Chương 1
T Chỉ là khó chịu trong lòng chứ ngoài mặt nàng vẫn luôn giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp của một người Thư ký riêng. Nàng nhướng mày dò hỏi khi Sếp của nàng, Marcus Maitland, sải những bước dài dứt khoát đến phòng làm việc của anh, nhận thấy cái nhìn căng thẳng của nàng, khuôn mặt điển trai của anh nghiêm lại và dứt khoát.“Tôi không muốn bị làm phiền,” anh rít lên khi giật tung cánh cửa phòng làm việc. “Bởi bất kì ai,” anh nhấn mạnh, đóng sầm cánh cửa phía sau lưng với lực tương đương lúc mở cửa. Kit chầm chậm thở ra, quay qua Lewis Grant, luật sư cho Hãng Maitland, khi anh ta bước vào phòng. “Tôi nghĩ là buổi hẹn với Augus Gerrard đã không như mong đợi?” nàng nhẹ nhàng mở lời.
“Không phải thế.” Lewis nhăn mặt khi ngồi lên trên cạnh bàn làm việc của nàng, nhìn qua khoảng trống chỗ cánh cửa vừa được đóng lại trước mặt hai người bọn họ. Anh ta cao, tóc vàng và khoảng chừng hơn 30 tuổi. Marcus và Lewis đã sớm sắp đặt cho cuộc gặp gỡ với Angus Gerrard, tin rằng việc tiếp quản quyền chi phối tờ nhật trình của người đàn ông đó chỉ là một hình thức, là chữ ký nhỏ nhoi trên tờ giấy để cho có mà thôi.
Nhưng, từ những lời nói khi Marcus vừa bước vào và cơn thịnh nộ của anh ấy, Kit có cảm giác rằng cuộc gặp gỡ đã đi xa hơn cái gọi là hình thức! “Tôi hy vọng anh đã không làm những việc không nên làm đó chứ?” Bởi vì nàng biết, từ 6 tháng làm việc với vị trí Thư ký riêng của Marcus Maitland, anh làm việc rất nghiêm khắc, bản thân anh ta không phải là người dễ chấp nhận sự kém cỏi và thoả hiệp của những người khác.
Không phải là nàng đổ lỗi cho anh; là một triệu phú, phải quay cuồng với nhiều công ty đa ngành nghề và những cổ phần, anh có rất ít thời gian để dung thứ cho lỗi lầm của ai đó. “Không – Cảm ơn Chúa!” Lewis cười trông thảm não. “Là người phụ nữ anh ta muốn siết chết với cái vòng cổ kim cương à?” Kit ranh mãnh hỏi nhanh.
Lewis gật đầu. “Là Catherine Grainger” Chính xác là người mà Kit đã nghĩ Macus đang ám chỉ. Nhưng cũng hy vọng là không phải thế. Nàng không biết về chuyện này khi nàng bắt đầu làm việc với Marcus Maitland, nhưng dường như có vài cuộc tranh đua dai dẳng giữa Maitland Enterprise và Grainger International.
Catherine Grainger là cổ đông chính và đang nắm quyền dạo gần đây. Trong 6 tháng làm Kit làm việc cùng Marcus Maitland, đây là lần thứ ba hai người bọn họ tranh cãi với nhau ngoài đề tài công việc. Kit nhăn mặt. “Lần này xảy ra chuyện gì vậy?” Lewis nhún vai. “Bà ta ra giá cao hơn và láu cá hơn chúng tôi.
Angus Gerrard đã ký hợp đồng với bà ấy ngày hôm qua.” Anh bổ sung khi thấy Kit vẫn nhìn anh. “Ối!” nàng thở ra nhè nhẹ. “Thực là thế,” Lewis thừa nhận khi vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa mà Marcus đã đóng lại rất dứt khoát cách đây vài phút. “Cô biết không, Marcus đã nói đây là lần thứ ba xảy ra chuyện như vầy trong vài tháng vừa qua,” anh chậm rãi nói.
