Chương 1

Chapter 1

Edit: Nileduong

“Nữ nhi a, ngươi hôm nay có rãnh không?” Lão mẹ bỗng nhiên từ trong khe cửa lộ ra một cái đầu, cười híp mắt hướng về Tô Xán Xán nói.

“Không rảnh!” Nhìn về phía máy vi tính Tô Xán Xán sắc mặt đã có chút khó coi . Xong, lão mẹ lại muốn làm cho nàng cùng Lưu Đông Qua kia gặp mặt…

“Xán Xán!” Lão mẹ mặt liền biến sắc, bỗng nhiên mở cửa phòng, “Ngươi ở nhà ngây người đã hai ngày, cũng không thấy có chuyện gì sao? Làm sao mà không rảnh được?”

“Mẹ, con còn có công việc phải làm nữa, người đừng tới phiền con có được hay không a?” Tô Xán Xán không quay đầu lại, vẻ mặt mau sụp đổ .

Lão mẹ bước lên trước một bước, “Ba !”

Tô Xán Xán cứ như vậy sờ sờ nhìn màn hình tắt đen ngòm, hận tới máu chảy đầm đìa.

“Mẹ! Người làm gì thế! Con viết còn chưa kịp lưu đâu a!” Tô Xán Xán rốt cục quay mặt lại, dậm chân, thành quả sáng nay toàn bộ đã bị mất hết .

“Viết, viết, viết! Ngươi cũng biết viết!” Lão mẹ tay chống nạnh, “Ngươi viết lâu như vậy, làm sao gặp ngươi cầm quyển sách lại nói là ngươi đang viết a? Ngươi cũng trưởng thành rồi, công việc không đi tìm, ở nhà làm chuyện loại này a? Ngươi để cho ta đi ra ngoài làm sao gặp người khác? Nha đầu kia!”

“Con biết rồi, nhưng là…” Tô Xán Xán sợ nhất lão mẹ nhắc tới chuyện này , ban đầu tốt nghiệp đại học nàng quyết định làm tác gia một thời gian, lão mẹ kiên quyết phản đối, bây giờ lại càng làm trầm trọng thêm mỗi ngày ở bên cạnh nàng càm ràm.

“Không có cái gì là nhưng là cả! Ngươi hôm nay nhất định phải đi ra ngoài cùng Lưu tiên sinh hẹn gặp cho ta! Ta cho ngươi biết, một đại cô nương hai mươi năm tuổi giống như ngươi vậy, không có tiền không có công việc, ngươi tính sau này muốn biến ta thành lão già khọm nuôi ngươi sao?”

“Con không nhờ mẹ nuôi là được?”

“Không nhờ?” Lão mẹ ánh mắt trừng trừng nhìn nàng, “Ngươi bây giờ ăn của ai, ở nhà của ai? Ngươi nói không cần ta nuôi ngươi? Ngươi có bản lãnh tìm người nuôi ngươi a?”

“Mẹ, ngươi đừng ép con nữa! Con thật không thích anh chàng Lưu Đông Qua kia, ngay cả tiếng phổ thông nói cũng không chính xác, mẹ nói con làm sao cùng hắn sống chung cả đời…”

“Tiếng phổ thông nói không chính xác thì sao? Những tên khác tiếng phổ thông nói thật hay thư sinh mặt trắng có nhà sao? Có xe sao? Lương hàng năm hai mươi vạn sao?”

Tô Xán Xán cúi đầu không nói lời nào, thực tế khi cùng lão mẹ nói chuyện, nàng thật sự không phản bác được câu nào.

Lão mẹ thấy nàng không nói, cho là nàng thỏa hiệp , giọng nói lập tức mềm nhũn ra, bắt đầu chữ tình, chữ hiếu để ra nói, “Ta nói Xán Xán a! Ngươi cho rằng lão mẹ đang ép ngươi sao? Lão mẹ ta đây cũng là vạn bất đắc dĩ a, ngươi thử nghĩ xem ngươi cũng hai mươi năm tuổi, lớn lên vừa… Vừa bình thường, vóc người như vậy…” Lão mẹ rất không lưu tình nhìn trên dưới đánh giá Tô Xán Xán sáng nay mới vừa đột phá vóc dáng, “Cũng không tốt như những người mẫu trên ti vi kia, đầu vừa không thông minh, trình độ học vấn vừa không cao…” trước lão mẹ vạch trần nàng có một đống vết sẹo lớn nhỏ, sau nàng nói tiếp đến, “Nhưng tìm đâu ra người như Lưu tiên sinh đây? Mặc dù lớn lên không được đẹp trai, nhưng là hắn ít nhất tại thành phố này đang có một ngôi nhà có phòng ngủ và một phòng khách, có xe ô tô hiện đại, có một công việc danh giá. Người ta điều kiện tốt như vậy cũng không chê ngươi, mời ngươi đi ăn cơm, cơ hội tốt như vậy ngươi không nắm lấy, sau này ngươi nhất định sẽ phải hổi hận.”

