Hiếm khi tôi có thể dừng lại để ngẫm nghĩ xem mình sinh ra đời dưới một ngôi sao sáng chói hay mờ nhạt, vì tôi luôn luôn phải chạy. Không được đi, mà chạy. Thật ra, cũng chẳng thể nói tới chuyện "ra đời". Tôi làm gì có ngày sinh, cũng không hề có ngày tử, nói gọn hơn, tôi là một hiện hữu vô hạn định. Khi nhìn ra "Cõi Ngoài", ở đó có linh hồn và vật chất, tôi đã thấm thía thế nào là nỗi buồn. Không kinh nghiệm gì về linh hồn nên tôi chẳng thể ba hoa về nó, bạn sẽ tha hồ chế nhạo. Nhưng vật chất, tôi có thể bàn bạc đôi điều, bởi không có tôi, đâu có vật chất.

Ở cõi ngoài, mọi vật đều có một con đường đời, đi từ đầu sinh đến đầu tử. Vật thể nào cũng có lúc bị ít nhiều biến thái hay biến chất. Vậy mà tôi, không rõ do đâu mình ra đời và khi nào được chết. Như thế, tôi không có cuộc đời, nên cảm thấy hiện hữu này trở thành vô nghĩa. Đó là một suy nghĩ, vướng mắc lẩn quẩn bao nhiêu lâu nay từng làm tôi u uẩn, nản lòng. Thôi thì, mất đầu sinh đã đành, nhưng chẳng bao giờ được đổi kiếp, thật mòn mỏi. Ưu tư là thế, nhưng tôi không hòng mong chia sẻ nỗi khắc khoải không- được-chết ấy với một ai. Vì từ thiên niên vạn kỷ, thế gian này miệt mài đi tìm phép trường sinh. Tôi không được cảm thông bởi cõi ngoài đã đành, cũng không với đồng chủng của mình. Trong thế giới của chúng tôi và trên con đường vận hành không ngừng nghỉ, anh em đồng loại chẳng ai thèm ngoảnh lại khi thấy tôi chùn chân mỏi gối. Họ còn vượt qua mặt, cười mũi với nhau, ối chào tên triết lý lẩm cẩm. Bởi vậy, thà tôi câm nín, ôm nỗi u sầu nan giải như bọc hành trang nặng trĩu.

Nhưng hôm nay, tôi muốn được tâm sự với bạn, người bạn cõi ngoài nhạy cảm. Vì tôi không thể lặng câm mãi, khi bao điềứu vừa xảy ra đang chấn động đời tôi một cách ghê hồn. Nhất là, một ngày kia chắc chắn chúng sẽ khống chế luôn tương lai của tôi, và hẳn nhiên cả cuộc sống của bạn. Rồi bạn sẽ hiểu vì sao tôi vừa cô đơn vừa hạnh phúc, lo âu lẫn hứng phấn, thất vọng nhưng vẫn cứ ước mợ Nhưng, xin đừng ngạc nhiên khi tôi nói rằng tất cả chẳng qua một chuyện tình. Mà có gì lạ đâu, ở cõi ngoài của bạn, mọi điều tạo thành cuộc sống, thành văn hoá hay khổ đau, an lạc đều bắt nguồn từ cái gọi là tình-yêu, có phải?

