Chương 1 - Loại Thời Điểm Tôi Xuyên Qua?
Editor: Jesse Tran Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. Không có ham mê bất lương, trước mắt là muốn thực tập biên tập viên vô danh của một tạp chí nổi danh nào đó. Vị trí hiện tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương. Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, trang phục tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực. Hoạt động đang thực hiện: xem mắt. Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo một công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi. Tôi nhìn hắn, mỉm cười. Nhìn hắn tôi, mỉm cười. Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ đã qua. Khóe miệng của tôi bắt đầu giật giật, mở miệng "Tôi cảm thấy vô cùng tốt." Tiểu tử đối diện cười ôn nhu, "Tôi cũng cảm thấy không tệ." Bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu xoay chuyển, hai người chúng tôi cùng đứng ở trên đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười một tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử nói, "Cứ như vậy đi."Tôi nghĩ cẩn thận một chút, gật đầu một cái. Bộ dạng không chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại chuyện như vậy, tôi nhất định không thể để cho anh nghĩ tôi còn non nớt, khí thế cường đại mới là vương đạo. Chờ hắn đi trước, tôi tiếp tục nhìn tách cà phê trước mặt, uhm, cà phê nơi này ngon thật. Jesse-ddIeendAnnn Về phần đối tượng xem mắt vừa rồi, uhm, dáng dấp rất tốt, nhìn dáng dấp có thể biết được đầu óc chắc cũng có vấn đề giống tôi, tiêu cực cộng tiêu cực bằng tích cực, về sau chắc có thể sinh được một đứa trẻ bình thường. Một người đứng ở lối đi bộ, một trận gió lạnh thổi qua, tôi ngẩng đầu nhìn trời, ông trời, tôi vẫn còn muốn lập gia đình, tôi buông tha giấc mộng xuyên không rồi, còn kế hoạch bồi dưỡng tiểu chính thái cũng bị từ bỏ, tôi muốn hoàn lương. Tự giễu chính mình, bạn học Tô Xán, thì ra là cho tới bây giờ ngươi vẫn không có số làm diễn viên. . . . . . Ai ~ Vừa đi vừa nhớ lại tiểu tử ban nãy, dáng dấp vô cùng tốt, hàng lông mày cũng có chút quen thuộc, chỉ là không thể nào nhớ ra, tại sao lại cảm giác có điểm giống một người? Tôi bắt đầu suy tư, uhm, thời điểm anh ta vừa mới nhếch khóe miệng lên một chút, cái góc độ đó, có chút giống hồ ly. . . . . . Giống như. . . . . . A ~ tôi nhớ ra rồi, Vương Ngôn, người đàn ông tôi vừa gặp đã thích, hai người bọn họ lớn lên rất giống nhau! Nghĩ tới đây tôi bị kích động một phen, chợt ngẩng đầu, nhìn lại đèn đỏ đối diện chợt lóe. Lại quay sang bên cạnh nhìn một chút, một chiếc xe đang đi về hướng tôi. Uh, trong nhánh mắt, tôi vẫn còn đang suy nghĩ, nên tiến lên phía trước hay là lùi về sau an toàn hơn, sau cùng tôi quyết định lui lại mấy bước, cũng đúng lúc này, tôi bị đâm. Trước khi chìm vào bóng tối, tôi bắt đầu oán niệm, ông trời, tôi thật vất vả mới trở lại lương thiện Người tự nhiên để cho tôi bị xe tông? Được rồi, trừ phi là để cho tôi xuyên qua, nếu không tôi đầu thai lần nữa sẽ tiếp tục tác oai tác quái! Chờ coi! Cuối cùng, không thể không nói chính là, tôi quả nhiên có mệnh làm diễn viên. Sống lại Đối với tình huống trước mắt tôi có thể nói gì? Tôi còn có thể nói cái gì? Người khiến tôi còn dám nói cái gì nữa? Khi tôi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tôi chưa chết, phản ứng thứ hai, chúc mừng chúc mừng, tôi đã xuyên không rồi, phản ứng thứ ba, lần nữa chúc mừng, tôi xuyên đến chính bản thân, loại này gọi là Trùng sinh. Hoàn hồn lại, tôi phát hiện ra mình tay thô chân thô, rất tốt, tôi nhớ được, lúc 18 tuổi tôi gặp vấn đề về cân nặng, cho nên tôi có thể khẳng định hiện tại tôi nhất định là rất béo, nhìn lại diện tích phòng một chút, uhm, nếu như mà tôi nhớ không nhầm sau khi tôi thi cấp ba xong thì dọn nhà, cũng chính là, hiện tại thời điểm tôi trùng sinh ít nhất là 5 năm về trước. Xem cái bụng phệ đầy mỡ của tôi, nhìn dáng dấp, tôi lại muốn giảm cân lần nữa. Aizzzz ~ Cửa “Rầm” một tiếng bị mở ra, ngẩng đầu, mẹ tôi xông tới “Mau! Rời giường, ngủ tiếp con sẽ thành heo đó, theo mẹ ra ngoài chạy bộ!” Tôi