Chương 1
Chiếc xe du lịch màu gạch cua bóng loáng lướt vút qua. Bụi đá đỏ tung lên mù mịt.Thảo Vân cố nép người vào hàng dâm bụt sát lề, nhưng bộ quần áo tinh tươm, sạch sẽ chấm hoa trắng vàng của cô đã bị lớp bụi đỏ nhuộm lấm lem.Nhăn nhó mặt mày, Thảo Vân lầm rầm nguyền rủa tên tài xế không biết mặt kia:– Đồ lái xe ẩu tả, bất lịch sự.– Đột nhiên kẻ gây họa de xe lại, dẻo miệng hỏi thăm:– Hai cô ơi? Công ty gốm sứ Ngọc Ngà ở đâu ạ?Không trả lời mà Huyền Trinh, bạn Thảo Vân, hai tay chống nạnh vào hông, cất giọng hạch sách anh ta:– Phép lịch sự của anh để ở đâu? Nếu bỏ quên thì về nhà lấy đi!Thảo Vân suýt phì cười, nhớ chuyện trí khôn của anh nông dân bỏ ở nhà.Anh chàng tài xế ngớ người chưa kịp đáp thì Huyền Trinh bắt đầu mắng té tát:– Đừng tưởng con đường này chỉ có mình anh. Tài xế gì mà hách dịch, chạy xe ngửa mặt lên trời không chú ý đến ai, không coi ai ra gì cả.Bị mắng, anh chàng ngồi im re. Chẳng biết có phải đang chuẩn bị đối phó?Huyền Trinh lại mắng nữa:– Làm bụi bay dơ quần áo bay vô mắt người ta như là đi ra nương rẫy. Người đâu mà chỉ biết có bản thân mình.Chẳng thể để Huyền Trinh đanh đá mắng anh ta mãi, Thảo Vân hiền hậu hơn. Cô vội can ngăn:Thôi đừng làm chánh án kết tội nữa? Người ta hỏii thăm công ty thì chỉ đi?Huyền Trinh hất đầu:– Xí! Không chỉ.Chợt chiếc điện thoại di động của anh ta phát tín hiệu. Anh ta gật đầu lia lịa rồi lao xe vút đi.Huyền Trinh lầm bầm rủa với theo.Thảo Vân giục:– Thôi chở nhanh cho ta đến công ty gốm sứ đi?Chợt phát hiện ra sự trùng hợp, Huyền Trinh kêu lên:– Ủa, anh ta cũng đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà như mình ư?Mặc kệ anh ta.– Anh ta lướt xe du lịch đã tới rồi, còn mình ì ạch với chiếc xe đạp cà tàng này chắc tới mốt.Thảo Vân đáp chắc gọn:– Mốt cũng phải đến.Huyền Trinh bông đùa, phát lệnh:– Lên đi? Tài xế ''phi nước kiệú' một cái ào, đảm bảo đến trước anh chàng xe du lịch kia.Lên ngồi xe, Thảo Vân vỗ vai bạn, lém lỉnh bảo:– Phi nhanh đi ''tuấn mã''.– Con khỉ!Huyền Trinh phóng xe đạp lao về phía trước.Thảo Vân và Huyền Trinh là bạn thân nhưng hai cô trái ngược nhau hoàn toàn.Thảo Vân nhỏ bé, mảnh mai, có vẻ hiền. Còn Huyền Trinh mạnh dạn, cứng cỏi và gai góc. Gặp chuyện bất bình là cự nự ngay, không nể ai cả.Đang chạy ngon trớn, bất ngờ trời đổ mưa to. Hai cô bé quýnh quáng tìm chỗ trú mưa.Chờ đợi mà sốt ruột vì cha Thảo Vân đang bệnh chờ cô mang mấy thang thuốc về sắc uống.Cuối cùng hai cô bé khoác vội áo mưa mỏng, đèo nhau đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà.Sắp đến giờ nghỉ, Thảo Vân hối hả bước vào phòng tuyển nhân viên nộp hồ sơ.Đón cô là anh chàng lái xe ban nãy. Anh ta vờ như chưa hề quen biết Thảo Vân.Cũng may nhỏ Huyền Trinh đang chờ ngoài cổng, nếu không nó sẽ cãi cọ với anh chàng này cho mà xem.Đang thầm nghĩ ngợi, Thảo Vân quên cả, việc hệ trọng của mình. Anh chàng hất hàm giục:– Hồ sơ văn bằng gì của cô đâu? Nộp cả đây! Tôi cần xem!Mệnh lệnh, quyền uy, hách dịch. Đúng là giám đốc. Chưa gì đã trấn áp.Luống cuống, Thảo Vân lấy ra cả thang thuốc bọc trong túi áo mưa để nhẹ lên bàn.Từ từ, Thảo Vân sửa lại nếp áo. Không ngờ bộ đồ màu trắng điểm vàng trên người đã chuyển sang màu đất đỏ tèm lem. Thảo Vân ngượng ngùng đỏ mặt.Anh chàng tuyển nhân viên chợt nổi sùng:– Cô giỡn mặt với tôi hay sao?Thảo Vân lúng túng:– Tôi nộp hồ sơ xin việc.