Chương 1
Thúy co tay búng vào tai Tâm, Tâm giật mình trợn mắt nhìn bạn: - Mày làm cái trò gì thế ? Giơ ngón tay trỏ đưa lên miệng, cô suỵt nhỏ: - Mày làm gì mà la to thế ? Mày có biết mày đang ở đâu không ? Tâm rùng vai chợt nhớ cô đang ở giảng đường. Cô le lưỡi hạ giọng: - Có chuyện gì thế ? - Còn chuyện gì ? - Cô hất mặt: - Mày đang bị chiếu tướng đấy ... Tâm len lén nhìn lên. Ngay lúc đó tiếng thầy chủ nhiệm vang lên: - Em Thanh Thúy. Tâm thở hắt ra đẩy vai bạn, còn Thúy, tim cô muốn "nhảy tót" ra ngoài. Cô ngượng nghịu đứng lên: - Dạ thưa thầy ... Kéo kính lên cho khỏi trễ, khỏi vướng, thầy nhướng mày hỏi: - Em đang nói gì với bạn trong lúc thầy giảng thế ? Thanh Thúy lắp bắp: - Dạ ... thưa thầy. Em ... em ... Có tiếng khúc khích xen vào: - Thưa thầy, bạn Thúy đang chia me ... món tủ thầy ạ. - Mùa này mùa me dốt thầy ạ, bọn con trai rất "ghiền" thầy ơi... Cả giảng đường chợt cười ồ ... Ồn ào, không khí căng thẳng chợt chùng xuống òa vỡ theo tiếng ơi ới thầy ơi. Thầy chủ nhiệm đang nghiêm nét mặt với "chiếc mục kỉnh" đáng sợ cũng phải phì cười vì bọn sinh viên "siêu quậy". Thầy vờ hắng giọng: - Sao ? Me chua làm cho em quên mất thầy đã giảng điều gì vừa rồi phải không ? Bây giờ thì đã lấy lại được bình tĩnh. Thanh Thúy trả lời một hơi không nghỉ. Thầy chủ nhiệm gật gù hài lòng. Ngay lúc ấy tiếng chuông hết giờ vang vang. Cả giảng đường như ong vỡ tổ. Thầy vừa rời khỏi lớp, Thanh Thúy giơ nắm đấm về phía Hải: - Cậu giỏi lắm, "muốn ăn gắp bỏ cho người". - Ai ăn, ai bỏ! - Hải dài giọng: - Chẳng phải giải vây cho Thúy là gì ? Không có me chua dôn dốt thì có trả lời được "khối". Tiếng đập bàn rầm rầm. - Nhờ "me chua" khai thông, "não" Thanh Thúy mới kịp vào "mạng", mau cám ơn người ta đi. - Hải ơi! Mày đụng phải sư tử, mau mau trốn khỏi nanh vuốt đi. Tiếng hét lẫn tiếng cười trả cheo, nhân cơ hội hỗn loạn. Tâm kéo Thúy ra khỏi tầm loa phóng thanh. Cô dài giọng: - Mày còn ở đó làm gì ? Mày không cãi nổi bọn chúng đâu. - Mày thì không nhưng tao thì có thể đấy. Tao có bao giờ thua khi tranh luận đâu. - Giời à ... Hơn thua kiểu ấy để làm gì ? Dài hơi mệt cổ họng, coi chừng mày sẽ bị viêm họng hạt đấy. - Tao bị viêm họng hạt, còn mày thì bị viêm abiđam chứ gì ? Hải đã đuổi kịp cả hai. Anh hét lớn: - Có công cứu bồ thì phải một chầu sinh tố đấy hai cô nương à. - Đừng có mơ! - Thúy dài giọng: - Ngoài chuyện ăn uống ra thì cậu còn gì để nói nữa không ? - Còn chứ! Cuối tuần đi picnic! - Hải bật tay: - Ai có ý kiến gì không ? - Tớ đâu có rảnh để lúc nào cũng đi chơi như cậu. - Tâm tròn môi: - Chẳng bao giờ thấy cậu bàn đến học hành gì cả thế ? Lại sắp thi học kỳ. - Thì học hết ga, chơi hết mình, có học có chơi mới không bị vào viện ... Thúy trợn mắt cười dòn tan: - Nói hay nhỉ. Bác sĩ kiểu như cậu vừa học vừa chơi có ngày thay lộn tim, moi lộn gan. - Ôi cái cậu này, nói nghe