Chương 1

Qua một con đường riêng biệt dẫn đến khuôn viên của họ Trần là một ngôi biệt thự xinh đẹp tráng lệ chung quanh trồng rất nhiều hoa. Nơi đây, khung cảnh rất yên tĩnh.

Nếu không có cô gái xinh đẹp của ông Trần ngày ngày lái chiếc Chaly trắng thật dễ thương đi qua con đường này thì có lẽ cảnh vật ở đây sẽ mãi mãi buồn hiu

Cô gái có một cái tên cũng thật dễ thương: Ngàn Phương

Một buổi trưa ...

Như thường lệ, Ngàn Phương nhấn chuông cửa với một cung cách thật tinh nghịch nhí nhảnh. Trong lúc đợi chị bếp ra mở cổng cô tỳ khuỷu tay lên tay lái, hơi chồm người trên chiếc Chaly, mở to đôi mắt có rèm mi dài cong cong ngắm nhìn bầu trời trong xanh với vẻ mơ mộng.

Cánh cửa cổng xịch mở.

Vừa nhìn thấy Ngàn Phương, chị Năm đã vội kêu lên:

- Cô biết chuyện gì chưa ?

Tắt ngấm nụ cười trên môi, Ngàn Phương hoảng hồn:

- Có chuyện gì sao ?

Chị Năm giọng ngắc ngứ :

- Ông chủ ... đang ở ... bệnh viện.

Hồn vía bay lên mây, Ngàn Phương lạc giọng:

- Hả ? Ba tôi làm sao ?

Chị Năm thở dài:

- Từ công ty về, ông chủ vừa vào nhà được một lúc thì ngã khuỵu xuống đất. May mà bà chủ và cậu tài xế chở đến bệnh viện kịp thời.

Ngàn Phương nói không ra hơi:

- Trời ạ, không biết ba tôi làm sao rồi. Tại sao không ai đến trường báo cho tôi hay vậy ?

Chị Năm vội trấn an:

- Cô nên bình tĩnh. Lúc nãy bà vừa mới từ bệnh viện gọi điện về nhà, bà bảo là ông chủ đã được cấp cứu kịp thời và tỉnh lại rồi. Bà bảo tôi báo cho cô biết là mọi chuyện cũng đã ổn. Cô không nên xúc động quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe.

Gương mặt rầu rĩ, Ngàn Phương nói như khóc:

- Chị đóng cửa lại đi. Tôi đến chỗ ba tôi ba tôi bây giờ đây.

Chị bếp vội nói:

- Cô chưa dùng bữa trưa mà, đợi tôi dọn cơm ăn rồi đi cũng được.

Ngàn Phương lắc đầu:

- Không. Cám ơn, tôi phải đến ngày với ba tôi.

Mi mắt cay xè, Ngàn Phương vọt xe chạy. Suýt chút nữa thì Ngàn Phương đã đâm vào một anh chàng đi chiếc Dream cùng chiều với cô ở ngay một ngã tư. Đó là một anh chàng cao lớn có cái nhìn lạnh lùng pha một chút cao ngạo. Nếu không vì sốt ruột mong gặp ngay ba cô, có lẽ Ngàn Phương đã xảnh xe. mấy câu khi nhìn thấy cái nhún cái đầy chê trách của anh ta.

Ngàn Phương hấp tấp đi vào phòng hồi sức. Nhìn thấy ông Trần đang nằm thiêm thiếp trên giường, không kìm được xúc động cô liền ôm chầm lấy ông nước mắt ràn rụa.

Bà Trần vỗ nhẹ lên vai Ngàn Phương:

- Tất cả đã ổn, con ạ.

Ngàn Phương giọng lo lắng:

- Bác sĩ chuẩn đoán ba như thế nào hả mẹ ?

Bà Trần khẽ nói:

- Ba con bị rối loạn nhịp tim:

Cầm lấy bàn tay xanh xao của ông Trần với vẻ đau xót, Ngàn Phương thở dài:

- Tội nghiệp ba quá

Bà Trần ngồi xuống bên cạnh Ngàn Phương, giọng buồn buồn:

- Cũng là số phận con ạ. Mẹ chỉ tiếc là không chia sẻ được với ba con những bất trắc trong cuộc sống.

Chưa hiểu ý nghĩa câu nói của bà Trần, Ngàn Phương mở to mắt nhìn bà như dò hỏi.

Bà Trần giọng khắc khoải:

- Bệnh của ba con có thể thuyên giảm nếu tránh những xúc động mạnh. Lúc nãy bác sĩ có bảo mẹ là cần phải tạo cho ba con một sự thoải mái tinh thần. Thế nhưng ...

Ngàn Phương sốt ruột:

- Có chuyện gì thế, mẹ hãy nó cho con biết đi.

Bà Trần vẻ mặt âu sầu:

- Ba mẹ đã giấu con một chuyện vô cùng quan trọng.