– Anh chàng cáu kỉnh:Hồ sơ xin việc của cô là thang thuốc bắc gói trong giấy nhật trình này đây hả?Mất bình tĩnh hẳn, Thảo Vân bối rối lấy trong chiếc túi da sờn ra xấp hồ sơ khá dày cũng đang bọc trong bao ni lon đưa cho anh chàng:– Hồ sơ của tôi đây.Cẩn thận như mấy bà cụ cất tiền trong ruột tượng. Anh chàng tuyến nhân viên nhủ thầm rồi tự giác xưng tên:– Tôi là Sơn Duy.Lẽ ra anh phải xưng là ''giám đốc'' nữa. Thảo Vân nói trong đầu chứ nào dám nói ra.Xem lướt qua xấp hồ sơ của Thảo Vân, Sơn Duy gục gặc đầu:– Công ty đang cần bằng kỹ sư hóa học của cô đấy! Sáng mai cô đến thử việc.Ôi tuyệt?Thảo Vân mừng rơi nước mắt, sung sướng muốn nhảy cỡn lên như đứa trẻ nhưng biết mình không phải là đứa trẻ nên thôi.– Cảm ơn giám đốc Thảo Vân gật đầu chào giám đốc lia lịa rồi bước nhanh ra cổng giục Huyền Trinh:– Chở ta về nhà nhanh!Huyền Trinh lo lắng:– Không được hả?– Được! Mai thử việc.Huyền Trinh reo lên:– Được thì từ từ mà về, làm gì hối như bị ma đuổi vậy?Thảo Vân nhắc:– Về sắc thuốc cho ba.– Ừ hén, ta quên.Nói rồi Huyền Trinh hối hả làm nhiệm vụ tài xế đèo Thảo Vân về.Trời vẫn còn mưa lất phất nhưng hai cô gái vì quá mừng rỡ nên không cảm thấy lạnh ...Buổi sáng, Thảo Vân đã dậy thật sớm sắc thuốc và nấu cháo cho cha.Xong xuôi, Thảo Vân dặn dò:– Lát ba dậy ăn cháo rồi uống thuốc đầy đủ nghe ba!Biết con gái có việc, ông Năm Cần bảo:– Con để đó cho ba. Con định đi dâu hả?Thảo Vân vui mừng báo tin:– Con đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà nhận việc.Ông Năm Cần tươi tỉnh:Được làm rồi hả con?– Dạ!– Hãy cố gắng làm tốt Thảo Vân nhỏ nhẹ:– Dạ con biết. Ba nằm nghỉ đi ba!Nói xong Thảo Vân vội vã lấy xe đạp nhanh đến công ty. Hôm nay Huyền Trinh đã đi làm ở xí nghiệp sơn mài nên không đi cùng Thảo Vân.Lần đầu tiên đi thử việc, Thảo Vân rất sợ trễ việc. Cô không chạy ngoài đường nhựa mà đi tắt trên con đường băng ngang vườn cao su.Hoa cao su nho nhỏ từng chùm màu trắng điểm vàng tỏa hương thoang thoảng trong buổi sớm mai khiến Thảo vân thấy tâm hồn lâng lâng, sảng khoái.Tâm trạng đang vui vẻ, yêu đời, hoa cùng hương hoa cao su thơm ngan ngát, Thảo Vân ngẫu hứng hát khe khẽ:“Anh đứng đợi em Dưới hàng cây xanh Bầu trời xanh Hàng cao su ngút mắt Con đường đất đỏ Chạy dài hun hút Chiều nắng nhạt Mây không bay Đứng đợi ai!Hương thầm bay Ơi hương hoa!Đầy quyến rũ Hoa cao su Bình dị Như em Cô gái hồn nhiên Đã đến Bên đời anh Ơi em!Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác Tỏa ngát hồn anh ...”.Ông nhạc sĩ nào cung lãng mạn và yêu hoa cao su đến thế?Gần đến ngã rẽ ra đường đá đỏ dẫn đến công ty gốm sứ Ngọc Ngà, Thảo Vân vẫn còn mãi thả hồn cùng hoa cao su xinh xắn, xe cô va phải một gã thanh niên đang tập thể dục chạy bộ.Anh chàng không té mà Thảo Vân té nhào vào người anh ta.Hoảng hốt và theo phản xạ tự nhiên, Thảo Vân ôm chầm lấy người lạ ....Chàng trai mặc quần short trắng, áo thun thể thao, lồ lộ một thân hình cường tráng ngã lăn quay, lấm lem đất đỏ, còn Thảo Vân thì bình yên vô sự.Bỗng dưng Thảo Vân la ré lên:– Ối ... ui ...Và cô Vùng ra khỏi vòng tay tên con trai lạ hoắc, mặt đỏ như gấc chín, ngượng không thể tả. Thật xấu hổ, thay vì cảm ơn anh ta, Thảo Vân thốt lên:– Khi không chạy trên đường của người ta đang chạy.Nói năng khó nghe, Minh Đạt chỉnh ngay:– Đường vắng thì tôi chạy, đâu có giành đường của cô.Vẫn còn quê nên Thảo Vân chỉ trích anh ta để chữa thẹn.