Chương 1

Buổi chiều , bầu trời một màu u ám. Mưa , mưa cứ rơi rơi mãi. Những hạt mưa nhỏ tí cứ rời đều , gõ trên mái tôn tạo nên những âm thanh đơn điệu , buồn tênh

Hải Đan ngồi trong phòng , tay chống cằm nhìn ra cửa sổ. Mái tóc đen kiều diễm của nàng buông xuống thành lọn dày bao quanh khuôn mặt xinh đẹp. Ngoài kia , mưa đang phủ một lớp màn mỏng che lấy cảnh vật. Mưa rớt trên đất. Mưa làm run rẩy những cánh hoa sao thuỷ màu tím.

Hoa sao thuỷ...Đan nghe con tim mình run run khẽ thốt lên một tiếng gọi buồn và nghe những kỷ niệm chợt ùa về đau nhói.

Ngày ấy , Đan còn là một cô sinh viên năm cuối. Ở vào lứa tuổi đẹp nhất của đời người mà Đan lại lanh lùng và sống khép kín như một tu sĩ. Đan thật su&. tuyệt vọng khi bước chân vào khoa Toán , mà đặc biệt lớp chỉ toàn là con trai , chỉ mỗi mình Đan là con gái. Họ nói , họ cười , họ mừng rỡ lúc Đan đến lớp. Đan muốn vùng chạy khỏi không gian chứa đầu niềm vui ấy. Với Đan , tất cả dường như không có thật. Suốt mấy tháng liền , Đan đóng kín thế giới của mình , không nói cả với anh bạn lớp trưởng tên Minh ngồi cạnh. Có mộ nơi mà Đan luôn tìm đến , đó là mẹ và chị Linh. Mười chín anh chàng tội nghiệp luôn tìm cách lôi kéo Đan vào những cuộc vui của họ nhưng mắt Đan càng lúc càng mở to , thiếu vắng xúc cảm. Để rồi một lần Minh nêu tên Đan lên trước lớp :

− Tại sao Đan cứ thích tách mình ra khỏi tập thể ? Bộ Đan không muốn đem niềm vui đến cho người khác hả ? Bạn bè gọi Đan là " búp bê thép " , Đan có biết không ?

Đan đứng dậy ôm cặp ra khỏi lớp. Vẫn biết như vậy là không đúng , nhưng cảm giác bị xúc phạm còn nhiều hơn. Minh càng ngày càng muốn làm lành với Đan. Mỗi lần đứng trước lớp nói điều gì đó , anh thường hay hướng mắt về phía Đan và kết thúc bằng cái nheo mắt " đúng không Đan ? ". Minh có đôi mắt thật đẹp và Đan - cô bé nổi tiếng lạnh lùng - đã thật sự lúng túng trước cái nhìn đầy ngụ ý đó. Đan quay nhìn nơi khác và bọn con trai đã bò ra mà cười. Đan cũng cười nhiều hơn. Rồi ngày 8 tháng 3 ấy , Minh đã chồm qua chỗ Đan sau tiết học :

− Hôm nay là ngày của mẹ chúng ta , ngày của Đan....Lớp mình gặp gỡ một chút.

Ôi ! Đan thấy hay hay. Ai bảo dân chuyên toán chỉ toàn những con số ? Họ cũng sâu sắc và ướt át tình cảm đó chứ. Rồi mọi người như lă ,ng đi khi giọng trầm của Minh cất lên :

− Mình mất mẹ từ bé. Mình muốn hát tặng mẹ một bài hát mà Minh đã học lỏm từ một vở kịch. ..

" Một bông hồng cho em , một bông hồng cho anh.

Một bông hồng cho những ai , cho những ai đang còn mẹ..."

Minh hát , mười chín cái miệng con trai cùng hát. Rồi như đã chuẩn bị từ kiếp nào , Minh lôi từ trong hộc bàn của mình ra một chiếc a- mô- ni- ca và hoà theo.

Mọi người vẫn say sưa hát. Đan cũng lẩm nhẩm hát theo. Đã có môt sự đồng cảm nào đó giữa tất cả bạn bè Đan : Đó là tình yêu thương mẹ.

và giá như đừng có buổi chiều tuyệt diệu kia.