Kit ngước nhìn anh ta khi những lời nói của anh như đang lặp lại suy nghĩ của nàng mới rồi. “Chuyện đó chẳng là gì,” Lewis nhanh chóng đứng lên. “Hiển nhiên chẳng có lý do gì cho việc tôi quanh quẩn ở đây nữa, ngoại trừ việc xé nát những cái hợp đồng ma quỷ này!” anh ta cười nhăn nhở “thế nên tôi đi về phòng mình đây.” Anh ta nhặt lấy cặp tài liệu bên cạnh bàn của Kit trước khi rời khỏi để đến phòng làm việc của mình ở phía xa hướng dưới hành lang trải thảm kia.
Kit vẫn còn tư lự khi nhìn anh rời đi. Có chắc chắn tất cả chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi Marcus Maitland lại mất thêm một vụ làm ăn vì Catherine Grainger đưa ra giá cao hơn giá của anh…? Để quy buộc tội lỗi này cho một ai khác thì hiển nhiên đã đem lại sự nghi ngờ về những ai đang làm việc thân cận với Marcus Maitland.
Bao gồm cả nàng. “Đang mơ mộng sao cô McGuire?” một giọng nữ nghe thật tồi tệ cất lên với vẻ chất vấn. “Vậy có nghĩa là Marcus chưa về văn phòng phải không?” Andrea Revel tiếp lời khi ung dung bước vào văn phòng của Kit mà không có bất cứ thông báo nào, đem theo cả mùi nước hoa nồng nặc của cô ta.
Kit giữ biểu tình của mình thật khoan thai và dịu dàng, biết rằng đó sẽ không phải là lỗi của một Thư ký như nàng, mà là lỗi của Laura đã để người phụ nữ này xoay sở vào được đến đây mà không có sự cản trở nào. Cái mới nhất của nhân vật mới xuất hiện này chính là người phụ nữ có mối dây quan hệ lâu dài trong cuộc sống của Marcus Maitland, Andrea Revel dường như nghĩ cô ta có thể bất chấp luật lệ mỗi khi đến gặp Marcus.
Người đàn bà này đẹp đến kinh ngạc, với mái tóc vàng hơi nhạt, đôi mắt xếch màu xanh biếc và một vóc dáng khiến tất cả đàn ông xung quanh sẽ ca tụng cô ta ngay lập tức, đặc biệt là khi cô ta khoác lên người những bộ trang phục lộng lẫy hoặc cái gì đó tương tự. Là một người buôn bán thời trang cho một trong những cửa hàng thời trang uy tín nhất của thành phố này, Andrea chẳng khó khăn gì để tìm hay mua được những bộ quần áo như thế.
Nhưng Andrea cũng là một trong những phụ nữ khó chiều nhất mà Kit đã từng gặp, và cô ta không hề cảm thông với người khác. Ít nhất là khi Marcus đi khỏi. Chứ khi anh ấy có mặt, Andrea sẽ làm mọi cách để trông sao thật bé nhỏ, yếu đuối và thật nữ tính. Tuy nhiên, Kit không cắn câu với việc cô ta nói nàng ngồi mơ mộng lung tung khi sếp vắng nhà.
“Thật ra ông ấy đã về…” “Tốt quá.” Andrea mỉm cười khoe ra hàm răng trắng bên dưới đôi môi được tô son bóng đỏ rực rất hợp với bộ váy ngắn ôm sát cơ thể của cô, xoay người hướng thẳng tới văn phòng của Marcus, “Nhưng ông ấy không muốn bị làm phiền,” Kit đứng lên nhắc lại một cách kiên quyết.
