Chương 1
Giao thời của thiên niên kỷ có vô vàn câu chuyện ngàn năm ít gặp, nhưng lớn nhất cũng không bằng chuyện cửu đại hành tinh của vũ trụ xếp thành hình chữ thập... Điều dự đoán về ngày tận diệt vẫn là nỗi sợ hãi vĩnh viễn của loài người. Những người vô tư nhất cũng không khỏi suy nghĩ đến ngày ấy và tháng Bảy chết chóc. Lời tiên đoán về thảm họa tràn ngập trở thành nỗi ám ảnh thường nhật vào cuối thế kỷ của những người chỉ lo chuyện không đâu. Nhưng nếu không có cuộc phỏng vấn ông Ngô Trường Thiên, chưa chắc Lâm Tinh đã biết trong văn hóa Trung Hoa thiên văn học là ngành khoa học phát triển sớm nhất. “Tam viên nhị thập bát túc” cổ nhân phân định không khác gì khái niệm kinh độ vĩ độ trong thiên văn học ngày nay. Xưa nay trong con mắt người Trung Quốc, các thiên thể vẫn gắn liền với những chuyện thần thoại dân gian, mang màu sắc nhân sinh. Cứ theo cách nói của ông Ngô Trường Thiên, cái đạo làm người của Trung Quốc cũng có liên quan đến tận trăng sao trên trời, lớn là quốc gia, nhỏ là bộ tộc, nhỏ nữa là gia đình, tất thảy đều xoay quanh một trung tâm, một lãnh tụ, một con người cụ thể, giống như ngàn sao xoay quanh Bắc Đẩu. Lãnh tụ uy nghi bất động chỉ cần phát ra một hiệu lệnh, muôn dân đều hướng về phía tay ông ta chỉ, đất trời cũng phải xoay chuyển theo. Quy luật tự nhiên của vũ trụ ngàn năm không đổi. Lẽ nào chỉ trong tháng Bảy, mùa hè cuối cùng của hai ngàn năm có một ngôi sao chổi bay qua đụng vào, khiến cả nhân loại sống chết không biết ra sao? Nếu nói dải Ngân Hà sắp có những biến động bất thường chỉ là chuyện ngẫu nhiên đối với quy luật tự nhiên. Vậy trước mắt Lâm Tinh lúc này, ông Ngô Trường Thiên là trung tâm ổn định tất yếu của tập đoàn doanh nghiệp Trường Thiên có một trăm tám mươi ngàn con người và tám tỉ đồng tiền vốn. Từ trong cái văn phòng rộng lớn của ông, mọi cú điện thoại gọi đi, mọi mệnh lệnh phát ra, đều khiến hàng ngàn con người, hàng triệu đồng vốn phải chuyển động một cách có hiệu quả, giống như bấm một nút điều khiến bí mật, khiến Lâm Tinh phải kính nể. Văn phòng có những cửa kính sát xuống tận sàn nhà, tiếng chuông điện thoại nghe lúc rõ lúc không. Một ê-kíp thư ký mẫn cán đang trả lời những âm thanh ấy, tiếng nói lộn xộn chỉ vang vào trong văn phòng này mỗi khi có người đẩy cửa bước vào. Trong phòng trong bày một cái bàn làm việc rộng rãi và bộ sofa lớn bằng da, tủ sách cửa kính sáng loáng, một phòng vệ sinh bồn sứ trắng tinh. Lâm Tinh ngồi ở một góc sofa dài, không khỏi có cảm giác nhỏ bé, nhưng ông Ngô Trường Thiên đang được người khác săn đón, cứ ra ra vào vào nhà vệ sinh, vội vã chải tóc, thắt cà vạt trước khi đi, đồng thời trả lời những câu hỏi của Lâm Tinh. Đây là lần đầu tiên Lâm Tinh được ngồi trên cái sofa sang trọng và đắt tiền như vậy. Cô thỉnh thoảng phải chú ý đến tư thế. Cô và tạp chí của cô hình như không ngờ cô lại một mình dễ dàng thâm nhập vào văn phòng của ông Chủ tịch tập đoàn Trường Thiên để có cuộc phỏng vấn kể từ sau ngày tốt nghiệp đại học. Tất nhiên điều ấy bắt nguồn từ lòng tự tin, tự tin vì khuôn mặt tươi trẻ và ưa nhìn của cô. Đấy là mối quan hệ nhân quả vô cùng đơn giản. Hồi ở đại học, lúc đi thực tập phỏng vấn, cô đã vận dụng điều kiện này của mình và không một chỗ nào cô không chiến thắng. Hôm nay cô không mời mà đến, bắt đầu từ người bảo vệ ở cửa, cô đi qua ba cửa, sáu ngõ vào thẳng, cuối cùng bước vào ô cửa sang trọng này. Lúc các cô thư ký ở phòng ngoài hỏi han vài câu và đang định “mời” cô đi ra thì ông Thiên từ phòng trong ra và nói: “Tôi chỉ có năm phút.” “Thưa bác Chủ tịch, cháu cũng chỉ có một vấn đề.” Cô nói. Vậy là cô bước vào trái tim của một doanh nghiệp lớn kiểu Titanic, có được một vị trí ngắn ngủi trên cái sofa kiểu Mỹ. Cô định lần lượt làm việc với các công ty thuộc tập đoàn doanh nghiệp Trường Thiên, viết một loạt bài điều tra về quá trình ra đời và phát triển của tập đoàn này để soi sáng sự đổi thay của thời đại sau hai mươi năm Trung Quốc cải cách mở cửa. Cô đã báo cáo đề tài với tòa soạn, nhưng chưa được chấp nhận và ủng hộ. Trong con mắt của những phóng viên cũ có đủ tư cách, kế hoạch của cô đưa ra bỗng trở thành điển hình của chuyện vui. Về điểm này, qua biểu hiện của ông trưởng phòng cũng có thể trông thấy đôi chút. Chính vì biểu hiện ấy mới thúc đẩy cô hôm nay đơn thương độc mã gặp may ngay trong tòa cao ốc của chi nhánh tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh. Được gặp nhân vật truyền kì gây dựng cơ nghiệp bằng năm ngàn đồng, đối với Lâm Tinh là điều bất ngờ. Cho dù ông Ngô Trường Thiên chỉ dành cho cô năm phút, nhưng khi ông bước vào phòng trong lại không có nổi nửa phút rỗi rãi. Thư ký cứ liên tục vào mời ông nghe