Chương 1

Dirk Gerhardsen tiếp đất và lượn vòng đến gần bờ sông, nơi có một cô gái tóc vàng đã dừng lại. Kristen Haardrad nhìn lại phía sau như thể cô đã thấy hắn, rồi buộc con ngựa lại và đi xuống nước. Phía ngược lại, nước vịnh Horten chảy nhanh theo dòng của nó. Nhưng một vại đá cuội đã phân dòng nó, nước chảy yên ả, phẳng lặng như mặt hồ. Dirk biết rằng nó cũng ấm áp tuyệt vời và quá cám dỗ để lờ đi với một cô gái.

Anh ta biết Kristen đang đến đây khi thấy cô rời ngôi nhà của chú Hugh và cưỡi ngựa theo lối này. Khi họ còn nhỏ, rất nhỏ, họ đã từng đi bơi chung với nhau, có cả những anh trai và anh em họ của cô. Kristen có một gia đình lớn, một ông cậu của cô, Jard, sống bên bờ vịnh này, và hàng tá những anh em cô cậu xa, tất cả bọn họ tin rằng mặt trăng và mặt trời xoay quanh cô gái này.

Cho đến gần đây, Dirk cũng đã nghĩ vậy. Hắn đã cho cô trái tim mình và hỏi cưới cô, như nhiều người khác đã làm trước đây. Cô đã từ chối – nhẹ nhàng, hắn đã miễn cưỡng đồng ý - nhưng sự thất vọng gần như hủy hoại hắn. Hắn nhìn thấy cô lớn lên, từ một cô bé cao, vụng về trở về thành một phụ nữ tuyệt vời. Không có gì hắn muốn nhiều hơn ước muốn Kristen là của riêng mình.

Dirk nín thở khi cô bắt đầu cởi bỏ áo choàng linen. Hắn đã hi vọng cô sẽ làm vậy. Đó là lý do tại sao hắn đi theo cô, hy vọng – Odin giúp hắn – cô làm thật. Cảnh tượng còn hơn hắn có thể chịu được – đôi chân thon dài… những đường cong mềm mại của hông cô, tấm lưng thẳng, mảnh khảnh chỉ được bao phủ bởi một bím tóc dày, nâu vàng. Chỉ cách đây hai tuần, hắn đã nắm trong tay bím tóc dày đó và kéo hông cô sát vào hắn trong một nụ hôn, làm hắn gần như điên lên. Cô đã tát hắn, cái tát làm hắn thật sự lảo đảo. Vì Kristen không phải là cô gái chân yếu tay mềm; thật ra cô chỉ thấp hơn hắn có 2 inches và hắn thì cao 6 feet. Điều này chẳng dọa được hắn. Vào lúc đó, đúng thời điểm đó, hắn thật sự nghĩ hắn có thể nổi điên nếu không thể có cô.

Thật may, Selig, người anh kế của cô đã đến, nhưng không may vì khó mà Dirk gặp cô lần nữa và kéo cô xuống đất. Hắn và Selig đều bị thương trong cuộc chạm tráng đó, và Dirk đánh mất người bạn tốt này – không phải bởi vì họ đã đánh nhau, hay vì Norsemen đã sẳn sàng đánh nhau vì bất cứ lý do gì, mà vì những gì hắn đã cố làm với Kristen. Và hắn không thể phủ nhận rằng hắn có lẽ đã chiếm lấy cô, ngay tại đó, trên sàn chuồng ngựa của cha cô. Hắn ắt hẳn đã chết rồi nếu hắn thành công. Và người mà hắn phải chiến đấu không phải là anh trai cô hay những anh em họ khác, mà là cha cô, Garrick, ông sẽ tay không mà giết Dirk.

Kristen bây giờ đang dưới nước, nhưng việc không còn nhìn thấy toàn bộ cơ thể cô nữa không làm dịu được ngọn lửa đang xuyên qua các tĩnh mạch hắn. Hắn đã không nghĩ sẽ phải chịu tra tấn thế nào khi ngắm cô bơi. Hắn chỉ lập luận rằng cô sẽ một mình, không có gia đình cô ở đây, và đây có lẽ là lần duy nhất hắn có thể gặp riêng cô. Đã có tin đồn rằng cô sẽ sớm kết hôn, với Sheldon, người con cả của Perrin, bạn thân của cha cô. Dĩ nhiên trước đây cũng có vô số những tin đồn, khi Kristen 19 tuổi, và trong 4 năm gần đây, mỗi một chàng trai khỏe mạnh ở dọc vịnh này đều đã cầu hôn cô.

