Chương 1 - Vận Mệnh
Băng Diễm quỳ trên mặt đất,tựa đầu vai đỡ xuống hành lí nặng trịch,bất chấp đầu vai cùng lưng có vết sưng đỏ,nhanh chóng đi hai bước đến con ngựa cao to toàn thân trắng tuyết,chốn tay,khom người làm ghế ngựa đỡ Một đôi giày da tuyệt mĩ giẫm lên lưng Băng Tuyết, tuy rằng có cách một tầng quần áo nhưng vẫn chạm tới vết thương cũ chưa khép miệng. Băng Diễm cắn răng nhịn xuống, không dám phát ra tiếng rên rỉ, lại càng không dám run rẩy, buộc chặt thân thể duy trì tư thế nghiêm trang Chủ nhân đôi giầy da tựa hồ ý thức người dưới chân không được khỏe,bay nhanh vọt người xuống mặt đất,quay đầu hơi hơi ghé mắt nhìn Băng Diễm cúi đầu,áp lực thật mãnh liệt,tuân theo quy củ nam nhân,không dám ở nơi thần thánh nhìn đông nhìn tây,hoàn toàn bỏ lỡ ánh mắt thân thiết của người nọ "Quốc sư đại nhân, nơi này chính là cấm địa của thánh động sao? thoạt nhìn so với sơn động bình thường không có gì khác? một thanh âm trẻ tuổi nhưng đầy ngạo mạn phát ra câu hỏi, "Thất hoàng muội, chẳng lẽ ngươi sắp sửa theo loại địa phương này đến nơi thần tiên thánh tổ,thỉnh một vị nữ thần cứu thế? Quanh thân mặt một bộ cẩm bào màu vàng,quốc sư tóc trắng xóa nghe vậy hơi nhíu mày,trầm giọng nói"Thái nữ điện hạ thính chú ý ngôn từ, nơi đây là các chi thần bảo vệ Đại chu ta yên giấc. Nữ thần trước khi yên giấc đã truyền lại rằng nếu Đại chu ta gặp nạn, hãy lại đây hiến tế cầu nguyện, lấy sự thành kính mà cầu, nữ thần sẽ từ bi không làm ngơ , để dân chúng Đại chu ta phải sinh linh đồ than" "Quốc sư đại nhân, lấy người sống hiến tế, thánh kính cầu nguyện thật hữu dụng sao?"Thất hoàng nữ nghi hoặc hỏi,"Ngoại tộc xâm nhập, binh hùng tướng mạnh như hổ rình mồi. Mà Đại chu ta quan quyền lãng phí xa hoa, dân chúng lầm than, vì phải ứng phó với giặc mà tăng tô thuế gấp bội, trong lúc nhất thời nội loạn nảy sinh. Nếu nữ thần còn tại nhân thế, vì sao không sớm tỉnh dậy, chỉ cho chúng ta một con đường sáng? chuyện nguy cấp trước mắt là quân địch xâm lăng, cầu thần bái phật thật sự hữu dụng? Thất hoàng nữ trong lời nói rõ ràng đều là tình hình thực tế hiện tại, Thái nữ thì lại cảm thấy nàng là đang châm chọc mình thi hành các biện pháp chính trị không tốt phẫn nộ quát"Thất hoàng muội, đừng tương rằng ngươi mang thiên mệnh, là có thể dễ dàng công khai chỉ trích Mẫu hoàng và ta không đúng. Cũng chính Mẫu hoàng tin ngươi sinh ra cùng lời tiên đoán, nghĩ đến ngươi là đại cứu tinh, mới đem ngươi một kẻ hèn mọn ban thưởng phong hào, mấy năm nay đều cung cấp nuôi dưỡng. Lần này nếu ngươi không thể mang nữ thần về hạ giới giúp chúng ta, ngươi chính là đại trọng tội của nước Đại chu ta". Băng Diễm thân thể lạnh run, lặng lẽ ngẫn đầu nhìn về phía Thất hòang nữ, ánh mắt thoát lên vẻ lo lắng Thái nữ mắt sắc, phát hiện Băng Diễm ánh mắt "không an phận" roi da trong tay vun lên không lưu tình chút nào hung hăng quất đầu vai Băng Diễm, chỉ người này mà mắng người kia nói, "Đồ tiện nô không biết quy củ, trong