Chương 1
Dường như định mệnh đã khiến Adam Kent, Công tước Ridgeway bỗng dưng thích đi bộ về nhà sau khi xem kịch ở nhà hát Drury Lane. Để rồi định mệnh ấy khiến anh nhìn thấy cô lúc đó, một cô gái điếm đang đứng tựa mình vào một bên nhà hát chờ đi khách. Dáng vẻ câm lặng của cô quá khác biệt so với các ả điếm thông thường khác, sự khác biệt khiến anh tò mò và không thể dời mắt đi. Anh quyết định lại gần để mua một đêm ái ân vui vẻ. Tuy nhiên, đêm ái ân rốt cuộc lại không vui vẻ như Adam mong đợi mà lại khiến anh chất chứa đầy cảm giác tội lỗi và day dứt khi phát hiện cô gái điếm đó lại là một trinh nữ. Adam không thể gạt đi ý nghĩ rằng cái nghèo và sự tuyệt vọng đã xô đẩy cô gái đó xuống thân phận làm gái đứng đường mạt hạng. Không ngăn được cảm giác phải có trách nhiệm với cô, Adam cử thư ký đi tìm kiếm cô suốt bốn ngày trời. Anh cho cô một công việc mà cô hết sức trông đợi: gia sư cho cô con gái năm tuổi của anh. Fleur vui sướng nhận việc mà không hề biết rằng ông chủ của mình chính là người đàn ông cô mong cả đời không gặp lại, người đàn ông đã mua sự trong trắng của mình, người đàn ông vẫn hiện về trong những cơn ác mộng của cô sau đêm hôm ấy. Chính bởi vậy, Fleur tưởng như trái đất sụp đổ xuống chân mình ngay giây phút gặp mặt ông chủ. Cô nghĩ ngay đến khả năng ông chủ giả vờ che mắt thiên hạ khi thuê cô làm gia sư; nhưng mục đích chính là để cô làm tình nhân phục vụ mình như các gã quý tộc khác. Thật bất ngờ, Adam đã chứng minh cho cô thấy điều ngược lại. Anh thề sẽ không động vào cô và bảo vệ cô như những người làm công khác của mình. Dưới mái nhà của Adam, Fleur khám phá ra anh từng là một chàng trai với vẻ ngoài hoàn hảo. Với tước vị được thừa kế, anh có thể sống cả đời trong hạnh phúc và giàu sang với người bạn gái xinh đẹp đã đính hôn của mình, nhưng anh không làm vậy. Anh đã xung phong ra chiến trường rồi sau đó trở về với vết sẹo gớm ghiếc trên mặt và những vết thương cứ nhức nhối hành hạ anh mỗi khi trời trở gió. Đau khổ hơn, khi ấy, người anh yêu hết lòng cũng đã kịp quên anh và gieo mình vào một tình yêu với người đàn ông khác, oái ăm thay lại chính là em trai cùng cha khác mẹ với anh, người tưởng như đã được thừa hưởng từ anh tất cả nếu anh tử trận. Anh kết hôn và duy trì hôn nhân bằng tất cả tình thương và trách nhiệm với người vợ đã trót mang trong mình giọt máu và hình bóng của người khác. Cũng tại đây, Adam, người đàn ông tưởng như mình không thể yêu được lần nữa và Fleur, người con gái thề sẽ không để ai động vào mình lần nữa đã dần dần đồng cảm và tìm thấy nhau. Họ đến với nhau bằng tình yêu đầy trong sáng và cao cả. Họ quyết định dành cho nhau trọn vẹn một đêm, một đêm cho mãi mãi cuộc đời; để sau đó Adam sẽ trở về với những gánh nặng và trách nhiệm nặng nề mình đã mang. Nhưng họ có giữ được lời hứa, có xa được nhau với tình yêu sâu đậm như vậy hay không? Bí mật nào đứng sau quyết định bán mình của Fleur? Uẩn khúc nào trong cuộc sống gia đình của Adam? Hãy tìm đọc để cảm nhận những hóa giải tài tình cho