Cô đang bơi ngữa trên mặt nước, những ngón chân hiện ra, đỉnh đùi mịn màng của cô, ngực cô… Loki dẫn dắt cô, cô đang mời gọi sự xâm phạm! Dirk không thể ngăn mình được nữa. Hắn vội vã xé toạc quần áo mình.

Kristen đã nghe tiếng nước bắn tung tóe và nhìn theo hướng mà cô đoán là nơi phát ra tiếng động, nhưng không có gì cả. Cô nhanh chóng lượn một vòng, hồ nước ấm áp này không có ai khác ngoài cô, chỉ có những làn sóng lăn tăn mà cô đã tạo ra. Tuy nhiên, cô bắt đầu bơi về phía bờ mà cô đã để áo quần của mình, cùng với thứ vũ khí duy nhất của cô, chiếc dao găm có nạm đá quý, nó đã cùn như một món trang sức chứ không còn là vũ khí nữa.

Cô đúng là ngốc khi đến đây một mình thay vì đợi một trong những người anh của mình đi cùng. Nhưng họ quá bận rộn chuẩn bị cho con tàu Viking của cha cô, chiếc tàu mà tuần tới Selig sẽ xuôi miền đông, và ngày hôm nay ấm áp tuyệt vời sau một mùa xuân mát mẻ và một mùa động lạnh khác thường. Cô không thể chống lại sự cám dỗ này.

Đây như một cuộc phiêu lưu, làm những việc cô chưa bao giờ làm, và cô thật sự thích phiêu lưu. Nhưng tất cả những cuộc phiêu lưu của cô trước đây đều chia sẽ với người khác. Và có lẽ là không khôn ngoan khi cỡi bỏ hết quần áo thế này, dù lúc này làm như vậy thật là một sự liều lỉnh tội tệ, và nếu Kristen là bất cứ thứ gì, thì đó là sự liều lĩnh. Luôn là như vậy, ngay bây giờ, cô đã hối hận.

Chỉ ngay khi chân cô chạm đất, hắn đã đứng trước mặt cô, to lớn và đầy đe dọa. Kristen rên thầm rằng đó là Dirk thay vì ai đó, vì hắn đã từng cưỡng bức cô, và nhìn vào mặt hắn cứ y như cách đây 2 tuần. Hắn là một người đàn ông khỏe mạnh, rắn chắc, như anh Selig của cô. Thật ra họ đã từng là bạn thân, cùng tuổi với nhau. Cô cũng từng xem hắn là bạn, cho đến ngày hắn tấn công cô trong chuồng ngựa.

Hắn đã thay đổi, từ một cậu bé mà cô cùng lớn lên, cùng cưỡi ngựa, đi săn, đi bơi. Hắn ta quả là đẹp trai với mái tóc vàng sậm và đôi mắt nâu vàng. Nhưng hắn không phải là Dirk mà cô biết, cô rất sợ những gì đã xảy ra ngày hôm đó lại tái diễn.

“Em không nên đến đây, Kristen.” Giọng hắn nhỏ, khàn khàn.

Mắt anh ta bị thu hút bởi những giọt nước lấp lánh trên hàng mi dài của cô.Nước đang nhỏ giọt xuống đôi gò má cao và chiếc mũi thẳng. Cô liếm môi và hắn ta rên lên.

Kristen đã nghe thấy và mở to mắt, không phải sự cảnh báo, mà là nguy hiểm. Đôi mắt đó giống như cha cô, xuyên qua bầu trời, biển cả và mặt đất, với ánh mặt trời đằng sau để làm chúng thàng màu xanh biển sáng. Chỉ ngay lúc này, chúng có màu ngọc lam, hoảng loạn, như bão biển đang dậy sóng.

“Để tôi đi, Dirk”

“Anh nghĩ là không đâu”

“Nghĩ lại đi.”

Cô không lên giọng, không cần phải làm vậy. Cơn giận của cô là bằng chứng trong mỗi đường nét trên khuôn mặt cô. Nhưng Dirk là một con ác quỷ đang quay lưng, con quỷ của sự thèm khát. Đã qua rồi cái suy nghĩ thật may mắn sao hắn không cưỡng bức cô trước đây.