Hôm ấy. lớp Đan học thêm buổi chiều. Thầy dạy bận công việc gì đó , nên cho lớp nghỉ sớm. Đan chưa muốn về , nàng ngồi lại trong lớp. Lúc bấy giờ nắng chưa tắt , mặt trời còn ở mãi trên cao. Đan đưa mắt nhìn xuyên qua lớp hàng rào kẽm gai. Ở đó hoa dại mọc đầy , nhưng Đang thích nhất là những cây hoa có màu tim tím chỉ cao hơn mặt đất khoảng hai gang tay. Những cánh hao màu tím bóng ngời lóng lánh lóng lánh như sao. Hoa gì nhỉ ?

− Sao không về , Đan ?

Giọng trầm ấm của anh chàng lớp trường thật quen , nhưng mỗi khi nghe thấy nó , Đan không khỏi lúng túng.

− Đan....Đan muống ngồi lại đây một lúc nữa.

Minh im lặng , anh tìm cho mình một chỗ ngồi gần nhất để có thể nhìn vào mắt Đan :

− Đan có chuyện gì buồn , phải không ?

Đan giật thót. Sao Minh biết ? À ! Mà Minh có biết gì đâu. Minh chỉ đoán thôi mà. Buồn ư ? Một thoáng hiện ra trong trí Đan , nhưng nói để làm gì ?

− Minh chưa về à ?

− Chưa - Minh lắc đầu , giọng ra lệnh pha một chút dỗ dành - Đan này ! Trả lời anh đi. Có phải Đan gặp chuyện gì đó ?

− Ồ không...- Đan lúng túng không phải vì câu hỏi của Minh , mà vì cách xưng hô của anh - Minh nhìn kìa ! Ngoài hàng rào có mấy cây hoa đẹp quá. Nó tên là gì vậy ?

Minh hơi cúi thấp đầu xuống. Đan như vậy đó , đã nhiều lần Minh tìm cách xâm nhập vào thế giới huyền bí của Đan , nhưng không bao giờ được. Cô bé kín đáo như một ngôi nhà cổ. Minh ngước lên nhìn theo hướng mắt của Đan. Ngoài kia , những cánh hoa khẽ động đậy như trêu chọc anh. Hoa gì ư ? Minh không rành về hoa lắm , huống chi đây chỉ là một loài hoa dại. Bên cạnh Minh , Đan vẫn giương đôi mắt đen láy chờ đợi. Minh mím môi nghĩ ngay một cái tên :

− Hoa sao thuỷ.

− Sao Thuỷ ! Tên nghe hay quá. Minh này ! Anh hái cho Đan vài cây hoa kia đi.

Mắt Đan lóng lánh nét cười , cộng với tiếng " anh " ngọt ngào thốt ra từ đôi môi đỏ hồng làm Minh mềm người , bối rối :

− Ngay bây giờ à ?

Đan lại cười. Nàng hất nhẹ mái tóc đen nhánh về phía sau bờ vai một cách hồn nhiên , nói :

− Anh sợ té ?

− Anh sợ " bố già " thôi.

− Đừng lo ! Đan canh chừng cho. Dám không ?

Giờ Minh mới hiểu ra Đan không phải tay vừa. Nếu không vì một nỗi buồn riêng nào đó , hẳn cô bé được xếp vào hàng " quậy có cỡ " chứ chẳng chơi. Còn Minh thì buộc phải rơi vào hoàn cảnh " tiến thoái lưỡng nan " biết sao bây giờ ? Liều vậy !

Minh cười như mếu. Đan biết Minh rất sợ thầy giám thị nhưng thường thầy chỉ xuất hiện vào giờ ra chơi. Nên thay vì canh chừng thì Đan cứ mãi dõi theo Minh.

− Ồ , tuyệt quá ! - Đan reo lên.

− Hừm !

Minh và Đan giật thót. Thầy giám thị đứng nghiêm trước mặt , Minh vừa tuột xuống đất , tay còn giữ chặt ba cây hoa sao thuỷ. Mãi một lúc sau , Đan mới thốt lên được.