các vấn đề trên dưới ngòi bút của Mary Balogh. Tác giả hàng đầu của dòng sách lãng mạn lịch sử. Người đã xuất sắc giành 7 giải thưởng của Waldenbooks, 2 giải thưởng của B. Dalton, Giải thành tựu trọn đời của Romantic Times… Tiểu thuyết lịch sử xuất sắc nhất năm 1991 do các nhà phê bình của Tờ Romantic Times bình chọn. Top 100 tiểu thuyết lãng mạn đáng đọc nhất do người đọc bình chọn. Thông tin tác giả Mary Balogh là một cái tên Hungary ( Balogh được phát âm là Kellogg). Là tác giả của dòng giả sử lãng mạn lấy bối cảnh chủ yếu là ở Anh và Wales. Tuy viết về dòng giả sử lãng mạn nhưng nữ anh hùng trong truyện của bà lại không là những quý bà quý cô mà thường là sự sa ngã, những cô nàng lẳng lơ, nữ tội phạm và gái điếm. Bà là tác giả của hơn 60 cuốn tiểu thuyết xuất bản và hơn 30 tiểu thuyết. Tác phẩm đầu tay là: A Deception Masked (1985). Tác Phẩm mới nhất là bộ truyện The Survivors' Club Septet (2012) Mary Balogh (tên thật là Mary Jenkins) sinh năm 1944, là nhà văn Canada viết truyện lãng mạn lịch sử nổi tiếng với hơn 60 tiểu thuyết và 30 truyện ngắn đã được xuất bản. Tiểu thuyết đầu tay A Marked Deception đã đem về cho bà giải Tác giả mới viết về tiểu thuyết lịch sử xuất sắc nhất (Best New Regency Writer) của Romantic Times. Mary Balogh nhận được rất nhiều giải thưởng như:bảy giải thưởng của Waldenbooks, hai giải thưởng của B. Dalton, Giải thành tựu trọn đời của Romantic Times... “Em thật sự tin rằng ta mang em về đây làm tình nhân ư?” Công tước gặng hỏi. Anh nhìn sâu vào đôi mắt Fleur, trong khi xiết chặt tay nàng. “Chẳng quan trọng nữa rồi.” Fleur đáp lời, mắt nhìn xuống đôi tay đang níu giữ, nửa muốn rút ra, nửa muốn nắm chặt đôi tay ấy như cách chúng đang siết lại tay mình. Muốn tựa trán vào vai anh. Muốn tin anh, và quên đi tất cả. Fleur ngước lên, nhìn vào khuôn mặt khó dò, nghiêm nghị đầy sẹo mà nhiều tuần liền cứ lởn vởn trong từng cơn ác mộng của nàng, thế nhưng cũng chính khuôn mặt ấy đã hôn nàng trong những giấc mơ mới đây, để rồi khao khát được âu yếm và yêu thương cứ nhất lượt tràn về. Nàng cắn môi khi khuôn mặt anh trở nên mờ ảo. Và lại cắn chặt hơn đến rỉ máu lúc anh nâng từng bàn tay nàng lên môi hôn. “Quan trọng đấy,” anh khẽ khàng. Và thật sự quan trọng, rất quan trọng.” “Ngài khóc đấy ư?” cô tựa má lên vai anh.“Đừng, tình yêu của em. Em không định chất thêm gánh nặng cho ngài. Em chỉ muốn ngài biết rằng ngài được yêu và sẽ mãi như vậy.” “Fleur.” giọng anh khàn đi vì nước mắt. “Ta chẳng có gì cho em cả. Ta buộc phải trung thành với người khác. Ta đã không muốn chuyện này xảy ra. Rồi em sẽ gặp một người khác. Khi ta đi rồi em sẽ quên ta và sẽ hạnh phúc thôi.” Cô đã chọn dâng hiến cho anh. Chỉ mình anh. Một lần duy nhất này và mãi mãi. “Em không đòi hỏi điều gì đáp lại. Em chỉ muốn tặng ngài một thứ, Adam. Một món quà tự nguyện, không ràng buộc. Tình yêu của em. Không phải gánh nặng, mà là một món quà. Để ngài mang theo khi ra đi, dẫu cho hai ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.” Anh ôm lấy gương