Tập 1
Đang đứng đợi dì ba làm cho 2 ly nước mía, Thiện Minh ngó ra đường . Trời hôm nay thật là đẹp, không lạnh cũng không nóng . Mỗi lần ghé đây mua nước mía thì anh cũng điều phải mua 2 ly . Cặp mắt bổng dừng lại khi thấy một cô bé bận 1 chiếc áo đầm màu vàng lợt đang lúi cúi nhìn gì đó . Cô ta cứ xoay qua xoay lại rồi như tìm kiếm vật gì trên cỏ . Thiện Minh đang thắc mắc không biết là cô bé đó làm gì . Sau khi trả tiền cho dì ba xong, anh thủng tha thủng thẳng đi chầm chậm tới chổ đó . Cô gái đó buột tóc cao lên bằng 1 cây viết chì màu vàng rất là hợp với chiếc áo đầm ngắn lên tới tận đầu gối . Thì ra cô bé đang cố tìm cách để cho con chim nhỏ trong chiếc lồng bay ra mà nãy giờ Thiện Minh không sao đoán ra cô đang làm gì . Nghe mẫu đối thoại thật là …. − Nè, ngoan nha, bay ra đi cưng, chị không có dám bắt cưng ra mà …. − Làm ơn bay ra đi nha, bạn cưng nó bay đi lâu rồi đó . − Bé à, có cần anh giúp không hả ? Thiện Minh cất tiếng lên . Quay phắt người lại, Như Hân nhận ra ngay trước mặt mình là 1 người con trai ăn bận chỉnh tề tươm tất . Anh ta trông có vẻ rất là đàng hoàng nữa là khác . Như Hân còn chưa biết làm sao để có thể bắt con chim trong lòng ra, chợt thấy có người trước mặt, cô chợt mừng quính lên: − Anh có thể nào bắt cái con chim này ra khỏi cái cage này được hông ? Thiện Minh ngạc nhiên vì trước mặt anh là 1 cô gái thật là dễ thương, đôi mắt thật là muốn hớp hồn người đối diện . Chiếc mũi thanh thanh bên cạnh 1 đôi môi thật là quyến rũ . Tuy cô còn rất trẻ nhưng đường nét con gái thật là gợi cảm . Anh đoán cô nhỏ chỉ chừng mười mấy tuổi là cùng . Một khuôn mặt thật là khả ái mà lại còn có một chất giọng ngọt tới bùi tai . Anh nói: − Cưng muốn thả nó ra khỏi cái cage này hả ? Thiện Minh đi tới nhìn con chim trong lồng . − Yes, hồi nãy mấy con kia nó bay đi hết rồi, chỉ có con này ở lại mà thôi and em không có dám bắt nó ra . Nãy giờ em đã làm nhiều cách rồi nhưng nó hổng có chịu bay đi . Lấy cái cây chỉa chỉa nó thì lại sợ nó đau . Anh có thể nào bắt nó ra dùm em được không ? Trời ơi, cô nhỏ nói chuyện thật là ngọt như đường mà . Thiện Minh thán phục tài ăn nói của cô bé ngồi ngay trước mặt . Anh tiếp lời: “Bộ nhiều con lắm hả ? Sao lại thả nó đi ?” − Oh, phóng sanh mà . Hôm nay là ngày rằm, i have to phóng sanh cho bà ngoại . Giọng nói lơ lớ tiếng Việt của cô bé vang lên thật trong khiến cho Thiện Minh lấy làm thích thú . − Thì ra là vậy . Cưng đạo Phật hả ? Thiện Minh nhìn Như Hân như dò hỏi . − Dạ, sao anh biết vậy ? − Thì chỉ có đạo Phật mới phóng sanh thôi . Thiện Minh cười . − Vậy anh có biết bắt nó ra hông ? Như Hân nhìn Thiện Minh như chờ đợi . − Cưng thả hết 1 đàn chim mà chỉ có con này còn sót lại, sao cưng nhát quá vậy ? Thiện Minh trêu . − Hổng bắt thì thôi . Như Hân giận lên . − Cưng chicken quá đi bé ơi . Thiện Minh cười . − Ai nói vậy ? Anh coi cho kỷ nè nha . Như Hân đứng đậy chuẩn bị bắt con chim ra . − Cưng mà dám bắt nó ra thì anh sẻ tặng cưng ly nước mía này miển phí đó . Thiện Minh chìa ra ly nước vẫn còn chưa bỏ ống hút vào . − Chỉ vậy thôi hả ? Như Hân thấy mình đã lỡ lời nên tìm cách thối thác . − Cưng muốn gì anh củng chịu hết . Thiện Minh cũng chẳng chịu thua . − Không những là 1 ly nước mía mà anh phải thua tất cả là 6 ly lận đó, anh có đồng ý không ? − Được mà, 6 ly thì 6 ly nhưng đừng có sợ nha cưng . Thiện Minh nheo mắt nhìn cô bé . − Được, anh coi nè . Như Hân hít 1 hơi rồi thò bàn tay nhỏ của cô vào cái lồng chim . Trong bụng thầm nhủ rằng sao cô dể bị người ta thách thức như vậy. Bây giờ đã lỡ nói rồi thì phải ráng bắt nó ra chứ sao . cầu trời cho nó đừng chít vào tay cô, nếu không thì đứng tim chết quá. Thiện Minh đứng đó cười khoái chí, rỏ ràng bàn tay run run đang cố lấy hết can đảm ra để đẩy con chim nhỏ ra khỏi cái lồng . Đã vậy, cô nhỏ còn bị nó chít 1 cái làm giựt mình nên giựt bàn tay ra thật nhanh . Đuổi bên này thì nó chạy bên kia, cả 5 phút đồng hồ sau con chim mới bay ra khỏi cái lồng và sau đó thì gương mặt của cô bé không còn giọt máu . − Nè, anh thua rồi đó . Như Hân mặt mày sáng rở lên . − Được, cưng gan lắm . Đi theo anh đi . Thiện Minh đứng lên cầm cái lồng chim. Năm ly nước mía được gói vào 1 cái bao và Như Hân đứng đó cười mản nguyện . Lúc này Thiện Minh đang chiêm ngưỡng cô bé đứng bên cạnh mình . Cô nàng đang cười, 1 nụ cười làm loạn cả tâm trí anh . Hai hàm răng trắng đều đi bên cạnh một đôi môi thật là quyến rủ . Cô bé còn đang nắm lấy vạt áo đầm vì không muốn gió thổi tung lên . Thật là con gái nhỏ nhẹ thùy mị nhưng vừa rồi cô nàng còn dám khêu khích anh nửa đó chớ chơi sao . − Cám ơn anh nha, wow, hôm nay tự nhiên có mùi nhang nữa hihihihihihi − Là sao vậy hả ? Thiện Minh thắc mắc . − Thì có mùi nhang từ mấy ly nước mía này nè . Như Hân chỉ ngón tay vô mấy ly nước . − Then ? − Trời, anh chậm hiểu quá đi . Là đồ chùa thường hay có mùi nhang đó . Như Hân cười tỉnh queo . − A, thì ra . Cưng cũng quá quắt lắm . Thiện Minh lắc đầu . − Thôi bye anh nha . See you no more . Như Hân đi thẳng . − Nè, có bưng được hết mấy cái ly đó hông đó bé ? Thiện Minh nói với theo . − Yes, i can handle that . Bye bye . − Anh có thể nào biết tên cưng không hả ? Thiện Minh nhíu mày nhìn theo Như Hân . − No ……… bóng dáng Như Hân hơi xa dần . Ủa, cô bé đó đi bộ, như vậy chứng tỏ là nhà ở gần đây lắm . Nhật Minh thích thú đi chầm chậm theo bóng dáng của người con gái có cái áo đầm màu vàng đó . Cô nhỏ quẹo sang phải rồi quay lại nhìn nhìn gì đó phía sau lưng và hình như cô nàng đã phát hiện ra anh thì phải . Quay phắt lại, Như Hân giận dữ lên: “Nè, sao anh đi theo tôi ?” − Đâu có đâu . Anh tản bộ mà cưng ? Nhật Minh tỉnh bơ hút nước mía từ trong cái ly và vẫn tiếp tục bước đều đều tới Như Hân . − Don’t even call me “cưng” à nha . Nghe thiệt chướng tai . Như Hân liếc Thiện Minh 1 cái thật bén . − Ủa, không gọi bằng cưng vậy anh gọi bằng gì hả ? Em đâu có cho biết tên đâu mà gọi . − Anh ….đúng là quái dị mà . Như Hân giận dỗi giương đôi mắt xinh đẹp của mình vào Thiện Minh . − Vậy hả ? Thiện Minh bỏ cái ly nước mía đã cạn vào cái bọc trống và xách đi . − Đừng có theo tui đó nha . Như Hân quay đi thật nhanh . Đứng đó nhìn theo bóng dáng Như Hân khuất hẳn ngay góc đường, Thiện Minh chợt mỉm cười vì cuộc gặp gỡ của ngày hôm nay . Nhất định anh sẻ còn có dịp gặp lại cô bé đáng ….ghét này .Hôm nay đã đúng 4 tuần kể từ sau khi gặp cái cô bé bận chiếc áo đầm vàng đó, Thiện Minh rất muốn gặp cô nhỏ 1 lần nữa để hỏi xem cô bé ấy tên gì, nhà ở đâu . Vẫn biết anh có vô số người hâm mộ, nhưng từ khi gặp cô bé đó thì đầu óc anh như bị mộng mị . Nó luôn thôi thúc anh nghĩ tới cô bé đó . Đã tìm biết bao nhiêu cách để có thể dời hình bóng đó qua 1 bên, Thiện Minh cũng đành bó tay . Hôm nay ngoại a nh muốn ăn thịt heo quay nên anh đành dời gót ngọc, lái xe đến thẳng chổ này vì nơi đây là nơi dành cho những người sành điệu về món heo quay . Đang lững thửng đứng ngoài để đợi mua thịt heo quay vì chợ vẫn chưa có, Thiện Minh chợt thấy có một ông bác hơi lớn tuổi hình như bị trợt chân té bên kia đường . Chạy vội qua đường, anh chạy thẳng tới đỡ ông ta dậy . Anh dìu ông bác đó đi tới cái bục cây bên đường và hỏi: "Bác ơi, bác có sao không bác ?" Gật đầu chào người thanh niên trẻ đó, ông bác nói: "à, không sao, cám ơn cháu". − Hình như chân của bác bị trặc gân rồi đó, nó đã sưng lên thì phải . Thiện Minh xoay qua xoay lại coi cái chân của ông Nhật . − Bác đi mà hổng thấy ai đó vụt cái miếng trái cây trên đường gần cái xe nên mới bị trượt chân té đó cháu . − Bác ngồi yên để con chạy qua xe con lấy chai dầu qua đây nha bác . Coi chừng vết thương bị infection là hổng tốt đâu . Bác đợi ở đây nha, con trở lại ngay . − Nè, bác hông sao đâu . Cám ơn con . − Không có gì đâu bác, bác đợi con đi . Chân bác bị chãy máy rồi kià . Thiện Minh vội vã băng qua đường đi lấy chai dầu và đem cả hộp bandage trở qua . − Con thiệt là tốt bụng . Con tên gì vậy ? Ông Hoàng Nhật nhìn cậu trai trẻ đang ở trước mặt . − Dạ, Thiện Minh. Bác ráng chịu đau để con sức thuốc lên chân cho bác nha . Thiện Minh mỡ nắp chai dầu gì đó ra và lấy chút ít thoa lên chân cho ông bác . − Ui, rát quá . Ông Nhật xuýt xoa thổi vào chổ đã bị mất miếng da trong bàn chân . − Rồi, bây giờ con băng lại cho bác nha . − Ờ, cám ơn con . − Thôi bác đừng có nói cám ơn con hoài, con thấy ngại lắm . Thiện Minh gải đầu . − Con có bận thì đi đi . Bác ngồi đây 1 mình được rồi . Dẫu sao bác cũng phải đợi ông bạn quay lại mới về được . − Ủa, bác phải đợi bao lâu lận ? − Ông bạn bác đi nãy giờ sao chưa thấy quay lại hổng biết nữa . Phải chi hồi nãy bác lấy xe đi nhưng một hai ông bạn bác nói là đi chung cho vui tại khu này khó tìm chổ đậy xe .Ông Nhật nhìn chung quanh tỏ vẻ sốt ruột . − Hay con chở bác về nha . Nhà bác ở đâu ? − Cũng gần đây thôi con à . Bác có thể đi bộ cũng được . Không làm phiền con . − Dạ không có gì, bác đợi con chạy qua bên kia mua chút đồ rồi con quay trở lại chở bác về nha . Thiện Minh đứng dậy thật nhanh . Bỏ giỏ thịt heo quay vào ghế phía sau, Thiện Minh lái chiếc xe Honda Acộcord 4 cửa của ba anh qua thẳng nơi ông Nhật đang ngồi . Vòng xuống dìu ông Nhật vào xe, Thiện Minh theo sự chỉ dẩn của ông Nhật đã dừng xe trước một ngôi nhà . Đi vòng qua mở cửa và dìu ông đi vào nhà, Thiện Minh bấm chuông và 1 đứa con trai khoảng chừng 12 tuổi chạy ra mỡ cửa . − Ủa, daddy bị gì vậy ? Một đứa nhỏ khoảng 10 mấy tuổi đưa tay dìu ông Nhật vào . − Daddy không sao . Con chào anh Thiện Minh đi . Anh đây giúp ba băng cái chân lại đó . − Hi anh ! Thank you very much . Hoàng Tuấn gật đầu chào . − Em tên gì hả ? Thiện Minh đưa tay vổ vai Hoàng Tuấn . − Hoàng Tuấn đó anh, thằng nhỏ nhe răng cười với Thiện Minh . − Con đi lấy nước cho anh đi Tuấn . Ông Nhật ngồi xuống cái ghế . − Dạ thôi khỏi bác ơi, con phải đem đồ về cho ngoại của con nữa . Thưa bác con về . Thiện Minh đứng dậy và đi ra ngoài . − Cám ơn con nha . Rảnh ghé nhà bác chơi nha con . − Dạ, con về nha bác . Đi ra xe, Thiện Minh lái xe thẳng về nhà vì không muốn mớ thịt heo quay bị nguội đi . Vừa đi vừa huýt sáo thật là vui vẽ . Bà Hiền ngạc nhiên khi thấy Thiện Minh đi quá lâu so với thường ngày . − Sao hôm nay con đi lâu vậy Minh ? − Dạ tai vì con mắc chỡ ông kia về nhà, ổng sơ ý bị trượt chân té đó ngoại . Thiện Minh tháo cái mắt kiếng đen ra khỏi và kéo nó để lên trên đầu . − Ờ, vậy hả ? Rồi ổng có sao hông con ? − Dạ không sao, bị trầy chân rồi con đã xức thuốc rồi . Thôi ngoại vào ăn còn nóng đó ngoại . Con đỡ ngoại nha . Anh cúi xuống kẹp cánh tay vào tay bà Hiền rồi từ từ dìu bà ngoại đi vào bên trong . − Mai mốt có người yêu rồi thì con có còn chăm sóc ngoại kỷ như bây giờ không hả Minh ? − Dạ có chứ, con vẫn như bây giờ nè, nhưng bảo đảm ngoại sẽ đồng ý vì người con lựa nhất định sẽ là người trên cả tuyệt vời . − Hy vọng là vậy, ngoại hổng muốn mấy người bạn gái giống như con nhỏ Mai Hương, Hương Thủy gì đó đâu nha . − Được rồi ngoại à, con đâu có lựa mấy người đó . Tại người ta hâm mộ con nên đeo theo thôi . Ngoại thấy con có bao giờ dắt ai về nhà đâu . Những người ngoại thấy toàn là ở ngoài đường không đó mà . Đi chơi thì được nhưng để yêu thì never . Thiện Minh lắc đầu nguầy nguậy . − Đi gọi điện thoại kêu thằng Kha tới ăn luôn đi con . − Thôi, để chút con đem tới cho nó, sẳn đó con cần gặp nó luôn . Con có mua riêng để cho nó rồi đó ngoại . Hai bà cháu ngồi xuống ghế thì ông Hưng bước ra cùng bà Tiên . Hai người đã sửa soạn và hình như chuẩn bị đi đâu đó . Bà Hiền thấy vậy nên nói ngay: "Ngồi ăn 1 