− Thầy ơi ! Lỗi này do con. ..

− Không phải.

− im đi ! Anh chị làm như vậy , tai nạn xảy ra ai chịu trách nhiệm ? Bộ tưởng năm cuối rồi định phá trường hả ?

Minh cúi mặt , mím môi im lặng.

Bất chợt khuôn mặt thầy run lên , xúc động :

− Mà thôi , về đi. Tôi không thi hành kỷ luật hai người đâu. Dù sao đây cũng là mùa hè cuối cùng của cô cậu

Thầy lắc đầu , thở dài quay đi. Thân thầy mỗi ngày một gầy hơn , lưng còng xuống theo mỗi đợt sinh viên ra trường.

Minh dõi theo lặng lẽ , còn Đan thì ngẩn ngơ.

Buổi chiều hôm ấy xem như là một định mệnh bắt đầu cho mối tình chớm nở của Minh và Đan. Mọi chuyện tưởng như sẽ êm như không có buổi chiều mưa đó. Buổi chiều say một năm Minh và Đan rời mái trường trung học. Lúc bấy giờ cha mẹ Đan đã quyết định chia tay nhau. Mẹ và Đan phải rời xa ngôi nhà có biết bao kỷ niệm vui buồn mà chị em Đan đã sống. Đan khóc thật nhiều cho cuộc ra đi đột ngột này. Để rồi khi cầm lá thư của Minh trong tay , Đan không còn nước mắt để khóc nữa. Và sau đó là thiệp cưới của Minh gởi tới. Đan lịm người , chết nửa phần cơ thể. Đó là nỗi đau mà Đan không thể san sẽ cùng ai. Thế là hết ! Ba và Minh là hai người đàn ông đã giết chết tình yêu và hạnh phúc nhỏ nhoi của Đan. Ngọn lửa vừa mới nhen nhóm trong trái tim bé bỏng yếu đuối của Đan , phút chốc vụt tắt phụt. Đan như người chết đuối càng lúc càng bị lún sâu xuống biển. Chỉ còn một chiếc phao cuối cùng mà Đan cố với lấy , đó là mẹ và chị Linh. Hai người đàn bà thân yêu nhất đã giúp Đan gượng đứng lên , đối diện với những cơn sóng hung dữ của tuyệt vong , Năm năm đại học trôi qua , Đan biết mình vẫn sống , còn Minh thì mãi mãi xa.

Bên ngoài , giông mỗi lúc một to , mưa càng lúc càng nhiều , Bầu trời năng trĩu mây đen trút cơn thịnh nộ. Những giọt mưa bên ngoài cứa sổ quất xối xả vào mặt , vào tóc Đan. Cái lạnh ngấm vào người làm trái tim bé nhỏ của nàng run lên. Đan gục đầu khóc ngất.

− Đan ơi ! Mở cửa cho chị đi cưng.

− . ..

− Đan ơi ! Em đâu rồi ? Mở cửa.

− . ..

Đan giật mình ngẩng mặt lên. Hình như tiếng chị Linh , Đan vội vã quẹt nước mắt và đứng dậy rời khỏi ghế.

− Em làm gì đó , bộ không nghe chị gọi sao ? - Chợt Linh hơi sượng lai nhìn thẳng vài mắt Đan. - Có chuyện gì vậy , tại sao em khóc ?

Đan lắc đầu tránh ánh mắt của Linh :

− Em đâu có khóc , tại em ngồi bên cửa sổ. ..

− Đừng nói dối chị. Em không khóc sao mắt lại đỏ hoe ? Có phải em vẫn còn nhớ đến. ..

− Chị Linh !

Đan hét lên rồi nước mắt không hiểu từ đâu chảy hoài , cháy hoài...ràn rụa trên má. Linh chạy ào tới , ôm lấy đôi vai đang run lên của Đan , giọng Linh lạc hẳn :

− Đan ! Chị xin lỗi em.