mặt cô và đắm mình vào đó. “Fleur, người yêu dấu của ta. Bên ngoài nhà hátDrury Lane ta đã nhận ra em là tình yêu của đời mình. Nhưng đã quá muộn em yêu, đã muộn mất sáu năm. Ta chỉ có đêm nay để cho em...” Chương 1 ĐÊM KHUYA, đám đông bên ngoài nhà hát Drury Lane đã giải tán hết. Chiếc xe ngựa cuối cùng chở hai người đàn ông đang dần mất hút nơi cuối phố. Những người đi bộ đến xem kịch cũng đã về từ lâu. Dường như quý ông cao ráo mặc áo choàng đen và đội mũ là người duy nhất chưa về. Anh vừa khước từ lời mời quá giang từ chiếc xe ngựa cuối cùng mới rời đi, giải thích với bạn rằng anh thích đi bộ về nhà hơn. Thế nhưng, anh chưa phải là người duy nhất còn lại trên đường. Đưa mắt nhìn quanh, anh bắt gặp một hình dáng lặng lẽ đứng tựa vào nhà hát, sắc áo choàng của cô ta chỉ sáng hơn màu của màn đêm đôi chút - rõ là ả điếm lề đường bị rớt lại bởi kém may mắn hoặc không hấp dẫn bằng những ả khác, và đêm nay đã tuột mất mọi cơ hội bắt được khách sang. Cô ta không cử động, và trong mà đêm đen như thế này, chẳng thể biết được cô ta có đang nhìn anh hay không. Cô ta có thể chẳng hề ngại ngần tiến về phía anh. Cô ta có thể bước ra từ bóng tối và mỉm cười với anh. Cô ta có thể mời gọi, ra giá. Cô ta cũng có thể vội vã đi tìm một địa điểm khác dễ bắt khách hơn. Nhưng cô ta chẳng làm gì cả. Còn anh cứ đứng nhìn cô ta chằm chằm, tự hỏi mình nên bắt đầu chuyến cuốc bộ cô đơn như đã định hay có một đêm hoan lạc ngoài dự kiến. Không thể nhìn rõ cô ta, nên anh không biết liệu cô ta có trẻ trung, hấp dẫn, xinh đẹp và sạch sẽ - dù chỉ đạt một trong những yêu cầu trên thì cũng đáng công anh thay đổi kế hoạch. Nhưng chính sự bất động của cô ta mới là thứ khơi gợi trí tò mò. Anh nhận ra cô ta đang nhìn mình bằng đôi mắt đen thẳm như màn đêm trong khi đi về phía ấy. Cô ta mặc áo choàng, nhưng không đội mũ bonnet[1]. Mái tóc cô ta được búi gọn sau đầu. Chẳng thể đoán được cô ta bao nhiêu tuổi hay đẹp đến mức nào trong đêm tối. Cô ta không nói gì, không nhúc nhích. Cô ta không đưa đẩy, cũng chẳng cất một lời mời gọi nào. [1] Mũ tròn, có vành, dây buộc dưới cằm mà phụ nữ thời xưa hay đội. Anh dừng lại khi chỉ còn cách cô ta vài bước. Cô ta chỉ cao đến vai anh - cao hơn trung bình một chút - và mảnh dẻ. “Cô muốn làm việc đêm phải không?” Cái gật đầu của cô ta gần như không thể nhận ra. “Thế giá của cô bao nhiêu?” Cô ta lưỡng lự rồi đưa ra một con số. Anh im lặng quan sát cô ta trong một lúc. “Và chỗ đó gần đây chứ?” “Tôi chẳng có chỗ nào cả.” Cô ta trả lời, giọng nói nhẹ nhàng, chẳng hề chát chúa hay mang trọng âm khu Đông[2] như anh nghĩ. [2] Khu Đông là khu ổ chuột của London. Dân sống ở đây ít học, lại lỗ mãng nên cách nói năng bỗ bã, âm giọng nặng trịch chứ không được nhẹ nhàng, thanh thoát như giới quý tộc. Anh nheo mắt nhìn cô ta. Lẽ ra anh nên bắt đầu chuyến tản bộ về nhà, với suy tư làm bạn đồng hành như đã định. Anh chưa bao giờ lang chạ với gái lề đường trong quán trọ. “Phố bên cạnh có một nhà trọ.” Anh đề xuất và xoay người đi về hướng đó. Cô ta