Chương 1
Cô gái sững sờ, chiếc kiếng mát được tháo nhanh khỏi cặp mắt. Cả không nằm mơ. Căn nhà đã thay đổi hoàn toàn, nhưng cửa hàng bán sách vẫn là ''cửa hàng sách". Ba mẹ cô trúng số ư?Người phụ nữ đứng sau quầy tạp phẩm, trạc tuổi, ba mươi, không phải mẹ, cũng không phải chi Hai cô. Căn nhà đã đổi chủ?Cô gái bước nhanh vào trong nhà sách, vẫn không tháo khăn bịt mặt. Cô chưa kịp hỏi, chị chủ quầy đã niềm nở:– Em cần mua gì?Cô gái nhẹ giọng:– Dạ, chị cho em hỏi thăm. Chủ nhà này có ở nhà không chị?– Em muốn hỏi chủ mới hay chủ nhà cũ?Cô gái nhẹ giọng mình nhẹ tênh:– Dạ, em muốn hỏi ông bà Thạch ...Chị bán hàng chép miệng:– Em là gì củá họ? Em không biết gia đình họ đã gặp tai họa gì à?Cô gái run run:– Em ... em xa họ cả năm nay, bây giờ mới có dịp trở lại. Họ đã gặp chuyện gì hả chị?Chị bán hàng nói:– Nghe nói bà Thạch chết vì bệnh tim. Bà mới chết mấy tháng nay thôi. Ông Thạch bị tai nạn trong một lần đi tìm cô con gái út. Ông bị bọn côn đồ đánh gãy chân ...Chị bán hàng nói tới đó liền ngưng vì gặp khách vào mua đồ. Cô gái khuỵu xuống nền nhà, ngất lịm sau câu chuyện nửa vời của chủ nhà. .... Hạnh Thùy mở mắt. Cô nghe rất nhiều tiếng xì xầm nói chuyện. Người ta đang nhắc đến tên cô và bà mẹ cô.Hạnh Thùy bật dậy. Cùng lúc những tiếng gọi bật lên:– Hạnh Thùy tỉnh rồi?– Chị Thùy ...– Thùy ơi ...Cô đưa mắt nhìn. Thùy đang ở phòng khách nhà cô Trân. Mười lăm tháng, Thùy không về đây, nhưng phòng khách nhà cô Trân vẫn như cũ Nhỏ Loan đang ngồi kế bên Thùy. Mười lăm tháng, nhỏ Loan xinh hẳn lên, chỉ duy nhất da nó vẫn ngăm đen.Loan đưa cho Thùy ly nước chanh:– Chị Thùy uống cho khỏe.CôTrân mỉm cười:– Uống đi cháu! Chuyện gì từ từ nói. Cháu về thì tốt rồi.Thùy đưa đi đá chanh lên miệng. Hình như rất lâu rồi, cô không nhận được sự chăm sóc chân tình này. Nước mắt cô lăn dài, rơi vào ly nước. Thùy cắn môi, không để tiếng nấc bật lên. Cô uống trở vào tim giọt nước mắt của mình cùng những ngụm nước chanh mát lạnh.Ngoài cửa, bóng một người phụ nữ dắt theo một con bé nhỏ đi vào.Người đàn bà khóc òa:– Thùy ơi! Tại sao đến bây giờ, cháu mới chịu về? Muộn cả rồi ...Ly đá chanh rơi xuống nền gạch vỡ tan. Dù linh tính mách bảo với Thùy đã xảy ra điều gì khủng khiếp lắm cho ba mẹ, nhưng Thùy vẫn hy vọng. Bây giờ, nghe bác Quý nói, Thùy run bần bật. Cô chồm đến bên bà Quý:– Bác ơi! Bác nói vậy là sao? Ba mẹ cháu chết thật rồi ư?Cô Trân và Loan giữ vai Thùy:– Ngồi đó Thùy, kẻo đạp nhằm lên mảnh chai nữa.Bà Quý lau nước mắt:– Chuyện đau lòng lắm, tới bây giờ mọi người vẫn không muốn tin. Bác kể cháu nghe đây.Thùy ôm bé Nhiên vào lòng. Con bé mãi ngọ nguậy trong tay Thùy, miệng líu ríu:– Chị Thùy không ngoan, chị Thùy bỏ đi, bà Thạch chết rồi. Bà Thạch theo bác Hai của Nhiên lên trời ở rồi.Bà Quý nạt nhỏ:– Nhiên! Im lặng để nội nói chuyện!Thùy khóc ilng lẽ. Hình như nhỏ Lan vừa gọi điện cho ai đó. Thùy nghe con nhỏ loáng thoáng nhắc tên Thùy.Buổi chiều, bà Quý đưa chìa khóa xe Honda cho Thùy và bảo:– Cháu chở bác ra nghĩa trang, bác chỉ mộ của ba mẹ cháu.Thùy lắc đầu:– Cháu muốn đi một mình.Bà Quý chậm rãi:– Cháu không biết ở đâu đâu. Vì người đi trước, người đi sau, nên ba mẹ cháu không chôn gần nhau, bây giờ mênh mông lắm, cháu làm sao tìm.Hạnh Thùy nghẹn đắng:– Cháu sẽ tìm được ba mẹ cháu, vì người chết đều nằm yên một chỗ, họ không như đứa con bất hiếu của họ. Ba mẹ giữa đêm khuya khoắt đi tìm, cháu trong bóng tối nhìn được họ, nhưng đã im lặng nhìn ba mẹ đớn đau.Hạnh Thùy kêu xe ôm chở cô tới nghĩa trang. Trước tiên, Thùy tìm đến mộ của anh trai. Ngôi mộ đã được xây, dù không to đẹp như các ngôi mộ khác. Di ảnh của anh Ba cô, vẫn nụ cười rất tươi nở trên mồi. Ánh mắt anh nhìn cô như giận dữ, oán hờn.Hạnh Thùy quỳ trước mộ anh trai. Lần đầu tiên từ khi anh cô chết, hôm nay cô mới quỳ thế này.