vòng thánh địa mà nhìn đông nhìn tây, nữ nhân nói chuyện mà cũng dám nghe lén?" Roi da của Thái nữ làm bằng da trâu trộn thiết xước mà chế thành, góc cạnh rõ ràng, dưới ánh nắng phát ra hàn quang rét lạnh, như vẫy cá mãng thân tàn ác, không chỉ có thể dễ dàng cắt qua da thịt mà còn có thể cuồn cuộn một mãnh huyết nhục, một kích thật mạnh có thể làm cho người ta thống khổ. Băng Diễm không muốn sinh sự, không muốn trốn tránh đã trúng một roi, trên người mặc y phục là vải thô nên đầu vai bị xé rách một lỗ lớn, xé rách da thịt ở miệng vết thương cũ, máu tươi chảy ra. Hắn đau đớn run rảy, lại cắn răng nắm tay cũng không phát ra tiếng rên rỉ, để không làm Thất hoàng nữ lo lắng. Thái nữ từ nhỏ đã khinh thường Thất hoàng muội thân mang thiên mệnh, đáng tiếc đất nạn trước mắt, mọi người lại đều trông cậy vào Thất hoàng nữ đi thỉnh nữ thần hạ giới để thay đổi vận mệnh quốc gia, ngay cả Mẫu hoàng cùng quốc sư đối với Thất hoàng muội cũng kính trọng vài phần, có chút chiếu cố, trên đường đến cấm địa Thái nữ trong lòng đã một bụng tức giận. Nàng trong lúc tức giận chột dạ mượn cơ hội phát tác, không quan tâm, roi da đối với Băng Diễm đang quỳ trên mặt đất đánh đến như phát điên. Hộ vệ tôi tớ xung quanh đều biết rõ, Thái nữ luôn luôn tàn bạo lãnh khốc, chỉ có thể âm thầm thổn thức, huống chi bị đánh là nam tử hèn mọn, người bình thường tuyệt đối sẽ không đứng ra ngăn cản sự hung ác kia, tránh chọc cho Thái nữ tức giận. Băng Diễm quần áo vỡ vụn, mắt thấy việc này không thể kìm nén được nữa, Thất hoàng nữ không thể tiếp tục bảo trì trầm mặc, thân hình nhoáng lên một cái, nâng tay bắt lấy roi da của Thái nữ, không để ý roi da xé rách quần áo hoa mĩ của nàng, cũng không để ý cách tay bởi vậy ma sinh ra đau đớn, quý rạp xuống đất mà thỉnh cầu"Điên hạ, thỉnh ngài bỏ qua cho Băng Diễm. Hắn dù sao... cũng là con của Mẫu hoàng, là của ta và ngươi đệ đệ. Ngươi đối với hắn không đánh thì mắng, động một cái là hung hăng dùng hình phạt, Thần muội đã biết nguyên do. Nếu điện đối với thần muội bất mãn, trực tiếp trách phạt thần muội là tốt rồi, làm gì mà lấy một người nam nhân ra chút giận?" Thái tử ngoài cười nhưng trong không cười, lạnh nhạt châm chọc nói"Thất hoàng muội, ngươi là bảo bối của Mẫu hoàng cùng quốc sư, gánh vác trọng trách cứu quốc. Chúng ta trong cung cùng tất cả hộ vệ giỏi nhất đều điều động đến bảo vệ an toàn cho ngươi, ngươi nói rất là đúng, cho dù là có sai,ta sao lại có thể cho ngươi bị thương nửa phần? Về phần nam nhân đê tiện này, hắn từ nhỏ chính là được các cung nữ nhân dùng roi da để phát tiết, nô súc mà thôi không được coi là người, không xứng đồng tình. Huống chi đệ đệ của ngươi sinh ra không có nửa phần tư sắc, xấu xí không chịu nổi, Mẫu hoàng còn muốn ban hắn cho hạ thần làm ấm giường, chỉ sợ cũng không ai muốn. Loại nam nhân này bán ra ngoài chỉ sợ không ai thèm mua, ngươi cũng nguyện ý nhận thức làm hắn làm đệ đệ, không sợ bôi nhọ thân phận. Dù sao hắn da