– Anh chạy không đúng ...Minh Đạt chặn ngay:– Không đúng lúc, đúng nơi đúng chỗ, đúng luật giao thông hay không đúng gì?Ấm ớ, Thảo Vân nói đại:– Lẽ ra anh không nên chạy bộ lúc tôi đang ... chạy.Ăn nói thật là khó nghe, nhưng sao Minh Đạt vẫn không mích lòng trước cô gái. Có lẽ tại bản tính anh rất dễ chịu.Mắt ghim vào khuôn mặt mỹ miều của Thảo Vân đang đỏ bừng vì ngượng, Minh Đạt thú vị hỏi:– Thế tôi phải chạy vào lúc nào?Thảo Vân ngắc ngứ, không biết trả lời sao, rồi cô lại lầm bầm:– Khi không chạy cản đầu xe người ta.Lại một câu nói khó nghe nữa. Vừa nói Thảo Vân vừa lui cui dựng chiếc xe đạp dậy. Dây sên bị vuột, Thảo Vân méo mặt.Minh Đạt vội vàng ra tay nghĩa hiệp gắn lại sên xe cho Thảo Vân:Xong rồi, cô có thể chạy vù vù và hát nữa cũng không sợ .... té.Tặng cho chàng trai lạ một cái hứ dài cả cây số, Thảo Vân quên cả một lời cảm ơn. Cô hối hả đạp nhanh đến công ty.Vừa vào đến cống, Thảo Vân gặp Sơn Duy. Cô lịch sự cất tiếng:– Chào giám đốc!Và trong lòng thầm nhủ giám đốc mà cũng đi làm sớm thế cơ à?Thấy mình chậm hơn giám đốc. Thảo Vân quýnh quáng bước hẳn vào dây chuyền sản xuất ngay.Mười phút sau, Thảo Vân thấy “ân nhân” ban nãy đã chỉnh tề trong bộ đồ công nhân đang làm việc cạnh sát bên cô ...Thảo Vân tròn mắt:– Anh làm ở đây?Anh chàng nhe răng cười:– Cũng như cô vậy.Có vẻ như là anh ta không giận Thảo Vân. Không giận chứ lẽ không nhận ra Thảo Vân. Chuyện mới vừa xảy ra trên đường kìa mà.Nhìn Thảo Vân anh chàng hóm hỉnh bảo:– Thì ra cô hối há ... đạp xe đến đây?Tháo Vân sửa lưng:– Tôi chạy chứ?Anh chàng thản nhiên:– – Tôi chạy còn cô thì đạp.Còn phân biệt rạch ròi đến thế.Thảo Vân mừng rơn vì phát hiện ra anh chàng không có dây thần kinh giận.Rất may cho cô chứ nếu gặp phải một gã càu nhàu, nhó nhen, ưa bắt bẻ thì cô có mà bốc hơi biến mất cho ... khỏe.Ai đời Thảo Vân chạy xe va vào người ta mà còn cự nự nói bừa, làm như lỗi của người ta vậy.Ngượng nghịu, xấu hổ nên Thảo Vân quên mất phép lịch sự, chẳng biết nói một lời cảm ơn ''ân nhân''. Bây giờ nói thì đã muộn nên Thảo Vân lờ luôn.Không dám nói chuyện nhiều lúc làm việc nên Thảo Vân im lặng. Cô tập trung đầu óc vào những chiếc bình gốm sứ.Anh chàng bỗng chủ động làm quen:– Tôi tên Minh Đạt! Còn cô?Vừa tự giới thiệu, vừa hỏi, chẳng lẽ Thảo Vân không trả lời. Bây giờ thì cô phải thực hành bài học lịch sự:– Tôi là Thảo Vân?Minh Đạt thắc mắc:– Thảo Vân là gì nhỉ?– Là mây bay trên cỏ.– Tôi chỉ thấy mây bay trên trời.Thảo Vân hỏi đùa:Anh chưa thấy mây bay trên cỏ hả?Minh Đạt lắc đầu:– Chưa thấy. Mà cũng không bao giờ có đâu.Thảo Vân tỉnh bơ:– Bây giờ có đây nè! Mây bay trên cỏ.Minh Đạt pha trò:– Chắc cỏ này mọc trên trời mới gặp mây? Vậy là cỏ con ông trời Thấy Minh Đạt thích đùa. Thảo Vân cũng đùa tiếp:– Không phải con ông trời mà là ông ... vua.Minh Đạt cười phá lên:– Ông vua ... cỏ.Rồi anh chàng hạ giọng tỉnh bơ:– Vua cỏ là vỏ cua. Hèn gì ngang như cua.Thảo Vân vặn lại:– Anh nói ai ngang như cua?Minh Đạt cười cười:– Cô chứ ai! Ngẫm lại coi phải không?Chẳng biết phải không mà Thảo Vân im re. Cô sợ bất thình lình giám đốc sẽ xuất hiện nên chăm chú làm việc. Còn việc “ngang như cua” thì để đó đi. Lúc khác cô sẽ bẻ lại cho anh chàng Minh Đạt. Còn làm việc chung mà.Công việc của Minh Đạt là xếp các loại bình hoa vừa tráng men vào xe đẩy đi sấy khô.Minh Đạt sắp xếp thật nhanh tay. Bất chợt Thảo Vân thấy lô hàng nào anh ta cũng lấy một chiếc bình gõ bể ra như đang