đi cạnh anh. Họ không nói thêm lời nào với nhau. Cô ta chẳng có động thái nào chứng tỏ muốn khoác tay anh. Anh cũng không định mời cô ta khoác tay. Bước theo anh vào quán rượu Bò và Sừng ồn ào, đông đúc, cô ta đứng nép sau vai khi anh thuê một phòng ở trên lầu qua đêm và trả tiền trước. Cô ta đi theo anh lên cầu thang, bước chân khẽ đến nỗi trước khi lên đến đỉnh cầu thang anh phải ngoái lại để chắc rằng cô ta vẫn còn đó. Anh để cô ta vào phòng trước, rồi đóng cửa và cài chốt lại. Anh đặt cây nến duy nhất đã mang lên cùng vào đế nến có móc treo ở trên tường và thắp sáng. Tiếng ồn ào bên dưới vẳng lên tận đây. Cô gái điếm đứng ngay giữa phòng và nhìn anh. Cô ta trẻ măng, dù không còn là thiếu nữ nữa. Chắc trước đây cô ta cũng xinh đẹp lắm, nhưng lúc này khuôn mặt ấy gầy gò và nhợt nhạt, môi khô và nứt nẻ, đôi mắt xám thâm quầng. Mái tóc màu đỏ sẫm, chẳng chút óng ả hay được vấn cầu kỳ, chỉ buộc đơn giản bằng dây ruy băng. Vị quý tộc bỏ mũ, cởi áo choàng, và thấy ánh mắt cô ta rà khắp gương mặt mình, dọc theo vết sẹo lởm chởm kéo dài từ đuôi mắt trái qua má xuống đến khóe môi rồi biến mất dưới cằm. Anh biết rõ mình trông đáng sợ với mái tóc đen chẳng vào nếp, đôi mắt đen cùng cái mũi khoằm quá to. Bất giác, anh nổi giận khi cảm thấy mình xấu xí trong đôi mắt ả điếm mạt hạng này. Anh băng qua phòng, giật mạnh chiếc áo choàng xám mà cô ta không định cởi, và ném qua một bên. Bất ngờ làm sao, dưới lớp áo choàng, cô ta chỉ mặc một chiếc váy lụa dài tay giản dị màu xanh dương, phần cổ áo được khoét vừa đủ đến ngực và chiết eo hơi cao. Chiếc váy, dù sạch sẽ, nhưng có phần rũ rượi và nhăn nhúm. Anh đoán đây là món quà của một vị khách cho một đêm hài lòng vài tuần trước và từ đó đêm nào cô ta cũng mặc. Cằm cô ta hơi hếch lên. Cô ta không rời mắt khỏi anh. “Cởi váy ra,” anh ra lệnh, bực bội trước sự im lặng và vẻ khác biệt của cô ta với những ả điếm anh từng biết thời trai trẻ và quân ngũ. Ngồi xuống chiếc ghế tựa lớn bên cạnh lò sưởi trống rỗng, anh nheo mắt nhìn cô ta. Trong giây lát, cô ta không nhúc nhích, nhưng rồi bắt đầu lần lượt cởi đồ. Cởi được món nào cô ta lại gấp thẳng thớm, đặt xuống sàn nhà. Cô ta chẳng còn nhìn anh mà chỉ chú tâm vào việc đang làm. Đến khi chỉ còn lại mỗi váy lót, cô ta ngập ngừng, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn nhà. Nhưng rồi cô ta cũng cởi nốt nó, kéo qua đầu, gấp lại như những thứ khác, để trên đống đồ một cách gọn ghẽ. Cô ta buông thõng hai tay bên mình và lại đăm đăm nhìn anh bằng ánh mắt bình lặng như ban nãy. Cô ta quá mãnh dẻ. Đến mức mong manh. Và có nét gì đó ở đôi chân dài thanh mảnh, bờ hông nhỏ nhắn, vòng eo thon và bầu ngực rắn chắc vươn cao, khuấy động người đàn ông đang quan sát. Lần đầu tiên anh cảm thấy hài lòng khi đã chọn cô ta. Đã lâu lắm rồi anh không quan hệ với ai. “Xõa tóc ra,” anh ra lệnh. Và cô ta nhấc đôi tay mảnh mai làm theo lời anh, cẩn thận đặt những chiếc kẹp tóc xuống cạnh xấp đồ. Mái tóc cô ta xõa qua vai, lòa xòa trước mặt và buông dài ngang lưng lúc cô