sao ghê quá. Cậu làm như lòng heo không bằng, hóa ra cậu bảo tớ làm đồ tể à ? - Tớ nói thế còn nhẹ đấy, bởi vì cậu còn tệ hơn thế. - Thế cậu đã thử chưa ? - Phú chợt lên tiếng - Xem ra cậu rất rành về chuyện ấy. - Cậu nói thế là sao ? - Thúy sừng sộ - Cậu định bắn tia "lade" đấy ư, trật lất, coi chừng làn sóng phản xạ của tớ quay ngược lại cậu bị dính đấy. - Coi chừng bị nhiễm chất phóng xạ bây giờ. - Tâm nhìn cả hai - Hai cậu định không về hay sao mà đi theo lải nhải thế ? - Định tiễn hai cô nương một đoạn. Không phiền chứ! - Này sặc mùi cải lương thế hả Quang! - Thúy vỗ vào vai Quang: - Lẽ ra cậu nên vào văn khoa mới phải. Dân khoa ngoại chỉ có dao với kéo thôi, hiểu chưa ? - Vậy thì cậu nên học một khoa tâm lý trị liệu, đâu phải dân y khoa chỉ có dao với kéo. - Cái gì mà dao với kéo, sao giống dây chợ trời thế! - Tâm kéo tay áo Thúy: - Về thôi, tao còn nhiều việc cần phải làm. Tao đi lấy xe đây. - Ừ! Mày đi lấy đi, tao đợi. Quang níu tayTâm: - Để đấy tớ lấy ra cho. Cậu đưa thẻ và chờ ở đây. Đi thôi Hải. Hải trợn mắt: - Sao lại là tao ? - Thì mày một chiếc, tao một chiếc. Mày còn vờ hỏi hay sao ? Mày luôn tự cho mày galăng lắm mà. - Ừ ... đi thì đi... Nhưng tao nói trước lần sau đi thì đi một mình, đừng có rủ tay này đấy. Quang lắc đầu nhìn theo Hải, phóng đi trước. Hải co giò đuổi theo. Thúy khẽ nói với Tâm: - Hình như Quang thích mày... - Thôi đi, đừng có suy bụng ta ra bụng người nữa. Hải thích mày thì có đấy, vậy mày có thích "hắn" không ? - Cũng còn tùy! - Thúy gật gù: - NhưNg "hắn" chơi cũng được, là bạn thôi thì có sao đâu ? - Thế thì được, đừng có vội mà yêu với đương. Học sẽ không vô đâu. - Mày thì ngon rồi, có mẹ là bác sĩ, à cái ông mất trí nhớ ở nhà mày bây giờ sao rồi ? - Ba nuôi ấy hở ... thì cũng vẫn như thế, chẳng có chút tiến triển. Mẹ con tao có muốn giúp cũng đành chịu thôi, không có chút giấy tờ, không có chút manh mối. Phải chi tao là thám tử, tao sẽ tìm giúp gia đình cho ông ấy. Hay gia đình tao giàu có ... đàng này mẹ con tao chỉ đủ sống. - Và nuôi thêm ông ấy chứ gì. - Ừ, chứ còn sao nữa. Chẳng lẽ nếu là mày, mày sẽ đuổi ông ấy đi hay sao ? - Thì gởi ông ấy đến viện dưỡng lão hay đại loại ở trugn tâm những người bị lạc. - Mẹ con tao không nỡ. Vả lại ông ấy năn nỉ đừng bỏ ông ấy. Mày biết rồi đó, nuôi thêm một miệng ăn cũng đâu tốn nhiều, chỉ thêm đôi đũa thêm bát thôi mà. Nhưng bù lại ... - Bù lại điều gì ? - Ông ấy rất giỏi sinh ngữ. Tao tiến bộ rất nhiều là nhờ ông ấy đó. - Có thật không ? - Thì tao nói dối mày làm gì. Kể cũng lạ, mọi cái ông ấy rất nhớ, riêng có việc biết mình là ai thì ông ấy hình như hoàn toàn quên hẳn. - Ừ, cũng lạ thật đấy, à sao mày bảo ông ấy ngoại ngữ siêu như thế sao mày không nói ông ấy mở lớp dạy ? Mẹ con mày sẽ kiếm thêm chút ít cho đỡ chật vật. - Ai lại thế ! - Tâm trề môi: - Mẹ con tao đâu có ý lợi dụng ông