Chương 1

Luân Đôn.

Cầm quyển tạp chí trên tay mà Phong Vũ chẳng xem được chữ nào . Anh đang rất lo lắng cho chú của mình : Lâm Phong Nam.

Mới sáng này, anh vừa nhận được điện thoại ở Việt Nam gọi sang báo là chú Phong Nam đang bệnh rất nặng . Còn công ty thì đang bị đe dọa bởi cônh ty Bình Minh, mà người cầm đầu là Vũ Đức Bình.

Phong Vũ còn lạ gì Đức Bình nữa . Ông ta chính là người bạn năm xưa đã khiến ba anh tức tối mà chết, còn anh phải ngậm đắng nuốt cay phiêu bạt đến tận nước Anh.

Cuộc sống nơi xứ người thật sự không đơn giản . Anh vừa học tập vừa làm việc, có gian nan khó khăn nào mà anh không trải qua . Cay đắng và chua sót lắm.

Phong Vũ cố nén uất hận vào lòng, ngậm đắng nuốt cay để mà sống . Vốn kiến thức và tài chánh được tích lũy, đáng lý ra anh phải trở về mở rộng công ty để trả mối hận xưa, nhưng sự trở về của anh chưa đúng lúc . Phong Vũ quyết định ở lại trên nước Anh một thời gian nữa.

Hơn mười năm sống lưu lạc, nhưng Phong Vũ không quên đi bổn phận của mình . Anh còn một người chú ruột Phong Nam, cho nên anh đã âm thầm giúp vốn gầy dựng lại công ty mang cái tên Phong Vũ, chuyên kinh doanh mặt hàng điện thoại di động và máy vi tính.

Tuy trên danh nghiã Phong Nam là người đứng đầu công ty, nhưng người điều khiển đứng phía sau lại là Phong Vũ.

Thường quyết định một vấn đề gì đó, Phong Nam hay gọi điện thoại qua hỏi ý kiến Phong Vũ, bởi anh sáng suốt và thông minh hơn.

Trong công ty còn có bốn cổ đông, họ là những người đáng tin cậy, cho nên những ngày tháng qua, anh cũng yên tâm phần nào . Còn bây giờ, hình như mọi việc đang ở bên bờ vực . Nếu anh còn không sớm quay về thì có thể công ty Phong Vũ giống như ngày xưa : không còn chổ đứng.

Nếu như con cáo già Vũ Đức Bình muốn diệt cỏ tận gốc, thì anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Chú anh đang bệnh, mọi việc cần phải có người giải quyết và cầm cự . Phong Vũ muốn về cần phải lấy được bằng tiến sĩ đã . Nhưng còn đến hai tháng nữa, anh mới hoàn thành luận văn tốt nghiệp . Phải làm sao đây ? Bao tâm huyết của anh không thể hủy bỏ trong một lúc.

Mọi việc như làm Phong Vũ rối lên . Thường anh nổi tiếng là người bình tĩnh và thông minh nhất, mà tại sao...

Phong Vũ chưa nhớ đến người bạn thuở hàn vi : Vũ Duy Trường . Duy Trường là người bạn thân nhất trong cuộc đời Phong Vũ, hiện tại anh cũng đang làm trợ lý cho công ty.

Hai người vẫn thường xuyên liên lạc với nhau, và Duy Trường đã làm mai em gái mình cho anh . Duy Trường muốn hai người thân thì càng thân hơn.

Phong Vũ có biết gì đâu ngoài cái tên Hạ Du và tấm hình cô bé lúc mười hai tuổi, trông ngộ nghĩnh làm sao.

Thời gian qua có biết bao thăng trầm và biến cố, không biết Hạ Du có gì thay đổi hay chỉ lớn lên và xinh đẹp hơn thôi.

Số phận mình, Phong Vũ không muốn làm phiền ai khác, nên anh đã từ chối thành ý của Trường Duy, làm cho anh có vẻ giận . Và hơn tháng nay, Duy Trường không thèm liên lạc với anh.