ta đứng thẳng lên. Mái tóc sạch sẽ, suôn thẳng, không hẳn là màu đỏ, cũng chẳng phải là vàng. Cô ta đưa tay vén một sợi tóc vương trên môi, mắt vẫn nhìn anh không chớp. Lúc này đây anh cảm thấy dục vọng trào dâng. “Nằm xuống giường,” anh ra lệnh cho cô ta lúc đứng dậy và bắt đầu cởi quần áo. Cô ta vén chăn và nằm xuống một bên giường, chân duỗi thẳng, tay xuôi theo người, lòng bàn tay úp xuống nệm. Cô ta chẳng hề phủ chăn lên người, chỉ nghiêng đầu sang một bên và quan sát anh. Anh cởi hết áo quần, không thèm che cơ thể lõa lồ, ngạo nghễ phơi bày những vết sẹo lồi dọc bên sườn trái và chân trái. Chúng gớm ghiếc đến nỗi, dù nhìn từ xa qua gương, chính anh cũng phải nhăn mặt ghê tởm, thế nhưng con người xa lạ kia lại chẳng mảy may cảm xúc. Mắt cô ta nhìn lướt qua chúng rồi thản nhiên quay lại khuôn mặt anh. Ả điếm này, cô ta thật can đảm. Hay cô ta không được phép thể hiện cảm xúc, cho dù hết sức ghê tởm với khách trước khi được trả tiền. Anh điên tiết. Tức giận với chính mình vì đã ngỏ lời với một ả điếm, điều anh chưa từng làm trong nhiều năm trời. Giận dữ vì đã cảm thấy ngượng ngập và xấu hổ trước cô ta. Và tức tối vì cô ta tỏ vẻ thờ ơ khi nhìn thấy cơ thể anh. Nếu cô ta làm được thế, vậy thì anh cứ việc sử dụng cô ta theo cách cô ta đáng được hưởng. Anh nghiêng tới và túm lấy bắp tay, kéo cô ta nằm ngang giường. Anh giữ hông cô ta, kéo tới trước cho đến khi đầu gối cô ta chạm cạnh giường, chân đặt xuống sàn. Anh trượt tay vào giữa hai bắp đùi, dùng đầu gối đẩy rộng chân cô ta, rồi cong chân mình dựa vào thành giường. Bàn tay anh xòe rộng giữa hai bắp đùi, ngón cái lần tìm và mở rộng lối vào nơi sâu kín của cô ta. Cô ta hạ mắt xuống, nhìn theo khi anh chỉnh vị trí và thúc vào trong bằng một nhát sâu, mạnh. Anh nghe tiếng hét của cô ta tắc nghẹn nơi cổ họng, thấy đôi môi cắn chặt và cặp mắt nhắm nghiền. Anh cảm nhận cơ thể cô ta căng ra như tự vệ. Và anh chờ đợi, vẫn vùi sâu bên trong cô ta, nhìn đôi mắt đang khép kín cho đến khi cô ta thở đều đặn và thả lỏng cơ thể. Mắt cô ta lại tiếp tục dán chặt vào anh. Anh trượt tay xuống lưng cô ta, giữ cô ta nằm yên trên đệm khi anh ngả người và tìm kiếm khoái lạc mình đã mua. Hai tay trải rộng ra hai bên mái tóc xõa về một bên, cô ta vẫn nằm bất động, không còn căng thẳng khi anh thúc vào nhanh và sâu, mắt lang thang trên những vết sẹo của anh và chỉ nhìn xuống một lần để xem anh làm gì với mình. Anh nhắm mắt lúc khoái cảm phun trào, đầu cúi gằm cho đến khi cảm nhận được hơi thở cô ta trên tóc mình. Và cảm giác hối hận không tả xiết đột nhiên nhói lên giữa đê mê thỏa mãn. Anh đứng thẳng và rút khỏi người cô ta. Rồi quay sang chậu rửa đối diện chân giường, anh đổ chỗ nước lạnh từ bình ra chậu, nhúng chiếc khăn thô ráp, vắt khô và quay lại giường. “Đây,” anh vừa nói vừa đưa khăn cho cô ta. Cô ta chỉ khép mỗi chân lại, vẫn nằm im. Chân vẫn chạm sàn. Mắt vẫn mở to. “Dùng cái này mà lau.” Anh liếc qua chỗ máu dính trên hai bắp đùi cô ta. Cô gái điếm nhấc tay với lấy chiếc khăn, nhưng nó run rẩy