Dan khóc mùi mẫn , khóc như chưa bao giờ được khóc. Chị Linh nói sai rồi , Đan còn gì để mà nhớ đến Minh. Minh đã lấy vợ và giờ đây , họ đang sống hạnh phúc với nhau ở nước ngoài. Đan mãi mãi chỉ là cô bé cô độc và bất hạnh. Mỗi lần có ai nhắc đến tên Minh , Đan lại cảm thấy đau thắt ruột gan. Đan không còn yêu Minh nữa , nhưng khi nghe nói đến chàng , nàng lại đau khổ. Linh biết mình có lỗi vì đã khơi lại nỗi buồn trong Đan. Linh vuốt tóc em dỗ danh như một đứa trẻ , Ngoài kia , những giọt mưa không còn trông thất rõ. Tiếng khóc của Đan cũng vơi dần. Linh nhỏ nhẹ chuyển hướng câu chuyện :

− Mẹ đâu rồi Đan ?

Đan cắn nhẹ môi , cố nén tiếng nấc cuối cùng trước khi rời khỏi bàn tay của Linh :

− - Me đang nghỉ trong phòng. Hôm qua , mẹ trực đêm ở bệnh viện.

− Vậy à ? - Linh mỉm cười thương yêu - Chị có mua bánh bao cho mẹ và em đây. À , Đan này ! Suýt nữa chị quên mất. Chị có tin vui cho em đây.

Mắt Đan vụt sáng :

− Có chỗ làm cho em rồi , phải không ?

Linh gật đầu thay cho câu trả lời. Đan mừng ra mặt , nàng kéo Linh ngồ xuống ghế với mình :

− Chị Linh nói đi. Em phải làm gì , ở đâu hả ?

Biết Đan nôn nóng , Linh cười rút từ trong ví ra một tờ giấy nhỏ :

− Đây là địa chỉ của nhà máy dệt X. Ngày mai , em có thể đến thẳng đó để gắp giám đốc. Hiện nay , ở đây , người ta đang cần nhiều cán bộ kỹ thuật như em.

Đan vừa mừng vừa lo :

− Nhưng....Liệu người ta có nhận em không , chị Linh ?

− Sao lai không nhận ? Bộ dễ tìm một người như em lắm sao ? Vừa dễ thương vừa có trình độ , chỉ có một cái tội là hơi...lạnh lùng.

− Em đi làm chứ có phải đi thi hoa hậu hay biểu diễn thời trang như chị đâu mà phải luôn luôn mỉm cười.

Linh lắc đầu :

− Dù làm ở đâu cũng vậy nhỏ à. Một nụ cười không làm nghèo người phát nó , nhưng làm giàu người nhận nó. Em biết không ? lần tiếp xúc đầu tiên rất quan trọng. các ông chủ sẽ nhận xét em qua hình thức bên ngoài và cách nói chuyện. Tất nhiên một người dịu dàng , cởi mở sẽ dễ dàng đánh gục kẻ gàn bướng và chỉ thích gây sự.

− Theo em nghĩ , cái quan trọng là vốn tri thức kịa.

− Dĩ nhiên rồi. Nhưng sống phải biết mình biết ta , và phải biết cư xử nữa , cô bé a.

Vẻ mặt Đan rầu rầu :

− Điều đó đối với em khó biết chừng nào. Phải chi em xin được một phần sự khéo léo của chi.

− Đừng bi quan như vậy , Đan à. Rồi cuộc sống sẽ dạy em biết sẽ làm gì. Vấn đề là hãy chôn tất ccả những kỷ niệm buồn vào dĩ vãng và tự tin trên bước dường đi tới của mình. Với nghị lực và bản lĩnh sẵn có , chị nghĩ là em sẽ thành công.

− Chị và me luôn luôn là những người tiếp thêm sức manh cho em.

Linh cười. mắt nheo nheo trêu chọc :

− Thật ư ?

− Thật - Đan cũng cười , rồi như sực nhớ ra điều gì đó , Đan vỗ vỗ vào bàn tay Linh hỏi - CHuyện chị và anh chàn thuỷ thủ sao rồi ?

Linh nhún vai cười :

− Đó là chuyện nhỏ , để tính sau.

− Trời đất ! Chuyện quan trọng cả đời như vậy mà chị cho là nhỏ. Thế chuyện lớn là gì ?

