Chương 1

– Bu ơi! Cho con xin ly trà đá.

Gã thả phịch người xuống ghế chán nản, lơ đãng nhìn người đàn bà mập mạp sau quầy đang đập đá bôm bốp. Những khối thịt trên cơ thể phì nộn đó cứ rung lên theo mỗi nhát gõ. Trong đầu gã lại vang lên những câu hỏi muôn thuở. Tại sao giữa cái quán lụp xụp nhếch nhác này, giữa đám sinh viên nghèo kiết xác với những nợ nần chồng chất lại có một con người “mỡ màng” đến ngán mắt thế kia? Tại sao ...

– Ly này nữa là tròn ba trăm mười lăm nghìn. Liệu mà trả. Từ mai không cho mày ký sổ nữa đâu nhá.

Ly trà đá được đặt xuống bàn nghe đánh cộp cùng với vẻ khó chịu của người đàn bà có giọng nói mang giọng điệu hăm dọa.

Gã uể oải gật đầu, không dám nhìn cặp mông tròn vo đang chạm vào nhau tanh tách theo mỗi bước đi của người đàn bà có chất giọng chua loét như giấm.

Gã khẽ thở dài. Ra trường đã hai năm, giờ đây trong tay gã là tấm bằng tốt nghiệp loại giỏi, một con xe đạp cũ nát, ba tháng nay chủ nhà trọ xa xả chửi gã như ... tấn tuồng để đòi tiền nhà và đống sổ ký nợ với tên gã. Dùi mài kinh sử cho rách cả đũng quần, những kẻ vẫn được gọi là các “ông Cử, bà Cử” ra trường tung tăng như những con cá nhỏ nuôi lâu ngày trong bè lưới nay được thả ra sông. Có con thì nương theo dòng nước mà bơi được ra tận tới bể Đông. Có chú thì nhờ khả năng thực sự với cái sự may mắn ở đời thì đã hóa rồng, hóa tiên từ đời nảo đời nào.

Cũng nhiều thằng cá “chết trôi chết nổi” như gã vậy. Tiền không, quyền không. Lại tham vọng làm đúng việc mình đã được đào tạo chứ không chịu chui vào những chỗ trái ngành trái nghề. Và đằng thẳng ra mà nói là cũng không chịu làm lính quèn lo dọn bàn, giữ xe nữa. Chứ để có miếng cơm và tồn tại được ở thành phố thì thiếu gì công việc. Trong hàng ngàn những lý do mà gã cũng như nhiều kẻ khác không làm chỗ này, từ chối chỗ kia là vì tính sĩ diện và mơ mộng hão huyền. Đòi một bước lên hàng đại gia ngay lập tức chứ không chịu đứng ở vị trí của thằng giúp việc mà đi lên. Ấy bởi vậy nên giữa dòng đời gã đang sống, người ta nghe nhạc Pop, Hip-Hop, Rock đầy sành điệu và đẳng cấp thì gã vẫn nghe tấn tuồng từ các chủ nợ. Gã nhếch mép với niềm kiêu hãnh mang vị chua chát trước sự “thành đạt và nổi tiếng” ngoài sức mong đợi của mình.

Không biết gã còn chìm đắm trong vị “thành công” mang hương vị khó mà nuốt nổi của mình tới bao giờ nếu như không có âm thanh của vật gì đó bị đổ.

“Rầm!”.

– Chướng quá! Dẹp mẹ con xe này ra chỗ khác đi.

Gã lặng thinh nhìn cái xe đạp nằm chỏng chơ trước cửa quán. Thằng oắt con có khuôn mặt búng ra sữa nhưng chơi ngông với cái khuyên bên cánh mũi phải liếc qua gã bằng nửa con mắt. Nó vừa đánh mông “hạ” con xe rệu rã của gã.

Thằng oắt và một đống những thằng oắt và con oắt chạc tuổi nó như vậy nghênh ngang đi vào trong quán. Vừa đi vừa nhún nhảy, tay chân khẳng khiu nghều ngào vung vẩy trong không khí như vơ bắt cái gì đó. Bộ dạng không khác gì những cô Tây, cậu Tây đầy phong cách trong những videoclip trên MTV. Có điều phong cách của Tây đã được “ta” biến hóa và kết hợp với “Tầu” nên kết quả là trong quán nước lúc này có cả một đàn vẹt Hồng Kông.

Từ mấy “con vẹt” Hồng Kông chơi đồ Hip-Hop bốc mùi nước hoa đến đặc sệt cả không gian tôi tàn và nhỏ hẹp của cái quán nước. Gã khẽ nhăn mũi. Bọn oắt đang bô bô kể những “chiến công” vang dội.

– Hôm qua tao ăn trăm điểm con “ba ba”. Năm trăm nghìn con đề không bảy.

Rút được con “pây” trắng ra khỏi kho nhà Hùng “hợi”. Dư một triệu hai, móc bóp con bồ được bảy triệu nữa phang con “không không”. Tối đến thằng Tiến “phe” lấy tiền. Tháng này đang dây son. Hớ! Hớ!

– Phen này có tiền đưa nàng vi vu Đà Lạt rồi nhé'. Hôm nay tao cũng đổ con “không không” của mày đấy.

Gã nhìn ra ngoài để tránh những thứ đắt tiền trên người bọn choai con đập vào mắt. Nàng lướt qua trước cửa, xinh tươi như đóa hồng kiêu sa. Gã bật dậy, lao ra ngoài dựng xe rồi gò lưng đạp.

– Năm mươi nghìn. Không hơn.

Gã xòe tay, tờ po-li-me có số năm tròn trĩnh nghiêng đầu rơi từ những ngón tay múp mĩm trắng bóc của thằng cha có khuôn mặt như mặt Trư Bát Giới, rơi vào tay gã, khẽ mỉm cười như một điềm may cho gã. Gã là một kẻ vô thần vô thánh nhưng ít ra trong lần ra quân đầu tiên với những ý nghĩ táo tợn này, gã là kẻ dang đi đầu may mắn. Cũng bởi thế nên cả dãy hàng cầm đồ ở con đường có hàng cây xà cừ xanh mướt này, gã không chọn những hàng khác mà vào ngay hàng của thằng cha này. Nhìn cái mặt Trư Bát Giới thế kia gã liên tưởng đến cuộc sống phồn thực theo đúng nghĩa của nó. Và có lẽ nghĩ đến cuộc sống đầy đủ ê hề từ khuôn mặt của thằng cha chủ tiệm cầm đồ nên hắn thấy trong người rạo rực vui vẻ hẳn lên. Gã giơ tờ tiền lên huơ huơ.

– Ngày mai em sẽ lấy con ngựa ghẻ về để trong tủ trưng bày cho kỷ niệm một thời bần hàn. Đại ca cứ yên tâm được hưởng lộc của thằng em.

Không biết nhờ câu nói hay vì cái việc gã hứa sẽ quay lại lấy con xe mà chỉ may ra mấy mụ đồng nát vụn mới mua ấy mà lão chủ tiệm cầm đồ vén môi và khoe hàm răng lôm côm của mình ra. Sự chuyển động đấy của cơ mặt lão tạo nên một nụ cười mai mỉa.

Giọng lão ồm ồm mang âm sắc của sự bỡn cợt.

– Cần có lòng thành khẩn trong trò may rủi cuộc đời con trai ạ.

Vừa nói lão vừa thò tay kéo cái ngăn phía dưới gầm bàn. Lão bới tìm cái gì đó và vài phút sau, lão vứt lên trên bàn một bó nhang. Mắt nheo lại chế giễu pha lẫn sự động viên.

– Chỉ cần đốt một cây. Vào đúng thời khắc giao nhau của ngày và đêm.

