Tiết tử
Tiết tửTường rất cao, một gương mặt tuấn tú hết nhìn đông tới nhìn tây cố sức di chuyển cái thang quá dài, tay chân nhỏ bé nhưng lại rất nhanh lẹ, lập tức liền leo lên đến đầu tường.Phong cảnh trên đầu tường quả nhiên đẹp. Tay cậu kéo theo trường bào nhỏ hoa lệ, gió lạnh quất vào mặt, đem tóc dài của cậu thổi đến rối tung.Cậu nhắm lại nửa con mắt, hưởng thụ trong chốc lát, đột nhiên thấy trong viện cách vách có người.Cậu nhớ rõ cha nói, láng giềng của Bàng phủ là Cung thân vương phủ. Nghĩ nghĩ, liền lôi cây ná trong lòng ra, nhắm đến thiếu niên trong viện Cung vương phủ.Trời đang là sau giữa trưa, thiếu niên kia đứng ngược sáng, cho nên cậu thấy không rõ diện mạo của thiếu niên, chỉ biết thiếu niên cao gấp hai cậu.Có người bộ dạng cao hơn, cậu sẽ không vui, vì thế nheo mắt lại, phát ra thanh âm cười xèo xèo quái dị.Tiểu bạch cầu nhanh bắn ra.Cẩm bào thiếu niên nghiêng đầu, quả cầu biến mất vô hình.Bé sửng sốt, dùng sức nháy mắt mấy cái. Thiếu niên đang quay lưng lại không có phát hiện nha…… Cậu che miệng lại ho khụ một tiếng, tay nhỏ bé tinh tế gầy teo lại giơ ná lên.Bắn một lần nữa, cũng không tin bắn không trúng!“Kê kê –” Cậu nhe răng tặc cười.Tiểu bạch cầu lại thần tốc bắn về cái ót của thiếu niên.Trong tích tắc, thiếu niên không thấy.Bé trợn tròn mắt. Nào có người nháy mắt đã không thấy tăm hơi? Cũng không phải gặp quỷ…… Hay là ở trong Cung vương phủ đều là quỷ?Bỗng dưng, có một vạt áo màu trắng rơi vào trong mắt.Bé cả người cứng ngắc, con mắt chậm rãi chuyển qua người đang ngồi bên cạnh. Thật đáng sợ, người này có pháp thuật nha, hưu một cái liền bay đến bên người cậu.“Là đứa nhỏ của lão Thái Phó sao?” Người nọ cười hỏi, đem tiểu hài nhi cứng rắn thân thiết ôm vào trong lòng. “Bổn vương nhớ rõ đứa nhỏ của lão Thái Phó là tám, chín tuổi, ngươi hẳn chính là đứa nhỏ kia đi.”Thân thể tinh tế nho nhỏ hoàn toàn bị ôm lấy, rõ ràng là muốn cậu không thể trốn, đứa nhỏ của Bàng gia có thể nào làm rùa đen rút đầu? Vì thế cậu nhịn xuống nước mắt sợ hãi, chậm rãi quay đầu trừng thiếu niên.Thiếu niên nói:“Nghe nói đứa nhỏ của lão Thái Phó từ trong bụng mẹ sinh ra thân mình đã không tốt, ngươi…… Không đúng a, tiểu hài tử kia hẳn là……” Nhất thời im miệng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt nhỏ nhắn, hoàn toàn mất hồn.Đột nhiên, cái đầu cứng của cậu cụng vào trong lòng rắn chắc của thiếu niên, người sau lưng tâm thần còn đang dừng ở trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, nhất thời không giữ thăng bằng, ngã người về phía sau.Bé còn không kịp đắc ý, liền phát hiện chính mình bị thiếu niên ôm, cũng từ đầu tường rơi xuống.“Cứu mạng a –” Cậu kêu thảm thiết. Trước mắt đen lại, ngất đi.Trời tối đen, ngủ không được. Thân thể nho nhỏ tinh tế gầy teo từ trên giường ấm áp đứng lên, cậu mặc vào áo choàng, quấn lại tóc, bên ngoài biểu hiện được Bàng gia dạy dỗ tốt. Tiếp theo, cậu đi đến phòng nhỏ cách vách, nhìn nha hoàn ngủ i chang đầu heo, vậy còn nói chiếu cố cậu, phi!Cậu bĩu môi, đi ra phòng bên ngoài, vặn vẹo cái thắt lưng nhỏ.Nửa đêm, tìm ai chơi đây?Ánh mắt của cậu dừng ở trên tường. Đột nhiên, cậu che miệng nhe răng xèo xèo cười, cười đến giống như chuột ăn trộm thóc, nhanh chóng đi tìm cái thang dài.Tìm nửa ngày, cái thang chính là không thấy.Cậu có điểm sầu não, giày nhỏ đá lên tường.“Muốn đi lên sao?”Cậu sợ tới mức mông rơi xuống đất, vừa ngẩng đầu, thấy trên đầu tường là bóng người màu ngân bạch.“Sợ à?”“Không! Ai nói ta sợ? Chính là không thể đi lên mà thôi!” Cậu tức giận nói, lại đá một cước trút giận.