Thế giới thênh thang sinh động, muôn ngàn sắc thái của bạn đã thường xuyên ám ảnh, khiến tôi luôn luôn ấp ủ giấc mộng rời bỏ nơi cư ngụ của mình. Ở đó tôi bị bao vây, ngăn chận bởi bao nhiêu phần tử phải chung kiếp với nhau. Tất cả họp thành mạng, thành cấu trúc, lớp lang thứ tự chặt chẽ hơn cả những đơn vị gia đình, làng xã cùng quốc gia của thế giới con người. Tuy là vật thể nhỏ bé nhất trong vũ trụ nhưng thật ra chúng tôi là một tập hợp của nhiều chủng loại, khác biệt nhau chẳng những ở giới tính âm dương của phần tử cấu tạo mà con người gọi là điện tích, còn vì chuyện đồng vị, đồng phân... vừa phức tạp vừa bị bao nhiêu định luật kỳ bí khống chế và chi phối. Vốn mang điện tích âm, quy luật vũ trụ chỉ cho tôi được phép lân la, kết hợp với một phần tử có điện tích dương nặng nề hơn tôi gấp bội, đểứ lẩn quẩn quay vòng quanh hắn ta theo một quỹ đạo buồn bã. Hai đứa tôi hợp thành đơn vị nguyên tử cơ bản của vật chất. Không hề được chọn lựa, nên trong sự ghép cặp ấy chúng tôi vẫn cố tình giữ một khoảng cách tối thiểu, chẳng hoàn toàn gần gũi, chia sẻ được gì. Một xã hội bị kềm kẹp hẳn nhiên không thể bền vững. Chỉ cần một kích thích dao động giản dị như thay đổi áp suất, gia tăng nhiệt đô... là hỗn loạn ngaỵ Những phần tử tuy cực nhỏ nhưng rất dễ kích động như tôi chẳng hạn khi được cung cấp một chút năng lượng là vồui vàng từ giã tên "bạn đường", bứt rời quỹ đạo đơn điệu để lao vào cơ cấu trật tự chung quanh. Tôi lọt tới đâu va chạm, bắn phá những phần tử cùng chung sống, gây ra sự hoán chuyển lẫn xáo trộn môi trường. Và bạn hẳn biết rằng chính những náo loạn vô tội vạ ấy của tôi cùng đồng loại đã tạo nên bao hiện tượng vật lý điều khiển và ảnh hưởng tới thiên nhiên cùng sự sống con người. Thế nhưng bạn hãy yên tâm, sự việc thường chỉ như trò chơi, chẳng ghê gớm gì, không đi đến đâu, vì rất nhanh chóng những đụng độ này sẽ tước đoạt hết sức lực của tôi. Khi mất cả năng lượng rồi, tôi đành lủi thủi trở về tình trạng bình thường, tìm một tên mang điện dương để lập lại kiếp tầm gửi và chờ đợi một lần tái xuất giang hồ khác. Cứ thế, tôi không ngừng chuyển biến giữa hai trạng thái kích thích và cơ bản.

Tôi bị dìm thật lâu trong thâm u, sâu dưới chân núi. Hoàn toàn chẳng biết ánh sáng là gì để đếm thời gian. Sự sống được thể hiện bằng những tiếng thở than về nỗi sầu bi mọc dài của các rễ cây, bằng những nhúc nhích cựa mình của các tinh thể mỗi lần sinh nở hay chuyển hóa. Mấy tên khoáng chất, nham thạch ẩn náu trong đất đá thường xuyên kèn cựa nhau để tranh dành một thể tích lớn hơn. Giữa bao thứ ấy, tôi thích lắng nghe những mạch nước ngầm róc rách bình thản rồi có lúc lại rạt rào cuống quít khi có trận mưa to trên trời.

Cho đến một ngày, bỗng nhiên bốn bề rung chuyển. Tiếng động cơ rầm rầm ở đâu cao xa lắm nhưng vẫn làm chúng tôi hốt hoảng, sợ hãi hỏi nhau phải chăng một cơn địa chấn? Rồi những mũi khoan khổng lồ từ trên mặt đất dần dần xuyên thủng bao tầng đất đá. Tia ánh sáng đầu tiên theo đó lọt vào tận chốn thâm sâu. Nó mong manh và yếu ớt lắm nhưng đủ để tôi ngỡ ngàng, thảng thốt trước cái đẹp lung linh kỳ diệu. Một tia sáng, rồi hai, ba, rồi cả ngàn cả vạn thoắt tràn ngập, rực rỡ. Tôi hoang mang tột độ, không hiểu hiện tượng gì đang xảy ra, khi một cõi lặng chìm tăm tối bất ngờ chói rực, tươi thắm. Trong ánh sáng rạng ngời, chúng tôi bỗng nhận ra diện mạo của nhau. Một thế giới muôn hình vạn trạng. Bao khoáng chất kết thành tinh thể lóng lánh màu sắc xanh tím vàng... li ti nhiều hình dạng, lẫn lộn giữa những khối đất vàng nâu, đen đủi. Trong suốt óựng ả hay mờ đục xạm xịt, tất cả quanh tôi đều bừng bừng rạo rực khi tiếp xúc với mặt trời và không khí. Lần đầu tiên tôi được biết thế nào là niềm vui và sự bàng hoàng, nhưng nào ngờ, đây cũng là điểm khởi đầu một hành trình định mệnh.