Gã ngẩn người, hết nhìn bó nhang nằm khiêu khích ở trên mặt bàn lại nhìn lão chủ tiệm cầm đồ có khuôn mặt hết sức phồn thực ấy. Những điều lão nói thực sự khiến cho cái đầu vốn dĩ lâu nay chỉ nghe tấn tuồng từ các mụ chủ nợ mập ú, giờ lại càng ngu thêm.

Lão chủ tiệm cầm đồ giơ bàn tay múp míp đeo đầy nhóc nhẫn vàng, chỉ ngón trỏ vào thẳng mặt gã mà nói rành rọt.

– Kiếm mụ đàn bà nào mà hỏi tiếp. Không ai bày sẵn cỗ cho mày đâu ...

Lão còn chưa nói hết thì gã đã tiến lại sát bên bàn, bộ mặt mang vẻ nài nỉ hết sức đáng thương.

– Thôi nào, tía đã kêu con một tiếng con trai rồi thì ...

Cũng không để cho gã biểu diễn hết màn van xin, lão chủ tiệm cầm đồ giơ một ngón tay lên trời, mặt hạ xuống và giọng thì không còn ở âm vực cao như vừa rồi.

– Giữa sân. Vào lúc ...

Liếc con xe đạp cũ rỉn nằm cạnh con “pây” màu trắng sang trọng gã mỉm cười sung sướng rồi đi như bay về phía nhà Tiến “phe”, tay cầm chặt bó nhang.

Trong đầu gã đang vang lên câu nói như một lời hát “Thiên linh linh, địa linh linh ...” và dự định tối nay sẽ làm theo lời lão chủ tiệm cầm đồ.

Có lẽ là suy nghĩ của gã - một kẻ đáng thương giữa cuộc sống này đã thấu tới sự linh thiêng huyền bí nào đó. Cầm năm mươi nghìn chạy thẳng đến nhà Tiến “phe” ghi con đề “00” gã không nghĩ tới lúc mình cầm số tiền gấp bảy chục lần như thế này. Gã đứng như kẻ mộng du giữa phòng khách nhà Tiến “phe”, hai hốc mắt gã như vừa được ai đó nhét hai viên kim cương to sụ.

Tiến “phe” là một kẻ đã ngoài năm mươi tuổi. Mang tiếng là “phe” giàu có nhưng y 1ại sở hữu một thân hình gầy còm. Gương mặt nhỏ như mặt chuột với hai gò má nhô cao khiến hai hốc mắt đã sâu lại càng sâu thêm. Giả sử y có khóc chắc chắn nước mắt sẽ không trào được ra ngoài mắt. Lúc này y đang ngồi ngả người ở ghế sofa sau khi đã đưa tiền cho thằng cựu sinh viên nghèo kiết xác, nợ như chúa chổm chuyên gia ngồi quán của mụ béo gần nhà y. Y mỉm cười. Mới chơi quả đầu tiên đã vớ bở như thế này, y dám chắc mười mươi là thằng nhóc này nghiện không dứt ra được. Gì chứ sự dấm dứ nhùng nhằng của nữ chúa lô đề là chất kích thích lôi cuốn các con nghiện một cách mãnh liệt nhất.

Y nhìn thằng nhóc đang được của trời cho ôm tiền trong tay và đi như kẻ mộng du ra ngoài cửa nhà y. Thằng Đụt - thằng nhóc mới mười lăm tuổi chuyên làm chân sai vặt cho y liền tiến lên mấy bước, nó cao giọng ra chiều nhắc nhở kẻ đang đi ra khỏi cửa nhà ông chủ của nó.

– Này, mày không biết “lại quả” cho ai hả?

– Kệ nó, Đụt.

Thằng Đụt cong môi định nói gì đó nhưng nhìn cái phẩy tay của ông chủ, nó dừng lại và lui vào trong nhà trong. Nó thấy hậm hực và cả thắc mắc nữa. Bình thường, ai lãnh tiền trúng lô đề mà không “lại quả” cho ông chủ, thế nào cũng được ông chủ hắng giọng nhắc nhở ngay lập tức. Vì vậy việc đó đã là tiền lệ.

Vậy mà ... nó thắc mắc quá đi chứ. Bởi vì cái thằng nhìn lôi thôi, râu ria lởm chởm, người ngợm thì bốc mùi mồ hôi khét lẹt ấy mới tới đây ghi đề lần đầu đã ăn ngon mấy triệu đồng rồi. Càng nghĩ nó càng không hiểu tại sao ông chủ của nó lại cho qua việc “lại quả” của cái “thằng chả”.

Khu trọ tồi tàn với các cửa phòng đều đã đóng kín cửa và tắt đèn. Vang lên giữa đêm khuya là tiếng ngáy của, mấy ông thợ nề ở phòng đầu. Đan xen với những tiếng ngáy như sấm ấy là tiếng cười rúc rích và tiếng thở quyện với tiếng của da thịt chạm vào nhau. Bỏ qua tất cả những âm thanh của đêm khuya đập vào tai. Gã quì giữa sân, mặt ngẩng lên trời, tay cầm thẻ nhang đang cháy đỏ ở phía đầu lầm rầm khấn vái. Ngay trước chỗ gã đang quì là một cái ghế nhựa, trên có đặt lon sữa bò đựng đầy gạo cùng một cây nến đang cháy. Gió luồn lách qua phố phường, đùa giỡn với cây xoài phía đầu cổng khiến lá cây lay động xào xạc.

Gã khẽ dừng lại nhìn quanh. Tất cả tối đen. Chỉ có chỗ gã đang quì là sáng nhờ cây nến. Gió khiến ngọn lửa cũng ngả nghiêng chực tắt dụi. Gã thấy ớn ớn trong bụng. Nửa đêm nửa hôm mà quì lạy như này người ta tưởng gã điên còn đỡ. Chứ cỡ ma quỉ nhập vào hắn thì chỉ có rồi đời. Nhưng ... gã nhớ lại lời nói của lão chủ tiệm cầm đồ lúc chiều rằng nếu thành tâm và hứa sẽ cúng tạ thật hậu hĩnh thì sẽ không bị sao hết. Với việc đó, gã yên tâm nhắm mắt khấn vái lại từ đầu. Vừa rồi do thấy hãi trong bụng nên đang khấn dang dở ở đoạn nào gã cũng không nhớ nữa.

– Thiên linh linh, địa linh linh. Quỉ đầu to, quỉ đầu nhỏ linh ứng. Tên con là Ngô Đại Tài. Con ra trường lâu rồi nhưng không có việc làm ưng ý. Hôm nay con quyết định vận may rủi của cuộc đời là bước vào con đường đánh đề. Con thấy đây là con đường nhanh nhất để con có tiền và được sự trọng vọng của người khác. Lão chủ tiệm cầm đồ đã chỉ cách cho con. Với sự thành khẩn của mình, con xin mọi linh hồn có quyền năng trong trời đất xin hãy chứng nhận lòng thành của con và phù hộ cho con được toại nguyện. Nếu đạt được những điều như con mong muốn, hàng ngày con xin thắp nhang, cúng hoa quả cơm thịt vào lúc mười hai giờ đêm để lễ tạ. Rồi lâu lâu con sẽ đốt tiền vàng và hình những mỹ nhân nữa ạ.

Không hiểu sao trời đang gió nhẹ như vậy bỗng nhiên lặng thinh, im phắc sau khi gã lẩm bẩm khấn xong một hơi dài dằng dặc như vậy. Và cây nến đang cháy tự nhiên cũng tắt ngúm sau khi gió ngưng thổi.

Nhưng chỉ vài khắc thôi, gió lại nổi lên và mạnh hơn cả lúc trước. Gió luồn qua các tán cây, khe cửa tạo nên những tiếng rít nghe rợn người. Gã đứng tim, không dám thở trước những tiếng rít ấy. Và điều làm gã sợ muốn chết ngất ngay lập tức là cây nến bỗng nhiên cháy bùng lên rất lớn khiến cái bóng của gã đổ dài trên sân. Gió càng lớn thì ngọn lửa ở cây nến cháy càng to.

