Hạnh Phúc Diệu Kì - Chương 01
- “Cộc… cộc… cộc… Mình ơi! Mở cửa cho tôi nhanh lên!”- tiếng gõ cửa và giọng nói gấp gáp của một người đàn ông. Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra: “Ông làm sao thế? Hôm nay về muộn hơn mọi ngày đấy………..”- chưa kịp nói hết câu, bà ấy nhìn thấy bộ quần áo của chồng mình đang lấm bẩn không những thế ông còn đang đỡ một cậu bé khoảng 9, 10 tuổi. - Cậu ta làm sao thế kia!- người phụ nữ hoảng hốt: “ Sao nhiều máu đến thế!…” - Mình giúp tôi đỡ cậu ấy vào nhà cái đã, mọi chuyện tính sau- người chồng vừa nói vừa bế xốc thằng bé lên, còn bà ấy vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, nhìn chồng với đôi mắt ngỡ ngàng. Sau khi làm một vài động tác sơ cứu đơn giản, ông thở dài mệt mỏi, buông lỏng cái cà vạt ở cổ ra, ông từ tốn kể cho vợ nghe: “Trên đường từ bệnh viện về, tôi gặp cậu ấy chạy băng qua đường, do bất ngờ thắng không kịp… tuy cú va chạm không mạnh nhưng hình như cậu ấy đã kiệt sức từ trước, nên ngất đi mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng trông cậu ấy giống như đã chạy rất lâu rồi, còn những vết máu ấy ở đâu ra thì tôi cũng không biết” - Tôi là bác sĩ, chẳng lẽ thấy chết không cứu, nên tôi đưa cậu ấy về đây, chuyện sau này mình tính sau, giờ tôi mệt quá, tôi nghỉ một lát đây, mình chăm sóc đứa bé giúp tôi nha!- ông nói xong thì vào tủ lấy ra một bộ đồ, ông bước vào nhà tắm. Người phụ nữ thở dài: “chẳng biết con cái nhà ai mà lại ra nông nổi này”- bà chạy đi tìm cái khăn ướt lau mặt cho thằng bé: “mặt mày trông sáng sủa thế này, tội thật…” Bà tìm mãi chẳng có bộ đồ nào thích hợp với cậu bé, bà cười: “cũng may ông chồng của mình cũng không to con lắm, thôi con mặc tạm đồ của ông ấy nha, để mai dì đi chợ mua cho con vài bộ”- vừa nghĩ, bà thay bộ đồ dính đầy máu của cậu bé ra. Trong đầu bà đặt ra hàng trăm câu hỏi về cậu bé bí ẩn này. Cầm chiếc khăn lau tóc, ông vừa bảo bà: “con bé Ni đâu rồi hở mình, nãy giờ tôi không thấy nó, hôm nào tôi về nó cũng quấn lấy mà” - Ông về trễ quá đó chứ, lúc nãy nó cứ đòi chờ ông về cho bằng được, tôi bắt nó đi ngủ, nó không chịu, nhưng đợi một hồi ngủ quên luôn, tôi vừa bế nó vào phòng đấy- bà cười hiền từ: “thằng nhỏ không sao thật hả ông? tôi lo cho nó quá!” - Mình yên tâm đi, thằng bé chỉ ngất vì mệt quá thôi, có lẽ nó cũng chưa ăn gì, mà thôi, cứ để cho nó ngủ đi, có chuyện gì mai tính tiếp, giờ nghỉ đi, tôi mệt lắm rồi mình à! Sáng hôm sau Người phụ nữ lay đứa con gái nhỏ dậy, từ tốn dặn dò: “Hôm qua nhà ta có khách, bây giờ mẹ đi chợ nha, con thích ăn gì, chút nữa mẹ mua cho, nhưng con nhớ là phải để ý cậu ấy cho mẹ, xem cậu ấy cần gì, không được ăn hiếp người ta nghen!” - Mẹ nhớ mua bánh gấu nhân kem cho con- cô bé tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ âu yếm: “mà khách nào vậy mẹ?” - Một cậu bé cũng cỡ tuổi con thôi, 2 đứa ở nhà chơi vui vẻ, nhớ ngoan đấy, thôi ra đóng cổng cho mẹ đi nào bé cưng! Cô bé “dạ” một tiếng rõ to rồi cười khì khì. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cô bé rón rén bước lại gần người bạn mới, nhìn thấy người ta đang ngủ say cô ấy bẹo 2 má rồi kêu lớn: “mẹ dặn cậu ở nhà chơi với tớ đấy, sao mà cậu cứ ngủ hoài thế? Thức dậy đi, đừng ngủ nữa!” Thằng bé cựa mình, nó mở mắt ra, nhìn xung quanh, mọi thứ lạ lẫm, còn con nhỏ lạ hoắc này là ai nữa. Con bé đột nhiên cười to: “cậu mặc đồ của bố tớ hả? trông tức cười quá đi!” Thằng bé không nói gì, nó chỉ im lặng, nó nhìn, trong đầu nó thoáng hiện lên gì đó, nó lấy 2 tay che mặt lại, tâm trạng hốt hoảng. Con nhỏ thấy thế cũng sợ lắm: “Này, cậu bị cái gì thế?”- nó vỗ vai người bạn mới quen, bàn tay bé xíu vừa đặt lên, thằng nhỏ đã vội tránh ra xa. - Hì hì, cậu lạ tớ hả? À quên, tới tên Nini, còn cậu?- thằng bé vẫn chẳng mở lời. nhưng nó không hề giận, nó lôi tay cậu ấy chỉ chỏ cho cậu đủ thứ. - Này nhé, để tớ lấy bàn chải cho cậu đánh răng, con trai thức dậy thì phải đánh răng chứ, bố mình nói nếu không đánh răng thường xuyên là con sâu nó ăn hết răng đó, mai mốt hổng có ăn bánh được đâu- nhìn nó ngây thơ, hình như cậu cũng bớt cảnh giác hơn, không còn nhìn nó bằng đôi mắt nghi ngờ nữa. Rồi nó lôi toàn bộ đồ chơi của nó ra, nào là nồi niêu xong chảo bằng nhựa, rồi đến thú nhồi bông: “Cậu lại đây chơi với tớ này, vui lắm!”- nó kéo tay thằng nhỏ ngồi xuống, rồi luyên thuyên kể hết cái này đến cái nọ, trong khi cậu ấy vẫn ngồi im lặng, mắt hướng ra xa… dường như trong đôi mắt ấy dường như tuyệt vọng, điều đó quá sức chịu đựng của một đứa bé 10 tuổi. - Mở cửa cho mẹ Ni ơi!- tiếng mẹ nó gọi. nó lật đật chạy ra với vẻ mặt hớn hở, trên tay nâng niu gói bánh. - Tớ chia bánh ra mình ăn chung nghen- nó nói với thằng nhóc, mẹ Ni nhìn thấy nó vậy thì cười, xoa đầu nó: “Ni để cho bạn nghỉ đi con! Bạn còn mệt” rồi quay sang cậu bé: “con sao rồi, dì có mua mấy bộ đồ mới cho con nè, con thay ra đi!” Thằng bé nhìn người phụ nữ với ánh mắt biết ơn, tuyệt nhiên nó vẫn không hé môi nửa lời. - Mẹ ơi! Hình như bạn ấy không biết nói chuyện hay sao ấy? con hỏi cả buổi mà hổng có trả lời gì hết! con cũng không có biết tên luôn- nhỏ nói mà mặt buồn buồn, tự dưng mắt nó sáng lên: “Hay mình gọi bạn ấy là Bin đi, được không mẹ!” Bà ấy cười hiền: “sao lại hỏi mẹ, nên hỏi xem bạn ấy có chịu hay không kìa?” Thằng bé chỉ gật đầu nhẹ rồi cầm lấy bộ đồ bước từng bước chậm rãi, người phụ nữ nhìn theo, chỉ biết thở dài. Bin cũng trạc tuổi con bà, nhưng sao trông nó đau khổ thế kia, chẳng biết chuyện gì đã làm cho đứa bé vô tội, đáng thương kia trở nên như thế,nhìn nó lặng lẽ, đôi mắt sâu ẩn chứa nỗi cô đơn, bà lo lắng không biết rằng cho nó ở nhà mình là đúng hay