Chẳng hân hoan được mấy đỗi, người ta đã cào xúc cả hầm mỏ này đi, đưa vào những dàn máy sàng lọc, phân chất để cuối cùng tách rời từng loại. Tôi và một số đồng bạn bấy giờ bị kết hợp thành một kim loại mà con người đính cho ký hiệu gọi là ""Đồng"", rồi gửi đến một phòng thí nghiệm lớn. Tôi nằm im ở đấy một thời gian, cho tới lúc người ta hào hứng đem ra trộn lẫn với hai ba hoá chất khác cũng phát xuất từ đất đai quặng mỏ, xong nghiền nát trong cối xay trước khi bỏ vào một lò nung rực đỏ, hơn ngàn độ. Bạn biết đâu rằng nhiệt lượng khủng khiếp ấy đã phân tán các cấu trúc kết hợp ban đầu giữa chúng tôi, mỗi thành phần bị bứt ra khỏi vị trí của mình, lao xao di tản, để sau đó lại sát nhập với nhau theo một cách sắp đặt khác hình thành mạng tinh thể mới. Rồi cuối cùng, người ta dùng kỹ thuật kết hợp những tinh thể vừa được sáng tạo này thành khối hay kéo thành sợi. Bấy giờ, tôi lọt vào trong một sợi dây dài chẳng hiểu bao nhiêu. Môi trường sống thay đổi thật đấy, nhưng hứng thú hẳn lên khi có sự hiện diện của con người. Qua câu chuyện giữa họ, tôi mới ý thức rõ ràng về vai trò của chúng tôi trong sự hiện hữu và quá trình phát triển đời sống ở cõi ngoài, qua cái họ gọi là tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Bỗng dưng từ một phần tử cực kỳ nhỏ nhoi, tôi hãnh diện khi biết mình và đồng loại mang sứ mạng hình thành tất cả vật chất. Ngược lại, tôi bàng hoàng nhận ra quyền lực ghê gớm của cái phần vô hình vô ảnh mà con người gọi là trí tuệ.

Một ngày sợi dây tôi được đem đến một nơi đầy máy móc. Những người làm việc ở đây thường lộ vẻ khẩn trương trong những ngày này. Họ đang sửa soạn thực hiện một chuyện gì đó hình như quan trọng lắm. Tôi bị thu hút bởi khung cảnh mới nên bỏ quên chuyện chơi bời nhảy nhót ra ngoài vòng sống nhàm nhạt, tự hỏi, mình có đóng vai trò gì không trong những sửa soạn mưu tính này? Nhưng tôi chẳng phải thắc mắc lâu, họ đã nối hai đầu sợi dây vào máy phát điện rồi nhúng cả sợi trong một thứ chất lỏng lạnh ghê người, cơ hồ trăm lần hơn băng đá. Cả bọn tôi bất thần cóng queo, vội co cụm lại trong khi những làn hơi tỏa ra như giải lụa bay lơ lửng. Tôi chỉ muốn thoát khỏi các ràng buộc quanh mình để nhẹ nhàng bay theo chúng. Bỗng có tiếng người ra hiệu bật máy, tức khắc bao nhiêu tinh thể trong sợi dây bị chấn động như giữa làn sóng dữ dội. Một lũ hạt đồng loại với tôi ở đâu ồ ập ùa tới, hình như từ cái máy nối hai đầu. Chúng chạy đến đâu xô đẩy và sức mạnh ấy đã bứt tôi rời khỏi vị trí cố hữu. Tôi bị cuốn đi trong cuồng lưu ấy, chẳng kịp hiểu gì, nhưng tự nhiên cảm thấy bừng bừng ấm áp, như có ai đang ôm truyền nhiệt lượng. Hóa ra tôi vừa được kết cấu với một tên cũng mang điện tích âm như mình. Làm sao ngờ được, trong phút chốc tôi không còn cô độùc nữa, đã có bạn đồng hành, và lại là một tên đồng loại đồng tính, một song sinh! Thế mới lạ lùng, từ trước đến nay chúng tôi không bao giờ đến gần nhau được bởi có một lực đẩy vô hình giữa hai điện tích âm, vẫn phải đứa chạy trước đứa chạy sau, thật chẳng có gì thú vị. Càng kỳ diệu hơn khi tôi không bị mất sức nhanh chóng để bắt buộc trở về trạng thái cơ bản, phải dừng lại sát nhập với một hạch điện dương như thường lệ. Tay trong tay, cặp điện âm chúng tôi lao đi vùn vụt, cơ hồ môi trường chung quanh không còn sức cản trở hữu hiệu nữa. Tôi phơi phới cùng bao nhiêu cặp khác hớn hở băng mình trong cuộc marathon man dại.