– Anh Ba! Anh hãy đánh em đi. Đứa em bất hiếu đã khiến gia đình tan nát, cha mẹ lìa đời. Vì em, anh không còn được những ngày hè nóng nực, mẹ ra đây lau mặt cho anh. Em biết tội của em quá lớn, nhưng em không được quyền chết theo ba mẹ và anh. Em còn lời thề của em, em còn phải tìm chị Hai. Anh linh thiêng, hãy dẫn đường cho em đi tìm ba mẹ ....Hạnh Thùy thắp nhang và khấn thật lâu trước mộ anh trai.Thùy đứng lên. Theo lời bác Quý, mộ ba mẹ tuy không nằm cạnh nhau, nhưng cũng được an táng một phía. Thành phố của người chết yên tĩnh đến lạnh người.Bất giác, Thùy thấy cánh bướm vàng, bay chập chờn trước mặt.Dạo ba mẹ còn sống, hôm nào bướm bay vào nhà, mẹ đều bảo, đó là linh hồn của anh Ba cô. Cánh bướm bay theo từng dãy mộ, thật lâu, Thùy đi theo con bướm vàng, rồi thấy nó mất hút trước một ngôi mộ được xây và dán gạch giống như mộ anh trai cô.Hạnh Thùy chạy lại phía trước. Di ảnh của ba cô. Mọi người vẫn bảo ''gái giống cha, giàu ba họ''. Thùy giống ba cô y đúc. Nhưng sao Thùy lại khổ? Và tương lai mịt mù giăng tỏa, thì tới khi nào, cô mới giàu đây?Hạnh Thùy lau sạch di ảnh. Cô cắm bông cúc vàng lên bình bông. Lúc còn sống, ba rất thích uống trà Bắc. Sáng nào, mẹ cũng pha trà cho ba. Năm thì mười họa, Thùy được mẹ nhờ, nhưng bình trà cô pha, lúc loãng, lúc lạ đậm chát đắng.Mẹ hay rầy:– Con gái phải có ý, con ạ. Pha trà cho ba cũng phải học, để mai này lớn lên về nhà chồng làm bổ phận dâu hiền vợ thảo.Mẹ chỉ cách pha sao cho trà dược xanh và thơm. Thùy nghe mẹ nói, chỉ ... nhe răng cười.Cô rót nước trà vào hai chiếc ly, bày miếng đường phèn lên miệng ly, cô khóc tức tưởi:– Ba ơi! Đứa con bất hiếu của ba đã về tạ lỗi cùng ba đây. Đời này kiếp này, con mãi mãi không tha thứ cho hành động của con. Vì con mà ba phải giã từ cuộc sống này, trong một thân thể không nguyên vẹn. Có lẽ, ba là người cha duy nhất khóc vì đứa con gái của mình. Mẹ vẫn nói, ba thương con hơn mẹ. Lúc đó con bất hiếu có mắt như mù, luôn cải lời mẹ cha. Bây giờ con trở về, thì ba đã mãi mãi ra đi. Con ước gì được một lần nữa trong đời, ba dùng những cây bông bụt làm roi, đánh đòn con ... Ba uống trà đi ba? Hồi ấy, con thấy mẹ thường mua đường phèn, hoặc bánh đậu xanh cho ba uống trà. Anh Cu dẫn đường cho con gặp ba, ba đã thấy anh con chưa? Ba cho anh con cùng uống trà với ba nghen.Những nén nhang đỏ rực, những nén nhang tỏa mùi trầm hương thoảng trong gió chiều lồng lộn. Đất thật nhiều giấy tiền vàng bạc cho cha, Thùy quẹt nước mắt. Thùy nhớ những câu nói của ba hôm nào:''Mày đâm ba chảy máu tay, làm mủ''.Hạnh Thùy đứng lên. Con bướm đậu xuống di ảnh của ba, rồi bay vù sang hướng tay phải. Hạnh Thùy lại đi tiếp, cuối cùng, con bướm dừng lại trước một ngôi mộ chưa được xây, chỉ có đá dăm nhỏ đổ trên mộ, giống hệt hồi anh Ba mới chôn. Và tấm hình của mẹ cô, nhuộm đỏ trong ráng hoàng hôn tím ngắt.Tấm hình chụp hồi mẹ vừa sanh chị Hai cô. Năm đó, mẹ đã ba hai tuổi, nhưng mẹ chụp hình trẻ đến mức, người ta nghĩ mẹ tròn hai mươi.Năm tháng nhọc nhằn của kiếp làm vợ, làm mẹ, sau hai mươi ba năm, đã biến mẹ thành người đàn bà tiều tụy đến thê thảm.Hạnh Thùy quỳ sụp trước nấm mồ mẹ, cô vòng tay ôm tấm bia nhỏ nhoi, lạnh lẽo xung quanh me. Thế giới của người chết vẫn lạnh lùng chia từng ranh giới.Và tận khi nhắm mắt xuôi tay, hóa thân về cát bin, mẹ vẫn nghèo đến nát lòng.Mẹ vẫn lo cho chồng, cho con, có ''mái nhà'' che nắng che mưn; còn mẹ, lại tiếp tục gánh chịu cảnh mưa rơì, nắng xói. Mẹ ơi ...Hạnh Thùy ngất lịm. Hình ảnh nhẫn nhục chịu đựng của mẹ theo năm tháng hiện trong ráng chiều tím sẫm.Vào năm cô mười sáu tuổi, cái tuổi vừa đủ đẹp để dược nâng niu, được yêu thương và chiều chuộng, Thùy đã liên tiếp làm mẹ khóc. Nước mắt người mẹ đẫm đầy trên gối. Nhiều khi mẹ khóc trong cả lúc ăn tô mì tôm, giặt áo quần cho con ...