Phong Vũ thở dài, hy vọng Duy Trường hiểu được và đừng giận anh nữa . Nếu như bây giờ Duy Trường không đồng ý giúp đỡ thì coi như mọi việc thượng đế đã an bài.

Bỏ quyển tạp chí xuống bàn, Phong Vũ tìm điện thoại.

- Xin lỗi, cho tôi gặp Duy Trường.

- Vâng . Ông chờ máy chút nghe.

Phong Vũ nghe một tiếng tít, có lẽ họ đang chuyển máy . Anh chờ đợi.

- Tao đây.

- Phong Vũ !

Duy Trường hạ thấp giọng :

- Mày tìm tao có việc gì ?

Không vội trả lời câu hỏi của bạn, Phong Vũ hỏi lại :

- Mày còn giận tao không ?

- Chuyện đó, tao không quan tâm nữa.

- Xin mày hiểu cho hoàn cảnh của tao . Mãi mãi chúng ta vẫn là bạn tốt chứ ?

- Đương nhiên rồi.

- Cám ơn . Duy Trường nè ! Mày giúp tao một chuyện được không ?

- Nói đi.

- Tình hình của công ty hiện tại tao đã biết, nhưng tao không thể về được trong lúc này . Hai tháng nữa tao mới hoàn thành luận văn, còn chú tao thì đang bệnh . Cho nên tao hy vọng mày cố gắng cầm cự công ty giúp tao.

- Công ty chưa đến nổi phải nguy khốn đâu . Do các cổ đông bị tác động từ Bình Minh nên hơi lo lắng trong việc kinh doanh . Bây giờ chỉ cần chỉnh đốn lại, người đứng đầu công ty phải có năng lực điều hành quản lý thì mới có niềm tin được.

Nói đến đây Duy Trường bỗng ngừng lại.

- Xin lỗi, không phải tao nói chú Nam không có năng lực, nhưng chú ấy đã lớn tuổi thêm sức khỏe lại không có, cho nên...

- Tao hiểu mà . Các cổ đông có ý kiến gì chưa ?

- Tuy họ không nói ra nhưng tao cũng biết họ muốn chọn người thay thế chú Nam . Nền kinh tế bây giờ luôn chuộng những người trẻ tuổi tài cao . Mày mà về quản lý công ty, tao đảm bảo Bình Minh không là gì cả.

- Mày có tin tức gì bên Bình Minh không ?

- Hai cha con Đức Bình và Vũ Vinh đang lên lắm . Công ty vừa ký được một hợp đồng béo bở . Nhưng tao vẫn không hiểu tại sao Bình Minh luôn nhắm vào Vũ Phong mà không phải là công ty nào khác.

Bao giờ tao quản lý công ty thì hiểu hết mọi chuyện thôi.

- Hình như Vũ Phong và Bình Minh có mối thù với nhau thì phải . Tao thấy chú Phong Nam cũng đang suy tính điều gì.

Mày đừng nghĩ lung tung . Cố gắng giúp tao một số công việc là được rồi . À ! Chú Phong thế nào ?

- Đã khỏe rồi.

- Mày gần gũi quan tâm chú ấy giúp tao nhé.

- Yên tâm . Ngày nào Hạ Du không ghé qua nha mày . Bây giờ con bé chỉ biết có chú Phong Nam thôi, thằng anh này bị bỏ quên rồi.

- Mày đừng nói với tao là mày đang ganh tỵ nha.

- Chứ còn gì nữa . Có bữa tao ăn cả mì gói.

- Thôi, đừng kêu ca nữa . Khi nào về, tao sẽ bù lại cho mày sau.

- Nói phải nhớ đó nghe.

- OK.

- Tao tin mày . Tạm biệt !

- Tạm biệt !

Phong Vũ vừa gác máy thì anh nghe tiếng gõ cửa bên ngoài dồn dập . Phong Vũ cau mày :

- Ai vậy nhỉ ?

