Chương 1

- Bam.. Bam...

Tiếng Đông Vân vang dội giữa rừng cây âm u tĩnh mịch. Có lẽ những người đang ở gần ngôi nhà cổ Phong Lữ cũng có thể nghe thấy tiếng gọi đó, nhưng con Bam đã trốn biệt đâu không rõ.

Bắt tay lên miệng Đông Vân lại gọi lớn:

- Bam... Bam... Mày đâu rồi?

Nhìn quanh một hồi cô lẩm bẩm:

- Hễ cứ không đế ý đến nó là nó lại biến đi đâu mất. Con Bam về đây là mình phải trị cho nó một trận thôi. Nó lại lăng quăng với mấy con chó khác ra đồng săn tìm chuột đây mà.

Nói thế chứ Đông Vân dư biết là cô chẳng dọa suông. Cô vô cùng yêu quý chú chó nhỏ mà cô lượm được cách đúng một năm. Hôm đó, cô thấy nó nằm bẹp dí ven bìa rừng vì đói lả và lạnh. Không biết tại sao người ta lại ném nó ra ngoài đường.

Cũng có thể vì nó quá gầy và xấu xí. Đông Vân đem nó về, tận tình chăm sóc và sau một năm con Bam không còn dáng vẻ trơ xương gầy guộc như ngày nào. Nó lớn rất nhanh, như thổi.

Con Bam cũng mến Đông Vân. Nó thường bám theo cô chủ nhỏ như hình với bóng. Mỗi lúc cô vào rừng, nó không bao giờ rời xa cô nửa bước. Khi cô hái hoa và nấm, nó cũng tích cực đào xới những bụi rậm mở đường.

Thế mà bây giờ lại thế đó, cô chỉ mới ngắt những bông hoa thạch thảo nó đã biến đi đâu mất tiêu gọi mãi không thấy thử hỏi sao Đông Vân không bực mình.

Nắng xuyên yếu ớt qua những kẽ lá. Không khí trong rừng mát lạnh. Mùi thơm của đất, của hoa dại trong rừng pha quyện vào nhau.

Buổi chiều thật nhẹ, màu nắng như màu tơ trải dài trên tầng lá mục và những khoảng đất gồ ghề dày đặc cỏ gấu.

Chạm nhẹ mấy bông hoa thạch thảo lên mũi để hít hà hương thơm thật dịu, cô hồn nhiên cài hoa lên mái tóc và mỉm cười thật hiền.

Lá vàng cong mình vụng vỡ dưới đôi chân trần thanh mảnh, Đông Vân đi dọc theo con đường mòn dẫn ra ngoài rừng. Cây cối thưa dần, những thảm cỏ xanh rì thay cho thảm lá rụng ẩm ướt.

Một con suối cắt ngang con đường. Nước chảy róc rách, xanh ngăn ngắt và phản chiếu một khoảng trời xanh lơ.

Bằng một cử chỉ thật là nghịch ngợm, Đông Vân buông mình nằm sấp xuống đất. Hai khuỷu tay tì lên cỏ với hai bàn tay chống lên cằm, đó là tư thế mà cô thích nhất khi nằm bên con suối Di Thủy.

Ngước mắt nhìn bầu trời với những cụm mây trắng trôi lang thang, cô mỉm cười một mình. Nếu có con Bam đi cùng, bao giờ nó cũng nằm sát bên cô với chiếc mũi xinh xắn đặt gọn giữa hai chân trước. Bam cũng rất thích nghe tiếng suối chảy róc rách và thường lim dim mắt mơ màng thả lỏng cơ thể như cô chủ nhỏ của nó, hòa mình với thiên nhiên.

Với tay bắt những sợi nắng vàng hanh rọi xuống trên bãi cỏ, Đông Vân dẩu môi nghịch ngợm. Trên những hàng cây cao, vừa có mấy con chim chiền chiện đốm bay đến. Những con chim có lông lốm đốm màu đất và màu tía pha trộn với nhau.