điện thoại, ký giấy tờ, giúp ông mặc áo quần, báo để ông biết xe đã sẵn sàng... Lâm Tinh ngồi lặng lẽ quan sát. Qua báo chí, cô biết ông năm nay mới năm mươi tuổi, nhưng vất vả khiến ông già hơn tuổi. Có lẽ một đứa con nít hai mươi tuổi đầu như cô rất dễ dàng nhìn người trung niên có phần già hơn. Cô ngồi ở sofa vẫn không vội nêu câu hỏi, cho đến khi ông Thiên trong lúc bận bịu đưa ánh mắt ra hiệu, cô mới nêu những đề mục tạm thời xác định. “Thưa bác Chủ tịch, cháu muốn biết một vị lãnh đạo doanh nghiệp, ví dụ như bác, mọi người sẽ phải miêu tả vị trí của bác trong doanh nghiệp như thế nào?” Ông Thiên vừa ký văn bản và chỉnh lại cà-vạt, vừa trả lời một cách rành rọt: “Cô có biết bảy ngôi sao trong chòm sao Bắc Đẩu không? Tức là thiên văn hiện đại chỉ đại hùng tinh và tiểu hùng tinh. Tổ tiên của tôi coi chòm sao Bắc Đẩu là tọa độ chỉ phương hướng, vì phương hướng của chúng ổn định nhất, cũng sáng nhất. Lãnh đạo một doanh nghiệp phải là ngôi sao Bắc Đẩu. Ánh sáng của ông ta phải đủ soi sáng thuộc cấp, tập hợp họ xung quanh mình.” “Xin hỏi, ánh sáng của một doanh nhân là gì?” Lâm Tinh hỏi. “Đây là vấn đề thứ hai của cô, phải không?” Ông lấy câu hỏi để thay cho câu trả lời. “Không ạ, vẫn là vấn đề thứ nhất. Vừa rồi bác nói đến ánh sáng, cháu muốn biết bác ám chỉ điều gì. Có phải là tri thức và tài năng của người lãnh đạo?” Ông Thiên mặc cái áo vét lên người, lắc đầu: “Không phải là chủ yếu.” “Là quyền lực ư?” “Quyền lực rất dễ bị phản bội.” “Vậy là gì?” Ông đang định đi ra cửa, Lâm Tinh không thể không đứng dậy. Cô mong câu trả lời của ông không quá đơn giản, nhưng ông chỉ nói đúng ba tiếng: “Là đạo đức.” Chưa dứt lời thì ông đã bước ra khỏi cửa, Lâm Tinh vội đi theo. Hai người cùng ra đến hành lang, theo sau ông là mấy thuộc hạ. Ông nở nụ cười coi như kết thúc buổi phỏng vấn. “Cô thỏa mãn rồi chứ?” Ông hỏi. Nhưng Lâm Tinh không đáp lại bằng nụ cười. Cô vội nêu vấn đề vừa lóe lên trong đầu: “Xin hỏi bác Chủ tịch, bác đánh giá thế nào về ông Chử Thời Kiện, Chủ tịch tập đoàn Hồng Tháp tỉnh Vân Nam. Có người nói ông ấy mang tính điển hình nhất định cho các doanh nhân Trung Quốc, bác thấy thế nào?” Câu hỏi quá đường đột, ngay cả Lâm Tinh cũng phải đứng sững lại. Ông Thiên cũng đứng lại, nhưng vẻ mặt tươi cười vừa rồi vẫn còn nguyên trên khuôn mặt. Đám nhân viên theo sau vội đi lên, giải vây cho ông: “Xin lỗi, ông Chủ tịch đang có việc vội...” Nhưng ông dùng câu trả lời để cắt ngang câu nói của đám nhân viên. “Chúng ta thỏa thuận với nhau chỉ nói một vấn đề thôi mà.” Lâm Tinh giấu vẻ bối rối, nói: “Xin lỗi, vừa rồi, vừa rồi bác nói đến đạo đức, cho nên...” Ông Ngô Trường Thiên cười nhạt, đi xuống lầu, cuối cùng cũng phải tiếp tục câu chuyện với Lâm Tinh: “Cô đã đọc Gia thư Tăng Quốc Phiên chưa nhỉ?” Lâm Tinh nói thật chưa đọc. Ông ta nói tiếp: “Cũng nên đọc.” Một nhân viên đưa cho ông cái điện thoại di động vừa đổ chuông, cắt ngang câu chuyện. Không biết ông đang bàn với ai đó về một vấn đề mà Lâm Tinh nghe không hiểu. Cho đến khi họ ra khỏi cửa cao ốc, trước khi lên xe, ông mới tắt máy, quay lại nói với Lâm Tinh: “Cô có biết một thứ dụng cụ gọi là cái đấu ngày xưa vẫn dùng để đong lương thực không nhỉ? Lương thực đổ đầy đấu rồi dùng một thanh gỗ gạt ngang. Thanh gỗ ấy gọi là thanh gạt. Tăng Quốc Phiên viết: trời không gạt thì người gạt, trời cũng phải mượn tay người để gạt. Tôi học cách của Tăng Quốc Phiên tự mình gạt lấy. Cho nên tôi không làm ông Chử Thời Kiện.” Những ngày sau đấy Lâm Tinh vẫn nghĩ, trong cuộc phỏng vấn chớp nhoáng bất ngờ, mỗi câu nói của ông Ngô Trường Thiên đều hàm ý sâu sắc. Cô dùng phương pháp phân loại tính cách trong giáo trình tâm lý học ở bậc đại học để nhớ lại khẩu khí, động tác và biểu hiện của ông. Cô cảm thấy ông ta thuộc loại người “xua đuổi”, có khả năng quyết đoán và kiềm chế tình cảm cao độ, đòi hỏi kết quả nói chuyện ở người khác, yêu cầu đối phương phải ngắn gọn, trong sáng, giải thích và nhắc lại quá mức dễ làm ông mất kiên nhẫn. Nhưng rồi cô lại cảm thấy ông luôn đồng tình và làm thỏa mãn người phỏng vấn. Ông rất nhạy cảm và có khả năng thông hiểu tâm lý đối phương, lại giống như người “thân thiết” vậy. Tối hôm ấy, Lâm Tinh phát hiện ở nhà Lưu Văn Khánh, bạn trai cô có cuốn Gia thư Tăng Quốc Phiên cất trên gác cao bị bụi phủ lâu ngày. Cô lấy xuống xem, quả nhiên tìm thấy đoạn luận thuyết ông Thiên vừa nói hôm nay: “Quản Tử Vân: Đấu đầy có người gạt, người đầy trời sẽ gạt...” Lâm Tinh tỏ ra hứng thú. Cô đọc tiếp để lĩnh giáo lời “tự gạt” của Tăng Quốc Phiên. Thì ra chỉ có ba chữ: “Thanh, Cần, Khiêm”, nhìn chữ để hiểu nghĩa, không có gì khác là thanh liêm, cần cù, khiêm tốn với mọi người. Từ những lời thâm thúy của Ngô Trường Thiên, Lâm Tinh thấp thoáng một ý nghĩ con người này thật đáng kính. Xem ra dư luận tốt đẹp về ông như “doanh nhân học giả”, “nho thương đương đại”, “nửa bộ Luận ngữ’” không phải là những lời khen không căn cứ. Lâm Tinh mượn bộ Gia thư Tăng Quốc Phiên gồm ba cuốn về. Văn Khánh mua bộ sách này theo phong trào, chứ chưa có ý định mở ra đọc. Từ ngày từ bỏ vai trò công chức trong một nhà máy quốc doanh chạy theo làm người môi giới chứng khoán, anh trở nên lạnh nhạt với mọi thứ. Yêu một người môi giới chứng khoán buồn nhất là anh ta luôn luôn cảm thấy cổ phiếu mạnh mẽ hơn, kích thích hơn, kịch tính hơn cả tình yêu. Cho dù Văn Khánh vẫn thường nói những lời hoa mỹ: “Anh chơi cổ phiếu là vì em!” nhưng không thuyết phục nổi Lâm Tinh, cô vẫn cho rằng, tình yêu vốn là một hoạt động tinh thần, liệu ai tin nổi một người chỉ yêu tiền còn yêu người khác được nữa? Văn Khánh chỉ cười nhạt với lập luận của Lâm Tinh: Đừng quên, đối với chúng ta, sống là thứ nhất, không sống làm gì còn tình yêu? Xã hội ngày nay nếu không có tiền làm sao sống nổi? Trước đây, những lời hùng biện của Văn Khánh vẫn khiến Lâm Tinh không nói vào đâu được. Nhưng sau khi phỏng vấn ông Ngô Trường Thiên, cô có một cảm giác mới: ông là một người cần gì có nấy, vậy mà vẫn coi đạo đức là tài sản lớn nhất trong đời. Mọi người đều phải sống, nhưng sống cũng cần có giới hạn! Văn Khánh nghe nói, vẻ mặt sa sầm, nói như nhìn thấu cuộc đời: những người xưa nay vẫn coi đạo đức có giá ngàn vàng và phú quý không đáng một đồng đều là những kẻ giàu nứt đố đổ vách. Về ông Ngô Trường Thiên mà Lâm Tinh nói đến, Văn Khánh rất xem thường nhưng không giảm bớt sự chú ý đối với con người nổi tiếng kia. Theo sự phân loại của giới học giả phương Tây, Lâm Tinh cảm thấy Văn Khánh là con người điển hình kết hợp thùy não phải và thùy não trái. Con người này ưa mạo hiểm, thích mưu kế, đối với bất cứ việc gì cũng quen phân tích, lạnh lùng, khắc nghiệt, pha chút tình cảm, đối với những thứ mình thích sẽ truy đuổi không biết đâu là giới hạn. Khi anh nghe Lâm Tinh nói đến chuyện một mình phỏng vấn ông chủ đứng đằng sau Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên có cổ phiếu đang nóng trên thị trường, anh lập tức tỏ ra hứng thú, hỏi tỉ mỉ về nội dung cuộc nói chuyện, kể cả không khí làm việc bên trong cao ốc chi nhánh của tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh, tưởng chừng những điều đó có thể trở thành đầu mối để phán đoán khả năng cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên lên hay xuống. Anh nói, hiện tại rất nhiều người đang quan sát cái thế của Công ty này dù cổ phiếu của họ đã cao ngất ngưởng, nhưng nếu tung tin có lợi, biết đâu có thể bứt phá vươn lên. Ví dụ, Hội đồng quản trị năm nay sẽ chia lãi cho cổ đông bằng cổ phiếu, chắc chắn cổ phiếu ấy sẽ còn cao nữa. Anh tiếc nhất là trong lúc Lâm Tinh nói chuyện với ông Thiên cho dù chỉ vài lời gián tiếp, ông ấy cũng không nói gì về nội dung này. “Ông ấy không nói với em.” Lâm Tinh cảm thấy Văn Khánh như bị tẩu hỏa nhập ma. Tất nhiên Lâm Tinh thừa nhận, đúng lý mà nói, làm việc gì cũng nên kiên trì. Nhưng cô phản đối thái độ cố chấp quá đáng của Văn Khánh, có lúc vì để đạt mục đích, tưởng chừng anh ta không từ một thủ đoạn nào. Đàn ông làm việc gì cũng chú trọng kết quả, cho nên quá mức cố chấp trở thành bệnh của đàn ông. Phụ nữ lại chú trọng hưởng thụ, chỉ cần được hưởng thụ là thỏa mãn lắm rồi, thậm chí có lúc coi quá trình là mục đích. Từ sau ngày Văn Khánh say mê cổ phiếu, Lâm Tinh tranh luận với anh không biết bao nhiêu lần về ý nghĩa cuộc sống là theo đuổi thành công hay là tìm kiếm niềm vui. Niềm vui trong đời là đạt mục tiêu cuối cùng hay là có được sự tốt đẹp trong suốt cả đời người? Hễ nói đến những chuyện này, Văn Khánh tỏ vẻ không đáng đề bàn đến. Ánh mắt và nụ cười hiện rõ sự châm biếm: như thế còn nói làm gì, vất vả suốt ngày mà không đạt mục đích còn nói gì đến niềm vui? Nhưng Lâm Tinh cho rằng, không nghi ngờ gì nữa, chân lý cuộc sống ở bản thân cuộc sống. Để đạt mục đích sống đến tám mươi mà phải sống rất căng thẳng, không chút vui vẻ cho đến ngày chết, cho dù đã đạt được mục tiêu, như vậy liệu còn ý nghĩa gì? Ngày nào cũng tranh luận nhưng không bên nào thắng. Lâm Tinh không mong thuyết phục được Văn Khánh, bởi cô biết theo đuổi thành công là bản tính của đàn ông. Chuyện tiền nong giữa hai người cũng đầy mâu thuẫn. Văn Khánh không bao giờ né tránh quan niệm không có tiền là không có tất cả, kể cả tình yêu. Cách nói của Văn Khánh khiến cho Lâm Tinh không tìm thấy cái mà cô cần gửi gắm. Cô chỉ có thể khen tính thẳng thắn của Văn Khánh. Một người đàn ông thẳng