sai, nhưng thấy con mình vui vẻ thế kia, bà cũng an lòng. Ni có một chú cún nhỏ tên Bin, ông nội nó tặng, nhưng 2 tuần trước con chó bị xe tông chết, con bé thương cún, Bin chết nó buồn lắm, không chịu ăn uống gì, ít cười nói hơn trước, giờ thấy Ni đặt cho cậu bé tên Bin, chắc là nó cũng quý thằng nhóc lắm. “Hy vọng con bé nhà mình có thể giúp cho thằng nhỏ trở nên vui tươi hơn”- bà nghĩ rồi xách đồ vào bếp, hôm nay bà sẽ nấu những món ngon để đãi Bin, có lẽ cậu bé đã đói lắm rồi. - Mẹ làm xong đồ ăn sáng rồi, Ni ơi!Bin ơi!vào nhanh lên nào Không như bà nghĩ, thằng bé có vẻ không muốn ăn, trong khi Ni cắm cúi, luôn miệng khen thì nó nhìn chiếc bát, cầm đôi đũa rồi thừ người ra: “Sao con không ăn hả Bin, không ngon hả con?” Nó chỉ nhìn bà rồi lắc đầu, “hay là con còn đau ở đâu nên không muốn ăn?”- bà hỏi tiếp. Nó lại lắc đầu rồi cầm lên ăn, nó ăn chậm rãi, bà thấy thế thì quay đi, không hề để ý một giọt nước mắt vừa rơi xuống. - Ni đang nghỉ hè, Ni có thể ở nhà suốt để chơi với Bin, Bin thích không?- con bé vừa ăn vừa nói, miệng vẫn còn nhai. Mẹ nó nhắc nhở: “Ni, ăn xong rồi hãy nói con, nghẹn bây giờ đó!” - Mẹ cho con dẫn Bin vào nhà nội chơi nghe mẹ, chứ ở nhà mình buồn lắm!- nó cười tươi nhìn Bin: “Chắc chắn Bin sẽ thích thôi, nhà nội vui lắm kìa, có nhiều trái cây để ăn nữa” Thằng nhỏ chị gật đầu rồi cúi xuống ăn tiếp, mẹ Ni từ tốn bảo: “Để chờ ba về mẹ kêu ba chở Ni và Bin vô nhà nội chơi, vậy được chưa thưa tiểu thư?”- mẹ bẹo má nó âu yếm. Nó giơ tay lên trán như cách chào của các chú công an: “Yes! Mama” rồi cười giòn giã, thằng bé chỉ dám ngước lên nhìn một lần rồi thôi, trông nó không có vẻ gì vui cả. Tối hôm đó, khi cả hai đứa đều ngủ say, bà bảo chồng: “Mai ông tranh thủ chở Ni và Bin về nhà mẹ chơi ít hôm, tôi thấy thằng nhỏ tội quá!” Ông chồng gật gù: “mình nói phải, có lẽ nó đã chịu cú sốc gì nặng nề lắm!” Sáng hôm sau - Nội ơi! Con về rồi nè- tiếng Ni lanh lảnh: “Con còn dắt bạn tới nữa nè nội”- nó hớn hở khoe. - Hai đứa ăn gì chưa để nội nấu mì cho nghen, được không Ni?- bà nó âu yếm nói. - Không cần nội ơi, mẹ con cho con ăn rồi, nội cho con dắt bạn ra vườn đi, ở ngoài đó có nhiều cái chơi, ở nhà chán lắm, nghe nội?- mắt nó tròn xoe. Bà lắc đầu: “không được đâu Ni, hai đứa ra ngoài nguy hiểm lắm, bà không yên tâm, bà già rồi, đâu đủ sức lo cho tụi con nữa” - Nội yên tâm đi, con thấy ngoài đó có gì đâu, con ra tí rồi về mà- nó nũng nịu vùi đầu vào lòng bà, bất đắc dĩ, bà gật đầu. Chẳng hỏi Bin một câu, nó nắm tay lôi thằng nhỏ đi một cách không thương tiếc: “Đi theo tớ đi, tớ rành ở đây lắm”- nó lại cười toe toét. Bin cứ như một cái máy tính được lập trình, mặt nó không cảm xúc, nó làm bất cứ điều gì mà Ni nói, không ai biết nó nghĩ gì, có lẽ nó cũng chẳng biết mình đang nghĩ gì, trong lòng nó rối bời, nó vẫn