Nào biết được hiện tượng kỳ quái gì đang xảy ra trong đời mình, nhưng việc chi phải tiêu hao tâm trí tìm hiểu lúc này. Niềm vui đầy ăm ắp trên con đường bay nhảy thênh thang, sự truyền giao mật thiết với một song sinh ngẫu nhiên được có đã thi vị và thăng hoa cảm xúc đến tột cùng. Ấy vậy, đang mê cuồng trong cơn say, bỗng một động lực vô hình đẩy tôi lùi lại. Tự nhiên tôi thấy mình nhẹ hẫng, không còn chút sức lực nào, như hụt vào khoảng chân không. Hoảng hốt quay sang, tôi sững sờ nhận ra tên bạn yêu quí chẳng còn bên cạnh nữa, hắn rơi rớt mất đâu rồi! Cùng một lúc, tôi bị đẩy về điểm khởi đầu, như thể vừa trải qua một giấc mơ ngông cuồng, hoang tưởng. Nhưng trong các tinh thể cả bọn thi nhau hô hấp ồn ào để dãn nở về trạng thái cũ theo với nhiệt độ đang tăng dần, chứng tỏ sự kiện vừa xảy ra là điều có thật. Trấn tĩnh nhìn quanh, hóa ra sợi dây đã được nhấc ra ngoài không khí. Và những con người đang hiện diện nao nức chúc mừng thí nghiệm về chất siêu dẫn vừa kết thúc khả quan.

Có ngờ đâu, một sớm một chiều đang quẩn quanh ủ dột dưới chân núi tối tăm tôi lại được con người luyện thành một vật liệu không còn điện trở lúc nhiệt độ hạ rất thấp. Người ta mãn nguyện khi tìm ra nguyên lý của hiện tượng siêu dẫn này. Trong chất dẫn điện bình thường, sự chuyển động của các hạt điện tử âm chúng tôi tạo ra dòng điện, nhưng những va chạm với các nguyên tử kết thành mạng tinh thể bao quanh trong vật liệu đã cản trở sự vận hành đó. Mỗi lần đụng độ là mỗi lần chúng tôi mất dần chân khí. Nhưng trong chất siêu dẫn, ở vùng nhiệt độ thấp, nhờ lực hấp thụ mạnh nên hai hạt điện tử âm chúng tôi không bị tách rời mà di chuyển từng cặp, vì thế khi năng lực của tôi bị thất thoát, do sự va chạm với mạng lưới tinh thể chung quanh, đã có tên bạn song hành hút trở vào. Năng lượng của hai đứa cộng chung lại vẫn được bảo toàn, không hề suy suyển nên tha hồ chuyển động, như không có môi trường ngăn trở. Trừ phi nhiệt độ lên cao, quá một giới hạn nào đó, các phần tử của tinh thể sẽ dao động rất mạnh và những chấn động này sẽ bứt rời hai chúng tôi ra. Lúc ấy, mỗi hạt điện sẽ mất dần sức lực.