thắn còn hơn giả dối. Văn Khánh bày tỏ thẳng thắn anh kiếm tiền là vì Lâm Tinh, chẳng cần hoa mỹ, chỉ là logic của anh về tiền tài và tình yêu. Thật ra, Lâm Tinh không có nhu cầu tiêu xài quá đáng. Cô thích ăn ngon một chút nhưng không nghiện. Cô thích mặc đẹp nhưng không cần phải là hàng hiệu; đi đâu ngồi taxi là tốt nhất. Nếu không vội, cô đi xe buýt cũng được. Mỹ phẩm dùng loại vừa túi tiền, hoặc đồ nội cũng xong, họp mặt bạn bè nói chung thực hiện chế độ A-A... Tiền cho ăn mặc, chỗ ở và tiêu vặt của cô cũng đủ dùng. Sau khi bố qua đời, bà ngoại ở Bắc Kinh để cho cô sử dụng căn hộ ba phòng một sảnh, cô cho Aly và Hân thuê hai phòng. Tiền nhà hai cô gái Cáp Nhĩ Tân mỗi tháng trả cho cô đủ chi dùng cho cuộc sống trong khi chưa tốt nghiệp và trước khi về công tác tại tòa soạn. Aly và Hân là hai cô gái xông xênh hơn Lâm Tinh. Hai cô này ở Bắc Kinh đã hai, ba năm nay, thay đổi nhiều công ty, làm những việc có thể nói có, có thể nói không. Bởi các cô luôn luôn thay đổi bạn trai, mà bạn trai toàn là các ông chủ công ty. Liệu ai dám nghĩ các cô ấy không có tiền? Con gái có tiền tối nào cũng giết thời gian ở các quán bar hoặc trong hộp đêm, ban ngày lăn ra ngủ, rồi đi suốt đêm với đủ loại bạn bè, hát xướng, khiêu vũ, tán gẫu, ăn đêm, xả láng đến tận ba, bốn giờ sáng. Các cô thích sống như thế, hễ màn đêm buống xuống là vui vẻ. Lâm Tinh cũng thích đến các quán bar và hộp đêm, nhưng chỉ cuối tuần, bởi hôm sau có thể ngủ muộn. Gần đây cô thích đến bar Thiên Đường. Ở đấy nội thất trang trí rất đẹp. Mỗi góc dù là sáng hay tối cũng đều có thể làm bạn bất ngờ: cái mandoline cổ lỗ, cái kèn đồng loang lổ. Cả những tấm hình chụp lại được làm cũ bằng nước trà, mấy tờ quảng cáo nhạc ngoại quốc không biết từ những năm tháng nào. Tất cả đều không giống với những gì thường thấy, cũng không giống cái cũ hoặc đã bắt gặp ở đâu đó. Lâm Tinh thích đến đây vì ở đấy có nhạc hay, không ồn ào, có thể diễn dịch thật hay hai chữ buồn thương. Lâm Tinh không rõ những quán bar đám trai gái đường phố Bắc Kinh vẫn tụ tập có bao nhiêu ban nhạc không chính thống nhưng được tập tành tử tế. Ở bar Thiên Đường có ban nhạc Thiên Đường, cái tên nghe rất trong sáng như tên quán bar. Những lúc ban nhạc biểu diễn, trên sân khấu chỉ có một ánh đèn chiếu thẳng từ trên xuống, piano và guitar hòa tấu cùng với cây saxo nghe rất hay, khiến từng nốt nhạc xuyên thấu tâm hồn. Người chơi saxo trẻ nhất ban nhạc, đến gần có thể phát hiện khuôn mặt anh trẻ trung sáng sủa, giống nhân vật Rukawa Kaede trong phim hoạt hình Nhật Bản “Cao thủ ném bóng”. Một người rất trẻ nhưng diễn giải từng nốt nhạc đến độ rung động tình cảm, khiến Lâm Tinh không khỏi thán phục. Có lần, Lâm Tinh gặp Aly đến Thiên Đường cùng một ông già người Canada trông như một vị nhân sĩ. Hai người ngôn ngữ bất đồng, nhưng rất chịu chơi. Aly thấy Lâm Tinh liền kéo cô vào làm phiên dịch, vì ông già vào quán bar tỏ ra rất thích nhạc. Ông say mê nghe anh chàng nhạc công chơi saxo. Bản nhạc vừa kết thúc, ông rất trịnh trọng vỗ tay hoan nghênh. Vỗ tay xong, ông nói: “Ban nhạc trình diễn rất chuyên nghiệp. Nhưng đấy là điệu nhạc đưa đám, không thích hợp với nơi này.” Aly liền đi tới truyền đạt lời nhận xét của ông già với anh chàng thổi saxo, đồng thời mượn hơi rượu để cười chê, làm cho anh kia và các bạn trong ban nhạc phải ngượng. Người chơi piano lập tức đi tới, nói với ông già người nước ngoài, Chúng tôi chỉ biết đây là bản nhạc có tên gọi “Hẹn ước nơi Thiên đường”. Trong trường nhạc coi đây là bản nhạc để tập luyện, xuất xứ và sử dụng đều không biết. Lâm Tinh không chú ý đến nội dung hai người nói với nhau. Nhưng cô rất thích bản nhạc này, thích cái thâm trầm sâu sắc. Khúc nhạc làm cô nghĩ đến những nỗi xót xa và niềm khổ đau cao thượng, thậm chí cô phải rơi nước mắt. Về sau, ban nhạc của bar Thiên Đường đã thay đổi, nghe nói ông chủ quán bar đã thay đổi. Ban nhạc mới trống phèng tung tóe thay cho không khí của những bản Jazz sâu lắng cổ xưa. Nhạc thay đổi làm cho cảm giác của quán bar cũng thay đổi theo, cảm thấy không còn linh hồn. Sau đấy Lâm Tinh không đến đây nữa. Cũng vì từ đấy Lâm Tinh không còn thời gian nhàn rỗi. Sau khi phỏng vấn ông Ngô Trường Thiên, tòa soạn chấp nhận đề tài. Cô bắt đầu bận, ngày nào cũng phải đến các cơ sở của tập đoàn Trường Thiên ở Bắc Kinh thu thập tư liệu cần thiết cho bài viết. Đây là thách thức đầu tiên đối với sự nghiệp của Lâm Tinh kể từ sau ngày ra trường, cho nên cô phải chuyên tâm, không còn thời gian đến quán bar. Nhưng khi tiếp xúc với cán bộ và nhân viên rất thực tế của doanh nghiệp, một không khí sống khác với ở các quán bar và những sinh hoạt đêm, cô có cảm giác trở về