chơi trò chơi.Thảo Vân há hốc mồm nhìn Minh Đạt ngạc nhiên quá đỗi. Anh chàng Minh Đạt này thật lạ, cứ bình thản gõ gõ, đập bể thật tỉnh.Nóng ruột, Thảo Vân nạt Minh Đạt:Trời ơi! Anh làm cái gì vậy? Đập phá giỡn chơi như con nít.Không trả lời mà Minh Đạt vẫn tiếp tục gõ bể bình, Thảo Vân bực mình gắt lên:– Anh đang diễn trò ảo thuật hay trò đùa gì vậy? Có ngưng ngay lại không?Minh Đạt nháy mắt với Thảo Vân.Thảo Vân tức không thể tả, xót xa cho những chiếc bình bị bể như là chính hàng hóa, của cải của cô vậy.Tại sao Minh Đạt vẫn cứ trơ trơ. Thảo Vân cáu kỉnh kêu lên:– Tôi sẽ méc giám đốc Sơn Duy cho anh biết. Anh sẽ bị đuổi việc ngay tức khắc.Minh Đạt cười cười:– Cô cứ méc!– Tôi không hăm dọa anh đâu nha.– Cô sợ giám đốc hả?– Tôi tiếc cho những sản phẩm đã làm ra.Thảo Vân trả lời rồi cất giọng quả quyết:– Tôi sẽ méc giám đốc Sơn Duy ngay.Minh Đạt không phản ứng gì cả chỉ cười cười rồi bỏ đi nơi khác ... để cho Thảo Vân ôm một núi ấm ức vào lòng.Bất chợt các nhân viên trong phòng xôn xao hẳn lên:– Mẫu hậu vi hành – Mẫu hậu ghé thăm hoàng thái tử.– Mẫu hậu ghé thăm chúng ta thì có ...– Quí vị cứ lo nói đi! Mẫu hậu ghé thăm chúng ta có mà nghe chửi.– Chúng ta làm việc đàng hoàng, có ai mà bị chửi.Mỗi người một câu bàn tán nhưng vẫn chưa thấy “mẫu hậu” xuất hiện.Nghe mọi người kháo nhau, Thảo Vân mới biết bà Lệ Minh, mẹ của chàng giám đốc trẻ tới ...Bà Lệ Minh xuất hiện. Ai nấy răm rắp làm việc, mọi tiếng ồn ào đã ngưng bặt, không khí trang nghiêm hẳn.Là lính mới nên Thảo Vân làm việc chăm chú hơn, nhanh tay hơn.Có lẽ do căng thẳg nên Thảo Vân sơ suất làm rơi bể chiếc lọ hoa vừa tráng men ngọc màu vàng chanh.Thảo Vân lúng ta lúng túng, run rẩy khi bà Lệ Minh tới.Không nói một tiếng nào, bà Lệ Minh chỉ đưa mắt nhìn rồi đi lướt qua.Thảo Vân càng lo sợ.Sợ bị đuổi việc vì hành động đất cần làm bể bình hoa, Thảo Vân cuống quít hốt nhanh những mảnh vỡ của chiếc bình.Không may cho Thảo Vân, trong lúc cô quýnh quáng quơ hốt mảnh vỡ thì bị mấy miếng sứ bén nhọn cứa đứt tay.Máu ra khá nhiều làm Thảo Vân hốt hoảng và sững sờ ngón tay chứ chẳng biết làm sao.Bất chợt Minh Đạt xuất hiện như là vị cứu tinh của Thảo Vân vậy.Minh Đạt lấy chiếc khăn tay cầm máu vết thương cho Thảo Vân:– Tạm thời cầm máu rồi, tôi đưa Thảo Vân lại tủ thuốc của công ty có bông băng và thuốc sát trùng. Cẩn thận để vết thương mau lành.Thảo Vân ngượng chín người.Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía cô.Hai bàn tay Minh Đạt gượng nhẹ tay Thảo Vân như sợ làm cô đau, rồi anh từ từ cột chéo khăn lại. Thảo Vân nhìn bàn tay buộc khăn, máu vẫn còn rỉ ra ướt đỏ chiếc khăn.Thảo Vân lại nhìn Minh Đạt cảm động trước sự chăm sóc ân cần của anh. Lẽ ra anh phải giận cô lắm. Nhưng Minh Đạt không phải là người cố chấp, có lẽ anh cũng chú ý đến những điều vặt vãnh đó.Không hiểu sao Thảo Vân cũng chẳng nói được một lời cảm ơn Minh Đạt mà lại khẽ liếc anh một cái thật bén.Chợt hai má Thảo Vân đỏ bừng vì bàn tay cô vẫn còn trong tay Minh Đạt.Nhớ lại lúc ôm chầm anh ta ngoài đường đất đỏ đầy hàng cao su. Thảo Vân xấu hổ không thể tả. Sao cô cứ phải va chạm với Minh Đạt hoài vậy nhỉ?Nụ cười nở trên môi Minh Đạt. Nụ cười thân thiện hay giễu cợt, Thảo Vân không sao hiểu nổi. Nhưng nụ cười ấy cứ làm cho Thảo Vân thẹn thùng. Đã thế ánh mắt sáng quắc như chiếc đèn pha của Minh Đạt cứ nhìn Thảo Vân không chớp.Trốn ánh mắt như chiếc