bỗng nhiên dừng động tác mặc quần áo lại, quay đầu lại nhìn mẹ, mẹ ~ thì ra là lúc tôi còn nhỏ mẹ chăm chỉ như vậy, còn đi chạy bộ, làm sao tôi lại quên được chứ? Nhìn mẹ tôi lúc này, trên mặt không có nếp nhăn gì, eo ra eo, chân ra chân, vì vậy trong đầu tôi hiện lên cảnh mẹ thân yêu của tôi vừa đi vừa gặm chân gà vừa thúc giục tôi, quả nhiên, trẻ tuổi thật là tốt ~ mẹ tôi cũng từng thon thả như vậy nha. Mặc quần áo tử tế, yên lặng đi ra cửa theo mẹ tôi cùng chạy bộ, mẹ tôi đi ở phía trước dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng giẫm chận tại chỗ giống như nữ vương, tôi cúi đầu thở, hết cách rồi, béo ~ chạy bộ có thể không thở gấp sao? Mẹ tôi đột nhiên nói một câu: “Hôm nay con không ngủ nướng hả? Kỳ quái, cũng biết tự ra khỏi giường, thật không dễ dàng ~” Tôi bất đắc dĩ nhìn bà: “Con ngủ nữa là thành heo mất, làm xấu mặt mẹ, vì mẹ cũng là vì chính con, con phải dậy chứ sao.” Lúc này mẹ tôi thấy kỳ quái, “Tâm trạng con hôm nay thật không tệ, nói nhiều như vậy.” Tôi giật mình, quên mất, trước kia khi 18 tuổi tôi vẫn vô cùng hướng nội, không có nói chuyện nhiều như vậy. Đột nhiên mẹ ôm chầm lấy tôi, “Không tệ, đây mới là con gái của tôi ~ tôi thật may mắn, lúc trước không ôm nhầm con, làm người sao có thể sống khép kín như vậy được! Hic hic ~ cuối cùng con cũng thông suốt.” Tôi thở ra, cũng may, mẹ tôi là một đại mỹ nhân. “Mau qua đây, cùng mẹ làm, đúng rồi, kéo duỗi tay ra, nếu không sao mà phát triển dễ dàng được. . . . . .” Mẹ tôi vừa mở rộng thân thể vừa hô khẩu hiệu cho tôi, tôi nhẫn nhịn trái tim đang rút gân, tiếp tục vận động. “Đúng rồi, sáng sớm hôm nay ba con mới trở về, hôm qua khẳng định vừa bị lãnh đạo kéo đi làm thêm giờ, đi, chúng ta đi ra chợ một chút, mua chút sườn trở về cho ba con bồi bổ, suốt ngay phải làm thêm giờ như vậy, ba con không suy sụp mới là?” Mẹ tôi vừa nói vừa kéo tôi đi về phía chợ. Tôi sững sờ, trong lúc nhất thời không biết nên làm gì, ngây ngốc đứng bất động tại chỗ. Mẹ nhìn tôi, “Sao thế? Lại giả vờ ngớ ngẩn? Con không muốn đi thì mẹ đi một mình, con đi thẳng về nhà dọn dẹp đồ đạc đi, hôm nay phải đi báo danh chứ? Sắp xếp đồ đạc rồi bảo cha con đưa con đi trước đi.”Tôi lắc đầu một cái, ôm lấy mẹ tôi “Mẹ, mẹ đưa con đi đi, con nhớ là mẹ đưa con đi.” Mẹ tôi cười lên: “Ơ ~ con không phải là vẫn luôn dính lấy ba con sao ~ khi nào đổi thành dính mẹ rồi hả? Được rồi, chút quay trở lại mua sườn, chúng ta đi ghi danh trước!” Tôi cúi đầu, trong mắt ươn ướt. Sau đó cười cười, mặc kệ nó, chuyện sau này, sau này hãy nói ~ bây giờ là cuộc sống tuổi thơ vui sướng! Chờ một chút, mới vừa rồi mẹ tôi nói đến cái gì? Ghi danh? Tôi kéo mẹ, “Mẹ, đi ghi danh ở đâu?” Mẹ tôi nhíu mày hỏi tôi: “Không phải là chứ? Ngày đầu tiên tựu trường đã muốn trốn học? Hôm nay là ngày đầu tiên con ghi danh vào trung học đệ nhất, mau trở về báo danh, ngày đầu tiên tựu trường nhất định phải gây được ấn tượng tốt với giáo viên.” Gì? Ngày thứ nhất tựu trường cấp hai? Thì ra hiện tại tôi mới 12 tuổi? Ai da má ơi, tôi cá người 21 tuổi xuyên qua đến năm 12 tuổi, biên độ này không phải quá lớn sao? Nghĩ đến còn có thi cấp ba, thi tốt nghiệp trung học, thi đại học…thần linh ơi!!! . . . . . Tôi bắt đầu khủng hoảng. Mẹ tôi đi ở phía trước kêu, “Ngây ngốc làm gì à? Đi mau lên.” Ánh mặt trời vẩy lên mái tóc dài của mẹ tôi phía trước, ánh vàng rực rỡ, tôi nhớ được, từ sau khi tôi học xong cấp hai, mẹ tôi luôn để tóc ngắn, dài như vậy, cười như vậy, lâu rồi tôi chưa được nhìn. Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, 12 tuổi, người phụ nữ kia lúc này vẫn chưa xuất hiện, cha tôi không biết người phụ nữ đo, còn kịp, đúng rồi ~ còn kịp. Nếu như không phải là sự xuất hiện của bà ta, hai người họ vẫn tốt đẹp, sẽ không ly hôn. Đúng, đối với tôi là một khởi đầu tốt đẹp ~ chạy về phía trước quá khứ nào. Ông trời, có phải là Người đặc biệt cho tôi cơ hội để tôi đưa gia đình mình trở về quỹ đạo? Ha ha~ vì mẹ tôi, cuộc thi nối tiếp cuộc thi cũng được, thi tốt nghiệp trung học rồi liền thi đại học cũng được, hừ ~ một lần nữa thì thế nào?