chưa chấp nhận được sự thật ấy, một sự thật khủng khiếp đối với tâm hồn một đứa trẻ 10 tuổi. Trong khi con nhỏ líu lo với mọi thứ nó nhìn thấy: “Cậu thấy trái xoài đó to không Bin, tớ muốn trèo lên lấy lắm nhưng mà cây toàn kiến không hà, kiến mà cắn thì đau lắm”- nó cười, thằng nhóc vẫn không phản ứng gì. Nó quay sang: “Cậu có thấy cô dâu thường được chú rể tặng bông hay không? Hay là cậu hái hoa lục bình dưới sông tặng tớ đi”- nó chán nản khi Bin vẫn không nói gì, nó bực bội gắt lên: “Bực Bin lắm rồi đó, Bin cứ để Ni nói chuyện một mình không hà!” Thằng bé có nhìn một lát, nhưng lại quay chỗ khác, lần đầu tiên Ni gắt gỏng với nó, nó lấy làm lạ, nhưng đối với nó, thêm một người ghét nữa thì cũng đâu có nhiều. - Cậu không hái cho tớ thì tớ tự đi hái vậy, chưa thấy con trai như cậu- nó “hứ” một tiếng rõ to, như cố tình dằn mặt Bin rồi “hiên ngang” bước đi. Nó chọn một cái cây dài, nó tiến gần bờ sông. Nó không thích hoa hồng, nó chỉ thích hoa lục bình thôi, cả nó cũng không biết tại sao. Cánh tay bé xíu của nó đang cố sức lôi những đám lục bình đang trôi gần bờ về phía mình, thằng nhỏ chỉ biết nhìn theo, nó tự hỏi, tại sao con nhóc lại làm những chuyện kì quặc như thế, nhưng nó cũng chẳng muốn tìm câu trả lời, nó mệt mỏi rồi, nó không muốn suy nghĩ nữa. Cứ lâu lâu con bé lại nhìn Bin và chề môi, Ni chưa bao giờ thấy Bin cười, có đôi lúc nó còn nghĩ là Bin bị câm nữa nhưng chẳng bao lâu nó lại nhanh chóng quay về công việc của mình. Ni mỉm cười sung sướng khi thấy đám lục bình đang từ từ tiến về phía mình, nhưng dù cố gắng thế nào nó cũng không thể nào với tay tới bông hoa kia, càng ngày nó càng tiến sát bờ sông… bất ngờ con bé trượt chân, nó không biết bơi… Ni hoảng loạn, nó không biết phải kêu cứu thế nào, thậm chí nó không có khả năng mở miệng ra, nước tràn vào miệng nó, nó đang ngạt thở, nó cố bám lấy những cây lục bình, nhưng… nó đang chìm. Bin vốn chẳng để ý mọi việc xung quanh, bất giác thằng bé nhận ra một sự khác lạ, không suy nghĩ thêm bất cứ điều gì, Bin lao ngay xuống nước, nó bơi rất giỏi, cứu được Ni không phải là một điều khó khăn với nó. Từ lúc lên bờ, con bé như người mất hồn, Ni ôm chầm lấy Bin không chịu buông ra, nó đang sợ hãi, nó càng sợ Bin bỏ nó lại một mình: “Bin đừng đi nha, Ni không muốn Bin đi đâu!”- mặt nó lạnh toát, thằng nhỏ cố gắng vỗ về con bé, Bin biết cảm giác cô đơn, Bin không muốn con bé cũng đau khổ như mình, bất chợt tim nó cảm thấy ấm áp. Mất một lúc sau, con nhỏ mới chịu buông Bin ra, nhưng dường như nó hoàn toàn không còn sức lực, nó bắt Bin cõng mình về: “Ni đi không nổi nữa rồi, Bin làm ơn đi!” Chưa hết, nó nhón chân lên hôn vào má Bin: “Coi như Ni cám ơn Bin rồi đó nha!” Ni vẫn vô tư, nó không hay Bin bất động vài giây sau đó gương mặt bắt đầu đỏ nhưng thằng bé không nói gì, nó lặng