cái đã tụi con, nó mới mua heo quay về nè". − Dạ được . Cha, hôm nay ngọn gió nào thổi tới mà sao công tử nhà này vậy sớm dậy hả ? Ông Hưng cười cười và ngồi xuống bên cạnh con trai . − Ba à, làm như con hay ngủ trễ dữ vậy đó . − Chứ gì, ngũ gì mà trưa trời trưa trắng ngày hôm quá đó, con mau quên vây ? Bà Tiên mắng yêu . − Ngày hôm qua ....con thức khuya lắm, nằm hoài mà hổng ngũ được nên mới dậy trễ mà . − Con làm cái gì mà ngủ hông được chứ ? − Thì ....thì .....mắc suy nghĩ chuyện quan trọng mà mẹ . Thiện Minh gải đầu . − Chuyện gì hả con ? Bà Tiên hỏi nhỏ . − Chuyện riêng tư mà, sao nói cho mẹ nghe . − Con yêu ai hả ? Bà Tiên cười thật vui − Con ....con ...thôi mà, mai mốt con kể cho mẹ nghe . Bây giờ thì i do not have anything để nói hết đó . − Lớn rồi, làm như nhỏ em lắm vậy . Con mau mau đi, 24 tuổi rồi mà còn chưa có gì hết . Ba muốn cháu để ẳm bồng với người ta nè . − Úi trời, không phải ba đã có Kevin and Michelle con chị hai rồi sao ? − Nhưng đó là cháu ngoại mà . Ba muốn cháu nội hơn . − Thì ....thì mai mốt con kiếm vài đứa cho ba . Ba ráng đợi con đi . Thiện Minh cười giòn giả . Câu chuyện được chấm dứt vì đã tới giờ hẹn của ông Hưng với một người bạn . Bà ngoại của anh cũng thay đồ để đi chung . Họ rất là bí mật và tính toán gì đó . Anh nghe lỏm được vài câu khi vừa bước ra ngoài vườn . − Lâu rồi con chưa gặp lại bạn con hả Hưng ? − Dạ, kỳ rồi tình cờ gặp lại nó . Mừng quá chừng . Con hẹn nó hôm nay gặp đó mẹ . − Nhưng con bé kia ra sao hả ? − Rất là xinh . Nó khoe với con tấm hình chụp chung với gia đình . Con nhỏ có gương mặt thật là sáng đó mẹ . − Thôi để mẹ đi coi coi ra sao rồi hãy tính . Mà bên kia họ có biết mình tính đi coi mắt con nhỏ đó cho thằng Minh hông ? Bà Hiền lo lắng . − Không đâu mẹ, con chỉ nói muốn mời gia đình nó đi ăn thôi . Mẹ đừng lo . − Thôi, mình đi . Đứng đây hồi thằng Minh nó nghe được thì nó trốn luôn đó . Bà Hiền vẫy tay ra hiệu đi lẹ . Ông Hưng cho chiếc xe chạy ra khỏi sân và chiếc xe SUV lướt đi thật êm ả . Thiện Minh mĩm cười khi thấy ngoại và ba mẹ anh thật nôn nóng cưới vợ cho anh quá rồi . Cầm ly cafe đen trong tay, anh đột nhiên nghĩ tới cái cô bé bận áo đầm vàng hôm nọ . Hôm nay cũng đúng là ngày 15 mà, tại sao mình không đi tới chổ đó chứ ? Biết đâu lại có thể gặp lại cô bé đáng yêu đó ? Chụp lấy chùm chìa khóa rồi anh đi ra xe . San Jose hôm nay thật là đẹp . Gió thổi nhè nhẹ làm anh cảm thấy thật dễ chịu . Ngồi trong chiếc xe convertible màu vàng, anh thấy thật là thoải mái với thời tiết như thế này . Chiếc xe dừng lại ngay dưới 1 tàn cây khá lớn, Thiện Minh bỏ tiền vào chổ đậu xe rồi nhanh chân đi tới mua ly nước mía . Anh lững thửng đi tới ngay chổ mà lần trước cô bé áo vàng đã ngồi . Với hy vọng gặp lại cô bé đó để được biết tên, Thiện Minh nóng lòng nhìn đồng hồ sốt ruột . Đã hơn 1 tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, Thiện Minh mặt mày thoáng buồn . Bổng chiếc phone cầm tay reng lên, anh mỡ máy − Hello ! − Minh hả con ? Ngoại đây . Con đang làm gì đó ? − Dạ con đang ở ngoài đường . − Con tới đây 1 chút được hông con ? Bà Hiền nói nhỏ . − Chi vậy ngoại ? Con đang ở ngay hồ mà ngoại . Làm sao mà tới được chứ ? − Ngoại đang ở gần đó . Con đi bộ cũng tới nữa đó mà . Ngoại đang ở tiệm ăn .....con đến mau nha . Bye con . − Ngoại à ...ngoại ....hello . Bà Hiền đã cúp phone và anh thở dài khi vẫn không thấy bóng dáng của cô bé bận áo vàng . Đứng dậy, anh thơ thẩn bước đi và cũng không quên nhìn lại phía sau mấy lần . o 0 o Nói về chuyện bà Hiền khi theo con đến đây để gặp vợ chồng người bạn, bà đã vui vẽ và cầu mong cho bà gặp được người con gái tốt . Lúc đó, vần còn sớm so với giờ hẹn gặp và ông Hưng đã cùng bà Tiên vào chợ ở sát bên để mua chút rau đem về . Bà Hiền đang ngồi trên băng ghế trước cửa nhà hàng . Đanh nhìn người ta đi chợ tấp nập, bà Hiền chợt thèm ăn 1 miếng chè ghê gớm . Đứng dậy, bà chống cây gậy đi về hướng có bán chè . Nơi này, thỉnh thoảng Minh cũng có ghé và mua món chè táo sọn về cho bà Hiền . Chắc phải mua nhiều nhiều để cho mọi người cùng ăn cho vui . Giơ tay đón lấy bọc chè trên cả 10 hộp, bà Hiền móc bóp ra lấy tiền để trả . Trong bóp không có lấy 1 đồng, bà Hiền quính quáng nhìn chủ tiệm như xin lỗi . Bà nói nhỏ : − Xin lổi nha, tôi không biết tôi lại không có đem theo tiền . Cô cho tôi gởi lại rồi chút nữa tôi quay trở lại . − Vậy .....vậy ......chút tức giận thoáng qua nét mặt của cô gái trẻ . − Thằng con tôi ngay sát bên này nè, tôi sẻ quay trở lại liền mà cô . − Không được đâu, rủi bà đi luôn thì sao ? − Tôi sẻ quay trở lại mà cô . Bà Hiền vẫn nhỏ giọng . − Không được, nếu bà đi luôn thì ai trả tiênnày, tôi múc ra rồi thì đâu ai mua nữa . − Tôi ....tôi ....bà Hiền nhìn quanh thất vọng . − Tôi trả cho . Chị làm gì dữ vậy ? Giọng cô gái bên cạnh vang lên khiến bà Hiền quay lại nhìn . − Em là ....là ..... cô gái bán chè nhìn Như Hân . − Là cháu của bà đây . Xin lỗi, bà tôi quên mang theo tiền . Tôi sẻ trả, bao nhiêu tiền hả chị ? Như Hân nhìn cô gái bán chè không mấy thiện cảm . − $10 đồng . Cô ta thấy quê quê vì có rất nhiều người đang nhìn . − Thank you chị . Mình đi đi bà . Như Hân đưa tay đỡ bà Hiền đi khỏi chổ đó . Ra khỏi chổ đó, Như Hân dìu bà cụ ngồi xuống và nói ngay: "Xin lổi bà, con đã nhận là cháu bà . Bà không ngại chứ ?" − Còn chưa cám ơn con nữa thì giận gì chứ , con thiệt là tốt bụng . Để lát nữa bà kêu thằng con trả tiền lại cho con nha . Con tên là gì hả con ? Bà Hiền bắt đầu thấy mến cô bé ngay trước mặt . − Dạ Như Hân . Thôi khỏi bà ơi, chừng nào mai mốt gặp lại thì con mới lấy tiền nha bà . Bây giờ con phải đi tìm mẹ con, mẹ con đang đợi con ở đằng kia . Bye bye bà . Như Hân đứng dậy cúi đầu chào bà Hiền . Ông Hưng đi tới bên cạnh bà Hiền và nói: " Mẹ à, người ta tới đông đủ rồi, thôi mình đi đi mẹ ". − Ờ, hồi nãy gặp được con nhỏ nó trả tiền chè cho mẹ đó . Thiệt là tốt bụng mà lại đẹp người nữa đó con . − Ai vậy mẹ ? − Mẹ đâu biết , mẹ quên đem theo tiền mà đi mua chè . Con nhỏ bán chè đó la lớn lên rồi tự nhiên con bé đó trả tiền dùm cho mẹ . Nó còn nhận mẹ bằng bà trước mặt con nhỏ bán chè nữa . Thật là nhanh trí . Bà Hiền vui vẻ kể lại cho ông Hưng nghe . Xách bọc chè trong tay, ông Hưng đưa bà Hiền đến 1 cái bàn nơi mà đã có bóng nhiều người ngồi nơi đó . Bà Hiền vừa ngồi xuống thì cũng được ông Hưng giới thiệu từng người . Thoáng thấy cô bé lúc nãy giúp mình trả tiền, bà Hiền vầy vẫy tay và hình như cô bé đó đi lại phía mình . − Con ở đây hả ? Bà Hiền vui vẻ nắm tay cô gái . − Ủa, bác biết nó hả bác ? Ông Nhật ngạc nhiên nhìn bà Hiền . − Ủa, sao bà ở đây ? Như Hân ngơ ngác nhìn quanh . − Ờ, bác đi mua chè nhưng quên đem theo tiền . Là nó đã trả tiền cho bác đó . Bà Hiền kéo tay Như Hân xuống ngồi cạnh bà . − Oh, vậy hả ? Ông Hưng mỉm cười nhìn Như Hân . − Bé Hân à, con chào hai bác đây và bà đi con . − Dạ con chào hai bác . Như Hân líu ríu chào và cô cụp mắt xuống không dám nhìn ai hết . Ông Hưng và bà Tiên đang nhìn vào cô bé ngồi gần mà trong lòng rất lấy làm vui mừng . Họ vẫn thầm theo dõi cử chỉ của Như Hân trong khi ăn uống . − Em ăn đàng hoàng coi Tuấn . Đổ tùm lum kìa . Như Hân lấy giấy chùi miệng em . − Ờ, nó ăn lúc nào cũng đổ hết đó . Hãi Thụy gật đầu đồng ý . − Thì em coi chừng nó 1 chút đi mà, Khang lên tiếng và phủi phủi trên áo của Tuấn . − Gia đình anh đông vui quá nha . Cháu Khang lớn nhất phải không anh ? Ông Hưng buông đủa xuống nhìn từng người một . − Dạ phải , Khang rồi tới bé Hân, rồi Hải Thụy rồi tới thằng nhóc Tuấn đó anh . Còn anh cũng có hai người con mà buồn gì . Đông như vầy mệt lắm anh à . Ông Nhật cười to . − Tui muốn đông như vậy cho vui cửa vui nhà nhưng tiếc là bả sanh có 2 đứa thôi . Ông Hưng chắc lưỡi . − Ủa, tụi nó đâu sao anh không kêu tới đây luôn . Ông Nhật vui miệng nói . − Ờ, gọi thằng Minh ra đi anh . Bà Tiên hối thúc chồng . − Thôi để mẹ kêu nó đi . Nè, mẹ, mẹ kêu nó ra đây đi . Sau đó bà Hiền cầm phone và gọi cho Thiện Minh . Mọi người vẫn đang ăn từ từ và Như Hân đi qua cạnh ông Nhật và nói nhỏ: "Ba à, con đi thả chim nha ba, lát nữa con quay lại". − Ờ, con đi lẹ rồi trở về nha con . Ông Nhật gật đầu . Như Hân lấy chìa khóa xe của anh Khang và mỡ xe lấy ra lồng chim ra . Cô cầm lồng chim đi về hướng bờ hồ . Ngồi đó nhìn những con chim do chính tay mình thả đi, Như Hân thầm cầu nguyện cho bà ngoại của cô được sống lâu trăm tuổi . Đi quanh quẩn 1 chút, cô quay trở về . Sau khi đậu xe xong, Thiện Minh đi ngay tới nhà hàng . Anh dễ dàng nhận ra bà ngoại đang ngồi đằng kia . Anh đi ngay đến và hun lên má bà 1 cái thật là kêu . Anh nói: "Làm gì mà ngoại kêu con gấp vậy ? " − Minh à, chào hai bác đi con . Bà Tiên lên tiếng . Thiện Minh đảo mắt 1 vòng và nhận ra ông bác hồi sáng anh chở về nhà . Vui mừng thoáng trên nét mặt, Thiện Minh đi tới bên cạnh ông Nhật . − Chào bác, cái chân bác ra sao rồi ? Con chào bác gái . − Cũng đỡ rồi con . Ông Nhật trả lời . − Ủa, anh biết nó hả ? Ông Hưng ngạc nhiên . − Nó giúp tôi hồi sáng đó . Tôi bị té rồi nó chở tôi về nhà . Ông Nhật vui vẻ kể lại chuyện lúc sáng . − Sao trùng hợp ghê, Như Hân cũng giúp bác hồi nãy . Bà Hiền cười thật vui . Thiện Minh nhìn sang Hoàng Tuấn, anh nheo mắt với nó 1 cái . Hoàng Tuấn cũng say hi rồi nó quay sang anh Khang nói nhỏ: "Là anh này đó anh hai". Thiện Minh ngồi xuống bên cạnh bà Hiền, có tới hai cái ghế lận, như vậy chứng tỏ là còn thiếu 1 người . Mình phái làm sao để chuồn cho lẹ chứ không thôi đi coi mắt kiểu này thì không được rồi . Thầm nghĩ như thế, Thiện Minh cũNg quay sang bắt tay Khang . − Chào anh ! − Hi ! Khang bắt đầu thấy thích Thiện Minh ngay từ cái nhìn đầu tiên . − Hi anh ! Hoàng Tuấn chạy tới ngồi giữa Thiện Minh và anh hai mình . − Anh say hi với em rồi mà , anh chưa say hi với cô này . Chồm tới gật đầu với Hải Thụy, cô nhỏ cười mắc cở . − Hi, em . Ủa, Tuấn với em ai lớn hơn vậy ? Thiện Minh cố tình chọc ghẹo . − Là em, em lớn hơn nó . Em 15 còn nó mới có 12 thôi . Hải Thụy nhanh miệng trả lời . − Oh vậy hả ? Vậy em đứng thứ ba phải hông ? Thiện Minh đang điều tra . − Dạ đúng, anh Khang là lớn nhất, rồi tới chị Hân . − Thôi tụi em ăn đi, lo nói không hà . Khang nhìn Tuấn và Hải Thụy . − Kệ tụi nó mà, nói chuyện với tụi nó vui ghê á . Thiện Minh cười . Ngồi đó khoảng 15 phút, Thiện Minh sốt ruột vì nghĩ tới nếu lỡ cô bé kia đi ra rồi đi về thì anh coi như còn tới 1 tháng nữa mới có thể gặp lại . Anh quay sang bà ngoại và nói nhỏ: "Con đi đây chút rồi sẻ quay về nha". Anh đứng dậy chào mọi người và đi thẳng ra cửa . Thở dài, anh đi về phía chiếc xe mình đang đậu và con tim anh bổng đập rộn ràng khi thấy khuôn mặt của cô bé kia . Đúng rồi, đúng là cổ . Hôm nay cô ấy bận chiếc áo đầm mà hồng trông thật là xinh . Hớn hỡ, Thiện Minh đi thật nhanh tới Như Hân . Thoáng ngỡ ngàng khi gặp lại Thiện Minh, Như Hân nhìn anh mà không nói gì . − Hi, còn nhận ra anh không hả cưng ? Thiện Minh cười tươi . − Hi, Như Hân cũng đáp trả anh bằng 1 cái cười không mấy thân thiện cho lắm . − Em đi đâu vậy bé ? Thiện Minh cho cái mắt kiếng vào túi áo rồi cùng sánh bước với Như Hân . − Sao anh ở đây vậy ? Như Hân vừa bỏ chiếc lồng chim vào xe . − Thì ....có duyên gặp lại mà cưng . − Okay, tôi phải đi rồi . Bye bye . Như Hân cười 1 cái rồi quay lưng lại đi . − Nè, cưng à , cưng chưa cho anh biết tên đó . Thiện Minh đi theo . − Tại sao phải cho anh biết tên chứ ? Như Hân tỏ vẻ giận lên khi thấy Thiện Minh đi theo cô . − Làm ơn đi mà . Thiện Minh nài nỉ − Tôi tên gì hả ? Uh .....Hồng, Mai, Trúc, Cúc ....