Hồi 1

...

Trời đã hửng sáng, vầng bán nguyệt treo nghiêng trên trời tây.

Buổi sáng cuối thu, khí hậu lạnh buốt.

Một người trung niên mặc áo bào đen, đầu đội mũ nỉ, tay xách một chiếc rương gỗ sơn đỏ viền vàng dài cỡ thước tám và rộng một thước, dày không đến năm tấc, trông rất gọn gàng xinh xắn.

Lúc này sương mù còn dày đặc, trên đường phố chưa có người qua lại.

Người áo đen khi đi đến gần một cửa phủ cao to, bỗng thả chậm bước, ngoảnh nhìn phía sau, rồi vén vạt áo lên, giấu chiếc rương vào dưới vạt áo.

Trên lầu cổng cao to của nha phủ Lục Châu này có treo hai ngọn đèn gió, lúc này vẫn còn cháy sáng, một trái một phải đứng nghiêm trang trước cửa phủ.

Một tổ trưởng tuần phòng lưng đeo trường đao không ngừng đi qua đi lại.

Người áo đen bỗng thụp xuống, đi nhanh đến bên con sư tử đá ở phía tây cửa phủ, rón rén đặt chiếc rương gỗ xuống, quay người bỏ đi.

Người này hành động rất nhanh nhẹn, hiển nhiên là người có võ công.

Lúc này trời còn chập choạng tối, lại thêm người áo đen hành động nhanh nhẹn, ba lính canh trước cửa phủ không hề phát giác, mặc dù con sư tử đá chỉ cách cửa phủ chỉ hơn một trượng.

Vào lúc giữa trưa, người áo đen lại xuất hiện tại Quảng Tiên các, một tửu lâu lớn nhất trong phủ thành Lư Châu.

Giờ đây đã có thể thấy rõ tướng mạo của người áo đen này, y tuổi ngoài bốn mươi, dáng người tầm thước, gương mặt gầy gò nhưng đôi mắt sáng quắc.

Y một mình ngồi tại chiếc bàn bên cửa sổ lầu hai, nhưng lại có đến hai chiếc ly và hai đôi đũa, hiển nhiên là y đang chờ đợi ai đó.

Rượu và thức ăn đã được mang đến từ lâu, nhưng vẫn chưa có ai đến.

Người áo đen như chờ sốt ruột, chau mày, bắt đầu ăn uống một mình.

Giờ ngọ, tửu lâu không còn bàn trống, lúc này đã vơi khách hơn nửa phần.

Người áo đen tửu lượng chẳng kém, một cân rượu thượng hảo hạng đã uống cạn không còn một giọt.

Y lại gọi thêm một ấm rượu nữa, đứng lên xoa xoa tay, lại ngồi trở xuống.

Mùi vị chờ đợi thật khó chịu, nhất là chờ đợi một người không giữ giờ giấc.

Nhưng người áo đen dường như có nỗi khổ chẳng thể không chờ đợi, cho dù hết sức sốt ruột, nhưng không dám rời khỏi.

Sáu bảy mươi chiếc bàn giờ chỉ còn lại hai ba bàn có người, bảy tám gã phổ kỵ cũng uể oải ngồi xuống ghế ngáp dài.

Người áo đen thở ra một hơi dài, ngồi dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Y vừa nhắm mắt, một cậu bé tuổi chừng mười ba, mười bốn, vẻ như khiếu hóa bỗng đi nhanh đến, ngồi xuống đối diện, cầm ấm rượu lên tự rót vào ly.

Người áo đen cảnh giác rất cao, tiếng rót rượu tuy hết sức khẽ, nhưng y lập tức phát giác, rướn thẳng người vung tay chộp lấy ấm rượu, lạnh lùng hỏi :

– Ngươi là ai?

Tiểu khiếu hóa toét miệng cười :

– Huynh đài họ Tô, tiểu tự Bách Khôi phải không?

– Không sai!

– Tốt lắm, vậy hãy bỏ tay ra trước đã!

Tô Bách Khôi thở phào :

– Các hạ là...

Hiển nhiên y bị người nói đúng danh tánh, không dám khinh thường nữa, lời nói cũng khách sáo hơn, đồng thời tay cũng buông ấm rượu ra.

