Chương 1
Buổi chiều, nắng đã dịu, không khí có vẻ mát mẻ hơn. Yến Nhi ngồi trên chiếc xích đu dưới giàn thiên lý đang độ nở hoa. Đan hai tay vào nhau, cô đăm chiêu nghĩ ngợi.– Yến Nhi ới ời ...Yến Nhi mỉm cười. Con nhỏ có lối gọi tên dài như kèn xe. Mà cửa cho bạn, cô hỏi:– Làm gì như nhà cháy dậy hả?Bấu hai vai Yến Nhi, Kiều Oanh xoay xoay:– Chuẩn bị chưa hả?Yến Nhi gỡ tay bạn ra, mặt phụng phịu:– Con nhỏ Quỳnh Trâm chơi ác, lần sinh nhật này tự dưng bày trò đi phải có đôi. Đào đâu ra một “bạch mã hoàng tử” để đi với ta đây?Kiều Oanh hích cùi chỏ vào hông bạn:– Đừng lo! Anh Hòa có dẫn theo bạn. Mượn tạm "xài" đỡ đi.Yến Nhi liếc bạn:– Vậy mà nói là bạn thân. Mi muốn gả ta cho ai là gả hả?Lay tay Yến Nhi, Kiều Oanh cười khúc khích:– Đừng có tự ái nữa. Ta về, tối đến rước mi.Yến Nhi cau mày:– Nè! Trước mặt người lạ, đừng có nói lung tung nha.– Ừa.Yến Nhi lên phòng, cô lục tung tủ quán áo. Mỗi cái vứt ra, cô lại mắng:– Quỳnh Trâm đáng ghét! Quỳnh Trâm khó ưa! Quỳnh Trâm chết tiệt ...Nhóm bạn "cóc ổí' của cô cũng có cái rờ-moóc sau lưng, còn cô cứ mãi long đong, cho nên lần này tụi nó bày trò làm khó cô. Lại còn tàn nhẫn tuyên bố nếu không có đôi sẽ bị tống cổ ra khỏi cuộc chơi.Chọn mãi, cô chỉ thích quần Jeans áo thun. Dù sao nó cũng hợp với mái tóc ngắn của cô.– Yến Nhi ời ... ời ... ơi ...Còi tàu đã réo, Yến Nhi soi mình trong gương. Cô hấp tấp chạy ra.Kiều Oanh la lên:– Trời ơi! Sao mà quê một cục vậy hả?Yến Nhi cáu bạn:– Tự ái nha! Người đẹp không cần trang điểm. Mà trang điểm để làm gì, có ma nào thèm nhìn cơ chứ.Kiều Oanh cười:– Mi đúng là con vịt xấu xí, đã xấu rồi mà còn vô duyên.– Kệ tui! Có đi không thì nói.Kiều Oanh đề máy:– Ừ. Nhờ mi xấu ta mới cua được anh Hòa, bằng không ta bị mi hạ "nốc ao" rồi.Yến Nhi véo vô hông bạn, tay ga rú lên, chiếc xe lao về phía trước.Nhà Quỳnh Trâm đã lấp lánh đèn hoa, từng đôi, từng đôi sánh vai bước vào, tiếng nói cười râm ran.Kiều Oanh vừa nhìn thấy Huy Hòa, liền reo lên:– Anh Hòa!Huy Hòa cười thật tươi:– Em chờ anh lâu không?Kiều Oanh nũng nịu:– Em chờ anh không lâu, nhưng nhỏ Yến Nhi thì nóng lòng lắm rồi.Huy Hòa cười biết lỗi:– Bạn anh đi công tác, có lẽ về hơi trễ. Yến Nhi à, đừng buồn nhé!Yến Nhi sủi cát dưới chân:– "Đồ mượn" nên đâu dám buồn.Huy Hòa đùa:– Nếu thấy thích thì ... xài luôn, khỏi trả.Cả ba cười xòa. Quỳnh Trâm xuất hiện trong bộ đầm màu bạc thật quyến rũ.Cô hét thật to khi thấy ba người vừa bước vào:– Đứng lại!Yến Nhi bặm môi, cô biết con nhỏ trời đánh này muốn làm cô quê đây mà.Quỳnh Trâm nghiêm giọng:– Bồ đi cặp với ai, Yến Nhi?Yến Nhi háy mắt:– Anh Hòa.Quỳnh Trâm nhìn Kiều Oanh:– Còn bồ?Kiều Oanh lúng túng. Yến Nhi chen vào:– Ừ, thì anh Hòa đi với ta, còn nhỏ Kiều Oanh đứng đây, một lát anh Hòa ra rước ... lần hai.Quỳnh Trâm la lên:– Không được.Huy Hòa can:– Bạn anh về muộn, thông cảm cho Yến Nhi đi Quỳnh Trâm.Quỳnh Trâm lắc đầu:– Không được. Nếu bạn anh về muộn thì nhỏ Yến Nhi phải ở ngoài này chờ.Bao giờ đủ đôi mới được vào.Yến Nhi bĩu môi:– Chờ thì chờ. Một lát ta đủ đôi, ta sẽ cho mi biết tay ta.Quỳnh Trâm trêu:– Chờ lúc