Tôi biết đâu rằng những khám phá này có thể ảnh hưởng lớn lao tới đời sống cõi ngoài. Ngày kia, khi người ta chế tạo được hợp chất không còn điện trở ở nhiệt độ bình thường, sẽ có biết bao ứng dụng kỹ thuật thực tiễn. Tất cả các vật liệu điện tử làm bằng chất siêu dẫn sẽ vạn lần hữu hiệu. Không có điện trở, các động cơ không còn bị nóng máy, năng suất nhân gấp bội. Tương lai dự trù loại máy siêu vi tính nhờ vận tốc truyền tải dữ kiện tức thời. Và nếu chúng tôi chuyển động nhanh bao nhiêu thì đời sống của con người cũng sẽ được hưởng phần qua những phương tiện di chuyển hết sức mau chóng ngần ấy. Họ đang thực hiện thí nghiệm chế tạo loại tàu điện lướt đi trên không, chẳng chạm vào đường rầy siêu dẫn. Không còn lực ma sát, vận tốc tàu sẽ đạt tới bảy trăm cây số một giờ, chẳng kém mấy phi cợ Và nếu những đường dây điện cao thế làm bằng chất siêu dẫn, dòng điện sẽ được truyền tải không giảm suất qua bao dặm trường. Con người chẳng còn gì để bận tâm về sự bành trướng các nhà máy điện hạt nhân.

Sau lần thí nghiệm hi hữu ấy, tôi trở lại tình trạng lẻ loi xưa cũ, cô độc hơn bao giờ. Trước kia tôi chỉ cảm thấy một nỗi buồn mênh mang, những suy tư mơ hồ diệu vợi dù gì cũng nhẹ nhàng, dễ chịu đựng hơn cảm giác mất mát, khắc khoải trước một song sinh của mình thất lạc. Con người đã ban phát cho tôi điều kỳ diệu. Nó không những lung linh rạng rỡ ấm áp như tia nắng đầu tiên tôi đã nhìn thấy hôm nào, mà còn tuyệt vời hơn vì tôi chỉ được sống sự huyền nhiệm ấy trong vài giây phút. Bây giờ mỏi mòn ngóng vọng cho tôi hiểu thế nào là đăng đẵng thời gian dù vẫn chưa ý niệm được chiều dài của con đường sinh tử. Tôi ước ao được cho đi và nhận lại những nhiệt truyền ấm áp đã từng chia sẻ với tên bạn thân yêu. Nhưng những con người quanh đây sao bình thản lạ. Thí nghiệm ấy xong, chừng như họ tính toán lo toan ngay một chương trình khác. Sợi dây điện siêu dẫn nằm trơ vơ đó, họ đâu biết rằng tôi đang dại đi trong buồn bã, vừa bồn chồn lao đao bởi những suy nghĩ về con người. Như từng nói với bạn rồi, con người không bao giờ quên sử dụng quyền lực của họ. Và một khi quyền lực ấy được cộng thêm với trí tuệ sẽ đưa đến kết quả gì ? Bạn đoán được chăng ? Riêng tôi, khi bắt gặp hạnh phúc cũng là lúc thẫm nhập nỗi cô đơn cùng tận. Hân hoan tâm phục trí tuệ sáng tạo của con người bao nhiêu thì đồng thời tôi càng sợ hãi. Mới đây thôi, nghe chung quanh họ bàn tán hứng khởi về một hiện tượng khoa học có thể thay đổi toàn bộ những định luật vật lý căn bản đã được thực hiện. Họ vừa cho ra đời chín đứa con hoang tưởng nhất. Chúng là những ""Nguyên tử phản- vật- chất"", hoàn toàn đối ngược với nguyên tử cơ bản của vật chất từ trước đến nay vốn được cấu tạo bằng một hạch nhân chứa các hạt mang điện tích dương và một lớp vỏ là hạt điện âm chúng tôi. Như thế, một cách khái quát, trung tâm một phản- nguyên- tử mang điện âm bọc bên ngoài bởi lớp điện dương.