dày thịt béo đánh cũng không sao, trời sinh chính là để mọi người trút giận.” Băng Diễm thân thể tuy rằng bị thương mà đau nhưng không bằng đau trong lòng. Từ xưa nam nhân chính là phụ thuộc vào nữ nhân phụ mà Đại Chu, quốc pháp lại văn bản rõ ràng quy định nam nhân từ nhỏ chính là có thể bị tùy ý mua bán làm nô lệ. Làn da trắng nõn, dáng người đơn bạc, tính cách dịu ngoan là có thể ở trong nhà hầu hạ mẫu thân cùng tỷ muội, chờ đợi trưởng thành có thể vì trong nhà đổi một chút đồ cưới, gả cho chính phu là có thể thoát ly nô tịch. Nếu như không có tướng mạo nam nhân, thường thường không hiểu chuyện, sẽ bị bán đi, từ nay về sau cả đời vì làm trâu làm ngựa cho nữ nhân sử dụng. Băng Diễm cùng Thất hoàng nữ là tỷ đệ sinh đôi, đều là con của Mẫu hoàng, cơ hồ giống nhau đều là một khuôn đúc ra nhưng nam nữ lại có những số phận khác, theo sinh ra liền đã bị bất đồng mà đối đãi. Thất hoàng nữ da thịt là màu hạt dẻ, mặt mày đoan chính, dáng người cao to, tư thế oai hùng, tuy rằng bị bệnh tim không thể tập võ nhưng lại có khí thế ngút trời, trí tuệ trầm ổn, mưu kế vô song, giơ tay nhấc chân trong lúc đó đều thể hiện khí thế uy vũ. Không hề nghi ngờ, có được học thức cùng tướng mạo, Thất hoàng nữ là tình nhân trong mộng của vô số các thiếu niên. Băng Diễm thời điểm sinh ra cái đầu so với Thất hoàng nữ có vẻ lớn hơn, làn da thì đen, thân hình thì mập mạp, da thịt thô sơ, tinh lực mười phần khỏe mạnh hoạt bát, tiếng khóc to, toàn bộ trong hoàng cung đều có thể nghe được đến. Theo tuổi tác, thân hình của hắn dần dần cao lớn hẳn lên, đã sớm vượt qua độ cao bình thường của nam nhân, thậm chí so với nữ nhân còn cao hơn phân nửa cái đầu. Đồng dạng góc cạnh của gương mặt rõ ràng, nếu so với các nam nhân bình thường khác sẽ bị cho là quá mức cương nghị, thiếu hẳn đi vẻ dịu ngoan nhu hòa. Theo đó nữa là mày kiếm mắt hổ, da thịt thì nâu, dáng người cao lớn, chân tay thì dài, hết thảy đều là chỗ thiếu hụt, cùng Đại Chu hình tượng các nữ nhân thích nam nhân khác xa một trời một vực. Băng Diễm từ lúc còn nhỏ đã biết chính mình là nam nhân “Xấu”. Nếu không có mẹ đẻ là đương kim Thánh Thượng, không cần phải lo gạo lương tiền tài, chỉ sợ khi hắn sinh ra đã bị chết chìm, bây giờ đã lớn nhưng lại vô dụng, bị bán làm trâu làm ngựa cũng cho là ngại làm mất mặt. Băng Diễm theo bản năng co rúm lại một chút, đầu cúi càng thấp, hai má cơ hồ dán tại mặt đất. Tỷ tỷ kỳ thật căn bản không cần quản chuyện của hắn, lần này nhiệm vụ trọng yếu, tỷ tỷ vì sao lại cố ý dẫn hắn đến? Hắn trừ bỏ có thể làm chút việc nặng căn bản không thể giúp nàng, bây giờ còn liên lụy nàng cùng Thái nữ xung đột. “Chủ nhân, thỉnh không cần vì hạ nô mà chọc giận thái nữ điện hạ.” Băng Diễm run giọng khẩn cầu, sinh ra đã là nam nhân đê tiện cho dù là bị nữ nhân biến trở thành vật phát tiết có đánh chết hắn cũng là bình thường. “Thái nữ điện hạ bớt giận.” Quốc sư không muốn tại đây gây sự trở thành cuộc nội chiến nên nói chuyện