“Ah, Kristen.” Hắn đưa tay tóm lấy đôi vai trần của cô, giữ thật chặt khi cô cố để thoát khỏi. “ Em có biết em đang làm gì với anh không? Em có biết gì về việc một người đàn ông có thể mất trí thế nào khi ham muốn một phụ nữ xinh đẹp như em không?”

Một tia nguy hiểm lóe lên trong mắt cô. “Anh mất trí nếu anh nghĩ…”

Miệng hắn đáp xuống một cách hung bạo để ngăn cô nói. Đôi tay hắn túm vai cô kéo lại gần, ép ngực cô vào hắn.

Kristen ngạt thở. Miệng hắn đang chà xát môi cô đau đớn và cô ghét điều đó, ghét cảm giác cơ thể hắn áp sát vào cô. Việc họ gần như cùng chiều cao làm cho cái nam tính của hắn ở ngay vị trí hắn tìm kiếm, và cô ghét điều đó nhất. Cô không ngờ nghệch đến nổi không biết cách mà một người đàn ông và một phụ nữ như thế nào khi họ ân ái. Mẹ cô, Brenna, đã dạy cô tất cả về việc này, nhưng đây không phải như thế, không khi mà cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

Cô nguyền rủa sức mạnh của hắn khi cô cố gắng để thoát khỏi vòng tay hắn. Cô ngưỡng mộ sức mạnh và sự can đảm của đàn ông nhưng không khi nó trực tiếp chống lại cô. Dirk ắt hẳn không gặp trở ngại gì để tìm được lối vào và cướp đi đời con gái của cô. Cô sẽ giết hắn nếu hắn làm thế, hắn không có quyền đó. Chỉ cô mới có quyền tặng nó cho người mà cô muốn cho, cô sẽ vui sướng làm điều đó. Nhưng không phải như thế này, và Dirk không phải con người.

Nhận ra môi hắn đang ở giữa hàm răng mình, cô cắn mạnh, móng tay cô cắm sâu vào ngực hắn cùng lúc đó. Cô cắn mạnh thêm cho đến khi hắn bỏ tay khỏi người cô; lúc này cô đẩy hắn ra cho đến khi họ thay đổi vị trí. Hắn có thể tấn công cô để có thể tiếp tục, nhưng cô dĩ nhiên sẽ xé toạc môi hắn ra và hắn chắc chắn nhận ra điều đó. Nhưng cô không có cơ hội, tiếp tục cắn chặt môi hắn cho đến khi bất ngờ đá vào bụng hắn.

Cô nhả môi hắn ra vào đúng ngay lúc cô dùng bụng hắn là ván đệm, bật chạy về phía bờ sông và Dirk bật ngược xuống nước. Việc hắn ngã xuống nước cho cô thời gian để thoát khỏi mép nước và túm chặt dao găm trước khi hắn đến gần. Nhưng hắn không thử. Nhìn vào vũ khí của cô làm hắn do dự một chút.

“Em lắm trò như là con gái của Loki vậy!” Dirk thốt ra một cách đau đớn, chùi máu ở môi, trừng mắt giận dữ với cô.

“Đừng so sánh tôi với ông thần của anh, Dirk. Mẹ tôi nuôi lớn tôi là con chiên Thiên Chúa”

“Anh không quan tâm em tin vào vị thần nào,” hắn vặn lại. “Bỏ con dao xuống, Kristen.”

Cô lắc đầu. Giờ cô đã bình tĩnh, hắn nhìn thấy điều đó, bây giờ cô có vũ khí trong tay. Và, nhờ Odin, cô thật lộng lẫy, đứng đó hoàn toàn khỏa thân với những giọt nước lấp lánh khắp cơ thể, ngực cô đầy đặn như trêu chọc hắn, cái bụng phẳng, mềm mại được bao phủ bởi đám cỏ rối hung vàng trải dài xuống giữa hai chân cô. Và cô đang thách thức hắn, thách thức hắn di chuyển về phía cô, và nắm chặt cái dao găm như thể cô biết sử dụng nó vậy.

“Anh nghĩ mẹ em đã dạy em nhiều thứ hơn là chỉ yêu mến Chúa trời.” Sự cay đắng trào lên giọng hắn. “Cha và anh trai em không bao giờ dạy em sử dụng thứ đồ chơi đó, cũng không tha thứ cho em vì đã học nó, vì đó sẽ là sĩ nhục khả năng bảo vệ em của họ. Quý bà Brenna đã dạy em các trò của người Celtic, phải không? Sau nhiều năm lẽ ra bà ta nên học được rằng các kỹ năng của Celtic không thích ăn nhầm gì với chiến binh or cướp biển vùng Bắc và Tây Âu chứ. Bà ta đã dạy em điều gì nữa, Kristen?”

