Cái quyết định trồng hoa hồng của mẹ làm mọi người trong nhà hoang mang, còn tôi thì nửa mừng nửa lọ Cả nhà tôi hoang mang cũng có lý, còn tôi lo lắng không phải là không có nguyên do.

Lâu nay mảnh vườn sau nhà vẫn trồng các loại rau đặc sản của quê tôi. Cứ mỗi khi thu hoạch carot xong, mẹ lại thuê người ta đem máy đến đánh đất cho tơi lên, rồi trồng những cây sú xuống. Và cứ luân phiên như thế, lúc lại trồng củ dền, khoai tây. Bây giờ mẹ tôi tự dưng chuyển sang trồng hoa hồng, kinh nghiệm chưa có còn kỹ thuật chăm sóc và ghép mầm thì lại càng chưa một lần biết quạ Làm sao tôi không lo cho được?

Nghĩ vậy, nhưng tôi cũng hăng hái đi cùng với mẹ kiếm cây hom. Cây hom này là những cành hồng dại, mọc ven bờ rào của những nhà quanh xóm tôi. Ngày xưa còn bé, tôi thường xúi mấy đứa nhỏ hàng xóm đi bẻ đọt hồng dại ăn. Bây giờ đi cùng mẹ, tôi cũng bẻ một đọt, tước vỏ rồi bỏ vô miệng nhai, nhưng chẳng thấy ngon lành gì. Vậy mà những ngày thơ ấu ấy, món này lại được chúng tôi xếp vào loại "những món ăn quý tộc", chỉ vì cái vị chát chát, chua chua, lợ lợ của lõi đọt hồng.

Mặc cho gai hom cào xước tay chân, mẹ vẫn cười với tôi, nét mặt rạng rỡ:

- Trồng hoa hồng kinh tế hơn, lại đẹp nữa. Mình sẽ ghép toàn giống hoa ngoại.

Mẹ vẫn giữ nguyên nét rạng rỡ trên khuôn mặt, mắt nhìn về phía xa xôi. Tôi nghĩ mẹ tôi đang tưởng tượng đến những nụ hồng sẽ nở ngập vườn nhà tôi một ngày nào đó. Tôi quay sang hỏi mẹ.

- Hoa hồng ngoại có nhiều màu không hả mẹ?

Mẹ háo hức kể với tôi về những giống hoa quý, nào là xanh Hà Lan, đỏ Ý, vàng lửa, tím hoa cà, trắng sữa, nhiều tên tôi chưa từng được nghe bao giờ.

- Có hoa màu đen không mẹ?

Tôi hỏi thế, và mẹ tôi bảo có, nhưng người ta cho rằng màu đen không mang lại may mắn nên bán không được giá cao.

Tôi tiếp:

- Hay mình ghép thử vài bông đi mẹ.

Mẹ tôi đồng ý ngay:

- Ừ, để ghép thử vài cành cắm bàn thờ cho đẹp.

Mẹ tôi là con người như thế đó. Năm tháng tảo tần làm cho đôi bàn tay mẹ không còn mềm mại, nhưng không làm mất đi vẻ lãng mạn và nghệ sĩ trong tâm hồn người phụ nữ tuổi bốn mươi lăm này.

Dẫu sao tôi chỉ lo một phần. Tôi cũng ủng hộ mẹ tôi lắm. Cứ tưởng tượng đến Tết năm nay, ở nhà tôi, đi đâu cũng thấy hoa hồng, chắc là tôi mê đến điên lên mất. Tôi sẽ viết thư cho anh, sẽ kể cái sự kiện trọng đại này cho anh nghe, và tôi chắc là anh sẽ thích lắm.

Khi những mầm hoa hồng được ghép vào cây hom, tôi lại viết thư cho anh để báo tin. Một thời gian dài sau đó, những mầm cây bắt đầu nhú lên từ mắt ghép, đỏ au và đầy sức sống. Tôi thích ra vườn mỗi buổi sáng sớm, xem hoa đã lớn được chừng nào. Những lá thư tôi viết cho anh gửi đi đều đặn, và tôi biết anh cũng háo hức như tôi. Công việc nhà báo của anh không dành cho anh chút xíu thời gian rảnh rỗi nào để lên thăm tôi. Biết vậy, và tôi đành nói chuyện với anh qua những dòng thư.