với dòng chính của cuộc sống. Thậm chí cô sống thể nghiệm mấy ngày ở trung tâm giải trí Kinh Thiên trực thuộc tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh, lần lượt thể nghiệm trách nhiệm và nỗi khổ của nhân viên phục vụ, công nhân vệ sinh và nhân viên thu ngân, đồng thời kết bạn với nhiều người lớn tuổi. Trong đó có không ít người vốn là công nhân mất việc ở các doanh nghiệp nhà nước. Hầu hết họ đều tỏ ra cảm động thực sự đối với tập đoàn Trương Thiên. Trong báo cáo điều tra của Lâm Tinh, hành động của Trường Thiên thu hút đại bộ phận công nhân mất việc của các doanh nghiệp nhà nước, cũng được coi là một ví dụ cấu thành đạo đức doanh nghiệp của tập đoàn này. Ở khu giải trí Kinh Thiên, Lâm Tinh tình cờ gặp lại anh chàng nhạc công chơi saxo trẻ tuổi. Có một thời gian, anh ta vẫn đến đây chơi bi-a. Anh lặng lẽ chơi với khách lạ kiếm một vài đồng thắng thua. Anh ăn mặc giản dị, không phô trương nhưng rất tinh tế, khác xa với hình ảnh của những chàng nhạc sĩ, nhạc công hình hài lôi thôi, lãng mạn trong ấn tượng của cô. Nhưng chỉ nhìn bề ngoài của một con người sẽ không đủ tin, cứ nhìn anh suốt ngày chơi bi-a ăn tiền với những thanh niên trông rất thấp kém kia, cũng đủ khiến cho Lâm Tinh thấy cần thiết phải khấu hao. Sự thất vọng thậm chí ít nhiều làm mất đi cái lưu luyến tốt đẹp đối với ban nhạc sâu lắng cảm động của bar Thiên Đường. Về sau còn nhiều chuyện khiến Lâm Tinh bừng tỉnh. Hôm ấy đúng lúc cô trực thay nhân viên phòng chơi bowling, một nhân viên lĩnh cơm hộp về cho cô. Trong lúc cô vào nhà vệ sinh rửa thìa, hộp cơm để ở bàn không cánh mà bay. Cô đang nghi ngờ thì thấy trong phòng bi-a bên cạnh, anh chàng nhạc công chơi saxo bưng hộp cơm của cô đang ăn ngấu ăn nghiến. Hơn nữa trong lúc cô đang ngơ ngác không biết phải làm thế nào thì hộp cơm của cô hết sạch. Cô đi tới, cầm cái hộp cơm không để ở cái bàn nhỏ, vừa bực tức ném nó vào thùng rác, vừa lạnh lùng hỏi anh ta: “Ăn hết rồi à?” “Hả?” Anh ta ngước lên nhìn Lâm Tinh, mặt không hề biến sắc, khẩu khí tỏ ra bất cần. “Ngon không?” Anh kia tỏ vẻ ngơ ngác nhìn Lâm Tinh, không chút ngượng ngùng: “Cũng được!” rồi cố tình không để ý đến cô, ánh mắt nhìn vào cái máy thu hình treo trên tường, xem chương trình MTV đang nhảy múa điên loạn. Nếu người bên phòng bowling chưa gọi, Lâm Tinh còn làm cho cậu thanh niên kia phải xấu hổ chứ đừng có vờ vịt ngớ ngẩn! Sau đấy Lâm Tinh nghĩ, anh này mặt dày đến độ đáng yêu, không hề cảm thấy có lỗi và cần phải che giấu, vẫn rất tự nhiên, đàng hoàng. Tối hôm ấy sau khi hết giờ, Aly bỏ quên chìa khóa phòng. Cô chạy đến tìm Lâm Tinh. Hai người cùng ăn một bữa cơm Thượng Hải ngay tại phòng ăn của khu vui chơi giải trí. Bữa cơm do Aly mời. Cơm xong hai người còn chơi tại phòng ca múa, mãi đến khi có một anh ngà ngà say tưởng Lâm Tinh là cô gái tiếp khách, cứ đến quấn lấy. Lúc bấy giờ cô mới kéo Aly ra về. Lúc này đã khuya, trước cửa khu giải trí vui chơi không còn taxi. Có mấy người vội vã đứng ngay giữa đường chờ xe. Lâm Tinh và Aly chờ phải đến mười phút mới vẫy được một chiếc taxi, nhưng bỗng đâu có một anh giành trước. Lâm Tinh nhìn, thì ra anh chàng thổi saxo, bất giác cô nổi xung, hét lên: “Này, anh còn biết lịch sự là gì nữa không?” Anh kia tỏ ra lì lợm, tự nhiên hơn buổi trưa cướp cơm, nói, 'Muộn lắm rồi, chúng ta có thể đi chung được không? Mình đưa hai bạn về trước, mình sẽ trả tiền xe'. Lâm Tinh định nói không được, không ngờ Aly lại rất cảm động vì sự “khẩn thiết” của anh kia, vội nói cũng được, không vấn đề gì, lên xe đi! Anh kia cảm ơn rồi vội ngồi vào ghế trước nhanh hơn cả Lâm Tinh và Aly. Xe vừa chạy anh ta liền ngả đầu ra ngủ. Xe về đến nhà Lâm Tinh, Aly đánh thức anh ta dậy. Anh ta lau nước miếng, giọng ngái ngủ hỏi bao nhiêu tiền? Aly cười: Thôi, em trả tiền rồi. Lâm Tinh không nói gì, cứ thế xuống xe. Anh ta chào nhưng cô không đáp lời. Aly xuống xe rồi hỏi Lâm Tinh: Đằng ấy quen anh ta à? Ban nhạc của anh ta biến đâu mất nhỉ? Lâm Tinh nói: Đằng ấy đi mà hỏi anh ta. Lâm Tinh biết, bạn trai của Aly hầu hết là những đại ca “đầu ba” “đầu bốn” nhưng trong lòng Aly thật sự thích những chàng vừa đẹp mã vừa siêu hạng, anh chàng chơi saxo có khuôn mặt Rukawa Kaede, tất nhiên có sức sát thương mạnh mẽ đối với Aly. Lâm Tinh chưa dứt lời, anh kia tưởng chừng như nghe thấy gì đó, xe đã chạy được chừng mươi thước bỗng đứng lại. Anh ta từ trong xe chạy đến chỗ hai người. Aly phấn khởi hỏi, Có chuyện gì? Anh ta nói: Cho mình vay tiền, được không? Aly ngơ ngác ngạc nhiên: Anh là ai mà hỏi vay tiền chúng tôi? Anh quay sang nói với Lâm Tinh: Chả phải bạn làm việc ở khu vui chơi giải trí Kinh Thiên hay sao? Mình quên không đem theo