đèn pha đang chiếu vào mặt, Thảo Vân chỉ còn biết nhìn bàn tay buộc khăn.Nhưng ánh mắt đèn pha vẫn theo Thảo Vân. Cô ngượng quá muốn chui xuống đất hay bốc hơi bay mất cho rồi.Buổi chiều.Thảo Vân đang vào ca làm việc, Sơn Duy thông báo:– Cô lên gặp bà Lệ Minh có việc gấp!Thảo Vân gật đầu lia lịa:– Vâng! Cám ơn giám đốc, tôi đi ngay.Bước nhanh lên lầu mà trống ngực đập thình thịch, hai chân bắt đầu run.Thế là không ổn rồi. Bà Lệ Minh cho đòi Thảo Vân diện kiến thì cô biết chuyện gì sắp xảy ra. Chiếc bình hoa đá vỡ đau có gắn lại được.Đi gặp “mẫu hậu” của giám đốc mà Thảo Vân cứ ngỡ lên đoạn đầu đài ...Gõ cửa phòng bà Lệ Minh, Thảo Vân hồi hộp lạ thường.Giọng sắc lạnh vang lên:– Vào đi!Phải lấy hơi trấn tĩnh lại, rồi Thảo Vân mới bước vào.Bà Lệ Minh đang ngồi nơi bàn viết. Bây giờ Thảo Vân mới có việc quan sát bà.Bà Lệ Minh độ hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ quí phái, sang trọng. Mái tóc vẫn còn đen nhánh, búi cao gọn gàng, cài chiếc trâm nạm ngọc lấp lánh. Bà mặc bộ veston màu nho chín rất nhã nhặn, thanh lịch.Bất chợt bà Lệ Minh ngước lên, chiếu ánh mắt lạnh lùng vào mặt Thảo Vân.Giọng nghiêm trang, bà phán:– Cô ngồi đi!– Dạ!Thảo Vân ấp úng đáp. Tay mân mê chéo áo. Cô thấy lo khi đối diện với bà Lệ Minh.Những người phụ nữ đầy quyền lực nhưng nghiêm trang, lạnh lùng như bà khiến người ta lúng túng lo âu khi đối diện.Thảo Vân càng lo âu hơn nữa khi mình đã gây ra một trọng tội.Bỗng dưng Thảo Vân lại so sánh, cô vô ý, bất cẩn làm bể bình hoa. Trái lại Minh Đạt có ý gõ cho bể. Tại sao? Chẳng lẽ anh không bị gì, còn cô thì bị.Thảo Vân hăm he méc giám đốc việc làm của Minh Đạt. Nhưng trong trường hợp này Thảo Vân phải nín thinh. Giám đốc và “mẫu hậu” không thấy chuyện đó thì thôi. Thảo Vân đâu phải là kẻ tiểu nhân mà thóc mách.Ngồi xuống đối diện cùng bà Lệ Minh. Thảo Vân cố trấn tĩnh, sẵn sàng đón nhận chuyện sẽ xảy ra.Đặt tập hồ sơ trước mặt, bà Lệ Minh cất giọng nghiêm trang phỏng vấn Thảo Vân:Tất cả giấy tờ hồ sơ, văn bằng này đúng là của cô cả chứ?Của Thảo Vân chứ chẳng lẽ cô mượn của ai.Bà Lệ Minh không tin những văn bằng của Thảo Vân sao? Bằng kỹ sư hóa chất, bằng vi tính, Anh văn ... là bằng thật chứ không phải bằng giả, của Thảo Vân chứ không phải của ai.Có lẽ chiếc áo không làm nên thầy tu. Thảo Vân không quen trang điểm, ăn mặc thì đơn sơ, hơi quê mùa nữa là khác. Điểm ngoại hình của Thảo Vân là con số không.Bà Lệ Minh không thể tin vốn kiến thức phong phú với các văn bằng kia có trong lớp vỏ quê mùa của Thảo Vân ư?Thảo Vân nhũn nhặn đáp lời bà Lệ Minh:– Vâng! Thưa bà, của cháu. Cháu cố gắng học để được đi làm.Bà Lệ Minh rất hà tiện lời khen:– Thế thì rất tốt.Thảo Vân hoang mang không biết ý bà. Lệ Minh là gì? Chẳng lẽ bà muốn kiểm tra văn bằng.Săm soi một lần nữa các văn bằng của Thảo Vân, bà Lệ Minh nhẹ cười. Ôi nụ cười tuyệt vời, nụ cười làm cho Thảo Vân như hất được quá núi đang đè nặng trên người.Bà Lệ Minh ôn tồn:– Tôi đang cần người có thực tài mà cô thì đáp ứng được.Thảo Vân lí nhí:– Cám ơn bà!Bà Lệ Minh cất giọng triết lý:– ''Tốt gỗ hơn tốt nước sơn'' phẩm chất bên trong và kiến thức có thật mới là cốt lõi.Mắt bà nhìn thẳng vào Thảo Vân làm cô ngượng không thể tả. Ngồi đối diện với bà là con bé lọ lem, ăn mặc xoàng xĩnh.Tâm lý con gái ai mà không thích ăn mặc, chưng diện nhưng Thảo Vân không có đủ điều kiện, vả lại cô cũng chủ trương quần