Chương 1- Từ những cuộc gặp gỡ trong vườn Phần 1

Thay đổi đột ngột của dì Petunia

Harry Potter and the Sword of Gryffindor thuộc vào thể loại fanfiction, cốt truyện xoay quanh các nhân vật và bối cảnh trong nguyên tác Harry Potter, tác giả cấu thành một nội dung của riêng mình. Nó viết về năm học thứ 5 của Harry Potter tại Hogswart, bắt đầu từ mùa hè đầu tiên, sau cái chết của Sirius Black.

 Kỳ nghỉ hè chỉ mới bắt đầu được 3 tuần thôi mà Harry đã mong cho nó mau kết thúc.

Ở trong khu vườn nhà Dursley ở số 4 đường Privet Drive cũng thoải mái như ở ngoài đường. Ở đây, Harry có thể tránh được mắt nhìn chòng chọc của những người bà con khó ưa, thoát khỏi phạm vi căn phòng thứ nhì của Dudley, hơn nữa, cậu cũng có chuyện để làm để khỏi phải suy nghĩ trằn trọc. Mặc dù công việc dọn dẹp khu vườn muggle của dì Petunia không thể nào so sánh được với các lớp học Thảo Dược với giáo sư Sprout, tuy nhiên, với cậu, có còn hơn không.

Cái nắng oi bức của mùa hè, lại thêm việc không được sử dụng pháp thuật khiến công việc săn sóc cây cối trở nên khó khăn hơn, nhưng cậu vẫn xoay xở được. Gia đình nhà Weasley từng nói là họ sẽ lại đón cậu, vậy mà, suốt 3 tuần qua, Harry chỉ nhận được một vài lá thư cú ngắn, gọn, khó hiểu. Dì Petunia, bằng giọng tử tế một cách hiếm thấy, đã hỏi Harry xem cậu có muốn làm vườn giúp dì không. Dù vậy, việc nhổ cỏ dại mệt nhọc vẫn không khiến Harry khỏi suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong năm học trước. Cậu cảm thấy...bị cưỡng ép và phản bội bởi thế giới phù thủy, nơi mà trước đây từng công nhận cậu là vị anh hùng cứu thế. Việc Dumbledore bị sa thải, cái chết của Sirious- người thân duy nhất còn lại của Harry, mọi thứ cứ tái diễn trong đầu cậu, khiến cậu tự hỏi liệu cậu có còn phù hợp với thế giới phù thuỷ hay không.

"Phải công nhận là con rất có khiếu với cây cối", giọng nói mềm mỏng, quen mà cũng như không quen, kéo Harry ra khỏi suy nghĩ của mình.

Cậu quay người lại, để thấy dì Petunia đứng ngay lối ra vào, với vẻ mặt hiền từ mà trước giờ Harry chưa từng được thấy.

"Cũng nhờ có lớp Thảo Dược Học", Harry nói nhỏ, không biết chuyện gì kế tiếp sẽ xảy ra.

"À, dì nhớ Lily, mẹ con, từng nói bà ấy ghét lớp đó lắm", dì Petunia nói, vừa bước tới gần Harry, "Con có đôi mắt thật giống mẹ!"

"Con biết", Harry gắng trả lời, rồi quay đi thật nhanh. Làm sao bà ấy...Sau bao nhiêu năm, làm sao bây giờ bà ấy lại dám làm ra vẻ tử tế?

"Có chuyện gì xảy ra, đúng không?" Petunia tiếp tục.

"Năm nào mà chẳng có chuyện xảy ra", Harry thành thật.

"Nhưng năm nay tệ hơn mọi năm?" Dì Petunia hỏi, giọng vẫn mềm mỏng.

"Dì quan tâm làm gì?" Harry cay đắng.

"Dì...đây!", dì Petunia nói, hơi lớn giọng lúc đầu nhưng lại nhỏ giọng lại ngay. Dì đưa cho Harry một vật gì đó. Harry nhận lấy, ban đầu không biết đó là gì những rồi nhận ra đó là một lá thư được gấp lại, giòn và nhăn vì cũ. Cậu mở ra, há hốc mồm ngạc nhiên khi nhận ra nét chữ trên thư.

Chị thương,

Nếu chị nhận được lá thư này, tức là em đã mất rồi. Em biết trước giờ tình cảm chị em mình không được gắn bó lắm. Em biết là chị ghét em vì nhiều thứ, nhưng em cũng biết là em thương chị. Em ước gì chị em mình thân với nhau hơn là hiện giờ. Em mong chị có thể chấp nhận hơn thế giới em đang sống, nhưng em nghĩ, như bây giờ cũng tốt.

Chị biết không, trong thế giới mà em đang sống, có một gã phù thủy hắc ám đang hoành hành, một tên xấu xa sẵn sàng dùng đủ loại ma thuật đen tối nhất để đạt được mục đích. Khi em viết lá thư này, James và em đang chuẩn bị đi trốn cùng với Harr. Hắn muốn giết tụi em và đứa nhỏ, nhưng tụi em sẽ không để chuyện đó xảy ra. Em không biết sẽ có cơ hội gặp lại chị nữa không, cho nên em nghĩ em nên nói lời vĩnh biệt ở đây. Mong chị nhớ rằng em luôn thương yêu chị, và em chúc cho cuộc hôn nhân của chị và anh Vernon thật tốt đẹp.