đó, anh chọn tên nào cũng được . Rồi anh có thể đi được rồi đó . Như Hân đứng lại . − Cái gì đây ? Em không nói thì anh đi theo hoài . Thiện Minh tỉnh bơ . − Được, anh ngon lắm . Để coi anh gan tới đâu . Như Hân bỏ đi thật nhanh và Thiện Minh đứng ngó theo và lập tức rảo bước đi theo . Như Hân đi thẳng tới bàn và ngồi xuống bên cạnh anh hai . Hồi hộp mà không dám nhìn xem người đó có đi theo mình hay không . Như Hân vói tay lấy ly nước uống . Đằng này, Thiện Minh mỡ cửa bước vào và cau mày lại khi thấy cô bé áo hồng đó ngồi cạnh Khang . Vui mừng thoáng trên nét mặt, Thiện Minh bước tới và ngồi xuống cạnh Như Hân . Như Hân vẫn đang cầm ly nước và uống 1 cách ngon lành, bổng thấy bóng dáng ai đó bên cạnh mình . Quay sang nhìn thấy Thiện Minh ngồi xuống, Như Hân giật mình đến nước đổ ra tay luôn . Đứng dậy, Như Hân quính quáng lắc nhẹ bàn tay cho nước chãy bớt ra, Khang vội đưa miếng giấy cho cô thật nhanh . Anh nói: "Bé Hân, em làm gì vậy ? Có sao không hả ?" − Hả ? Em ....em ....không sao . Như Hân lấp bấp . − Chị Hân hư quá anh hai à, làm đổ nước tùm lum . Hoàng Tuấn được dịp phê bình chị Hân của mình . − Em nha, xí xọn không à . Như Hân lườm Hoàng Tuấn 1 cái rồi ngồi xuống . − Oh, thì ra đây là chị của em đó hả Tuấn ? Thiện Minh cười cười và nheo mắt với H.Tuấn . − Dạ phải đó anh Thiện Minh . Chỉ là chị ba của em . Tuấn nhe răng cười . − Như Hân là em kế của Khang đó . Nhỏ hơn Khang vài tuổi . Khang vui vẻ với thiệu em gái mình . − Oh, là Như Hân . Thiện Minh gật gù . − Hân à, đây là anh Thiện Minh, là con của bác Hưng và bác Tiên, cháu ngoại của bà đây đó con . Ông Nhật giới thiệu . − Chào Như Hân, nice to know your name . Thiện Minh cười tỉnh . − Hi ! Như Hân lí nhí và đỏ mặt . Cô thầm nghĩ bây giờ anh ta đã biết tên mình rồi . Nhìn coi kìa, anh ta có vẻ khoái chí ghê gớm khi biết tên mình . Vậy mà hồi nãy mình còn nói là Hồng, Trúc , Cúc ....thiệt đã . − Con à, Thiện Minh là cháu của bà đó . Bà Hiền cất giọng sang Như Hân . − Dạ, con biết rồi . Như Hân nhìn sang bà Hiền và hướng đó dĩ nhiên phải đi ngang Thiện Minh . Cô giã vờ như không thấy ai và vui vẻ cười với bà Hiền . Thiện Minh quay sang nhìn Như Hân, phải công nhận cô bé này thật là dễ thương vô cùng . Đôi mắt sáng ngời với hàng mi dài cong vút . Không những mắt to mà còn thật là dài nữa chớ chơi sao . Bây giờ anh đã biết được đôi mắt đẹp là thế nào . Nghe ngoại thường nói, đôi mắt đẹp là đôi mắt mà nhìn vào thì người ta sẻ cứ muốn nhìn mãi . Không giống như những người khác, mắt của Như Hân màu nâu và eyes ball có chút màu xanh, thật lóng lánh . Cứ giống như là cặp mắt biết nói và thật là tuyệt vời khi cô chớp chớp hàng mi . Liếc ngang Thiện Minh, cô đá chân anh 1 cái như ngầm bảo anh đừng có nhìn cô như vậy . Lúc đó, Hoàng Tuấn nhìn Thiện Minh rồi quay sang anh hai nó rồi nói nhỏ: "Anh hai coi anh Thiện Minh nhìn chị Hân kìa". − Em xí xọn nha, lo ăn đi . Hoàng Khang vuốt tóc em và mỉm cười nhìn sang Thiện Minh . Anh nheo mắt với Thiện Minh 1 cái và dấu hiệu được nhận lại từ phía Thiện Minh là cái cười gật đầu . Thế là đã có thể bắt được tín hiệu tốt từ anh hai của Như Hân . Hoàng Tuấn thì dễ hơn nữa, cậu nhóc thật innocent . Hải Thụy thì cũng dễ thương như Hoàng Tuấn vậy . Nghĩ tới đây, Thiện Minh cười thích thú . − Hân à, em xích qua bên bà ngồi, để cho Thiện Minh qua đây cho anh nói chuyện chút đi . Hoàng Khang đẩy đẩy vai Như Hân . − Gì kỳ vậy ? Như Hân tỏ vẻ bực mình . − Đi đi mà bé Hân . Khang vẫn đẩy đẩy Như Hân . − Ghét anh ghê, Như Hân nói nhỏ và đứng dậy đổi chổ với Thiện Minh . Thiện Minh ngồi xuống cái ghế của Như Hân và bắt đầu trò chuyện gì đó với Khang, có cả Hải Thụy và Hoàng Tuấn tham gia nữa . Còn Như Hân thì nói chuyện với bà Tiên và bà ngoại . Đại khái là những chuyện về học hành của cô và gia đình . Sau cùng, bà Hiền nhìn sang ông Nhật rồi nói: "Bữa nào rảnh, cháu tới nhà bác chơi nha, bác thích Như Hân quá rồi ". − Dạ được . Ông Nhật gật đầu vui vẻ . − Thôi, mình chuẩn bị đi về cho rồi mẹ à. Ông Hưng đứng dậy đỡ bà Hiền . − Chào bác và anh chị ! Bà Mỹ Dung gật đầu chào . − Bữa nào mình gặp lại nha . Bà Tiên tỏ vẻ tiếc nuối . − Tụi con chào bà và hai bác chưa hả ? Bà Mỹ Dung nhìn lướt ngang con mình . − Chào bà và hai bác . Cả 4 giọng nói vang lên . − Ờ, được rồi tụi con . Bà về nha . Quay sang Như Hân, bà Hiền nắm tay căn dặn: "Rảnh tới nhà bà chơi nha con, bà có 1 mình buồn lắm". − Dạ, con biết rồi . Như Hân gật đầu . − Mai mốt gặp lại nha Minh . Khang bắt tay Thiện Minh . − Okay, mai mốt gặp lại . Bye bye Thụy and Tuấn . − Bye bye anh Thiện Minh . Hoàng Tuấn chạy theo nắm tay Thiện Minh . − Bye em . Thiện Minh vuốt tóc nó . Hoàng Tuấn vẫn để tay mình trong tay Thiện Minh rồi kéo Thiện Minh đi ra ngoài . Tuấn nhìn Thiện Minh rồi nói nhỏ:"Em thích anh ghê, anh đẹp trai lắm". − Vậy hả ? Thiệt không đây ? Thiện Minh nhìn thằng bé, anh tỏ vẻ như không tin . − Thiệt mà . Hoàng Tuấn nhìn Thiện Minh rồi nhe răng cười, hai cái răng cửa to tổ bố thật là dễ thương . − Thank you em, you are so cute . Thiện Minh nhéo nhẹ má của Tuấn . − Bye bye anh, Hoàng Tuấn ôm cổ Thiện Minh rồi hun lên má anh 1 cái . Xong, nó quay đi tìm anh hai của nó . Như Hân đã vào xe tự bao giờ nên Thiện Minh không có dịp để chào cô, đứng nhìn cô, Thiện Minh thấy vui trong lòng . Rốt cuộc anh đã biết tên và biết nhà của Như Hân . Chiếc xe lướt ngang qua anh 1 cái rồi từ từ xa dần . Đi tới xe của mình, anh huýt sáo thật vui . Vừa về tới nhà, Thiện Minh đã thấy ba anh đang cười thật là vui . Bà Tiên cũng đang huyên thuyên chuyện gì đó mà trông rất phấn khởi . Anh ngồi xuống cạnh ngoại rồi hỏi nhỏ: "Ba mẹ nói chuyện gì mà vui vậy ngoại ?" − Thì nói chuyện hồi bửa gặp cả nhà của bác Hưng đó . − Oh, vậy à . − Gia đình người ta đông vui ghê . Nhà mình ít người quá . Ông Hưng nhìn bà Tiên cười buồn − Kevin với Michelle làm ồn quá chừng mà ba còn buồn gì nữa . Tụi nó nhiều khi làm con muốn điên luôn . − Thì cuối tuần mới có tụi nó, chứ trong tuần ba có thấy đứa nào đâu . − Nè Minh à, hồi bữa thấy thằng Tuấn nó dắt tay con đi rồi nó nói gì vậy con ? Bà Hiền thắc mắc nhìn Thiện Minh . − Nó nói nó thích con, thằng nhỏ thiệt dễ thương ghê . Da thịt nó mập mạp nên mát lạnh hà ngoại . − Ờ, hai cái răng cửa của nó thiệt là đã . Ông Hưng mỉm cười . − Như Hân cũng xinh lắm, em thấy nó rất là dễ thương đó anh . − Họ dạy con thiệt là khéo, tụi nhỏ rất ngoan . Mẹ thiệt thích con bé Hân ghê, con coi chừng nào rảnh thì rủ người ta tới nhà mình chơi đi Hưng . − Dạ, để con sắp xếp rồi con gọi . Ông Hưng gật đầu . − Ảnh chỉ đặt tên con hay ghê đó anh . Hoàng Khang, Như Hân, Hải Thụy, Hoàng Tuấn . − Tên con bé Hân nghe đẹp ghê vậy đó mẹ . Nguyễn Hoàng Như Hân, Nguyễn Hoàng Hải Thụy . − Thì mẹ tụi nó là Hoàng Mỹ Dung mà . − Nè, con thấy con bé Hân sao hả Minh ? Bà Tiên dò ý con trai . − Dạ cũng dễ thương . Thiện Minh cười cười . − Dễ thương là sao ? − Thì coi cũng được . Có điều ....hơi dữ 1 chút . − Sao con nói vậy ? Bà Hiền sốt ruột . − Tại ngoại hổng biết đó chứ , lần đầu tiên con gặp bé Hân là khoảng tháng trước . Rằm nào bé Hân cũng đi thả chim ở ngoài hồ, tháng rồi con gặp and con nhỏ dữ lắm đó ngoại . Con muốn người nào dữ và có cá tánh như vậy mới được . Anh kể lại toàn bộ câu chuyện cho cả nhà nghe và ông Hưng cười tới run người . − Vậy hồi bửa đó con đi ra ngoài là muốn gặp nó đó hả ? Bà Hiền cười thật vui . − Oh, thì thì ....con hổng muốn đi coi mắt như vậy mà . Đi như vậy kỳ ghê lắm . − Vậy bây giờ có còn kỳ không hả con ? Hay là đừng mời người ta tới nhà Hưng ơi, mắc công thằng Minh có thấy kỳ . Bà Hiền cố tình chọc quê Thiện Minh . − Ngoại à, ngoại kỳ quá , ngoại làm ....mai mốt con đợi thật lâu mới đám cưới cho ngoại chờ dài cổ ra luôn, không thôi con cưới Hương Thủy hay Mai Hương cho coi . − Vậy thì con nói thật đi, con có thích Như Hân không ? Bà Tiên nhìn chăm chằm vào Thiện Minh, có lẽ bà hồi hộp đợi câu trả lời của Thiện Minh ghê lắm . − Thì cũng thích, hồi bửa con mất ngũ là tại gì Như Hân đó mẹ à . Thiện Minh gải đầu tỏ vẻ mắc cở . − Chịu nhận rồi sao ? Trong bàn tiệc là ngoại đã biết con thích nó rồi . Thôi lẹ lẹ đi rồi còn kiếm cháu bồng nữa Minh à . − Ờ, được đó Minh, con lẹ lẹ đi để ba có cháu nữa con à . Mê 1 đứa cháu nội quá mà đợi mỏi cả cổ rồi . − Trời ơi, mọi người làm như là người ta chịu con rồi vậy . Như Hân thấy coi bộ khó lắm đó nha . − Thì phải vậy chứ ? Ai dễ dãi như Mai Hương của con . Con nhỏ gan dễ sợ, có người lớn ngay trước mặt mà ôm con xà nẹo vậy đó . Ngoại nhìn là thấy hổng được rồi . − Thì bỡi vậy con đâu có yêu được đâu, yêu được thì con đã dẫn về nhà rồi . − Vậy Như Hân thì sao ? Con thích ít ít thì thôi, đừng có phá con người ta . Để không thôi khó ăn nói với người lớn lắm nha . Ông Hưng bắt đầu lo xa . − Thì để tới đâu hay tới đó đi . Anh lo xa quá hà . Vẫn chưa biết tụi nó có hạp nhau không nữa kìa . − Thôi, con đi tắm cái nha . Con mệt quá . Thiện Minh đứng dậy rồi đi thẳng lên lầu . Đợi Thiện Minh đi khuất, bà Hiền cười rồi ngồi xích tới bà Tiên mà nói: "Thích con nhỏ rồi mà còn ở đó làm bộ nữa đó bây". Cả 3 cùng cười khi nghĩ tới chuyện của Như Hân và Thiện Minh . Hôm nay là Saturday, Như Hân đang phụ mẹ làm salad để lát nữa có khách đến . Hoàng Tuấn chạy ra lắc lắc vai chị và nói nhanh: "Chị Hân coi em bận cái này có được hông vậy ?". − Trời, em làm gì mà như đi ăn tiệc vậy Tuấn ? Như Hân cười ngất khi thấy Tuấn đang bận 1 bộ áo thật là thẳng băng, hình như nó mới nhờ ai ủi cho nó thì phải . − Chị coi em bận cái này có đẹp trai hông ? − Được, được ghê lắm . Ai ủi quần áo cho em vậy ? − Là anh hai đó, ảnh nói kiếm bộ đồ nào đẹp 1 chút bận nên em mới lựa bộ này . Mommy coi con có đẹp trai như anh Thiện Minh không hả mommy ? − Đẹp, đẹp trai lắm . Bà Mỹ Dung lắc đầu và cười thằng con trai . − Đâu để ba coi coi . Cha ơi, sao hôm nay con đẹp trai ớn vậy nè con trai ? Ông Nhật ôm Tuấn lại và hun chụt chụt lên má nó . − Daddy à ! Ba đừng ôm con, làm nhăn áo con hết đó . Hoàng Tuấn xô xô cánh tay của ba ra . − Sao hôm nay em weird vậy Tuấn ? Như Hân vẫn nhìn thằng em nãy giờ . − Đâu có gì, em muốn anh Thiện Minh ngạc nhiên khi em đẹp trai như vầy . − Nó kêu con ủi đồ cho nó nữa đó ba . Hoàng Khanh bước ra trong bộ quần áo tươm tất . − Ờ, thằng này điệu hạnh ghê lắm . Hải Thụy cũng diện lên trong chiếc áo đầm ngắn lên tới đầu gối . − Trời ! Sao bửa nay con tôi ai cũng gì kỳ vậy nè ? Ông Nhật ngạc nhiên nhìn 3 đứa con vừa mới từ phòng bước ra . − Thì người ta mới tới chơi mà ba, phải đẹp chút chứ . Hải Thụy nhào vào lòng ông Nhật . − Chị ba nhăn hết đồ kìa . Tuấn kéo tay Hải Thụy ra . − Thôi Như Hân đi thay đồ đi con, người ta sắp tới rồi đó . Bà Mỹ Dung hối hối con gái . − Nhưng con chưa xong mà , còn sắp chút salad này nữa thì mới xong lận đó . Cô đứng đó thêm 15 phút nữa để làm cho xong món salad và bưng nó để trên bàn . Xong xuôi, cô mới đi vào phòng thay đồ . Lát sau cô bước ra trong bộ đồ màu cát nhả nhặn . Hải Thụy rất thích chị ba của nó bận bộ này vì khi nhìn thì chị Hân đẹp ghê nơi . Hải Thụy mong rằng khi lớn nó sẻ đẹp và cao như chị Hân của nó vậy . Anh Khang là người cao nhất nhà, 5 feet 9. Chị Hân cũng 5 feet 5 chớ chơi sao, vì thế Hải Thụy thầm ngưỡng mội chị Hân lắm . Cái gì cũng bắt chước chị Hân và hôm nay nó lại trố mắc nhìn chị Hân thật là xinh trong bộ đồ đẹp này . − Wow, chị Hân đẹp quá hà . Hoàng Tuấn chạy lại nắm tay chị . − Vậy hả ? Em cũng đẹp trai lắm mà . Như Hân hôn vào đôi má mập mạp lạnh ngắt của thằng em . − Đừng, đừng . Chị làm hư tóc của