sôi động.

Bị tiếng đàn làm át mất tiếng điện thoại Khánh Vân bực bội hét toáng lên:

– Có im đi không, Sao Chổi! Bộ không thấy người ta đang gọi điện à?

Làm như không nghe thấy gì, Vũ vẫn đưa tay lướt đều trên phím ở thế tiến thoái lưỡng nan, Vân vội tăng “volume” để nói chuyện:

– Alô! Khánh Vân đây, ai ở đầu dây thế ạ?

– ...

– Dì Tư hả? Dì cho con gặp anh Thạch một chút đi dì.

– ...

– Sao? không có nhà à? Anh đi đâu vậy dì Tư?

– ...

– Đi Đà Lạt à? Bao lâu lận?

– ...

– Đến một tuần lận sao?

– ...

– Sao anh ấy không gọi điện cho con?

– ...

– Thôi đươc rồi. Tuần sau con gọi lại. Cảm ơn dì Tư!

Bực bội vì tin mới nhận được lại biết Vũ cũng đang “nghênh chiến” với mình, Khánh Vân “nổi khủng” dập mạnh ống nghe xuống bàn, bước nhanh đến chỗ chiếc đàn ... Không nói không rằng, cô kéo sập nắp đàn xuống một cái “ầm” ...

Khi tiếng đàn ngưng bặt, Khánh Vân trừng mắt nhìn Vũ.

– Muốn chết hả, Sao Chổi? Đàn đã chưa? Bộ không thấy người ta đang nói điện thoại hay sao mà làm ầm vậy? Có phái muốn ăn thua đủ với tôi không hả?

– Tôi nghĩ ngay bây giờ, người muốn ăn thua đủ là cô chứ không phải tôi.

Biết Vũ cố tình khiêu khích, Khánh Vân mím môi gằn giọng:

– Đồ Sao Chổi đáng ghét. Thấy mặt là ghét chết đi được.

Vũ nghe vậy thì bật cười:

– Bộ cô tưởng tôi thích gặp mặt cô lắm sao. Người gì mà dữ ... chết đi được.

Khánh Vân chống nạnh nhìn Quân Vũ:

– Muốn gây sự phải không? Tôi đầu có đạp trúng đuôi của anh, sao anh phá tôi hoài vậy?

Quân Vũ tủm tỉm đáp lời:

– Đúng là cô không đạp trúng đuôi của tôi, nhưng chẳng lẽ cô quên là đã đạp vào chân tôi thô bạo thế nào sao? Là hai lần đó. Mối hận này, cô nghĩ tôi dễ quên vậy sao?

Khánh Vân hậm hực:

– Tôi tức vì đã không đập què chân anh để anh tàn phế luôn cho rồị. Vũ nhìn Khánh Vân chặc lưỡi:

– Tôi không ngờ cô lại dữ dằn quá vậy. Thôi, không thêm nói nữa, tôi vô ngủ đây.

Thấy Vũ định rút lui, Khánh Vân vội vã ngăn lại:

– Ê, không được đi!

Thấy bộ dạng Khánh Vân dữ dằn, Vũ rút vội chân lại thủ thế:

– Mụ Siêng-la muốn gì? Định đạp chân người ta nữa phải không?

Khánh Vân xua tay:

– Cái vụ đó xưa rồi.

– Xưa rồi thì sao? Cô định làm gì tôi?

– Biết sợ rồi sao? Hồi nãy đàn hay lắm mà.

Vũ chống chế:

– Nhưng cô cũng gọi điện được rồi.

– Anh có biết là tôi đã la đến lạc cả giọng không, Sao Chổi?

– Vậybây giờ cô muốn gì đây, Siêng-la?

Khánh Vân khoanh tay vẻ thản nhiên:

– Đơn giản thôi. Xin lỗi đi!

Quân Vũ trề môi:

– Không đời nào.

Khánh Vân sấn tới:

– Có xin lỗi không thì bảo?

– Đã nói không là không mà.

Anh sẽ hới hận không kịp đấy.

– Lo lắng vì sợ dữ dằn của Khánh Vân, giọng Vũ e ngại:

– Cô định làm gì tôi nữa đây? Cái chân đau của tôi vẫn chưa lành đâu nhé.

Khánh Vân thản nhiên:

– Tôi không thèm đụng tới cái chân ấy nữa đâu.

Vũ thở phào:

– Vậy mà làm tôi hết hồn. Nhưng nếu thế thì cô sẽ làm gì tôi?

– Anh sẽ xin lỗi tôi chứ.

– Cô đừng có mơ ...

– Vậy thì ... đừng có trách?

Vừa nói, Khánh Vân vừa đạp nhanh vào cái chân lành lặn của Vũ một cách mạnh bạo, khiến cho Vũ la chói lọi:

– Trời ơi! Giết người ... Mụ Siêng-la ... độc ác quá ...

Thấy Quân Vũ cuống quít ôm lấy chiếc chân đau của mình, Khánh Vân che miệng, khúc khích:

– Cảm giác thế nào? Có dễ chịu không?

Tái mặt vì đau, Vũ nhìn Khánh Vân giận dữ:

– Tôi ... chưa từng gặp người nào ác độc như cô. Chuyện như vậy mà cô cũng làm được.

Khánh Vân trừng mắt:

– Vậy lúc người ta đang gọi điện thoại, tại sao anh lại bất lịch sự đến thế?

– Tôi chỉ vô tình thôi mà.

– Không, anh cố ý. Anh cố ý chống chọi tôi.

– Ừ đó! Tôi cố ý đó. Thật ra cô đáng phải chịu như vậy mà.

Khánh Vân nhún vai:

– Thì anh cũng vậy thôi. Gieo gió thì gặp bão mà.

Quân Vũ mím môi:

– Cô đúng là người độc ác nhất thế gian này.

– Nếu quả như vậy thì anh cứ bấm nút biến đi cho.

– Cô càng ghét tôi, tôi lại càng không có lý do gì để biến đi cả.

Khánh Vân giậm chân:

– Trả lại phòng cho tôi!

– Không trả.

– Tôi sẽ có cách cho anh phải trả.

– Định đánh lén nữa ư?

– Không thèm.

– Vậy thì cứ thử đi!

Khánh Vân kênh kiệu:

– Đừng có trách tôi nhé, Sao Chổi.

Vũ nghênh mặt thách đố:

– Vừa ác, vừa dữ, thế nào cũng có ngày bị bồ đá cho coi.

Bị chạm đến chỗ “nhược”, Khánh Vân sấn tới:

– Có ngon lặp lại lần nữa đi!

Vừa thụt lùi thủ thế, Quân Vũ lớn tiếng:

– Cô sẽ bị bồ đá vì cái tính chằn lửa đó, mụ Siêng-la.

Nói dứt câu, Quân Vũ nhanh chân chạy ngay về phòng mình trong tiếng cười đắc thắng, còn Khánh Vân hậm hực nhìn theo một cách giận dỗi.