áo sạch sẽ, tinh tươm, đơn giản là được rồi, cần gì phải chạy theo thời trang hoặc bề ngoài hào nhoáng mà bên trong trống rỗng.Không có nước sơn thì gỗ phải tốt. Chính bà Lệ Minh cũng vừa triết lý với Thảo Vân như thế, chẳng lẽ giờ lại chê bai cô?Thảo Vân tập phớt lờ tia nhìn cân đo kiểu Mã Giám Sinh của bà Lệ Minh.Bất ngờ bà Lệ Minh buột miệng hỏi:– Tôi sẽ phân cho cô một công việc mới, cô có sẵn sàng nhận không?Quên cả suy nghĩ Thảo Vân nhanh nhẹn gật đầu:– Vâng! Cháu sẵn sàng nhân cộng việc bà giao.Bà Lệ Minh hào hứng:– Tốt quá! Cô sẽ dạy tiếng Việt cho thằng con trai duy nhất của tôi.Đôi mắt của Thảo Vân mở hết cỡ nhìn bà Lệ Minh, còn chiếc miệng thì há tròn vo.Dạy tiếng Việt cho con bà Lệ Minh, điều mà Thảo Vân không bao giờ ngờ tới. Bộ con bà là người nước ngoài hay sao? Hay là một cậu bé sắp đi học?Cũng đâu phải. Bà Lệ Minh trông khá đứng tuổi, làm sao có con nhỏ, chẳng lẽ con nuôi?Lòng đầy thắc mắc nhưng Thảo Vân không dám hỏi. Điều quan trọng là cô đã nhận lời bà Lệ Minh rồi, làm sao rút lại đây.Là một kỹ sư hóa, Thảo Vân cứ nghĩ sẽ được bà Lệ Minh phân công đúng chuyên môn ở khâu pha chế men gốm sứ chứ đâu ngờ ...Thoáng bối rối vì quá bất ngờ nên Thảo Vân nín thinh. Thấy cô im lặng, bà Lệ Minh lại hỏi:– Sao? Được không.Thảo Vân lí nhí:– Dạ!Bà Lệ Minh có vẻ khích tướng:– Cô rất có trình độ, tiếng Anh vững vàng, chẳng lẽ tiếng Việt lại không dạy được.Một lần nữa Thảo Vân lại nhận lời:– Vâng ạ! Cháu nhận lời!Thảo Vân có mạo hiểm không khi đồng ý nhận lời bà Lệ Minh làm cô giáo dạy tiếng Việt cho con trai bà.Không để Thảo Vân có thời gian suy nghĩ, bà Lệ Minh lên tiếng dặn dò như kết thúc câu chuyện:– Cô về nghỉ sớm! Sáng mai có mặt lúc 7 giờ.Thảo Vân hỏi khẽ:– Thưa bà cháu đến đâu ạ?– À cô đến căn phòng trên lầu mới xây cạnh sân thượng!– Dạ!Thảo Vân chào bà Lệ Minh, ra về.Căn phòng mới xây cạnh sân thượng trồng hoa kiểng tuyệt đẹp.Các loại hoa rực rỡ thi nhau khoe sắc, thu hút lũ bướm bay chập chờn.Thảo Vân say sưa nhìn ngắm các giò hoa phong lan mỏng manh đủ màu sắc đang treo lủng lẳng. Những nhành lan tím, đỏ, vàng mềm mại vươn lên như đang tự hào về vẻ đẹp quyến rũ của mình.Chợt nhớ đến nhiệm vụ. Thảo Vân ngó quanh tìm “học trò”. Chẳng thấy ai, cô lại ngồi chờ. Ngồi chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng anh con trai của bà chủ đến, Thảo Vân sốt ruột đi tới đi lui.Nhìn ra sân thượng, Thảo Vân thấy Minh Đạt mặc quần jean màu đất, áo pull ca rô bên giá vẽ cũng hay đấy. Chắc chắn phải có niềm đam mê, sự thích thú.Tò mò, Thảo Vân bước đến bên bức vẻ của Minh Đạt xem anh chàng vẽ những gì. Bức tranh rừng hoa cao su màu trắng vàng tương phản với nền đất đỏ rất ấn tượng ...Ồ hoa cao su đẹp quá! Thảo Vân lại nhớ bài hát mà nhạc sĩ ví người con gái như là hoa cao su:“Ơi em!Hoa cao su mộc mạc Mà hương thầm man mác Tỏa ngát hồn anh ...”.Muốn khen, nhưng Thảo Vân chẳng dám thốt lên một lời nào. Cô chỉ chăm chú nhìn, anh chàng Minh Đạt say sưa vẽ đến nỗi không phát hiện Thảo Vân đang ở sau lưng. Anh chàng vẽ hay ghê? Từng nét cọ đưa lên, hình ảnh màu sắc hiện ra. Bức vẽ sắp hoàn thành.Lát sau, có lẽ tự thưởng cho mình, Minh Đạt huýt sáo, một bản nhạc thật vui, chợt anh quay ra phía sau. Thảo Vân bị bắt quả tang đang xem tranh.