Chương 1
[1] Đường sách thênh thang Thứ Bảy hằng tuần, Thư Lộ thường tỉnh dậy vào lúc mười một giờ chín phút trưa, đồng hồ sinh học của cô có thể chuẩn xác đến vậy là nhờ hướng cửa sổ phòng ngủ. Lần đầu tiên đến xem nhà, Gia Tu từng nói, hướng này rất đẹp, phải đến trưa nắng mới rọi vào phòng. Sau khi choàng tỉnh, cô luôn chật vật rời giường, lục tủ lạnh kiếm đồ ăn, vừa nhâm nhi vừa xem báo ngày hôm qua. Cô chỉ tốn vài phút để quyết định bộ quần áo sẽ mặc hôm nay, thế rồi khoác ba lô ra khỏi cửa. Vào tầm này, thường thì Gia Tu vẫn đang làm việc. Cô sẽ đến cửa hàng sách, tìm vài quyển hay ho để giới thiệu trong chương trình của mình. Thời gian từ mười một giờ đến mười hai giờ tối thứ Bảy hằng tuần luôn thuộc về “Đường sách thênh thang”, đồng thời cũng thuộc về Thư Lộ. Trước kia, “Đường sách thênh thang” có hai MC chính là Thư Lộ và Man Man. Thoạt đầu, Thư Lộ luôn quan niệm, cái tên “Đường sách thênh thang*” quê chết đi được, thà cứ đặt là “Mỗi tuần một cuốn sách”, không thì “Tuyển tập sách báo” lại chả hay hơn. Song các cô thường mở đầu bằng câu: “Chào mọi người, tôi là Thư Lộ… còn tôi là Man Man”. Cho đến về sau Tiểu Man không làm nữa, nhưng cái tên thì vẫn được giữ, coi như kỷ niệm quãng thời gian làm chung. *”Đường sách thênh thang”: tên Thư Lộ trùng âm với "đường sách", còn Man Man nghĩa là "thênh thang". Khoảng năm giờ chiều, Thư Lộ đến cơ quan, chuẩn bị kịch bản buổi tối. Cô thường xuống căng tin dưới lầu, mua một suất cơm thịt bò hành tây, vừa ăn vừa đọc kịch bản. Mười giờ tối, cô ngồi ngoài phòng thu, lắng nghe tiết mục của đồng nghiệp. Người dẫn chương trình âm nhạc từ chín giờ đến mười một giờ tối là A Khoan, bạn thời đại học với cô, và Lạc Lạc - nữ MC cùng dẫn là bà xã nhà A Khoan, thế mà thính giả chưa một lần nhận ra, thú vị thật. Cô nghĩ, sở dĩ mình yêu công việc này, là bởi làm một MC radio vừa đủ để thể hiện cái tôi, lại vừa khéo che giấu bản thân. - Hi! Nhân lúc quảng cáo, A Khoan ra ngoài làm điếu thuốc: - Sắp Giáng sinh rồi, đã có dự định gì chưa? Thư Lộ không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười. - Tớ và Lạc Lạc tính đi Tây Tạng, cậu thấy sao? Thư Lộ lắc đầu: - Năm nay tớ hết phép rồi. A Khoan nhún vai, thở ra một luồng khói dài: - Bên Mỹ thế nào? Tháng chín vừa rồi, Thư Lộ đã tranh thủ kỳ nghỉ phép năm để sang Mỹ. Thời gian đó, Lạc Lạc giúp cô phụ trách chương trình. Buồn cười ở chỗ, fans của Lạc Lạc không hề nhận ra giọng cô ấy. - Thiên đường của chủ nghĩa tư bản. A Khoan liền huýt sáo: - Còn chúng ta là thiên đường của xã hội chủ nghĩa. Bấy giờ, đạo diễn Triệu chỉ thị A Khoan trở về vị trí. Cậu ta rít thêm một hơi thuốc rồi dụi tắt, sau đó khẩn trương quay về