đó đi hẵng nói nhé. Bằng không còn phải ở lại dọn dẹp mới được về đấy.Yến Nhi nguýt dài:– Đồ độc ác!Mọi người vào nhà, Yến Nhi còn thơ thẩn ngoài cửa. Cô không giận bạn, vì ai cũng trông cô có bạn trai để vui với mọi người, chỉ tại cô xấu mà còn vô duyên nên đành chịu thôi.Tiếng cười bên trong vẳng ra làm tim cô rộn lên. Con nhỏ Trâm này ác thiệt.Còn bạn anh Hòa nữa, tại sao lại đi muộn vậy chứ.Chiếc Suzuki phóng vào sân với tốc độ khá nhanh. Qua ánh sáng nhập nhoạng, Yến Nhi biết là một thanh niên. Cô ào tới:– Sao muộn vậy hả?Anh ta nhìn Yến Nhi từ đầu đến chân rồi gỡ cặp kính đen ra.Yến Nhi bực bội:– Làm gì nhìn kỹ vậy hả? Nếu không có đôi, anh đừng mong bước vào nhà.Anh ta phớt lờ, nghênh ngang bước vào. Yến Nhi kéo áo anh ta lại:– Này, đứng lại!Anh ta khó chịu nhìn cô:– Buông áo tôi ra!Yến Nhi phồng má:– Tôi sợ một lát chính anh sẽ kéo áo tôi đó.Anh ta hừ nhỏ:– Có chuyện đó à?– Dĩ nhiên, vì nhỏ Trâm bảo ai không có đôi có cặp, đừng mong bước vào nhà.Anh ta chợt quay lại nhìn Yến Nhi lần nữa. Trong bóng tối lờ mờ, cô chỉ thấy đôi mắt anh ta rất sáng. Cô tự ái vì hình như hắn đã đoán ra tại sao cô lại ở ngoài sân.– Nhìn gì mà nhìn. Chẳng phải anh cũng như tôi hả? Có đôi có bạn thì sao nào, hay lắm à?Anh ta cười khẽ, chợt khuỳnh tay ra. Yến Nhi cao giọng:– Làm gì vậy hả?Anh ta cười chế giễu:– Chẳng phải cặp tay cho ra vẻ hay sao.Yến Nhi quê không chịu được, cô nghiêm giọng:– Này! Tôi với anh chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi nhé. Đừng có mà suy nghĩ lung tung đó.Anh ta tỉnh bơ:– Tôi đâu có nói là thích cô đâu mà cô dài dòng. Tự cô gọi tôi lại, còn tôi đang đói, nên muốn nhanh vào nhà.Yến Nhi liếc anh:– Người gì mất lịch sự, đến dự sinh nhật mà chả có quà lại luôn miệng bảo đói. Sao không ăn bên ngoài rồi hẵng đến.Giọng anh ta cà rỡn:– Vì tôi biết cô đang đợi tôi.Yến Nhi nhướng mày:– Nếu như nhỏ Trâm không bày trò này, tôi cần anh làm gì.– Con nhỏ này quái quỷ thật.Yến Nhi lại cảnh giác:– Tôi nói lại lần nữa, tôi và anh chỉ là bất đắc dĩ. Sau này, đừng có vì chuyện hôm nay mà lảng vảng theo tôi là đừng có trách nhé.Anh ta không nói không rằng, dợm bước đi vào. Yến Nhi hốt hoảng chạy theo, tựa vào người anh bước vào. Cô nghe rõ mùi mồ hôi của người từ xa mới về.Kiều Oanh, Huy Hòa và Quỳnh Trâm trố mắt nhìn Yến Nhi. Cô hiên ngang đi vào và đến trước mặt ba người, cười thật to:– Sao hả? Ngạc nhiên chưa?Huy Hòa gật đầu:– Ngạc nhiên thật!Quỳnh Trâm la lên:– Không thể tưởng tượng.Yến Nhi nghiêng đầu:– Còn không mau đem bánh, rượu đến đây.Quỳnh Trâm đâu chịu thua, cô hỏi Yến Nhi:– Bồ "lượm" anh ấy ở đâu vậy hả?Yến Nhi cười khúc khích:– Ở ngoài đường. Mi không nhìn thấy người anh ấy vướng bụi đó sao?Quỳnh Trâm quay sang anh ta:– Còn anh?Nhưng anh ta chỉ cắm cúi ăn. Yến Nhi lắc đầu:– Muốn biết thì hãy hỏi anh Hòa sẽ rõ, bạn anh ấy mà.Huy Hòa tròn mắt, còn Quỳnh Trâm ngạc nhiên:– Bạn anh Hòa?Hòa lắc đầu. Yến Nhi vỗ vai anh ta:– Này, anh là ai hả?Anh ta nuốt vội miếng bánh kem, ngẩng đầu lên:– Tôi hả?Yến Nhi la lên:– A! Định lợi dụng vào đây chén một bữa no nê phải không?Hắn