Cho đến nay, ngỡ rằng phản- vật- chất chỉ là trò tưởng tượng mua vui của khoa học giã tưởng. Nhưng vừa qua, sự hiện hữu của chúng dù triệu lần phù du, bốn mươi phần tỉ giây đồng hồ, cũng là một điều đã được kiểm chứng. Do đấy là sự thật nên lòng tôi hết sức lo âu, vì khi một nguyên tử đụng độ một phản- nguyên- tử tức khắc tạo thành phản ứng hủy diệt. Không phải tôi sợ cho sinh mạng của mình sẽ bị triệt tiêu khi đâm vào một tên có cấu trúc đối nghịch. Đã nói với bạn rồi, tôi mang nặng nỗi sầu không- được-chết. Nhưng tương lai vũ trụ này sẽ ra sao nếu một ngày kia các phần tử phản- vật- chất sẽ được con người chế tạo nhiều hơn, không những chín, mà sẽ là trăm là triệu, rồi chúng có thể tự bành trướng đến độ lấn át các hành tinh vật chất của chúng tả Và nữa, phản ứng hủy diệt tất nhiên phóng ra một năng lượng ngàn lần mạnh hơn năng lượng của một phản ứng hạt nhân. Con người sẽ có trong tay thứ khí giới điên loạn chưa từng thấy. Quả bom nguyên tử năm nào dội xuống Hiroshima sẽ chỉ là một cái nấm nhỏ nhoi bên cạnh sự bùng nổ từ quả bom chế tạo bằng nguyên tử phản- vật- chất, tuy gọn nhỏ hơn nhưng hiệu quả gấp ngàn lần.

Nghĩ cho cùng, đã có một vòng nghiệp chướng huyền bí, xiềng xích mọi hiện hữu dù vô hình hay hữu hình với nhau. Trí não con người do chúng tôi tạo ra, nó trì trệ, bình thường hay thông minh tuyệt đỉnh, cũng tùy thuộc vào cách kết hợp của các tế bào hình thành từ những chuỗi nguyên tử. Nhưng ai ngờ được, có thể một ngày, tôi và đồng loại sẽ bị tiêu diệt bởi sản phẩm của chính mình. Tuy thế, tôi được biết rằng, ngoài trí tuệ còn có cái tâm, một điều linh thiêng khác nơi con người. Tâm và trí tuệ là hai điều cần song hành với nhau để vũ trụ này tồn tại. Vấn đề từng đặt ra câu hỏi, các nhà khoa học có trách nhiệm về hậu quả của những khám phá, sáng tạo của họ, hay chính xã hội loài người phải ý thức sâu xa về việc sử dụng những sản phẩm của trí tuệ? Một mình tôi, tôi thầm nghĩ, điều thiết yếu nhất cho mọi hiện hữu phải chăng chỉ giản dị là một sự quân bình.

Mỗi ngày, nhìn thấy nắng chứa chan từ trời rơi xuống, lòng tôi náo nức lẫn bồi hồi. Nắng mai sáng rỡ niềm hi vọng, còn nắng chiều trải dài nỗi nhớ mong đợi chờ vàng vọt. Dù muốn dù không, tôi đã lọt vào vòng hệ lụy, từ nay những vui buồn đời tôi đã tùy thuộc vào con người. Từng giây phút, tôi ngóng trông họ lại thực hiện thí nghiệm vừa qua, để tôi được trùng phùng với tên bạn thân yêu. Từ khi tiếp cận cõi ngoài, những điều nghiệm ra khiến tôi chao đảo và sợ hãi, nhưng cũng từ đó tôi được biết thế nào là thương yêu và mơ ước. Bềnh bồng trong mộng tưởng, tôi mơ một ngày kia, sợi dây siêu dẫn có tôi sẽ được đem đến một vùng đồi núi, cây cối bạt ngàn và nhiều con suối nhỏ róc rách reo vui. Dây điện cao thế giăng giữa những trụ điện cao, băng ngang một thung lũng đầy sương sớm. Và đôi chúng tôi, hai-hạt- điện-tử-âm- đồng-phái- đồng-tình, rong ruổi mãi trong cuộc du hành hạnh phúc. Không gian cõi ngoài mênh mông thanh bình. Từ trên cao vời vợi, tôi cúi nhìn chim và bướm ríu rít nhởn nhơ trong thung lũng ngập thắm mai vàng, khi nắng đã tan sương. Cái đẹp tuyệt vời của thiên nhiên và tình yêu sẽ cất đi nỗi sầu không- được-chết.

Hết