em hết rồi đó . Anh hai ơi, coi có bị gì không ? Hoàng Tuấn chạy tới đứng kế bên anh Khang . − Còn okay, đâu bị gì . Em nha, làm như đi coi mắt vợ vậy . Khang chọc quê Hoàng Tuấn . − Ờ, nó diện cả buổi từ sáng đến giờ đó . Hải Thụy cười giòn giả . − Hân à, con xuống đây phụ mẹ cái này đi con . Bà Mỹ Dung réo gọi thật lớn . − Dạ con tới ngay . Như Hân đi xuống nhà bếp . Ding Dong Ding Dong − Để em, để em mỡ cửa cho . Hoàng Tuấn chạy nhanh tới mỡ cửa . − Con chào hai bác, chào bà, hi anh Thiện Minh . Giọng Hoàng Tuấn vui lên khi thấy thần tượng mình xuất hiện . − Chào con, con ngoan lắm . Ba mẹ đâu con ? Ông Hưng nhìn quanh nhà . − Oh, anh Hưng, mời vào nhà chơi . Ông Nhật đi ra và vui mừng khi thấy bạn thân tới chơi và còn có cả bà Hiền theo nữa . − Cha, nhà anh chị đẹp quá . Bà Tiên nhìn quanh phòng khách . − Tụi nhỏ bày quá chưa dọn dẹp gì cả . Ông Nhật khoát tay và mời bạn vào ngồi tại phòng khách . Thiện Minh vẫn đang nhìn quanh tìm bóng dáng Như Hân nhưng chưa gặp . Chắc phải hỏi thăm Hoàng Tuấn thì mới biết được . Anh quay sang và nhìn Hoàng Tuấn . − Hôm nay sao Tuấn đẹp trai vậy nè ? Thệin Minh khoanh tay ngó Hoàng Tuấn − Vậy hả ? Giọng thằng bé vui vui lên . − Ừ, đẹp trai ghê luôn đó . Em diện ghê nha . Thiện Minh đưa tay ngắc má nó 1 cái . − Chị Thụy cũng diện nữa, anh hai cũng diện nữa, chỉ có chị Như Hân là hổng có diện thôi à . − Vậy hả ? Vậy chị Hân đâu ? Thiện Minh ngó quanh nhà . − Chỉ đang phụ mommy làm đồ ăn đó . Anh đi vô đây . Hoàng Tuấn kéo tay anh đi thẳng vào nhà bếp . − Mẹ à, mẹ à ! Mẹ coi ai đây ? Hoàng Tuấn kéo ghị tay Thiện Minh tới ngay trước mặt bà Mỹ Dung . − Con chào bác . Thiện Minh gật đầu chào bà Mỹ Dung . − Ờ, con tới rồi hả ? Tuấn à, conlàm gì mà kéo tay anh vậy ? − Mommy, mommy coi con có đẹp trai như anh Thiện Minh không hả ? − Đẹp đẹp trai ghê lắm . Bà Mỹ Dung lắc đầu nhìn thằng con trai . − Dĩ nhiên là em đẹp trai nhất rồi, anh thua em là cái chắc . Thiện Minh cúi xuống hun vào má nó 1 cái . Nó mắc cỡ nên chạy lại chổ của Như Hân đang đứng và ôm lấy chị . − Chào em, em đang làm gì đó ? Thiện Minh đi tới gần và nhìn Như Hân đang làm gì . − Chào anh, Như Hân ngẩng lên gật đầu với Thiện Minh . Cô nhìn xuống Hoàng Tuấn mà nói nhỏ: "Nè, em ôm chị Hân cứnng ngắt làm sao chị làm được". − Thì chị làm đi, em đâu có làm gì đâu . Cánh tay ú nu của bé Tuấn vẫn ôm lấy cái eo của Như Hân mà kéo qua kéo lại . − Nè, chị nhột quá à, buông tay ra đi mà . Như Hân lắc qua lắc lại rồi đẩy đẩy cái người của bé Tuấn ra nhưng thằng nhỏ vẫn ôm cứng ngắt . Coi bộ nó khoái chí khi thấy chị mình nhột như vậy . − Tuấn à ! Buông ra, buông ra mà . Như Hân cười giòn giả . − Không, cho chị nhột chết luôn . Hoàng Tuấn vẫn lấy mấy ngón tay mình ủi ủi ngay eo Như Hân . − Anh làm ơn lôi nó ra dùm Hân cái đi, mau lên đi . Như Hân quay sang cầu cứu Thiện Minh . − Nè, đừng phá nữa nha em, buông tay cho chị Hân làm đồ ăn đi . Thiện Minh cúi người xuống và giọng nhỏ nhẹ gở bàn tay của Hoàng Tuấn ra . − Okay, nhưng anh phải chơi với em đó nha . Hoàng Tuấn ra điều kiện . − Được, được, lát nữa anh chơi với em . Bây giờ coi coi có phụ được chị Hân cái gì không há ? Thiện Minh vừa nói vừa nhìn Như Hân . − Chị Hân à, muốn Tuấn phụ gì đây ? Nó lại đứng kế bên và ôm cánh tay Như Hân . − Hôm nay em sao vậy ? Hoàng Khang đi xuống và chế giểu Tuấn . − Nó đang mắc cở đó anh hai . Cứ ôm người ta hoài, làm như thương chị Hân lắm vậy . − Chứ gì nữa, em thương chị nhất . Hoàng Tuấn úp mặt vào bụng Như Hân vì thằng bé đang mắc cỡ . − Nhột, nhột mà . Buông ra coi . Như Hân ré lên và lùi người lại , cô chợt đụng phải Thiện Minh đang đứng gần đó . Anh đang giơ tay hứng lấy cái dĩa trên tay Như Hân vì nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào . − Tuấn à ! Tuấn à ! Coi chừng đổ đồ kìa, đưa đây anh cầm cho bé Hân . Hoàng Khang chạy tới chụp cái dĩa trên tay Như Hân . − Ai biểu chị chọc em chi, cho chị nhột chết luôn . Giơ 10 ngón tay rạ Tuấn lia khắp người Như Hân . Quá nhột và đã được Khang cầm lấy cái dĩa, Như Hân cứ thụt lùi về phía Thiện Minh, ngưỜi cô giờ đây đã sát bên cạnh Thiện Minh và cô đang đã đẩy anh vào sát góc tường . Quay người vào mình của Thiện Minh, cô đưa lưng ra cho Tuấn khỏi thọt lét nữa . Đứng sát Như Hân như thế này, Thiện Minh cũng cười ngặt ngẽo vì tướng tá của Hoàng Tuấn bấy giờ như đang sung ghê lắm . Như Hân ngước lên và nhìn anh cầu cứu: "Anh kéo nó ra dùm em có được không ?" − Em phải xích ra 1 bên thì anh mới đi ra được đó . Thiện Minh nói nhỏ vào tai Như Hân . Chu choa ơi, Như Hân thiệt là smell so good kìa . Tim Thiện Minh như đập lỗi đi một nhịp . Đẩy Thiện Minh về phía trước, Như Hân đứng đó thở dồn dập . Nãy giờ cười nhiều tới đau bụng, cô quá mệt . Thệin Minh đã chụp được Hoàng Tuấn và đã ôm nó lại . Tuấn đang ôm cổ Thiện Minh và tỏ vẻ khoái chí vì chị Hân coi bộ sợ nó ghê lắm . − Minh à ! Nó bắt đầu hết khoái anh hai rồi . Hồi sáng này nó nói nó đã có thần tượng mới . Nó hết coi anh hai là thần tượng rồi . Hoàng Khang ngồi xuống và cười với Thiện Minh . − Vậy hả anh Khang ? Wow, sao em kỳ vậy ? Thiện Minh chọc Tuấn . − Thì lúc trước anh hai là idol của em, bây giờ idol của em là anh Thiện Minh . Hoàng Tuấn cười tít mắt và nhìn Thiện Minh . − Sao anh hai lại hết là idol của em vậy ? − Thì tại ....tại ....em thấy anh Thiện Minh đẹp trai hơn anh hai and cao hơn anh hai nữa . Anh có muốn làm idol của em hông ? Hoàng Tuấn chợt tròn mắt nhìn chăm chăm Thiện Minh . − Uh ....uhh.....my pleasure boy . Anh hun cái chốc lên má của nó . − Yeah, Hoàng Tuấn vỗ tay và ôm cổ Thiện Minh . − Coi nó kìa, thiệt là điên mà . Như Hân vừa nói vừa sắp mấy thứ trái cây vào dĩa . − Để anh phụ cho Hân . Khang đứng dậy và cùng sắp trái cây với em gái mình . Thấy vậy, Hoàng Tuấn kéo tay Thiện Minh đi . Vừa đi, nó vừa nói :"Em cho anh coi cái này nè, theo em nha ". − Okay, okay sir . Thiện Minh đi ngang qua phòng khách và đi thẳng về phòng ngủ của Hoàng Tuấn . Vừa đi nó vừa giới thiệu từng phòng . Đây là phòng của mommy, đây là phòng anh hai, đây là phòng chị Hân và chị Thụy, còn đây là phòng của em . − Vậy hả ? Chợt đi ngang qua tấm hình của Như Hân được treo ngoài hành lang, Thiện Minh đứng lại nhìn . − Hình chị Hân đó . Đẹp không anh ? − Đẹp, đẹp ghê lắm . Thiện Minh xuýt xoa nhìn vào khung hình . Trong hình , Như Hân được chụp thật gần . Có thể nhìn thật rỏ nét gương mặt đẹp đến nao lòng . Chiếc mủi thật gọn và thẳng bên cạnh đôi mắt biết nói và đôi môi thật quyến rủ . Có lẽ hình được chụp trong studio nào đó nên càng làm Như Hân như một tiên nữ giáng phàm . Say sưa nhìn hình của Như Hân mà anh quên mất Tuấn đang tủm tỉm cười . Giật mình vì thấy nó kéo tay mình, Thiện Minh cười cười nhìn nó . − Sao anh nhìn gì mà dữ vậy ? − Thì đang coi hình mà em . − Có gì đâu mà coi . Sao ai cũng đứng nhìn hình của chị Hân hết vậy ? Đi, đi theo em vào đây . Tuấn kéo tay Thiện Minh vào phòng của nó và đóng cửa lại . − Bộ nhiều người nhìn hình chị Hân lắm hả em ? Thiện Minh mỡ cuộc điều tra . − Yes, they are anh hai 's friends . Hoàng Tuấn vẫn vô tư . − Vậy hả ? Bộ nhiều lắm hả em ? Con trai hay con gái . Thiện Minh hỏi ngọt ngào . − Con trai không à . Hổng biết nhìn gì mà nhìn hoài . − Rồi what did they say ? − Beautiful đó . Nhưng mấy anh đó hổng có handsome như anh . − Vậy hả ? Thiện Minh xoa đầu thằng bé . Chợt thấy trên thảm có cuốn album, phía ngoài có hàng chử "My Dream". Thiện Minh vói tay cầm lấy . Trang album đầu tiên là hình của Như Hân . Là tấm hình khổ nhỏ, Như Hân chụp thế nào mà nguyên bờ vai được đưa ra đầy đặn . Một miếng vãi màu tím mỏng được phớt ngang để che lại phần cần phải che nhưng cũng đủ thấy sơ sơ những đường cong hấp dẫn . Thiện Minh nóng mặt khi nhìn thấy tấm hình đó . Vừa chuẩn bị lật sang trang khác để xem coi "My Dream" của Như Hân như thế nào thì Hải Thụy đã thò đầu vào: "Anh Thiện Minh ơi, anh ra ngoài phụ anh Khang dời cái bàn dùm ". Tiếc nuối vô cùng cái quyển My Dream của Như Hân, miễn cưỡng nhìn Hải Thụy, Thiện Minh gật đầu nói: "Okay, anh ra liền". − Anh đi ra ngoài giúp anh Khang dời bàn nha Tuấn . − Em đi với anh . Hoàng Tuấn đứng dậy nắm tay Thiện Minh và đi ra ngoài . Một cái bàn dài được đặt trong phòng khách, thường thì chỉ có 6 người ăn thôi nên không cần phải đi ra phòng khách chính mà ăn . Hôm nay có thêm 4 người nữa nên mọi người phải ăn trong phòng khách . Như Hân đang bưng những dĩa đồ ăn ra để trên bàn . Nào là: Tôm cuốn tà hủ ky, lá đậu hoà lan xào tỏi, sườn rang muối, cua lột rang muối và 1 cái lò được đặt giữa bàn . Món canh chua đồ biển, món mà ai cũng thích . Tất cả mọi người đều ngồi vào bàn cả, ông Nhật đang ngồi ngay ghế chủ tọa, bên phải là ông Hưng, rồi bà Tiên, bà Hiền, rồi tới Thiện Minh . Về phía bên trái là 1 cái ghế trống dành cho bà Mỹ Dung, Hoàng Khang, Hải Thụy, và Hoàng Tuấn . Chổ trống còn lại là dành cho Như Hân . Bưng đống chén đủa lên trên bàn, Như Hân hồi hộp vì cái ghế dành cho mình sát bên cạnh Thiện Minh . Đó là chổ duy nhất có thể đi vào phòng khách nên cô đành phải chịu mà thôi . − Chị Hân à ! Em phụ chị nha . Hoàng Tuấn nói nhanh khi thấy Như Hân. − Ừ, em bưng nước lên phụ chị đi . Như Hân mỉm cười . − Okay, con đi phụ chị Hân nha mommy . Nó đứng dậy và chạy xuống phòng ăn . − Sao hôm nay Tuấn nó ngoan dữ vậy kìa . Ông Nhật cười cười nhìn theo Tuấn . − Nó đang lấy điểm với thần tượng của nó đó ba ơi . Nó thích Thiện Minh ghê lắm . Hoàng Khang cười giòn . − Vậy hả ? Hèn gì hôm nay thấy nó lạ ghê . − Đây, nước tới đây . Hoàng Tuấn bưng ra 2 cái ly có để nước đá sẳn và để trên bàn . Nó nắm tay Thiện Minh và nói: "Anh phụ em đi, có nhiều ly để bưng lắm đó". − Okay, Thiện Minh đứng dậy và đi xuống phòng ăn . Thấy Như Hân đang đếm xem bao nhiêu ly nước, cô đang tìm những lon coke và để lên bàn . Anh đi lại và nói: "Anh giúp cưng nha ". Quay lại nhìn Thiện Minh, cô giật thót người . Trời, anh ta cũng kêu mình bằng cưng nữa ? Thiệt là thấy ghét mà . Định đốp chát lại Thiện Minh nhưng thấy có Hoàng Tuấn đứng đó nên cô chỉ gật đầu và không nói gì . Sau đó, mọi người bắt đầu ăn . Bà Hiền thích nhất là món canh đồ biển vì nó mềm và hạp khẩu vị với bà . Ông Hưng thì thích món tôm cuốn tà hủ ky vì nước sauce để ăn chung thật là ngon. Ông nói: "Nước sauce ngon quá, chị Dung làm món này hết xẩy luôn nha". − Ờ, nước sauce ngon quá à . Bà Tiên gật đầu đồng ý . − Chị Hân à, em muốn ăn cạnh . Hoàng Tuấn quay sang nói với Như Hân. − Okay, đợi chị 1 chút . Để chị cắt mấy miếng thịt cho em xong cái nha . − Anh Thiện Minh thích món nào vậy ? Hoàng Tuấn bỏ đủa xuống và nhìn Thiện Minh . − Uh....món nào cũng ngon hết nhưng anh thích nhất là món sườn rang muối và tôm cuốn tà hủ ky đó . Rất là vừa ăn . − Yeah, em cũng thích nhất hai món đó . Là chị Hân làm đó anh Thiện Minh. − Vậy hả ? Wow, Như Hân hay thiệt đó . Thiện Minh ngạc nhiên khi được Hoàng Tuấn tiết lộ tin đó . − Ủa, là con làm đó hả Như Hân ? Bà Tiên vô cùng ngạc nhiên . − Dạ phải . Là con làm từ sáng đó bác. Như Hân lúng túng nhìn bà Tiên . − Vậy con cũng làm nước sauce luôn huh ? Ông Hưng lại càng ngạc nhiên hơn nữa . − Dạ , là con . − Vậy làm sao con biết làm mấy món ăn đó ? Bà Hiền hỏi ngay . − Dạ con học trong cuốn sách nấu ăn rồi khi đi ăn ở nhà hàng, con thấy người ta làm sao thì con làm như vậy . Con làm theo ý của con . − Ngon quá à, bác thích món này quá đi . Mai mốt chắc bác ghé đây ăn ké dài dài quá Như Hân à . Bà Tiên nhìn Như Hân thán phục . Như Hân đứng dậy gắp cho Tuấn 1 chén canh . Cô nói: "Đưa tissue của em đây cho