Chúng nhảy chuyền thoăn thoắt và hót líu lọ Bước chân của chúng làm rung mấy cành cây nhỏ và làm rụng đi những chiếc lá vàng mong manh.

Lấy tay che nắng ngang tầm mắt để nhìn những chiếc lá lìa cành bay chấp chới như những cánh bướm, Đông Vân ước gì mình được làm những con chim kia để có thể bay đi...

Giá như mình có thể như những cụm mây trắng ấy nhỉ. Mình sẽ đi chu du thật xa cho biết đó biết đây rồi lại quay trở về ngôi nhà cổ Phong Lữ... Mà thôi, mình còn vú Năm, có con Bam. Không được đâu. Mình không đi đâu cả. Mình không thể xa vú Năm và con Bam... Nếu có vú Năm và con Bam cùng bay với mình như những cụm mây trắng trên kia nhỉ...

Mãi mơ mộng Đông Vân không hề nghe tiếng chân bước trên cỏ. Chi đến khi người lạ đến gần cô mới giật mình vùng ngồi dậy, mở to đôi mắt đẹp như nhung.

Đứng trước cô là một người đàn ông trạc ngoài bốn mươi tuổi. Giọng ông vừa nghiêm nghị vừa lịch sự:

- Cô bé, cô có thể vui lòng cho biết từ đây đến ngôi nhà cổ Phong Lữ có còn xa lắm không?

Vẫn ngồi quỳ trên cỏ, Đông Vân nghiêng đầu chăm chú nhìn người đàn ông xa lạ. Đó là một người sang trọng, quần áo bảnh bao. Quần tây ủi nếp thẳng tấp, áo sơ mi cổ cồn cứng. Một chiếc gilet màu sậm khoác bên ngoài chiếc áo sơ mi nhạt màu. Và một ống pip ngậm trên môi. Có lẽ một ông giáo làng hay một vị bác sĩ ở vùng quê này cũng không sánh được với ông.

Thấy Đông Vân không nói gì mà lại nhìn mình với vẻ ngạc nhiên soi mói, người đàn ông kêu lên:

- Kìa cô bé, cô không nghe tôi vừa hỏi gì sao?

Đông Vân dẩu môi. Cô đang tự hỏi người đàn ông xa lạ này muốn tìm đến ngôi nhà cũ nát mà cô sống từ lúc nhỏ cho đến nay cùng với một người vú nuôi già nua để làm gì. Cô không còn người bà con nào nữa cả. Thế thì người đàn ông xa lạ này là ai?

Cô ngạc nhiên hỏi:

- Ông đến ngôi nhà cổ Phong Lữ để làm gì thế?

- Một công chuyện riêng...

Đông Vân chớp mi:

- Tốt hay xấu?

Khuôn mặt nghiêm nghị của người xa lạ thoán một nét ngỡ ngàng. Dĩ nhiên ông ta cho là cô gái ăn mặc xềnh xoàng và có mái tóc vàng cháy nắng đang đối diện với ông quả tò mò. Ông không quen bị ai chất vấn như thế...

Ông lạnh lùng trả lời:

- Tôi nghĩ là chuyện đó không liên quan gì tới cô bé hết! Cô bé có thể chỉ cho tôi biết đường đi đến đó hoặc nếu không thì thôi. Tôi sẽ tự đi một mình.

Đông Vân nheo mắt nhìn ông. Lời tuyên bố của người lạ dù sao cũng làm cô tự ái. Ông ta làm như cô không biết thế nào là phép lịch sư... nếu ngôi nhà mà ông định đến không phải là ngôi nhà cổ Phong Lữ thì cô cũng không quan tâm mục đích của người khách lạ này làm gì. Tò mò không phải là tính cách của cô.

Cô hất mặt lên:

- Tôi không chỉ đường cho ông đâu, nếu không biết được ông là ai, là người tốt hay... xấu.

Giọng người đàn ông chế nhạo:

- Thế cô cho tôi là một người như thế nào đây?