Đừng khóc nữa con! Con về thì được rồi, dù bây giờ mẹ không còn nữa để lo cho con. Mẹ đã cố gắng hết sức, chống chịu bệnh tật và mong con quay về. Nín đi con? Những gì đã qua, con hãy để nó trôi vào dĩ vãng. Phải dám đối diện sự thật, nén nỗi đau vào lòng để gượng dậy. Còn chị Hai con, hãy tìm chị, nghe lời chị nhé. Đừng như ngày xưa nữa. Cuộc đời này hiểm nguy ngay trong sự ngọt ngào săn đón. Chắc con đã hiểu sau mười lăm tháng không nhà không cửa, không cha mẹ, con vào đời ở tuổi mười sáu. Ngày ấy, mẹ đã không hề sai khi khuyên răn con. Bây giờ con phải vươn lên, phải biết chứng tỏ bản thân mình. Hai chị em hãy yêu thương nhau. Để từ nay, mẹ mãi mãi không còn ray rứt nợ trần gian. Hãy tha lỗi cho sự ra đi quá sớm của mẹ!Hình như mẹ đã hôn lên tóc Thùy. Mùi mồ hôi nhọc nhằn của mẹ, Thùy vẫn nhớ từng đêm ...– Hạnh Thùy!Tiếng gọi khiến Thùy giật mình. Bàn tay ai đang từng chút gỡ những ngón tay Thùy ra khỏi tấm bia mộ.Thùy nhìn lên. Qua màn nước mắt lấm lem, cô nhận ra người đang kéo cô dậy, chính là chị Hai của cô ánh mắt chị như nhuộm tím ráng hoàng hôn. Thùy nghẹn đắng.– Chị Hạnh!Mai Hạnh trầm tĩnh:– Đừng khóc nữa! Em khóc, càng khiến linh hồn mẹ không thể siêu thoát.Hạnh Thùy nức nở:– Tất cả là tại em. Em ngu ngốc, em đã gây nên cảnh gia đình tan nát. Chị ơi!Em không đáng được tha thứ. Chị hãy đánh em đi.Mai Hạnh vuốt tóc em:– Chị đã hứa với mẹ, bất cứ giá nào, chị cũng phải tiếp tục tìm em, bàn tay của chị để thay mẹ chãm sóc em. Chị không đánh em đâu. Làm người, ai không có những lỗi lầm hả em. Bây giờ, em về thì tốt rồi. Hãy thắp nhang cho mẹ đi em.Lúc sống, trái cây nào mẹ cũng thích, song thương chồng thương con, mẹ toàn dối lòng là mẹ không thích ăn ... Hôm nay, chị mua cho ba mẹ và cậu Ba ít trái vải thiều Hà Nội. Em hãy cúng mẹ đi Thùy!Hạnh Thùy thắp nhang. Giữa khói nhang nghi ngút, cô như thấy chập chờn bóng ba đỡ cho mẹ cô cây gậy từ tay thằng Lai đánh xuống ...Thùy khóc nức nở. Cho đến khi chị Hạnh kéo vai cô:– Mình về cho ba mẹ nghỉ ngơi. Tối rồi!Thùy vùng vẫy:– Không ... Em muốn được ôm mẹ ngủ. Em không muốn xa mẹ.Mai Hạnh đau đớn:– Giá như cái đêm đó, em nói được lời này, chắc chắn chúng ta còn có mẹ.Nửa năm trời mẹ câm lặng chăm sóc ba. Gia đình nội trút lên đầu mẹ những lời tàn tệ nhất, em có hiểu không Thùy? Ngày mẹ bán nhà, lấy tiền chữa bệnh cho ba, mẹ đã mời bà nội lên, trả lại nội số tiền đất của bà, còn bao nhiêu, mẹ chia cho hai chị em mình, mỗi đứa năm mươi triệu. Mẹ xây mộ cho cậu Ba và trả nợ hết hơn ba chục triệu. Còn bao nhiêu, mẹ lo thang thuốc cho ba.Giọng Hạnh đắng ngắt:– Thật sự, cũng chỉ đến khi nhìn mẹ lầm lũi phục vụ ba, đêm từng đêm ngồi vắt óc viết sách, lấy tiền nuôi ba, nuôi chị ăn học, chị mới tỉnh ngộ được, mới bit lâu nay chị ích kỷ vô cùng. Mẹ đã gởi vào ngân hàng số tiền của em và chị. Mẹ nhờ người giám hộ số tiền đó, sat ba năm, em không về thì chị được dùng hết.Mẹ không cho chị xây mộ mẹ. Đớn đau lắm, em ạ. Không giờ nào mẹ không nhớ đến em, lo lắng cho em. Lòng mẹ mênh mông quá ... Và chúng ta, đúng là những con sóng vô tình đến tàn nhẫn.Hạnh Thùy sụp lạy mẹ:– Con thề, sẽ làm lại tất cả đúng theo ước muốn của mẹ dẫu muộn