Chương 1
Giang Nam vào tháng sáu đất trời đẹp như họa. Nơi Hàng Châu đệ nhất phồn hoa đệ nhất chính là trên Tây Hồ, thuyền tranh qua lại, tiếng sáo trúc theo gió thoang thoảng quanh mặt hồ, làn gió thơm mát vương vấn khiến nhiều du khách say mê. Nhưng hôm nay nơi khiến du khách vội vã phóng tầm nhìn thưởng thức không phải là hoa sen chập chờn trên mặt nước, mà là một vị bạch y thư sinh ngồi ở mũi thuyền tranh đang nhẹ nhàng lướt trên hồ. Hắn một thân bạch y nhìn không ra chất liệu, tóc dài ngang lưng không buộc lại, hợp với tay áo cùng tung bay trong gió… bộ dáng tiêu sái phong lưu khó thành lời, cả người thanh mảnh tựa tiên nhân hạ trần khiến cho hàng loạt nam nữ thế tục nhìn đến choáng váng. Nhưng hắn lại bất vi sở động tựa như đã sớm quen với chuyện trở thành tiêu điểm của mọi người, ngoảnh đầu nói chuyện cùng tiểu tư phía sau. “Ta nói Tiểu Nguyệt nha, ‘bộ diêu công’ sư phụ dạy quả nhiên lợi hại … ngươi xem ta ở đầu thuyền đứng đã nửa canh giờ, ngay cả một người chao đảo cũng không có…” Tựa hồ vô cùng đắc ý với bản thân, hắn quay đầu nhẹ nhàng cười với gã tiểu tư… Nhất thời, có thể nói ngay cả tiên cảnh Tây Hồ lúc này cũng phải lu mờ…“Oa …” Này không liên quan đến tiếng cười của hắn, chợt nghe từ thuyền bên cạnh truyền đến một trận kinh hô… Nguyên lai một người mập mạp tham lam muốn lại gần thuyền tú sắc để nhìn không cẩn thận ngã xuống nước, dẫn tới xung quanh từng đợt tiếng cười đầy thâm ý. “Hôm nay cuối cùng cũng rõ Hán Đế vì sao ngay cả núi tiền cũng thưởng cho nam sủng rồi, nguyên lai cũng có nam nhân khuynh quốc khuynh thành như thế này …” một người mặc trang phục thư sinh nhẹ giọng cảm thán với đồng bạn bên cạnh. Lại bị một ánh nhìn lạnh thấu xương dọa sợ đến ngậm miệng… “Lớn mật!” Còn chưa thấy rõ thanh âm từ đâu, một đạo thanh ảnh đã bay trên không mà đến. Nháy mắt, chỉ thấy búi tóc trên đầu nam tử vừa lên tiếng kia chợt biến mất … quay đầu lại nhìn, liền thấy tiểu tư thanh tú được xưng là Tiểu Nguyệt kia đang cầm trên tay. “Nha …” Tiếng kinh hô của quần chúng nổi lên tứ phía, cũng không người nào còn dám nghị luận cái gì nam sắc mê người nữa. Mỹ nam kia phất tay áo một cái: “Tiểu Nguyệt, trở lại thuyền… mau đem cái thứ dơ bẩn kia ném đi … “ Vừa cất tiếng nói, thân ảnh của hắn đã không ở đầu thuyền, thoáng một cái đã lại tiến trở lại khoang thuyền. Đem búi tóc kia ném xuống nước, Tiểu Nguyệt đe dọa nhìn tứ phía một cái, tận đến khi tứ phía đều trở nên tĩnh lặng, hắn mới mang vẻ mặt lạnh lùng tiêu sái tiến vào trong khoang thuyền. “Haizz…” thấy không còn mỹ nam để nhìn, mọi người phát ra tiếng than thất vọng xen lẫn sợ hãi, trơ mắt nhìn chiếc thuyền tranh khiến kẻ khác khiếp sợ nọ nhanh chóng rời đi. “Tiểu Nguyệt, còn có cái gì mới mẻ chưa chơi không?” Thấy Tiểu Nguyệt trở về khoang thuyền, mỹ nam miễn cưỡng dựa vào sập lên tiếng nói. Thanh âm cũng lộ ra vẻ trong trẻo, phảng phất như tích hợp toàn bộ nét đẹp của thiên địa. “Khởi bẩm bệ hạ … kế hoạch hành hiệp trượng nghĩa của lần du ngoạn này còn chưa hoàn hành.” Tiểu Nguyệt tất cung tất kính khom lưng đáp. Không sai… nam tử tư sắc chấn động mọi người này chính là đương kim thánh thượng …Tĩnh Tông hoàng đế bệ hạ. Bởi vì lớn lên quá mức xinh đẹp, lúc hắn thượng triều cũng buông rèm, cho nên cũng không có lời đồn kỳ quái nào từ trong kinh truyền ra. Mà tiểu tư được xưng là Tiểu Nguyệt chính