Tiểu khiếu hóa rót rượu đầy ly, đặt ấm xuống nói :

– Huynh đài có biệt hiệu là Thảo Thượng Phi phải không?

Tô Bách Khôi ngạc nhiên :

– Sao các hạ biết?

Tiểu khiếu hóa thấp giọng :

– Vật huynh đài mang đến, bọn này đã nhận được rồi!

– À, các vị đã kiểm lại chưa?

– Rồi!

– Có thiếu gì không?

– Không! Cũng xin báo với Tô huynh, chúng tôi đã đồng ý nhận vụ giao dịch này!

Tiểu khiếu hóa cầm ly rượu lên, một hơi uống cạn, nói tiếp :

– Tô huynh về phúc đáp với quý đông chủ, vậy là việc đã thỏa thuận, quý đông chủ hãy ngồi chờ tin lành, nội trong ba tháng bọn này sẽ mang thủ cấp đến. Đa tạ chung rượu này, huynh đệ xin cáo từ!

Đoạn liền đứng lên, quay người bỏ đi.

Tô Bách Khôi chau mày :

– Các hạ, xin tạm dừng bước!

Tiểu khiếu hóa chững bước, ngoảnh lại cười hỏi :

– Tô huynh còn gì dặn bảo nữa chăng?

– Vật đã nhận được, chúng ta cũng nên làm thủ tục mới phải. Tại hạ đã trao cho các vị số châu báu trị giá đến mấy ngàn vạn lạng bạc, đâu phải là nhỏ, chả lẽ chỉ bằng mấy câu nói của huynh đệ là kể như hoàn tất ư?

Tiểu khiếu hóa chầm chậm ngồi trở xuống, lại rót lấy một ly rượu rồi nói :

– Quen lạ như nhau, chúng tôi có thể không nhận vụ giao dịch này, nhưng một khi đã nhận thì đó tức là việc của chúng tôi, nếu không xong, nguyên vật hoàn trả, một đồng tiền cũng không thiếu. Nhưng có điều, từ trước đến giờ chúng tôi chưa hề hoàn lại một vụ nào cả.

– Điều ấy tại hạ tin, nhưng...

– Tin là được rồi, chả lẽ còn muốn chúng tôi viết biên nhận hay sao?

– Tiểu huynh đệ, tại hạ quả có ý đó, đây là số tiền lớn, nếu trong tay tại hạ không có chút bằng chứng gì, biết nói năng làm sao với người xuất tiền đây?

– Tô huynh cũng là người thường xuyên đi lại trên giang hồ, hành nghề như chúng tôi không bao giờ để lại cán trong tay kẻ khác. Thú thật, Tô huynh thấy đây cũng không phải là mặt thật của tại hạ.

Tô Bách Khôi chú mắt nhìn, thấy trên mặt tiểu khiếu hóa đầu dầu mỡ, cho dù y không đeo mặt nạ da người thì cũng chẳng thể nhìn rõ mặt thật, bất giác chau mày nói :

– Tiểu huynh đệ, điều này tại hạ cũng biết, nhưng tiểu huynh đệ...

Tiểu khiếu hóa cười tiếp lời :

– Tô huynh thấy tại hạ tuổi nhỏ lời nói không trọng phải không? Tô huynh hãy nghỉ kỹ xem, nếu tại hạ không đủ cân lượng, tổ chức có phái tại hạ đến đây không?

Tô Bách Khôi nhẹ gật đầu :

– Thôi thì thủ tục miễn, nhưng cho biết danh tánh hẳn được chứ?

Tiểu khiếu hóa ngẫm nghĩ một hồi :

– Tô huynh đã nhất quyết muốn biết thì hãy về bẩm lại với quý đông chủ là đã gặp Huyết Thủ Tiểu Tam là được rồi!

– Tiểu huynh đệ chính là Huyết Thủ Tiểu Tam ư?

– Tô huynh đánh được tấc lấn trước tại hạ đã là phá lệ rồi! Thôi tại hạ đi đây, hẹn tái ngộ!

Dứt lời, tiểu khiếu hóa chẳng màng đến Tô Bách Khôi nữa, đứng lên nhanh bước bỏ đi.