Sau hồi sợ đến nỗi không thở được, gã bỗng vái rối rít và nói như tua băng:

– Ôi, ôi. Con xin lạy tất cả Thiên thần, quỉ dữ, hồn ma bóng quế. Con xin thực hiện đúng tất cả những gì con vừa nói. Xin đừng hù con nữa. Hôm nay con vừa lấy được mấy triệu tiền trúng con đề đầu tiên nhưng các chủ nợ đã lột sạch rồi cho nên con chỉ có cây nhang thôi. Con xin hẹn đến ngày mai mà trúng lớn nữa thì con xin cúng nhiều thứ hơn ạ.

Cũng thật tài tình. Gã vừa nói xong mấy câu đó, tự nhiên quang cảnh xung quanh trở lại bình thường. Cây nến cũng không còn cháy to một cách bất thường nữa. Trong tư thế quì với cái đầu cúi gầm, gã len lén hé mắt ra nhìn xung quanh. Cành lá cây xoài khẽ lay động như những cái gật đầu hài lòng trước những gì gã đã hứa. Lập cập cắm được cây nhang vào trong lon sữa bò, gã ngồi đánh vật ra sân. Lúc này gã mới nhận ra đũng quần gã ướt đẫm. Gã nhăn mặt lại. Gã đã bị một phen sợ đến tè cả ra quần.

Cầm ly cà phê đá loãng toẹt lên uống đánh ực rồi đặt cái ly trở lại bàn nghe đánh cộp. Gã nhìn ra đường rồi lại nhìn vào phía trong quầy hàng tồi tàn và nhếch nhác của bà bu mập.

Cả quán chỉ có mình gã. Gã nhíu mày, tự hỏi bọn vẹt Hồng Kông đi đâu hết mà không thấy đứa nào lớ quớ qua đây. Dù không ưa gì đám choai con tinh vi đấy nhưng thực lòng mà nói lúc này gã đang rất nóng lòng chờ bọn chúng xuất hiện. Tất nhiên có lý do nên ruột gan gã cứ như bị ai dội nước sôi vào vậy. Nhờ nghe được câu chuyện của tụi nó hôm qua mà gã mới trúng được mấy triệu.

Hôm nay muốn “ghi” vài con nữa nhưng ... không biết nên chơi con gì và lúc này trong túi gã cũng chẳng còn xu mốc nào.

Tiếng bước chân lạch bạch của bà bu mập đi ra và hạ bàn tọa xuống cái ghế nhựa đối diện với gã. Trước cặp mắt chữ “a”, mồm chữ “o” của gã, bà mập nheo mắt, giọng kéo dài ra với vẻ ta đây biết tuốt.

– Lại hết tiền rồi phải không?

Gã chậc lưỡi, giọng lười nhác:

– Hôm qua trúng cái mánh nhỏ xíu bằng móng tay bu lột hết rồi còn gì.

Bà mập phẩy tay, cười cợt.

– Ây dà! Khỏi phải giấu bà bu già này đi, con ơi. Cái mánh nhỏ xíu đó đã giúp mày trả nợ gần hết rồi còn gì nữa.

Gã ngả người ra thành ghế nhựa, thở dài đánh sượt. Bà mập nhìn khắp người gã rồi hỏi một câu không ăn nhập gì tới chuyện hai người nói nãy giờ.

– Rồi mày tính sao?

– Tính sao là tính sao?

– Cái tụi choai con kia không tới đâu. Sáng sớm nay thấy tụi nó tụ tập ở đây chờ đợi nhau, sau đó kéo đi Đà Lạt mất đất rồi.

– Sao?

Nhổm người lên với vẻ hoảng hốt nhưng ngay sau đó gã buông người trở lại ghế. Chính tai gã hôm qua cũng đã nghe bọn vẹt ấy nói thế mà.

– Nè, từ hồi nào tới giờ đó. Hôm qua bu thấy số của mày bước vào cửa hên rồi đó!

– Sao ... sao bu nói vậy?

Gã lắp bắp hỏi lại trong khi người trân ra vì ngạc nhiên. Bộ dạng giống hệt của một kẻ bị bấm đúng yếu huyệt.

Bà mập cười cười trong khi mắt đong đưa:

– Mày tưởng bu mập này chỉ biết bán cái thứ cà phê loại nhất đứng từ dưới lên này thôi sao. Gì chứ coi tướng số bu làm được hết à.

– Vậy ...

– Khoái làm gì cứ làm đi. Đừng có bỏ lỡ cái số hên của mình.

– Nhưng ...

Nghe bà mập nói, đột nhiên trong đầu gã lóe lên một suy nghĩ. Ngồi thẳng lưng, gã nhìn vào mắt bà mập và nói rành rọt.

– Nếu bu khẳng định con đã bước vào cửa hên. Vậy cho con vay ít tiền đi.

Hứa danh dự, hôm nay trúng con sẽ chia cho bu năm mươi phần trăm.

Bà mập há hốc miệng nhìn thằng chuyên ghi sổ nợ của mình giây lâu rồi đột nhiên bà gật đầu cái rụp. Bà đưa ngón tay múp míp những thịt của mình chỉ thẳng vào mặt gã.

– Nói nhớ nghen, mày!

Gã giơ một cánh tay qua đầu.

– Con nuốt lời xe cán chết cả họ nhà con.

Bà mập nhăn mặt, phẩy tay.

– Mày thề ớn quá đi. Việc mày làm, một mình mày chịu đi. Lôi cả nhà vào làm chi. Họ vô tội mà.

Gã cười hề hề, tay gãi gãi gáy.

– Thề độc cho bu tin!

– Khỏi! Thế mày muốn mượn bao nhiêu? Nói trước, bu mập này không có nhiều tiền à.

Gã giơ một ngón tay lên. Giọng quả quyết.

– Một triệu. Tối chia năm mươi cộng một triệu này luôn.

Bà bu mập có vẻ suy nghĩ nhưng rồi gật đầu và lôi từ trong cạp quần ra một cái túi nhỏ bằng vải, miệng túi có dây kéo buộc túm lại.

Đưa ngón tay trỏ lên quệt vào cái lưỡi vừa thè ra, bà mập đếm những tờ tiền được xếp cẩn thận ở trong cái túi vải đó. Đếm đi đếm lại ba lần, bà mập chìa xấp tiền ra trước mặt gã.

– Đếm lại coi.

– Khỏi. Nãy giờ con thấy thương mấy tờ tiền này quá. Bu đếm chúng muốn nát bươm luôn vậy!

Cầm xấp tiền. gã đứng dậy đi thẳng ra ngoài cửa.

– Ê, thằng quỉ! Còn ly cà phê?

– Ghi sổ đi.

Ngồi nhìn dáng của gã biến mất ngoài cửa bà mập đột nhiên lẩm bẩm một mình.

– Mình có liều quá không vậy? Rủi nó thua hết số tiền đó thì sao? Ôi trời.

Không thể như thế được.

Bà mập vội vàng chắp hai bàn tay múp míp của mình lại, mặt hơi ngửa lên trần nhà mà khấn vái.

– Con vái chín phương trời ...

Dời khỏi quán cà phê bà mập, gã đi thẳng tới nhà Tiến “phe”. Có điều gì đó như thúc giục gã đến đó thật nhanh. Và số tiền bà mập vừa đưa đang nằm trong túi gã cứ nóng ran như hòn than đang cháy vậy.

Nhưng vào đến cửa nhà Tiến “phe” nhìn thấy hình hài gầy giơ cả xương sườn đang nằm gác chân lên thành ghế, chân kia đang được thằng Đụt xoa bóp gã bỗng chựng lại. Tới giờ gã mới lại nhớ ra rằng gã không biết mình nên “đánh” con số nào.

– Tới rồi sao không vào, chú em?