xua tay rối rít. Quỳnh Trâm cười cười:– Đừng làm khó anh ấy nữa. Xem ra mi có duyên với anh ấy rồi.Yến Nhi nói:– Duyên gì chứ? Mi nhìn đi, đói tám kiếp hay sao ấy. Cứ lo ăn, chẳng thèm đếm xỉa đến Quỳnh Trâm vỗ tay:– Các bạn, ai cũng có đôi có cặp cả, mình khiêu vũ nhé.Tiếng nhạc trỗi lên, mọi người dìu nhau ra sân. Chỉ có mình hắn ngồi thừ ra đó, hết ăn lại uống.Yến Nhi giậm chân:– Người gì đáng ghét quá đi.Hắn quay lại nhìn cô, bây giờ Yến Nhi mới nhìn rõ mặt hắn. Đầu tóc bù xù, mày rậm mắt sâu, mũi thẳng, môi như mím chặt, râu tua tủa.Hắn hất mặt ra sân, cô lắc đầu. Hắn quày quả quàng cái túi lên vai, đi vào nhà sau. Yến Nhi nhún vai tỏ vẻ chẳng quan tâm. Bụi bặm không chịu được.Cô đơn dù có cố gắng mấy đi nữa cũng hoàn cô đơn. Yến Nhi bưng ly nước của mình thơ thẩn ra sân. Hắn ngồi trên thềm ba, hai chân bắt tréo dũi thẳng, lưng tựa vào cột. Trên môi lâu lâu có đốm sáng lóe lên.Nhìn dáng hắn ngồi, Yến Nhi chợt nghĩ đến một tên thất tình nào đó, bộ dạng chắc cũng như vậy.Tiếng Quỳnh Trâm vang lên thật to:– Yến Nhi! Bồ đâu rồi hả?Yến Nhi giật thót:– Ta ở đây.– Tới phiên mi rồi. Mau ra đi!Yến Nhi bối rối khi ai cũng tay trong tay dạt ra, chừa khoảng trống cho cô.Cô bẻ mấy ngón tay đến đau điếng. Cô nói nhỏ vào tai bạn:– Trâm à, tha cho mình đi!Trâm lại hét to:– Yến Nhi từ chối, các bạn có đồng ý không?Mọi người la vang dậy:– Không.Quỳnh Trâm nhún vai:– Bồ tự lo liệu đi!Yến Nhi đứng giữa sân, cử chỉ lúng túng:– Có bạn trai nào giúp tôi không?Các chàng trai định dợm bước đều bị các kéo lại. Yến Nhi muốn bật khóc.– Tôi dìu cô.Yến Nhi giật mình. Chàng trai bụi bặm đó đang đứng trước mặt cô, mặt không lộ chút cảm xúc. Cô nghi ngờ.– Anh hả?– Tôi khiêu vũ tệ lắm, nhưng cô thấy đó, ngoài tôi ra, chẳng ai chịu giúp cô đâu.Yến Nhi dẩu môi:– Nhưng tôi nói trước ...– Giúp đỡ lẫn nhau chứ gì?Yến Nhi gật đầu:– Là anh tình nguyện chứ tôi không yêu cầu nha.Sợ anh ta nói giận, Yến Nhi vội đặt tay lên vai anh ta. Bàn tay còn lại, cô đặt lờ lững vào bàn tay ấm của anh.Qua vài bước nhảy, cô cảm nhận được anh ta nhảy rất đẹp, không khô cứng như con người của anh ta.– Sao hả?Yến Nhi ngẩng lên:– Anh muốn nói gì?– Cô không có cảm xúc gì hả?– Không.Anh ta chợt buông tay cô ra, cô chưng hửng nhìn theo dáng ''rêu phong" của anh mất dần trong đám đông lộn xộn. Vô duyên! Yến Nhi chống nạnh nhìn theo.Đêm sinh nhật Quỳnh Trâm trôi đi một cách nhạt nhẽo, Yến Nhi cảm thấy ghét cay ghét đắng cái gã vô duyên đó.– Kiều oanh! Bồ thấy thầy Thành nói chuyện với ai không?Kiều Oanh thì thào:– Chắc ... bạn thầy.– Mình muốn biết ông ấy là ai kìa.Kiều Oanh nhíu mày:– Làm sao biết được? Chỉ có một điều ta chắc chắn là ...– Là gì hả?– Anh ta thật điển trai.Yến Nhi cười rũ rượi.– Con quỷ! Mi thật là ... Ừ, bồ nói có lý quá đi chứ. Nhìn anh ta đẹp trai, phong trần ghê.Kiều Oanh thúc cùi chỏ vô hông Yến Nhi, cười rũ rượi:– Thôi, quỷ! Anh ta là bạn của thầy đó.Yến Nhi đưa ngón tay cái quẹt lên chóp mũi của mình:– Thầy Thành cũng đâu phải là giáo viên. Thầy là hướng dẫn viên du lịch, dạy thêm tiếng Anh là hình thức ôn đi ôn lại ngôn ngữ mà thôi. Vả lại, tớ đang áp dụng phương pháp "phân tích nhân vật'' chứ bộ.