Chương 1: Cuộc sống mới bi thảm của Phạm Tiểu Ngư
Bắc Tống Thiên Hi năm thứ tư, tại Phục Ngưu sơn.Phục Ngưu sơn trải dài tám trăm dặm. Trong một sơn cốc, cánh đồng rộng mênh mông, bờ ruộng dọc ngang trải dài trong ánh nắng chiều. Vào vụ xuân, những người nông dân chăm chỉ cày xới ruộng đất nhà mình, thừa dịp mấy ngày nắng ấm này nhanh chóng gieo trồng vụ mùa mới.
Sơn cốc này địa hình có đôi chút kỳ dị, ba mặt đều là sườn núi thoai thoải, chỉ có phía bắc trải dài chừng một dặm, mặt đất bảy tám trượng đang thoai thoải giống như ba mặt khác, bỗng nhiên sơn thế đột ngột mọc lên một ngọn núi dựng đứng cao vút giống như một con rồng vươn thẳng lên trời nhìn bốn phía quan sát nhân gian, chính là Trụ Thiên sơn, ngọn núi cao nhất. Phía bên kia, một dãy núi khác trải dài thoai thoải giống như một cái đuôi vươn ngang trong sơn cốc, lại lên xuống trập trùng không dứt như mình rồng, bởi vậy nên những thôn dân mới đến nơi này định cư được chừng vài thập niên lập ra một thôn gọi là thôn Long Vĩ.
Giờ này, nhà nhà đã bắt đầu chuẩn bị cơm chiều, những làn khói bếp mờ mờ màu trắng tỏa rừ ống khói các nhà trong xóm núi lượn lờ bay lên trong thung lũng tạo nên cảm giác thật thanh bình.
Ở cạnh một con dốc trên sườn núi thứ nhất, có một ngôi nhà tranh hai gian, cũng vào giờ này nhưng lại lạnh lẽo im ắng, không hề có bóng dáng khói lửa, chỉ có một cô bé chừng tám chín tuổi, thân hình mặc một bộ đồ màu lam cũ rích đã có nhiều miếng vá, một mình đứng trước cổng, thỉnh thoảng lại ngóng nhìn xuống phía chân núi.
Gió núi lạnh lẽo thổi mái tóc của cô bé bay bay, dù đã buộc thành một cái đuôi ngựa nhưng vẫn bị rối tung, úa vàng như cỏ khô. Cô bé không kiên nhẫn giơ tay vuốt lại mấy sợi tóc qua sau tai, để lộ ra một đôi mắt to đen láy, sáng lấp lánh tinh anh. Tuy cô bé có đôi mắt xinh đẹp, ngũ quan cũng thanh tú cân đối nhưng sắc mặt lại xanh xao, thân hình gầy còm vừa nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng lâu ngày.
Cô bé đợi một hồi không thấy gì, rõ ràng rất sốuột liền đưa mắt nhìn về phíây.
Phírên sườn núi, mặt trời đã lặn, mây phía chân trời đỏ rực rỡ như ánh đèn đêm dạ hội, cô bé vẫn yên lặng ngắm nhìn những đám mây lớn nhỏ muôn hình vạn trạng, ánh mắt chăm chú, kia một đám mây màu vàng khiến cô không kìm được suy nghĩ liên tưởng, đám mây dần dần thay hình đổi dạng ngoan ngoãn từ từ biến hình thành những chiếc bánh mì mới ra lò nóng hôi hổi, quét một lớp bơ bóng nhoáng tỏa ra hương vị ngọt ngào mê người, đợi ai đó đến cầm lấy cắn một miếng.
Rột.. Ọt...
Đang lúc người nào đó vui sướng giơ tay ra định cầm lấy cắn một miếng cho bõ thì bỗng nhiên một tiếng động vang lên, đánh vỡ mộng đẹp của nàng.
Ai, thực đáng tiếc, chỉ một chút nữhôi nàng đã có thể nếm được hương vị tuyệt vời này..