Tiến “phe” đã thấy gã qua tấm kính ở cái tủ trà kê sát tường. Vẫn nằm dài trên sofa, giọng y vang lên nghe ồm ồm.

– Ngồi ghế đi! Anh vừa pha ấm trà ngon lắm.

Gã chặc lưỡi rồi đi thẳng vào ghế salon đối diện với Tiến phe. Không biết ghi con gì thì lát nữa gã cứ nhắm mắt chọn đại một con vậy. Đêm qua gã đã thắp nhang xin được phù hộ rồi còn gì nữa. Hơn nữa chính bà mập cũng nói gã đang đứng trong cửa hên rồi, dù có ghi số nào thì gã cũng sẽ trúng thôi. Có khó gì đâu.

– Đúng là không khó gì thật. Lúc đó nghĩ tới chuyện trước giờ bà mâp chỉ có ra rả chửi vào mặt gã để đòi tiền nợ, vậy mà bỗng dưng hôm nay lại móc túi đưa cho gã mượn tới một triệu dồng. Đó chẳng phải là điều may mán đầu tiên sau khi gã bước chân qua ngưỡng cửa của cái số hên hay sao. Những luồng suy nghĩ trong đầu cứ lao đi vùn vụt và miệng gã phát ra âm thanh con số “01”. Hôm qua bắt đầu bằng “00” thì hôm nay gã sẽ cho bước lên một bậc, cũng là trùng với số tiền một triệu kia còn gì nữa.

Buổi khởi đầu của gã như thế nào thì buổi thứ hai cũng thế. Một triệu đồng vay của bà mập đã được nhân lên với con số bảy mươi vào buổi tối ngày hôm đó. Gã như không tin vào cọc tiền mà Tiến phe vừa đẩy về phía gã. Sau phút ngạc nhiên, như một kẻ đã rành rẽ trong việc chơi đỏ đen, gã rút luôn một triệu ra đặt trước mặt Tiến “phe” giọng kẻ cả.

– Lộc bất tận hưởng. Em biếu anh.

– Cám ơn thằng em.

Tiến phe nhếch mép cười sau câu cảm ơn. Trên khuôn mặt xương xẩu của y không lộ rõ trạng thái cảm xúc nào rõ rệt. Và cũng không thấy dấu hiệu của sự xót của. Chủ đề mà gặp vài thằng trúng mánh như gã thì có mà bán nhà rồi ra vỉa hè mà ở. Gã sung sướng ôm cọc tiền đứng lên. Chưa bước chân ra khỏi cái ghế, bỗng gã dừng lại, rút tờ một trăm ngàn ra đưa cho thằng Đụt.

– Đây. Anh “lại quả” cho thằng em.

Thấy tờ tiền, mặt thằng Đụt sáng quắc. Nó nhanh nhảu tiến lại cầm tờ tiền từ tay gã, giọng nó nghe cũng chịu chơi không kém gì kẻ đang cho nó tiền.

– Cám ơn ông anh.

– Chuyện nhỏ. Bye nhá.

Vẫy tay chào thằng Đụt, gã đi thẳng ra ngoài đường, leo lên chiếc xe hơi màu trắng tinh có gắn biển đề “Taxi”. Ngồi ở băng ghế sau như một ông chủ, gã búng tay nói địa chỉ mình cần đến. Tay lái taxi còn trẻ măng nhưng ánh mắt nhìn thì già đời. Liếc qua gương chiếu hậu, thấy ông khách ăn mặc nhếch nhác, lôi thôi đang ôm một cọc tiền trước bụng, tay này hiểu ngay thằng con giời vừa trúng mánh. Chắc chắn lát nữa sẽ được khoản tiền boa hậu hĩnh.

Quả đúng như vậy. Khi tay tài xế mở cửa xe rồi đứng gọn sang một bên cho gã bước xuống, hắn đã nhận được vài tờ polime màu xanh rồi.

– Nhậu một bữa cho đã nghen.

– Cám ơn anh Hai. Lần sau nhớ đi xe em nữa nghen!

Gã nhìn tay tài xế đang khúm núm cười với mình. Giọng gã bỗng đổi âm vực lên cao nghe như một mệnh lệnh.

– Giờ này ngày mai đón tôi ở chỗ vừa rồi nhé.

– Vâng, thưa anh Hai!

Nhìn bộ dạng hí hửng của tay tài xế, gã nhếch mép cười và đi thẳng vào trong quán cà phê của bà mập. Bà ta đang từ trong quầy te tái đi ra. Giọng kéo dài đầy sung sướng.

– Chèn ơi. Nhìn thấy mày bước xuống từ cái taxi đó, bu đã biết hết rồi.

Rồi bà mập nhìn nhanh xuống cọc tiền gã vẫn ôm trước bụng, hỏi rất nhanh trong khi nuốt nước miếng đánh ực.

– Nhiêu đó?

– Bảy mươi.

– Á ...

Bà mập kêu thét lên một tiếng hệt như con heo bị chọc tiết rồi sau đó bà ta ôm mặt và nhảy tưng tưng nhìn thật hài hước. Vừa nhảy vừa cười hệt như bệnh nhân trong nhà thương điên vậy.

– Ha ha ha. Sướng quá. Sướng quá đi. Trời ơi!

– Làm gì mà dữ vậy, bà bu. Nè!

Không cần phải đếm, gã chia đôi số tiền ra rồi lấy một nửa về phía bà mập.

– Tôi chia đôi, có dư thì bà cầm luôn. Khỏi đếm.

– Thật ... mày chia cho bu một nửa thật hả?

– Nhìn thì biết.

Không tin là gã sinh viên quèn chuyên ghi sổ trong quán của mình lại hào phóng chia đôi số tiền bảy mươi triệu nên gã nói gì bà mập cũng nghe theo.

Chẳng thèm đếm lại số tiền, bà mập áp chúng vào ngực. Mắt mơ màng.

– Ôi, thật như một giấc mơ.

Thảy trước mặt bà ta mấy tờ tiền khác, giọng gã mang hơi hướng của kẻ bề trên.

– Bà bu đi sắm cho tôi mâm lễ tạ đi.

– Sắm lễ?

Trước đôi mắt kinh ngạc của bà mập, gã thản nhiên gật đầu.

– Hôm qua tôi đã hứa là trúng lớn thì sắm một lễ thật to để tạ.

– Thiệt không?

– Thấy tôi nói dối bà bu chưa?

Vừa nói gã vừa đưa tay trỏ vào xấp tiền bà mập đang ôm trước ngực. Bà mập lắc đầu rồi tất tưởi đứng lên.

– Được! Được! Bu đi ngay. Coi quán giùm bu nha.

– Vậy pha giùm ly cà phê trước rồi hãy đi.

– Được có ngay đây!

Bà bu mập te tái quay người lại rồi đi về phía quầy pha cà phê cho gã. Bà ta không hề nhận ra rằng cách xưng hô của cái thằng mà bà ta vẫn chửi bới quát nạt mỗi khi đặt ly cà phê trước mặt gã đã thay đổi hoàn toàn.

Còn gã, gã nhận thức rất rõ từng lời mình nói. Ngay từ lúc ngồi vào băng ghế sau của chiếc taxi, gã đã cảm nhận rõ ràng vị trí của gã là ở đấy. Vị trí của một ông chủ.

Không biết do sức mạnh của sự cám nhận của mình hay như lời bà mập nói gã đã bước vào cửa của số hên, hay cũng bởi hàng đêm vào đúng 12h gã mang hoa quả thịt cá ra giữa sân thắp nhang khấn vái nên mỗi một ngày trôi qua là ngày tiền chảy vào túi gã nhiều lên theo cấp số nhân.

Chưa đầy hai tháng sau, gã không còn đi chiếc xe taxi màu trắng nữa mà chuyển sang ngồi băng ghế sau của chiếc BMW màu đen sang trọng và huyền bí. Và tay tài xế taxi lúc này đã là tài xế riêng cho gã. Một tay tài xế biết xu nịnh.