“Tôi biết sử dụng mỗi loại vũ khí trừ rìu vì đó là thứ vũ khí vụng, không cần phải biết cách sử dụng.” Cô trả lời một cách tự hào.

“Vụng chỉ bởi vì em không đủ sức để dùng nó,” hắn đáp trả một cách cáu kỉnh. “Và cha em sẽ nói gì nếu ông ấy biết? Anh cá là ông sẽ cột hai người lại với nhau.”

“Anh sẽ nói với cha tôi à?” Cô chế nhạo.

Hắn nhìn trừng cô. Dĩ nhiên hắn không kể với cha cô, vì lúc đó hắn sẽ phải giải thích tại sao hắn biết việc đó. Và cái nhếch mép trên môi cô nói lên rằng cô đã biết. Nghĩ đến Garrick Haardrad, người cao hơn hắn cả 30cm và vẫn còn rất đường bệ, đã làm nguội một ít hăng hái của hắn – không phải tất cả.

Hắn nhướng mày thăm dò phản ứng của cô. “ Anh có gì không ổn mà em từ chối anh, Kristen?”

Câu hỏi làm cô kinh ngạc, được thốt ra nhẹ nhàng kèm theo chút bối rối. Hắn đứng trước cô với ánh mắt trống rỗng và niềm kiêu hãnh cứng nhắc. Mắt cô do dự quét qua người hắn. Cô không khó chịu với những gì cô thấy, cô đã từng nhìn thấy những người đàn ông khỏa thân khi cùng bạn thân của mình, Tyra, lẽn vào nhà tắm của chú cô, trốn sau thùng nước và nhìn các anh họ cô tắm. Dĩ nhiên chuyện đó cách đây 10 năm rồi, và có sự khác biệt chứ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy cái vật đàn ông đang thẳng tưng và đầy kiêu hãnh như Dirk hiện giờ.

Kristen thành thật trả lời với hắn, vì đáng phải như thế. “Anh không có gì không được cả, Dirk. Anh có thân hình rất đẹp và bắt mắt. Cha anh có một trang trại giàu có và anh là người thừa kế. Một người phụ nữ chắc chắn rất hài lòng lấy anh làm chồng.”

Cô không thêm rằng Tyra thậm chí sẽ trao đổi với các vị thần để có được hắn và đó là lý do tại sao Kristen sẽ không có ý với hắn. Tyra đã yêu người đàn ông này 5 năm, nhưng hắn không biết điều đó. Và Kristen đã thề sẽ không bao giờ kể với ai bí mật của bạn mình, nhất là Dirk.

“Anh chỉ đơn giản là không dành cho tôi, Dirk Gerhardsen,”. Cô kết thúc một cách chắn chắn.

“Tại sao?”

“Anh không làm tim tôi xao động.”

Hắn nhìn cô ngờ vực,gặng hỏi “ What has that to do with marriage? Điều đó có liên quan gì đến việc kết hôn chứ?”

Mọi thứ, cô nói với bản thân mình. Với hắn, cô chỉ nói “ Tôi xin lỗi, Dirk, Tôi không muốn kết hôn với anh. Tôi đã nói với anh rôi.”

“Có thật em sẽ kết hôn với Sheldon?”

Cô có thể nói dối và dùng nó như cái cớ để thoát khỏi tình thế này, nhưng cô không muốn nói dối chỉ để làm mọi thứ dễ dàng hơn. “Sheldon như là một người anh trai đối với tôi, bố mẹ tôi muốn tôi cưới anh ấy nhưng tôi cũng đã từ chối.” Và anh ấy thấy nhẹ nhõm, cô nhủ thầm, vì anh ấy cũng xem tôi như em gái, cũng cảm thấy không thoải mái với cái viễn cảnh một đám cưới giữa chúng tôi.“Rồi em sẽ phải chọn ai đó, Kristen. Mọi đàn ông ở dọc cái vịnh này đều đã hỏi cưới em một lần rồi, có khi hơn. Em lẽ ra đã cưới lâu rồi.”

