Chương 1

Từ lúc lên đại học đến giờ, tôi vẫn chưa từng đón bình minh vào thứ bảy và chủ nhật. Nhưng hôm nay, tôi lại bại trận dưới sự dâm uy của cô bạn cùng phòng – Tân Hân, xuống giường đón ánh mặt trời đầu tiên.

Tôi dựa lưng vào ghế, tinh thần suy sụp teo héo như bọt biển tan trong nước. Nhìn cô nàng Tân Hân đang sửa sang lại bộ váy màu đen của mình, trang trí thêm cho nó một cái kim cài áo tỏa sáng lấp lánh. Cô nàng hôm nay sẽ đi hẹn hò, sáng sớm tinh mơ đã tỉ mỉ trang điểm thật đẹp.

Rõ ràng khuôn mặt của Tân Hân rất trẻ con giống như búp bê Lolita nhưng cô lại thích mặc những bộ đồ chỉ một màu đen huyền bí. Tôi ngưng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ bé của mình trong gương nhất thời im lặng, định quay đầu chuẩn bị mở máy tính.

Rất nhanh đầu tôi đã bị đôi bàn tay của Tân Hân kéo trở về, nhìn tôi chằm chằm Tân Hân từng câu từng chữ rất khẳng khái lên lớp: “Kỳ Nguyệt à, cậu lại lên mạng! Mùa xuân rồi, mùa xuân rồi, cuộc sống đại học tốt đẹp của chúng ta đã qua một phần tư thời gian rồi.”

Tôi bĩu môi, “Vậy thì sao?”

“Chẳng lẽ cậu không muốn nắm tay một người con trai chầm chậm bước đi dưới hoa anh đào trong mưa sao?”

“Trường chúng ta không có cây hoa anh đào!”

“Đừng có đánh trống lãng, ý chính của tớ là đàn ông, đàn ông đó!” Tân Hân liếc tôi một cái.

Tôi vội vàng ôm lấy màn hình desktop trước mặt, nháy nháy mắt, “Chị hai lớp trưởng thân mến, tớ có người đàn ông này là đủ rồi, tớ rất thỏa mãnnnnnn~~~.” Để nâng cao hiệu quả, tôi nói chữ cuối cùng đặc biệt lên cao.

Tân Hân cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn kiên trì, “Kỳ Nguyệt à, không phải tớ nói cậu, chắc cậu cũng biết tin có một người bị tia khúc xạ X của máy tính làm cho khuôn mặt trở nên già nua, cậu không vì mình suy nghĩ cũng nên vì quần chúng nhân dân nữ sinh ký túc xá 15 suy nghĩ chứ. Cậu mỗi đêm đều xách túi ra ngoài, cậu có biết có lần dì quản lý len lén kêu tớ lại hỏi cái gì không?”

“Hỏi cái gì?”

“Dì ấy nói,” Tân Hân bắt chước lại cái giọng du dương ấy của dì quản lý, “Tân Hân ơi, sinh viên Kỳ Nguyệt của ký túc xá con ấy, ôi chao ôi, con đi khuyên nhủ con bé đi, con bé ấy đi ra ngoài thuê phòng cùng bạn trai cũng không biết tiết chế một chút, lúc nào dì cũng thấy buổi tối tinh thần rất sảng khoái ra cửa nhưng buổi sáng lại như con cá khô trở về. Dì nhìn thấy cũng rất đau lòng.”

“……………………..”

Đúng như các bạn thấy, tôi cực kỳ yêu việc lên mạng. Nếu như có khả năng, tôi thật sự hy vọng cả đời này mình sẽ không rời xa máy tính. Các bạn cùng phòng yêu quý của tôi hoàn toàn không đồng ý tôi làm trạch nữ (suốt ngày chỉ ở trong nhà) cho nên khi các nàng đi đâu cũng sẽ kéo tôi theo, ví dụ như hiện tại – đi hẹn hò. Tôi vô lực nằm úp sấp trên bàn, lần nào cũng như vậy, tôi theo thói quen chỉ biết chết lặng.

Ba người chúng tôi ra khỏi cửa, hiện ra trước mặt các bạn tuyệt đối là hai vị “thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp”, một người thuộc loại Lãnh Mạc giỏi giang Ngự Tã kiên cường, một người thuộc loại thục nữ yếu ớt trắng trẽo nhu nhược, mà ở giữa là tôi thuộc loại đang chìm đắm trong một đám lá cây. Chắc hẳn các bạn không nghĩ tới, một Ngự Tả và một thục nữ 1 giây trước ở ký túc xá chỉ vì giành cái gương mà cấu xé nhau đến nỗi bung hết tóc. Đối với chuyện này, lá cây từ sớm đã thấy nhiều lời ít.