– Xạo không chịu nổi!Cả hai cười khúc khích. Yến Nhi khều vai Oanh, thầm thì:– Bồ chờ mình chút nhé!Oanh ngạc nhiên:– Mi định làm gì hả?Yến Nhi ra vẻ bí mật. Kiều Oanh không biết cái gì đang xảy ra trong cái đầu vốn tinh nghịch của Yến Nhi. Yến Nhi hạ giọng:– Bồ chờ mình một chút nhá!Yến Nhi xách cặp táp nhỏ và đi nhanh, đụng vào người anh ta. Anh ta thoáng quay nhìn cô một cái rồi lại lo trò chuyện với Thành.Yến Nhi hỏi Kiều Oanh:– Đi nhanh lên!Kiều Oanh không hiểu chuyện gì, nghe hối thúc, cô lộp xộp chạy theo Yến Nhi vào bãi gởi xe. Yến Nhi cười:– Bồ thấy gì không hả?Oanh ngơ ngác nhìn quanh:– Gì hả?Để ngón tay lên miệng, Yến Nhi đáp:– Suỵt! Nếu không biết, hãy đợi đấy.Yến Nhi dẫn chiếc Dream ra, cô và Kiều Oanh nép sau gốc me già quan sát lại anh. Sau cái bắt tay, thầy Thành lên xe phóng nhanh. Còn lại anh ta, anh ta cứ loay hoay, hết móc túi áo đến móc túi quần như tìm kiếm cái gì đó. Mặt anh ta nhăn nhó.Yến Nhi đưa chiếc chìa khóa đong đưa trước mặt Kiều Oanh. Cả hai cười rũ rượi. GiọngKiều Oanh ngắt quãng theo nhịp run:– Bồ ... thật là ... quá quắt!Yến Nhi quẹt nước mắt:– Lần này ta nhất định tóm một tên làm rờ-moóc, kẻo tụi bây cứ chế nhạo tớ hoài.– Ta chỉ sợ anh ta thấy mi sẽ bỏ của chạy lấy người.Lườm bạn, Yến Nhi rời gốc cây, từ từ đi về phía anh ta.– Anh ơi! Có cần tôi giúp gì không hả?Anh ta thoáng nhìn Yến Nhi rồi chợt nhìn thẳng vào mặt cô.– Thì ra là cô!– Quen hả?– Không quen.– Sao anh có vẻ mừng?– Cô đã lấy chìa khóa của tôi.Yến Nhi nghiêng đầu:– Tôi không hiểu.– Lúc nãy, cô đụng vào người tôi.– Con mắt nào của anh thấy tôi lấy chìa khóa hả?Anh ta nhìn Yến Nhi thật kỹ.– Nếu cô không lấy, cô đâu chịu khó ở lại đây giúp đỡ tôi.Yến Nhi đưa chiếc chìa khóa lên ngắm nghía:– Tôi có lòng tốt, xem ra không được hoan nghênh, thôi thì bỏ vào bộ sưu tập vậy.Yến Nhi quay lưng, anh ta vội gọi giật lại:– Cô à, tôi xin lỗi.Yến Nhi làm khó dễ:– Tôi thường xem ti vi hay khuyến cáo, nếu có nhặt được của rơi, xin đem đến địa chỉ ... gia đình xin hậu tạ. Anh định xin hậu tạ gì cho chiếc chìa khóa này?Anh ta cười khẽ:– Thật ra một chiếc chìa khóa không đáng giá như vậy đâu. Nhưng thấy cô có vẻ khát nước, thôi thì một chầu nước mía, được không?Yến Nhi lặp lại:– Một chầu nước mía?– Vâng!– Anh keo kiệt thật đó. Nhưng thấy anh có lòng, tôi xin nhận.Chỉ sang bên kia đường, Yến Nhi nói:– Sang bên đó nhé?– Ừm.Yến Nhi vẫy Kiều Oanh, hai cô sang quầy nước mía. Anh ta lẽo đẽo dẫn xe theo sau. Chỉ mấy cú điện thoại và vài cái ngoắc tay, phút chốc không còn cái ghế nào trống. Anh ta nhìn Yến Nhi rồi tủm tỉm cười.Yến Nhi hồ hởi:– Toàn là bạn học của tôi cả đấy, anh không ngại chứ?Anh ta nhún vai:– Chỉ hai ngàn một ly, không đáng ngại.Yến Nhi gật đầu:– Quá rẻ!Cả một vỉa hè nhốn nháo hẳn lên, đám bạn cô vừa uống vừa lấy mang về.Yến Nhi nhìn anh ta, làm một cử chỉ khó xử. Khi các bạn đã về, còn lại cô và Kiều Oanh, cô đặt chìa khóa lên bàn:– Tôi tên Yến Nhi, nếu có rủa thì xin cứ tự nhiên.Anh ta gật đầu:– Vâng! Tôi, Đăng Khiêm, sẽ nguyền rủa Yến Nhi suốt một đời.Yến Nhi trợn mắt:– Có cần quá đáng như vậy không hả?