Chương 1
Đêm.
Diệp Tiểu Ý dựa người trên ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Tiếng bước chân vọng lại bên tai, Diệp Tiểu Ý hoảng hốt ngồi dậy, nhìn nam nhân loáng choáng hơi men trước mặt nói: "Anh về rồi sao? Để em, em đi nấu bữa đêm cho anh...".
Nam nhân hừ nhẹ một tiếng, giật lấy cổ tay cô, áp chặt cô trên ghế sô pha, "Ăn khuya cái gì, tôi muốn ăn cô..."
"Ưm...không muốn..." Diệp Tiểu Ý vừa mở miệng liền bị nam nhân chặn lại bằng một nụ hôn.
Trong nụ hôn say đắm, bàn tay hắn dần dần lướt xuống, luồn vào bên trong quần ngủ của cô thăm dò...
Cơ thể của Diệp Tiểu Ý không ngừng run lên, nghẹn ngào xin tha: "Ôn Nam, không muốn...".
Nam nhân rời khỏi đôi môi nàng, lạnh lùng chế giễu: "Cô không muốn kiếm tiền nữa sao?"
Diệp Tiểu Ý sững người.
Đúng vậy, cô đến với hắn, không phải là vì tiền sao?
Ôn Nam cố ý gia tăng lực ở ngón tay.
Diệp Tiểu Ý không thể ngăn cản nổi sự phản ứng nguyên thủy từ bên sâu cơ thể, chỉ còn cách bưng miệng để không phát ra thành tiếng.
Ôn Nam cười lạnh: "Rên lên!"
Diệp Tiểu Ý vẫn cố bịt miệng để không phát ra tiếng rên.
Người đàn ông đó lại tăng lực. Bị kích thích, Diệp Tiểu Ý khó lòng khống chế được tiếng rên của mình.
Xong việc, cô ngồi cuộn tròn mình trên nền nhà, quần áo đều bị Ôn Nam xé rách hết.
Ôn Nam châm một điếu thuốc, từ trong cặp móc ra một sấp tiền mặt vứt vào mặt Diệp Tiểu Ý, giọng nói châm biếm:"Đếm đi, ba vạn!"
Diệp Tiểu Ý run rẩy đưa tay ra, mặt từng tờ tiền trên mặt đất.
Ba vạn, một đồng cũng không thiếu.
Cô cầm tiền nhìn Ôn Nam: "Cảm ơn anh."
Ôn Nam nhìn dáng vẻ thản nhiên của cô, trong lòng không khỏi nảy sinh chán ghét, "Mỗi lần 1 vạn, Diệp Tiểu Ý, Tiền này quá dễ kiếm không?
Diệp Tiểu Ý mím chặt môi không nói lên lời.
"Cô thảm hại đến thế sao? Vì tiền cô có thể làm mọi thứ ư?
Đúng, cô thật thảm hại, nhưng những điều khoản này không phải hắn định ra để làm nhục cô sao?
Lên giường cùng hắn một lần một vạn, tắm năm nghìn, nấu cơm năm nghìn, từng việc từng việc đều có giá cả định sẵn.
Cô không muốn bị làm nhục, nhưng cô còn có cách nào khác sao? Mẹ cô vẫn còn ở bệnh viện chờ thay thận.
Diệp Tiểu Ý không chịu khuất phục ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước, "Ôn Nam... em có thể vay anh tiền được không?"
"Bao nhiêu?"
"Năm, năm nghìn vạn!"
"Diệp Tiểu Ý, cô nghĩ cô là ai? Ngủ cùng tôi vài lần liền dám mở miệng đòi năm nghìn vạn, cô coi Ôn Nam tôi là đồ ngốc sao?" Ôn Nam bóp cằm cô, gương mặt lạnh lùng châm biếm: "Hơn nữa, Diệp Thị phá sản là do một tay tôi làm ra, vì sao tôi phải cho cô mượn tiền để giúp Diệp Thị?"
Cuối cùng, Ôn Nam đẩy cửa rời khỏi.
Trước khi dời đi, hắn không quên căn dặn cô: "Nhớ phải uống thuốc, uống thuốc dù sao cũng không hại bằng phá thai."
Diệp Tiểu Ý co quắp người trên nền đá lạnh, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Năm năm trước, cô và hắn còn là đôi kim đồng ngọc nữ khiến cho bao người hâm mộ.
Năm năm sau, hắn như ác quỷ trở về từ địa ngục, dày vò cô đến nỗi sống không bằng chết.