Tô Bách Khôi còn định ngăn cản, nhưng chợt thấy trên ấm rượu có để lại một dấu bàn tay rõ rệt, bất giác sững sờ, lời đã đến cửa miệng lại nuốt trở xuống.

Không hề thấy đối phương vận công mà đã để lại dấu bàn tay trên ấm rượu, đó chẳng phải là điều dể dàng, Tô Bách Khôi tự biết mình không sao làm được.

Đây chính là bằng chứng.

Tô Bách Khôi gọi điếm tiểu nhị đến, thanh toán tiền ăn và mua luôn cả ấm rượu.

Rời khỏi Quảng Tiên các, Tô Bách Khôi đi thẳng về điếm Tam Anh, lập tức chuẩn bị lên đường. Thì ra y cũng là từ nơi khác đến đây phó ước.

Ngựa ra khỏi thành Lư Châu, ra roi phóng đi như bay.

Một mạch vượt qua hai mươi mấy dặm đường, ngựa đã toát mồ hôi, Tô Bách Khôi mới nhẹ siết dây cương, cho ngựa đi chậm lại.

Lúc này y mới bắt đầu suy nghĩ, vì sao phải chọn địa điểm là Lư Châu? Vì sao lại phải mang rương châu báu ấy đến để ở bên con sư tử đá trước cửa nha phủ Lư Châu?

Vạn nhất rương châu báu trị giá mấy ngàn vạn lạng bạc đó bị kẻ khác phỗng tay trên hay ngẫu nhiên bị nhặt mất thì sao? Vậy chẳng phải quá mạo hiểm ư?

Huyết Thủ Tiểu Tam có thân phận thế nào? Từng tuổi ấy mà y đã luyện thành võ công cao cường đến vậy ư?

* * * * *

Từ Châu, thành trì cổ kính, Sở Bá Vương Hạng Vũ từng kiến đô tại đây.

Là một vùng đất nằm ở nơi hiểm yếu, nên Từ Châu hết sức phồn thịnh, dân cư sầm uất.

Tô Bách Khôi đi thẳng đến Bửu Thông tiêu cục trong thành Từ Châu.

Ba tiêu cục trong thành Từ Châu, Bửu Thông tiêu cục thuộc hạng trung bình, quy mô không lớn, kể cả Tổng tiêu đầu chỉ có ba mươi mấy người.

Tổng tiêu đầu Vạn Chấn Sơn cũng chẳng phải một nhân vật có tiếng tăm lớn, tính tình bảo thủ, không thích khuếch trương, như chỉ cần kiếm được miếng ăn qua ngày là đủ.

Tô Bách Khôi như rất quen thân, vừa bước vào cổng đã có người đón lấy ngựa, chẳng cần thông báo, đi thẳng vào nội sảnh.

Có lẽ sớm đã có người thông báo, Tổng tiêu đầu Vạn Chấn Sơn đã ngồi sẵn trong sảnh chờ đợi.

Nội sảnh không lớn cũng chẳng nhỏ, có đặt mười mấy chiếc ghế, rộng chừng một trượng.

Vạn Thọ Sơn tuy tiêu cục không lớn cũng chẳng có danh tiếng gì, nhưng dung mạo uy nghi lẫm liệt.

Tuổi chừng bốn mươi lăm, bốn mươi sáu, râu dài đến ngực, mày ngài mắt phụng, mặt vuông tai cả, dáng người tầm thước, tướng mạo uy nghiêm khiếp người.

Tô Bách Khôi như rất kính nể Vạn Thọ Sơn, từ xa đã ôm quyền thi lễ nói :

– Vạn huynh, tiểu đệ đã về!

Vạn Thọ Sơn ngồi trên một chiếc ghế thái sư, khom mình đáp lễ, cười nói :

– Tô huynh đã vất vả quá, xin mời ngồi xuống uống chung trà trước đã!

Trên bàn đã có sẵn hai chung trà thơm đang bốc khói nghi ngút, hiển nhiên vừa mới pha xong.

Tô Bách Khôi không ngồi xuống ngay, y cởi một túi vải bên lưng ra nói :

– Chiếc ấm rượu này đã để lại dấu bàn tay của Huyết Thủ Tiểu Tam!