chị, để không thôi 1 hồi em ăn dính tùm lum trên áo đó ". − Tissue của em đâu rồi ? Chị Thụy xài của em luôn rồi . Hoàng Tuấn nhìn sang Hải Thụy vì lúc này có tới 2 miếng giấy ngay chổ cô . − Nè lấy cái này đi . Như Hân và Thiện Minh cùng lúc đưa ra hai miếng tissue cho Hoàng Tuấn . Như Hân và Thiện Minh cùng lúc nói 1 câu y như nhau, cả hai giật mình nhìn nhau . Như Hân đỏ mặt và rút tay về . Hoàng Tuấn chụp miếng giấy của Thiện Minh và cười tít mắt . − Thank you anh . Hoàng Khang nãy giờ vẫn nhìn Thiện Minh, anh phát hiện ra Thiện Minh có chút không bình thường với Như Hân em gái của mình . Từ lần đầu tiên hai người gặp nhau lận kìa . Cũng được, Thiện Minh nhìn cũng khá đẹp trai, học hành cũng xong ....tóm lại là khá nhất trong những người anh đã biết . Vui mừng trong bụng vì đã có người lý tưởng cho em gái mình . − Thiện Minh à ! Tự nhiên đi nha . Hoàng Khang nheo mắt với Thiện Minh . − Oh, okay, thank you anh Khang . Thiện Minh gật đầu . Ăn uống xong xuôi, Như Hân và Hải Thụy phụ mẹ dọn dẹp chén dĩa . Bà Hiền đang xem xấp hình của Hoàng Tuấn chụp ở studio tuần rồi với anh chị . Bà Tiên cũng đang phụ bà Mỹ Dung dọn đồ ăn . Ông Nhật và ông Hưng đang ở ngoài vườn coi đám dưa gan đầy trái . Hoàng Khang và Thiện Minh đang ở phía trước nhà nói gì đó mà trông có vẻ bí mật lắm . Hoàng Tuấn đang chỉ cho bà Hiền xem những tấm hình . − Chị Hân và chị Thụy cũng có hình nữa đó bà . − Vậy hả ? Sao không thấy trong này ? − Để con đi lấy nha . Hoàng Tuấn chạy tuốt vô phòng hai chị và lát sau nó lôi ra 1 xấp hình . − Dạ đây nè . Ngoại coi chị Hân có đẹp hông ? Thằng bé gọi bà ngọt xớt . Nhìn xấp hình mà Hoàng Tuấn vừa đưa, bà Hiền xuýt xoa :"Trời, bé Hân đẹp quá đi , Tiên con coi nè, đẹp không thua diễn viên HongKhôngng chút nào . " − Wow, bé Hân đẹp quá . Chị Dung à, chị thật là khéo nha . − Con coi, tấm hình này đẹp quá . Tướng nó mặt áo dài hết xẩy nha cháu . Bà đưa tấm hình Như Hân đang bận bộ áo dài màu vàng cát với những hoa Lyly rải rát từ dưới tà áo tới ngực . Một cánh hoa được vẻ thật khéo ngay ngực với cách ráp nối thật công phu đã làm cho chiếc áo thật là duyên dáng . − Dạ tấm hình đó, bé Hân được tặng free cái áo đó đó bác . Chủ tiệm vãi đề nghị nó bận làm kiểu và làm lịch cho tiệm đó . Sau đó người ta in lịch ra và tặng nó luôn cái áo đó . Hình như nó chụp tới 6 tấm lận đó bác . − Vậy mấy tấm hình áo dài này là đã lên lịch rồi hả con ? − Dạ phải . Tuấn à, đi lấy cuốn lịch ra cho bà coi đi con . − Dạ, con biết rồi . Lúc đó, Hoàng Khang và Thiện Minh từ ngoài bước vào . Bà Hiền thấy Thiện Minh và nói ngay: "Con coi, Như Hân chụp hình thiệt là đẹp nè Minh". − Vậy hả ? Thiện Minh ngồi xuống và cầm những tấm hình lên xem . Quả thật, 1 vóc dáng thật tiêu chuẩn khó có cho những người Vietnam . Chiếc áo dài màu cát với những cánh hoa làm tôn lên vẻ đẹp hiếm có của cô . Thiện Minh chăm chú nhìn vào tấm hình mà anh đã thấy trong cuốn My Dream . Đúng là tấm này rồi, 1 tấm hình thật là lôi cuốn . Lúc đó Hoàng Tuấn đem cuốn lịch ra và Thiện Minh được chiêm ngưởng vẻ đẹp của Như Hân trong cuốn lịch . Tim anh đập loạn xạ vì những bức hình của Như Hân, cô đẹp tới nổi làm cho mắt anh hoa lên . Ước gì ....ước gì ...... Đang nhìn hình Như Hân thì Hoàng Tuấn chạy tới đứng kế bên nhìn, Thiện Minh giã vờ liếc liếc sơ sơ tấm lịch mà thấy tức nghẹ cổ . Chẳng những nó đứng sát bên nhìn anh mà nó còn hỏi đẹp hông nữa chớ . − Đẹp, đẹp lắm nhưng không đẹp bằng hình của em . − Yeah, i love you . Hoàng Tuấn ôm cổ Thiện Minh thật lâu . − Tuấn à ! Vậy chị Hân chụp hình lịch này ở đâu vậy em ? Chắc có nhiều người có cuốn lịch này lắm há . − Không phải đâu, chị Hân chỉ đồng ý cho in ra 2 cuốn mà thôi . Một cuốn cho chị Hân, một cuốn được để trong tiệm đó . − Oh, vậy hả ? Anh thấy tiếc ghê vì hình đẹp như vầy mà mình không có . Mà có chắc là sẻ trắng đêm vì nhung nhớ người trong hình . Chỉ gặp có 1 lần thôi mà anh đã mất ngủ rồi, hôm nay lại được thấy bao nhiêu là hình thì thử hỏi làm sao cho qua hết đêm nay . − Anh cười gì vậy anh Thiện Minh ? Hoàng Tuấn ngạc nhiên khi thấy Thiện Minh cười tới rung người . − Đâu có, tại em ôm cổ anh, anh thấy nhột mà . Bổng 1 tấm hình khổ nhỏ như là wallet size chìa ra ngoài, nó đập vào mắt anh vì có thể nói đây là tấm hình đẹp nhất mà anh thấy . Cầm nó lên, Thiện Minh nói: "trời, tấm này đẹp quá à". − Yes, chị Hân thích tấm đó nhất nên chỉ làm ra nhiều tấm lắm . − Tuấn à ! Chị Hân có bao giờ cho ai hình không ? Thiện Minh hỏi nhỏ . − Không . Anh muốn xin hả ? Hoàng Tuấn thì thầm bên tai Thiện Minh . − Yes, chắc chị Hân hổng cho đâu . − Anh cất lẹ đi, em cho anh đó . Đây là secret của mình nha . Hoàng Tuấn nói thật nhỏ . − Thiệt hả ? Nhưng rủi chị Hân biết rồi sao ? − Chỉ hông biết đâu, tấm này có nhiều lắm, mất 1 tấm làm sao chỉ biết được . Tại anh là idol của em nên em mới cho anh đó nha . − Thank you em, vậy anh bỏ vào túi nha . − Mau mau đi anh . Hoàng Tuấn ngó quanh và che cho Thiện Minh . Anh vừa hồi hộp vừa mừng rỡ vì có tấm hình của Như Hân trong túi . Ngồi đó, anh không nói gì vì bây giờ anh chỉ muốn đi về ngay để có thể đem ra nhìn thoải mái mà không phải sợ ai thấy . Mọi người vẫn đang vui vẽ nói chuyện và Hoàng Khang cũng chuẩn bị đi đâu . − Thôi xin phép anh chị, tụi tôi về . Chắc bữa nào mời anh chị tới nhà chơi . − Okay, anh chị về . Ông Nhật đứng lên bắt tay ông Hưng . − Như Hân à, bửa nào con cho bác ăn ké với nha . Bà Tiên nắm tay Như Hân và trò chuyện với cô ra tận cữa . − Bye bye anh Thiện Minh . Hoàng Tuấn tỏ vẻ quyến luyến − Mai mốt gặp lại nha Tuấn . Thank you for that . i love it . Thiện Minh nheo mắt . − Okay, bye anh . − Bye bye anh Khang, Thiện Minh gật đầu chào . − Bye Minh . HKhang vui vẻ tới bắt tay Thiện Minh. − Bye Hải Thụy . Khi đi ra tới xe, Thiện Minh không quên quay sang nói với Như Hân 1 câu ngọt xớt: "Tôm cuốn tà hủ ky ngon lắm, thank you cưng . Anh về nha ". Như Hân chỉ gật đầu và lập tức quay vào nhà . Cô đang giận tím gan vì cái chử "cưng" đó . Chiếc xe màu vàng convertible lướt êm trên con đường đó . Rốt cuộc Thiện Minh cũng đã ra được xe và sau đó anh lái đi thật nhanh . Dừng xe lại thật gắp ở giữa đường, Thiện Minh lôi tấm hình trong túi ra và nhìn trân trân . Vừa lên xe, bà Tiên đã nói ngay: "Như Hân thật là giỏi nha anh, em thích nó ghê vậy đó ". − Con gái ở Mỷ đời nay làm gì còn có đứa nào như Như Hân, mẹ cũng chịu nó quá". − Nước sauce nó làm thiệt là ngon, thằng Minh nhìn nó muốn lọt con mắt ra ngoài luôn rồi . Trong suốt bửa ăn, con để ý thấy đó mẹ. − Khổ nó rồi, mà thôi vậy cũng tốt, không thôi tối ngày con Hương Thủy, hay Mai Hương cứ gọi nó hoài . − Bảo đảm nó thích Như Hân rồi đó mẹ ơi . Ông Hưng cười thật vui . − Mình coi bửa nào rủ người ta tới nhà mình nha anh . Thiện Minh coi bộ nó đã trúng tên rồi . Em thiệt là vui . Câu chuyện được tiếp tục cho đến khi cả 3 người về tới nhà . Đang ngắm nhìn hình của Như Hân, Thiện Minh thiệt đang rất vui khi nghĩ về buổi đầu tiên gặp gỡ với Như Hân. Đúng là có duyên hay sao đó, anh giúp ba Như Hân và cùng ngày Như Hân giúp lại bà ngoại của Thiện Minh . Chỉ tiếc 1 điều là em ấy hau cau có với mình quá . Ủa, mà người ta nói là: "thương cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi mà". Thiện Minh cười tủm tỉm . Tiếng nhạc cắt ngang dòng suy nghĩ của anh . Bực mình nhìn vào cái hand phone, Thiện Minh mỡ máy ra − Hello ! − Anh Minh hả ? Giọng Hương Thủy nủng nịu bên kia đầu đây . − Anh đang làm gì đó anh Minh ? − Lái xe, giọng Thiện Minh tỏ vẻ không vui . − Anh có nhớ em không ? Hương Thủy mèo nheo . − Em gọi có chuyện gì không ? Anh đang bận lắm ? − Em hỏi anh có nhớ em không ? Sao anh không trả lời ? − Thủy à ! Không phải từ đó đến giờ anh đã nói mình là bạn bè hay sao ? Nếu đã là bạn bè thì tại sao phải nhớ chứ ? − Hôm nay anh sao vậy ? Hoàng Tuấn giật mình vì nghe được giọng nói của Thiện Minh không được ngọt ngào lắm . − Không gì . Anh đang lái xe đó . Em còn chuyện gì muốn nói không ? − Em chỉ gọi anh chơi thôi . Hay mình đi coi phim nha anh . − Không được đâu, anh thấy mệt lắm . − Anh làm gì từ sáng tới giờ mà mệt vậy ? Hoàng Tuấn ngọt ngào . − Anh ....anh tới nhà người ta ăn . Vui ghê lắm . − Vậy hả ? Vậy bây giờ anh định làm gì ? Tới nhà em chơi nha . − Thôi, anh muốn đi về . Anh có chuyện cần làm . − Weekend mà anh gấp cái gì chứ ? Em đang boring quá nè, tới đây đi anh . Nhớ anh quá . − No, anh chỉ muốn về nhà thôi . Thôi bye nha . Thiện Minh cúp phone và lkhông để cho Hương Thủy nói kịp câu nào . − Nè, nè, khoan đã anh ......giọng Hoàng Tuấn gấp rút . Nhưng đã không kịp nữa rồi, Thiện Minh đã cúp phone . Ném cái gối vào tường, Hoàng Tuấn tức giận qươ hết những thứ trên giường xuống . Chưởi thề vài câu cho đở giận, Hoàng Tuấn lập tức cầm phone lên và gọi lại cho Thiện Minh lần nữa . Vẫn không thấy anh bắt phone, tức quá Hoàng Tuấn để lại message: "Là em đây, hôm nay mà không thấy được anh thì từ đây về sau em không bao giờ muốn thấy mặt anh nữa". Hài lòng vì nghĩ mình đã dọa được Thiện Minh, Hương Thủy cười khoái chí . Cười đến đau bụng khi nghe message của Hương Thủy, Thiện Minh phải tập trung lắm mới có thể lái xe . Trời, không biết cô ta nghĩ mình là ai mà nói ngon vậy trời ? Từ xưa tới giờ hể thích thì đi chơi, không thích thì không gặp, đó là quy luật của Thiện Minh này, chẳng lẽ Hoàng Tuấn lại quên đi ? Đúng là điên mà . Cho chiếc xe vào khu vực trên đồi ở San Jose, anh lái chầm chậm và cho cái mui từ từ hạ xuống . Chiều nay không khí thật là mát mẽ, thật đúng là một ngày đáng nhớ mà . Huýt sáo theo lời nhạc, anh cho xe từ từ như thể đang ngắm cảnh quanh khu vực này . Hôm nay bổng thấy yêu đời làm sao, cảnh cũng đẹp và thời tiết cũng dễ chịu hơn . Vừa vào tới phòng, Thiện Minh vội nằm ngay lên giường và rút tấm hình trong túi ra xem . Trời ơi Như Hân đẹp đến nao lòng luôn vậy đó, Thiện Minh nhìn mãi tấm hình và vận dụng tất cả trí nhớ của anh để nghĩ về hình dáng của Như Hân . Anh nhớ rất rỏ ràng từng đường nét trên khuôn mặt đẹp đó, nếu không có tiếng phone reo lên thì anh còn đang mơ màng nữa kìa . Tức giận anh mỡ phone ra và tưởng đâu là Hương Thủy . − Hello, đã nói đừng gọi nữa mà, anh mệt lắm . Không đi đâu hết đó − Anh Thiện Minh ! Là em đây . − Ủa, Tuấn hả ? Sorry em, anh tưởng đâu bạn anh gọi . Sorry . − Anh đang làm gì đó ? − Anh đang nghĩ tới em nè, nếu không có em thì anh đâu có tấm hình của chị Hân đâu . Một lần nữa, thank you em nha, i love you . − Hi hi hi tiếng Hoàng Tuấn cười khúc khích bên kia chiếc phone . Anh Khang rủ anh ngày mai tới nhà chơi . Anh Khang tổ chức đi picnic, có nhiều người lắm . Anh rảnh không ? − Có ai đi vậy em ? Thiện Minh nóng lòng muốn biết xem có Như Hân đi không ? − Thì cả nhà em, rồi anh nữa, rồi bạn anh Khang, có bạn gái ảnh nữa đó . Anh có đi không ? − Vậy là có Hải Thụy đi nữa hả em ? Thiện Minh cố không nhắc tới Như Hân . − Dạ, mấy chỉ đang chuẩn bị đồ ăn để ngày mai đem theo đó . − À, nếu em đi thì anh đi nữa . Giọng Thiện Minh vui hẳn lên . − Em đi nữa chứ . Vậy ngày mai gặp anh nha anh Thiện Minh . − Ừa, bye bye em . Thiện Minh kiss thật lớn trên phone . − Bye bye anh Thiện Minh . Hoàng Tuấn cúp phone . Nằm xuống giường, Thiện Minh nghĩ đến cuộc picnic ngày mai . Vậy là anh sẻ gặp lại Như Hân . Bao nhiêu chuyện đang diễn ra trong đầu anh và cái phone lại reng nữa . Thiện Minh chụp vội cái phone và cất giọng thật ngọt mà không cần nhìn xem ai gọi . − Hello, là em nữa hả ? − Anh đang nói chuyện với mà ngọt quá vậy ? Giọng Hương Thủy vô cùng phẩn nộ . − Lại là em nữa hả ? − Anh