phòng thu. Mười một giờ, thời gian đã thuộc về Thư Lộ, cô thích cái cảm giác sau khi ngồi xuống, mọi thứ tịnh không tiếng động. - Chào mừng quý vị và các bạn đến với chương trình “Đường sách thênh thang”, tôi là Thư Lộ. Thứ Bảy hằng tuần, tôi vẫn luôn ngồi đây, mang đến cho các bạn những quyển sách thú vị. Nếu bạn vẫn đang đắn đo một quyển sách nào đó, vậy còn chần chừ gì nữa mà không nghe chương trình của chúng tôi. Hạ thấp micro xuống, Thư Lộ phấn khởi nói: - Trước khi bắt đầu chương trình, tôi muốn chia sẻ với các bạn một tin vui. Tuần trước, Man Man đáng yêu của chúng ta đã vượt cạn thành công, sinh hạ một em bé vô cùng xinh xắn tại nước Pháp xa xôi. Em bé là trai hay gái, tôi sẽ tiết lộ với các bạn vào cuối chương trình. Còn bây giờ, trước tiên, chúng ta hãy xem cuốn sách mới của tuần này. Những người có mặt trong phòng đạo diễn bên ngoài vách kính đều nhìn nhau mỉm cười, Thư Lộ thật khéo gợi trí tò mò. Thư Lộ không cần đến kịch bản mỗi khi giới thiệu sách, cô ấy có thể nói cho bạn nghe một cách vắn tắt, đầy súc tính về nội dung cuốn sách. Bên cạnh đó, Thư Lộ còn khéo léo đưa ra bình luận đánh giá về tình tiết truyện, dụng ý của tác giả, cách vận dụng từ ngữ, vân vân. Nghe Thư Lộ giới thiệu, thính giả có thể lập tức nhận định mình thích hay không thích cuốn sách này. Hằng ngày Thư Lộ phải xem ít nhất hai cuốn sách, mỗi lần đọc, cô thường làm bút ký, thỉnh thoảng có vài thứ hứng thú thì ghi lại, nhưng cũng có những thứ chỉ để phục vụ công việc. Sau vừa tốt nghiệp đại học, chân ướt chân ráo ra trường, Thư Lộ đã bắt đầu làm công việc này. Gia Tu thường nói, cô đọc sách quá cẩu thả, nếu là anh, anh sẽ đọc kỹ từng trang, dường như mọi câu chữ đều đáng để nghiền ngẫm. Tranh thủ lúc quảng cáo, Thư Lộ dành ít phút nghĩ vẩn vơ, liệu có phải Gia Tu cũng đang ngồi trước radio nghe chương trình của cô không nhỉ? Tất nhiên rồi. Anh từng nói: Chương trình của em, anh nhất định sẽ lắng nghe. oOo Tào Thư Lộ và Bùi Gia Tu chênh nhau mười tuổi, hai người gặp nhau là nhờ đám cưới của bà chị Thư Linh. Lễ Giáng sinh năm 1996, Thư Lộ vẫn là cô thiếu nữ xinh đẹp tuổi đời đôi mươi. Đận đám cưới chị gái, trong số mấy người lên chúc phúc cô dâu chú rể, Gia Tu là khách mời duy nhất mang bộ mặt “xị như cái bị”, chính điều đó đã để lại ấn tượng sâu sắc trong cô. Thậm chí Thư Lộ đã võ đoán, hay lão này là người yêu cũ của Thư Linh, câu chuyện “nàng đi lấy chồng, chú rể không phải tôi” chẳng nhẽ lại xuất hiện trong hôn lễ của chị mình? Bấy giờ, trong mắt cô, Bùi Gia Tu chỉ là một người qua đường hết sức bình thường, đi lướt qua cuộc đời cô. Bởi thuở ấy, Thư Lộ mới biết yêu lần đầu. Dịch Phi là chủ tịch hội sinh viên, có vẻ ngoài