“Ta đây giúp ngươi một tay đi.”Thanh âm kia vừa nói, cậu liền thấy đai lưng màu tối từ đầu tường bay xuống quấn lấy eo nhỏ của mình. Cậu trợn mắt há hốc mồm, phát hiện chính mình thế nhưng bay lên không.Cậu đầu tiên là sợ hãi, rồi sau đó tò mò nhìn chính mình giống thiên thượng phi tiên bay tới đầu tường, có người nâng eo nhỏ để hắn đặt mông an ổn ngồi ở trên đầu tường.Định thần! Cậunhanh chóng quay đầu nhìn về phía thiếu niên. Thiếu niên cũng đang nhìn cậu, rồi sau đó chuyển ánh mắt, mỉm cười:“Ta đoán, sau khi ngươi té từ trên tường xuống, ngủ hai ngày một đêm, đến đêm nay tỉnh lại rốt cuộc ngủ không được nữa.”“Vị huynh đài này là?”“Tại hạ Trưởng Tôn Lệ, ngụ ở tường phía sau.”“Nga……” Hắn khoanh tay nói: “Thì ra ngươi là Cung thân vương kia a! Ta nghe qua, đệ đệ của lão Hoàng Thượng, bởi vì ngươi tuổi không lớn, cho nên còn chưa có vào triều làm việc. Cha ta nói a, đương kim lão Hoàng Thượng hậu phi nhiều lắm, đáng tiếc đến nay còn chưa thấy được vóc dáng nhi tử, cũng bởi vậy cố ý không chỉ hôn sự cho ngươi.”“…… Lão Thái Phó nói với ngươi sao?”Tiểu hài tử Bàng gia liền ngểnh cái mũi, cằm nâng cao cao, thực phục phịch nói:“Không phải. Hắn nói với nương, bọn họ cho rằng ta nằm trên giường ngủ như chết không có nghe thấy, kỳ thật bọn họ rất ầm ỹ, hại ta ngủ không được!”Thiếu niên cao giọng cười, rồi sau đó lại nhịn không được nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu nói:“Nghe nói lão Thái Phó có…… Có đứa con nhiều năm giường bệnh triền miên, nhưng vừa tỉnh thì luôn làm xằng làm bậy, hôm nay ta xem như nhận thức đến.”Cậu phiết phiết môi, bất mãn nói:“Ai nói ta nhiều năm bệnh? Ta bất quá là ngủ lâu một chút mà thôi. Là ai nói cho ngươi? Cha ta sao? Hắn miệng rộng, cái gì cũng nói lung tung! Miệng hắn mà mở ra, có thể đem tay của ta nhét vào, không lừa gạt ngươi!” Dừng một chút, hắn lại nhếch mi nhỏ, hỏi thiếu niên: “Nghe nói là ngươi bảo vệ ta?”“Hử?”“Chính là thời điểm rơi xuống, ngươi quay lưng, đem ta ôm vào trong ngực, còn bế ta hồi phủ.”“Ta thuở nhỏ nhờ ơn lão Thái Phó dạy, việc nhỏ ấy nên làm.”“Hừ,” Hắn duy trì tư thế mũi cao cao. “Cha ta nói, ngươi là thân thể ngàn vàng, loại sự tình này là đại bất kính, hẳn là ta che ở phía dưới mới đúng, đem ta chửi bới một chút…… Hắn hù ta a! Lúc hắn nghĩ ta ngủ rồi lại nói với nướng, ngươi chắn tốt chắn tốt! Tình nguyện ngươi trọng thương cũng không để ta bị thương, sau đó liền khóc lên, thật sự là một ông già nói chuyện bừa bãi!”“……” Ở trong ấn tượng của hắn, lão Thái Phó không giống người như thế. Là đứa nhỏ này bị bệnh nằm mơ, hay lão Thái Phó thật ra là người trong ngoài không đồng nhất?“Nghe nói ngươi còn rất nghĩa khí canh giữ ở trước giường ta?” Cậu mắt phượng tà nghễ nhìn.“Đúng vậy, ngươi cũng vì ta mới ngã……” Thiếu niên thực hàm súc nói, không có làm rõ ngày đó từ đầu tường ngã xuống tất cả đều là lỗi tiểu hài tử này.“Ngươi hiểu được là tốt rồi!” Cậu lớn tiếng nói, tuyệt không chột dạ.Thiếu niên lắc đầu, rồi sau đó sang sảng cười:“Ngươi mở tay ra.”Tiểu hải tử Bàng gia trộm liếc nhìn cẩm y thiếu niên. Muốn đánh lòng bàn tay cậu ư? Cậu sau khi xác định thiếu niên này không có giấu cành cây lớn của lão cha mới thật cẩn thận mở ra tay nhỏ bé.Hạt trân châu nhỏ rơi vào lòng bàn tay, tỏa ra vầng sáng thản nhiên, làm tay nhỏ bé của cậu trở nên thật trắng. Cậu nhìn bàn tay của thiếu niên vừa lớn lại rắn chắc…… Không khỏi nhìn thêm vài lần, hoàn toàn phỉ nhổ tay nhỏ bé của chính mình.Thiếu niên ôn thanh nói:“Này của ngươi. Muốn dùng nỏ đánh người cũng không cần xa xỉ như vậy. Cha ngươi chính là Thái Phó, lương bổng không bao nhiêu, lại phải nuôi cả một nhà lớn, hắn rất vất vả.”Cậu chu cái miệng nhỏ nhắn, nói:“Cha ta thật sự có tiền, hắn làm rất nhiều hình nhân, rất nhiều rất nhiều, so với người trong Bàng phủ còn nhiều hơn.” Cậu múa may hai tay tỏ vẻ thật sự rất nhiều, thân mình nhỏ có điểm không vững, may mà phía sau có đại chưởng ổn định. Cậu quay đầu nhìn Trưởng Tôn Lệ, rất đắc ý nói: “Những hình nhân này, đều được cất giữ tốt, tương lai đều là của ta! Cha ta nói vậy!”