đến nỗi cô ta lại hạ phịch xuống đệm. Nghiêng đầu qua một bên, cô ta nhắm mắt lại. Anh cầm lấy tay cô ta, ngửa lòng bàn tay lên và đặt cái khăn vào đó. “Khi nào lau xong cô có thể mặc đồ vào,” nói xong anh xoay lưng mặc quần áo. Tiếng sột soạt khẽ khàng sau lưng anh chứng tỏ cô ta đã thoát khỏi trạng thái thất thần và đang làm việc anh vừa bảo. Khi mặc đồ xong và quay lại, anh thấy cô ta đang run lẩy bẩy cố gài lại ba nút trên cùng của áo choàng. Anh tiến tới vài bước, gạt tay cô ra và gài lại giúp. Qua vai cô ta, anh có thể thấy những vết máu lốm đốm trên khăn trải giường. Anh vừa phá trinh cô ta. “Cô ăn bữa cuối cùng lúc nào vậy?” Anh hỏi. Cô ta vuốt phẳng áo choàng, mặt cúi gằm nhìn xuống đất. “Khi ta hỏi, thì phải có câu trả lời.” Anh xẵng giọng. “Hai ngày trước.” “Lúc đó cô ăn gì?” “Ít bánh mì.” “Cô chỉ mới quyết định làm điếm ngày hôm nay thôi phải không?” “Không. Hôm qua. Nhưng không ai muốn tôi cả.” “Ta chẳng lấy làm lạ. Cô không biết cách làm người ta chú ý đến mình.” Anh lấy mũ, tháo chốt cửa và ra khỏi phòng. Cô ta đi theo ngay sau. Anh ngừng trên đỉnh cầu thang và nhìn quanh quán rượu ồn nào. Có một cái bàn trống trong góc khuất cuối phòng. Anh xoay lại, nắm lấy khuỷu tay cô tái, băng qua phòng tiến về phía cái bàn. Mọi vị khách trên đường đi đều liếc nhìn anh, nhìn bộ quần áo sang trọng, nhìn khuôn mặt khắc nghiệt đầy sẹo và ngay lập tức ngó lơ sang chỗ khác. Anh để cô gái ngồi xoay mặt vào trong và ngồi xuống phía đối diện. Anh chỉ thị cho cô phục vụ đi theo họ nãy giờ, đang nhún gối chào mang ra một đĩa thức ăn và hai vại bia. “Tôi không đói.” Cô ta nói. “Cô sẽ ăn.” Cô ta không cãi lại. Cô phục vụ mang ra một đĩa thịt đầy nóng hổi, hai lát bánh mì dày, bơ và anh ra hiệu đặt trước mặt cô gái kia. Vị quý tộc quan sát cô gái ăn. Dù cố gắng ăn thật chậm nhưng vẫn thấy rõ rằng cô ta đang rất đói. Cô ta trân trân nhìn những ngón tay vẫn còn run rẩy, dính thịt và vụ bánh mì, nhưng quán trọ bình dân này tất nhiên làm gì có khăn ăn. Anh rút từ túi chiếc khăn tay bằng vải lanh đưa cho cô ta, sau một thoáng lưỡng lự cô ta cũng cầm lấy và lau tay. “Cảm ơn ngài.” “Tên cô là gì?” Anh hỏi. Sau khi nhai hết miếng bánh mì trong miệng cô ta mới trả lời. “Fleur.” “Chỉ là Fleur thôi sao?” Anh chậm rãi gõ đầu ngón tay lên mặt bàn. Tay kia cầm vại bia. “Chỉ Fleur thôi,” cô ta điềm tĩnh đáp lời. Anh im lặng quan sát cho đến khi cô ta ăn hết mẩu bánh mì cuối cùng. “Ăn nữa không?” Anh hỏi. “Không.” Cô ta vội vàng ngước nhìn anh. “Không, cảm ơn ngài.” “Cô không muốn uống hết bia à?” “Không, cảm ơn ngài.” Anh trả tiền và họ rời quán rượu cùng nhau. “Cô từng nói cô không có chỗ để hành nghề. Cô không có nhà à?” “Có. Tôi có một căn phòng.” “Ta sẽ hộ tống cô về đó.” “Không.” Cô ta lưỡng lự trước cửa quán rượu Bò và sừng. “Chỗ cô ở cách đây bao xa?” “Không xa lắm. Khoảng một dặm.” “Ta sẽ đưa cô về gần đó. Cô còn ngây thơ lắm, chưa lường hết những gì có thể xảy ra với phụ nữ khi đi một mình trên đường đâu.” Đọc tiếp : Hạt Ngọc Ẩn Mình - Chương 2