Andrea liếc nhanh qua nàng. “Anh ta muốn gặp tôi,” cô ta tự tin nói, dấn bước tới tay nắm cửa. “Tránh ra đi.” Andrea thốt ra với vẻ sốt ruột khi Kit cố len nhẹ vào trước cô. “Cô thi hành nhiệm vụ của một Thư ký riêng của Marcus quá đà rồi đó, hơn nữa khi tôi còn liên quan ở đây.” Cô nàng thô bạo tiếp lời.
“Thật ra tôi đã nói với Marcus nhiều lần về những lần gặp riêng này.” Kit cố đứng thẳng người với chiều cao 1m78* của mình và nhìn xuống chóp mũi của Andrea trong khi mình cố hít sâu để ngăn lại lời nói cay độc đang sắp thốt ra từ đôi môi của cô ta. Có lẽ việc Andrea sẽ biến mất trong cuộc sống của Marcus chỉ là vấn đề thời gian.
Mà thật ra vì Kit không tán thành, những Thư ký trong công ty đang đặt cược xem mối quan hệ đặc biệt này sẽ kéo dài bao lâu! Nhưng trong khi chờ đợi nàng cần phải tỏ ra lịch sự với cô ta. Dù lắm lúc trong thâm tâm mình nàng rất muốn xóa sạch nụ cười hợm hĩnh trên gương mặt của người đàn bà đó.
“Điều đó dường như không ảnh hưởng đến công việc của tôi,” cuối cùng thì Kit cũng đáp trả với giọng nói nhẹ nhàng - nhưng không hẳn đã che giấu được sự tức giận của nàng. Đôi mắt xanh nhíu lại một cách nham hiểm. “Tại sao, cô…” “Tôi sẽ hỏi ý ông Maitland xem có thể gặp cô bây giờ hay không.” Kit nhẹ nhàng trả lời, rồi nàng mở cửa văn phòng của Marcus và đóng nó chặt lại sau khi bước vào.
Sau cùng thì chẳng có cái gì riêng tư cả, đây chỉ là một phần công việc của nàng. Nhưng đó dĩ nhiên không phải là sự cố gắng thành công nhất của nàng trong việc đối xử với Andrea Revel, nàng đang rủa thầm khi Marcus ngẩng đầu nhìn nàng một cách cáu kỉnh vì sự xâm nhập bừa bãi này.
* Nguyên văn là 5 feet 10 inches: 1 feet = 0,3048 m; 1 inch = 2.54 cm Ở tuổi 39 (Ice: sặc… ta cứ tưởng anh nì chỉ tầm 30, hóa ra là old quá (-_-) bùn 5’!) Marcus Maitland là người đàn ông đẹp trai nhất mà Kit đã từng gặp, với mái tóc màu đen thẫm và đôi mắt xanh thâm trầm. Mũi anh ta cao và thẳng, đôi môi với đường nét như được chạm khắc và cái cằm vuông đầy cương nghị.
Nhưng nàng luôn chắc chắn rằng mình chỉ xem anh ta như bao người bình thường mà thôi. Bởi vì Angie Dwyer, Thư ký riêng của Marcus lúc trước, đã cảnh báo cho nàng khi nàng đến phỏng vấn cách đây bảy tháng, rằng điều tồi tệ nhất mà cô ấy đã làm là đã trót phải lòng Marcus, trong khi anh ta sẽ không bao giờ yêu bất kì một người phụ nữ nào với tất cả tâm trí, các mối quan hệ của họ thường chỉ kéo dài vài ba tháng.
Cứ xem xét cái lý do buộc Kit phải từ bỏ công việc cũ của nàng là vì ông sếp cũ dường như đã có quy luật là phải mắc mứu dây dưa với người trợ lý của mình, nên Kit đã không có ý niệm nào với việc sẽ rơi vào cuộc tình với Marcus. Cho đến khi nàng thật sự gặp anh ta. Rồi nàng đã rất khó chịu khi tin rằng bất cứ người phụ nữ nào trong vòng bán kính 20 dặm cũng không thể ngăn nổi mình trước sự hấp dẫn của anh ta.