Anh uể oải đứng dậy . Cánh cửa vừa được mở ra thì có một cơn lốc ào vào phòng kèm theo tiếng nói trong trẻo :

- Phong Vũ ! Anh làm gì mà lâu thế ?

Phong Vũ tròn mắt :

- Uyển Hoa ! Sao em lại đến đây ?

Uyển Hoa tự nhiên ôm lấy Phong Vũ.

Cô câu tay kéo theo Phong Vũ ngã xuống giường . Uyển Hoa chồm người lên Phong Vũ, môi cô táo bạo tìm lấy môi anh.

Phong Vũ không đề phòng nên anh đành trân người chịu đựng . Nụ hôn trở nên vô cảm.

Hai người lăn tròn trên nệm, anh gỡ tay và đẩy Uyển Hoa ra . Phong Vũ lạnh lùng :

- Đủ rồi.

- Anh sao vậy ?

- Em nên nghiêm chỉnh giùm anh đi.

- Ơ, Phong Vũ ! Hôm nay anh lạ quá, lại còn lớn tiếng với em nữa.

Phong Vũ bỏ qua ghế ngồi.

- Uyển Hoa ! Đây là phòng của anh, em lại là con gái...

Uyển Hoa cướp lời :

- Thì đã sao ? Chẳng phải hai chúng ta cặp bồ nhau . Trai gái yêu nhau gần gũi nhau là chuyện bình thường . Huống chi ở nơi đây, anh vẫn thường hôn em.

Thật sự Uyển Hoa nói không sai . Phong Vũ đã từng buông thả mình . Anh cặp bồ với Uyển Hoa vì anh quá cô đơn và lẻ loi nơi xứ người, còn nói yêu thì anh giả dối.

Anh chỉ thích Uyển Hoa bởi cô có thể làm cho anh vui, ngược lại cũng rất phiền phức . Nhất là lúc này, Phong Vũ làm gì còn đầu óc suy nghĩ đến cảm giác nữa.

Uyển Hoa táo bạo, cô là người con gái ảnh hưởng Tây Phương rất rõ . Phong Vũ không phủ nhận đôi lúc anh thích sự táo bạo đó, nhưng Uyển Hoa chỉ có thể làm người tình thôi, còn để làm một người vợ đúng nghiã thì xin lỗi... Phong Vũ này không thể chọn Uyển Hoa được . Bởi vì cô không có sự sâu sắc của một người phụ nữ . Cô đẹp nhưng đầu óc cô rỗng tuếch, chẳng có lấy một suy nghĩ . Cuộc sống phương Tây của cô làm cho Phong Vũ hơi sợ và ngán ngẩm.

Anh không phải là loại người phóng túng cho nên anh càng phải kết thúc câu chuyện tình này càng sớm càng tốt.

Uyển Hoa lả lơi ngồi vào lòng Phong Vũ :

- Anh đang suy nghĩ gì vậy ?

Phong Vũ cau mặt :

- Uyển Hoa !

Uyển Hoa đứng dậy, phụng phịu :

- Anh không thích thì thôi.

Phong Vũ tìm cho mình điếu thuốc, anh xẵng giọng :

- Chúng ta nói chuyện nghiêm chỉnh với nhau đi.

- Anh và em ngoài tình yêu ra thì có chuyện gì để nói chứ . Phong Vũ ! Anh thay đồ nhanh đi.

- Uyển Hoa ! Hôm nay anh không thể đi ra ngoài với em đâu . Em có thể tìm người bạn khác để đi chơi.

Uyển Hoa mở to mắt :

- Anh đang nói gì vậy ? Anh quên hay anh thật sự không nhớ là hôm nay anh có hẹn với em . Chúng ta cùng về nhà cha mẹ em để ăn cơm mà ?

- Anh có hẹn thật à ?