lẽ làm theo, lần đầu tiên nó biết cảm giác che chở người khác là thế nào? Cũng không tệ lắm, nó thầm nghĩ, nhưng tim nó lại đau. Trên lưng người bạn mới, bất giác Ni khẽ mỉmcười, nó cảm thấy an toàn và ngủ quên lúc nào không hay. Vào đến nhà, không thấy nhỏ phản ứng gì, Bin đặt nó xuống, lần đầu tiên, ánh mắt của thằng nhóc trở nên ấm áp lạ thường, một nụ cười rất nhẹ, có lẽ đến Bin cũng không ngờ rằng nó đang cười. Một tuần nhanh chóng trôi qua, Bin cũng bớt lạnh lùng hơn mặc dù nó không hề hé môi bất cứ lời nào, Ni cũng đã quen với việc đó, hai đứa chơi với nhau rất vui vẻ, nó dẫn Bin đi khắp mọi ngóc ngách mà nó khám phá được, nhưng ngày tháng đó không được lâu. Một buổi sáng, Ni ngủ dậy, nó không thấy Bin đâu…….. - Mẹ ơi! Bin đâu rồi!- nó mếu máo. Chạy vào phòng Bin nó tìm thấy một lá thư. - Xem này mẹ ơi! Bin… Bin… không biết đâu nữa rồi, con không chịu- một tay nó giơ mảnh giấy, một tay dụi dụi con mắt đỏ hoe. “Con xin lỗi dì và chú, nhất là Ni vì con đã đi mà không nói tiếng nào, con cám ơn mọi người đã chăm sóc cho con trong thời gian qua, con không thể tiếp tục làm phiền mọi người nữa, hãy tha thứ cho con, sẽ có một ngày con quay về trả ơn, nhất định như vậy” 7 năm sau - Tao vừa đá hắn- An nói với Thu: “Ai biểu hắn sàm sỡ tao, tao ghét” Dường như đã quá quen thuộc với những tình huống như thế này, Thu chẳng thấy có gì lạ: “Tao nói trước với mày rồi, hắn thì tốt lành gì chỉ được cái mã, nhìn chẳng thiện cảm tí nào”- nó vừa đọc sách vừa nói, chẳng thèm nhìn con bạn. - Mày nói sao chứ tao thấy lúc trước hắn cũng được chứ bộ, quan trọng là đẹp trai, ga lăng…- chưa nói hết câu nó bị con Thu cốc một cái rõ đau: “Mày cũng biết dùng từ “lúc trước”, giờ mày thấy con người thật của hắn rồi, chừa chưa con? tao hổng hiểu sao tối ngày mày cứ dây vào mấy thằng chỉ có cái mã để làm gì cho mệt hả?”- Thu bó tay với con bạn mình. - Tao thấy mày mới có vấn đề đó, con gái thích trai đẹp là chuyện bình thường, còn mày suốt ngày chỉ phim hoạt hình với toàn Harry Potter, chẳng thực tế gì cả?- An quay ngược lại nói móc Thu, nó chề môi trêu nhỏ bạn. - Còn đỡ hơn mày quen tùm lum thằng, nếu người ta không đá mà mày thì mày đá nó, mày chưa chán hả?- Thu nhìn An thở dài. - Mày biết mà, tao đang kiếm bạch mã hoàng tử của tao chứ bộ, tại mấy thằng đó hông phải, thì thôi quen chi cho mệt, mà chắc chắn tao sẽ sớm tìm thấy thôi, mày chờ coi- con An vênh mặt lên tự đắc. - Câu này không biết tao nghe bao nhiêu lần rồi, mày làm ơn đi, đừng có mơ mộng nữa, quan trọng là người đó hợp với mình thôi, đâu cần đẹp trai- nhỏ Thu phân tích. - Mày lại thành bà già rồi hả Thu, mà đừng có nói sớm vậy, mày coi chừng mai mốt mê anh nào thì….