tiền, cho vay hai chục cũng được. Mai mình sẽ trả. Lâm Tinh sĩ diện lấy tiền trong ví ra. Cô có tờ năm chục, đưa cho anh. Lâm Tinh nghĩ bụng, anh chàng này được những người chung quanh, kể cả các cô gái trẻ chiều chuộng quen rồi, nên không biết ngượng là gì. Thật ra, Lâm Tinh không phải chưa gặp những chàng đẹp mã. Cô biết những chàng càng đẹp mã càng khó tin. Quả nhiên, hôm sau anh ta không còn ló mặt ở khu giải trí Kinh Thiên. Hôm thứ ba, Lâm Tinh kết thúc đợt làm việc ở đây để chuyển sang siêu thị Trường Thiên. Lâm Tinh không lấy gì làm kỳ lạ. Đám con trai được chiều chuộng quen xài tiền của người khác là chuyện thường tình. Lúc đầu hỏi vay, nhưng chỉ ra vẻ lịch sự vậy thôi. Chuyện cũng chỉ làm Lâm Tinh cảm thấy buồn nôn một chút, sau đấy cô không nghĩ nữa. Cô đã nộp lãnh đạo bài đầu tiên trong loạt bài điều tra về tập đoàn Trường Thiên, mệt mỏi trong lòng cũng dịu đi khá nhiều. Nếu không có trận cãi nhau với Văn Khánh, cô sẽ mua vé tàu đi chơi Cát Hải ít hôm. Cát Hải có công viên quốc gia nổi tiếng, có khu nghỉ dưỡng, còn là nơi khởi nghiệp của tập đoàn Trường Thiên. Gần đây Lâm Tinh hai lần cãi nhau với Văn Khánh, đều qua điện thoại. Hôm ấy Văn Khánh gọi điện mời Lâm Tinh dự chiêu đãi, không phải vì hai tuần không gặp nhau, mà đấy là buổi chiêu đãi quan trọng của Văn Khánh. Một người bạn anh ta chủ trì, đặt phòng ở nhà hàng Bào Ngư, nghe nói khách dự toàn là giám đốc các công ty và “sao” trong giới văn nghệ. Văn Khánh không biết dựa vào cửa nào cũng chen vào được buổi chiêu đãi toàn khách VIP này. Trong điện thoại, giọng anh rất khẩn thiết: “Tối nay cực kì quan trọng, em có biết ai đến không? Ông Tổng giám đốc Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên cũng được mời dự đấy.” Lâm Tinh thấy kỳ lạ: “Ai cũng mặc kệ người ta, có liên quan gì đến em đâu? Một mình anh đi là được rồi. Em không thích ngồi ăn uống với những người không quen.” Ở đầu kia đường dây không biết Văn Khánh vênh mặt hay đang cười: “Em không biết à, ông Tổng giám đốc ấy rất tuyệt vời. Nếu em đến nói chuyện với ông ấy về tình hình cổ phiếu của công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên, chắc chắn ông ấy sẽ nói ra nhiều chuyện lắm. Em hỏi, anh ngồi bên nghe, anh sẽ hiểu. Như bao giờ thì họp Hội đồng quản trị công ty, phương án chia cổ tức ra sao. Ông ấy là Tổng giám đốc một công ty trực thuộc chắc chắn biết nhiều thông tin nội bộ lắm.” Lâm Tinh lập tức từ chối, không những từ chối mà còn gay gắt trách cứ: “Anh định đem em ra chơi trò mỹ nhân kế à?” “Em đến ăn một bữa cơm, hơn nữa làm quen với các nhân vật ở tầng lớp trên, thế thôi.” “Tại sao anh không ra ngoài phố kéo theo một cô nào đấy vào dự, ở trước cửa khách sạn ấy cũng có đấy.” “Em nói lạ thế? Anh đưa bạn gái đến, danh chính ngôn thuận, em đừng gây sự.” “Người ta có mời em đâu. Em đến ngượng lắm.” Văn Khánh cười, nói: “Trong trường hợp này các cô gái đẹp rất được hoan nghênh, càng nhiều càng hay.” “Được! Vậy em đem theo một đứa bạn đi cùng.” “Được lắm, chỉ cần đẹp.” Văn Khánh cười, nhưng rồi lập tức thôi ngay, nói: “Đừng đùa, đừng đùa, không phải vì anh không thôi, kiếm tiền cũng vì em đấy.” “Được lắm, đã vậy em tuyên bố, từ nay về sau em không tiêu bất cứ một xu nào của anh. Từ nay về sau anh cũng đừng nói vì em nữa nhé.” Khẩu khí Văn Khánh như van xin: “Thôi thôi, coi như vì anh, được chưa nào? Tối nay sáu rưỡi nhé, nhà hàng Bào Ngư, cảm phiền lão gia của anh đến xơi bữa cơm dưa muối, được không?” Bỗng điện thoại bị ngắt, không biết điện thoại cầm tay của anh ta hết pin hay bị nghẽn mạch, Lâm Tinh còn nghe thấy tiếng Văn Khánh: “A lô, a lô, em nghe rõ không, tối nay sáu giờ rưỡi...” Lâm Tinh không gọi lại, dù sao tối nay cô không định đi dự. Văn Khánh ngang nhiên đưa người yêu ra làm mồi câu nơi thương trường, Lâm Tinh không thể chấp nhận. Cô quen biết Văn Khánh khi anh ta còn làm một kỹ sư của nhà máy sản xuất máy lạnh. Máy lạnh của gia đình Lâm Tinh bị hỏng, anh ta đưa công nhân đến sửa. Sau đấy lại hỏng, Lâm Tinh có cảm tình với anh kỹ sư vóc dáng cao lớn, giỏi kỹ thuật này. Hồi ấy, Văn Khánh cũng rất thích kiếm tiền, nhưng chỉ thích ở cửa miệng. Trong quan niệm của Lâm Tinh, tuổi trẻ biết kiếm tiền là một bản lĩnh. Chỉ cần “quân tử thích tiền, ắt biết tìm kiếm”, không những không phải là khuyết điểm mà còn là động lực làm nên sự nghiệp. Nhưng Văn Khánh lúc này giống như con người bị mọi người ghét, càng ngày Lâm Tinh càng không tìm thấy vị trí của mình ở nơi anh ta. Rất nhiều lần Lâm Tinh muốn khuyên nhủ, để xem anh phản ứng thế nào. Cô không dự đoán được anh ta sẽ đau đớn cực điểm hay là yêu ai đó. Năm giờ chiều, hết giờ làm việc ở tòa soạn, tất nhiên Lâm Tinh