Uyển Hoa lo lắng :

- Phong Vũ ! Anh không sao chứ ?

Phong Vũ thở dài, anh đến bên cửa sổ :

- Uyển Hoa ! Anh xin lỗi.

- Nghiã là sao ?

- Anh không thể đến nhà em như đã hứa được.

Thế còn bữa cơm với gia đình em ?

- Có lẽ...

Uyển Hoa chợt hét lớn :

- Lâm Phong Vũ ! Thật sự anh muốn gì ? Mới hôm qua anh còn nồng nàn với em, sao hôm nay anh lại xa cách và khó hiểu thế ? Anh đã làm cho em quá ngỡ ngàng.

- Uyển Hoa ! Anh thật sự quá mệt mỏi rồi.

- Về chuyện gì ? Tình yêu của chúng ta chăng ?

- Anh không muốn lãng phí một chút thời gian nào nữa cả . Anh muốn tập trung vào công việc và luận văn tốt nghiệp của anh . Cho nên...

- Cho nên anh muốn chia tay với em ?

- Chúng ta có yêu nhau bao giờ đâu mà chia tay.

- Anh nói cái gì ?

Phong Vũ so vai :

- Cả anh và em đến với nhau vì cái gì , anh nghĩ chúng ta cũng đã hiểu . Uyển Hoa ! Không nên ràng buộc nhau, hãy sống như những người trên đất nước Anh.

- Phong Vũ ! Tuy em là một cô gái chịu ảnh hưởng nhiều của Tây Phương . Với ai em không biết, nhưng với anh những gì em làm cho anh đều xuất phát từ một trái tim chân thành . Em muốn cùng anh đi hết quãng đường đời còn lại . Thế mà...

Uyển Hoa lao đến ôm lấy Phong Vũ :

- Em không muốn... em không thể thiếu anh trong cuộc sống cuả mình . Phong Vũ đừng chia tay với em.

Đối xử với Uyển Hoa như thế có quá tàn nhẫn không ?

Phong Vũ vỗ nhẹ lên lưng Uyển Hoa :

- Bình tĩnh nào ! Hãy nghe anh nói . Anh không muốn em phải mệt mỏi vì anh . Uyển Hoa ! Hãy tìm một người đàn ông khác xứng đáng hơn anh nhiều.

- Không.

- Anh chẳng có gì ngoài hai bàn tay trắng đâu . Anh không cha mẹ, không người thân không bạn bè . Với một gia đình có địa vị như gia đình em, chắc chắn cha mẹ em không chấp nhận.

- Em có nói với cha mẹ em rồi . Khi nào anh nhận bằng tiến sĩ, nếu đồng ý vào làm ở công ty của cha mẹ em, thì anh sẽ trở thành công dân của nước Anh.

- Đơn giản như thế thôi à ?

- Vâng.

Phong Vũ đẩy nhẹ Uyển Hoa ra :

- Thế em có nghĩ đến cảm giác của anh không ? Anh học tập và mong mình sớm trở về nước để thực hiện nghiã vụ của một công dân nước Việt Nam . Vậy mà... Uyển Hoa ! Hai chúng ta không có cùng chung một mục đích, một lý tưởng, nên không thể đi chung một con đường được.

- Ở Anh Quốc có một cuộc sống đầy đủ và sung sướng, tại sao anh không thích ?

- Có thể ở đây tốt hơn ở Việt Nam nhiều, thậm chí anh còn có thể phát triển tài năng của mình . Nhưng em có hiểu không ? Lòng khát khao của một đứa con muốn trở về quê hương sau nhiều năm xa cách luôn cháy bỏng trong anh . Anh ước mong được làm việc và phục vụ...

- Ở Việt Nam, anh đâu có người thân, vậy anh đâu vướng bận ?

Phong Vũ xa xôi :

- Mãi mãi em không bao giờ hiểu được anh.

Uyển Hoa buồn bã :

- Có thể... Nhưng em cố gắng được mà.