Linh cười bí mật :

− Hôm khác , chị sẽ nói với em chuyện này. Còn bây giờ...- Linh đứng dậy - chị phỉ về thôi. À ! Ngày mai nhớ đến chỗ xin việc cho đúng giờ nha cô bé. CHiều mại. chị sẽ ghé lại xem kết quả. Nhớ là không được gây sự đo

nghe.

Nụ cười trên môi chị em Đan chưa kịp mở hết " volume " thì đúng lúc ấy , bên ngoài có tiếng gõ cửa , kèm theo là giọng gay gắt của một người đàn ông :

− Linh ! Con Linh đâu rồi ?

Không hẹn mà Linh và Đan cùng giật thót.

− Trời ơi ! Ba..chị Linh về đi. Ba. ..

Đan lính quýnh.

Nhưng Linh chưa kịp mặc áo mưa vào thì cánh cửa bật mở và ông Hiền xuất hiện ở ngạch cửa. Mắt ông trừng trừng nhìn Linh :

− Linh ! Ba đã nói bao nhiêu lần rồi , là con không được tới đây. Tại sao con cãi lời ba ?

− Ba ! Nhưng Đan là em. ..

− Nó không phải là em con. Nó là con của một người đàn bà trắc nết. Còn mày nữa - Ông Hiền quay sang Đan - Mày đã đủ lông đủ cánh rồi , thì tao cấm mày không được bám theo con Linh , nghe chưa ?

Nói xong , ông Hiền nắm tay Linh lôi ra ngoài. Đan đứng chết sững , tờ giấy ghi địc chỉ trong tay nàng nhào nát từ lúc nào.

Sáng hôm sau , trời vẫn còn mưa lất phất.

Đan đứng thật lâu bên cửa sổ nhìn trời. Một lúc sau , nàng quay lại lấy chiếc áo mưa treo trên giá mặc vào người. Phải đi thôi. - Đan nghĩ - và nàng bước ra ngoài thật.

Trời mưa , đường phố vắng hơn thường ngày. Đan cúi mặt , lầm lũi bước. Vài chiếc xích lô trờ tới gọi mời , nhưng Đan đều lắc đầu từ chối. Từ mjà đến chỗ xin việc có xa xôi gì lắm đâu , chỉ cách hai cây số. Vả lại , Đan vốn có thói quen thích đi trong mưa. Mùa mưa gợi cho nàng biết bao là kỷ niệm của một thời chập chững bước vào đời.

Mưa không lớn lắm , nhưng đủ để thấm lạnh. Đan bướng bỉnh bước , mặc cho mưa rơi trên mặt , mưa rớt trên vai... Mưa phủ một lớp dày trên chiếc áo mưa đã cũ , tạo thành một đường chảy dài. Rồi cuối cùng Đan cũng đã đến nơi cần đến. Đan đứng trước một nhà máy dệt nổi tiếng trong thành phố. Và như để kiểm tra lại , Đan hơi lùi xa về phía sau một tí , ngắm tấm biển treo trước cổng nhà máy dệt Minh Thái , số...đường....Đúng là chỗ này rồi !

Đan mạnh dạn bước lại phía cửa nhỏ bên trái , nơi có một anh chàng bảo vệ đang đứng. Thấy Hải Đan đến gần , anh ta giả vờ không để ý , ngước mắt nhìn trời.

− Xin lỗi anh , tôi có thể vào gặp giám đốc một chút , được không ?

Anh chàng bảo vệ quay lại , ngắm nghía Đan một lúc , đoạn nheo mắt hỏi :

− Giấy giới thiệu đâu ?

Đan mở to mắt nhìn anh chàng bảo vệ nghi ngờ. Chính giám đốc cho đăng báo tìm người thì làm gì có giấy giới thiệu. Hay là " hắn " định ra oai đây ? Đan chưa kịp nói gì thì " gã " đã phán :

− Không có giấy giới thiệu , giám đốc không tiếp đâu.

− nhưng. ..

− Tất cả những người đến đây xin việc đều được gửi gắm từ trước. Anh ta lại nói , giọng lạnh băng làm Đan...đau đầu. Nàng mím môi im lặng. vậy mà chị Linh nói nghe dễ như chơi rằng " chắc chắn người ta sẽ nhận ". Thế nhưng đến đây mới biết chỉ vào cổng thôi đã vất vả. Làm gì bây giờ ? Về ư ? Không. Đan buốc lòng phải xuống nước nhỏ :

− Tiếc là tôi chẳng quen biết một ai ở đây cả. Hay la anh cứ cho tôi vào thử mốt lần xem sao. Anh biết không ? Hiện giờ tại tôi đang thất nghiệp , tôi rất cần việc làm. Nếu anh giúp được , ơn này tôi không quên.

Anh chàng bảo vệ há miệng định nói gì đó thì Đan lại tiếp tuc bồi thêm :

− À ! Hay là chút nữa vào gặp giám đốc , tôi sẽ nói : Tôi là người nhà của anh. Biết đâu giám đốc lại chẳng ưu tiên.

− Không được - Anh chàng bảo vệ nhăn nhó trông thật buồn cười. - Cô mà nói quen vớ tôi thi bị đuổi tức khắc. Thôi được rồi , cô vào đi , liệu mà nói với ông ấy. Này ! Giám đốc thường làm việc ở phòng đầu của dãy bên trái từ ngoài vào. Cô cứ bỏ áo mưa bên ngoài , nghe chưa ?

Đan mỉm cười phô những chiếc răng xinh xắn :

− Cám ơn anh.

− Khoan đã !

Đan khựng lại :

− Gì vậy ?

Anh chàng bảo vệ ân cần đến gần nói nhỏ vào tai Đan , vẻ quan trọng :

− Giám đốc khó tính lắm đấy. Ông ấy không phải dễ dãi như tôi đâu.

− Tất nhiên rồi. Vì nếu không , ông ấy đã ở ngoài này và....thay anh làm bảo vệ.

Nói xong Đan mỉm cười quay đi , không kịp cho anh chàng bảo vệ ném nụ cười méo xệch.

Giờ làm việc , bên ngoài nhà máy không một bóng người. Tất cả đã vào ca , chỉ còn vọng lai tiếng máy nổ đều đều. Đan đi thẳng đến phòng thường trực , nơi đây cũng không có người. Nàng cởi áo mưa treo lên giá và đi vễ dãy phòng giám đốc. Đan khựng lại hơi thất vọng , ba phòng liên nhau đêu đóng cửa.

− Ai đấy ?

Đan giật mình quay lại. Trước mặt nàng là một người đàn ông cao to , mặc bộ đồ bảo hộ lao động màu xanh , nón cũng màu xanh. Trên tay anh ta là một số ốc vít , kềm , búa...Chà ! hắn là một tay kĩ thuật có hạng đây. - Đan nghĩ.

− nè , cô kia ! Một lần nữa tôi hỏi , cô là ai ?

Đan mở to mắt , bấy giờ nàng mới để ý đến giọng nói khó chịu của người đàn ông , nhưng Đan vẫn chưa muốn trả lời. Lần này thi anh ta lớn tiếng thật :

− Tôi hỏi , cô là ai ?

− Tôi là Hải Đan. - Đan chợt thấy nóng mặt - Sao các người ở đây toàn là khó tính không vậy ? Ai cũng có thể quát nạt được , từ bảo vệ đến công nhân ..

Người đàn ông đẩy chiếc nón bảo hộ lên khỏi đầu để lộ gương mặt đẹp trai. Anh ta không già lắm như Đan nghĩ , nước da sạm và bộ ria mép cao ngạo. Hải Đan hơi lùi về phía anh một chút , tròn mắt. Sao mà anh ta giống Minh quá nhỉ ? Hay là. ..

− Sao cô ngừng ngang vậy ? NÓi tiếp đi , tôi đang nghe đây. Qúa lắm ! - Anh ta có vẻ giận - Cô vào đây làm gì ? Nếu muốn tìm người quen thì ra ngoài nhờ bảo vệ kìa.

Đan trở lại với bản tính lạnh lùng cố hữu của mình. Sự giống nhau kỳ lạ giữa Minh và người đàn ông này rõ ràng đã làm cho nàng không vui :

− Đúng là tôi đang muốn tìm một người thật , nhưng người đó không quen mà hoàn toàn xa lạ.