khuyên bảo,“Đại cục làm trọng, thỉnh nhị vị điện hạ tốc tốc tiến vào thánh động, ta đem......” Quốc sư lời còn chưa dứt, chợt nghe cách đó không xa chạy như bay một giọng cao bẩm báo nói:“Thái nữ điện hạ, phát hiện đại cổ quân địch tấn công tới, mọi người nhanh chạy để phòng bị ứng đối.” Theo báo khẩn của quân sĩ mà đến còn có những mũi tên sắc bén lao đến. Người báo cáo quân khẩn căn bản là không có chạy đến vùng phụ cận, đã bị bắn mũi tên bắn xuống ngựa. Quân sĩ ở thánh địa không kịp đối phó, quân địch trong chớp mắt giống như đã muốn vọt lại đây. Là quân địch cường hãn nhất, phi hổ thiết kỵ! Chẳng lẽ quân địch đã muốn phá khai thành trì phòng tuyến chắc chắn sao? Thái nữ quá sợ hãi, miễn cưỡng mới ổn định tâm thần. Nàng tuy rằng trời sanh tính tàn bạo cùng lạnh bạc, nhưng từ nhỏ đã bị bồi dưỡng làm thái tử nên thời khắc mấu chốt còn có thể phân biệt nặng nhẹ. Nơi này là nàng cao nhất, nàng phải làm gương tốt, chỉ huy quân sĩ, nàng chạy nhanh triệt roi phi thân lên ngựa, lớn tiếng phân phó nói:“Ngự lâm quân bày trận phòng vệ! Quốc sư, thỉnh trước mang Thất hoàng nữ nhập thánh động, ta theo sau sẽ.” Quốc sư tựa hồ sớm đoán được sẽ có nguy hiểm, nàng gặp nguy không loạn, nhanh chóng mở ra thánh động cơ quan đại môn, một tay cầm cánh tay Thất hoàng nữ, một mặt quay đầu phân phó nói:“Băng Diễm, mang theo hiến tế đồ vật, theo chúng ta cùng nhau tiến vào.” Băng Diễm sửng sốt một chút, không yên bất an, thánh động là nơi vô cùng cao quý, địa phương này theo đạo lý không nên cho một kẻ hèn mọn nam nhân như hắn bước vào làm bẩn mới đúng, quốc sư vì sao còn cố ý phân phó hắn theo? Ngay tại thời điểm Băng Diễm ngẩn người quỳ bất động, lại có tên bắn lén hướng tới cái động mà vọt tới. Quanh mình các hộ vệ nhất thời không kịp rảnh ra tay, mắt thấy Thất hoàng nữ nếu là không vào động tránh né sẽ bị bắn thương. Băng Diễm thật căng thẳng, lo lắng sự an nguy của Thất hoàng nữ, nên không dám do dự, vọt người về phía trước nhảy lên, một tay thuận tiện bắt lấy trầm hành lý nặng trịch, nhanh như điện nắm mũi tên sắp bắn trúng Thất hoàng nữ. Băng Diễm căn bản không cần quay đầu, chỉ đưa tay cánh tay ở sau người vung lên, đám mũi tên bốn phía đều rơi xuống mặt đất. Bên cạnh hộ vệ người người nhìn xem đều cứng lưỡi, thế này mới ý thức được, vẫn nhẫn nhục chịu đựng bị làm như súc vật mà đánh bằng roi da, Băng Diễm vậy mà là thân thủ tuyệt đỉnh võ học cao thủ. Quốc pháp rõ ràng không cho phép nam nhân đọc sách tập võ, vì sao.....?. Trong hỗn loạn không thấy có người nghi ngờ. Thất hoàng nữ là sớm biết Băng Diễm võ công thân thủ, thấy không có người chỉ trích cái gì, nàng thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, đối Băng Diễm lấy cảm tạ ánh mắt, bất chấp không nhiều lời nói, theo quốc sư hướng thánh động ở chỗ sâu trong mà đi. “Mau cùng vào” Quốc sư ở phía trước không biết lại mở ra cái gì cơ quan, thánh động chỗ đại môn chậm rãi đóng cửa, đem trong động cùng ngoài động