Bị lôi tuột về hiện thực, Phạm Tiểu Ngư theo bản năng hai tay bo bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tràn đầy tiếc nuối, lại hướng chân núi nhìn xuống.
Trong sơn cốc, đã có mấy người nông dân xong việc đồng áng vác cuốc trở về ăn cơm, thế mà con đường nhỏ uốn lượn dưới chân núi vẫn không có một bóng người.
Chết tiệt, hai vị này còn không trở về? Đừng nói cho nàng rằng hai cái thùng cơm kia lại đi chơi gặp ai đó đau khổ chịu bất công lại hành hiệp trượng nghĩa đi! Nếu lần này trở về bọn họ còn giống như mấy lần trước đồ ăn chẳng thấy đâu lại đem thú săn được đổi lấy tiền mang đi cứu giúp cái gì nhà nghèo đáng thương, nàng thật muốn phát điên.
Rọt... Ọt.. Ọt..
Cái dạ dày trống rỗng lại một lần nữa nghiêm trọng biểu tình, nhắc nhở Phạm Tiểu Ngư một bụng hờn dỗi không thể ăn được, tức giận cũng không thể ăn được, nàng nếu không muốn ngồi không chịu cảm giác đói bụng cùng chờ đợi hai người không biết bao giờ mới xuất hiện kia, không bằng bây giờ vào bếp nấu chúau dại còn lại, rau đó tuy khó ăn nhưng ít nhất cũng lừa được cái bụng một chút.
Ai, còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng không cần ăn thứ rau dại – chỉ ngửi cũng đã muốn phun này. Tiểu Ngư thở dài, một lần nữa buộc lại thắt lưng, quay người đẩy cánh cửa cũ đi vào nhà bếp.
Trời nhập nhoạng tối, trong nhà tối om mơ hồ một cái bóng màu xám trắng, hiển hiện cuộc sống bi thảm hiện tại của Tiểu Ngư.
Mấy ngày qua, nàng thường tự hỏi một vấn đề, nếu trước đó thân thể này sống lại mà không có trí nhớ từ kiếp trước, nàng có thể mê mê tỉnh tỉnh mà sống cuộc sống nghèo khổ này hay không? Tuy nhiên dù sao nếu cũng chỉ là nếu, giả thiết đó cũng không thể phủ nhận sự thật là nàng đến từ một thời đại khác, cuộc sống vật chất đầy đủ phong phú. Cảm quan của nàng sớm khắc sâu các loại mĩ thực hương vị, thói quen sạch sẽ cuộc sống thoải mái, bây giờ khiến nàng phải chịu đói chịu khổ, ngay cả nếu có thể chấp nhận thích ứng với mọi hoàn cảnh, ngày hôm đó lại có thể nào chết dễ dàng như thế?
Từ khổ thành sướng chấp nhận thật dễ dàng, nhưng từ sướng quay về khổ lại thật khó khăn, những lời này thật chí lý, tựa như nàng, đã sống tại ngôi nhà rách nát này nửháng cũng không có cánh nào quen được với cảnh nhịn ăn nhịn mặc này, càng không thể chấp nhận nổi cơ thể chính mình trước kihon thả cao ráo có thể so sánh với người mẫu, nhưng dáng vẻ hiện giờ đã rút nhỏ lại không chỉ một nửa so với trước kia.
May mắn chính là tuổi nàng cũng nhỏ lại, nếu không chỉ sợ nàng đã sớm leo lên đỉnh núi mà nhảy xuống đi đầu thai lần nữa.
Phạm Tiểu Ngư cúi đầu nhìn thân hình gầy gò của mình, rõ ràng đã chín tuổi nhưng lại chỉ nhỏ như mới sáu bảy tuổi, không khỏi cười khổ, lại nhịn không được một cỗ oán khí bốc lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại.