- Đừng bao giờ ép mình, sẽ không có kết quả gì đâu . Uyển Hoa ! Đừng bao giờ hành hạ bản thân vì anh . Có thể anh sẽ không bao giờ quan tâm đến phụ nữ, vì anh sợ chính mình làm tổn thương họ.

Phong Vũ tàn nhẫn :

- Em về đi, anh còn phải làm việc.

Uyển Hoa mím môi . Từ trước đến giờ chưa có một người đàn ông nào dám đối xử với cô như thế . Vậy mà... Lâm Phong Vũ , chẳng lẽ cô nợ anh ta à ?

Uyển Hoa đâu phải là loại người mặt chai mày đá . Cô quẩy túi xách lên vai :

- Thôi được, em có lòng tự trọng của mình . Nhưng anh cũng phải nhớ, Uyển Hoa này không bao giờ bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy đâu.

Cánh cửa đóng lại sau lưng Uyển Hoa . Phong Vũ mệt mỏi buông người xuống ghế . Bây giờ anh không thể tập trung về việc gì được nữa cả . Có lẽ anh phải ra ngoài một chút để đầu óc tỉnh táo . Nếu không .. Phong Vũ không dám nghĩ mình sẽ như thế nào.

Chưa kịp đứng dậy thì chuông điện thoại trên bàn reo . Phong Vũ nhoài người nhấc ông nghe :

- Alô .Đầu dây bên kia buông một tràng tiếng anh dài :

- Chào cậu . Cậu còn nhận ra tôi không ?

Phong Vũ ngờ ngợ :

- Anh là...

- Người bạn bất đắc dĩ ở công viên hôm ấy...

- Ồ ! Tôi nhớ rồi . Là Tonny.

- Không sai.

- Anh đang ở đâu thế ?

- Không xa nơi cậu ở lắm đâu . Cậu có bận việc gì không ?

- Tôi dự định xem lại một số tài liệu cho luận văn của mình.

- Cậu sắp tốt nghiệp ?

- Vâng.

- Chúc cậu đạt được mọi điều như ý !

- Cám ơn . Nhưng có gì quan trọng không Tonny ?

- Tôi có quen một người bạn chuyên đầu tư về lĩnh vực cậu đang làm, nên định giới thiệu cho cậu thôi . Nếu cậu bận thì để hôm khác vậy.

Phong Vũ hấp tấp :

- Không . Tôi cũng dự định ra ngoài hít thở bầu hông khí cho dề chịu . Hay là anh đến đón tôi đi.

- OK.

Phong Vũ gát máy, anh thấy đầu óc mình bớt đi sự nặng nề, bởi anh tin tưởng sẽ giải được bài toán khó.

Không lâu, Phong Vũ nghe tiếng kèn xe . Anh với tay lấy áo khoát và rời khỏi phòng khá ư lịch sự.

Vừa mở cửa xe, Phong Vũ vừa nói :

- Tôi có cảm giác anh sẽ đem lại mọi điều may mắn cho tôi.

- Vậy sao ?

- Anh không để ý sao ? Lần nào tôi gặp anh cũng đều tốt lành cả.

- Thế tôi là thiên thần hộ mệnh của cậu rồi.

Cả hai cùng cười . Tonny hỏi :

- Nếu tôi là thiên thần hộ mệnh, vậy cô bạn gái của cậu thì sao ?

- Anh muốn nói tới Uyển Hoa ?

- Chứ còn ai nữa . Ở Anh Quốc này, bộ cậu còn có cô bạn gái nào khác ngoài Uyển Hoa sao ? Tôi thấy cô ấy cũng được lắm, hai người rất xứng đôi.

Phong Vũ thở dài :

- Biết nói như thế nào với anh đây . Tôi không phủ nhận Uyển Hoa là cô gái xinh đẹp... Nhưng anh cho tôi là người đàn ông bội bạc cũng được, tôi không thể nào giữ cô ấy lại bên tôi.