vẫn chưa trả lời em kìa, anh nói chuyện với ai vậy ? − Là 1 đứa bé 12 tuổi có được chưa ? Giọng Thiện Minh chát ngắt . − Em không tin, nhất định anh đang nói chuyện với con gái mà . Hoàng Tuấn bắt đầu hạch sách Thiện Minh. − Em lại muốn gì nữa đây ? Anh đã nói không muốn đi đâu hết, còn nữa, hôm nay anh không muốn gặp ai hết . Người cần gặp đã gặp rồi, em không cần phải hù anh . Em thừa biết là anh không có ủy mị kiểu đó đâu . Chúng ta là những người bạn bình thường, anh chưa bao giờ nói yêu em gì hết, đừng dùng thái độ của người yêu để nói chuyện với anh . − Anh ....anh .....Hương Thủy phẩn uất lên tột cùng . − Nếu không còn gì thì anh bye đó . Thiện Minh còn nghe văng vẳng câu nói của Hoàng Tuấn trước khi cúp phone: "Anh ngon lắm". Dĩ nhiên rồi, phải ngon mới như vậy chứ . Hương Thủy này thật là đanh đá chứ không phải thuộc loại hiền, vậy mà thằng Quân lại thích Hoàng Tuấn tới thế đó . Đúng là tình là khổ mà . Thiện Minh đứng dậy đi kiếm bộ đồ rồi đi vào phòng tắm . Thức dậy thật sớm, Thiện Minh lo kiếm đồ để đi picnic hôm nay . Sau 30 phút tắm rữa làm vệ sinh xong, anh đi xuống lầu và thấy bà Hiền đang ngồi ở đó . Vừa thấy anh, bà Hiền nói ngay : − Con đi đâu mà sớm vậy Minh ? − Dạ tới nhà Như Hân để đi picnic đó ngoại . − Trời, ngoại còn tưỡng con đi chơi với mấy con nhỏ kia chứ . − Hổng có đâu ngoại à . Thôi con đi nha ngoại . Con phải đi mua thêm mớ trái cây trước khi tới đó nữa . − Con đi cẩn thận nha, đừng có chạy nhanh quá . − Dạ, bye ngoại . Thiện Minh phóng nhanh ra garage và lái chiếc xe sport màu vàng của anh ra . Ghé ngang Albertson mua 1 đống trái cây như là strawberry, apple, cherry, graph, necktarin, anh bưng hết tất cả và bỏ vào băng sau . Trước nhà Như Hân đã đậu chật nứt cả 2 bên, không biết đi bao nhiêu người mà đông vậy nè . Thiện Minh bước ra và đi vào . Bấm chuông 1 lúc, Như Hân là người ra mỡ cửa cho Thiện Minh. − Good morning em! Thiện Minh chào Như Hân thật tươi . − Hi ! Như Hân mỡ cửa cho Thiện Minh bước vào . Bổng cô hỏi nhanh: "Anh có đi xe không vậy ?" − Có, sao hả ? Thiện Minh ngạc nhiên . − Anh có thể nào chở Hân đi mua thêm mấy thứ đồ không hả ? Sẳn đó chờ thêm người tới luôn . − Okay, mình đi bây giờ hả cưng ? Thiện Minh vui vẻ ra mặt . − Dạ , đợi em chút nha . Như Hân quay vào trong . Như Hân đi vào trong xách ra cái giỏ nhỏ, hôm nay cô bận 1 cái quần màu cam ngắn lên trên mắc cá 1 chút và 1 cái áo thun màu trắng ngắn tay . Khác hoàn toàn so với hàng ngày . Đi ra ngoài với Thiện Minh, Như Hân đưa mắc nhìn và hỏi: “Anh để xe anh ở đâu vậy ?” − Hồi nãy hổng có chổ nên anh đậu ở đằng kia kià, Thiện Minh chỉ về hướng có chiếc xe màu vàng đang đậu . Như Hân vẫn chưa chú ý coi xe nào là của anh, cô chỉ đi theo Thiện Minh và nhìn vào cái giỏ trong tay mình . Ngạc nhiên vì Thiện Minh mỡ cửa cho mình và 1 chiếc Lexus SC 430 màu vàng đang ở ngay trước mắt mình . Như Hân trố mắc nhìn chiếc xe đó, wow chiếc xe trong cuốn My Dream của cô đây rồi . − Mình đi đâu mua đồ hả em ? Thiện Minh ngọt xớt . − Uh, uh …..đi Albertson để mua thêm nước và coke thôi à . Gần đây có, anh quẹo trái rồi đi khoảng 5 phút là sẻ tới thôi . Như Hân bước vào xe và nhìn quanh . Rỏ ràng là chiếc xe mà mình thích đây mà . Ôi thiệt là đã, Hoàng Tuấn sẻ thích vô cùng nếu như nó có thể ngồi vào đây . Thiện Minh sau khi đóng cửa cho Như Hân, anh ngồi vào tay lái và chiếc xe lướt đi thật êm . Thiện Minh bắt đầu bắt chuyện ngay . − Một lát nữa mình đi đâu vậy cưng ? − Anh Khang nói sẻ đi Six Flags chơi đó, ảnh đang đợi chị Phương tới rồi mới đi . − Vậy hả ? Wow, đi chổ đó em hổng sợ sao ? Mấy trò chơi nguy hiểm không à . − Thì cái nào đi được thì đi, hổng đi được thì nhìn thôi . Em có thể xuống nước thay vì chơi mấy trò chơi đó . Hải Thụy cũng hổng thích mấy trò chơi cao tuốt trên đó đâu . − Trời, cũng may là anh có đồ bơi trong xe, nếu không thì làm sao đi xuống nước chơi được . Vào chợ, Như Hân lựa ngay 3 thùng nước lạnh, 12 lon coke, 12 lon Pepsi và 1 số nước ngọt khác . Định đi qua lựa thêm mớ trái cây nhưng đã bị Thiện Minh kéo đi . − Anh đã mua hồi sáng rồi đó Hân à . Anh đã bỏ nó vào trong chung với nước đá cho lạnh rồi . − Vậy hả ? Wow, anh cũng details lắm chứ . Như Hân nhìn Thiện Minh 1 cách ngạc nhiên . Họ lên xe và quay trở lại nhà Như Hân. Vừa về tới thì Hoàng Tuấn đã chạy ra ngoài và vô cùng ngạc nhiên khi thấy chiếc My Dream của chị Hân nó . Mỡ mắt thật to, Hoàng Tuấn không nói được tiếng nào khi thấy chị Hân bước ra xe cùng anh Thiện Minh . − Chị Phương đến chưa hả Tuấn ? Như Hân nóng ruột . − Dạ rồi, chỉ ở trỏng đó . Hoàng Tuấn chỉ tay vào trong nhà . Vừa lúc đó, mọi người cùng đi ra và Khang đang chia người để đi chung xe cho tiện . Anh nói : − Như Hân coi chừng Thụy và Tuấn nha, chắc phải nhờ Minh chở dùm tụi nó nha . − Okay, no problem . Xin mời quý vị lên xe dùm . Thiện Minh làm 1 cử chỉ đẹp để đón Hoàng Tuấn bước lên xe, nó nhe răng cười khoái chí . − Phương đi chung với anh và mấy người còn lại thì chia theo đi như hồi nãy đã tính nha . Có gì gọi phone cho nhau há . Cứ chạy thẳng tới Six Flags okay ! − Vừa ngồi vào băng sau chiếc xe, Hoàng Tuấn nói ngay: “chị Hân à, My Dream của chị nè”. − Please quite, em ngồi yên đi . Như Hân quay lại ra hiệu cho Hoàng Tuấn im lặng vì cô không muốn Thiện Minh biết được cuốn My Dream của mình . Trong lúc đó thì Thiện Minh đang nghĩ nhất định có liên quan tới cuốn My Dream của Như Hân vì anh đả thấy nguyên cuốn album đó . Nhất định phải điều tra từ Hoàng Tuấn mới được . Hoàng Tuấn ngồi ủ rủ khi thấy chị Hân không cho mình nói tiếp, xong nó không ngồi yên được lâu và sau đó nó chồm lên ghế của Thiện Minh và chọc anh . − Anh Thiện Minh ơi, hôm qua anh đã coi nó chưa ? − Rồi, coi nhiều lần lắm . Thiện Minh giật mình sợ Hoàng Tuấn sẻ quên mà nói ra cho Như Hân nghe vụ tấm hình − Thấy em hay ghê không ? Em nhớ your phone number . − Ừa, you are my number one . Thiện Minh cười vì Hoàng Tuấn đã không nhắc tới chuyện có liên quan tới tấm hình của nó nữa . H.Tuấn xoay qua chọc Như Hân và Hải Thụy , nó làm cho mọi người đều cười đến đau bụng luôn . Nữa tiếng sau, mọi người dừng chân trước khu vui chơi đông đúc . Thả Như Hân và Hoàng Tuấn ở trước cửa, Thiện Minh nói:”Anh đi đậu xe rồi sẻ quay lại nha, em đứng đây đợi anh Khang đi”. Sau khi xe đã đậu vào parking rồi, Thiện Minh bắt đầu điều tra về vụ my Dream của Như Hân . Anh nói:”My Dream của chị là gì vậy em ?” − Thì cái cuốn My Dream của chị Hân đó, chiếc xe của anh là một trong những My Dream của chỉ đó . Trong đó có đủ thứ hết đó . − Vậy à , Thiện Minh thở phào nhẹ nhỏm . − Chị Hân collect mấy cái picture mà chỉ thích rồi bỏ nó vào album . Then, chỉ có My Dream đó . − Oh, thì ra là vậy . Em nha, sao biết hết trơn vậy ? − Thì em coi chỉ bỏ những cái hình đó vào album mà, i know everything . Hi hi hihihihi − Yeah, em giỏi lắm . Thiện Minh vò đầu Hoàng Tuấn và dắt tay nó đi ra khỏi khu parking và tiến vào cửa chính của khu vui chơi . Mọi người đã có mặt đông đủ, Khang đang chia ticket cho mọi người để đi vào . Cũng may là đi tới sớm, nếu không thì khó kiếm chổ đậu xe ghê lắm. Hoàng Tuấn và Hải Thụy cùng mọi người đang đứng sắp hàng để chơi cái trò chơi thật là cao và khá là nguy hiểm . Như Hân đứng dưới với anh Khang, chị Phương và Thiện Minh . Phương không dám chơi trò chơi đó nên Khang phải ở lại với cô . Như Hân rất sợ nơi cao như vậy nên cô đâu dám leo lến tới trên đó . Ngồi ghế nhìn Hoàng Tuấn lăng xăng, Như Hân cười thật tươi . − Anh coi nó kià, xí xọn ghê chưa ? Như Hân đưa tay chỉ Hoàng Tuấnuấn . − Nó còn nhỏ mà, uả mà sao Hải Thụy không sợ hả Hân ? − Nó bị thằng Tuấn dụ đó, bảo đảm anh chút nữa xuống tới đây là khóc um sùm cho coi . − Vậy sao ? Sao em không đi chơi ? − Thôi, cao như vậy thì no no . Em thấy chóng mặt lắm . Lâu lắm rồi có đi 1 lần và lần đó chảy máu mủi luôn . − Sao kỳ vậy ? Rồi em có sao hông ? − Thì tại máu của em nó loảng nên khi sợ hải hay gặp chuyện gì thì hay như vậy lắm . Như Hân nhìn xuống tay mình và buồn bả tâm sự . − Vậy bác sỉ nói sao hả ? Cưng có đi coi coi bị gì hông ? Thiện Minh lo lắng . − Thì bác sỉ nói không sao, không có nghiêm trọng . Đừng bị hồi hộp là được . − Thôi, cưng đừng đi chơi mấy trò chơi này, hổng tốt đâu . Như Hân nhìn thẳng Thiện Minh, cô bực mình vì cái chử “cưng” đó quá cở rồi . Làm sao để có thể kêu Thiện Minh đừng gọi mình bằng “cưng” đây ? Ghét ghê vậy đó . Định mỡ miệng, nhưng cô thấy không biết cách nào để nói nên ngồi đó ấm ức . Lát sau, anh Định dìu Hải Thụy xuống, mặc Hải Thụy tái mét và hình như nó đang khóc thì phải . − Em có sao hay không hả Thụy ? Thiện Minh đứng dậy chạy tới đở Hải Thụy . − Em ….em sợ qúa . Hoàng Tuấn run lên bần bật . − Thôi, hết chuyện rồi, đừng sợ nữa nha . Bây giờ em đã ở dưới rồi phải hông ? Đừng sợ nữa . Mĩm cười nhìn Thiện Minh, Hải Thụy thầm cảm ơn anh đã quan tâm tới mình . Cô thấy thật vui khi có Thiện Minh bên cạnh . Hoàng Tuấn còn đang kể cho anh Khang nghe chuyện Hoàng Tuấn ra làm sao khi chiếc tàu lướt đi thật nhanh với tốc độ kinh hoàng . Mọi nguời đều cười rần lên vì nó đang diển tả mặt mày Hải Thụy và 1 số người khác trên đó . − Thôi, em lại đây uống nước đi nè, xí xọn quá . Như Hân kéo tay Hoàng Tuấn lại gần cô . Anh Định hình như có gì đó không được vui hôm nay thì phải . Như Hân đã thấy từ lâu nhưng không có dịp hỏi anh . Ánh mắt anh Định buồn làm sao đó, chả lẽ ảnh gặp chuyện gì ? Ngồi đó nghỉ ngơi 1 lát, Hải Thụy rủ Như Hân đi thay đồ bơi . Mọi người đã thay phiên nhau thay đồ và chuẩn bị xuống hồ sóng giả . Hải Thụy bận 1 cái áo bơi màu hồng và có vài cánh buồm trên nền vải . Loay hoay nhìn chị Hân thay đồ, Hải thụy nói:”Wow, i wish khi em lớn lên em sẻ giống như chị vậy đó”. − Là sao hả ? Như Hân ngạc nhiên . − Thì đẹp như chị nè, cao như chị nè ……Hải Thụy cười rạng rở . − Thôi đi, chị mà đẹp gì, nhiều người còn cao hơn chị nữa đo’ . Thôi đi lẹ đi cô nương . − Em thích bộ đồ bơi của chị ghê vậy đó . Màu nó đẹp ghê . − Tại hồi bửa hổng có size cho em mà, mình đã lựa hết rồi em nhớ không ? − Yeah, thấy ghét ghê . Hoàng Tuấn cầm cái khăn và quấn quanh mình như chị Hân . Bước ra ngoài, 2 cô đi về phía mọi người đang đợi . Thiện Minh lần đầu tiên được nhìn thấy Như hân xuất hiện trong bộ bikini như vầy . Trời ạ ! Như Hân đã quấn 1 cái khăn ngay chổ bụng, phiá trên là chiếc áo màu tím với khung cảnh thật là rục rở . Mái tóc được bới lên cao,lộ ra 1 cái cổ thật là dài và vài sợi tóc loe hoe đang đung đưa trong gió . Một bờ vai thật là đẹp với làn da trắng muốt mịn màng . Một cái eo thật là lý tưởng khi nhìn, nó làm cho bất kỳ con mắt của người con gái nào cũng phải thầm ghen tuông lên . Thiện Minh thầm nghĩ chắc cái eo này không ít thì nhiều, nó cũng đã làm cho bất kỳ cặp mắt của người con trai nào cũng phải liếc 1 cái cho dù là đang đi với bạn gái mình . Cũng may là anh đang đeo cái mắt kiếng màu đen, nếu không chắc Như Hân sẻ thấy hết nãy giờ mình nhìn em ấy . Quay sang Định, thấy anh ta nhìn Như Hân trân trối, Thiện Minh nhíu mày . Chả lẽ, chả lẽ anh ta ….thích Như Hân ? Cặp mắt hâm mộ Như Hân đã quá rỏ rồi, thiệt là …..Thiện Minh quay người lại và nhìn về hướng khác . Như Hân và Hải Thụy vừa đi tới thì cũng là lúc Hoàng Tuấn từ đằng kia chạy vào . Nắm tay chị Hân và chị Thụy, Hoàng Tuấn lôi 2 chị ra ngoài và bắt đầu 1 tiết mục thật là ngoạn mục . Như Hân vội kéo nhanh cái khăn trên người ra và thảy nhanh về phía Khang . Như Hân nói thật nhanh: ”Anh Khang, bỏ cái khăn này trên ghế dùm em nha”. Và Hoàng Tuấn bắt đầu lôi 2 chị ra hồ sóng