Việc ngồi ở một chiếc xe hơi đắt tiền đồng nghĩa với việc gã không còn ở trong căn phòng trọ có tám mét vuông bí rì ẩm mốc như một cái hang chuột nữa. Bây giờ gã đã là chủ một căn hộ chung cư dành cho những người có mức thu nhập khá.

Và đúng như lời gã đã tuyên bố với lão chủ tiệm cầm đồ. Gã đã chuộc cái xe đạp rệu rã của mình về và treo trên tường làm kỷ niệm. Hàng ngày nằm dài trên sofa, gã vẫn nhìn ngắm nó như nhìn ngắm kỳ quan thứ chín vậy. Mỗi lần như thế, cái thằng Ngô Đại Tài trong đầu gã lại vang lên câu nói đầy phấn khích:

“Ô, ô. Phải cảm ơn cái gợi ý sáng suốt của lão đấy. Lão phồn thực”.

Tự cho mình đặt một cái tên riêng cho lão chủ tiệm cầm đồ. Và tự cho mình vung tay chuộc con xe đạp cũ nát với giá năm triệu dồng. Gã tặc lưỡi khi dúi tiền vào tay lão phồn thực mà rằng:

coi đây như là quà hậu tạ.

Có tiền, có nhà, có xe hơi, có tài xế riêng. Nhưng hàng ngày sau khi đi ôm những khoản tiền từ các chủ đề, gã đều bảo tài xế đánh xe qua quán cà phê của bà bu mập. Gã đến quán như một điểm tập kết, mà cũng là để kiểm tra lại cái cảm giác thiêu thiếu một cái gì đấy. Cái sự thiêu thiếu mà nhiều đêm nằm chong mắt nhìn lên trần nhà gã vẫn không nghĩ ra được cụ thể nó là cái gì.

Mỗi lần tới quán, gã đều thả vào tay bà mập chục tờ polime màu xanh lá cây.

Thằng Ngô Đại Tài trong đầu gã lại chậc lưỡi nói rằng đây là phần thưởng cho hương vị của ly cà phê hạng bét nhưng ngược lại có sự xun xoe ngon ngọt của bà chủ mập. Bởi không biết từ khi nào gã đã quen nghe những giai điệu xu nịnh và tâng bốc của “con mụ” mà trước đây luôn gào miệng ra chửi rủa gã mỗi khi hết tháng mà gã chưa trả tiền nợ cho mụ.

Nghĩ lại cái thuở là thằng bần hàn, bị coi khinh như người ta nhăn mặt trước một đống gì đó có mùi khó chịu. Vậy mà cái “đống” đó giờ đã một bước lên xe có người phục dịch. Đi tới đâu mùi nước hoa đắt tiền tỏa tới đó. Hồi trước hai tuần liền gã vẫn mặc độc một bộ quần áo nhàu nát có được từ thời còn là sinh viên. Bây giờ một ngày gã thay tới hai bộ. Mà chất liệu tạo nên những bộ quần áo của gã không thể dùng máy giặt được, mà phải dùng tới máy giặt khô. Thì ai bảo đùng một cái gã nhiều tiền để phải xài đồ Italia đắt đỏ làm chi.

Cũng thật hài hước. Những cái miệng quen chửi thằng con giời nợ nần thì cũng những cái mồm ấy uốn éo vặn vẹo ba tấc lưỡi nâng bốc gã lên tận mây xanh hòng lấy lòng. Ờ, ai bảo hiện tại gã là kẻ giàu có làm chi.

Suy nghĩ cái sự đời thay đổi như lật bàn tay, có một cái bóng xuất hiện che lấp cả khoảng ánh sáng của gã. Bà mập xuất hiện với hành động hết sức nhẹ nhàng khi đặt ly cà phê xuống trước mặt gã.

– Bu pha loại đặc biệt đó.

– Ưm ...

Nghe cái âm thanh như của kẻ bị ngứa cổ ấy vang lên từ gã, bà mập cười một cái nhạt như nước ốc rồi lơn xơn đi vào trong. Gã cũng không buồn quan tâm tới thái đô của mình ra sao. Điều khiến gã bận tâm lúc này là đang tìm kiếm cho ra kết quả của việc gã thay “thiếu thiếu” thứ gì đó kìa.

– Đúng rồi!

Thiếu điều gã nhảy nhổm lên vì rốt cuộc tự bản thân cũng tìm ra đáp án. Một vầng mặt trời sáng chói lói đang hút ánh mắt của gã. Nàng trong trắng và kiêu sa vừa đi qua cửa quán.

Đấy. Điều gã thấy thiếu vắng trong cuộc sống sung túc của mình là nàng.

Không nói chính xác hơn ngay từ thưở nghèo kiết xác thì gã đã khát khao và mong muốn có được nàng rồi. Đóa hoa lung linh biết di chuyển, biết cười nói, luôn khiến cho cuộc sống vốn dĩ mang một màu xám xịt trở nên tươi sáng, tràn trề sức sống hơn.

Nhưng ... gã bần thần cả người. Có bao giờ nàng đặt chân vào trong quán tồi tàn của mụ mập này đâu. Trước giờ chỉ biết ngồi trong này nhìn nàng đi qua, đến đi đằng sau như một kẻ si tình ngớ ngẩn gã cũng chưa làm. Nói chính xác hơn là gã chưa đủ gan làm khi còn đói rách. Còn hiện tại thì gã thấy mình cuống quít cả lên, tay chân mới thừa thãi làm sao. Nhận ra nàng là người sẽ làm cho cuộc sống của mình mãn nguyện hơn nhưng gã thấy mình không thể tiếp cận được với nàng. Không lẽ chạy theo bắt chuyện làm quen? Lỡ lúc đó nàng quay lại nhìn gã bằng đôi mắt lạnh như nước đá và chửi gã là đồ vô duyên thì sao.

Không được. Giờ đã là một ông chủ có kẻ hầu người hạ rồi, gã không thể để mất mặt được. Nhưng ...

Thói đời cứ loắn quắn mãi một mối không giải quyết xong cũng bởi cái chữ “nhưng”. Gã đứng lên rồi lại ngồi xuống với vẻ khó chịu. Nhất cử nhất động của gã đều lọt hết vào đôi mắt như mắt cú vọ của bà mập. Bà thong thả đi ra, e hèm dóng dả cho gã biết trước.

– Hèm. Ờ, người gì đâu mà ... khách khứa vô đây đều khen hết đó.

Đang lúc rối trí vì người đẹp, gã không nhận ra lời nói đầy hàm ý của bà mập. Gã nhãn mặt, xẵng giọng:

– Nín giùm đi. Mỗi lúc cần tĩnh lặng để suy nghĩ thì phá đám không.

Bà mập không cười trừ rồi bỏ đi như lúc trước nữa mà đủng đỉnh ngồi xuống cái ghế cạnh gã. Giọng nói của bà cũng đủng đỉnh không kém:

– Nè, cậu Đại Tài. Để bu mập này nói cho nghe. Mười người khách thì cả mười đều khen nức nở đó. Cái cô gái mặc váy trắng vừa đi ngang qua đó.

– Cô ... cô ...

Gã tròn mắt nhìn bà mập mất vài giây rồi mới nuốt được nước miếng và túm lấy tay bà mập hỏi dồn dập.

– Cái cô gái đó đó. Bu biết cô ấy phải không? Đúng là bu biết cô ta mà. Đúng không?

Bà mập thong thả gật đầu. Gã không hay mình càng túm chặt hai bàn tay múp míp của bà ta, giọng thì hổn hển pha âm tiết của sự nài nỉ chứ không còn phách lối như kêu cà phê nữa.

– Ôi, vậy bu phải giúp con mới được. Giúp con quen cô ấy đi.

– Trời ơi, mấy cái chuyện trai gái này ...