“Kỳ Nguyệt.”

“Hả?” Tôi trả lời.

“Cậu sao lại mặc như thế hả. Áo sơ mi trắng, quần jean, cậu không phải là con gái!”

“Tớ sao không phải là con gái, có ngực có mông.” Tôi ưỡn ưỡn ngực của mình.

“Chỉ là một cái bánh bao nhỏ.” Dì cả Tân Hân không nhịn được oán thán

“Bánh bao Thiên Tân.”

“Nói thật, đoán chắc con cậu sau này bú sữa mẹ cũng không có chỗ.”

“………..Dì Tânnn, hai vú cậu cao nhọn cẩn thận sau này đâm thủng miệng con cậu.”

Blabalabala…….balalalbalala~~~~~

Trong tiếng mắng nhau vô tận cuối cùng ba chúng tôi cũng đã tới chỗ hẹn hò ―—―—―

“Cá”

Trường đại học chúng tôi nằm ở vùng ngoại thành, chiếm một vùng đất lớn, ở cổng chính trường có một ngọn núi không cao, quanh năm không khí mát mẻ, xanh tươi. Nơi đây đang xây dựng đường cao tốc rộng lớn, mỗi lần có xe chạy ngang qua chúng tôi đều giật mình, bụi bay tứ phía. Vậy mà, ở một nơi khỉ ho cò gáy như thế này lại có một quán café lịch sự như vậy tồn tại, thực sự rất kỳ lạ.

“Cá” là quán café do một học tỷ đã tốt nghiệp trường chúng tôi mở, tôi cảm thấy gu thẩm mỹ của học tỷ này quả thật là có một không hai, lần đầu tiên tới đây tôi thật sự bị kinh hãi. Trừ tinh tế ra, tôi không tìm ra từ nào khác để hình dung quán café nho nhỏ này. Những chiếc bàn ô vuông nhỏ, chiếc lang cang với những dây leo màu xanh biếc quấn quanh, những chiếc ly nhỏ treo ngược trên trần phối với đèn màu trái quýt ấm áp, nồng nàn hương Tập Nhân.

Hình như học tỷ rất thích Trần Khởi Trinh, không những lấy tên ca khúc của cô ấy làm tên tiệm mà còn không ngừng phát ra những bài hát của cô ấy. Vừa nghe giọng hát mềm mại trong trẻo của Trần Khởi Trinh, vừa thưởng thức café, thật sự cái cảm giác sung sướng này không thể nào diễn tả được.

Mặc dù không biết học tỷ tại sao lại mở quán café ở một nơi như thế này nhưng, chị ấy vì quần chúng nhân dân ở đây mà tạo phúc thì thật đáng khích lệ.

Dĩ nhiên những lời trên là để giới thiệu với các bạn xa lạ, còn bây giờ chúng ta trở lại vấn đề chính.

Ba người chúng tôi ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh chờ đợi đối tượng xem mắt đến. Tôi không nhịn được khuấy khuấy café, đi hẹn hò là một trong những chuyện tôi chán ghét nhất, tôi lại bắt đầu tơ tưởng đến “người đàn ông” của tôi rồi. Hôm nay dậy thật sớm, giờ này mà ở ký túc xá là tôi đã cùng “người đàn ông” của mình dây dưa nguyên buổi sáng rồi.

Đang lúc tôi khuấy đến vòng thứ 248 thì Tân Hân dùng cùi chỏ hung hăng đẩy tôi một cái. Một chiêu của cô nàng không trên không dưới vừa ngay bộ ngực tôi, tôi đau không khẽ kêu một tiếng. Cô nàng dường như cũng cảm nhận được, nhưng lòng dạ đàn bà vô cùng nhanh chóng lựa chọn nhìn tôi rơi vào đau đớn. Trong mắt cô nàng không có chút nào gọi là áy náy, cười lúm đồng tiền tươi như hoa đứng dậy nhìn về phía người tới, “Tới rồi.”

Tôi cũng vội nhìn theo, đem đau đớn nuốt xuống, trong nháy mắt chuyển thành một đóa hoa kiều diễm chuẩn bị chào đón ông xã tương lai của Tân Hân, nhưng là, một giây kế tiếp, tôi – một đóa hoa kiều diễm ở trong gió khô héo tan thành tro bụi, vì sao, có tới ba giống đực?