Ngày tôi quen anh cũng qua những bài viết gửi đi và những lá thư trả lời. Nhà báo với cái chất nghệ sĩ, anh rất yêu hoa, đặc biệt là hoa Đà Lạt. Trong một lá thư gửi cho tôi, anh đã viết: "Mùa này dã quỳ đã nở chưa? Em tranh thủ chụp một tấm hình bên khóm hoa dã quỳ, gửi gấp xuống cho anh. Mong em và dã quỳ... "

Bây giờ làm mùa xuân: Đà Lạt đang vào Tết. Mùa này ở đây không lạnh lắm, chỉ lạnh vào buổi sáng sớm và chiều tối. Và khi sương mù giăng kín vườn hồng nhà tôi, tôi lại nghĩ đến anh, thấy lòng mình cô đơn và trống trải đến vô cùng. Mỗi sáng, tôi vẫn thức dậy sớm, choàng áo lạnh rồi xuống thăm vườn hồng. Những nụ hồng bé xíu lần lượt xuất hiện. Và cái lúc những nụ hoa hồng vừa hé mở là anh nhận được tin tôi nhắn: "Hoa hồng đen vừ nở rồi".

Chiều hai mươi chín Tết. Anh xuất hiện ở cửa nhà tôi, mặt mũi áo quần bám đầy bụi đường, chiếc túi xách khoác trên vai làm hành trang. Tôi vui đến phát điên lên, cứ đứng sững ở cửa nhìn anh, mà quên mất mình phải làm gì.

- Không mời khách vào nhà sao?

Tôi giật mình sực tỉnh:

- Anh... Sao không báo trước?

Anh mỉm cười. Cái vẻ phớt đời, tưng tửng mà bụi vẫn thế, qua ba năm không gặp vẫn chưa mất đi trong anh.

- Em khỏe không?

Tôi mang cho anh ly trà nóng và nói:

- Em vẫn thế. Có gầy đi một chút, phải không?

Anh trả lời:

- Gầy hơn, nhưng mà đẹp hơn.

Tôi im lặng quay đi, tránh đôi mắt sâu nhìn xoáy tận lòng người của anh. Anh uống liền hai ly trà nóng, thở phào, rồi tiếp.

- Đà Lạt ác thật. Lạnh đến thế mà vẫn níu được chân người.

Rồi quay sang tôi, anh chỉ ra ngoài:

- Em thấy gì kia không?

Tôi ngơ ngác:

- Thấy gì là thấy gì?

- Sương mù.

Tôi nhìn theo tay anh chỉ. Ngoài kia ánh mặt trời đã tắt từ lâu, chỉ còn cái ráng đỏ sậm màu mờ nhạt trong sương ở phía cuối chân trời.

Anh lại hỏi:

- Có hoa hồng đen thật sao?

Tôi cười:

- Anh không tin à? Đa nghi quá vậy!

Tôi dẫn anh ra vườn hồng. Sương xuống dày thêm, vương đầy trên những nụ hồng đủ sắc màu lộng lẫy. Anh lặng im nhìn ngắm, như không còn tin vào mắt mình nữa. Giữa khung cảnh đầy thơ và mộng này, người ta dễ dàng có thể bỏ quên những muộn phiền, lo toan của cuộc đời thường. Tôi kéo tay anh đi về cuối vườn. Hoa hồng đen của tôi ở đó. Hai cánh hoa sẫm màu đã mở ra, toát lên bao nhiêu vẻ đẹp kiêu sa mà lộng lẫy. Khu vườn nhà tôi ngát hương và ngát sương trong ánh hoàng hôn. Anh cúi xuống sát cánh hoa, nhưng tôi đưa tay ngăn lại:

- Không nên nhìn kỹ quá thế. Hoa hồng biết mắc cỡ đấy.

Tôi không muốn làm anh thất vọng. Tôi không muốn anh hiểu rằng hoa hồng đen chỉ có màu huyết dụ, không đen tuyền như cái nghĩa nó vốn có. Anh đưa mắt nhìn tôi. Đêm xuống rồi. Nhưng trong đôi mắt anh vẫn ánh lên một thứ ánh sáng diệu kỳ, sưởi ấm cả trái tim tôi. Trước anh, tôi thấy mình bé lại, yếu đuối. Tim tôi đập không theo nhịp nữa. Không gian chung quanh chúng tôi đứng yên, thời gian lười không trôi nữa. Tiếng anh thì thầm bên tai:

- Hồn anh lạc mất rồi, hoa hồng đen của anh.

Tôi ôm chầm lấy anh, cảm giác mình không là mình nữa. Tôi nghe từ trong sâu thẳm của tâm hồn một mùa xuân đang trở về. Đến bây giờ anh đã tin hoa hồng đen là có thật, phải không anh?

Hết