ngăn cách đứng lên. Cùng nhau tiến vào thánh động còn có vài tên người hầu của Thái tử, các nàng khó hiểu nói:“Quốc sư đại nhân, chẳng lẽ không chờ thái nữ điện hạ sao?” Quốc sư biểu tình ngưng trọng nói:“ người hầu của Thái nữ điện hạ ở lại nơi đây, cơ quan mở ra ngay tại trên tường, các ngươi chờ thái nữ kêu cửa lại nghênh nàng tiến vào. Đến lúc đó nếu có chút kẻ thù bên ngoài đánh vào, các ngươi nhất định phải đem địch nhân ngăn lại, lấy bảo đảm chúng ta ở trong động thi pháp không chịu quấy rầy.” Người hầu nhóm đã chịu qua huấn luyện, lúc này không có người hoài nghi cái gì, cùng lĩnh mệnh lưu lại. Lại vẫn là có một lắm miệng hỏi:“Quốc sư đại nhân, chúng ta mang hiến tế nô lệ hình như còn ở bên ngoài......” “Không cần nhiều như vậy.” Quốc sư vội vàng đáp một câu, cước bộ nhanh hơn, không quay đầu. Thất hoàng nữ tâm trầm xuống, quay đầu nhìn nhìn Băng Diễm cõng trầm trọng hành lý, không tha nói:“Quốc sư đại nhân, ngài là muốn lấy Băng Diễm làm tế hiến sao?” Quốc sư cũng không trả lời. Thất hoàng nữ chỉ làm chính mình đoán không sai, càng thêm tuyệt vọng bi thương. Băng Diễm ngược lại an ủi Thất hoàng nữ nói:“Chủ nhân, hạ nô có thể trở thành tế phẩm là hạ nô vinh hạnh, chỉ cầu chủ nhân này đi thần tiên thánh thổ một đường thuận lợi, có thể sớm ngày thỉnh hồi cứu thế chủ.” Thất hoàng nữ cười thảm lắc đầu, trong lòng chua chát không thôi. Dũng đạo bên trong tối đen, có vô số lối rẽ, quốc sư cước bộ không có chút tạm dừng, không ngừng mở ra cơ quan, vì ở phía sau bọn họ thiết lập rất nhiều trở ngại, vì thi pháp cần tranh thủ rất nhiều thời gian. Rốt cục đến dũng đạo cuối, là một gian rộng mở, trong sáng với thạch thất. Cơ quan mở ra, đèn đuốc hiển nhiên, chiếu sáng này kỳ dị không gian. Trên thạch bích họa đầy hoa văn màu đồ hình, có chim bay cá nhảy còn có các loại vật không biết tên. Trừ bỏ cảnh tượng ly kỳ huyền diệu hoa văn, Băng Diễm cùng Thất hoàng nữ rất nhanh liền phát hiện các nhân vật cùng quần áo của Đại Chu rất khác xa. Chẳng lẽ này chính là hình dáng của thần tiên thánh thổ? Không kịp nhìn kỹ, chợt nghe quốc sư phân phó nói:“Băng Diễm, ngươi đi vào thánh trì chính giữa trong vòng, ngửa mặt nằm xuống.” Băng Diễm đỡ hành lý xuống, quỳ rạp xuống đất, đối với quốc sư cùng Thất hoàng nữ cung kính tam khấu cửu bái, đi ly biệt đại lễ. Thạch thất chính giữa hình tròn có cái ao kỳ quái, hình chiếc thuyền chính là dàn tế của nữ thần sao? Không nghĩ tới hắn khi hắn chết lại có thể phô trương như thế này, không nghĩ tới cái chết của hắn có thể đối với chủ nhân -- tỷ tỷ, quốc gia lại có một chút tác dụng như thế này. Hắn sinh đã chịu khuất nhục, như vậy coi như chết cũng không tiếc ! Lễ xong, hắn dứt khoát đứng dậy, thẳng lưng đi nhanh, nhẹ nhàng nhảy vượt qua hình tròn cái ao, rơi vào hình vuông trong vòng, theo lời nằm xuống. Hắn không có nhắm mắt, bởi vì giống nhau,không có gì làm hắn phải lưu luyến. Cho dù hắn là nam nhân "xấu" không người thương tiếc, còn