Đăng Khiêm nhún vai:– Đáng quá đi chứ. Tôi nguyền rủa cho cô cả đời chẳng cô người con trai nào đãi cô dù một ly nước nhỏ.. Yến Nhi mím môi:– Anh sẽ thất vọng và bản thân anh sẽ là chàng trai trả tiền cho những lần ăn uống của tới.Đăng Khiêm nhếch môi:– Tôi không thể là chàng trai xấu số đó. Xin chào!Kiều Oanh chép miệng:– Ta nói đâu có sai. Hắn chạy trối chết vì trò chơi của bồ rồi.Yến Nhi lầm lì:– Người gì keo kiệt. Về thôi!Ngồi sau 1ưng, Kiều Oanh to nhỏ:– Yến Nhi à! Còn tên mi gặp ở nhà Quỳnh Trâm đâu?Yến Nhi lắc đầu:– Ta không biết.– Một chút thông tin về hắn, mi cũng không biết à?– Không.Kiều Oanh cười:– Mi là một tay sát thủ. Quen nhanh và chia tay cũng chớp nhoáng. Xem ra mi sinh nhằm ngôi sao cô đơn rồi.Yến Nhi hét:– Nếu không phải đám quỷ tụi bây cứ bày trò này nọ, thì ta đâu có truy lùng con trai như săn hàng quý vậy. Thật đáng ghét!Kiều Oanh cười khúc khích:– Định bỏ cuộc hả?Giọng Yến Nhi dấm dẳng:– Chắc mượn bồ của mi xài đỡ quá.Kiều Oanh đấm lên lưng cô, cả hai cười rúc rích.Đưa Kiều Oanh về xong, Yến Nhi chạy tà tà trên đường. Gió đêm thật mát, cô thấy lòng mình thư thái lắm, cảm giác có bạn trai ra sao có giống như tâm trạng mình hiện tại. Nhìn nhỏ Kiều Oanh lúc vui như tết, lúc buồn như ... thi rớt ... Ôi, Yến Nhi lắc đầu ngán ngẩm.Có tiếng xe sau lưng, Yến Nhi tỉnh bơ, cô còn mãi mãi đâu đâu. Quẹo qua mấy con phố, tiếng động cơ vẫn kêu từ sau lưng. Yến Nhi dừng lại, cô khoanh tay chờ kẻ giấu mặt trờ tới. Hắn và chiếc Suzuki sát bên cô, cặp kính được gỡ ra, Yến Nhi trố mắt nhìn hắn nghiêng đầu.– Trái đất tròn, phải không?Yến Nhi lườm anh ta:– Anh theo tôi làm gì? Từ đầu, tôi đã không nói rõ rồi sao?Hắn nhịp nhịp tay lên ghi-đông:– Không phải tôi theo cô mà tại chúng ta cùng đường.– Trùng hợp vậy à!Hắn cười, nụ cười thật quyến rũ. Yến Nhi thấy hôm nay hắn tươm tốt lắm, không bụi bặm như hôm mới gặp. Hắn cao giọng:– Dù sao cũng cám ơn cô. Nhờ cô bị bạn bè tống cổ ra ngoài, nên tôi có một đêm thú vị.Yến Nhi sừng sộ:– Nói mới nhớ, anh đừng làm ra vẻ ban ơn cho tôi. Anh lợi dụng tôi để ăn một bữa no nê miễn phí. Thật không biết xấu hổ.Hắn tỉnh bơ, giọng giễu cợt:– Cô gái ơi, nếu không có cố níu áo tựa vai thì tôi vẫn đường hoàng vào nhà.Cô đừng cho là mình đã làm một việc nghĩa cử cao đẹp. Tôi không cám ơn cô đâu.– Anh là một tên trơ trẽn mà tôi gặp.– Nhưng lạ một điều, hễ ai gặp tôi rồi thì khó mà quên.Yến Nhi trề môi:– Cũng phải, nhớ để rủa.– Cũng tốt, chỉ sợ có người cần người khác nhớ để rủa tìm cũng không ra.Yến Nhi quê quá, cô đề máy, vô số cho xe lao đi. Chiếc xe lao theo, giọng hắn vẫn bám theo cô:Bao giờ có đi party hay sinh nhật bạn, nhớ rủ tôi cùng đi. Tôi cũng khá đấy chứ, không làm cô thất vọng phải không, Yến Nhi?Yến Nhi liếc sang anh ta:– Sao anh biết tên tôi?– Muốn biết tên một người đâu có khó. Chỉ có cô là vô cảm, một chút cảm xúc cũng không có. Cô đã từng nghe ai nói cô có trái tim bằng đá chưa?Yến Nhi hất mặt:– Chưa. Bạn bè hay gọi tôi là người không có trái tim.