Nhìn vị khách lạ từ đầu xuống chân, Đông Vân phán:

- Làm sao tôi biết được. Tôi chỉ biết một điều là ông có vẻ... giàu có và sang trọng. Lâu lắm rồi, ở đây mới xuất hiện một người như ông.

- Không đúng đâu cô gái ạ. Tôi chỉ là một viên chức. Tính chất của công việc buộc tôi phải ăn mặc tươm tất. Tôi không giàu như cô tưởng đâu. Nếu không muốn nói là cũng khá chật vật trong cuộc sống.

Đông Vân nghiêng đầu hỏi:

- Thế ông làm nghề gì?

Nụ cười hiếm hoi trên đôi môi người khách lạ.

- Hỏi tôi nhiều câu hỏi như thế ít ra cô phải chỉ đường cho tôi mới công bằng đấy nhé.

Đông Vân dẩu môi:

- Ông đừng nghĩ là tôi tò mò. Nãy giờ những câu hỏi của tôi đều có mục đích cả đấy.

Lại một nụ cười vì câu nói bộc trực của cô:

- Mục đích gì thế cô gái?

Đông Vân dẩu môi:

- Tôi chỉ muốn... bảo vệ những người đang sống trong ngôi nhà mà ông định đến.

- Tôi có làm hại họ đâu.

Đông Vân hùng hồn:

- Vú của tôi bảo là đừng bao giờ tin vào... người lạ.

Mỉm cười, người đàn ông phá:

- Sự lo ngại của cô là thừa.

Đông Vân giọng đầy nghi hoặc:

- Thật không?

Ông ta cười lớn:

- Cũng có thể điều cô lo sợ là đúng. Trong chuyến đi này, tôi mang cả điều lành và điều dữ đến cho họ.

Đông Vân tròn mắt:

- Sao?

- Vui buồn lẫn lộn.

- Ông có thể nói rõ hơn một chút được không?

Người đàn ông so vai:

- Có lẽ chúng ta nói chuyện cũng hơi nhiều. Tạm biệt cô vậy.

Thấy ông quầy quả bước đi. Đông Vân vội gọi:

- Khoan đã...

Một cái nhướng mày có vẻ phật ý:

- Sao cô bé?

Đông Vân hằng giọng:

- Tôi cấm ông đến đó!

Người đàn ông phá lên cười:

- Cô lấy quyền gì để cấm đoán người khác thế? Thật là khôi hài...

Đông Vân ấm ức tuyên bố:

- Ông không được cười nhạo tôi như vậy. Tôi có quyền được biết lý do vì sao mà ông tìm đến nhà của tôi chứ. Và tại sao ông lại mang cả điều lành và điều dữ đến cho chúng tôi?

- Phong Lữ là nhà của cô?

Đông Vân rắn giọng:

- Đúng thế. Tôi là chủ nhân của ngôi nhà cổ mà ông bà nội của tôi đã để lại.

Vẻ mặt người đàn ông kinh ngạc:

- Nhà của cổ Như vậy cô chính là Mai Đông Vân?

Đông Vân gật đầu xác nhận:

Mai Đông Vân chính là tôi.

Người khách lạ nhìn sững cô gái đang đứng trước mặt ông. Mái tóc vàng cháy. Những nụ hoa thạch thảo cài trên tóc khiến cô càng có vẻ nguyên sơ hoang dại như núi rừng. Bộ áo quần bằng vải katê màu đồng thau rẻ tiền cô đang mặc thật thùng thình. Người ta không có thể biết chính xác là cô mập hay gầy. Có thể cô gầy trơ xương như con mèo hoang và cũng có thể cô tròn trùng trục như các cô gái nông thôn lười vận động. Cô không hề thừa hưởng một cung cách quý phái mà lẽ ra cô phải có vì ba mẹ cô vốn đã thế. Lẽ ra niềm kiêu hãnh vô tận phải lưu thông trong từng huyết quản của cô để cô có thể cư xử như một cô gái của thế giới thượng lưu.

