Chương 1
Nam Đàn cho xe chạy thẳng vào trong sân ngôi biệt thự sang trọng ở đường Hàm Tử. Chàng vừa dựng xe,vừa ngửa mặt nhìn tàng cây Phượng Vỹ rực rỡ trên đầu. Hoa phượng đỏ ối,nở bừng trong nắng ban mai. Tuần lễ trước chàng tới đây,phượng vỹ chưa nở một cánh nào. Chàng bước vào trước phòng khách,thấy ông Trương đang ngồi với bạn. - Thưa bác,Dự Thư có nhà không ạ? - Dự Thư hả,hình như nó ở trên lầu. Ngồi chơi đi. Ông đưa tay cho chàng bắt giới thiệu chàng với người đàn ông mập mạp đang hút xì gà: - Bạn bác,ông giám đốc hỏa xạ Còn đây là cậu Nam Đàn,học ở Văn khoa với con gái tôi. Ông bấm một nút điện nhỏ ở góc phòng. Tiếng chuông reo nhẹ phía trên lầu. Hai tiếng ngắn gọn. Quay lại Nam Đàn,ông vui vẻ hỏi: - Cậu chưa biết cách gọi nó à? Bấm hai tiếng. Còn má nó thì bấm một tiếng. Hai người đàn ông cười khà khà. Nam Đàn cười theo,nghĩ thầm trong bụng chẳng bao giờ chàng lại bấm một tiếng làm gì. Dự Thư hiện ra trên cầu thang trong chiếc váy ngắn màu xanh lá cây,và chiếc sơ mi trắng ngắn taỵ Trông nàng lúc nào cũng có vẻ là một cô nữ sinh hơn là một sinh viên. Chàng không dấu được nụ cười hóm hỉnh. Đầu niên học khi ngắm ngía các cô Tú vừ đặt chân vào ngưỡng cửa trường Văn khoa,hôm nhà trường làm lễ tổng khai giảng,bọn sin viên sắp ra trường trong đó có chàng đã tròn mắt khi trông thấy Dự Thự Nàng nhỏ bé như cô học trò đệ tứ,đệ tam,tay lại còn xách cặp. Sinh viên thực thụ không ai xách cặp hết. Cả bọn Nam Đàn nhe răng cười. Bính Còm cười thành tiếng. Y gầy hơn tất cả mọi người nào,nhưng lại cười nói to hơn tất cả mọi người. Dự Thư đỏ mặt liếc nhìn họ,không đủ can đảm đứng lại. Nàng không dám tiến bước,cũng không muốn lùi. Trong khi nàng đang lúng túng,Bính chỉ tay nàng. Cả bọn phá ra cười. Dự Thư cố dấu bàn tay sau mép váy. Nàng không dấu ai được vì miệng còn đang nhai một miếng ổi. Nam Đàn ngừng cười khi thấy Hậu rời bọn chàng,tiến về phía “cô học trò trung học”. Hậu rất nham nhở. Vẻ ngây thơ ngơ ngác của Dự Thư khiến chàng động lòng. Chàng sợ tên bạn nham nhở có thể làm cô bé phát khóc được. - Em bé ăn gì thế? Em bé đi tìm chị hả? Chị em học ban nào? Năm thứ mấy? Phía sau cả bọn la lối phụ họa. Hậu nham nhở thật,dù sao lần này hắn nham nhở một cách dễ thương. - Tôi không tìm ai hết. Tôi đi học. Dự Thư gân cổ cải chính. Mặt mũi nàng đỏ bừng,giận dữ. - Đi học,trời ơi,em bé có lầm trường không? Em bé học ở Gia Long hay Trưng Vương? Hậu vừa nói vừa cười,và chỉ tay về phía đường Nguyễn Bỉnh Khiêm nơi trường Trưng Vương tọa lạc. Cô bé ấp úng