– Bu giúp con thì con sẽ không quên ơn đâu. Bu biết Đại Tài này rồi còn gì.

– Bao nhiêu?

Câu hỏi ngắn gọn nhưng cũng khiến gã tỉnh ra đôi phần. Gã nhìn bà mập từ đầu tới chân rồi bất giác gã nhếch mép cười. Sau cái nhếch mép là xuất hiện ngay phong độ của một Ngô Đại Tài đang ngồi trên đống tiền. Gã rút từ trong bóp của mình ra một xấp những tờ tiền năm trăm nghìn rồi chìa ra trước mũi của bà mập.

– Đúng bản chất con buôn thì không thay đổi được! Nhiêu đây đủ cho bà đi thấm mỹ giảm béo chục lần đấy.

Bà mập nhìn thấy những tờ tiền polime mới cứng, tức khắc mắt sáng rỡ, miệng nuốt nước miếng ừng ực.

– Hê hê. Được, được. Chỗ thân quen, bu sẽ giúp cho.

Vừa nói bà mập vừa đưa tay ra định tóm lấy xấp tiền nhưng gã nhanh hơn, khẽ di chuyển cánh tay để những tờ tiền như miếng mồi khiến cho bà mập thèm nhỏ dãi.

– Phải đảm bảo được nàng là của tôi!

– Tất nhiên rồi! Con nhỏ đó ham cặp với những thằng giàu có lắm.

Nói xong câu đó cũng là lúc những tờ tiền nằm gọn trong tay bà ta. Cũng không cần ngồi thêm phút nào nữa, bà mập đứng lên te tái đi ra ngoài cửa.

– Này, bà đi đâu vậy?

– Thì đi kiếm nàng về cho cậu chứ đi đâu.

Gã mỉm cười nhìn dáng người thon thả gợi cảm của nàng. Bà mập quả là con người có tài. Nói năng là của gã, một câu thôi là điều đó đã trở thành sự thật. Mà bà ta còn nói gì nữa nhỉ? Nói gã là một đại gia trẻ tuổi nữa chứ. Đúng là như thế. Từ khi bước chân vào trò chơi mang đầy vận may của mình giữa cuộc đời với sự ngô nghê, không biết tính toán ra sao thì bây giờ khi đã trở thành đại gia, không chỉ là một kẻ chỉ biết chạy đến nhà Tiến “phe” để ghi những con số mà gã đã biết tính toán sau những giấc mơ mỗi đêm hoặc những điềm báo mang những con số huyền bí. Thì bây giờ gã đã là chủ đề lớn và còn là một tay chuyên ghi cá độ. Những trận cá độ bóng đá giúp gã ôm hàng đống tiền có in chữ “dollars”.

Thu về nhiều hơn những gì ngày xưa gã từng mơ mộng. Gã không còn ở căn hộ chung cư cao cấp nữa mà chuyển hẳn sang ở một biệt thự trong khu đô thị cao cấp của thành phố. Nơi đây có đầy từ sân tennis tới hồ bơi, có rạp chiếu phim với những thiết bị hiện đại nhất, có khu mua bán kiêm trung tâm giải trí chỉ cần nàng muốn gì là cả hai ngồi lên xe hơi có tài xế lái và chạy đến nơi muốn đến. Từ khi có nàng, có nhà ở giữa nơi tiện nghi hệt thiên đường, gã ít khi quay trở lại quán của bà mập, cũng không còn nhớ tới một tên chủ đề Tiến “phe” đã từng mang lại rất nhiều tiền cho gã. Đơn giản bây giờ Tiến “phe” chỉ là một con tép. Còn gã là một con cá mập và khắp thành phố này ai cũng biết huyền thoại về gã. Đúng! Gã trở thành huyền thoại trong giới người ham mê những con số huyền bí và trò chơi may rủi với số phận.

Trái chiều với việc phất lên như diều gặp gió của gã là những kẻ đang từ có tiền, có nhà cửa đàng hoàng nay bỗng chốc tay trắng và trở thành kẻ lang thang không nhà không cửa. Gã đã ngồi trong chiếc BMW đen nhánh của mình nhìn tay tài xế riêng của mình đến lấy sổ đỏ và chìa khóa ngôi nhà năm tầng giữa phố từ tay một kẻ thua cá độ. Nàng ngồi bên cạnh mơn trớn, vuốt ve khiến gã càng cảm thấy khoan khoái và muốn có ngay cảm giác được hòa tan vào trong nàng, cùng nàng đi đến tận cùng của đỉnh lạc thú. Gã mở cửa kéo tay nàng ra khỏi xe và đi thẳng vào trong ngôi nhà mà mấy phút trước còn thuộc về người đàn ông đang có gương mặt rầu rĩ, chán đời kia.

Vừa tới cổng, gã đã bị làm phiền bởi một người phụ nữ trẻ và một thằng bé lên năm. Người phụ nữ ôm chân gã kêu gào van xin gã đòi trả lại ngôi nhà cho mình. Gã chau mày. Gã đâu có dí dao vào cổ để cướp giật ngôi nhà đó đâu nhỉ?

Là do chồng của cô ta gặp vận đen thôi chứ. Quay người ra hiệu cho tay tài xế kéo người phụ nữ ra khỏi chân mình, gã lấy chìa khóa mở cổng đi thẳng vào ngôi nhà. Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, bỏ mặc tiếng kêu khóc của người phụ nữ, đứa bé trai và cả kẻ đen đủi trong trò chơi cá độ.

Gã vồ vập lên khuôn mặt đầy son phân của nàng. Còn nàng, như một kẻ chuyên nghiệp, nàng cởi váy của mình rồi chỉ sau vài thao tác, áo quần của gã đã mỗi thứ một nơi. Giữa phòng khách có đầy đồ chơi của trẻ con, hai thân người trần truồng xoắn xít lay nhau trong sự hoan lạc và những tiếng thở của da thịt.

Nàng và trò chơi mà gã đang là kẻ cầm đầu như một thứ bùa mê, như một chất gây nghiện khiến gã không thể nào chịu đựng được nếu thiếu. Sau những hoan lạc với thân thể kiều diễm chứa đựng một sức chịu đựng vô biên cho nhu cầu không giới hạn của gã, gã vùi đầu vào ngực nàng tìm kiếm những giấc mơ để sáng hôm sau, gã ngồi tính toán những con số, ôm lấy tờ báo ghi ngày giờ những trận đấu để đặt ra cho mình những con số nhất định cho trận cá độ. Đến khi lấy hết những kết quả, gã lại đưa nàng lên sàn nhảy, không uống loại rươu đắt tiền đã trở nên nhàm chán, gã và nàng lại chơi trò chơi của cơ thể và cùng trao nhau những nụ hôn chứa đựng chất bột khi hồng, khi xanh đã được nghiền nát giữa hàm răng của một trong hai người. Sau đó là bia. Cả hai dội bia lên người và cùng nhau “bay” giữa sàn, vung tay cho những kẻ có mặt những viên thuốc nén để chúng hô hào hưởng ứng những trò thác loạn của gã và nàng.

Trong sàn nhảy nổi tiếng ở thành phố này, gã là một ông hoàng. Gã chỉ không làm chủ sàn nhảy vì gã không thích quản lý, gã chỉ khoái vung tiền cho kẻ làm chủ nơi đây để kẻ đó phải phục tùng, phải khúm núm chiều chuộng và để gã làm tất cả những gì gã muốn, kể cả việc làm tình với nàng ngay giữa nơi lấp lóa ánh đèn màu và nhạc nhẽo ầm ĩ. Và sức hút của đồng tiền và những viên thuốc quả là vô bờ bến. Đêm nào có mặt gã, tức khắc nơi đây trở thành động lắc. Đúng nghĩa của từ “động”. Sự hào phóng của gã đã lôi kéo được những kẻ khác cũng sẵn sàng thác loạn và làm những việc của hai người mà chỉ diễn ra ở nơi phòng riêng. Vậy mà dù không làm chủ, gã cũng có cái tên do mọi người tôn vinh:

Vua động.