− Ai ?

Đan ngẩng lên không vội trả lời câu hỏi của người đàn ông :

− Anh có thể cho tôi ngồi tạm đâu đó , được không ? Chân tôi mỏi nhừ , chỉ một lúc nữa thôi tôi có thể...xỉu ở đây đó.

Câu nói nửa đùa nửa thật của Đan đã làm cho người đàn ông khỏi lúng túng. Mấy lần anh ta định bỏ đi , nhưng không hiểu sao vẫn không đi được. Anh ném kiềm , búa và một góc và loay hoay tìm chìa khóa. Và lần này " nguy hiểm " hơn nữa , là anh đã " dại dột " mở cửa.

Không chờ mời , Đan sà vào ngồi xuống ghế. Mái tóc dày của nàng lúc nãy còn ướt mưa giờ đã khô. Đan ngả người ra sau thành ghế một lúc , nhắm mắt lại để tìm một chút thoải mái. Mãi sau Đan mới mở mắt. Đan nhận ngay ra ánh mắt rất lạ của anh chàng " có ria " đang hướng thẳng về phía mình. Ánh mắt làm nàng bối rối. Đan tự trấn tĩng bằng cách đặt câu hỏi :

− Tôi có thể gọi anh là gì được ?

− Thái , Lâm Thái

Đan nhìn anh một lượt khắp căn phòng :

− Hẳn anh là trợ lý giám đốc ?

Thái không trả lời , anh hỏi lại :

− Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy của tôi.

Đan ngẫm nghĩ một lúc , đoạn nàng nhún vai , nói :

− Tôi tìm giám đốc.

Mặt Thái thoáng thay đổi , song anh nói ngay :

− Tiếc là giám đốc đi vắng rồi. Nếu tôi đoán không lầm thì cô đến đây để xin việc làm thì phải ?

Đan gật đầu thay cho câu trả lời :

− Vậy thì tôi có thể trả lời cho cô biết rằng : Trước đây vài ngày , nhà máy chúng tôi đã nhận đủ người.

Câu nói của Thái như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt Đan. Nàng thất vọng ra mặt. Vậy là tiếp tục nằm nhà ư ? Không , Đan không thể chịu nổi cảnh ăn bám mẹ. Đan nhìn Thái cầu cứu , nhưng anh chàng vẫn dửng dưng như không. Đan mím môi , một chút tự ái len lỏi vào lòng. Thái làm sao hiểu được người ngồi trước anh ta đang khổ sở nhường nào ? Anh ta chỉ là một người thừa hành lệnh của giám đốc như vậy là vẫn còn hy vọng.

− Giờ cô có thể về được. - Thái gợi ý.

− không.

− Trời đất ! Tôi đã trả lời rồi , cô còn chờ gì nữa ?

− Tôi chờ gặp giám đốc.

− nhưng biết chừng nào ông ấy mới về ?

− Tôi sẽ đợi đến trưa , đến chiều , suốt ngày nay...- Đan bướng bỉnh.

− Để làm gì ?

− Để xin một chân...thư ký cũng được ,

Đến nước này thi Thái đỏ mặt nhăn nhó :

− Giám đốc có hai , ba cô thư ký rồi , còn chỗ đâu để dành cho cô ?

− Thì...thêm một người nữa có sao đâu ?

Đan nói bừa. Chính nàng cũng không ngờ hôm nay mình lại dạn dĩ và già mồm đến như vậy. Tự dưng Đan thấy thích trêu chọc anh chàng " Thái ria " này.

Thái cau mày , lắc đầu. Anh đi đi lại lại trong phòng , vẻ khó nghĩ. Thường ngày Thái vẫn được xem là người khó tính và nóng nảy , thế mà đứng trước cô bé nhỏ nhắn này , anh lại thấy lúng túng. Anh nóng giận , bực bội nhưng không thể cư xử một cách thô lỗ được. Anh hoàn toàn bị mất khả năng phản kháng bởi đôi mắt hớp hồn kia.