“Của ngươi?”“Khi lão hoàng đế chết, có rất nhiều rất nhiều người bồi hắn đi, nhưng là ta không được a, ai muốn theo giúp ta a! Cha ta đã xây cái phòng ở tốt, chờ ta chết đi, những hình nhân này sẽ đi theo vào, sau đó ở trong phòng kia chơi với ta.”“…… Cha ngươi nói với ngươi?”Cậu phi một tiếng, nói:“Không phải mới vừa nói với ngươi sao? Cha ta luôn ở bên giường cùng nương ta nói chuyện, làm cho ta đều ngủ không được! Bọn họ cho rằng ta không có nghe, tưởng cho ta một bất ngờ lớn đi, những búp bê cứng ngắc này ta đã lén nhìn qua, bên trong còn có một con búp bê chờ muốn cùng ta thành thân nữa, ta tuyệt không thích!”“Thì ra là thế……” Thiếu niên nhíu nhíu mi.Hắn nhớ tới khi hắn ở bên giường chờ đại phu thay tiểu hài tử này xem bệnh, ngoài cửa sổ có vài khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn trộm, xì xào, một chút hỏi tiểu hài tử này có phải muốn chết hay không, một chút lại bởi vì Cung thân vương đã đến mà tò mò không thôi.Nghe nói những tiểu hài tử này đều là đường huynh biểu đệ của hắn, ăn nói có chút thô tục, cũng khó trách hắn nói chuyện hoàn toàn không có khí chất nho nhã của lão Thái Phó.Không biết khi lão Thái Phó nói chuyện về sinh tử của cậu, tiểu hài tử này đang ngủ nghe thấy bao nhiêu?Bàng gia tiểu thiếu gia lại nhìn hắn, dấu không được tâm tính trẻ con hỏi:“Ngươi là như thế nào bay lên?”“Ngươi muốn học?”Cậu sửng sốt. “Ta có thể học sao?”“Chỉ cần ngươi không ngủ nhiều như trước.” Trưởng Tôn Lệ ôn nhu nói: “Còn nữa, luyện chút công phu, thân mình ngươi có thể chuyển tốt hơn.”“Chuyển tốt?” Bàng gia tiểu thiếu gia ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy thiếu niên này thực thuận mắt. Hắn nhẹ nhàng xoa ngực không quá khỏe mạnh. Cái mũi, cái cằm vốn nhếch cao cao chậm rãi trở lại chỗ cũ, hắn lẩm bẩm nói: “Bay tới bay lui cũng được lắm, có thể bay đánh người là giấc mộng suốt đời của ta……” Tiếp theo có chút khẩn trương giải thích: “Là đời này có thể đánh người, không phải kiếp sau nha, cha ta nói kiếp sau ta có thể vui vẻ, kia lâu lắm ta không cần!”Trưởng Tôn Lệ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu ửng hồng, mắt phượng ở dưới ánh trăng có vẻ thập phần kỳ vọng kích động, hắn không đành lòng thương tổn một tiểu hài tử có ý chí muốn sống, vì thế mỉm cười nói:“Chỉ cần ngươi luyện theo biện pháp của ta, sẽ khỏe mạnh lên.” Hắn còn chưa chính thức vào triều, tự nhiên có thể tốn chút thời gian báo đáp lão Thái Phó ngày thường dạy dỗ.Cậu bé nghe vậy vui vẻ, ngay tại đầu tường học theo sách kêu lên:“Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi cúi đầu!”Trong chốc lát, mặt Trưởng Tôn Lệ lộ vẻ cổ quái. Không ai dám bái một thân vương làm thầy, tiểu hài tử này thật sự biết ý nghĩa của thân vương sao? Hắn còn trẻ trầm ổn, nhưng giờ phút này cũng không nhịn được bật cười nói:“Bàng thái phó trong nhà có …… đứa nhỏ như ngươi, không biết nên vui hay buồn…… Nói đến chuyện này, ta còn không biết nên như thế nào gọi ngươi đấy.”“Bàng Hà! Ta gọi là Bàng Hà!” Hắn cười tít mắt.Trong tích tắc, ánh trăng tú lệ trên trời, bạch ngọc trân châu phát sang trong tay đều không so được với mắt phượng lấp lánh của hắn.