Cụm từ “Cao ráo, ngăm ngăm đen và đẹp trai” chính xác là để miêu tả Marcus, nhưng cũng còn nhiều điều khác lôi cuốn về anh ta. Ví dụ – khi anh ta không điên cuồng giận dữ, như lúc sáng nay, anh ta có khả năng quyến rũ cả một con tim khô cằn nhất, và sự giàu có cộng với thành công của mình đã tạo cho anh sự tự tin nổi bật trong mọi đám đông.
Chỉ một từ thôi, Marcus Maitland thật là kỳ diệu! (Ice: ặc… ặc…) Nhưng Kit đã cẩn thận để anh ta không bao giờ biết đến suy nghĩ thật sự của mình. Thêm nữa còn phải tính đến lời cảnh báo của Angie Dwyer, Kit phải làm xấu hình dáng mình khi đi làm bằng cách vấn mái tóc màu đồng của mình lên cao**, trang điểm nhợt nhạt, vứt bỏ cặp kính sát tròng mà thay vào đó là chiếc kính cận dày cộp nhằm giảm đi ấn tượng của đôi mắt xám sâu thẳm của nàng và hàng mi dài đen nhánh.
Chiếc áo vest của bộ trang phục công sở tối màu trông rất kì dị, váy thì luôn buông dài qua gối kín đáo và đôi giầy gót thấp. Không có cách nào để một người đàn ông sẽ chọn nàng làm ấm giường anh ta lúc đi công tác cùng nhau khi trông thấy nàng như thế này, nàng khẳng định như thế sau khi nhìn vào hình ảnh phản chiếu trong gương vào buổi sáng đầu tiên đi làm.
Kit đã trải qua việc chạy vòng quanh bàn làm việc và cả giường ngủ ờ khách sạn để tránh sự tán tỉnh của lão sếp trước đây của nàng một thời gian quá lâu để muốn nó lặp lại ở công việc mới này. Mặc dù khi gặp mặt Marcus Maitland thì nàng không còn chắc về điều này cho lắm…! Cho dù là thế thì nàng vẫn cố ý đóng vai một Kit McGuire nghiêm trang, giản dị, ngoại hình không có nét gì đặc biệt, và nàng đã rất kiên trì với vai diễn này.
Nhưng với cuộc đối thoại như với Andrea Revel lúc mới rồi, hình như nàng đã thiếu thận trọng khi hành động và… Không, không phải thế, nàng đã tự trách bản thân; nàng thích công việc ở đây, thích đồng nghiệp của mình, cả con người mà nàng đang làm việc dưới quyền và quan trọng hơn hết là – nàng cần một công việc! Thêm vào đó, người ta sẽ nhìn hồ sơ xin việc của nàng ra sao nếu nàng thú nhận là mình bị sa thải bởi vì đã từ chối làm bạn gái của sếp khi nàng đi xin một vị trí khác? Nhưng mọi chuyện sẽ tốt đẹp, chỉ cần một lần, nếu Marcus có thể nhìn thấy nàng khi ra khỏi văn phòng, với mái tóc buông xõa, không còn cặp kiếng che đi đôi mắt lấp lánh sâu thẳm của nàng, chiếc quần jeans ôm sát ấm áp với… “Sao?” Marcus cất lời đột ngột, gõ nhẹ ngón tay một cách mất kiên nhẫn lên trên bàn trong khi chờ đợi lời giải thích của nàng cho việc xâm nhập này sau khi anh đã rõ ràng tuyên bố không muốn ai làm phiền.
Như trong một bộ fim Hollywood, cùng lúc bong bóng ảo tưởng của Kit về chuyện Marcus sẽ nhìn thấy nàng từ nhộng hóa thành bướm và sẽ yêu nàng với dáng vẻ xinh đẹp đó vỡ tan. Chỉ là câu chuyện thần tiên!!! Nàng thẳng người, nhanh nhẹn đáp. “Cô Revel xin được gặp ông.” “Khi nào?” “Bây giờ ạ.