có tỷ tỷ lén chiếu cố yêu thương. Nếu có thể, hắn thật sự rất muốn cả đời hầu hạ ở tỷ tỷ bên cạnh. Cho nên hắn theo quốc sư mệnh lệnh vụng trộm tập võ đọc sách, hy vọng có thể một ngày kia không chỉ có bảo hộ nàng an toàn, còn có thể vì nàng phân ưu giải sầu. Nhưng kết quả, hắn làm vật tế phẩm, dùng tánh mạng vì nàng mà đi trước một đoạn. Nói là cam lòng kỳ thật là giả, lừa mình dối người mà thôi. Hắn thân là nam nhân hèn mọn, có lẽ chỉ có vào giờ phút này chết đi, mới là việc duy nhất có ý nghĩa từ khi hắn sinh ra? “Quốc sư đại nhân, thật sự không có lựa chọn sao? Băng Diễm hắn là...... Mẫu hoàng đứa nhỏ a.” Thất hoàng nữ đau thương khẩn cầu,“Không cần tế phẩm sẽ không có thể thi pháp sao? Chúng ta thành kính cầu nguyện, nữ thần nghe không được sao?” Quốc sư ngưng trọng ánh mắt, quay đầu hướng đầu vai bị thương của Băng Diễm, trầm giọng nói:“ hai người các ngươi nghe nói, ta vốn nên ở lúc các ngươi sinh ra, liền nói ra chân tướng của lời tiên đoán. Thất hoàng nữ điện hạ, ngươi không phải vận mệnh chi nữ, cũng không thể thỉnh hồi nữ thần. Nữ thần lời tiên đoán, cứu vớt thiên hạ là vận mệnh của thê chủ(vợ), nàng sẽ đem đến chấm dứt chiến loạn, khiến Đại Chu ta sẽ cường thế trước nay chưa từng có. Theo nữ thần mộng dẫn gợi ý, bị lựa chọn vận mệnh đúng là Băng Diễm.” Băng Diễm là chính là vận mệnh? Của hắn thê chủ chấm dứt chiến loạn, khai sáng thịnh thế? Đột nhiên tuôn ra đảo điên sự thật chân tướng làm cho Thất hoàng nữ cùng Băng Diễm đều kinh ngạc không thôi. Như kinh lôi nổ vang, như bài sơn đảo hải, thật lớn tiếng gầm rú theo ngoại bộ truyền đến. Quốc sư biến sắc, khẩn trương nói:“Nguy rồi, quân địch có quân pháo, bọn họ muốn phá hủy thánh động? Không nhiều thời gian giải thích, Thất hoàng nữ điện hạ thỉnh giúp ta cùng nhau mở ra cơ quan, đưa Băng Diễm đi thần tiên thánh thổ.” Giống nhau thiên diêu địa chấn bình thường, nguyên bản chắc chắn thạch bích một trận run rẩy, đá vụn đều sụp đổ...... Quốc sư cùng Thất hoàng nữ cũng không e ngại nguy hiểm, cố gắng đem các loại pháp khí bố trí ở thánh trì chung quanh ao trong vòng. Quốc sư cắt qua cổ tay, dùng chính mình máu tươi nhất nhất đúc ở pháp khí phía trên, trong miệng lẩm bẩm ngâm tụng chú ngữ. Hình vuông thủy tào đỉnh chóp trống rỗng xuất hiện một tầng lưu quang tràn đầy màu bạc vách tường, sắc thái không ngừng biến ảo diện tích không ngừng mở rộng triển khai, rất nhanh đã đem hình vuông thủy tào tính cả nằm ở bên trong Băng Diễm nghiêm kín thật bao vây lại. Băng Diễm mắt thấy thánh động có chút sụp đổ, cách kia tầng màu sắc rực rỡ kỳ dị bạc vách tường, mơ mơ hồ hồ có thể nhìn đến Thất hoàng nữ cùng quốc sư bị loạn thạch đánh trúng, đều té trên mặt đất. Hắn lòng nóng như lửa đốt, lại nghe thấy quốc sư khàn cả giọng dặn dò nói:“Băng Diễm, nhất định phải cố gắng còn sống tìm được thê chủ, ba năm sau hôm nay, đem nàng mang đến xuất hiện địa phương, ta sẽ nghĩ cách đem bọn ngươi cùng nhau trở về.” Hoàn chương 1