Đây không phải là chủ đề hay ho gì với Kristen, bởi vì cô rõ hoàn cảnh của mình hơn bất cứ ai, không có người đàn ông độc thân nào ở quanh sông này cô muốn cưới cả. Cô muốn có một tình yêu đẹp như bố mẹ cô đã có với nhau, nhưng cô biết cuối cùng rồi cô cũng phải từ bỏ. Cô đã hoãn lại nhiều năm rồi, bằng cách từ chối tất cả những lời cầu hôn, và bố mẹ cô để mặc cô làm vậy vì họ yêu thương cô. Nhưng cô không thể tiếp tục làm thế nữa rồi.

Cô điên tiết với Dirk vì đã làm cô nhớ lại sự tuyệt vọng của mình, cái mà đã ở trong đầu cô nhiều năm qua. “Tôi chọn ai không liên quan tới anh, Dirk, vì đó sẽ không phải là anh. Nghĩ lại đi và tìm người khác, xin đừng làm phiền tôi nữa.”

“Anh có thể chiếm đoạt em, Kristen, và buộc em phải cưới anh,” hắn cảnh cáo nhẹ nhàng. “ Vì em đã từ chối quá nhiều lời cầu hôn rồi, cha em sẽ vui mừng trao em cho anh sau khi anh đã hủy hoại em”

Đó là một khả năng. Dĩ nhiên cha cô sẽ đánh hắn nhừ tử trước. Nhưng nếu Dirk vẫn sống sau đó, cô sẽ bị ép lấy hắn. Sự thật thì cô không còn là thiếu nữ nữa để mà xem xét.

Kristen quắc mắt nhìn hắn. “Nếu cha tôi không giết anh, tôi sẽ làm việc đó. Đừng ngốc thế, Dirk, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho trò bẩn thĩu đó”

“Nhưng em sẽ là của anh.”

“Tôi nói tôi sẽ giết anh!”

“Anh nghĩ là không,” hắn nói với quá nhiều tự tin vì ham muốn cô. “Anh nghĩ rất đáng để liều.”

Mắt hắn ở trên ngực cô khi hắn nói câu đó. Kristen cứng người. Lẽ ra cô không nên đứng đó mà nói chuyện với hắn. Lẽ ra cô nên nhảy lên Torden và cưỡi thẳng đi thay vì túm lấy con dao găm mà đối mặt với hắn.

“Giờ thì thử đi, chết tiệt đôi mắt của anh, tôi sẽ giết anh sớm hơn.” Kristen rít lên.

Dirk nhìn vào con dao của cô lần nữa và thấy cô dơ nó lên theo cách nó chắc chắn sẽ trúng mục tiêu trước khi hắn có thể tước nó từ tay cô. Chỉ khi cô không cao bằng hắn, và sức mạnh thì thường đi kèm với chiều cao…

Cơn giận của hắn bốc lên lần nữa, nhưng bây giờ nó hướng về mẹ cô, bà ta đúng là điên rồi mới day cô kỹ năng chiến đấu. Hắn gầm gừ “Em sẽ không luôn có món đồ chơi đó trong tay, Kristen.”

Cô hếch cằm. “ Anh là một tên ngốc mới cảnh báo tôi thế. Bây giờ tôi sẽ bao giờ để anh bắt gặp một mình nữa đâu.”

Hắn kích động. “Vậy thì em nên chắc rằng cửa phòng luôn khóa khi đi ngủ, bằng cách nào đó, vào ngày nào đó, sớm thôi, anh sẽ có cách chiếm được em.”

Kristen không thèm đáp trả lời đe dọa đó, mà khom người để nhặt nhạnh quần áo dưới chân và kéo chúng qua vai. Không rời mắt khỏi Dirk, cô lui lại túm lấy dây cương của Torden và đi về phía con ngựa của mình. Khi đi một khoáng xa, cô nắm lấy cái bờm trắng mượt mà của Torden và nhảy lên lưng nó.”

Cô có thể nghe thấy những lời nguyền rủa điên tiết của Dirk phía sau lưng mình, nhưng cô chẳng quan tâm, điều cô đang lo bây giờ là làm sao mặc quần ao vào mà không phải cho ngựa đi chậm lại, trước khi cô đến gần lãnh địa của Haardrad và ai đó sẽ trông thấy cô. Cô sẽ không thể giải thích, và sự thật sẽ làm sự do của cô bị giới hạn một khắc khe, còn Dirk Gerhardsen thì rơi vào đống lộn xộn.