Nếu nói thời đại này dân chúng đều nghèo khổ như nhà nàng hiện tại, nàng dù có không cam tâm thì cũng chỉ có thể oán thời vận không may mắn. Vấn đề lại là hiện giờ gia cảnh mới không những chẳng thể đem so sánh với kiếp trước của nàng, mà ngay cả mười dặm xung quanh đây cũng khó kiếm được nhà nào khốn cùng giống như nhà nàng vậy.
Xét hai ba chục hộ dân thôn Long Vĩ dưới chân núi mà nói, bọn họ tuy rằng nông dân bình thường, làm lụng đầu tắt mặt tối quanh năm cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nhưng ít nhất con cái nhà họ cũng có thể ăn no mặc ấm. Còn Đông Đông nhà nàng? Theo lý thuyết, trong nhà có hai người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh làm trụ cột, tuổi cũng chưa gọi là già, nàng cùng đệ đệ cho dù nếu không được sung sướng thì cũng không phải thường xuyên chịu đói, chỉ có cháo mà ăn đi?
Nhưng, sự thật là vậy, hằng ngày đều như vậy! Có đôi khi Tiểu Ngư còn hoài nghi chính mình và Đông Đông đi ăn xin cũng có thể được ăn no hơn là hiện tại.
Nhớ tới một người cha với một ông chú kia, Tiểu Ngư đôi mắt không khỏi lại trừng lên, vẻ giận dữ lại càng đậm.
Võ công cao cường thì rất lợi hại sao? Được người ta gọi một tiếng đại hiệp thì rất giỏi sao?
Ta nhổ vào! Ngay cả con mình đói no cơ bản còn không lo được, đại hiệp cho chó ăn a? Nhà ai có việc tìm đến đều gật đầu đồng ý, bất kể ban ngày hay đêm tối đều tràn đầy nhiệt tình giúp đỡ, nhưng con gái nhà mình thì đối xử tốt hơn được gì? Ngay cả trong nhà có gạo hay không cũng không biết, ta gọi là đại ngốc xem ra vẫn còn nhẹ lắm.
Hừ, nếu không xem hắn tốt xấu gì vẫn là cha củhân thể này, nàng đã sớm đem cái mặt người tốt kia mắng cho không ngẩng đầu lên được, sau đó một mình cao chạy xa bay. Cho dù hiện tại cơ thể này mới chín tuổi nhưng nàng không tin bằng hơn hai mươi năm kinh nghiệm sống kiếp trước lại không thể nuôi sống được chính mình.
Chỉ có điều, nếu như nàng thật sự bỏ đi thì Đông Đông làm sao bây giờ? Nhớ khi nàng mới tỉnh dậy, mở mắrước tiên nhìn thấy cậu bé chừng sáu bảy tuổi đang chăm sóc mình, Tiểu Ngư thở dài. Cả nhà này, người duy nhất cho nàng cảm giác tình thân chính là tiểu đệ đệ có vẻ như trưởng thành sớm trước tuổi kia. Chợt nhớ ra dường như đã sắp đến giờ tiểu đệ trở về, Tiểu Ngư lại giật mình, lúc này mới phát hiện chính mình còn đang đứng ở cửa bếp chưa vào.
Kiềm chế! Kiềm chế! Nếu đã làm tỷ tỷ thì nhất định phải chăm sóc tiểu đệ đệ thật tốt, coi như bù cho kiếp trước nàng không có anh chị em gì đi.
Trong ánh sáng nhập nhoạng, Tiểu Ngư nhấc cái vung gỗ đậy thùng nước lên, múc một ít nước đem đến trước bếp. Quơ mấy thanh củi gạt tro tàn làm bên trong thoáng khí, sau đó xếp vào lá cây củi vụn, dùng đá lửa bắt đầu nhóm lửa.
Động tác này tưởng như đơn giản nhưng cũng khiến nàng mấy lần suýt nữa bị hun khói đến chết, mặt mày nhem nhuốc mới có thể làm xong. Nghĩ lại trước kia, bếp nhà nàng vừa vệ sinh lại vừa sạch sẽ, bếp ga, lò vi sóng chỉ cần ấn một cái là dùng được, làm sao lại như bây giờ, chỉ mới nhóm lửa không thôi đã mất tới nửa ngày?