ấy, như thế đâu có tốt. - Như vậy mà lợi dụng gì chứ, chẳng lẽ cứ nuôi không như thế ? Coi như ông ấy có đóng góp thì cũng đã sao nào. - Nhưng mẹ tao và tao không nghĩ thế. Mẹ tao chỉ cần ông ấy giúp tao học cho giỏi là được. Thúy khẽ lắc đầu: - Tao thấy mày giống mẹ mày thật đấy. Chẳng bao giờ chịu nghĩ cho mình. - Tao không giống mẹ tao thì tao có thể giống ông hàng xóm hay sao ? Mày nói dở thế mà cũng đòi nói. Ê bọn họ tới rồi đừng nói gì thêm. - Nhưng tao không thích. - Ừ không thích thì thôi. Thúy khẽ nhún vai, còn Tâm thì chu mỏ. Hải đã đưa xe đến bên nhìn cả hai chợt hỏi: - Hai cậu đang nói gì tớ đấy ? Thúy nguýt dài: - Tâm nói cậu thích tớ. Có đúng không ? Hải gãi tai ngớ ra: - Ờ .. ừ ... - Này đừng có nằm mơ giữa ban ngày nhé. Cậu bỏ ngay ý định ấy đi cho nhé. - Mày làm gì thế ? - Tâm níu tay bạn: - Ơ Hải à ... tớ... bọn tớ... Hải chưa kịp nói gì thì Thúy đã độp luôn: - Tớ không nói đùa đâu mà tới nói thật đấy, hãy quên chuyện đó đi đừng mơ tưởng đến tớ nữa. Hải trợn mắt: - Ừ thì tớ thích cậu đấy "Sư tử Hà Đông" à. Cậu không thích tớ thì thôi, mắc chi cậu cấm tớ thích cậu chứ ? - Thì tớ không muốn làm cho cậu tổn thương nên tớ nói trước... - Xem ra cậu cũng thích tớ nên mới lo cho tớ như thế, nếu không ... Thúy tròn mắt sừng sộ: - Nếu không thì sao nào ? Cậu nhìn kỹ cậu đi, tớ mà thèm thích cậu. Đừng có nằm mơ. - Nhưng tớ thích nằm mơ, không thích tại sao lại cứ quan tâm đến tớ ? - Ai thèm quan tâm chứ ? - Thúy xí dài: - Cậu thèm chứ tớ chẳng thèm. - Cậu thèm chứ tớ chẳng thèm. - Thôi đủ rồi! - Tâm hét lớn nhìn cả hai: - Cho tôi xin đi, truyền dịch âm thanh của cả hai làm tôi điếc cả tâm nhĩ, có gì đáng cãi đâu. - Đấy cậu coi. - Đấy cậu coi. Cả hai tranh nhau nói. Quang vội nhảy vào giữa:- Cho tôi xin đi hai vị Ơi, về thôi. Tâm à, bạn mau đưa Thúy về đi, cả hai lúc nào cũng như kẻ thù không đội trời chung ấy. Tâm nhìn Quang gật gù: - Tớ cũng nghĩ vậy. Thôi tớ về đây, chào. - Á khoan đã! - Quang đưa vào tay Tâm cuốn sách: - Bạn cầm lấy đi. - Cái gì thế ? - Thì Tâm cứ cầm lấy, về rồi hảy mở ra coi. Tớ về đây. Dứt lời. Quang phóng lên sau lưng Hải và chiếc xe phóng nhanh. Tâm gọi vội theo nhưng không kịp. Thúy bật cười khúc khích: - Không thể chối cãi nhe. Anh chàng đúng là thật tế nhị. - Tế nhị cái con khỉ. - Tâm xoa tay lên cuốn sách. Tao không thích. - Không thích sách hay không thích người ta. - Hừ! Dỉ nhiên là không thích người, chứ mày biết là tao mê sac'h mà. - Nếu mê sách thì cứ nhận, có gì mà nghỉ ngợi. Tay Quang muốn bao nhiêu sách mà chả được, còn mày mua một cuốn sách thì thật khó. Mày cứ nhận có gì phải ngại chứ! - Nhưng tao không thích mang ơn... vả lại nếu cần tao có thể đến thư viện của trường mà đâu cần phải mua sách. - Mày đúng là mày... - Thúy trề môi: - Về thôi. Đưa tao chở cho. Tâm tròn mắt nhìn bạn: - Liệu có chở được không? Mày đang