không đến nhà hàng Bào Ngư làm gì, mà đi xe đạp về nhà, dọc đường tính xem nên ăn gì đó hay về nhà thổi cơm. Giữa lúc suy tính thì đã về đến cửa, cô đang cúi xuống khóa xe bỗng có người ở phía sau “Òa” một tiếng. Cô quay lại, thì ra anh chàng chơi saxo gầy gò. Không biết anh ta đang có chuyện gì vui. Cô nghĩ có thể đến trả tiền, vì vậy cô nhìn anh thiện cảm hơn. Quả nhiên, anh nói: “Mình cứ tưởng bạn làm ở khu vui chơi giải trí Kinh Thiên cơ đấy, hỏi thăm mới biết bạn là phóng viên. Mình còn nợ tiền bạn.” Lâm Tinh nói: “Ôi, em cũng quên rồi.” Tuy vậy cô vẫn chưa quên, nhưng cảm thấy cần phải nói như vậy. Anh đưa trả năm chục đồng, hỏi: “Có phải trả lãi không?” Lâm Tinh còn muốn nói chuyện tiếp: “Tùy đấy!” Anh kia miệng lưỡi như cứng lại, ngập ngừng giây lát rồi mới nói: “Vậy, lúc nào rỗi mình mời bạn đi ăn cơm nhé!” Nói đến ăn, bỗng Lâm Tinh nhanh trí: “Ăn thì thôi đi, em chỉ muốn nhờ anh một việc, được không?” “Được.” Anh kia nói. Lâm Tinh định nói nhưng rồi thôi, cô cười: “Thôi, nói ra sợ anh nổi cáu.” Anh kia tuy chậm mồm chậm miệng, xem ra thái độ rất chân tình: “Không sao.” Lâm Tinh vẫn cười: “Đừng cáu nhé?” Anh kia: “Không đâu.” Lâm Tinh nói: “Anh không coi em là điên đấy chứ?” Anh kia cười cười lắc đầu. Lâm Tinh nói: “Vậy không khách khí nữa, anh thích giúp thì giúp, không giúp không sao. Em cũng coi như không có chuyện gì.” Anh kia lại một lần nữa nói: “Được!” Lâm Tinh nói: “Anh đi ăn cơm với em.” “Mình sẽ mời bạn cơ mà?” Lâm Tinh nói: “Anh không phải mời, đã có người mời. Anh đi với em, coi như bạn trai của em, được không?” Thấy anh ta sững sờ, Lâm Tinh cười làm cho anh ta bớt căng thẳng: “Anh có sợ không?” Anh ta cảm thấy bất ngờ, nhưng cố trấn tĩnh: “Không, không.” Lâm Tinh nói: “Đến đấy anh cứ việc ăn, không cần phải nói gì. Em nói gì chỉ cần anh hưởng ứng, thế thôi.” Cảm thấy từ chối yêu cầu của một cô gái chứng tỏ mình nhát gan và nhỏ nhen, nên anh ta rất mạnh dạn, nói: “Được thôi, không vấn đề gì.” Lâm Tinh nhìn đồng hồ trên cổ tay, nói: “Đi!” Vậy là hai người đứng ở ngã tư, giơ tay vẫy taxi, Lâm Tinh nói với anh kia: “Em tên là Lâm Tinh, còn anh tên gì?” Anh kia nói: “Mình tên là Ngô Hiểu.” Lâm Tinh dặn: “Trong lúc ăn, có ai hỏi anh chúng ta quen nhau bao lâu rồi, là anh theo đuổi em, được không? Không làm anh mất lòng chứ? Anh bao nhiêu tuổi rồi?” Ngô Hiểu đáp: “Hai mươi hai.” “Hai mươi hai?”, Lâm Tinh nghiêng đầu nhìn Ngô Hiểu: “Trông anh không lớn hơn em.” Ngô Hiểu nói: “Có thể bảo cho mình biết tại sao phải giả vờ làm bạn trai của bạn?” Lâm Tinh cười: “Yên tâm, không có gì phạm pháp đâu. Trong số những người ăn cơm tối nay có một anh chàng theo đuổi em. Em đưa anh đến để làm cho anh kia tức mình.” Ngô Hiểu cười: “Ôi!” Rồi anh hỏi rất thật lòng: “Liệu có làm tổn thương anh ta không?” Lâm Tinh nói: “Yên tâm, không chết người đâu mà sợ.” Hai người đứng dưới ánh đèn đường vừa bật sáng, trao đổi ngắn gọn như thống nhất lời khai, lại như tiến hành bàn giao chính sách và làm công tác tư tưởng cho nhau. Xe cũng có ngay, nhưng vì tắc đường đến nhà hàng Bào Ngư ở phía đông đường Trường An, những người dự tiệc đã xong chầu rượu thứ nhất. Văn Khánh không kịp trách cô lề mề đến muộn mà chỉ đưa mắt nhìn Ngô Hiểu, khẽ hỏi Lâm Tinh: “Ai đấy?”. Chợt có người hỏi: “Khánh, bạn gái của cậu đấy à? Đến muộn phải chuộc tội ba ly!” Văn Khánh cười, giới thiệu: “Nào, đến đây để anh giới thiệu, đây là Tổng giám đốc Mã, là ân nhân của anh. Đây là nhà buôn chứng khoán, cả Bắc Kinh không ai không biết đại danh giám đốc Hoàng. Đây là chủ nhiệm Hạ, cán bộ lãnh đạo nhà nước trên bàn tiệc hôm nay... Đây là Giám đốc Kim, anh đã từng nói với em. Giám đốc Kim là ông chủ của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên...” Anh ta giới thiệu người sắm vai chính hôm nay cuối cùng, hơn nữa khẩu khí khéo léo nhấn mạnh. Nhưng ông Giám đốc Mã có thể là chủ nhân của buổi tiệc rất nhiệt tình thúc giục nhân viên phục vụ đặt thêm ghế, thêm bát đũa, sắp xếp Lâm Tinh ngồi bên cạnh Văn Khánh, rồi ông ta nói một thôi một hồi: “Tôi quen anh Khánh đây đã lâu. Vậy mà đến hôm nay anh ấy mới giới thiệu bạn gái, thật kinh khủng, kinh khủng!” Lâm Tinh cũng không biết ông ta nói kinh khủng là muốn nói gì. Cô đẩy Văn Khánh sang ngồi phía kia, kéo Ngô Hiểu ngồi vào chỗ của Văn Khánh, gần cô. Cô nửa cười nửa không trả lời vị Giám đốc kia: “Em với anh Khánh là chuyện cũ rồi, đây mới là bạn của em hiện tại.” Cô ngang nhiên giới thiệu Ngô Hiểu với mọi người, rồi nói tiếp: “Nhưng anh Khánh vẫn rất tốt. Những buổi chiêu đãi như thế này anh ấy không bao giờ quên em.” Mọi người có phần ngạc nhiên, có người lén đưa mắt nhìn Văn Khánh. Mặt Văn Khánh tái