Chị nhắn với con em rằng em cũng thương nó lắm. James và em sẽ làm mọi thứ có thể để thằng bé sống sót, cho dù phải hy sinh cả tính mạng. Em cũng tính đến chuyện gửi nó đến chỗ gia đình chị nhưng em biết chị và Vernon khinh miệt mọi thứ liên quan đến thế giới pháp thuật này như thế nào. Những lúc như thế này, em hầu như hối hận chuyện đi học ở Hogwarts, nhưng nếu vậy, em sẽ không bao giờ gặp được James và có được Harry.

Thương,

Lily-Evans Potter

Nước mắt lăn nhẹ trên má Harry khi cậu đọc, tay Harry run rẩy chạm vào từng nét chữ. Khi ngước nhìn lên từ lá thư, Harry thấy một sự tử tế, hiền dịu mà cậu chưa từng được thấy ở dì Petunia. Nỗi buồn khổ tràn ngập trong lòng Harry khiến cậu quên đi ngăn cách trứơc giờ với người dì, cậu ôm chầm lấy Petunia và khóc trên vai dì.

"Vernon ghét mọi thứ có liên quan đến pháp thuật" Dì nói nhẹ nhàng "Dì lúc đó lại ganh tị với Lily, mà khi mẹ con mất rồi lại đi giao con cho dì, dì giận lắm, nên dì để dượng muốn làm gì thì làm. Cho đến lúc dì kịp trấn tĩnh lại thì cũng đã quá muộn rồi. Dì xin lỗi con, Harry."

"Tại sao lại là lúc này?" Harry nhìn dì Petunia, vừa gắng lấy lại bình tĩnh "Sao bây giờ dì lại đưalá thư cho con?"

"Con cứu Dudley của dì". Bà thì thầm "Nó là tất cả với dì và con đã cứu nó cho dù gia đình này đã đối xử tệ với con như vậy. Dì đã có nhiều thời gian để suy nghĩ, Harry, thế rồi dì cũng nhận ra con giống em của dì như thế nào, rằng dì cũng nhớ bà ấy lắm".

"Bọn chúng muốn giết con, không phải Dudley". Harry nói, nhớ lại cuộc tấn công của một đám giám ngục Azkaban vào năm ngoái. "Bọn chúng muốn giết con, còn Dudley chỉ tình cờ có mặt ở đó".

"Nhưng con vẫn cứu nó". Petunia nói, giọng đã điềm tĩnh lại. Harry lùi lại một bước. "Con cứu sống Dudleyskin, mà nó cũng như mạng sống của dì. Dì và dượng trước giờ vẫn nghĩ nếu con không biết gì về sự tồn tại của pháp thuật cũng như phù thủy, tên xấu đó sẽ chẳng bao giờ tìm ra con hay gây hại đến gia đình dì, nhưng chúng đã mò đến TẬN ĐÂY!"

"Hắn đã lại tìm ra con." Harry trả lời. "Nhưng điều khác biệt là bây giờ con đãcó khả năng tự bảo vệ bản thân".

"Bộ không chỉ mới có lần này à?" Bà lo lắng hỏi Harry.

"Từ năm Nhất là hắn đã tìm cách hãm hại con rồi". Harry nói. "Lần vừa rồi, hắn sém thành công. Nhưng lần này hắn đã giết được Sirious... cha nuôi con..."

"Dì nhớ mặt ông ấy". Dì Petunia rùng mình. "Gã đó thật đáng sợ! Cho dì chia buồn, Harry!"

"Cám ơn dì". Không hiểu sao Harry cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Không nhiều, chỉ một chút.

"Dượng Vernon sẽ không chấp nhận con, không bao giờ. Ông ấy ghét mọi thứ về pháp thuật và sẽ không bao giờ thay đổi về chuyện này".

"Vậy còn dì?" Harry hỏi.

"Con là người thân của dì". Bà buồn bã "Khi ổng không có ở đây, mình có thể nói chuyện. Dì chỉ sợ phản ứng của ông ấy nếu thấy dì tử tế quá. Con thì chỉ phải ở đây có vài tháng, còn dì thì phải sống với ổng suốt đời. Nhưng dù sao, lúc nào dượng cũng để tâm đến dì. Gia đình ngoại con, ai cũng thương mẹ con hết, lúc nào cũng khen ngợi chuyện bà ta tuyệt vời thế nào, nhưng lại chẳng bao giờ khen dì như vậy. Chỉ có Vernon thôi."

"Con hiểu". Harry nói mặc dù cậu cũng không hẳn là hiểu. Cậu thắc mắc sao dì không bỏ dượng được, nhưng đó lại là chuyện khác. "Cám ơn dì!"

"Đáng lẽ dì phải đưa con lá thư sớm hơn". Petunia nói. "Dì nhớ trước đây dì rất thích được nhận thư cú của mẹ con. Bà ấy có con cú đẹp chưa từng thấy. Rất giống con cú của con".

"Con...Con sẽ viết thư cho dì nếu dì thích". Harry gợi ý.

"Mình chỉ việc nghĩ ra cách nào để Vernon không thấy được". Dì Petunia cười, mắt ánh lên vẻ mong đợi.

"Con sẽ cho cú giao thư trong vườn". Harry cười tinh nghịch.

"Vậy cũng được..." Petunia chuẩn bị nói nhưng ngưng bặt khi nghe tiếng đóng mở cửa từ trong nhà. Chiếc mặt nạ lạnh nhạt suốt bao năm qua lại hiện lên trên khuôn mặt bà khi bà bước nhanh vào trong nhà mà chỉ khẽ liếc nhìn Harry từ giã.