giả . Trên này, Thiện Minh bây giờ mới có dịp nhìn được tướng tá của Như Hân . Không thể nào tưởng tượng ra được Như Hân lại hội đủ những nét đẹp mà ít người con gái Vietnam nào có được . Thường thì những người con gái Vietnam cao khoảng 5 feet hay 5 feet 1 5 feet 2 là cùng . Như Hân thì tới 5 feet 5 , một cái chiều cao thật là lý tưởng cho phái nử . Đôi chân thon và thẳng, rất là đẹp . Như Hân à, em đúng là 1 kiệt tác mà tạo hoá đã ưu đãi . Cũng may là mình cũng cao tới 5 feet 10, nếu không thì làm sao mà đi bên cạnh Như Hân chứ . − Minh à ! Thôi đi xuống bơi cho vui nha . Giọng Hoàng Khang làm cắt đứt suy nghĩ của Thiện Minh. − Yeah, coi Tuấn nó phá quá chừng luôn kià . Hai chị nó khổ rồi . Thiện Minh đưa tay chỉ về phía xa . Mọi người cùng đi xuống hồ bơi nhân tạo đó, Định cũng đi theo và thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Thiện Minh. Có lẻ Định cũng đang thắc mắc vì vẫn chưa biết Thiện Minh quen ra làm sao với Như Hân. Định chỉ biết được qua lời giới thiệu của Khang là Thiện Minh là con của người bạn của ông Nhật. Chắc cũng không có gì đặc biệt lắm đâu, anh chỉ khéo lo xa thôi . Ngoài kia, Hoàng Tuấn đang ôm cổ Thiện Minh, nó đang cùng Hải Thụy cố tạt nước vào Thiện Minh và Như Hân . Bây giờ hai người đó nhập lại thành 1 phe và đang ra sức chống lại sự tấn công của 2 đứa nhỏ . Một lát sau, thấy Hải Thụy có vẻ mệt, Như Hân kéo tay em vào và rủ nó lên bờ . Thiện Minh cũng rủ Hoàng Tuấn lên theo và mấy người còn lại thì vẫn còn dưới đó . − Em uống nước đi, giỡn cho cố rồi bây giờ coi em kià . Như Hân lắc đầu nhìn Hải Thụy . − Em thấy mệt chút thôi mà, vui lắm đó . Chút mình đi qua cái hồ kia nha chị Hân . − Yeah, mình đi qua bên hồ kia ít người hơn đó, nhưng anh Thiện Minh phải chơi với em mới được đó nha . Giọng Hoàng Tuấn vang lên . − Okay, ngồi nghỉ chút đi, chị gọt trái cây cho tụi em ăn . Như Hân đứng đậy đi tới thùng trái cây đã được ướp lạnh . − Anh giúp em nha, mấy bọc nước đá nặng lắm . Thiện Minh đứng lên và đi theo Như Hân . Đủ thứ trái cây được bày ra trên bàn và Như Hân cầm con dao lên gọt . Sau khi đưa cho Hoàng Tuấn và Hải Thụy vài miếng strawberry và necktarin, Như Hân mới bắt đầu gọt cho cô và Thiện Minh . Hai miếng trái cây được đưa tận tay Thiện Minh, anh cảm thấy thật hạnh phúc . Ngồi nhìn Như Hân đang tỉ mỉ gọt trái cây, bây giờ anh mới có dịp quan sát cô ở mức độ gần như vầy trong bộ bikini rực rở đó . Trời ạ ! Thật là lý tưởng khi người con gái có được tướng tá bốc lửa như vậy . Như Hân có bộ ngực thật là hấp dẫn đến hồn phi phách tán, anh vội vã quay nhìn về hướng của Hoàng Tuấn và mỉm cười . Đeo cặp mắt kiếng mát này và có thể nhìn người ta mà không phải sợ ai thấy hết . Thiện Minh xoa đầu Tuấn và bắt đầu câu chuyện với 2 đứa nhỏ . Như Hân lục trong cái túi của anh Khang và cầm cái phone lên gọi ai đó . Cô ngồi luôn trên ghế của Khang và nói chuyện với ai mà có vẻ rất là vui . Sao Như Hân vui dữ vậy kià ? Nói chuyện gì mà trông có vẻ thần bí ghê lắm, trong lúc tình cờ anh còn nghe được Như Hân xưng bằng anh nữa kià . Như vậy bên kia nhất định là con trai rồi . Vừa thấy bóng dáng anh Khang từ dưới lên, Như Hân đột nhiên đứng phắt dậy và bye thật nhanh . Cử chỉ đó không qua được mắt Thiện Minh, như vậy là Như Hân không muốn anh mình biết cô đang nói chuyện với ai . Bỏ vội cái phone vào giỏ anh hai, Như Hân ngồi xuống cầm miếng trái cây lên nhai . − Sao lên sớm vậy Minh ? Khang vổ vổ vai Thiện Minh . − Tuấn và Thụy mệt rồi nên phải lên thôi đó anh Khang . Thiện Minh cười . − Em nha, hồi nãy thấy em quậy quá cở luôn đó Tuấn . − Ai biểu anh hai không chơi với em, anh hai chơi với chị Phương không nên em mới vậy . Giọng Hoàng Tuấn nủng nịu và mọi người cười thật lớn khi nghe nó nói . − Chút nữa em muốn đi trợt nước và muốn đi mấy trò chơi kia đó anh hai . Hải Thụy nhìn anh hai như ngầm bảo anh rằng cô muốn anh đi chung . − Được, chị Phương cũng muốn đi nữa, anh hai dẩn em đi chung . − Thank you chị Phương . Hải Thụy rạng rở lên . − Còn Tuấn, muốn đi đâu ? − Em đi theo anh Thiện Minh, chút nửa em muốn đi qua hồ bơi bên kia kià . − Okay, vậy Minh coi chừng nó nha, nó chưa có biết bơi đó . Đừng cho nó ra sâu quá . − Yeah, để nó đó cho em . Thiện Minh gật đầu cười . Sau một hồi ngồi nghỉ lấy sức, Thiện Minh dẫn Hoàng Tuấn xuống hồ . Nó kéo tay chị Hân qua bên hồ bơi kia và năn nỉ chị dẩn ra chổ hồ thật sâu . Nằm trên chiếc phao màu vàng, Hoàng Tuấn 1 mình đi dạo khắp nơi và không cho chị Hân theo . Như Hân cũng được dịp đó mà bơi vài vòng, sau mấy vòng bơi ngửa, cô thấy thiệt là thoải mái khi được ngâm mình trong dòng nước mát này . Thiện Minh đang đứng đó nhìn Như Hân đang ngã người mặc cho mình trôi đi đâu thì trôi . Anh thấy Như Hân không giống những người mà anh đã quen . Họ thì cố tránh không ra ngoài nắng vì sợ hư da hay là sẻ bị đen lên . Họ cứ ở trong mát và thậm chí còn trang điểm thật là đậm trong khi Như Hân thì lại thích ra ngoài trời hưởng thụ không khí tự nhiên này . Cô không sợ ánh nắng mặt trời, có lẻ vì da cô cho dù có ra cũng không sợ đen . Đột nhiên thấy có nhiều dòng nước văng tung tóe lên và Như Hân hình như xãy ra chuyện gì, Thiện Minh vội vả phóng tới thật nhanh . Phải mất khoảng cả phút đồng hồ thì Thiện Minh mới có thể bơi tới ngay chổ Như Hân . Quay tới quay lui, Thiện Minh mới tìm ra vị trí của Như Hân . Cô đang ho dữ dội và Thiện Minh đã chụp được cánh tay của Như Hân khi cô đang ra hiệu cô có vấn đề . Thiện Minh xốc người Như Hân lên và hỏi thật nhanh: “Hân à, cưng thấy sao rồi hả ? “ − Cái chân, cái chân, Như Hân ho thật lâu vì cô đã bị sặc nước vào lổ mủi . − Chân em sao hả Hân ? Thiện Minh vẫn giữ Như Hân trong cánh tay rắn chắt của mình . − Chân của em tự nhiên nó bị cứng ngắt lại và hổng có move gì được hết . Ui, đau quá hà . Thiện Minh vội đở cái chân của Như Hân lên và bẻ lấy mấy ngón chân của cô . Ngón chân nó cứng lên và thẳng băng, chắc có lẽ bị giợp bẻ hay sao ấy . − Thôi anh đưa em lên trên nghĩ chút nha . Thiện Minh vừa nói vừa đưa tay sang eo của Như Hân và kéo cô đi dưới nước . − Hân đi 1 mình được rồi anh Minh à, Như Hân vội nhích người ra nhưng giờ này cô hoàn toàn không thể nào đi 1 mình được . − Cưng mắc cở hả ? Trời ơi, giờ này mà mắc cở gì chứ . Thiện Minh lắc đầu nhìn Như Hân . − Em đứng chút sẻ hết mà . Chợt môi cô run lên và hai hàm răng bắt đầu đánh lại với nhau . − Cưng lạnh rồi hả ? Thôi đi lên đi mà . Thiện Minh gần như năn nỉ Như Hân . Cô lắc đầu và tỏ ý như không chịu, bổng Thiện Minh thấy hình như dưới mủi của Như Hân có chút gì đỏ đỏ . Anh đi lại gần và đó cũng là lúc Như Hân đưa tay lên bụm lấy mủi của mình . Một dòng máu đỏ chảy xuống và Như Hân hoàn toàn run lên .− Hân à, em có sao không ? Thiện Minh chụp lấy Như Hân trước khi cô đụng vào thành bờ hồ . Anh bế xốc Như Hân lên và đi vào thật nhanh . Như Hân giờ này hoàn toàn nhắm mắt lại vì thấy lạnh và tay vẫn chùi lấy vết máu đang chãy xuống . Cô đang nằm gọn trong cánh tay của Thiện Minh từ nãy giờ . Đặt Như Hân xuống cái ghế dài, kéo cho cái ghế thật thẳng, Thiện Minh để Như Hân nằm xuống thật nhẹ . Thiện Minh vội đi lấy nước đá, cho vào cái khăn nhỏ và đắp lên trên trán của Như Hân. Anh hỏi thật ngọt: "Em thấy sao rồi hả Hân ?" − Okay, hổng sao hết đó . Như Hân mỡ mắt ra mỉm cười với Thiện Minh . Cô định ngồi dậy nhưng Thiện Minh nhấn cô nằm xuống và nói: "Em nằm chút nữa đi cho máu đừng chãy ra nữa". − Hổng biết tại sao lại như vậy nữa . − Lấy cái khăn này đắp lại nha, hình như em bị lạnh rồi đó . Thiện Minh qươ lấy cái khăn và quấn quanh người của Như Hân . − Em ....em ...lạnh đâu mà lạnh . Như Hân cụp mắt xuống không dám nhìn Thiện Minh . Bổng cô ách xì liên tục mấy cái và bắt đầu co rút người lại vì bây giờ quả thật là cô đang thấy lạnh . − Thấy chưa, vậy mà còn ráng nói là không lạnh . Thiện Minh lấy thêm khăn của anh và quấn lên khúc chân của Như Hân . − Thank you anh, em sẻ okay mà . Như Hân bối rối nhìn Thiện Minh . − Thôi em nằm 1 chút đi . Có gì thì kêu anh nha, anh ngồi ở đây nè . Cả hai người vẫn không nói gì thêm nữa . Như Hân thì ước gì người đang ở gần cô bây giờ là anh Thịnh của cô chứ không phải là Thiện Minh . Không biết giờ này Thịnh đang làm gì nữa ? Có nhớ cô không, có biết được cô đang trong tình trạng như thế này hay không ? Cô thật nhớ anh vì đã 2 tuần rồi không gặp được mặt anh rồi . Lần trước anh Khang đã thấy Như Hân đang đứng nói chuyện với Thịnh, anh Khang tỏ vẻ không vui vì chuyện đó . Ảnh còn ra mặt nói với cô rằng Thịnh là người không đàng hoàng . Như Hân buồn ghê lắm nhưng không dám nói gì hơn vì cô chỉ có 17 tuổi mà thôi, cô đâu dám công khai cho mọi người biết rằng cô đang có người hâm mộ . Thiện Minh vẫn đang say sưa theo dõi diển biến trên khuôn mặt của Như Hân, lúc thì vui lúc thì nhíu mày lại . Em ấy nghĩ gì mà ghê vậy nè ? Thiện Minh nghe rỏ tiếng thở dài của Như Hân khi cô nghiêng mình ngồi dậy . − Em đi vào tắm và thay đồ nha . Bận cái này thấy lạnh quá à . − Nhớ đừng ngâm nước lâu quá nha cưng . Thiện Minh nói với theo . Sau đó anh cũng đứng dậy đi thay đồ trong khi chờ đợi Như Hân trở ra. Hai mươi phút sau, Thiện Minh đã thấy Như Hân bước ra trong bộ đồ hồi sáng khi tới đây . Hình như cô đã thấy đỡ hơn hồi nãy rất là nhiều rồi . − Em ngồi đi, để anh gọt trái cây cho em nha . Bây giờ em muốn ăn gì đây ? Thiện Minh cầm con dao lên và chờ đợi câu trả lời của Như Hân . − Mango nha anh . Như Hân chỉ ngay vào trái xoài . − Okay, em đợi anh tí nha . Thiện Minh bắt đầu gọt trái xoài . Xoay xoay mà hổng biết bắt đầu chổ nào, Thiện Minh đành cắt đại ở một nơi . Năm phút sau, anh đưa cho Như Hân miếng xoài được cắt một cách vụng về . Anh nói ngay: "Em ăn đở đi nha, anh chưa từng gọt xoài nên miếng này không được đẹp lắm ". Như Hân chỉ mĩm cười sau câu nói cám ơn . Lúc đó Khang, Hải Thụy, Hoàng Tuấn và Phương đã quay trở lại . Họ ngạc nhiên khi thấy Thiện Minh và Như Hân đã thay đồ và ngồi ở đó . − Em sao vậy bé Hân ? Hoàng Khang ngồi xuống nhìn em gái mình . − Em lại chãy máu mủi nửa , Như Hân nhìn anh trả lời 1 cách buồn buồn . − Hết bị chãy máu nhưng còn bị lạnh đó anh Khang. Thiện Minh xen vào . − Chị Hân ơi, chị lạnh hả ? Hoàng Tuấn ngồi xuống bên cạnh chị nó và lấy cái khăn đắp lên cổ của Như Hân . − Xời ơi, hết rồi ông à ! Cái khăn của em ướt nhem à . Làm ướt mình người ta rồi nè . Như Hân kéo cái khăn ra và trùm lên cổ của thằng em . − Wow, đây là đống giấy chị chùi mủi đó hả ? Úi, thấy ghê quá à anh hai ơi, Hải Thụy kêu lên sửng sốt . − Chãy máu mủi mà em, làm gì ghê vậy ? Thiện Minh vội qươ lấy nắm tissue đỏ chét và bỏ vào cái bọc nilon nhỏ bên cạnh . Với cử chỉ này cũng làm cho Hoàng Khang thấy thật thích anh . Thiện Minh đã không ngại dơ dáy mà còn tỏ ra rất quan tâm cho Như Hân nữa . Xem ra bọc nước đá kia cũng là do Thiện Minh làm cho Như Hân rồi . Khá lắm Thiện Minh à . Hoàng Khang thật hài lòng khi thấy Thiện Minh lo lắng cho Như Hân . Nhìn nữa miếng xoài kia cũng đủ biết chính Thiện Minh đã gọt cho Như Hân rồi . Sau đó Hoàng Tuấn và Hải Thụy năn nỉ Khang đưa chúng nó đi chơi thêm vài trò chơi nữa trước khi trời đổ tối . Như Hân và Thiện Minh vẫn ngồi trên ghế và chờ đợi mọi người . Thiện Minh đã đi mua 2 ly kem về và anh ngồi đó ăn với Như Hân . ice cream thật là tuyệt vời trong thời tiết nóng nực này . Chiếc phone của Thiện Minh đã reng lên nhiều lần nhưng anh không hề bắt, anh không muốn làm gián đoạn cuộc nói chuyện với Như Hân . Hương Thủy đã gọi và leave không biết bao nhiêu là message cho Thiện Minh. Anh hoàn toàn không có