Cũng từ khi nào, gã không còn thắp nhang cúng bái nữa mà giao hẳn việc đó cho tay tài xế lúc này ở luôn một phòng nhỏ trong biệt thự của gã. Tay tài xế này không khác gì một con chó chuyên nghe theo lệnh chủ và hàng đêm thì có nhiệm vụ canh giữ ngôi nhà đầy những thứ có giá trị. Nhưng những con chó thực sự thì luôn trung thành. Còn con ngưới thì khi đã có được sự tin tưởng thì thường nảy sinh những ý tưởng không tốt đẹp.

Được gã giao tiền để hàng ngày mua lễ thắp nhang, ban đầu tay tài xế còn mua đầy đủ và cứ mười hai giờ đêm lại bày biện ra giữa sân xì xụp khấn vái.

Nhưng dần chuyện đó thưa đi và họa hoằn lắm, khi mà gã kiểm tra thì mới có chuyện cúng bái còn không thì thôi. Số tiền đó hắn bỏ túi riêng một cách lặng lẽ.

Hắn hiểu bây giờ gã chủ của hắn đang say sưa trong men chiến thắng, đang vùi đầu vào ngực của cô ả có thân hình quyến rũ mà hưởng thụ nên đâu còn thời gian và tâm trí nào mà đi kiểm tra vụ cỏn con này.

Cái lịch làm việc của một đại gia giàu có quá kín để có thời gian rảnh dù chỉ một giây để nhận ra những điều khác biệt trong ngôi nhà của mình. Từ chị người làm đến tay tài xế. Cả hai đã trở thành một cặp và họ không mất nhiều thời gian để phục vụ ông bà chủ của mình ngoài việc đánh xe đưa họ tới những nơi mà họ muốn. Vì vây thời gian mà ông bà chủ trẻ tuổi của mình nằm trong phòng riêng, cũng là lúc họ thu xếp được vài món lặt vặt có giá trị trong nhà và sau đó quay trở về phòng của tay tài xế ở ngay cạnh gara để yêu nhau như thể ông chủ trẻ yêu cô nàng của mình vậy.

Gã cũng không hề nhận ra được rằng, cái việc mình đang làm không phải là việc mà mọi con người trong xã hội đều làm. Đầu óc gã mê muội với những lạc thú trần gian và cũng không hề nhớ đến những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại sau mỗi lúc ân ái cùng nàng. Nhưng sự lặp đi lặp lại bao giờ cũng có hiệu quả rất lớn.

Lúc này gã đang ngồi trên giường và thở dốc trong khi mồ hôi túa ra khắp người. Nàng vẫn đang nằm bên cạnh, cái mền đắp ngang bụng để hở bộ ngực căng tròn nhấp nhô theo nhịp thở trong giấc ngủ.

Đứng trước mặt gã là một người đàn ông có gương mặt xương xẩu, mắt sâu hoắm, tóc tai bết bát vào nhau và áo quần nhăn nhúm, xộc xệch bốc ra thứ mùi khủng khiếp. Người đàn ông đó đứng im, nhìn thẳng vào mặt gã như đang muốn đọc xem trong cái đầu gã đang diễn ra những suy nghĩ gì.

Gã nuốt nước miếng khi quay lại nhìn nàng vẫn đang say sưa trong giấc ngủ.

Dường như có điều gì đó vui thú lắm nên nàng còn khẽ bật cười.

– Chỉ là một giấc mơ.

– Đúng rồi. Là một giấc mơ.

Gã giật mình quay phắt lại nơi vừa phát ra tiếng nói. Gã không nhận ra từ trước là người đàn ông lạ mặt đã đứng trong phòng ngủ của mình từ lúc nào.

– Này, ông vào đây bằng cách nào vậy? Nhà tôi có thiết bị chống trộm mà!

– Nếu là người làm ra những thiết bị ấy, tôi có thể vào bất cứ lúc nào tôi muốn!

– Ông ...

– Xin tự giới thiệu. Tôi là Nghiên. Người quen của cậu đấy, Ngô Đại Tài.

– Ông quen tôi sao?

Gã hỏi trong khi đang cố lục soát lại bộ nhớ của mình xem đã gặp người tên Nghiên chưa. Không! Gã chỉ thấy một gương mặt nhợt nhạt, lạnh lùng như của Nghiên, nhưng gã không tìm thấy thời điểm gã đã gặp Nghiên và gặp trong tình huống nào nữa. Gã chỉ thấy gương mặt của Nghiên thật quen. Quen lắm. Như thể hàng ngày gã vẫn nhìn thấy vậy.

– Vẫn chưa nhớ ra được sao?

Đúng là gã không thể nào nhớ nổi đã gặp người đàn ông tên Nghiên này ở đâu nữa! Rõ ràng gã chưa hề gặp ông ta lần nào. Nhưng gã tư rên lên trong đầu rằng khuôn mặt của Nghiên rất quen thuộc đối với gã.

– Không nhớ cũng không sao!

– Tôi thấy cũng không cần phải nhớ làm gì. Giữa tôi và ông không có sự liên quan nào hết!

Nhìn ra ngoài cửa phòng vẫn đóng kín, gã cao giọng:

– Mời ông biến ra khỏi nhà của tôi. Và đừng bao giờ quay trở lại nữa.

Nghiên không hề dao động trước thái độ hợm hĩnh và coi thường người khác của gã. Ông ta khẽ nhếch một bên mép để âm thanh thoát ra ngoài:

– Tôi e rằng nếu mình không quay trở lại thì có người sẽ hối hận.

– Ông hãy đi tìm người mà trao cái sự hối hận vớ vẩn của mình. Còn bây giờ, mời ông biến cho.

Nghiên nhìn vẻ mặt khó chịu của gã nhưng gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì. Mặc dù lời tiễn khách của gã không mang hơi hướng của sự lịch sự nhưng cũng không làm cho Nghiên dời gót. Ông ta đứng như chôn chân một chỗ.

Sau khi buông ra những lời khó nghe, gã định bụng sẽ nằm luôn xuống cạnh nàng nhưng thấy Nghiên vẫn đứng im, gã bực mình nhảy ra khỏi giường. Tới trước mặt Nghiên, gã gằn giọng:

– Mời ông biến giùm đi!

– Cậu nghĩ tôi đến đây để làm gì?

– Còn làm gì giữa đêm hôm như này. Nhà tôi có rất nhiều thứ đáng để chôm đấy.

– Nhìn tôi giống một tên ăn trộm lắm sao?

Gã nhướng mắt định buông một câu gì đó nhưng không hiểu sao gã lại cúi xuống nhìn Nghiên từ chân lên đến đầu. Quần áo của Nghiên cũ nát nếu không muốn nói là tơi tả. Nhưng gương mặt lạnh lùng không cảm xúc với cái nhìn chòng chọc của ông ta cho thấy ông ta không phải loại người đột nhập vào tư gia nhà người khác để chôm chỉa.

Tự nhiên gã buột miệng:

– Giống một thằng ăn xin thì đúng hơn.

– Cậu có nghĩ cách đây gần hai năm, bộ dạng của cậu cũng giống như tôi.

Cũng không khác gì một thằng ăn xin vận may giữa cuộc đời.

Gã nhìn trân vào gương mặt của Nghiên. Tại sao ông ta lại biết được hai năm trước gã nghèo kiết xác nhỉ? Mà được nhắc gã mới nhớ ra, ngày trước trông gã không khác gã Nghiên bây giờ. Nhìn cũ nát, nhàu nhĩ.

Quay người đi về phía đầu giường lấy cái bóp để chỗ bàn trang điểm của nàng, gã lôi ra một xấp tiền ước lượng khoảng năm triệu, chìa về phía Nghiên:

– Cầm lấy và biến đi!