– À! Có người đang xem trộm tranh.Thảo Vân cải chính:– Trộm đâu? Người ta xem có mặt anh chứ bộ.Minh Đạt tìm cách bắt bẻ:– Cho là có mặt tôi đi, nhưng cô xem thầm lặng quá?Thảo Vân mỉm cười:– Anh làm việc lặng thầm, nghiêm túc như thế, tôi có dám ồn ào gây tiếng động đâu.Minh Đạt nheo mắt với Thảo Vân:– Bây giờ cô cứ ồn ào, gây tiếng động đi?– Không dám đâu. Nghe anh nói tôi cứ ngỡ mình là kẻ chuyên gây mất trật tự.– Tự cô thấy thế, chứ tôi không nói đâu nha.– Xí! Tôi không có thấy thế đâu.Minh Đạt kêu lên:– Vậy cô thấy gì? À cô thấy bức tranh của tôi thế nào?Thảo Vân tỉnh bơ đáp:– Hoa cao su rất giống hoa cao su.– Ối trời! Nếu không giống hoa cao su thì tôi vẽ để làm gì?Thảo Vân trầm trồ:– Tôi muốn nói anh vẽ hoa cao su đẹp như thật vậy. Chứng tỏ anh là họa sĩ đại tài.Minh Đạt cười pha trò:– Cảm ơn! Chắc cô không phải đến đây để khen tôi rồi.Chợt nhớ nhiệm vụ, Thảo Vân hấp tấp hỏi:– Ý chết? Anh làm ơn cho hỏi anh có biết anh con trai con của bà chủ đâu không?Nhe rằng cười, Minh Đạt châm chọc Thảo Vân:– Cô đi tìm con trai bà chủ à?Sợ bị hiểu lầm, Thảo Vân đính chính nhanh:– Tôi đang chờ dạy tiếng Việt cho anh ta. Bà chủ yêu cầu.Giọng Minh Đạt nghiêm túc đến lạ thường:– Ồ xin lỗi đã để cho cô chờ.Mắt Thảo Vân tròn xoe và câu hỏi thốt ra:– Là anh?– Vâng ... thưa ... cô!Minh Đạt dài giọng trả lời rồi vội vàng lau nhanh bàn tay còn vương màu xanh đỏ và nghiêm túc ngồi vào bàn học.– Bắt đầu học phải không?Thấy Minh Đạt không có vẻ gì là đùa cợt cả, Thảo Vân ngớ người ra nhìn anh và lắp giọng:– Anh ... học?– Tôi học, bộ cô không tin hả?– Tôi ... không nghĩ anh ...Thảo Vân vừa định nói anh là con bà chủ nhưng Minh Đạt đã ngắt lời cô:– Cô không nghĩ tôi học tiếng Việt chứ gì? Là như thế này, tôi ở nước ngoài từ hồi nhỏ. Nói thì được nhưng viết không rành lắm.Thảo Vân mỉm cười:– Chúng ta là người Việt học tiếng Việt rất dễ thôi.Minh Đạt pha trò:– Miễn cô đừng nghĩ tôi là người nước ngoài.Thảo Vân buông gọn:– Tôi không nghĩ anh là con bà chủ.– Cô nghĩ tôi là công nhân cũng chẳng sao.Thảo Vân rụt cổ:– Có sao đấy chứ? Anh là con trai bà chủ, là giám đốc công ty gốm sứ mà hổm nay tôi cứ tưởng ... Sơn Duy là giám đốc.Minh Đạt cười cười ra vẻ dễ dãi:– Tôi đã nói rồi. Cô tưởng gì cũng chẳng sao cả.Thảo Vân còn hăm he méc giám đốc Sơn Duy đuổi việc Minh Đạt, nghĩ đến vừa thẹn vừa tức cười.Mà cũng tại Minh Đạt. Anh đâu có ra vẻ một ông giám đốc. Trái lại, Sơn Duy đường đường như một ông giám đốc đảm nhiệm mọi công việc rất trôi chảy.Như đọc được những suy nghĩ, những thắc mắc trong đầu Thảo Vân, Minh Đạt cười nhẹ tênh giải thích:– Tôi mới về nước, tạm thời nhờ tên bạn thận là Sơn Duy điều hành công ty trong tháng đầu tiên để tôi rảnh rang ...– Vẽ!Thảo Vân tiếp lời Minh Đạt một cách hồn nhiên. Minh Đạt vui vẻ bảo:– Để học tiếng Việt.– Anh chuẩn bị tinh thần học chưa?– Sẵn sàng!Thảo Vân nhìn Minh Đạt ngồi để tay lên bàn như một đứa học trò ngoan mà bật cười. Rồi cô lắc đầu bảo:– Anh sẵn sàng học nhưng tôi không sẵn sàng dạy đâu.Minh Đạt hỏi lại:– Tại sao?– Vì tôi không phải là giáo viên dạy Văn - tiếng Việt.– Tôi cũng không phải là học sinh học Văn tiếng Việt, mà tôi là người học tiếng Việt – Tôi lại càng không biết dạy.Minh Đạt cười khì:– Cô nói sao cứ dạy tôi nói và viết như thế.Thảo Vân nhận xét:– Anh nói tiếng Việt cũng khá tốt chứ có phải người ngoại quốc đâu.Minh Đạt thật lòng:– Tôi chưa rành ngữ pháp, câu cú tiếng Việt đâu.– Ngữ pháp tiếng Việt phức tạp lắm!