- An tự nói xong rồi cười ha hả, để nhỏ Thu tức xì khói: “Mày về chuẩn bị mai khai giảng đó, tao nghe nói trường này không phải vừa đâu, lên cấp 3 rồi làm ơn mày học hành đàng hoàng dùm tao” - Biết rồi, khổ lắm, nói mãi- con An cười toe toét: “Tao về đây, sáng mai qua rước mày đi học” …Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Pro chúc các bạn vui vẻ ^^Buỗi lễ khai giảng diễn ra long trọng đúng với tư cách của một trường trung học danh tiếng bậc nhất thành phố này, học sinh mới được chào đón nồng nhiệt nhưng điều đó không hề thu hút được An và Thu, đối với chúng nó, dường như khai giảng chỉ là một nghi thức quen thuộc và nhàm chán, hai cô nàng chẳng thèm chú ý cho đến khi… - Thay mặt cho học sinh toàn trường, mời em Đinh Hoàng Quân, lớp 11A lên đọc diễn văn chào mừng học sinh mới. Tràng pháo tay giòn giã bắt đầu bởi khối 11 và 12 nhanh chóng lan sang cả khối 10. Một chàng trai đứng lên tiến về sân lễ, con người ấy đang nổi bật giữa “rừng người”, với phong thái đĩnh đạc khác thường và vẻ ngoài ưa nhìn, Quân như thu tất cả mọi ánh mắt vào mình. - Rất vui được gặp lại các bạn vào hôm nay, lễ khai giảng năm học mới tại trường Anh Khôi…- Quân nói mà không dùng đến tài liệu, các thầy cô gật gù ra chiều hài lòng lắm. Còn đám học sinh mới vẫn chưa thôi bàn tán về cậu ta, dường như điều duy nhất còn đọng lại sau buổi lễ chính là Hoàng Quân. An cũng vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên, cô nàng như bị Quân hút hồn, An chẳng để ý cậu ấy đang nói gì mà chỉ nhìn chăm chú vào từng cử chỉ, động tác của Quân mà thôi: “Sao trên đời lại có người tuyệt vời như thế hả Thu?”- nó lay nhỏ bạn. - Tao biết ngay mày lại thế, hễ cứ gặp trai đẹp là như bị bùa mê ấy- mặc dù nói thế nhưng Thu cũng không thể rời mắt khỏi anh chàng kia, cả Thu cũng không để ý mình đang hành động như thế, cô làm điều đó một cách vô thức. “Chúc các bạn có một năm học vui vẻ, đạt nhiều thành tích tốt, xin kính chào”- Quân bước xuống trong sự tiếc nuối của tất cả mọi người. - Tao quyết định rồi, nhất định tao phải cua được Hoàng Quân- An quay sang Thu nói với vẻ quyết tâm. - Mày thì lúc nào chẳng vậy, tao phát chán với mấy trò của mày rồi- Thu ngán ngẫm bảo. An lí nhí nói: “Tao không biết nữa, nhưng lần này tao thật lòng mày ạ, chắc tao gặp tình yêu sét đánh mất rồi, tim tao nó đập nhanh lắm, từ trước giờ chưa bao giờ có cảm giác này cả”- mặt nó đỏ bừng, còn Thu chỉ biết lắc đầu trước nhỏ bạn mình, nó hy vọng Quân là người tốt và mọi chuyện sẽ ổn. - Tao thành công rồi, Thu ơi! Yeah!- nhỏ An hét lên sung sướng, chỉ tội nghiệp tai con Thu thôi, nó chưa hiểu chuyện gì. - Tao tỏ tình với anh Quân rồi, anh ấy chấp nhận tao, chấp nhận tao làm bạn gái…- An dùng hai tay bấu lấy vai con bạn. “Á! Đau”- An giật mình buông ra: “Xin lỗi, tao vui quá, tao không kiềm chế được, tao vui đến sắp ngất rồi này, mày không mừng cho tao sao?” Nhỏ Thu chỉ biết lắc đầu, nó không ngờ nhỏ An làm thật, dám đi tỏ tình với hắn ta: “Mày có biết anh ta là ai không? Tao nghĩ tốt nhất mày đừng nên dây vào” - Mày không ủng hộ tao thì thôi, định phá vỡ hạnh phúc của tao hả?