Cạch... Cạch... Cạch.. Hơn mười lần lặp lại một động tác mài, sau rồi một tia lửa rốt cuộc cũng bắt đầu chịu xuất hiện, Tiểu Ngư vội vàng ném đá lửa, cẩn thận nhen cho ngọn lửa cháy to hơn rồi mới nhóm vào bếp, chất thêm một ít nhánh cây vụn, chờ khi củi vụn bén lửa cháy mới xếp thêm những khúc củi to hơn vào.
Xác định lửa sẽ không tắt, Tiểu Ngư yên tâm đứng dậy, nhấc nồi nước đặt lên, rổ rau dại đặt một bên, chờ cho nước sôi mới mở vung đem rau dại cho vào.
Sau lại đến xào rau.
Tiểu Ngư lấy một bình nhỏ, dùng đũa lấy ra một miếng mỡ lợn bên trong. Nhà này thật là nghèo rớt mùng tơi, cư nhiên một chút dầu cải dầu vừng đều không có, chỉ có thể dùng mỡ lợn chướng mắt mà kiếp trước tùy tay có thể ném thùng rác.
Trong nồi nước dần dần cạn, đợi thêm lát nữa, Tiểu Ngư cho mỡ lợn vào, mỡ lợn tiếp xúc với đáy nồi nóng, nhất thời pháiếng xèo xèo, hương thơm bay lên. Trong một khắc cái bụng trống rỗng, Tiểu Ngư chỉ muốn đem miếng thịt kia ăn quách, nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị gạt đi, nàng đem miếng thịt mỡ bỏ lại vào trong bình.
Xong rồi, Tiểu Ngư lại vội đem rau dại cho vào đảo đều, khi đã mềm, nàng cũng không muốn ăn đồ cháy, vội bắc ra.
Mùi thức ăn nóng hôi hổi bốc lên tỏa khắp gian bếp, rổ rau đầy tràn ban nãy cũng đã ngót đi chỉ còn được hai bát. Nàng đói đã sắp ngất đi, cau mày cố ép mình dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết một bát, sau đó đem một bát còn lại đặt vào nồi cho nóng đợi lát nữa Đông Đông tan học trở về. Về phần hai vị chậm chạp không về kia, cứ để họ ăn không khí đi!
Mội hồi như vậy, chân trời ánh sáng đã sắp tắt hẳn, bốn phía sườn núi đều chìm vào hôn ám, khói bếp trong thôn đã gần như tắt hẳn, tinh mắt có thể nhìn thấy có mấy người bưng bát ngồi ở cửa nhà họ, vừa ăn vừán gẫu cùng hàng xóm.
Một trận gió từ đầu sơn cốc thổi đến, mang theo giọng tục tằn của mấy người nông dân cùng vài dự định gieo trồng mùa vụ. Hơi gió lạnh lẽo, Tiểu Ngư nhịn không được khẽ run rẩy, bộ y phục cũ nát chắp vá này, dù cho hai tay có ôm chặt lấy người hơn nữa cũng không có tác dụng gì. Nhìn trời, gió càng lúc càng lạnh, tự hỏi không biết Đông Đông đi học quần áo vậy liệu có lạnh không?
Tiểu Ngư đang lo lắng không biết có nên mang quần áo đi cho đệ đệ hay không, bỗng dưng dưới chân núi xuất hiện hai thân ảnh quen thuộc. Phạm Tiểu Ngư đứng thẳng lên, hai người này rốt cuộc cũng biết đường trở về.
Chỉ là...
Tiểu Ngư nhìn hai người dưới sơn đạo kia, cơ hồ như người nào hai tay cũng trống trơn, vừa đi vừa xoa đi cọ lại hai cánh tay giống như bị lạnh, ánh mắt nàng lập tức đông kết lại không thua gì gió lạnh. Hừ, tốt lắm, thật sự tốt lắm!