Tô Bách Khôi hai tay trao chiếc ấm rượu cho Vạn Thọ Sơn, sau đó lùi lại hai bước, ngồi xuống trên chiếc ghế đặt sát bên bàn.

Vạn Thọ Sơn nhìn chiếc ấm rất kỹ, hồi lâu mới gật đầu nói :

– Chiếc ấm vẫn y nguyên mà để lại dấu bàn tay, thành tựu khá là cao minh.

Tô Bách Khôi tiếp lời :

– Nhưng trông y tuổi chỉ chừng mười ba mười bốn thôi, tuy dịch dung nhưng không giấu được tiếng nói trẻ con.

Vạn Thọ Sơn ngẫm nghĩ một hồi, bỗng hỏi :

– Tô huynh đã một đường thẳng đến tiêu cục ư?

– Tiểu đệ tự tin là mình đủ cẩn thận, trên đường đã quan sát rất kỹ, không hề thấy có kẻ khả nghi theo dõi.

Vạn Thọ Sơn chầm chậm đứng lên, đi qua đi lại trong sảnh, đôi mày thoáng chau, như đang suy nghĩ một việc rất trọng đại.

Tô Bách Khôi đứng lên nói :

– Tiểu đệ xin cáo lui!

Vạn Thọ Sơn dừng lại, mỉm cười nói :

– Được, Tô huynh hãy về nghỉ ngơi trước, tối nay sẽ thiết yến tẩy trần cho huynh.

– Tiểu đệ không dám, chỉ mong chuyến đi này công việc ổn thoả là tiểu đệ yên tâm rồi!

Vạn Thọ Sơn trầm ngâm lặng thinh, không trả lời ngay.

Kết quả tốt nhất là Vạn Thọ Sơn chưa thể khẳng định được việc này đúng hay sai.

Tô Bách Khôi người đã đứng lên nhưng lại dừng lại, có cảm giác như tiến thoái lưỡng nan.

Vạn Thọ Sơn đi qua đi lại một hồi, bỗng ngoảnh lại nói :

– Tô huynh tốt hơn hãy tạm lánh trong tiêu cục vài hôm, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Tô Bách Khôi thấp giọng :

– Ý Vạn huynh là...

– Vạn mỗ cho là Tô huynh rất có thể bị người theo dõi đến đây!

Tô Bách Khôi ngẩn người :

– Tiểu đệ suốt trên đường đi hết sức cẩn thận, tin chắc là không bị người theo dõi, Vạn huynh nói như vậy chẳng phải cẩn thận quá mức ư?

– Vạn mỗ quả có quá cẩn thận, nhưng như vậy sẽ an toàn hơn, Tô huynh hãy chịu khuất tất vài hôm vậy.

Tô Bách Khôi cười khẩy :

– Vạn huynh, tiểu đệ nhận thấy chuyến này hết sức trọn vẹn...

Vạn Thọ Sơn cười tiếp lời :

– Vạn mỗ biết!

Đột nhiên vung ra, một chỉ điểm trúng huyệt đạo Tô Bách Khôi.

Tô Bách Khôi giật mình :

– Vạn huynh...

– Vạn mỗ không hề có ác ý, nhưng Tô huynh đã đánh giá quá thấp về nhóm Huyết Thủ Tiểu Tam, sự thể trọng đại, chẳng thể để lại bất kỳ dấu vết gì.

Tô Bách Khôi còn định nói gì nữa, nhưng Vạn Thọ Sơn đã xua tay ngăn lại.

Một thanh niên tuổi chừng hai mươi bỗng xuất hiện, bồng Tô Bách Khôi đi ra khỏi đại sảnh.

Vạn Thọ Sơn nhẹ thở phào, chậm rãi ngồi xuống ghế thái sư.

Bỗng một phổ ky tiêu sư đi nhanh vào nói :

– Tổng tiêu đầu, có một vị Hoa lão tiên sinh cầu kiến!

– Mời ông ấy vào!

Gã phổ ky vâng một tiếng, quay người lui ra. Lát sau, dẫn vào một lão nhân áo xanh râu bạc dài phủ ngực, tuổi trạc lục tuần, sắc mặt hồng hào, hai mắt sáng quắc, tướng mạo siêu phàm thoáng tục.