– Vậy à! Cô có cần không, tôi sẵn sàng hiến tặng trái tim mình cho cô đấy?Yến Nhi bĩu môi:– Tôi thà làm người không có trái tim còn hơn nhận lấy trái tim thất tình của anh.– Thất tình? Ai nói hả?– Nhìn bộ dạng anh đêm đó, cần gì ai phải nói.Hắn cười:– Đầu óc cô phong phú quá. Chưa từng yêu mà có kinh nghiệm nhìn ra kẻ thất tình. Đáng khen!Yến Nhi lại bị anh ta kê vào cái nỗi đau riêng của mình nên lặng im không đáp. Anh ta lì lợm:– Giận tôi hả?– Hổng dám.Cô tăng ga chiếc xe lao đi, chiếc ''Sú' của anh cũng bám theo:– Đường vắng, để tôi đưa cô về.– Tôi không quen có rờ-moóc sau lưng. Anh nên tránh xa tôi.Hắn cười nham nhở:– Tôi biết vì sao cô chẳng được ai yêu rồi.Yến Nhi nóng mũi:– Chuyện đời tư của tôi, không cần anh mổ xẻ. Nếu anh còn lải nhải, tôi sẽ la lên.Hắn chồm sang ghịt ghi-đông xe cô lại. Cô lảo đảo giảm ga rồi dừng hẳn.– Anh làm gì vậy hả?Hắn xuống xe, tiến về phía cô, giọng hắn nghe đáng ghét làm sao:– Tôi muốn trị bệnh cho cô.Yến Nhi giận quá, cô quát:– Tôi không có bệnh. Người bệnh là anh đó.Nhìn thẳng vào mặt Yến Nhi, anh ta nói:– Cô đừng như chú nhím xù lông lên vậy. Đó là nguyên nhân cô bị các bạn bỏ rơi trong các cuộc chơi.Yến Nhi bặm môi:– Anh hãy nhìn kỹ tôi di! Tôi vẫn sống khỏe, sống tốt đó. Đừng nghĩ tôi như vậy mà hòng đeo đuổi tôi. Dở hơi!Yến Nhi bất ngờ vô số, chiếc xe lao đi. Hắn tức tối nhìn theo dáng cô chìm khuất trong màn đêm.– Yến Nhi, ra mẹ bảo!Yến Nhi ló đầu ra, tay cầm chiếc khăn bông vò lia lịa lên đầu.– Gì hả mẹ?Bà Yến nhìn con gái:– Mẹ có chuyện nhờ con.– Chuyện của ba hả?– Ừm, sao con biết?Cầm cây lược chải mái tóc ngắn, cô cười:– Có bao giờ mẹ nhờ con làm chuyện của mẹ đâu.Xỉ vào trán cô bà nói:– Giỏi đó!Yến Nhi nhịp nhịp cây lược vào lòng bàn tay:– Ba đâu, sao mẹ lại nhờ con?– Cái con này, tối ngày lo đi rong. Ba con đi công tác cả tuần nay, con không biết à?Yến Nhi gục gặc:– Và mẹ nôn nóng chờ ba về?Bà Yến lườm con:– Con muốn ám chỉ gì hả chó con?Quàng vai mẹ, Yến Nhi cười:– Mẹ định khoe với ba, vòng eo lý tưởng của mình chứ gì?Đánh nhẹ vào tay con, bà lắc đầu:– Con nhỏ này, bắt chước ai bày đặt hài hước nữa.– Thì ba đó.– Ba mi hài hước bao giờ?Yến Nhi cắn môi nghĩ ngợi rồi cười khúc khích:– Mẹ nhớ không, lần đó ba đi công tác về nhìn thấy mẹ, ba reo lên:"Vợ anh hôm nay xinh đẹp ghê!'' Nhưng mà mẹ đâu có xinh đẹp, mặt mẹ lúc đó như ...phù thủy, nhăn nhó thấy phát ghê, vì mẹ vừa ủi cháy cái áo mẹ thích nhất mà.Không kềm được nữa, bà Yến cười rũ ra:– Thôi được rồi, ngồi xuống đó đi!Yến Nhi gật đầu:– Mẹ nói đi.– Mẹ nhờ con mang bản hợp đồng của công ty đến công ty Hoàng Vũ. Ba đã ký xong, giờ giao lại cho họ ký.Yến Nhi giãy nảy:– Con đâu biết hợp đồng gì đâu. Mẹ nhờ anh Thịnh đi!– Thịnh đang nghỉ phép.Yến Nhi càm ràm:– Sao nghỉ đúng lúc vậy.Bà Yến hạ giọng:– Con giúp mẹ chứ, Yến Nhi?Yến Nhi phụng phịu:– Lỡ làm con gái mẹ rồi, không giúp mẹ biết giúp ai đây.Vỗ nhẹ vào đầu cô, bà bảo:– Con gái ngoan.Cầm xấp hợp đồng trên tay, Yến Nhi càu nhàu:– Anh Thịnh đáng ghét, sao lại nghỉ phép chứ.Yến Nhi loay hoay mãi chưa biết nên tạo hình tượng gì khi đến nơi làm việc của người ta cho phải lẽ. Chẳng lẽ để bộ mặt trơ trơ con nít của mình cho họ coi thường ba hay sao.Yến Nhi lò mò vào phòng của mẹ, chộp luôn hộp trang điểm về phòng mình.Ngồi cả buổi, cô cũng tạm hài lòng với khuôn mặt già hơn tuổi của mình. Mặc chiếc váy dài màu đen với áo sơ mi màu tím măng cục, cô ra vẻ một ... mệnh phụ. Yến Nhi cười tít mắt với công trình của mình.