cãi: - Tôi có học ở trường Trưng Vương,nhưng mà năm ngoái. Bây giờ tôi học ở đây. - Ở đây? - Vâng ở đây,được không ạ? Hậu làm bộ tò mò nhìn nàng. Có lẽ hắn lợi dụng lúc đó để ngắm cặp đùi nàng. Nam Đàn tin rằng hắn nham nhở thật sự,vội lên tiếng can thiệp: - Cô bé học ở đây à? Chắc là năm đầu tiên? Hỏi thế chứ chàng dư biết nàng mới nhập học năm dự bị,như những cô cậu lạ mặt và nhỏ tuổi đang có mặt khắp nơi trong trường. Bất ngờ chàng bị sửa lưng ngay: - Các ông đừng gọi tôi là cô bé hay em bé. Tôi có tên đàng hoàng. Hậu lễ phép hỏi: - Thưa tên gì đó ạ? - Dự Thư. - Chà cái tên mới đẹp làm sao. Dự Thư thảo nào học lớp dự bị. Nói xong hắn chuồn mất trong khi Nam Đàn còn cười. Chàng liên tưởng tới lớp Dự Bị Hôn Nhân ở đường Kỳ Đồng. Hậu cũng vừa kịp nghĩ ra nên vội bỏ đi thẳng. Hắn sợ mình trở thành một tên nham nhở công khai trước mặt một cô bé ngây thơ. Dự Thư nhìn theo Hậu bằng một cái nhìn dài thượt. Khi nàng quay lại,ánh mắt nàng sắc như dao,chiếu thẳng vào mặt Nam Đàn. Chàng bỗng thấy mình có lỗi. Chàng quay về phía sau,bọn bạn bè chàng vẫn còn đứng ngó,với vẻ châm chọc đùa nghịch. Chàng đâm lúng túng hỏi không thành câu: - Dự Thư tìm cái gì? Nàng bước đi: - Chẳng tìm cái gì cả. Bộ anh tưởng tôi tới đây tìm chị tôi thiệt hả Tôi đi học. Nàng nhấn mạnh ba tiếng Tôi Đi Học với vẻ quan trọng. Nam Đàn cười: - Vâng,tôi biết. Tôi cũng không đến đây ăn quà vặt. - À. Nàng trừng mắt,rồi nhìn miếng ổi vẫn còn cầm trong taỵ Thốt nhiên nàng cười,đưa miếng ổi lên miệng ăn ngon lành. - Ổi mua ở Bắc Mỹ Thuận sáng nay đó,ăn không? Mà tiếc rằng tôi không còn. Nếu anh thèm,tôi đi kiếm Hạ Liên xin cho anh một miếng. Nam lắc đầu. Chàng hỏi: - Dự Thư ghi danh ban nào? - Hán Văn. Chàng kêu lên kinh ngạc: - Hán văn? Tôi không tin. Nàng hỏi một cách thản nhiên: - Không được hở? - Nếu tôi là anh Dự Thư,tôi bắt học ban khác,Hán văn là một tử ngữ,học làm gì. Với lại… - Tiếc rằng anh không phải là anh tôi. - Thật tiếc. - Còn với tôI thì may quá. Một cô bé mặc áo dài màu nâu nhạt chạy về phía hai người. Dự Thư ngoắc tay: - Mày còn ổi không? Nếu còn cho anh… Nam Đàn lừ mắt nhìn nàng trong khi cô bé mặc áo dài,mà chàng không sợ lầm là Hạ Liên,trân trối nhìn hai người. Dự Thư tiếp: - Quên, anh chưa cho biết tên đấy nhé. - Nam Đàn. - Nam Đàn à? Chắc tên em anh là Bắc Trống Hai cô gái cườI ròn rã,vẻ mặt Hạ Liên e thẹn hơn. Nàng lắc lư tay bạn,giục dã: - Mau lên mày. Tao chưa tìm thấy đâu hết. Nam Đàn nhìn Dự Thư trách; - Tôi biết là Dự Thư đang đi tìm cái gì mà. Chắc