Lão mẹ nói xong những lời thấm thía này, dừng một chút, cúi đầu nhìn Tô Xán Xán nói, “Tính, một mình ngươi thử nghĩ xem sao, đợi lát nữa buổi chiều lúc bốn giờ Lưu tiên sinh sẽ đến lầu dưới đón ngươi, ta đã giúp ngươi đồng ý, ngươi phải đi dù không muốn cũng phải đi!” Dứt lời, lão mẹ tiêu sái quay người lại, biến mất ở cửa phòng của Tô Xán Xán.

Tô Xán Xán từ trong cơn ác mộng thức tỉnh, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên bàn.

Chín giờ sáng! Cách buổi chiều bốn giờ còn có bảy tiếng!

Nàng phảng phất đã có thể thấy khuôn mặt cười giống như bánh mì của Lưu Đông Qua…

Không nên! Nàng không nên!

Cầm lấy điện thoại di động, Tô Xán Xán bấm số điện thoại đầu tiên trong danh sách.

“Ngộ Không, ngươi vừa gọi điện thoại tới cho sư phụ sao? Vi sư bây giờ không tiếp điện thoại của ngươi là vì tốt cho ngươi, ta vừa tiếp xúc với, ngươi muốn giao bốn mao (lông), ta muốn giao bốn mao (lông)…”

Cái gã chết tiệt Triệu Noãn Noãn lại đổi linh tinh ! Thay đổi lại, đổi lại cái đầu a! Lão nương ta cũng đang bị lão mẹ cầm đi đổi hai phòng ngủ một phòng khách đây, ngươi còn đổi lại!

Ở trong lòng cuồng mắng Triệu Noãn Noãn, đầu bên kia điện thoại truyền đến một thanh âm chưa tỉnh ngủ, “Uy…”

“Triệu Noãn Noãn!” Tô Xán Xán hét lớn một tiếng, làm cho Triệu Noãn Noãn ở  đầu bên kia điện thoại hoảng sợ, thanh âm lập tức trở nên thanh tỉnh rất nhiều, “Đại tỷ, ngươi mới buổi sáng đã muốn hù chết ta a?”

“Triệu Noãn Noãn, ngươi có nhà sao?”

“A?” Triệu Noãn Noãn bị vấn đề này khiến cho đầu óc sững sờ, sửng sốt hồi lâu mới đần độn trả lời, “Có a…”

“Tại khu riêng biệt của thành phố sao?”

“Xin ngươi, nhà ta ngươi cũng không phải là chưa từng tới, dĩ nhiên tại khu riêng biệt a!”

“Đừng nói nhảm, ta hỏi ngươi cái gì ngươi đáp cho ta cái đó!” Tô Xán Xán húc đầu chửi mắng một bữa, “Hai phòng ngủ, một phòng khách sao?”

“Ba phòng ngủ hai sảnh…”

“Có xe sao?”

“Có…”

“Hiện đại sao?”

“BMW…”

“Tốt!” Tô Xán Xán hết giận quát to một tiếng, “Tiền lương hàng năm bao nhiêu?”

“Ngạch…” Triệu Noãn Noãn mặt nhăn lại, Tô Xán Xán hôm nay uống lộn thuốc?” Không biết, cái này phải xem công trạng với công ty.”

“Vậy có tới hai mươi vạn sao?”

“Hai mươi vạn nhất định là có…”

“Triệu Noãn Noãn, ta hỏi nữa ngươi một vấn đề nữa.” Tô Xán Xán thanh âm bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

“Tốt, ngươi hỏi đi.”

“Ngươi xác định ngươi là GAY sao?

“Tô Xán Xán, ngươi hôm nay uống lộn thuốc a?” Triệu Noãn Noãn rốt cục không nhịn được, hắn liếc nhìn nam nhân ngủ bên cạnh, mặt bỗng nhiên đỏ hồng, kiên định nói, “Là, ta xác định!”