Cô ấy đang đợi ở ngoài chỗ của tôi.” Nàng giải thích khi nhìn thấy vẻ mặt vẫn giận dữ của anh. Trán anh giãn ra. “Vậy sao không nói sớm lúc cô vừa vào?” Anh nôn nóng đứng lên và đi vòng qua nàng và tự mình mở cửa. “Vào đi Andrea, anh tính gọi cho em, anh có vài chuyện cần bàn bạc với em.” Kit cứng người khi người đàn bà đó nhìn cô với cái nhìn của kẻ chiến thắng, đôi tay nàng nép vào hai bên người, quai hàm mím chặt.
Andrea thong thả bước đến choàng qua tay của Marcus, kiễng chân trao cho anh ta một nụ hôn dài lên môi. Kit thấy dạ dày như đảo lộn khi Marcus cúi đầu cố ý đáp trả nụ hôn đó, nàng nhanh chóng quay gót rời khỏi căn phòng, đóng cửa lại và yếu ớt dựa lưng vào nó. Chẳng còn gì để nói thêm vào lời cảnh báo của Angie Dwyer! Kit đã nhận ra mình hoàn toàn bị lôi cuốn bởi Marcus ngay khi kết thúc tuần làm việc đầu tiên.
Đó không phải là điều khôn ngoan nhất mà nàng đã làm trong cuộc đời mình, nhưng cũng không phải là điều tồi tệ nhất. Sau cùng thì Marcus không biết nàng đang cảm nhận ra sao, vì ít ra niềm kiêu hãnh của nàng vẫn còn nguyên vẹn. Chỉ có trái tim nàng đang hẫng đi không chủ ý ... mỗi khi nàng nhìn thấy anh ta! Chỉ là…! Nàng lắc đầu tự chế giễu bản thân khi quay về chỗ ngồi sau bàn làm việc.
Hẳn nhiên là nàng có thể cười nhạo sự ngu ngốc của mình, bởi vì trong hơn sáu tháng qua, Andrea Revel là người phụ nữ thứ 3 mà Kit thấy Marcus dan díu, tất cả bọn họ ở tuổi giữa 30, xinh xắn, tóc vàng và gợi cảm...*, không có ngoại lệ cho tuổi 26, cao, mảnh khảnh và tóc đỏ. Hơn nữa, là với kiểu tóc đơn giản, không trang điểm, và bộ trang phục đi làm không ra hình thù gì mà nàng đang mặc, nàng không phải là mẫu người của Marcus.
Chi là… “Gọi cho em khi anh về tới nhé.” Andrea nói to khi đột ngột lao ra từ bên trong văn phòng. “Có lẽ em sẽ gặp lại anh, nhưng vì em cũng có vài việc quan trọng khác cần làm!” cô ta dứt lời trước khi sập cánh cửa lại sau lưng. Khuôn mặt cô ta là chiếc mặt nạ xấu xí và tràn đầy tức giận khi cô ta nghiêng người lên bàn làm việc của Kit làm nó bị đẩy ra xa.
“Cô nghĩ là mình rất khéo léo phải không?” cô nàng rít lên giận dữ trong khi Kit chỉ có thể chớp mắt với sự tấn công bất ngờ này. “Để xem cuối cùng ai sẽ thắng đây.” Cô ta đứng thẳng nhìn với ánh mắt khinh bỉ, kích động hất tung mái tóc vàng lộng lẫy của mình và uốn éo một cách khêu gợi rời khỏi phòng.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời? Nhìn cô nàng đi khỏi mà Kit vẫn còn choáng váng tự hỏi, thoáng rùng mình vì sự kịch liệt của người phụ nữ này. Cánh cửa phòng Marcus lại mở ra, lần này thì rất nhẹ nhàng. Anh đứng ngay khung cửa. “Cô ta đi chưa?” anh hỏi. “Ông đang hỏi cô Revel ạ?” Kit ngơ ngác hỏi lại.