là tìm phòng,phải không? Hạ Liên nhanh nhẩu trả lời: - Đúng rồi anh. Lớp dự bị ban Quốc văn. Chàng nhìn Dự Thư đắc ý. Chàng chỉ lên lầu: - Trên đó.Các tân sinh viên học ở trên đó hết dù Quốc văn hay Hán văn. Hạ Liên không hiểu được ý tứ câu nói đó trong khi Dự Thư che miệng cười. Nàng nghe bạn hồn nhiên đối đáp với Nam Đàn: - Bất công không,bắt con người ta trèo mấy tầng lầu. Anh học ở đâu? - Dưới đất. - Sướng không. Anh học năm nào? - Cũng dự bị. Dự bị đi ra. … Và năm cuối cùng ở bậc Đại học của Nam Đàn đã kết thúc. Sang năm chàng sẽ đi dạy học trong khi vẫn sửa soạn một tiểu luận Cao Học Triết. Hôm qua chàng nhận được điện tín của cha mẹ Ở Nha Trang,đồng ý cho chàng mời vài người bạn thân về nhà chơi trong một tuần lễ nhân dịp nghỉ hè. Chàng đã ngỏ ý với Dự Thư,Hạ Liên,hai cô bạn nhỏ nhất trong trường. Dự Thư hẹn hôm nay chàng tới nhà,nàng sẽ trả lời. Phòng khácnh nhà ông Trương rất rộng,chia làm hai khụ MỗI khu kê một bộ sa lông,cho nên cùng một lúc,căn phòng có thể dùng tiếp hai đám khách khác nhau. Dự Thư tiếp Nam Đàn ở bộ sa lông đối diện với bộ sa lông ông Trương đang ngồi với ông Giám Đốc Hoa? Xa. - Chỉ một phút nữa em đi chơi. - Cho anh đi với. - Không được đâu. Nét mặt chàng không được vui. Chàng nghĩ đến ông phụ giảng ở Văn khoa,chưa có vợ,chỉ hơn chàng năm sáu tuổi,theo đuổi Dự Thư ngay từ đầu niên học. Dự Thư có lần cho chàng biết ông phụ giảng có tới nhà nàng. - Anh đang nghĩ gì thế? - Nghĩ đến ông Phùng. - Nghĩ bậy không à. Anh có biết ai đang ở trong phòng em không? Hạ Liên đó. Nam Đàn tươi hẳn ngay nét mặt: - Vậy hả. Nếu đi xi nê,anh bao luôn. Nàng nheo mắt đứng dậy: - Nếu thế thì để xét lại,vì hôm nay đến lượt em phải bao nó. Nàng vừa rời khỏi ghế,chàng đã ngăn lại: - Dự Thư còn cái vụ kia? Nàng nói nhỏ: - Anh coi chừng má em đấy. Bả sắp lục vấn anh bây giờ. Bả muốn biết anh định tính gì gì với con gái bả. Chàng cười xoà,tự tin. Chàng nói: - Sao em không nói hộ anh? Dự Thư trừng mắt: - Làm sao em nói được? Em cũng có biết anh định tính gì với em đâu? - Em không biết? - Không. Chàng giận, hỏi gặng: - Em không biết thật sao? Nàng lắc đầu,làm tung bay mái tóc óng ả phảng phất một mùi thơm bí ẩn. Mỗi lần nhận được mùi hương đó,Nam ngây ngất. Chàng biết chắc đó không phải là mùi nước hoa,nhưng lại không hiểu mùi hương ngai ngái đó là mùi gì. Có lúc lẩm cẩm,chàng đoán đó là mùi hương trinh nữ,như người ta thường nói. - Má em. Dự Thư lên tiếng cho chàng hay trước khi chạy lên lầu. Bà Trương đang bước xuống từng bậc thang một.