Vạn Thọ Sơn ra tận cửa sảnh đón tiếp, ôm quyền thi lễ nói :

– Tại hạ Vạn Thọ Sơn...

Lão nhân áo xanh tiếp lời :

– Lão ô họ Hoa, Vạn tổng tiêu đầu cứ gọi là Hoa tiên sinh là được rồi.

– Vâng!

– Việc lão ô nhờ quý cục đã thế nào rồi?

– May đã không nhục mệnh, họ đã nhận lãnh vụ này, nội trong ba tháng họ sẽ mang thủ cấp đến.

Hoa tiên sinh cười :

– Tốt lắm, lão ô đến đây chính là để nghe câu trả lời này. Xin cáo từ!

– Hoa tiên sinh, tệ cục đã tốn khá nhiều tâm huyết mới bắt liên lạc được với họ...

– Lão ô hiểu, Vạn tổng tiêu đầu xin nhận trước năm ngàn lạng ngân phiếu này, ba tháng sau có kết quả hẵn thanh toán nửa phần còn lại.

– Hoa tiên sinh, ý tại hạ là tệ cục đã tốn tâm huyết quá nhiều, về mặt thù lao, Hoa tiên sinh có quyền quyết định tăng thêm chút nữa không?

Hoa tiên sinh ngẫm nghĩ một hồi :

– Ý Vạn tổng tiêu đầu muốn tăng bao nhiêu?

– Ý tại hạ là mong được tăng thêm một vạn lạng bạc nữa!

– Vạn tổng tiêu đầu, tiền bạc ai cũng mong có càng nhiều càng tốt, nhưng phải có được một cách chính đáng. Các hạ đòi hỏi như vậy không thấy quá đáng ư?

– Hoa tiên sinh đã chịu một lúc bỏ ra hàng trăm vạn lạng bạc, vì sao không thể trả thêm cho bọn này chút ít tiền thù lao cho công khó nhọc. Hơn nữa, Vạn mỗ càng nghĩ càng thấy vụ giao dịch này quá hung hiểm, và ân oán dây dưa. E rằng mấy mươi năm mới kết thúc, thù lao một vạn lượng bạc là quá thấp.

– Thôi được, một vạn lạng bạc tuy không phải nhỏ, nhưng tệ đông chủ thấy đây là một việc quan trọng, vậy lão ô quyết định trả thêm một vạn lạng bạc nữa, nhưng không thể trả ngay bây giờ.

– Ý Hoa tiên sinh là...

– Khi nào xong việc, một vạn năm ngàn lạng bạc sẽ trả hết lần một, tuyệt đối không thiếu lại đồng nào.

Hoa tiên sinh nói xong, không chò Vạn Thọ Sơn trả lời, quay người đi ra cửa.

Vạn Thọ Sơn khẽ đằng hắng nói :

– Hoa tiên sinh bỏ ra hằng vạn lạng bạc, chả lẽ không muốn có được chút chứng cứ gì sao?

– Bọn họ trước nay không bao giờ viết biên nhận!

– Đó là tùy theo người, như Vạn mỗ thì phải có chút chứng cứ mới được.

– Chứng cứ hiện ở đâu.

– Trong tay Vạn mỗ!

– Đưa đây!

– Đây là tặng ngoại lệ, không có thêm tiền, nhưng Vạn mỗ muốn được nhận lấy nửa phần tiền thù lao.

– Nhận thêm năm ngàn lạng bạc nữa ư?

– Hoa tiên sinh đã bằng lòng tăng thêm một vạng lạng thì cũng trả trước nửa phần mới đúng.

Hoa tiên sinh chau mày, lại lấy ra ba tấm ngân phiếu nói :

– Đây là năm ngàn lạng, Vạn tổng tiêu đầu hãy đưa chứng cứ cho lão ô.

Vạn Thọ Sơn đón lấy tấm ngân phiếu, trao ra một chiếc ấm thiếc.

Hoa tiên sinh đưa ấm thiếc lên nhìn, chỉ thấy trên có một dấu bàn tay rấr rõ rệt.