– Phức tạp, tôi cũng phải học để giao tiếp Thảo Vân cười thật tươi:– Vậy bắt đầu học chưa? Tôi nói thế chứ không khó lắm đâu.Minh Đạt gật gù:– Tiếng mẹ đẻ của chúng ta thì không nói là khó phải không cô?Thảo Vân thoáng phân vân:– Tôi không biết phải hướng dẫn anh thế nào đây?Minh Đạt thật cởi mở:– Cô hướng dẫn tôi viết câu cú và giảng ca dao tục ngữ đi. Tôi rất thích!Thảo Vân đề nghị:– Nếu thế thì anh cần phải theo dõi chương trình Trúc Xanh trên ti vi.Minh Đạt nói nhanh:– Tôi có theo dõi nhưng có nhiều câu chẳng hiểu gì cả. Tiếng Việt của mình phong phú vô cùng.– Vâng! Rất là phong phú!Thảo Vân trả lời rồi cô lấy giấy viết trao đổi với Minh Đạt về chữ viết, cách dùng từ đặt câu. Cô còn nhận định:– Anh học tiếng Anh thành thạo thì học tiếng Việt không khó lắm đâu.Minh Đạt nheo mắt chọc Thảo Vân:– Làm như tôi là con nít ngán học nên cô phải động viên.Thảo Vân lém lỉnh:– Không dám động việc đâu. Tôi sợ không biết gì để hướng dẫn anh.– Cô mà không biết gì thì làm sao đỗ đại học và có văn bằng này nọ.Cũng may lúc còn học phổ thông, Thảo Vân học cũng khá môn văn nên giờ đây cô mới có ''chút vốn'' mà hướng dẫn Minh Đạt.Hai người cùng trao đổi với nhau về ý nghĩa các câu ca dao lấy trong chương trình Trúc Xanh rất tâm đắc.Minh Đạt bảo:– Cứ xem cô là Đỗ Thụy còn tôi là thí sinh đoán hình nền vậy.– Không dám làm Đỗ Thụy đâu vì tôi luôn luôn bí.Minh Đạt lại khẳng định:– Mẹ tôi không lầm khi chọn cô làm gia sư cho tôi đâu!Thảo Vân lắc đầu:– Không dám nhận chức gia sư từ trên trời rơi xuống đâu.Tôi phong cho cô.– Anh phong cũng chẳng có giá trị gì.– Tôi đề nghị Bộ phong cho cô.– Thôi, làm gia sư ngang xương chẳng có chút năng lực sư phạm, tôi không dám đâu.Minh Đạt cười khoe hai hàm răng trắng đều đặn. Nụ cười của anh mới đẹp làm sao. Thảo Vân chợt đỏ mặt vì đã khen thầm “học trò”.Cô vội tránh ánh mắt Minh Đạt.– Cô khiêm tốn quá đây cô giáo ạ!Minh Đạt kéo dài hai tiếng cô giáo làm cho Thảo Vân nghĩ anh chế giễu cô nghiêm giọng:– Gọi tôi là cô giáo thì anh phải là học trò thật sự đấy nhé?Bắt chước Thảo Vân, Minh Đạt buông gọn:– Không dám làm học trò đâu.– Đi học mà anh không chịu làm học trò thì làm gì?Minh Đạt hóm hỉnh vận dụng câu ca dao:– ''Bao giờ rau diếp làm đình, gỗ lim thái ghém thì tôi mới là học trò cố'.Thảo Vân bật cười:– Không ngờ anh cũng biết méo mó sửa câu ca dao.– Đó là sáng tạo chứ!– Anh sáng tạo chắc thua người xưa.– Thua được rồi, chứ tôi đâu dám hơn người xưa.Minh Đạt trả lời rồi thích thú viết câu anh vừa đọc.Thảo Vân bảo:– Hôm nào tôi đọc chính tả cho anh viết nghen!Minh Đạt ưỡn ngực:– Bảo đảm tôi sẽ là cậu học trò không sai chính tả.– Phải rồi, viết dễ hơn vẽ. Vẽ khó mà anh còn vẽ đẹp thế kia.– Thì viết đâu có nhằm nhò gì hén!Minh Đạt tiếp lời Thảo Vân. rồi viết tiếp.Bất chợt điện thoại di động của Minh Đạt phát tín hiệu.Giọng con gái õng ẹo vang lên:– Anh đó hả? Sao không gọi cho em. Bắt người ta gọi không hà?Minh Đạt hơi bối rối:Anh đang bận.– Ông giám đốc mà bận gì trong giờ nghỉ? Đừng xạo nghen?– Anh bận thật đó.– Bận gì cũng ngưng lại. Đưa em đi chơi nha? Em đang đợi!Giọng điệu phán lệnh nhưng quá ngọt ngào. Minh Đạt quay sang Thảo Vân, rất đỗi nghiêm túc:– “Cô giáo” cho nghỉ sớm nhé, mai tiếp tục học.Cũng không cần biết cô giáo có đồng ý hay không, Minh Đạt đã bước nhanh xuống lầu lấy chiếc Toyota màu đỏ bóng lộn lao ra khỏi cổng công ty.Thảo Vân lắc đầu nhìn theo. Không biết nên vui hay buồn đây, người dạy phải theo người học.