“Tốt!” Tô Xán Xán thanh âm so với hắn còn vang hơn, “Triệu Noãn Noãn, 20′ sau ngươi phải xuất hiện ở cửa quán Pizza Hut bên đường, nếu không ngươi cả đời này sẽ không gặp được ta nữa đâu! Chào!” Nói xong, Tô Xán Xán khép lại máy vi tính, mặc lên một cái quần jean, tiện tay nắm cái tủi, phi giống như chạy ra khỏi phòng, xông về cửa.

Nàng còn sáu tiếng 45′, tới  không vội !

Cùng lúc đó, Triệu Noãn Noãn nghe trong điện thoại di động truyền đến thanh âm vô tình “Đô, đô…” cả người hóa đá .

“Cưng ơi, sao vậy?” Bỗng nhiên một cánh tay thon dài từ trong chăn vươn ra, một phen nhốt cổ Triệu Noãn Noãn lại, sau một khắc mê người môi mỏng dán lên khuôn mặt nghiêng của hắn, lè lưỡi liếm liếm vành tai mềm mại mà nhạy cảm của hắn, một đôi mắt phượng hẹp dài nửa buông thỏng, ánh mắt mê ly thẳng ngoắc ngoắc ngó chừng khuôn mặt khiếp sợ của Triệu Noãn Noãn.

Cao Vũ lần đầu tiên nhìn ở khoảng cách gần như vậy cái này có chút chậm hiểu,  thích thú nhắm hai mắt, nam nhân này còn có thể đỏ mặt như vậy, trên mặt hắn không nhịn được nở nụ cười.

Triệu Noãn Noãn từ dừng suy nghĩ lại tập trung tinh thần trở lại, nắm lấy áo sơ mi bên cạnh, “Ta phải đi !” dứt lời nói.

“Tại sao? Ngày hôm qua làm đau ngươi sao?” Cao Vũ không phải là quá cường tráng nhưng có đôi tay thật chắc chắn, đôi lông mày đẹp đẽ khẽ nhăn lại.

“Không phải là…” Triệu Noãn Noãn bỗng nhiên một trận đỏ mặt, tiện đà kêu lên, “Không được, không được! Ta không đi người đàn bà kia sẽ đi tìm cái chết!” Dứt lời, thừa dịp Cao Vũ thất thần lúc ấy, một phen đẩy ra hắn, vội vàng mặc quần áo tử tế, chạy ra khỏi khách sạn.

20′ sau.

Tô Xán Xán lo lắng đứng ở cửa Pizza Hut đi tới đi lui, một chiếc BMW màu xanh ngọc dừng ở trước gót chân nàng, cửa xe vội vội vàng vàng mở ra, quần áo xốc xếch Triệu Noãn Noãn từ trong xe vọt ra, một phen tóm lấy đầu vai Tô Xán Xán, “Xán Xán, ngươi làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao? Ngươi đừng nghĩ không ra, chuyện khó khăn gì cũng có thể giải quyết, chết là không giải quyết được vấn đề…”

“Triệu Noãn Noãn! Ai muốn đi tìm chết hả?” Tô Xán Xán chợt cắt đứt lời của Triệu Noãn Noãn, ánh mắt kinh ngạc theo dõi hắn. Mặc dù lão mẹ buộc nàng cùng Lưu Đông Qua gặp mặt, thật sự nàng nói là muốn chết đều có, nhưng đây chẳng qua là nói một chút, nàng không thể chỉ vì chuyện nhỏ vậy mà chết đâu.

“A?” Triệu Noãn Noãn lại một lần nữa hóa đá , “Ngươi không phải nói ta không xuất hiện, cả đời này sẽ không còn được gặp lại ngươi sao? Ngươi không phải đi tìm chết, thì là làm gì?”

“Ba !” Triệu Noãn Noãn gõ một cái vào trán, “Ngươi chết rồi, ta cũng sẽ chưa chết đâu!”

“Vậy ngươi sáng sớm gọi ta ra làm gì?” Lúc này, Triệu Noãn Noãn cũng nổi giận, hắn còn bỏ cả Cao Vũ để tới  cứu vớt tánh mạng bị đe dọa…

“Kết hôn a!” Tô Xán Xán quát to một tiếng, nhắm trúng người đi trên đường rối rít cúi mắt, “Triệu Noãn Noãn, chúng ta kết hôn đi! Ba mươi đồng tiền, ta trả!”

“A?” Triệu Noãn Noãn đã nát bấy .

“A cái gì a! Tỷ tỷ ta rất ít khi mời khách đó? Đừng nói nhảm, nhanh lên một chút đi!” Dứt lời, nàng một tay đóng cửa xe, kéo hắn đi.

Còn sáu tiếng nữa, nàng nắm chắc được!