nhợt, nhưng vẫn cười, anh biết Lâm Tinh đang gây sự. Lâm Tinh cũng biết chắc trong hoàn cảnh này, Văn Khánh không thể nào cãi lộn với cô, bởi con trai không thể vì chuyện trai gái mà không nể mặt và sự nghiệp của mình. Huống chi tiền và tình đâu là vấn đề đầu tiên trong quan niệm của Văn Khánh đã xác định. Văn Khánh cười, nâng ly nói với mọi người nhằm tự giải thoát khỏi sự cười chê: “Xin mọi người mặc kệ cô ấy. Tính cô ấy thế đấy, tôi cũng không thua đâu. Nào, bác Kim, kính chúc bác một ly...” Mọi người cạn ly, đàn ông vốn không nhạy cảm, coi như không có chuyên gì xảy ra, chỉ chú ý chuyện lớn, bàn ăn trở lại không khí vốn có. Lâm Tinh chỉ chọc tức Văn Khánh, mục đích đã đạt được, không muốn làm rùm beng, cùng uống rượu. Cô tỏ ra lạnh nhạt với Văn Khánh, cười nói trò chuyện với người khác, gắp thức ăn cho Ngô Hiểu, hai người cụng ly. Lâm Tinh không biết uống rượu, nhưng cô vẫn cụng ly với anh, chỉ nhấp một chút, làm ra vẻ, mục đích để cho Văn Khánh trông thấy. Ngô Hiểu không nói gì, chỉ nghe người khác nói chuyện và mải miết ăn. Anh không ăn như hổ hôm lấy trộm cơm của Lâm Tinh, cũng không tỏ ra mất tự nhiên. Lâm Tinh vẫn được mời đến ăn cơm ở các nhà hàng cao cấp và các khách sạn lớn. Trong những bữa ăn cùng nam giới, các cô gái xinh đẹp là phong cảnh không thể thiếu. Nhưng Ngô Hiểu là một thanh niên mới lớn chưa có cơ hội ấy, nên Lâm Tinh thấy ngạc nhiên trước vẻ ung dung tự nhiên của anh. Cách ăn uống của anh ra dáng người tầng lớp trên, rất đúng phép tắc, không cố tình, nhất cử nhất động đều rất tự nhiên. Không biết sự thành thạo ấy của anh là do bản thân cuộc sống hay anh đã học được ở đâu. Đối với Lâm Tinh, bữa cơm này không biết là thắng lợi hay thất bại. Về sau cô cũng không biết mình đã chọc tức được Văn Khánh hay chọc tức chính mình. Vì không như cô trông chờ Văn Khánh nổi giận, khó xử thậm chí ngã không dậy nổi. Qua một tuần rượu mọi người tỏ ra vui vẻ bước vào chủ đề chính của bữa tiệc. Văn Khánh nói, Ông Kim, hôm nay ông có mặt tại đây, tôi xin hỏi ông một câu, trong tay tôi nắm rất nhiều cổ phiếu của Công ty đầu tư - thương mại Trường Thiên, chưa biết phương án cổ tức năm nay của Hội đồng quản trị ra sao. Liệu có tin tức gì vui vẻ tiết lộ được không? Dù saohôm nay cũng đều là người trong nhà cả. Rượu đã làm mặt ông Tổng Giám đốc Kim đỏ gay. Ông hỏi lại, Vậy mọi người mong có phương án nào? Văn Khánh nói, Cổ phiếu của Công ty mấy năm nay đều có giá, lúc này lại đang lên, tất nhiên nên là phương án chia cổ phiếu, dù một phần mười cũng tốt. Chúng tôi hiện đang lo phương án chia cổ tức bằng tiền mặt, như vậy không thể không rớt giá, tốt nhất ngay từ bây giờ phải xả hàng, lúc này giá còn cao. Văn Khánh nói câu ấy khiến cả bàn tiệc đều chú ý, các câu chuyện khác đều tạm dừng. Mọi người nhìn vào ông Kim, không biết miệng ông ta đang ngậm tin tốt lành hay là bất lợi. Nhưng ông Kim mặt đã nóng lên vì rượu mỉm cười, không nhìn Văn Khánh, nhưng buông một câu thật rõ ràng: Cứ giữ lấy. Văn Khánh là con người thông minh, không hỏi thêm nữa, mặt mày rạng rỡ, uống một ly chúc mừng. Thấy Văn Khánh đã đạt được mục đích, Lâm Tinh lại thấy mục đích của mình sắp bị phá sản, một chút vui mừng vừa có nhưng đến khi tiệc tan cũng bay biến đâu mất. Mọi người chia tay trước nhà hàng Bào Ngư, Văn Khánh thậm chí cũng không mời cô cùng về. Anh ta không nói gì, cứ thế ngồi chung xe với người có tên là Mã. Có người mời cô ngồi cùng xe, cô từ chối. Sau những tiếng đóng cửa xe, những chiếc xe như đàn cá theo nhau chạy đi, trong chốc lát chỉ còn lại cô và Ngô Hiểu đứng bên đường. Ngô Hiểu nói, Chúng mình gọi taxi, bạn có về nhà không? Lâm Tinh không trả lời, lòng những bình thản. Cô nói, Anh gọi xe đi. Để một mình em đứng đây một lúc. Một chiếc taxi Hạ Lợi màu đỏ dừng lại, người lái xe nhìn họ, Ngô Hiểu mở cửa xe, nói: Đưa bạn về trước. Lâm Tinh vẫn đứng, xua xua tay: Anh về trước đi. Ngô Hiểu nói: Không sao chứ? Lâm Tinh nói: Không sao, anh cứ về trước đi, hôm nay cảm ơn anh nhiều, sẽ gặp lại anh. Ngô Hiểu vào xe, xe chạy. Lâm Tinh đứng sững sờ hồi lâu bên đường, rồi cô chậm bước về phía đèn lửa rực rỡ. Lúc chia tay, Văn Khánh muốn để cô nghĩ đến thất bại của mình không chỉ tối hôm nay. Xưa nay cô vẫn cho rằng mình cẩn thận. Trong số bạn trai cô quen biết, Văn Khánh là người cô tín nhiệm đầu tiên ở trí tuệ và lòng can đảm, vẻ bề ngoài mạnh khỏe. Tất cả đều biểu hiện cái rắn rỏi, vững chắc của người đàn ông. Lúc này cô mới hiểu tín nhiệm một con người cũng có nhiều nguy hiểm. Nó làm cho cô thấy mình bị bỡn cợt, chợt nhận ra cái mà mình tín nhiệm chỉ là ảo tưởng. Chẳng qua cô đã lấy nhu cầu tinh thần ra để đặt cược, mà người thua chắc chắn là cô.