màng. Mẹ, hãy phù hộ cho con!Hai chị em rời nghĩa trang thì bóng tối đã chất đầy màu đen lên thành phố chết.Thùy bây giờ không còn là nhỏ Thùy sợ ma ngày nào. Và cô cũng biết, trong cuộc đời này, không có gì đáng sợ bằng chính con người đang sống rất gần ta. Cô đã phải trốn chạy sự điên cuồng của lũ người dạ thú để về đây. Cô thề phải rửa hận. Nhất định phải là một Hạnh Thùy vừa giỏi giang, thùy mị nết na, như lòng cha mẹ mong mỏi._ Thỉnh thoảng ghé thăm gia đình bác, nghe hai đứa. - Bà Quý rưng rưng.Hạnh Thùy sau một buổi khóc đã đời cho nỗi ăn năn muộn màn, mắt cô sưng đỏ.Cắn môi, cô trầm tĩnh:– Ba mẹ và anh cháu ở đây, cháu làm sao không về hả bác. Bác có ra mộ chị Hai, nhớ thay chị em cháu thắp nén nhang cho ba mẹ và anh cháu đỡ tủi, nha bác.Cúi xuống hôn lên má bé Nhiên, Thùy nói:– Nhiên ngoan! Đừng ghét chị Thùy nữa nhé. Hôm nào về, chị Thùy mua cho Nhiên đồ đẹp.Bé Nhiên kéo tay Thùy:– Chị đi đâu nữa? ở lại với Nhiên đi. Em thương chị Thùy nhất mà. Chị Thùy về đuổi bà Hải (người mua nhà Thùy) đi, để Nhiên lên chơi với chị Thùy.Lời trẻ con vô tình khác nào lưỡi dao đâm sâu vào lòng Thùy thêm những vết thương.Cố ghìm tiếng khóc, Thùy vỗ vai Nhiên:– Chị Thùy phải theo chị Hạnh đi làm đến tết, chị Thùy về chơi với Nhiên nhé.Bà Quý kéo cháu vào lòng:– Nhiên ngoan, để hai chị di, kẻo nắng. Mai Hạnh nhẹ giọng:– Bác ở lại mạnh giỏi, chị em cháu xin phép.– Ờ, hai đứa chạy xe cẩn thận.Thùy ngồi lên sau xe chị Hạnh, mũ bảo hiểm che kín khuôn mặt buồn thê thiết của cô. Con đường nhỏ từng đi qùa tuổi thơ của Thùy mười sáu năm, lùi lại phía sau lưng hai chị em.Hạnh chở Thùy lên thành phố. Từ ngày ba mẹ thay nhau nằm xuống, Hạnh hoàn toàn đổi thay. Cô từ chối không về a với cô chú của mình. Bởi hơn ai hết, Hạnh muốn tự lập để tìm kiếm Hạnh Thùy. Bây giờ đi học. Và buổi tối của cô thật nhọc nhằn. Cô đi phụ bán hàng trong siêu thị. Làm thời vụ, nên lương chỉ đủ ặn và trả tiền nhà trọ.Đêm về, cô thức đến một, hai giờ khuya để học bài. Hạnh thấm thía ngày xưa của mẹ cô, ban ngày tảo tần bán buôn, đêm từng đêm âm thầm viết sách, kiếm tiền. Mẹ đã không một lời than vãn, không dám ăn ngon mặc đẹp ... Khi mẹ nhắm mắt xuôi tay, mẹ vẫn chưa may được bộ áo dài như mẹ hằng mong ước.Hạnh từng đùa rằng:''Khi nào con gái mẹ lấy chồng, con sẽ may cho mẹ một bộ thật sang trọng ...'' Con chưa thành gia thất, ba mẹ đã tức tưởi ra đi. Hạnh hứa với mẹ, bảo bọc và tha thứ cho Thùy. Hạnh nhất định học thành tài.Mai Hạnh dừng xe trướe căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm. Những căn hẻm giờ đây ở thành phố đã không còn chật hẹp, nghèo đói nữa. Người ta xây nhà lầu bằng tất cả nỗ lực, phấn đấu của mình.Thùy hỏi nhẹ:– Nhà này, chị thuê nguyên căn à?Mai Hạnh gật đầu:– Nhà của chú Sáu mua, chú đang cho sinh viên thuê. Ngày mẹ mất, chú thím kêu chị dọn về đây ở, từ từ tìm em. Chị đồng ý vào đây ở, kèm điều kiện, chị sẽ trả tiền nhà hàng tháng.– Chú thím đồng ý à?– Không đâu. Cô Tư, cô Năm cũng không chịu, nhưng ý chị đã quyết, không nhận tiền nhà, chị thuê chỗ khác. Cuối cùng chú thím phải chịu lấy mỗi tháng ba trăm ngàn đồng, còn tiền điện nước, tự thím đóng hết. Em vào nhà đi!Hạnh Thùy xách giỏ bước vào nhà. Bàn thờ ba mẹ và anh Ba cô, được chị đặt ngay phòng khách. Nước mắt Thùy lại lăn dài. Cuối cùng thì con cũng trở về bên ba mẹ rồi đây. Cô buông giỏ xách, đến trước bàn thờ, rút nhang thắp cho ba mẹ và anh trai.Mai Hạnh nuốt tiếng thở dài vào lòng. Cô đặt tay lên vai Thùy:– Em tắm rửa, thay đồ cho mát. Chị nấu cơm, hai chị em cùng ăn.Hạnh Thùy nhìn chị:– Chị để em phụ chị.Hạnh cười buồn:– Từ mai, em không làm, chị cũng bắt em vô bếp. Còn bây giờ, em cứ nghỉ ngơi đã. Nhà có ba phòng. Phòng cạnh phòng khách, chị đang ở. Tối nay, hai chị em ngủ chung. Ngày mai, chị sẽ mua nệm, mùng ạ mền và đồ dùng cho em.Thùy lắc đầu:– Không cần mua sắm gì cho tốn kém chị ơi. Nếu chị không thấy khó chịu, hãy cho em được ngủ chung với chị như ngày nào.Hạnh cười:– Lâu nay, chị ra vô một mình, buồn kinh khủng, nhiều lúc cũng muốn cho ai đó họ thuê phòng còn lại như lời chú thím nói nhưng rồi chị đã không thể gọi ai cả. Bây giờ có em thì tốt rồi. Chị đồng ý với em. Bao giờ em thích độc lập, tự do, hãy nói với Thùy đăng đắng:– Có lẽ em chẳng bao giờ thích tự do nữa đâu.Hạnh bảo:– Em thích cứ lấy đồ của chị mà mặc.Chị Hạnh xuống bếp. Thùy bước vào phòng chị Hai. Chị có rất nhiều áo quần, nhưng không còn mới nữa. Chắc là lâu rồi, chị cô đã không may đồ.Thùy thở dài. Những bộ đồ của chị cô luôn hợp thời trang. Ngày trước, mẹ hay la Thùy:– ''Người con to như con trâu thế kia, mặc sao được đồ chị con mà năn nỉ nó cho mượn''.Chị Hai tuy nói năng không thùy mị, dịu dàng, nghĩ sao nói vậy, Thùy luôn lấn lướt chị Hai, có lần còn đánh cả Hạnh nữa. Chị Hai không giận Thùy lâu, chỉ vài câu Thùy năn nỉ ỉ ôi, là chị Hai gật đầu cho Thùy, dù bộ đồ đó chị vừa mua và rất ưng ý Thậm chí, Thùy còn làm mặt ngầu để chị Hai phải nuốt ấm ức, cho Thùy sợi dây nịt, đôi giày thể thao ...Ôi! Thùy có cả tỉ lỗi lầm với chị cô. Vậy mà, ngày ấy, Thùy đâu chịu nhận mình hư hỏng. Mười lăm tháng bị đời quăng quật, bị nhân tình thế thái khinh bỉ, đùa bỡn, Thùy mới đớn đau mà nhận thức rằng:''Không đâu bằng gia đình của mình! Rằng những lời mẹ dạy, đã chẳng hề sai với cuộc đời Thùý'.– Thùy ơi! Xong chưn, ra ăn cơm đi em.Tiếng chị Hạnh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Thùy.Thùy ngâm mình trong dòng nước mát sạch của bồn tắm (chắc chú Sáu xây).Lâu ơi là lâu rồi, Thùy không được tắm xà bông thơm, được tắm nước ngọt thoải mái như bây giờ. Thùy nhắm mắt, nhớ đến tháng ngày qua, cô lại rùng mình.Thay đồ xong, Thùy trở lên phòng khách. Chị Hai đã dọn xong mâm cơm lên bàn.Thùy bối rối:– Chị! Lần sau để em dọn dẹp nhé. Bây giờ công việc nội trợ, em làm không tồi lắm đâu.– Chị đồng ý! Hôm nay, chị chưa kịp chuẩn bị đồ cúng ba mẹ. Ngày mai, chị em mình phải làm mâm cơm mời ba mẹ và cậu Ba về ăn, để ba mẹ được thấy em đã về nhà với chị, nhé!Hạnh Thùy rưng rưng:– Dạ. Em hiểu rồi chị.Hai ơi!Bữa cơm có hột vịt chiên, rau đền luộc, chấm nước tương, đĩa dưa cải chua (món này, hồi mẹ cô còn sống, hầu như trong nhà, chả bao giờ thiếu hủ dưa chua).Hạnh cười:– Em ăn thử dưa chị muối, xem có bằng mẹ không nghen?Hạnh Thùy nghèn nghẹn:– Hình như chị học được ở mẹ rất nhiều điều. Còn em, luôn làm mẹ cha buồn giận.Hạnh nhẹ tênh:– Trước đây, chị cũng như em, sống phụ thuộc vào mẹ quá nhiều. Chỉ từ khi mẹ chuyển bệnh lần nữa, chị mới biết tự chăm sóc mẹ biết tiết kiệm và cả biết cách nấu nướng. Em nhớ không? Hồi ấy, mẹ làm bánh bột lọc bánh giò, bánh tét ... Tụi mình chỉ lăn được bột, chứ cách quậy bột, nhồi bột, có đứa nào biết làm.Dễ nhất là nấu nồi rau câu, chị nấu cũng dở ẹc. Giờ tự làm, chị mới hiểu nỗi vất vả ngày xưa của mẹ. Chị em mình thật vô tình.Hai chị em vừa ăn vừa nói chuyện. Và đêm đó, Thùy kể lại thời gian cô bỏ nhà ra đi cô đã phải sống không bầng chết thế nào, cho chị cô nghe ...Buổi chiều cuối năm ấy, hoàng hôn cũng phủ lên mặt sông, một màu tím lịm. Hạnh Thùy bồn chỗn và lo sợ. Bên cạnh Thùy, nhỏ Thắm vẫn tình bơ, đưa ly bia lên miệng, uống như người ta uống nước lạnh.Uống hết ly bia, nó dằn chiếc ly xuống đất, thuận tay lượm vài viên đá, nó ném vào đống lửa, vừa được thằng Phi nhen lên. Đống lửa bập bùng soi sáng một mảng bờ sông lởm chởm đá và bùn đất.Thắm quay qua nhìn Thùy, nó nhăn trán:– Uống một ly đi Thùy, uống để quên!Hạnh Thùy gắt nhỏ:– Quên cái gì chứ? Đã nói tao không biết uống, mày đừng ép tao.Thắm nhếch môi:– Không biết thì uống vào sẽ biết:Cũng như mày, chưa nếm cảnh bỏ nhà đi bụi thì hôm nay mày đã bước chân vô rồi đó.