- Tại sao ?

- Tôi bắt đầu lại sự nghiệp của mình bằng cả máu và nước mắt . Không ai nhìn thấy sự khốn khổ của tôi, cho nên tôi càng không muốn họ biết . Uyển Hoa có thật lòng với tôi, tôi không quan tâm nữa . Cái tôi quan tâm là sớm ngày trở lại quê hương để làm một đứa con có hiếu với gia đình và một người công dân có ích cho tổ quốc.

- Cậu không dự định ở lại Anh Quốc sao ?

- Uyển Hoa cũng hỏi như anh . Nhưng ngay từ đầu tôi đặt chân đến đây, tôi chưa có ý nghĩ là bỏ quên nơi mình ra đi . Tôi sẽ bắt đầu lại tương lai của tôi nơi làm chính tôi đau khổ.

- Có cần thiết như thế không trong khi mọi người muốn quên đi những quá khứ đau buồn ấy ?

- Không có quá khứ thì làm sao có hiện tại và tương lai . Tuy quá khứ đau buồn có làm tôi nhức nhối thật, nhưng tôi sẽ lấy đó làm nền tảng cho cuộc sống của mình để mà phấn đấu hơn.

- Cậu làm cho tôi khâm phục thật đó . Sống trong đau khổ mất mát mà cậu luôn cứng rắn.

- Nhưng tôi vẫn không đúng . Tôi đã vô tình làm cho Uyển Hoa đau khổ.

- Một khi không lưu giữ tình yêu thì cần gì phải kéo dài trong đau khổ . Cậu không yêu Uyển Hoa, thì nên để cô ấy quên cậu đi cũng đúng thôi . Mà này Phong Vũ ! Cậu thật sự không có một chút tình cảm nào với Uyển Hoa sao ?

- Trong lúc cô đơn, tôi chỉ nghĩ làm bạn với cô ấy cho vui thôi . Nào ngờ...

- Lại mang cho mình một phiền phức chứ gì ? Tuy cuộc sống ở đây có tự do thật, nhưng cũng có người vẫn biết sống cho tình yêu của mình . Huống cho Uyển Hoa mang dòng máu Việt . Cậu có nói gì với cô ấy chưa ?

- Trước khi anh gọi điện thoại đến, Uyển Hoa có đến tìm tôi . Cô ấy nhắc đến buổi hẹn với gia đình cô ấy . Nhưng rất tiếc, tôi không thể đi bởi vì tôi muốn kết thúc chuyện tình yêu này.

- Phản ứng của Uyển Hoa thế nào ?

Thấy Phong Vũ im lặng . Tonny cười lảng :

- Xin lỗi, tôi không nên tò mò.

- Không sao . Tôi chẳng có bí mật gì để giấu cả.

Phong Vũ nhún vai :

- Tôi không ngờ Uyển Hoa phản ứng mạnh đến như thế . Cô ấy không bằng lòng và còn rất giận dữ.

- Chứng tỏ ô ấy rất yêu cậu.

- Tình yêu không chỉ ở một người... Tôi chỉ biết xin lỗi cô ấy . Hy vọng Uyển Hoa sớm hiểu ra để bắt đầu lại.

- Sự tổn thương trong lòng Uyển Hoa không nhỏ đâu.

- Tôi biết, nhưng tôi không còn cách nào khác . Hiện tại, toi có rất nhiều công việc để làm, thời gian đâu mà nghĩ đến chuyện yêu đương.

Tonny vỗ vai Phong Vũ :

- Tất cả mọi việc rồi sẽ tốt đẹp thôi . Cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ thêm làm mình căng thẳng . Tôi sẽ cố gắng giúp cậu trong khả năng của mình.

- Tonny ! Anh là một người bạn tốt.

Hai người trở nên im lặng . Cảnh vật xung quanh cũng không làm họ quan tâm bởi họ đang suy nghĩ đến những chuyện quan trọng hơn.