cấu. - Cấu thì sao ? - Thúy nhướng mày: - Mày sợ tao để mày hôn đất ư? - Biết đâu được! - Tâm nhún vai: - Lần nào cũng vậy. - Cũng vậy là sao? Mới có vài lần mà mày làm như nhiều lắm. - Ừ ! Mới có vài lần! - Tâm bật cười - Mày định bao nhiêu lần thì mới là nhiều đây ? - Mày có lên không thì bảo ... nếu sợ thì đi bộ về đấy... - Đi bộ cũng được chớ sao. Có lẽ đi bộ sẽ an toàn hơn. - Mau lên thôi. - Chạy cẩn thận đấy. - Ừ! Yên tâm đi. Thúy cho xe phóng. Tâm níu eo bạn: - Làm ơn cẩn thận giùm. Mày chạy như thế thì không xong đâu. - Mày cứ ngồi yên.. Mày đừng làm tao rối trí được không? - Mày có thôi đi không? Mày không nghe tao thì tao nhảy ra khỏi đây, lúc đó đừng có trách. - Ừ thì nghe. Thúy vừa cho xe hãm tốc độ lại. Tâm bỗng hét lên: - Coi chừng. Nhưng không còn kịp nữa. Chiếc xe hơi quệt vào hất chiếc xe ngã. Thúy nhảy ra kịp, còn Tâm bị xe đè lên chân, cô nàng nằm im nhăn nhó chịu trận. Tiếng cô gái thò cổ ra khỏi xe hét: - Đi đứng thế hả ? Đang cố dựng xe lên nghe thấy thế, Thúy buông xe hét toang: - Đụng người ta rồi ăn nói thế hả. Đồ cà chớn. Tâm cố ra dấu cho bạn, nhưng tánh Thúy vốn nóng, cô lỡ cãi tay đôi với cô gái lái xe hơi mà quên cô bạn thân đang bị chiếc xe đè đau muốn chết đi. Bỗng bàn tay đỡ lấy nàng, giọng anh ta ân cần: - Cô không sao chứ? Đưa mắt nhìn anh ta. Tâm nhăn nhó khẽ lắc nhẹ : - Dạ! Có lẽ không sao. Nhưng anh ta vừa bỏ tay ra, Tâm lảo đảo té. Tâm có cảm giác không làm chủ được đôi chân. Anh ta vội đỡ lấy nàng: - Có lẽ tôi phải đưa cô vào bệnh viện thôi. Và không để cho nàng kịp nói gì, anh ta đã ẳm nàng trên đôi tay của mình. Đang cãi nhau, hai cô gái thấy thế cũng quay lại cùng hỏi: - Anh làm cái gì thế? Chàng trai nhìn cả hai: - Hai cô cãi xong chưa? Cả hai tròn mắt chưa kịp nói gì, anh ta đã bồi thêm: - Nếu cãi xong rồi thì một cô đi theo, còn một cô chở tôi tới bệnh viện được chứ? Tâm nhìn anh ta khẽ nói: - Không cần đâu, anh để tôi xuống, bạn tôi sẽ đưa tôi đi. - Không được. Cô có nói sao thì tôi cũng phải đưa cô tới bệnh viện xem sao đã. Lỡ cô xảy ra chuyện gì thì sao? Cô gái ở trên xe hơi vội phóng xuống níu tay chàng trai: - Đông Quân! Anh làm cái gì thế. Mình có đụng cô ta đâu, tại cô ta bất cẩn đo té chứ có phải tại em đâu. Anh làm như thế có nghĩa là em đụng cô ta rồi còn gì? Thúy cong môi sừng sộ: - Cô không quẹt tôi thì làm sao tôi té được. Cô nên nhớ tôi đang chạy tốc độ chậm. Đông Quân chợt nhìn cả hai: - Bây giờ còn truy cứu ai đúng ai sai sao? Các cô cứ ở đây mà cãi ai đúng, tôi sẽ tự mình đưa cô ấy đi bệnh viện. - Không cần đâu! - Tâm cố thoát ra: - Anh cứ để bạn tôi đưa tôi đi. Nhưng Đông Quân ôm nàng chạy ra khỏi đám đông và gọi taxi. Cả hai cô gái nhìn theo. Bất chợt cả hai chợt quay lại nhìn nhau cùng hét: - Tại cô. Rồi họ cùng nhau "Xí" dài quay lưng lại với nhau, mỗi người một phương tiện cùng nhau đuổi theo chiếc taxi.