– Mày im được không Thắm?– Tao thích nói đó. Tao dám chắc mày đang hối hận chứ gì? Vậy thì về nhà làm, con ngoan trò giỏi đi khi chưa muộn.Thùy cáu tiết:– Đúng là tao đang ân hận đã theo mày đó Sao hả? Tao ngu, nghe lời mày rủ rê, nên bây giờ mới ra nông nỗi này. Nhà có cơm có nước không ở, rủ nhau đi lang bang, cả ngày không có hạt cơm trong bụng, đêm thì ngủ đất ngủ cát. Tao đúng là ngu mà, nhưng chưa làm gì để phải quên đời đâu mày.Thắm gằn gằn:– Mày trách tao à? Vậy sao hồi tối, mẹ mày kêu về, mày một hai theo tao cho được. Là do mày mê trai như tao thôi. Bây giờ hối hận thì quay về. Bằng không, hãy can đảm chấp nhận cuộc chơi này, ngày mai đi xa làm ăn, tự do sống tự do chơi, chẳng còn phải chìa tay xin tiền ông bà già và đầu thì nghĩ trăm ngàn lý do xấu nữa.Hạnh Thùy không trả lời Thắm. Cô đang không biết phải làm sao đây?Bất chợt, nhỏ Du xuất hiện. Nó nhìn cả bọn và nói:– Ba mẹ con Thùy và Thắm qua tìm tụi nó, mấy thằng tụi mày đưa tụi nó lên, để về đi.Hạnh Thùy run run:– Mẹ tao thật hả Du?– Ừ? Mẹ mày khóc dữ lắm. Hình như mẹ mày bệnh, tao thấy bà ấy đứng không vững nữa.Thằng Xuân kéo tay Thùy:– Thùy theo Du lên nhà nó rồi về đi. Cả Thắm nữa. Ngày mai, Xuân không còn ở đây nữa đâu.Thắm rùn vai:– Tao về để ông già tao đâm chết à? Ổng hăm là làm thiệt, tao không về đâu.Du nói:– Ba mẹ tụi mày nói, sẽ không đánh mắng gì tụi mày. Tao nhìn ba mẹ tụi mày tội nghiệp lắm. Đừng bướng nữa!Thắm chua chua:– Mẹ đời, khi đi tìm, ông cha bà mẹ nào cũng nói tử tế hết. Nhưng bước chân vô nhà thì thịt nát xương bầm. Con Thùy thích, cứ vễ còn tao thì không.Du kiên nhẫn:– Tao thấy sao nói vậy. Ngay cả ba mẹ và anh Ba tao cũng bất nhẫn thay cho mẹ ba tụi mày. Mẹ Thùy nói, nếu tụi mày không về, bác ấy đành phải nhờ công an.Thắm nhếch môi:– Tụi tao làm đếch gì mà phải sợ công an. Hay là tao chẳng còn gì để tụi mày lợi dụng, bây giờ tụi mày vắt chanh bỏ vỏ.Phi sầm mặt:– Thắm! Nãy giờ tụi tao chưa ý kiến ý cờ gì hết. Về hay không là quyền của Thắm, đừng nói như thế, mất lòng lắm.Du đứng lên:– Mày không về thật hả Thùy?Hạnh Thùy chậm rãi:– Mày nên nói mẹ tao về trước đi. Khoảng mười giờ đêm, tao hứa có mặt ở nhà.Thắm bật lên:– Mày đi bộ về chắc?– Đi bộ cũng về. Mẹ tao bệnh tim, mẹ tao chắc suốt đêm qua không ngủ rồi, tao thật khốn nạn khi để mẹ phải đi tìm. Giờ lỡ rồi, mày cứ nói giùm tao thế. Tao hứa sẽ về.Du điềm tĩnh:– Ba mẹ tụi mày đi tìm, tức là đã cho tụi mày cơ hội, tốt nhất hãy về cùng họ.Du hạ giọng nói vừa đủ Thùy nghe:– Mày nên nhớ, bọn con trai không bao giờ cho con gái ăn không. Tụi nó bỏ ra một ngàn, sẽ đòi lại mày gấp trăm lần số tiền nó bỏ ra. Tao khuyên mày nên khôn ngoan, Thùy ạ.Du đứng lên, và loáng cái, Thùy đã không còn nhận được Du đang đi ở đâu.Hạnh Thùy bất giác co người lại vì cảm giác sợ hãi.Bình thường, Thùy rất sợ .... ma. Đi vệ sinh, Thùy luôn phải năn nỉ chị Hai đi cùng. Vậy mà, chắng biết ma xui quỷ khiến gì, tự nhiên Thùy lại nửa đêm đùng đùng theo nhỏ Thắm về đây. Cả một chặn đường hoang vắng, đi qua cả nghĩa trang nữa.Lý do:''Vào nhà Thắm ăn Noel'' là do Thắm bảo Thùy nói thế với mẹ cô. Mẹ Thùy sẽ không ngủ và khóc nếu ai trong nhà đi qua đêm không về. Hồi chiều, Thùy đã bảo Thắm quay về nhà, nhưng nó không chịu. Thùy không thể bỏ mặc nó một mình.