Nếu không phải vì những cấm kỵ đó, cô sẽ thừa nhận những gì xảy ra, nhưng cô đánh giá cao sự tự do của mình. Cha cô lo lắng về cô như thế đủ rồi. Mẹ cô thì không, trong suốt những mùa hè mà cha cô ra khơi và mang theo các anh trai cùng đi, bà đã dạy cho cô rất tốt các kỹ năng tự vệ. Brenna đã dạy cô cách bí mất để học từ cha cô kỹ năng và xảo thuật cần thiết để sử dụng vũ khí chống lại kẻ địch mạnh hơn mình, phải có thủ đoạn bởi vì dù cô có cao hơn mẹ cô ½ foot, mạnh hơn hầu hết phụ nữ, cô cũng không đủ mạnh so với 1 người đàn ông.

Kristen tự hào vào khả năng tự vệ của cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô kiểm chứng khả năng đó. Ngoài Selig, lớn hơn cô 2 tuổi, còn có Eric, 16 tuổi, và Thorall, 14 tuổi, cả hai đứa đã to lớn gần bằng người cha vĩ đại của họ rồi. Cô còn có người anh họ Athol, chỉ lớn hơn Selig vài tháng, và hàng tá anh em họ xa bên nhánh của cha cô nữa, họ sẽ chiến đấu thậm chí tới chết để giảm tối thiểu tổn thương cho cô. Không, cô sẽ tự vệ tốt và không cần phải chứng minh bản thân như mẹ cô cảm thấy cần khi bà ở tuổi cô.

Cho đến hôm nay. Nếu như cô ra khơi với Selig và bạn anh tuần tới để đến các thị trấn thương mại ở Miền Đông, cô sẽ không cần phải lo lắng về Dirk nữa – ít nhất cho đến khi cô quay lại vào cuối mùa hè. Cho đến lúc đó, có lẽ hắn đã tìm được một cô vợ rồi và sẽ không phiền cô nữa.

Trời ạ, cô đã xin được tham gia chuyến đi này nhưng đã bị từ chối rồi. Cô đã dư lớn để ra khơi với nhiều người đàn ông trẻ tuổi này rồi, dù đó là một trong những con tàu của cha cô, với sự trông nom của Selig. Nếu Garrick không đi, cô cũng không được đi, thế đấy. Thậm chí cô đã tinh vi trêu chọc rằng có thể cô sẽ gặp một ông hoàng kinh doanh như ông ở Birka or Hedeby để đem về làm chồng cũng không lay chuyển được ông. Nếu ông không ở đó để trông nom cô như những lần ông đã đem cô và mẹ cô theo, thế thì, nhờ thần Odin, cô phải ở nhà.

Garrick đã không ra khơi tám năm nay rồi, ông thích trải qua hàng tháng hè với Brenna hơn, ông để bạn ông, Perrin, chỉ huy con tàu của mình, or Selig, vì giờ anh đã đủ tuổi làm việc đó. Bố mẹ Kristen sẽ cưỡi xuống phía bắc, một mình, và sẽ không quay lại cho đến hết hè. Họ sẽ cùng nhau đi săn, khám phá, yêu nhau, và Kristen luôn ước mình có sẽ có được tình yêu như họ. Nhưng ở đâu có thể tìm đc người đàn ông như Garrick, người rất dịu dàng hòa nhã với những ai ông yêu mến, và rất nguy hiểm, đáng sợ với những kẽ ngược lại, người có thể làm tim cô đập nhanh hơn như cách Brenna đã thể hiện khi bà chỉ đơn giản nhìn vào Garrick?

Kristen thở dài đánh thượt, cưỡi ngựa về nhà. Không có người đàn ông như thế, không phải ở đây. Oh, có một vài người khá lịch thiệp, nhưng không nhiều, dù là có nhiều gã khá là nguy hiểm. Miền bắc này đã sinh ra những người đàn ông dày dạn, khỏe mạnh, những hình mẫu tốt đẹp của đàn ông, nhưng không ai có thể khuấy động được trái tim cô. Ở đâu đó chắc chắn có một người định mệnh dành cho cô, có thể là một thương gia, or một thủy thủ như cha cô – một người Đan Mạch, hay có lẽ là Thụy Điển, thậm chí là 1 người Na-uy đến từ Miền Nam. Tất cả bọn họ đều làm ăn ở các thị trấn thương mại lớn của Miền Đông. Cô chỉ phải tìm ra anh thôi.