- ...

Mở to mắt nhìn bà Trần, Ngàn Phương hồi hộp chờ đợi.

Bà Trần nói thật khẽ:

- Hơn một năm nay, công ty của ba làm ăn thua lỗ, có nguy cơ bị giải tán. Chính điều đó đã làm ba con suy sụp tinh thần. Bệnh rối loạn nhịp tim của ba con bắt nguồn từ đó.

Ngàn Phương giọng nghèn nghẹn:

- Thế sao ba mẹ lại giấu con chuyện này ?

Bà Trần thở dài:

- Ba mẹ không muốn làm ảnh hưởng chuyện học hành của con. Dù sao, con cũng đang chuẩn bị thi tốt nghiệp ra trường. Ba mẹ muốn con chỉ chuyên tâm vào chuyện học hành mà thôi.

Ngàn Phương gục đầu vào hai tay, thở dài hiu hắt. Cô quả thật là một con bé vô tâm. Trong lúc ba mẹ cô buồn rầu lo lắng thì cô lại hồn nhiên mơ mộng toàn những chuyện trên mây.

Vuốt tóc Ngàn Phương, bà Trần vỗ về:

- Đừng buồn nữa con ạ.

Ngàn Phương sụt sịt:

- Con không biết mình phải làm gì để giúp ba mẹ. Con thật vô tích sự.

Bà Trần tỉ tê:

- Làm sao con có thể giúp ba con được khi mà trong một thời gian ngắn giá bất động sản tuột dốc chưa từng thấy. Nghề kinh doanh bất động sản của ba con là một nghề có nhiều bất trắc hơn cả, Ngàn Phương ạ.

Ngàn Phương bặm môi lại:

- Mẹ còn biết những gì nữa về chuyện kinh doanh của ba ?

Bà Trần giọng trầm ngâm:

- Ba con vay vốn với lãi xuất cao đầu tư vào bất động sản, trong lúc bất độn sản ngày càng tuột giá thì lãi xuất vay lại càng tăng cao.

Giọng Ngàn Phương chùng xuống:

- Thế tại sao ba mẹ không bán ngôi biệt thự mà chúng ta đang ở để trang trải công nợ ?

Bà Trần âu sầu:

- Ngôi biệt thự gia đình mình đang ở cũng đang cầm cố, Ngàn Phương ạ. Ba mẹ thật có lỗi với con khi để con có ngày phải đối diện với một sự thật đau lòng như thế này. Rồi đây, cuộc sống của gia đình chúng ta sẽ lâm vào cảnh bế tắc. Mẹ mong rằng con sẽ nhanh chóng thích ứng với hoàn cảnh mới và thông cảm cho ba mẹ.

Chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ nhưng Ngàn Phương như đã trở thành một con người khác. Nụ cười hồn nhiên và ánh mắt trong trẻo của cô dường như hoàn toàn biến mất.

Thay vào đó là một Ngàn Phương cứng cáp, trầm tư suy nghĩ. Dường như cô đã trưởng thành lên sau một loạt biến cố mà cô vừa mới trải qua.

Bà Trần ra hiệu cho Ngàn Phương đi về phía cửa sổ. Giọng bà khẽ khàng:

- Lúc nãy bác sĩ có khuyên là cần phải tạo cho ba con một cuộc sống thanh thản. Điều đó rất quan trọng đến sinh mạng của ba con. Vì thế, tốt nhất là con không bao giờ được bàn đến chuyện của công ty với ba con.

Ngàn Phương gật đầu, vẻ mặt buồn tênh:

- Con hiểu.

Bà Trần dặn tiếp:

- Ngoài ra, con cũng tránh cho ba xúc động, cho dù đó là chuyện vui hay buồn.

Ngàn Phương ngoan ngoãn:

- Dạ, con nhớ ...

Tỳ tay lên khung cửa sổ, Ngàn Phương trầm ngâm hỏi:

- Về chuyện công ty của gia đìn mình mẹ tính sao ?

Bà Trần giọng cả quyết:

- Sau này, khi ba con đã ổn định sức khỏe, mẹ sẽ bàn với ba con để giải tán công ty.

Ngàn Phương kêu lên:

- Không còn cách giải quyết nào nữa hay sao mẹ ?

Bà Trần gật đầu:

- Đó là cách cuối cùng. không còn cách nào khác.

Ngàn Phương nhíu mày phán:

- Công ty là hơi thở là cuộc sống của ba. Mẹ quên là ba yêu công việc đến độ nào rồi sao ?

Bà Trần nhìn thẳng vào đôi mắt hoang mang của Ngàn Phương:

- Vậy con khuyên mẹ phải làm như thế nào đây ? Bây giờ mẹ hết sức rối rắm vì không biết phải làm thế nào để đạt một kết quả tốt nhất cho ba của con.