– Nghĩ gì vậy Thùy?Giọng thằng Xuân vang lên, kéo Thùy khỏi dòng suy tư. Chẳng biết Xuân có ý với Thùy thật, hay nó chỉ đóng kịch? Nhưng cả ngày nay, nó luôn chăm chút Thùy.Mẹ vẫn dặn con gái:– Đừng tin lời người lạ, nhất là bọn con trai. Con gái khôn ba năm, lỡ tin người chỉ ... một giờ, là đớn đau là ân hận đấy, con ạ.Thùy lắc đầu:– Không có gì.Xuân nhẹ giọng:– Thùy sợ ba mẹ mắng, hay là để Xuân đưa Thùy lên gặp mẹ Thùy?Thùy rắn giọng:– Không cần đâu. Thùy tự biết phải làm gì cho bản thân.Ánh lửa bùng lên, Thùy nhìn bọn con trai, mặt tụi nó đều ngần ngật, mắt đứa nào cũng đỏ vằn tia lửa, và những ánh mắt nhìn Thùy như khát nước, như muốn nhai Thùy vậy. Hạnh Thùy lại rùng mình. Cảm giác không an toàn chụp xuống đầu cô. Thùy cố gắng đứng lên.– Mấy người, nghe Thùy tính thế này nhé. Bây giờ, tụi mình lên quán uống cà phê chơi thêm vài giờ rồi chia tay, được không?Long kéo tay Thùy:– Lỡ rồi, ở lại chơi hết đêm nay nghe Thùy?– Ngày mai, Thùy phải học thể dục, hai tiết đầu lận. Thùy phải về đi học.– Thì sáng mai, tụi này đưa Thùy về sớm là được chứ gì?Thắm chép miệng:– Ừ đi Thùy. Về rồi là khó có dịp sang đầy chơi lắm đó.Thùy lầm lì:– Chuyện đó tính sau. Bây giờ thì tụi mình lên quán đã.Thắm hầm hầm:– Mày vừa phải thôi Thùy. Mày đừng nghĩ được thằng Xuân o bế, rồi mày làm tới nghen.Thùy khó chịu:– Tao chẳng làm cái gì cả để phải sợ ai.Vừa lúc đó, nhiều ánh đên pin chiếu vào chỗ cả bọn đang ngồi.Xuân kêu lên:– Du kích xã đấy.Xuân kéo tay Thùy:– Chạy đi, Thùy!Hạnh Thùy bật dậy, trời tối thui và cô chẳng rành đường đất. Nhưng miệng nói cứng chứ trong lòng Thùy đang run lên, cô chắng muốn bị người ta, bắt chút nào. Thà rằng vướng tội buôn hàng cấm, thậm chí ăn trộm cho đành, đằng này, chỉ là ngồi chơi và tụ tập ... Nhưng có trời mới biết người ta tin Thùy không? Con gái nhà lành, ai đêm hôm ngối với con trai ngoài bờ, ngoài bụi bao giờ?Thùy không muốn bị bắt giam ... Vậy là cắm đầu chạy, chẳng biết mình đang chạy đi đâu nữa. Cảm giác nhoi nhói như có gai cào vào khuỷu tay, khuỷu chân:.. Thùy cắn răng để không bật lên tiếng kêu.Cô nhận ra mình bị một hàng rào kẽm gai chắn lại. Loay hoay một hồi, Thùy cũng lọt qua được vườn tiêu, những gốc tiêu xum xuê cành lá và âm u đến lạnh người. Thùy muốn khóc ghê lắm, và tự mắng mình đã không theo Du ra gặp mẹ.Những lúc thế này, giá như có mẹ bên cạnh?Thùy tựa vào một gốc tiêu để thở và để định hướng. Phía tay trái, Thùy thấy vẫn có những ánh đèn đang chiếu sáng. Thùy không biết vườn tiêu này rộng bao nhiêu, nhưng chắc chắn là phải hàng ... mẫu. Ban đêm lạc trong này, lỡ gặp rắn rít hay bọn xì ke trộm cắp, cũng tiêu đời. Thà bị bắt còn ... tốt hơn.Thùy tính nhanh và quyết định lần theo hướng ánh đèn ... Chẳng biết được bao nhiêu thời gian, Thùy liên tục vấp té, cuối cùng cô cũng đến được nơi có nhà dân.Cô đang định hướng để ra đường đi, Bất chợt Thùy khựng lại. Cô nghe được tiếng nói của nhỏ Du đang nói với ai đó. Cô mừng cuống lên lời chưa kịp phát thành câu gọi, Thùy đã nghe được câu Du nói:– Họ bắt được bấn đứa, dẫn vào ban ấp rồi. Còn lại thằng Phi, thằng Long và nhỏ Thùy, chẳng biết chạy đâu nữa.Thùy nhận ra giọng nhỏ Loan, em thằng Long.– Con Thùy cũng chì thiệt hả Du.Du chép miệng:– Ừ, nhưng nó thật thà chứ không cáo như con Thắm. Mà nó ngu ghê đi, mẹ nó sang tìm, nó theo bà ấy về thì đâu đến nỗi. Hên cho nó, từ sáng giờ, thằng Xuân còn chút lương tâm.