Ông khách lạ giọng đầy thất vọng:

- Cô là Mai Đông Vân? Cô không đùa chứ?

Đông Vân tròn mắt:

- Thế tôi nói dối ông để làm gì?

Nụ cười méo xệch:

- Tôi có biết cô đang trải qua một cuộc sống khá khó khăn, nhưng... theo tôi Mai Đông Vân không thể...

Ông ta không dám nói tiếp ý nghĩ. Thật tình là ông không thể tưởng tượng là cô gái mà ông đang cất công đi tìm có thể tầm thường đến như thế.

Tầm thường? Không. Hình như ông cũng hơi hấp tấp khi đưa ra một nhận định. Nếu nói thật chính xác là xềnh xoàng thì đúng hơn.

Đây không thể là bả sao của một cô gái tuyệt đẹp có cái tên thật mỹ miều: Mỹ Thụ Cô gái đối diện với ông không có gì là giống Mỹ Thu cả. Sau bộ quần áo thùng thình, ông đoán đó là một thân hình thiếu cân đối và xấu. Người ta thường có những khuynh hướng mặc những bộ quần áo rộng để che đi những khiếm khuyết của cơ thể. Có lẽ cô gái này cũng không nằm ngoài quy luật đó. Chỉ có khuôn mặt là đẹp man dại với đôi mắt tuyệt vời vương vương màu sương khói của vân đá thạch anh với rèm mi dài lượn theo đường cong tuyệt đẹp của đôi mắt. Còn mái tóc của cô thì khỏi nói. Chắc chắn không một hãng dầu gội danh tiếng nào muốn mạo hiểm thử nghiệm kết quả trên mái tóc khô giòn cháy nắng đó. Nhìn mái tóc của cô, một lần nữa buộc ông phải nhớ đến Mỹ Thu, phải thầm tiếc nuối suối tóc mịn như nhung của người phụ nữ diễm lệ nay đã đi vào cõi vĩnh hằng.

Đông Vân khẳng định:

- Tôi là Đông Vân. Mai Đông Vân. Nếu ông vẫn nghi ngờ, có thể tìm... chủ tịch xã để hỏi.

Đúng là một cô gái đáo để, ông khách lạ mỉm cười:

- Cô giận tôi sao?

Vùng đứng dậy, Đông Vân đập đập tay lên đầu gối để phủi cát:

Dĩ nhiên là giận vì cái cách ông nhìn tôi. Kinh ngạc đến như thế là cùng. Tôi ngỡ mình như một sinh vật của... thời đại đồ đá đột nhiên xuất hiện trước mặt ông.

Người khách lạ chùng giọng:

- Xin lỗi. Nhưng nếu cô ở địa vị tôi, có lẽ cô cũng ngạc nhiên không kém gì tôi.

Đông Vân thẳng thắn hỏi:

- Tại sao ông tìm đến ngôi nhà cổ Phong Lữ, rồi còn biết họ tên của tôi nữa?

Người đàn ông hắng giọng:

- Hãy dẫ tôi về nhà. Những gì mà tôi sẽ trao đổi với vú già đang sống với cô sẽ cho cô một câu trả lời.

Đông Vân nheo mũi:

- Thế ông không thể nói cho tôi biết trước được sao?

Người đàn ông mỉm cười giong từ tốn:

- Không vội vàng, cô bé ạ. Trước khi nói lên những điều quan trọng, tôi muốn được nghỉ ngơi sau một chặn đường dài...

Nhìn người khách lạ bằng ánh mắt nghi ngờ, Đông Vân phán:

- Được thôi, tôi sẽ đưa ông về nhà. Nhưng nếu ông có ý định tìm kiếm tài sản quý giá gì trong ngôi nhà sắp sụp đổ ấy thì từ bỏ đi nhé. Không có gì đáng giá nơi ngôi nhà cổ ấy đâu...