Ngược lại với suy nghĩ của gã, Nghiên không cầm tiền gã đưa mà chỉ đứng nhìn với ánh mắt lạnh lùng.

– Cậu nghĩ tôi cần số tiền này sao?

– Thế ông muốn bao nhiêu?

– Cậu thực sự muốn biết tôi cần gì?

Gã cau có xẵng giọng trước kiểu à ê không muốn biến ra khỏi nhà mình của Nghiên.

– Nào, ông cần gì thì nói phứt ra. Bố thí được cái gì tôi bố thí luôn.

Nghiên chăm chú nhìn vào mặt của gã. Hồi lâu sau ông ta lên tiếng, giọng lạnh lùng y như ánh mắt của mình vậy.

– Tôi muốn quần áo, cơm gà, xôi nóng, trái cây, rượu và cả những cô gái xinh đẹp nữa.

– Hố hố hố ...

Gã nhìn Nghiên rồi dường như không nhịn được nữa, tràng cưới thoát ra khỏi cổ họng gã nghe đến chối tai. Dứt cơn cười, gã nhếch mép mỉa mai Nghiên.

– Tiên sư khỉ. Không có tiền mà đòi hỏi lắm thứ thế. Xơi cỗ ngon lại còn đòi cả gái đẹp. Này, giống cuộc sống của đại gia quá nhỉ.

Gã ghé sát vào người Nghiên, hạ giọng châm biếm.

– Ông nghĩ mình là ai? Vua ăn mày hả?

– Tôi là ai cậu biết rồi đấy.

Đột nhiên gã thôi cười, dúi xấp tiền vào tay Nghiên, gã đanh giọng:

– Cầm lấy và biến đi. Tôi không có nhiều thời gian để cù nhây với ông!

Nhưng vừa dúi xấp tiền vào tay Nghiên, đột nhiên gã giật nảy người vội rút tay về và lùi lại phía sau vài bước. Vừa rồi, khi chạm vào người ông ta dù có khoảng cách của những tờ tiền mới cứng nhưng gã vẫn cảm nhận thấy rõ bàn tay gã như vừa chạm vào khối nước đá lạnh giá. Không hiểu sao, sống lưng của gã đột nhiên lạnh toát và nhói buốt.

– Ông ...

– Tốt nhất cậu nên cho tôi những gì tôi vừa nói.

– Tại ... tại sao tôi phải hầu hạ ông những thứ đấy. Cứ cầm lấy tiền và lượn ra ngoài phố. Chỗ này đủ ông ăn một bữa no và kêu một em đến phục vụ cả đêm.

– Tôi không cần tiền.

Gã trố mắt nhìn Nghiên như một vật thể lạ. Ở đời có kẻ cần ăn cằn hưởng thụ mà sao lại không cần tiền nhỉ. Có tiền mới có được những thứ đó chứ. Gã nói điều mình suy nghĩ với Nghiên với thái độ bỡn cợt, mỉa mai. Như từ lúc mới có mặt trong phòng, ông ta không hề tỏ thái độ nào dù là một cái mím môi bất mãn. Vẫn đứng đúng một chỗ, ông ta lên tiếng trong khi dường như môi không hề mấp máy.

– Cậu đã hứa là sắp cơm nước và có người phục vụ cho tôi. Tôi không cần tiền này của cậu.

– Tôi hứa á?

– Đúng thế!

– Tôi hứa bao giờ nhỉ?

– Cậu hãy nhớ lại vì đâu cậu được giàu có như bây giờ thì lúc đó cậu sẽ nhớ ra lời hứa với tôi.

– Tôi giàu vì tôi có được vận may!

Nói xong gã ngước lên nhìn Nghiên nhưng lúc này, trong phòng chỉ còn lại một mình gã. Nơi Nghiên vừa đứng là một khoảng trống dẫn ra tới cửa phòng.

Gã chau mày rồi xoay người tứ phía tìm kiếm, gã chạy ra mở cửa phòng rồi hết nhìn phía trước, phía sau cánh cửa rồi gã đi vào trong phòng cúi nhìn gầm giường. Tất cả đều không có bóng dáng hay dấu vết của Nghiên.

– Quái nhỉ! Lão ta biến đâu mà nhanh thế?

Mãi tìm lão già quái đản có gương mặt lạnh như nước đá, gã không để ý thấy nàng đã thức dậy từ lúc nào và đang ngồi trên giường nhìn gã như nhìn một vật thể kỳ dị nhất trên trái đất này.

– Anh đang làm cái gì vậy?

– Tìm lão già.

– Lão già nào?

– Thì lão già vừa đứng trong phòng nói chuyện với anh chứ ai. Tên lão là Nghiên.

Vừa nói gã vừa ngồi xuống giường với gương mặt cau lại. Mắt gã nheo lại vì cay và sự bực bội nổi lên khiến gã tung mền lên và nằm xuống giường, giọng xẵng lè.

– Mặc xác thằng điên. Ngủ!

Nàng ngơ ngác hết nhìn xung quanh phòng rồi nhìn gã. Gã kéo nàng nằm xuống cạnh mình và nhắm mắt ngủ tiếp. Nhưng hình ảnh của Nghiên cứ chập chờn khiến gã không sao ngủ được. Gã xoay xở trên giường một cách khó chịu.

Như thể dưới đệm của gã có cá ổ kiến lửa và chúng cứ trồi lên giơ càng châm vào người gã vậy.

Sự khó chịu của gã lây cả sang nàng. Muốn ngủ tiếp nhưng thấy gã cứ trở mình sột soạt bên cạnh rồi chép miệng khó chịu, cố dỗ cho mình ngủ tiếp cũng không được. Nàng lên tiếng, không mang âm hưởng hờn dỗi nữa mà pha âm sắc của sự khó chịu.

– Anh không nằm yên được à?

– Không!

Giọng gã đáp lại cũng xẵng lè. Nàng nhăn nhó.

– Nhưng em rất muốn ngủ.

– Ngủ đi. Ai cấm.

Nàng chống tay nhổm người dậy chiếu tia nhìn bực bội vào mặt gã. Từ ngày bà mập tìm nàng và ca ngợi gã trước mặt nàng, nàng chấp nhận yêu gã như yêu một chàng hoàng tử lâu nay bỏ đi chu du thiên hạ, giờ mới quay về tiếp quản lâu đài giàu có, nàng luôn được gã chiều chuộng, cung phụng và chưa bao giờ gã lớn tiếng với nàng chứ đừng nói tới thái độ và giọng nói gắt gỏng như lúc này.

– Ngủ à? Anh bảo tôi ngủ mà anh thì cứ nằm bên cạnh xoay qua trở lại.

Nàng nằm uỵch xuống giường, kéo mền đắp ngang ngực.

– Đến ông cố tôi cũng chẳng ngủ được nữa là tôi.

Thấy nàng nổi cáu, gã chợt nhận ra vì một lão già ngớ ngẩn nào đó mà bỗng dưng gã mất ngủ và còn khiến cho nàng bực mình nữa chứ. Nghĩ thế, gã luồn tay vào trong mền ôm nàng vào người, giọng mơn trớn.

– Cưng không thương anh thì thôi. Để anh ru cưng ngủ ha.

Được gã xuống nước dỗ ngọt, nàng làm bộ hẩy tay gã ra, giọng chưa hết bực bội.

– Thôi khỏi. Để tôi thức như này tới sáng mai cho mắt sưng lên, thâm xì lại như xác chết.

– Ây da, cho anh xin lỗi. Anh đền cưng nha.

– Đền nỗi gì? Chửi người ta xong quay ra leo lên người mà cưỡi luôn được sao?

– Cưng cứ chửi anh đi. Anh biết là cưng yêu anh mà.

Vừa nói, gã vừa cúi xuống ngực của nàng và đặt lên đó những nụ hôn dài trong khi bàn tay đang đặt ở eo thì bắt đầu lần xuống phía dưới.