– Dì Ba ơi!Người giúp việc mở to mắt nhìn Yến Nhi. Cô cười toe mắt:– Dì thấy con thế nào?Dì Ba dụi mắt:– Yến Nhi hả? Cô định làm gì vậy?Yến Nhi thì thầm:– Sao hả, có giống mẹ con không?Dì Ba cười cười:– Mẹ cô đâu có lốc chốc như cô vậy.Yến Nhi chợt nghiêm nét mặt lại đi vài bước khoan thai rồi cười phá lên:– Làm người lớn khó quá dì Ba hả?– Ừ, người lớn phải nghiêm túc. Cô bắt chước mẹ làm gì?Yến Nhi để ngón tay lên môi:– Con đi ký hợp đồng cho ba, chẳng lẽ để cái mặt non choẹt, người ta sẽ cười cho.Dì Ba ra giọng hiểu biết:– Tôi coi trên ti vi, giám đốc bây giờ trẻ lắm, đâu cần phải già mới được việc.Yến Nhi cười tủm tỉm:– Nhưng người lớn vẫn được tôn trọng. Nghe người ta gọi dì hoặc cô, chắc là vui lắm.Dì Ba lắc đầu:– Cô thật là ...Yến Nhi liến thoắng:– Con đi nhé, dì Ba!Cô tung tăng một lúc lại đứng thẳng lưng cho ra vẻ. Anh Hưng tài xế cũng lầm tưởng:– Dì đi đâu ạ!Yến Nhi bụm miệng:– Dì đến công ty Hoàng Vũ.Hưng khựng người vì tiếng nói lạ, anh quan sát một lúc mới kêu lên:– Em làm gì vậy Yến Nhi?Yến Nhi bặm môi:– Làm gì ngạc nhiên hả? Làm người lớn hổng được à?Hưng phì cười:– Nhìn em, tức cười quá.Yến Nhi la lên:– Em sẽ trễ giờ nếu anh đứng đó, nhe răng ra cười. Mau mở cửa xe cho ''dì" nào!Hưng cười ha hả:– Mời "dì"!Yến Nhi cười khúc khích.Đến công ty Hoàng Vũ, Hưng mở cửa cho cô xuống, anh nhắc:– Với đôi guốc cao này, em phải cẩn thận đó.Yến Nhi mím môi cười:– ''Dì" biết rồi.Nhìn không thấy ai, Hưng gõ lên đầu cô:– Dì cái con khỉ.Yến Nhi đùa:– Hỗn với "dì'', ''dì'' không trả lương đó nha.Cầm xấp hợp đồng trên tay, Yến Nhi đường hoàng bước vào công ty. Cái đầu cô không quan tâm mọi thứ xung quanh, mà chủ yếu tập trung vào đôi guốc cao gót làm cô cứ lênh khênh hẳn ra, người cứ như chúi về trước, thật là mất tự nhiên.Cộc cộc ... cộc ...– Mời vào!Yến Nhi sửa lại trang phục cho chỉnh tề. Cô bước vào phòng, không khí mát lạnh của căn phòng làm cô thấy sảng khoái hẳn:– Mời ngồi!Yến Nhi thoáng cau mày khi vi phó giám đốc miệng thì nói, nhưng mắt vẫn dán vào máy vi tính. Cô dùng tay gõ cộc cộc lên bàn:– Nhìn lên chút đi!Anh ta thoáng ngẩng lên rồi cúi xuống. Yến Nhi reo lên:– Thì ra là anh?Anh ta chợt nhìn cô, cô chợt nhớ vị trí của mình nên giả lả:– Cậu là Đăng Khiêm à?Đăng Khiêm nhắm mắt lại như cố nhớ chuyện gì, anh mở mắt ra theo sự hồi hộp của Yến Nhi.– Cô tìm ai?Yến Nhi thở phào:– Tôi tìm giám đốc.Đăng Khiêm vẫn nhìn chằm chằm vào mặt cô. Anh đáp:– Giám đốc đi vắng, cô cần gì cứ trao đổi với tôi.Yến Nhi sờ lên đầu mình.– Đầu tôi có sừng à?Đăng Khiêm lúng túng:– Ồ, không ...Sao cậu nhìn tôi ghê vậy hả? Thói quen à? Tôi không thích người ta nhìn mình như vậy.Đăng Khiêm cười:– Nhìn cô, tôi nhớ một người.Yến Nhi nghiêng đầu:– Người yêu hả?