đẹp trai ngời ngời như ánh mặt trời. Anh và cô thường cùng nhau vẽ áp phích tuyên truyền trong giờ tự học buổi tối. Dạo đó, tên tuổi Dịch Phi nổi như cồn, con người anh nức tiếng đồn, song Thư Lộ chẳng màng bận tâm cho lắm. Ngày ấy, tính cô khá kiêu kỳ, mà thực ra con gái khoa Văn vốn đã kiêu sẵn rồi. Các cô luôn cho rằng, khí chất và bản chất được đo đạc bằng số sách đã đọc. Một người đẹp nếu chưa từng đọc Wislawa Szymborska*, vậy cái danh “người đẹp não ngắn” chắc chắn thuộc về cô ta. Phải nhớ rằng, đẹp thì đẹp đấy, song não hơi bị ngắn. * Wislawa Szymborska là nhà thơ người Ba Lan đoạt Giải Nobel Văn học năm 1996. Hoàng tử bạch mã trong trí tưởng tượng của Thư Lộ phải là người ôn tồn nho nhã, tất nhiên không thể thiếu cặp kính. Còn Dịch Phi lại luôn ghi dấu ấn một gã công tử bột, mồm miệng bô lô ba la. Cô từng nghĩ thầm trong bụng, có gì lạ đâu, hằng ngày có cả đống con gái mê muội đeo bám như đám bồ hóng, chẳng trách con người ấy có thói cợt nhả. - Chữ em đẹp thật. - Dịch Phi cất tiếng nói đằng sau Thư Lộ. Cô đáp lấy lệ: - Cảm ơn anh. - Hình như em không ưa anh thì phải? Chẳng ngờ anh lại bộc trực đến vậy, nhất thời cô không nghĩ ra câu nào để nói, đành ậm ờ cho qua: - Cũng tạm ạ. - Sao vậy? Hình như ánh mắt anh đang dán vào cô. - Ghét ai cũng cần lý do à? - Cô thẳng thừng hỏi vặn lại. - Chẳng nhẽ lại không? Hai người nhìn nhau bằng con mắt hình sự, không một ai lên tiếng mở lời. Từ đó về sau, Thư Lộ luôn có cảm giác Dịch Phi đang trù dập mình, mà chuyện thường ở huyện chứ chả mới lạ gì, chẳng ai dở hơi đi lấy lòng một kẻ vốn sẵn định kiến với mình. Anh thường đẩy lịch vẽ áp phích của cô xuống áp chót. Tới lượt cô được phép sử dụng văn phòng thì đã hơn tám rưỡi tối, văn phòng chỉ còn lại mình anh và cô. Anh chẳng bao giờ giúp cô, chỉ chăm chăm đọc sách hoặc làm bài tập. Có điều, anh chỉ rời văn phòng khi cô đã ra về. Sau này Thư Lộ mới biết, Dịch Phi phải đợi cô về để khoá cửa, thế rồi, lẳng lặng theo sau cô, cho đến khi cô đặt chân vào ký túc xá an toàn. Giáng sinh năm đó, hội sinh viên tổ chức liên hoan cho toàn thể ban cán sự ở đại lễ đường. Không rõ ai đầu têu chơi trò Truth or Dare, nhằm lúc cô đang cắm cúi gặm nhấm đồ ăn trên bàn, chợt nghe một bạn nam hỏi: - Nói nghe coi, cậu thích em nào. Sau một loạt tiếng xôn xao, Dịch Phi bèn cười trừ, nhả ba chữ: - Tào Thư Lộ. Bấy giờ, cả hội trường đột nhiên im phăng phắc, chỉ nghe tiếng loa phát bài “Everything I do, I do it for you” của Brain Adams. Còn Thư Lộ, thậm chí cô chẳng nghe lọt tai bài hát đó, cô có cảm tưởng, hình như mình chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh gì… Đọc tiếp : Hạnh Phúc Tình Yêu Cõi Bờ Bên Ấy - Chương 2