Câu hỏi của bà Trần rơi trong im lặng. Thật khó để trả lời câu hỏi đầy khắc khoải của bà.

Ngàn Phương cắn môi im lặng. Cô hiểu, mẹ cô làm như thế là đúng. Nhưng liệu ba cô một người đàn ông với tính cách năng động, mạnh mẽ có bằng lòng rút lui khỏi thương trường khốc liệt không ? Rồi nữa, công nợ dang ngập đầu ...

Cô đan những ngón tay gầy vào nhau, buồn rầu nhìn mẹ. Trông bà tiều tụy đi rất nhiều. Giờ thì cô mới chợt thấy là dường như mẹ cô đã già đi rất nhanh.

Chợt bà Trần khàn giọng phán

- Nếu có một mạnh thường quân sẵn sàng mua lại một số cổ phần của công ty ba con thì có lẽ mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng khác.

Ngàn Phương tròn mắt:

- Sao mẹ nói thế ?

Bà Minh Châu thở nhẹ.

- Có một lần ba con đã nói như thế với mẹ. Thế nhưng, để tìm một người hào phóng mua các cổ phần theo đúng thời giá thị trường không phải là chuyện dễ. Biết đâu khi thấy công ty của ba con có nguy cơ phá sản, một số công ty sẽ nhân cơ hội này áp dụng quy luật cá lớn nuốt cá bé để trục lợi, ép giá mua rẻ cổ phần của công ty. Và thế là cho dù chúng ta không tuyên bố phá sản thì công ty vẫn bị phá sản như thường.

Ngàn Phương mở to mắt nhìn bà Trần. đây là lần đầu tiên hai mẹ con bàn về công chuyện làm ăn. Cô thấy mẹ cô cũng có những ý nghĩ thật thực tế.

Chợt lấy làm tiếc là phải chi lâu nay mẹ cô không giam mình trong bốn bức tường của ngôi biệt thự lo tề gia nội trợ, biết đâu công ty của ba cô sẽ có một số phận khác đi.

Một người đàn ông với những ý tưởng kinh doanh táo bạo như ba cô có lẽ rất cần một phụ nữ có tính thực tế như mẹ cô bên cạnh.

Có tiếng gõ cửa thật khẽ. Cánh cửa phòng được mở ra.

Bóng một người đàn ông lướt vào. Ngàn Phương quay lại nhìn.

Đó là một anh chàng ngoài ba mươi tuổi có dáng người cao, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng.

Trong phút chốc Ngàn Phương nhận ra anh ngay. Cô đã gặp anh. Đó chính là anh chàng ném cho cô cái tia nhìn lạnh buốt khi xe cô suýt tông vào xe anh trưa nay.

Vừa nhìn thấy anh, bà Trần vội kêu lên:

- Trung Thế ...

Khẽ gật đầu chào bà Trần và Ngàn Phương, anh ta đi đến bên cạnh ông Trần quan sát một lúc rồi bảo:

- Sức khỏe của bác Trần bây giờ có vẻ tiến triển tốt hơn ban sáng.

Bà Trần gật đầu:

- Bác sĩ vừa cho biết là tình trạng nguy hiểm đã qua.

Trung Thế trầm giọng:

- Dạ, lát nữa bác Trần tỉnh dậy bác cho cháu chuyển lời vấn an của cháu đến bác ấy.

Bà Trần gật đầu:

- Bác cám ơn cháu.

Quay lại nhìn Ngàn Phương, bà Trần giọng cảm động:

- Cậu Trung Thế là chỗ quen biết với ba con. Từ sáng đến giờ, cậu ấy lo hết mọi chuyện cho ba con. Nếu không có cậu, có lẽ mẹ cũng không biết xoay xở thế nào.

Ngàn Phương chăm chú nhìn Trung Thế và chỉ chờ anh ta xoay người nhìn cô là cô sẽ nói lời cảm tạ. Thế nhưng, Trung Thế có vẻ không quan tâm đến cô. Vẻ mặt của anh vẫn lãnh đạm pha một chút kiêu ngạo của người đàn ông thành đạt.

Anh đứng bên cạnh ba cô thêm một lát nữa rồi hắng giọng bảo bà Trần:

- Cháu có nhờ một người bạn thân của cháu là bác sĩ trong khoa tiếp tục theo dõi sức khỏe của bác Trần. Vậy bác có thể an tâm về chuyện này.

Bà Trần dịu dàng bảo:

- Cám ơn cháu.

- Dạ, không có gì.

Khẽ gật đầu chào bà Trần, Trung Thế lặng lẽ bước ra khỏi phòng, không buồn nhìn đến Ngàn Phương đang mở to đôi mắt đẹp như nhung nhìn anh với tự ái ngút ngàn của một cô gái vốn thường được phái mày râu ngưỡng mộ nay lần đầu tiên lại có một kẻ thờ ơ trước mình.