Dấu bàn tay này không sâu nhưng rõ rệt, cái khó chính là ở điểm ấy. Bởi in nhẹ dấu bàn tay lên ấm thiếc, so với in sâu khó hơn gấp mười lần.

Hoa tiên sinh như chiêm ngắm một món cổ vật, hồi lâu mới nói :

– In dấu bàn tay lên ấm thiếc thế này thật chẳng phải dễ, có thể cho biết danh tánh người này không?

– Hoa tiên sinh xem ra cũng là một người lâu năm đi lại trên giang hồ, hẳn biết là những kẻ hành nghề sát thủ không bao giờ để lại danh tánh.

Hoa tiên sinh vuốt râu cười :

– Họ không để lại danh tánh, nhưng cũng phải để lại biệt hiệu chứ?

– Hoa tiên sinh thật là rành rõi!

Hoa tiên sinh cười cười :

– Nếu lão ô mà không sành sõi về chuyện giang hồ thì tệ đông chủ đâu phái lão ô đi lo liệu việc này.

– À, biệt hiệu người này là Huyết Thủ Tiểu Tam.

– Huyết Thủ tổ ư? Đây là một tổ cường sát.

Vạn Thọ Sơn chau mày :

– Xem ra Hoa tiên sinh còn hiểu biết về tổ chức sát thủ này nhiều hơn Vạn mỗ.

Hoa tiên sinh cười :

– Lão ô đã nói rồi, đối với chuyện giang hồ, lão ô hiểu biết rất nhiều.

– Vậy là Vạn mỗ còn phải lĩnh giáo Hoa tiên sinh rồi!

– Xin Vạn huynh cứ nói!

– Cường sát tổ là sao vậy?

– Vạn huynh là người đại diện của họ, ngay cả cường sát tổ cũng không biết là sao?

– Nói thật là với Hoa tiên sinh, Vạn mỗ hiểu biết rất có hạn chế về tổ chức thần bí này.

Hoa tiên sinh mỉm cười :

– Vậy thì lão ô theo sự hiểu biết của mình giải thích một phen...

– Vạn mỗ xin kính cẩn lắng nghe.

Hoa tiên sinh khẽ hắng giọng :

– Theo lão ô biết, Huyết Thủ tổ là một tổ chức cường sát, một khi phát hiện địch tung là sẽ toàn lực đối phó, nếu nhất cử không thành, sẽ tiếp tục đuổi theo cho đến khi nào thành công mới thôi.

– Ồ!

– Do đó, phàm là việc do Huyết Thủ tổ đảm trách, nhất định phải có kết quả.

– Trước khi việc thành, lão ô không dám lạc quan, nhưng bên lão ô đã bỏ ra một cái giá cao, nên rất mong Vạn tổng tiêu đầu gánh lấy trách nhiệm này.

– Nhận tiền người là phải giải nạn cho người, Vạn mỗ đã nhận tiền là phải gánh nổi trách nhiệm, xin Hoa tiên sinh hãy yên tâm.

Hoa tiên sinh cười hài lòng :

– Tốt lắm, lão ô đã không chọn lầm người. Chiếc ấm này lão ô mang đi trước, ba tháng sau sẽ quay lại thanh toán dứt phần còn lại, nhưng lão ô cũng mong là có thể mang về thủ cấp mà chúng tôi cần.

– Hoa huynh nói rất phải, làm ăn tín dụng là trên hết, dĩ nhiên là phải giao hàng mới nhận tiền.

Hoa tiên sinh vòng tay thi lễ, cầm theo chiếc ấm thiếc quay người đi ra.

Vạn Thọ Sơn không đưa tiễn, chỉ nhìn theo bóng sau lưng Hoa tiên sinh đến khi khuất dạng mới chầm chậm ngồi xuống, mắt nhìn mấy tấm ngân phiếu một vạn lạng bạc trong tay, vẻ mặt nghiêm lạnh.

Một vạn lạng bạc không phải là một số tiền nhỏ, trong cuộc đời bảo tiêu mà một lúc có được thu thập lớn như vậy chẳng phải là một vụ làm ăn nhỏ.

Món tiền này đủ cho Bửu Thông tiêu cục chi dùng trong hai năm, nhưng trên mặt Vạn Thọ Sơn không hề lộ vẻ vui mừng.