Anh nhìn chăm chăm vào Kit thầm đánh giá, một nụ cười cong lên bên khóe đôi môi nhạy cảm kia. “Vâng, tôi đang hỏi về cô Revel,” anh khô khốc xác nhận lại, cơn giận dữ ban sáng dường như đang dịu đi để về lại với tính khí tốt đẹp thường ngày. Kit nhẹ gật đầu. “Vâng ạ, cô ấy đã đi rồi.” giọng nàng đều đều, nàng vẫn còn choáng váng vì những lời công kích của Andrea.
Tia nhìn lóe lên trong đôi mắt xanh thẫm của Marcus khi anh nhìn thấy dáng vẻ suy nghĩ của nàng. “Cô biết không cô McGuire, thỉnh thoảng tôi không chắc chắn rằng cô hoàn toàn trông như những gì mà cô thể hiện…” Nàng đang giữ vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng bên trong thì dạ dày nàng đang siết chặt, suy nghĩ của nàng đang nháo nhào.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta biết… Chuyện gì sẽ xảy ra nếu anh ta đoán được mối quan hệ của nàng với…? Nhưng chẳng có lý do gì để anh ta nên làm thế cả, nàng ngay lập tức trấn an bản thân. “Dường như cô Revel rất đau khổ khi cô ấy rời khỏi lúc mới rồi thì phải?” nàng hơi lớn tiếng, cố ý đổi chủ đề.
Nụ cười của Marcus càng rộng ra, anh nghiêng đầu vào khung cửa và khoanh tay trước ngực. “Là giận dữ, ý cô muốn nói như vậy?” anh kéo dài giọng. “À… đúng thế ạ” Kit thừa nhận không nhiệt tình cho lắm. Anh gật đầu với vẻ đồng tình, mái tóc xanh đen bóng mượt của anh như lóe sáng.
“Tôi e đó là lỗi của cô.” anh chế giễu. Mắt nàng mở to. “Lỗi của tôi? Nhưng… Tôi chỉ làm bổn phận của mình thôi mà.” nàng bào chữa. “Hơn nữa, là cô ta thô lỗ với tôi trước.” nàng lí nhí thêm vào. Marcus nhướng đôi mày. “Cô ta đã làm thế?” “Vâng, cô ấy…” nàng ngưng bặt, càng lo lắng hơn khi nhận ra vẻ tò mò của anh rằng anh không biết nàng đang nói về chuyện gì.
“Chính xác là tại sao cô Revel lại giận dữ với tôi kia chứ?” nàng chậm chạp hỏi. Anh nhún đôi bờ vai dưới lớp vải lụa chiếc áo sơ-mi trắng và chiếc áo vest màu đen được cắt khéo. “Cô ấy đã phản đối – và tôi đang rất nghi ngờ về chuyện chúng tôi sẽ gặp lại nhau – vì sự thật cô là người đi cùng tôi vào cuối tuần này chứ không phải là cô ấy.” Kit ngây người nhìn anh.
Từ khi nào anh ta… Từ khi nào họ… Từ khi nào nàng… Anh ấy đang nói cái quái gì vậy? ——— ———————- Hết chương 1 ——— ————————. ** Nguyên văn: French pleat images Đây là kiểu tóc được gọi là French Pleat, Ice thấy hầu hết là các kiểu vấn tóc cao, dù có biến tấu kiểu cọ này nọ, thường làm tóc này cho cô dâu sẽ rất đẹp, nhưng theo tình huống của truyện thì nàng Kit làm tóc này để trông già và nghiêm trang hơn :D ... Nguyên văn: AWOL – absent without official leave: vắng mặt mà không được cho phép.