Xưa, có một thầy đồ già không con cái thân quyến, chỉ có hai chú đệ tử nhỏ là Tý và Tèo mà ông thương yêu như ruột thịt. Hai chú bé chưa được dạy dỗ nên người thì cụ đồ đã lâm trọng bệnh phải nằm liệt giường. Hai chú đệ tử tuy cùng khắc chẳng ưa nhau, nhưng đều kính yêu thầy, lúc nào cũng túc trực bên giường bệnh. Bệnh cụ đồ ngày một nặng, đôi chân cứng đờ, nhức nhối khôn tả. Cụ phải nhờ hai chú nhỏ đấm bóp suốt ngày đêm. Trò Tý săn sóc chân mặt, còn trò Tèo thì chăm nom chân trái của thầy. Kề cận bên nhau, nhưng hai chú bé lúc nào cũng hiềm khích, ghét bỏ nhau. Một hôm Tý được cụ đồ sai đi chợ, Tèo ở nhà hầu thầy. Thừa dịp Tý đi vắng, Tèo ở nhà dùng búa đập gẫy chiếc chân mặt của thầy, nghĩ bụng rằng: "Để cho thằng Tý về thấy cái chân chăm sóc của nó bị gẫy, sẽ tức bể bụng cho mà coi!" Cu Tèo đoán không lầm, Tý về thấy cơ sự giận vô kể. Có lẽ sợ để cơn giận sục sôi làm bể bụng, Tý dùng chiếc búa nện gẫy luôn chân trái của cụ đồ. Kết cuộc là cả Tý lẫn Tèo đều hả dạ, duy có cụ đồ là gẫy hết hai chân! Lời BànEm thân mến, Câu chuyện trên đây được phóng tác theo một đoạn trong kinh Bách Dụ. Đọc xong ai cũng thấy tức dùm cho cụ đồ, vì lỡ có hai thằng đệ tử ngu ơi là ngu! Nhưng coi chừng, cụ đồ là dụ cho đức Phật. Hai thằng cu nọ... chính không ai xa lạ, chính là tôi và em đấy! Phật Pháp có vô lượng pháp môn để tùy cơ thích ứng với chúng sinh. Nếu chỉ khuôn theo sở thích, định kiến của riêng mình, mà tôi hay em tận lực đả kích, đập cho bằng... gẫy pháp môn tu của người khác... thì chúng ta chính là hai thằng cu trên vậy. Có lẽ vì thế mà một trong bốn lời nguyện lớn của chúng ta là: "Pháp môn vô lượng thệ nguyện học" đó em. 19/04/1985Trích: Vô Minh Từ Đâu Ra của Như Thủy, WP: Trí Đạt