Đăng Khiêm xua tay:– Không, người quen thôi.Yến Nhi lầm bầm:– Tưởng đâu câu yêu người ta rồi.Đăng Khiêm gặng hỏi:– Cô nói gì ạ?Yến Nhi hắn giọng:– Tôi đến gởi hợp đồng, phía công ty tôi đã ký xong, nay giao lại cho công ty cậu hoàn tất phần còn lại.Đón xấp giấy tờ từ tay cô, Đăng Khiêm lễ phép:– Vâng, chúng tôi sẽ nhanh chóng hoàn tất hợp đồng.– Đích thân cậu mang hợp đồng sang công ty chúng tôi nhé.– Sao lại thế ạ?– Tôi thích như vậy.– Vâng!Yến Nhi đứng lên:– Tôi xin phép.– Cô về thong thả nhé!Yến Nhi quay lại:– Này! Cậu gọi tôi là gì nhỉ? Cô? Mả cô xã giao với con gái hay là cô lớn lớn?Đăng Khiêm khép nép:– Dạ, cô lớn.– Tốt!Yến Nhi ra ngoài, tựa lưng vào tường cười khúc khích. Cái mặt gì dễ dụ, một cô, hai cô, lại còn vâng, dạ. Vui thật đó!Yến Nhi vừa đi vừa nghĩ ngợi. Từ phía đối diện có người đi lại, cô ngẩng nhìn, chợt cô cúi thấp đầu. Đưa tay vờ gãi đều hòng che khuôn mặt mình lại.Người đó đi lướt qua, cô vuốt ngực thở phào. Nhưng chưa kịp vui vì thoát nạn, cánh tay cô bị ghịt lại.Giọng nói giễu cợt vang lên:– Ồ! Qua một đêm mà cô già thế này hả Yến Nhi?Nhi quê không chịu được cô gân cổ:– Anh là ai hả?Anh ta nhìn như xoáy vào mắt cô:– Là người yêu của cô đó.Nhi hằn học:– Anh ăn nói cho đoàng hoàng nha, tôi yêu anh bao giờ?Anh ta suồng sã đưa tay sờ lên mái tóc mà cô cố lắm mới tạo ra mái tóc hoa râm.– Già thế này rồi à?Gạt tay ra, cô bực bội:– Già hay trẻ, mắc gì đến anh.Hắn cười:– Nếu vì tôi mà cô già thế này thì tôi cũng phải có trách nhiệm chứ.– Tôi không cần cái trách nhiệm của anh.Xỏ lại tay vào túi quần, anh ta châm chọc:– Nhưng tôi cần.Yến Nhi hất mặt bước đi, anh ta níu tay cô lại, bất gờ đôi guốc bị trật gót, cô té nhào vào anh.– Ui cha!Dù anh ta đưa tay đón lấy cô nhưng cái chân cô vẫn đau điếng. Có tiếng bước chân từ cầu thang vọng lên, anh ta vội lấy đôi guốc và kéo cô vào phòng, đóng cửa lại. Cô la lên:– Anh làm gì vậy?Anh ta nhún vai:– Tôi không muốn mọi người nhìn thấy cô ôm tôi.Yến Nhi ôm lấy bàn chân, cắn môi, liếc anh bén ngót:– Anh đừng ăn nói lung tung nhé. Nếu không phải anh kéo tôi, thì tôi đâu có ngã.– Vậy cô la lên đi!Yến Nhi nhăn nhó, xoa xoa bàn chân. Anh ta ngồi xuống, bằng động tác nhuần nhuyễn, anh ta cầm bàn chân cô lên xoa xoa.Yến Nhi hỏi:– Anh từng làm thế này với bao nhiêu cô gái rồi?Anh ta nhìn cô lắc đầu:– Những người con gái tôi quen, chả ai hớ hênh như cô.Yến Nhi đỏ mặt:– Buông chân tôi ra!– Tự ái trong lúc này không hay ho gì đâu. Ngồi yên nếu không muốn một lát tôi phải cõng cô xuống đất.Yến Nhi vừa quê vừa tức, mắt cô hoe đỏ. Anh ta vẫn chưa chịu buông tha:– Một bà cô quý phái như vậy lại khóc nhè hay sao:Tôi không có kẹo để dỗ ngọt đâu.Yến Nhi lấy điện thoại:– Alô. Anh Hưng hả, anh lên lầu dìu em xuống, em trật chân rồi.Anh ta cười cười.– Chân cô không sao đâu, đừng làm phiền người khác khi mình tự xoay xở được.Nói xong hắn bỏ đi. Yến Nhi cầm guốc lê từng bước đi ra. Quả thật, cái bàn chân cô đã hết đau, chỉ còn ê ẩm thôi. Nhìn lại dãy hành lang vắng lặng, Yến Nhi không biết anh ta biến đi đâu rồi.Trái đất này quả là hẹp.