là ái tướng kiêm sư huynh của hắn … vốn cũng là hộ quốc đại tướng Mộc Nguyệt. “Hiệp nghĩa hả … làm cái gì thì tốt đây?” Bày ra bộ dáng khổ sở suy nghĩ, Hiên Viên Tĩnh vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Mộc Nguyệt ở bên cạnh mở miệng: “Bệ hạ, thần nghe nói gần đây ngoại thành Hàng Châu gần núi Lộ Thương có nhiều nữ tử xinh đẹp bị mất tích, không biết bệ hạ …” dò xét nhìn tử khuôn mặt thanh lệ không tầm thường, Mộc Nguyệt không ngoài dự đoán thấy được thần sắc hứng thú. Sau giờ ngọ dưới núi Lộ Thương. Một đôi nữ tử vịn nhau song song đi dưới tán cây trong đường núi,nữ tử có thân hình cao hơn đeo khăn che mặt không cách nào nhìn rõ khuôn mặt, nữ tử thấp hơn một chút lớn lên mi thanh mục tú, mặc một bộ áo lụa màu đỏ. “Ai nha, Nguyệt Nhi à, hôm nay sao lại nóng như vậy? Lúc nào mới có thể đến được thành đây?” Thanh âm yêu kiều… nữ tử mặc bộ thanh sam nói chuyện, thân hình yểu điệu lại có chút hơi cao, lả lướt bước đi, một bộ phong thái tiểu thư khuê các. “Tiểu thư, sắp tới rồi.” Nữ tử bị gọi là Nguyệt Nhi vẻ mặt thanh tú nhưng lại có chút bực bội. Hai người dìu nhau tiến vào đường núi ghập ghềnh. Không sai, hai người này chính là Hiên Viên Tĩnh cùng Mộc Nguyệt trên Tây Hồ… sau khi Hiên Viên Tĩnh đề nghị, hai người liền rời thuyền đi mua nữ trang thay vào, rồi chạy tới chân núi Lộ Thương Sơn. Khiến cho Mộc Nguyệt nghĩ không ra chính là, bệ hạ tự mình giả trang tiểu thư còn chưa tính, dựa vào cái gì cũng bắt hắn giả nữ hả… “Ngươi sao lại ngu như vậy a…” nhìn ra suy nghĩ của hắn, Tĩnh vươn tay hung hăng đánh vào đầu hắn, “Có nam nhân đi cùng, sơn tặc còn chạy đến cướp người sao?” Mộc Nguyệt bị đánh cho rụt đầu, giận mà không dám nói gì chỉ đành nhắm mắt ngậm miệng, cũng không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn dìu ‘tiểu thư’ tiếp tục đi tới. Vừa đi được nửa dặm đường… Mấy tên sơn tặc cũng không phụ sự mong đợi của hai người rốt cục xuất hiện. “Tiểu thư a, tính đi đâu vậy?” Hai người vừa thấy chính là sơn tặc thân hình to lớn chặn đường lại, khuôn mặt tươi cười đùa cợt hỏi. Lão thổ địa a … không có câu nào mới hơn sao. Dưới đáy lòng thầm mắng, Tĩnh vẫn giả cái bộ dáng không hiểu thế sự yểu điệu trả lời: “Hai vị đại ca, tiểu nữ vốn muốn vào trong thành tìm người thân, bất hạnh làm mất lộ phí, không thể làm gì khác hơn là cùng nha đầu đi bộ vào thành.” Nói xong, hắn hoàn toàn giả một bộ thương tâm cầm khăn che mặt lau lệ, làm cho hai kẻ kia nhìn thấy khuôn mặt như trăng của hắn. “Oa … người đẹp nha!” Quả nhiên, hai người bị hắn làm cho ngây người, phát ra âm thanh cảm thán không nhỏ. “Nào có nào có …tiểu nữ bộ dáng nhỏ nhoi, sao có thể lọt vào mắt xanh của hai vị …” Tĩnh từ nhỏ lớn lên tại hậu cung đầy mỹ nữ, giả dạng bộ dáng nữ nhân với hắn chỉ là chuyện nhỏ. “Ha ha… tiểu thư, theo bọn ta lên núi một chuyến được không?” Bọn sơn tặc cố gắng giả bộ không mạo phạm,yều cầu mỹ nữ. “Đại ca, lên núi làm chuyện gì a?” Tĩnh còn đang giả bộ tiểu mỹ nữ thẹn thùng, khóe mắt lại liếc đến chỗ Mộc Nguyệt đang làm bộ dáng muốn nôn, không khỏi hung hăng cho hắn cái nhìn xem thường. “Đương nhiên là làm áp trại phu nhân nha!” Sơn tặc xem ra chẳng muốn dong dài nhiều, tiến lại lôi kéo hai người. “A, cứu mạng a… cứu mạng a… “ Tĩnh cùng Mộc Nguyệt giả bộ lớn tiếng kêu cứu, bộ dạng liều mạng giãy dụa, nhưng lại cẩn thận không để lộ ra khí lực. Chưa