– Thôi đi mày ơi. Chả thằng nào có lương tâm hết. Thằng Long nhà tao nói đêm nay tụi nó sẽ ''thịt'' hai con này. Tao ghét con Thùy hơn con Thắm. Ngu một cây, đã theo bọn quỷ, còn giữ mình con nhà lành.Du kêu lên:– Mày đừng như vậy Loan! Một bên là bọn con trai trong xóm, là anh em của tụi mình thật, nhưng bản chất tụi nó có ra gì đâu. Tao hiểu mày cay cú con Thùy, vì nó đẹp Nhưng dẫu thế nào, nó cũng chỉ là con gái như tụi mình. Lỡ bị mấy thằng quỷ ấy hại, tao thấy tội nó lắm. Con Thắm thì lần trước đã ''tiêú' rồi. Tao cứ bị ám ảnh mãi. Con gái như nhau, chả lẽ ích kỷ quá, kẻo ông trời trả báo đấy.Mà lạ nhỉ! Sao du kích họ xuống bắt người vậy? Không lẽ mẹ nhỏ Thùy đã báo nhanh thế?Loan nghiến ngẩm:Tao không nghĩ thoáng được như mày ...Hạnh Thùy rùng mình. Cô nhắm mắt run rẩy. Thùy nhớ đến chị Oanh trong bộ phim ''Ngã rẽ cuộc đời". Cô gái xinh đẹp, con nhà giàu, vô tình bị lọt vào tay mấy con quỷ râu xanh. Thùy bật khóc.Du kêu lên:– Ai vậy?Thùy nghẹn đắng:– Tao đây Du.Cả Du và Loan cùng bước đến:– Lạy chúa! Trời tối hù, sao mây biết đường lên đây vậy?Thùy ấm ức:– Tao thấy đường nào đâu, chạy bừa thôi.Cô hạ giọng:– Tụi mày chở tao ra xã luôn đi.Loan hỏi:– Chi vậy?– Để tao cùng chịu chung số phận với bọn họ.– Khùng quá! Chạy thoát thì thôi, ai biết mày là ai, khi không ra đó làm gì.Thùy đắng ngắt:– Tao không muốn làm con rùa rụt cổ. Thà bị bắt ở đây còn hơn về nhà, mai bị người ta vô tìm, lúc ấy còn ê chề hơn.Loan rùn vai:– Tùy mày, thích thì tụi tao chê. Tao nói trước, ra ngoài đó nhục lắm đó. Nãy giờ con Thắm bị quát tháo um sùm, ba nó chắc xấu hổ lắm.– Thế ... mẹ tao cô ngoài đó không?– Ngoài đó chứ đâu. Nhìn mẹ mày, tao thấy tội nghiệp lắm.Du bảo:– Đừng ra đó, Thùy ạ!– Lỡ rồi, mày cứ chở tao đi.Nhỏ Loan hất mặt:– Du! Mày đưa xe tao chở, mày ngồi sau với nó.Nhỏ Loan chạy xe về ban ấp. Dưới ánh đèn xe Honda, Loan nhận ra mẹ Du đang đứng ven đường. Nó dừng xe:Bác ơi! Tụi cháu bắt được con Thùy rồi bác.Bà Thạch ào tới:– Trời ơi! Hạnh Thùy, về với mẹ thôi con.Hạnh Thùy nặng nề:– Con ra xã. Con xin lỗi mẹ. Tụi nó khai tên con cả rồi. Con không muốn ngày mai họ sang nhà bắt con, mẹ cứ để con đi.Du chậm rãi:– Nó muốn thế, thôi thì bác cứ lên đó bảo lãnh cho nó về.Một người du kích nói:– Thật thà kiểu ấy chỉ mang họa vào người. Đã chạy thoát thì thôi đi, đâu phải ăn trộm ăn cướp gì mà sợ. Bác mau kêu con bé lại.Bà Thạch cuống cuồng:– Thùy ơi, đừng lên đó con!Bà lảo đảo chạy vì nhỏ Loan đã quay đầu xe. Bà Thạch bảo ông Tần (ba nhỏ Thắm):– Chú chở chị đuổi theo tụi nó, mau đi chú. Thiệt tình là con cái ... Chả biết ba nó đi đâu, sao chắng thấy ổng sang tới nữa.Ông Tần chạy hết số vẫn không bắt kịp xe của nhỏ Loan. Ông Tần than dài:– Mắt em nhìn đường không rõ, còn tụi này, con gái mà chạy xe cũng dữ dằn quá. Gần đến xã rồi đó chị.Bà Thạch gào lên:– Thùy! Con không về, mẹ nhảy xuống cho vừa lòng con.Nghe vậy, Loan vội thắng xe:– Thùy, hay là đừng đi. Mẹ mày lỡ có bề gì, mày hối không kịp đấy.Thùy chưa trả lời, thì bất chợt có bóng hai người đàn ông lao ra từ căn nhà gần đó. Giọng người đàn ông trầm lạnh:– Thùy! Mày chạy, tao cho xe cán chết bỏ.Hạnh Thùy rã rời. Ba cô cũng đã đến. Đi cùng ba cô là anh Lãm, anh trai của chị Lan - bạn chị Hạnh cô.Anh Lãm gằn gằn:– Lên xã để nạp thêm tiền phạt và đêm nay em bị giam hả? Sao ngu vậy Thùy?Mau về với ba mẹ đi!Nhỏ Loan quay xe lại. Thùy đành líu ríu lên xe của ba cô. Bóng đêm ập xuống càng dày đặc. Mưa rơi lất phất, khiến Thùy càng thấm lạnh.Mẹ cô nói với ông Tần:– Chị đã nhờ thằng cháu đây, nó sẽ có cách nói, để chú đưa cô Thắm về sau.Chị về trước nhé.Ông Tần gật đầu. Ba Thùy nổ máy, chiếc Honda lao vào màn đêm, chạy về nơi Thùy ở.