chút rung động vì những lời thật ngọt ngào của Hương Thủy. Giờ đây trong mắt anh, Như Hân là tất cả . Hôm nay đã hẹn với anh Định ở tại thư viện trường, Như Hân hồi hộp chờ cho cây kim đồng hồ chạy tới số 6 nhưng thật là lâu . Ngồi trên giường ngẩm nghĩ, Như Hân nhớ lại cuộc gặp gở đầu tiên với Định . Định lớn hơn Như Hân 4 tuổi, trong 1 dịp cô đi tham quan trường đại học ở tại San Jose năm rồi, hai người đã gặp nhau tại thư viện . Lúc đó Như Hân đang đi dạo chung quanh bờ hồ của trường, bổng cô nảy ra ý định đi vào thư viện cho biết . Đi quanh 1 vòng, cô lại không biết đi nơi nào mới có thể tới building nơi mà đúng vào lúc 3 giờ chiều phải tụ hợp lai đặng đi về . Quính quáng lên, Như Hân đi tùm lum và càng đi thì càng lạc . Đang lơ ngơ thì có 1 chàng trai đi tới và nhìn cô rồi hỏi: "Are you lost ?" Như Hân gật đầu và nhìn người con trai đó . Anh ta nhìn cũng cao ráo và đặc biệt rất là ngọt ngào với Như Hân . Sau đó, anh tự giới thiệu mình tên là Thịnh và họ bắt đầu trò chuyện cho tới khi ra xe . Cũng sau lần gặp gở đó, Như Hân có dịp gặp lại Thịnh sau những giờ tan học .Tuy đã nghe được nhiều lời tỏ tình của rất là nhiều người, nhưng Như Hân lại thấy rằng mình đã có chút cảm tình với Thịnh. Năm nay cô đã 17 tuổi rồi, nghĩa là năm sau cô sẻ vào đại học và sẻ transfer lên trường đại học mà Thịnh đã học . Thịnh thì sẻ ra trường vào lúc cô nhập học nhưng điều đó không quan trọng vì dẫu sao họ cũng có nhiều thời gian để tìm hiểu nhau mà . Sáu giờ chiều, Như Hân vội vả đi ra ngoài sau khi dặn Hoàng Tuấn là chị Hân đi thư viện trả sách . Hôm nay, Như Hân thật xinh trong chiếc áo đầm màu đỏ . Cô hồi hộp vì đã 3 tuần rồi không thấy Thịnh . Gương mặt thật vui khi nghĩ tới chút xíu nữa anh sẻ đón cô với những câu thật là tình tứ . Như Hân mỉm cười sung sướng khi từ xa bóng dáng Thịnh đã đứng đó từ lâu. − Hi anh Thịnh ! Anh tới lâu rồi hả ? − Ừ, đợi em dài cổ ra luôn rồi nè . Nói đi em có nhớ anh hông ? Thịnh thật ngọt ngào . − Chút chút thôi . − Trời, anh nhớ em tới ..... muốn bịnh luôn mà em chỉ nhớ chút chút thôi hả ? Hổng được phải phạt mới được . Thịnh đứng dậy định làm gì đó nhưng Như Hân giơ tay ra cản ngay phía trước . − Nè, anh định làm gì đây ? Như Hân đỏ mặt . − Hân à, em có cần giật mình tới như vậy không ? Mình quen nhau 1 năm mấy rồi đó . − So what ? Như Hân vẫn nhìn Thịnh . − Người ta quen nhau 1 năm là đã kiss nhau rồi huống chi lâu lâu anh chỉ được nắm tay em mà thôi hà . Thịnh nheo mắt nhìn Như Hân như xin xỏ điều gì đó . − Nè, anh nói gì vậy ? Như Hân thấy có chút khó chịu . − Thì muốn xin em 1 chuyện, give me a kiss, anh nhớ em quá à . Thịnh bổng buồn hiu . − Không phải bây giờ anh đã gặp em rồi sao ? − Nhưng, nhưng ......em candy quá à . Nói i love you thì em cho là anh ba xạo, muốn kiss thì em nói là em chưa muốn, chỉ lâu lâu mới được nắm tay thôi . Em khó quá à . − Vậy anh đi tìm người khác mà kiss đi, i am not ready for that . Như Hân phụng phịu . − Nói vậy chứ anh lại thích như vậy, con gái bây giờ vừa mới quen 1 cái là đã make love rồi, hông có giống như người Vietnam của mình . Đó là lý do tại sao anh lại thích em đến như vậy đó cô nương à . − Anh ba xạo không à . Thôi mình đi trả sách này đi nha . Như Hân chìa mấy cuốn sách ra và Thịnh sánh vai cùng cô bước vào thư viện . Đang lui cui đứng lựa mấy cuốn sách, bổng Như Hân cảm nhận được hơi thở của Thịnh đang phì phà ngay gáy của cô . Định quay lưng lại, nhưng Thịnh đã ôm cô cứng ngắt . Anh nói nhỏ vào tai Như Hân: "i love you so much". − Hey , bỏ ra mà, người ta nhìn kià . Như Hân cố kéo bàn tay của Thịnh ra . − Anh mặc kệ, hơn nữa nơi này đâu có ai nhìn mình đâu . Anh nhớ em quá đi thôi . − Rủi người ta thấy rồi sao đây . Buông ra mà . Như Hân giẩy nảy . − Bảo đảm với em hổng ai thấy hết,mà có thấy cũng đâu có sao đâu . Ai mà không có người yêu hả em ? Người ta cũng như vầy thôi à . Don't worry baby . Thịnh càng ôm chặt Như Hân hơn nữa và hơi thở của anh mỗi lúc một gấp gáp hơn . Như Hân rùng mình và nói thật khẻ: "Anh Thịnh à, đừng mà, người ta nhìn thì hổng hay đâu". − Cho anh hug chút xíu đi mà Như Hân, lâu lắm rồi hông có gặp em đó . − Anh có buông ra hông ? Như Hân tỏ vẻ giận lên . − Okay, okay, anh buông nè . Trời chưa từng thấy ai như anh hết đó . Hug em mà như là làm chuyện phạm pháp gì vậy . Thịnh buông Như Hân ra . − Anh nha, hết nói mà . Như Hân quay lại và tiếp tục tìm sách, cô bỏ mặt Thịnh ở đó vì bây giờ trái tim của cô đang đập loạn xạ vì cái cảm giác vừa rồi . Sau đó họ chia tay ra về, Thịnh nhìn theo tiếc nuối khi bóng Như Hân càng lúc càng xa . Như Hân không cho anh đưa về vì lý do sợ anh hai thấy . Từ đây cho tới khi cô xong lớp 12 thì anh mãi mãi chỉ được trong tình trạng như thế này mà thôi .Reng reng reng ...− Hello! thịnh vẫn nhìn theo dáng như hân mỗi lúc một lúc xa dần. − Anh thịnh huh? anh đang làm gì đó? Quỳnh Lan đang thỏ thẻ bên đường dây bên kia .− Anh ... anh đâu có làm gì đâu. Thịnh mỉm cười khi nghe Quỳnh LAn gọi phone cho mình.− Anh có nhớ em không?− Nhớ, nhớ nhớ chứ. Em đang ở đâu vậy?− Ở nhà một mình thôi nè.− Anh tới nha.Okay, em đợi anh đó. Nhớ anh quá chừng nè.− Nửa tiếng sau mình gặp lại nha cưng. i love you!− Bye anh. Quỳnh Lan bỏ phone xuống.Thịnh bước đi ngẩn ngơ, thôi nếu không có Như Hân , thì mình có Quỳnh Lan thay vào chổ trống này cũng được. Tuy rằng mình không thật sự thích Qùynh Lan, nhưng mo6~i khi không có Như Hân, Quỳnh Lan đóng vai "người tình không ngai" cũng khá.Con trai là phải năm thê bảy thiếp mà, anh làm sao Như Hân biết được. Để khi nào chính thức ra mắt với gia đình Như Hân thì mình đoạn tuyệt với Quỳnh Lan cũng chưa muộn. Với suy nghĩ đó, Thịnh Ung dung bước đi.Tới nhà củ Quỳnh Lan, Thịnh chần chừ không muốn bước vào . Anh sợ mình cầm lòng không được khi Quỳnh Lan cứ quyến rủ anh bằng cách ăn bận táo bạo của cô nàng . Nhưng mặc khách Thịnh lại cảm thấy tiếc khi anh không biết tận hưởng của trời cho, thôi thì tới đâu hay tới đó . Mấy chuyện này con gái giữ kín lắm, chả lẽ Quỳnh Lan lại đi nói cho Như Hân biết QL và mình này nọ với nhau ? Lo chi cho xa, vui trước cái đã Ding dong ....ding dong ..... Cửa mở ra, Quỳnh Lan xuất hệin trong chiếc áo ngủ mỏng te trước mặt Thịnh . Anh nuốt nước miếng và tươi cười chào Quỳnh Lan bằng 1 câu thật ngọt . − Wow, hello my beautiful lover . − Anh có nhớ em hông ? Quỳnh Lan nhào tới ôm Thịnh chặt cứng . − Nhớ, nhớ muốn điên luôn vậy nè . Thịnh hôn ngay vào cái cổ thơm phức kia . − Anh xạo không nha . Nhớ em mà sao hổng gọi cho em . − Em hổng tin hả ? Anh có cách chứng minh cho em coi nè . − Cách gì hả ? Quỳnh Lan ỏng ẹo trước mặt Thịnh . − Đây là cách để chứng minh cho em biết là anh luôn nhớ em . Dứt lời, Thịnh cúi xuống hôn ngay vào bờ ngực thơm phức của Quỳnh Lan . − Buông em ra mà, anh này kỳ ghê . Quỳnh Lan ôm chầm lấy Thịnh và kéo anh lại cái ghế sofa trong phòng khách . Thịnh vẫn đang ngấu nghiến ôm chặt lấy Quỳnh Lan và từ từ cởi chiếc áo ngủ mỏng lét kia xuống . Trước mặt Thịnh, bây giờ Quỳnh Lan trần như nhộng và cô nàng đang kéo Thịnh lên và bất thần hôn vào môi anh 1 cách điên cuồng . − Em nhớ anh quá à, kiss me baby . Quỳnh Lan ôm chầm lấy Thịnh và cô nàng gấp rút cởi áo quần của Thịnh ra . − i love you too . Thịnh thở gấp rút và hôn lên đôi môi đỏ choét của Quỳnh Lan . Anh say sưa nếm hương vị từ đôi môi bóng lưỡng của QL. Từ từ rời đôi môi đó, Thịnh lướt nhẹ lên trên cổ và từ từ dừng lại bên bờ ngực đang gọi mời . Kéo đầu anh xuống ngực mình, Quỳnh Lan rên rỉ trong khoái lạc . − Kiss me baby, i want you now . Quỳnh Lan thở hổn hển . Khoái cảm đang từ từ dâng cao, Thịnh lao vào Quỳnh Lan và anh đã không làm chủ được mình nữa . Hai thân thể quyện vào nhau trong tiếng gọi của ái ân, họ tan ra trong nhau sau cuộc mây mưa đó . Cả hai ôm nhau ngủ sau khi tràn đầy thỏa mản .Một năm sau Như Hân ra trường với số điểm thật là cao . Cô đuợc học bổng của 2 trường đại học ở tại San Jose nhưng Như Hân vẫn chưa quyết định sẻ theo trường nào . Hôm nay là ngày vui nhất của bà Mỹ Dung khi thấy con gái đã tốt nghiệp loại xuất sắc như vậy . Một sợi dây lụa màu vàng với hàng chử "Valedictorian" được đeo trên cổ, ông Nhật và bà Mỹ Dung thật mừng rỡ khi thấy con mình có hàng chử đó trên cổ . Sau khi đeo sợi dây đó vào, cô đã chụp thật nhiều hình với gia đình và dĩ nhiên không thể thiếu gia đình của ông Hưng . Đi tới trường, Như Hân cùng bạn bè tập họp lại để chuẩn bị cho buổi lể ra trường. Sau một hồi đọc diễn văn khai mạc, cuối cùng là giờ phút mong đợi của mọi người . Phía dưới là vô số học sinh đang ngồi, trên stage là thành phần thầy cô và Như Hân được ngồi ở trên đó bên cạnh president của trường cô đang học . Phải phát biểu trước bao nhiêu người, Như Hân mới đầu run ghê lắm . Sau vài phút cổ vủ của thầy cô và gia đình, cô lặng lẻ phát biểu cảm tưỏng khi đạt được bằng cấp danh dự của năm nay . Như Hân đặc biệt cảm ơn vài người thầy cô đã đem hết sức mình ra giúp đở cô trong suốt bao nhiêu năm qua . Cô cũng không quên cám ơn ba mẹ đã lo lắng, quan tâm, thương yêu cũng như anh chị em đã giúp đở cô để ngày hôm nau cô được đại diện cho hết tất cả học sinh để phát biểu cảm tưởng này. Sau đó, mọi người vổ tay không ngớt vì những lời tâm sự của Như Hân quả thật là rất cảm động. Thiện Minh đứng dưới này rất vui khi thấy cuối cùng Như Hân cũng đã ra trường . Cô đã 18 tuổi rồi, tương lai rực rở đang chờ Như Hân trước mắt . Bà Hiền cũng đã đi dự lễ ra trường của Như Hân hôm nay . Tuy trong hơn 1 năm qua, Thiện Minh đã qua lại với Như Hân rất là lâu, nhưng anh chưa nhận được chút tín hiệu gì từ phía cô ngoại trừ nhiều lần cô nóng lên khi nghe anh gọi bằng "cưng". Dưới này, Thịnh cũng có mặt trong đoàn người dự lể ra trường của Như Hân. Nhìn lên phía khán đài, Thịnh tối mắt khi thấy Như Hân đang trò chuyện cùng Thiện Minh. Thịnh không biết được Thiện Minh là ai, nhưng anh ta quả thật là rất đẹp trai và quyến rủ . Thì ra ngoài những tên đeo đuổi Như Hân mà Thịnh biết được thì còn có thêm người này nửa . Sao Như Hân không nói gì cho anh biết vậy kià ? May là mình giấu Như Hân đi tham dự buổi tiệc này chứ nếu không thì làm sao biết được là có người đẹp trai kia đang đeo đuổi Như Hân chứ ? Đang mãi mê suy nghĩ và anh phát ghen lên khi thấy Như Hân trò chuyện cùng anh chàng đẹp trai kia, Thịnh quên mất là Quỳnh Lan đang ngồi cạnh mình . − Anh làm gì mà ghê vậy anh Thịnh ? Giọng Quỳnh Lan eo éo bên tai Thịnh . − Không, anh đang nhìn lên trên stage mà . Thịnh hơi bực bội . − Như Hân hả ? Người ta đang tình tứ công khai kià, anh ghen sao ? Quỳnh Lan trề môi ra . − Em đừng có ồn có được không ? − Em chỉ nói theo sự thật thôi, anh nhìn coi họ rất là xứng đôi mà . Ngoài anh ra, còn thêm anh Định, anh Hùng và những người học chung lớp với Như Hân nữa . − Anh nói là anh muốn yên tỉnh chút mà . − Anh phải nghe em nói nè, chỉ có em mới tốt và yêu anh nhất mà thôi . Nói xong, Quỳnh Lan tự động kéo gương mặt Thịnh qua và hôn lên môi anh 1 cách vô cùng tự nhiên như không có ai ở gần họ cả . Đẩy Quỳnh Lan qua 1 bên, Thịnh vô cùng bối rối vì anh sợ Như Hân sẻ thấy được . Nhìn chăm chăm Quỳnh Lan, anh giận tím gan khi vô tình thấy Thiện Minh đang nói nhỏ gì đó vào taì Như Hân và Như Hân cười thật là vui nữa kia chứ . Nuốt cục giận, Thịnh đứng dậy và bỏ đi ra ngoài . Quỳnh Lan chạy theo anh vội vã, họ có hay đâu Hoàng Khang đã chứng kiến được cái cảnh đó khi họ vừa ngồi xuống từ đầu lận kìa . Tay trong tay mà họ có hay đâu Hoàng Khang đã thầm bấm cho vài tấm hình để có thể cảnh cáo Thịnh đừng theo phá Như Hân .