qua vài hiệp liền nửa đẩy nửa dựa bị người khiêng lên vai, hướng chỗ sâu trong núi bị mây mù che kín bước đi… Đi chưa đến nửa canh giờ, Tĩnh phát hiện cảnh sắc đột nhiên trống trải hẳn ra… sâu trong núi thấp thoáng một tòa sơn trại hùng vĩ, dựa theo thế núi mà dựng lên, cổng vào treo một tấm biển lớn, trên ghi ‘Lộ Thương Sơn Phòng’ bốn chữ hữu lực rất to. “Đại ca, vì sao phải đem ta cùng nha hoàn bắt tới nơi này?” Tĩnh giả bộ vừa sợ hãi lại vừa nhu mì hỏi tên sơn tặc đang khiêng hắn. Tĩnh tuy không mập, nhưng tốt xấu gì cũng là nam nhi bảy thước, cũng khiến tên sơn tặc mệt lử người, thở gấp nói: “Cô nương ngươi có phúc rồi! Đại vương nhà ta đang cần một vị áp trại phu nhân, không biết vận khí của ngươi tốt hay không, đợi hắn coi trọng ngươi rồi, đại phúc khí của ngươi nhất định tới!” Vẻ mặt hắn khấp khởi vui mừng, Mộc Nguyệt nhìn thấy vô cùng khó chịu: “Đại vương nhà ngươi là ai hả? Được hắn coi trọng có cái gì tốt?” “Hắc, tiểu cô nương ngươi thì biết cái gì?” Tên sơn tặc hình như vì Mộc Nguyệt khinh thường đại vương nhà hắn mà hết sức bực mình, “Đại vương nhà ta chính là Thiên Ưng Lộ Thương nổi danh tại võ lâm Trung Nguyên. Hắn tuổi trẻ thành danh, anh hùng hiển hách. Hắc bạch lưỡng đạo không biết có bao nhiêu phụ nữ muốn gả cho hắn, hắn nhưng lại bất vi sở động… nữ nhân các huynh đệ tìm tới một người hắn cũng không để ý… Ai, thật sự là muốn làm huynh đệ bọn ta gấp muốn chết rồi!” Nói xong lời cuối cùng, hắn tựa hồ rất là ủ rũ. “Vậy những nữ nhân cướp tới ở đâu?” Tĩnh vội vàng hỏi tới. “Đại vương không muốn, dĩ nhiên là các huynh đệ thưởng dụng rồi!” Tên sơn tặc ha hả cười, bộ dáng thật là dâm đãng. Tĩnh khẽ nhíu mày …Lộ Thương này xem ra cũng không phải loại tốt đẹp gì, nữ nhân mình không cần cũng không thả đi, mặc cho bọn họ rơi vào tay bọn sơn tặc dơ bẩn. Thật là tội không thể tha! Hiên Viên Tĩnh không khỏi thầm hạ quyết tâm muốn hung hăng chỉnh cái tên nam nhân ghê tởm được gọi là Thiên Ưng kia. Đảo mắt đoàn người đã tiến tới trước đại điện. Đem hai người ném lên mặt đất, hai tên sơn tặc cũng hô to lên: “Đại ca, đại ca … mau nhìn xem bọn ta mang thứ tốt gì tới!” Trong đại điện có một đám nam nhân vây quanh một chỗ tựa hồ đang bàn bạc cái gì đó. Bị bọn họ gọi như vậy, mọi người liền buông cuộn giấy trong tay xuống đi tới. Đi trước là một nam nhân mặc áo xám … thân hình cao gầy lại có vẻ rắn chắc, lớn lên mày kiếm mắt sáng, hết sức anh tuấn, giữa mày đã có một cỗ ngạo khí không nói lên lời. Bạn đang ? Xem ra đây là Thiên Ưng rồi … Tĩnh âm thầm nghĩ. Vốn là đẹp hơn so với trong tưởng tượng … nhưng ngạo khí giữa mày lại làm người chán ghét. Đi tới bên cạnh hai người ngã ngồi trên mặt đất, Tĩnh cách cái khăn che mặt cũng có thể thấy lông mày Thiên Ưng nhíu chặt lại: “Như thế nào lại là nữ nhân?” Ngữ khí khinh thường, lạnh lẽo mà mạnh mẽ. Hai tên sơn tặc kia vội vàng cẩn thận: “Đại ca, hai người này là mặt hàng tốt nhất… tuyệt đối là mỹ nữ thiện lương!” “Mỹ nữ?” Đem ánh mắt hướng Mộc Nguyệt nhìn lại nhìn, mặt Lộ Thương tỏ vẻ hoài nghi, tận đến khi làm Mộc Nguyệt tức giận đến sái miệng. “Không phải người này, là người này …” Tên bắt người vội vàng chỉ hướng Tĩnh. “Thật sư?” Lộ Thương nhíu nhíu mày, tiện tay vén cái khăn che mặt Hiên Viên Tĩnh lên … “Oa …” tiếng kinh hô trong đại điện vang lên, hiển nhiên mọi người là bị sắc đẹp của Tĩnh chấn kinh.