− Nè , cô Đan ! Tôi muốn cảnh cáo cô một việc , là cô không được mang giám đốc tôi ra đùa nghe chưa ?

− Đùa à ? Thì ra nãy giò anh vẫn chưa tin tôi ư ? Tôi nói thật đó. Và nếu có giám đốc anh ở đây , tôi...tôi cũng nói như vậy.

Lần này thi Thái không chịu đựng được nữa , mặt anh đỏ gay :

− Thật tôi chưa thấy ai đến xin việc mà ăn nói lạ lùng như cô.

Đan mỉm cười , nhưng không phải là " nụ cười phát ra để làm giàu cho người nhận " như cách nói của chị Linh , mà là nụ cười rất riêng , rất tự nhiên :

− Trước khi đến đây , bà chị tôi cũng đã mang tôi ra " giáo huấn " một hơi đủ thứ chuyện , nhưng khi đến đây thì tôi không còn nhớ gì cả. Nhưng suy cho cùng tôi thấy mình không cần thiết phải làm giống người khác , tức là phải tỏ ra dịu dàng , cởi mở và luôn luôn mỉm cười. Mục đích của tôi đến đây là để xin việc. Nếu được thì tôi sẽ về ngay. Còn nếu không thì....tôi vẫn cứ ngồi đây , vì nơi đây là cửa cuối cùng mà tôi gõ.

Thái lắc đầu chào thua thái độ " lì lợm " của Đan :

− Thôi được rồi. Nếu cô tha thiết muốn đi làm , thì tôi sẽ giới thiệu cô với một cơ quan sở thuộc chi nhánh của nhà máy này.

− Ồ ! Vậy mà nãy giờ anh không nói. - Đan mừng ra mặt - Thế cơ sở đó ở đâu ?

− Cách đây ngoài một trăm cây số , ở một thị trấn nhỏ ven sông. Vấn đề còn lại là cô có đủ can đảm rời thành phố mà ra đi không ?

Đi xa ư ? Đan hoàn toàn bất ngờ trước trường hợp này. Nàng ngôi im nghĩ đến người bầu bạn với mẹ. Đan chẳng làm được gì , nhưng đi làm về có Đan , mẹ cũng vui. Mẹ đã sắp đến tuổi nghỉ hưu , Đan muốn thay mẹ lo toan mọi việc để bà được nghĩ ngơi. Thế mà giờ đây có việc làm rồi , nàng lại đắn đo không biết phải thế nào.

− Thế nào , cô không muốn đi làm nữa chứ ?

− Không , anh ghi cho tôi địa chỉ đi. - Đan nghiêm mặt - Bao giờ tôi nhận việc được ?

Thái nhìn thẳng vào mắt Đan để tìm câu trả lời chính xác. Bao nhiêu người đến đây xin việc , nhưng khi nghe nói đến việc rời thành phố về một vùng quê xa xôi nào đó là họ tự động rút lui. Vậy mà...có lẽ Đan không đùa , nàng nói thật. Đan bây giờ khác xa Đan lúc nãy. Cứng cỏi và lạnh lùng. Thái muốn rút lại câu nói vừa rồi , nhưng không còn kịp nữa vì anh đã ghi xong địa chỉ.

− Nếu cô muốn ngày mai tôi sẽ cho người đến đưa cô đi.

Đan lắc đầu đứng dậy , rời khỏi ghế :

− Cảm ơn anh đã có lòng nghĩ đến tôi , nhưng đi bằng đôi chân mình vẫn thích hơn anh Thái à. Chào anh.

Rồi Hải Đan bỏ đi ra cửa. Nàng cố tỏ ra bất cần , thật bình thản trước quyết định vừa rồi. Đan không muốn lộ sự yếu đuối của mình.

Lâm Thái nhìn theo Hải Đan khác xa với những người con gái mà anh đã gặp bướng bỉnh va tự tin. Thật lâu Thái mới nhớ ra , anh chạy theo gọi với :

− Để tôi gọi tài xế đưa cô về nhé ?

− Không cần. - Đan nói mà không quay lại - Một mình tôi đi bộ về được rồi.

Và nàng bước thẳng lưng.