- An sa sầm nét mặt: “Tao biết, tao thấy cái hôm khai giảng mày nhìn Quân đắm đuối, mày cũng thích Quân chứ gì? Nên không cho tao quen anh ấy?” Thu giật mình, nó chối bay biến: “Làm gì có, nhưng tao không cấm cản mày, tao chỉ nhắc nhở mày vậy thôi, Quân không phải là một học sinh bình thường, mà là…” - Thôi, tao không muốn nghe mày nói nữa, kệ tao, tao thích làm gì thìlàm- An bỏ đi không thèm nói thêm gì nữa, Thu chỉ biết nhìn theo bạn mình: “Tại sao mày không chịu nghe tao nói nhỉ?” An nhìn thấy Quân đang ngồi đọc sách dưới gốc cây và một người bạn nữa, nó chạy ngay lại, ngập ngừng nói: “Anh Quân chiều nay rảnh không? Em muốn… chúng ta có thể… đi chơi được không?”- tim nó đập thình thịch. - Lại mấy đứa con gái ngốc nghếch- Quân vẫn nhìn chăm chú vào cuốn sách mà nói. An bất ngờ khi nghe Quân thốt ra vậy, nó hy vọng chỉ là nghe lầm: “Chẳng phải anh đã… anh đã chấp nhận làm bạn trai của em rồi sao?”- nó đứng như trời trồng. Quân cười khẩy: “Tôi chỉ muốn xem cô có khác gì với mấy đứa con gái kia thôi, thì ra cũng một thứ cả”- lần này Quân nhìn nó, ánh mắt như xoáy sâu vào tim, nó cảm thấy như trời đất sụp đổ. - Đi thôi Duy, chỗ này ồn ào quá, mấy con muỗi cứ bám lấy tao- Quân kéo tay thằng bạn. - Mày vô lớp trước đi, tao ra canteen mua đồ- Duy đẩy Quân tới trước: “Mày nhanh lên đó”- Quân nói. Duy bước nhanh lại phía An, thấy nhỏ đang khóc thút thít: “Này, cậu không sao đấy chứ? Thằng Quân nó là vậy mà” Bây giờ An mới để ý người bên cạnh Quân lúc nãy, anh ấy thật dễ gần: “Thật ra thằng Quân không phải người bỡn cợt với tình cảm như cậu nghĩ đâu, chẳng qua là cậu ta đã quen với vỏ bọc lạnh lùng, nhất thời không thể bỏ mà thôi”- anh ấy vừa nói vừa chắp hai tay sau đầu, dựa hẳn vào cái cây cổ thụ. - Nhưng chẳng phải anh ấy chấp nhận tôi rồi sao? Giờ lại…- nó bật khóc, nói không nên lời. - Này đừng như vậy chứ, mất công người ta lại tưởng tôi làm gì cậu rồi sao?- Duy rút chiếc khăn từ trong túi áo ra đưa cho An: “Lau đi, mặt cậu giờ giống mặt mèo rồi đấy, đúng là con gái, hở chút là…” Duy nói tiếp: “Tôi cũng không biết sao Quân lại đồng ý với cậu, vì có lẽ cậu là một người “đặc biệt”…Duy bỏ dở câu nói, mắt cậu ấy hướng ra xa. An cũng loáng thoáng nghe được, nó hỏi vặn lại: “Đặc biệt là sao?” Duy lúng túng: “Có gì đâu, tôi nói nhầm ấy mà, thôi gần đến giờ học rồi, cậu về lớp đi, nhớ đi rửa mặt trước nha!”- Duy cười trêu An. - Còn cái khăn của anh?- An giơ nó lên hỏi Duy: “Cậu cứ cầm đi, tôi cũng chẳng cần đến nó đâu!”- nói xong Duy bước nhanh đi chỉ còn nhỏ nhìn theo tiếc nuối, chẳng lẽ tình cảm mới chớm nở của nó vụt tan nhanh vậy sao? Tim nó giờ đây tan nát.