Chẳng lẽ, đây là quan hệ hữu nghị ký túc xá, một người có bồ còn lại cũng vậy?

Tôi nghẹn!

Tôi vội vàng cúi đầu mai phục, không muốn nhìn ba vị trước mắt là đẹp hay xấu, là mập hay ốm, tiếp tục khuấy café của mình. 249, 250, 251…………………..

Các bạn cũng thấy đấy, thái độ không thích người khác phái của tôi, cũng không có ham thích cái hoa bách hợp gì gì. Tôi chính là không muốn yêu, nói chính xác hơn là tôi chỉ muốn bên cạnh laptop yêu dấu của mình, “người đàn ông” này chính là tình yêu chân thành trong cuộc đời này của tôi, đến chết không đổi. Bởi vì “hắn”, tôi trở thành một trạch nữ, không tiến thủ, không ý cầu tiến. Nhưng tôi cho rằng như vậy chính là cuộc sống của tiên. Yêu là một chuyện rất nhức đầu, yêu là phải ra ngoài gặp nhau, chịu đựng tổn thương, tôi chỉ có thể tóm gọn, tôi không rãnh.

Tân Hân và Lâm Tĩnh chỉ hận rèn sắt không thành thép, thấy tôi không có ai theo đuổi, giới thiệu đàn ông cho tôi nhưng kết quả chỉ là bị tôi oai phong lẫm liệt cự tuyệt. Khoảng thời gian học kỳ một, các cô nàng quản tôi rất chặt, động một chút là ghép tôi và những tên con trai ấy chung một chỗ, tạo ra scandal rồi phim giả tình thật. Tôi đối với chuyện này cực không hài lòng, tôi khóc rống, khóc thảm thiết cực kỳ bi ai, như cha mẹ chết, làm kinh động cả tầng lầu ai cũng vây lại xem. Hai cô nàng ngày đó bị tôi dọa cho chết khiếp, cho đến mùa xuân năm nay hai cô nàng cũng đã mở rộng tấm lòng, bắt đầu bận rộn lo chuyện chung thân đại sự cả đời. Vì vậy, mới có việc hẹn hò hôm nay. Hiển nhiên do tôi tính toán sai, hai cô nàng vẫn không có bỏ qua cho tôi.

Giờ phút này tôi thật đáng thương khuấy khuấy ly café tới vòng 500, nghe 2 cô bạn nói chuyện với ba vị đối diện rất vui vẻ. Bọn họ tự mình giới thiệu về bản thân xong thì tới sở thích, rồi đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nhưng, những thứ này không liên quan gì đến tôi.

Nếu có ai hỏi cảm giác tôi bây giờ như thế nào, thì chỉ có một câu thôi: Đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Vì vậy tôi đứng dậy, mỉm cười, “Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút.”

Ánh mắt của ba tên con trai rất nhanh quét tới tôi – người nãy giờ không nói một câu, tôi cũng không muốn im lặng như vậy, tôi đơn giản chỉ là muốn trốn vào toalet thôi mà. Đi vệ sinh, tôi sẽ không quay lại đây đâu.

“Tớ đi với cậu.” Tân Hân nhanh chóng đứng dậy, thân thiện “cầm” tay tôi, dắt tôi tới toalet.

Có trời mới biết với sức lực trâu bò của cô nàng thì “cầm” như là đang bóp chặt cổ tay tôi. Đến nhà vệ sinh, cực kỳ thương cảm cho cổ tay, tôi cố gặng cho nước mắt lưng tròng mà nói: “Cậu là một cô gái thô bạo!”

Nàng hất tay tôi ra, chỉnh sửa mái tóc trong gương, ánh mắt sắc bén liếc tôi từ trong gương, “Tớ đoán không lầm là cậu định bỏ chạy?”

Tôi không khỏi rùng mình, cô ấy biết suy nghĩ của mình à?

“Cậu nếu dám bỏ đi” nàng ho nhẹ, lấy ra một tấm thẻ màu đen, nhìn rất quen mắt, “Đây là card mạng của cậu, nếu cậu dám bỏ đi tớ sẽ ném nó vào trong bồn cầu.”

“Mẹ nó, cậu thật quá đáng, dám trộm card mạng của tớ, thật hèn hạ, tớ kháng chỉ.”

“Kháng chỉ thì trưu di cửu tộc, đối với cậu thì chỉ còn dùng cách này thôi.” Cô nàng đắc chí lắc lắc tay đi tới bồn cầu. Đáng thương cho tôi chỉ sợ card mạng yêu dấu của mình sẽ đi theo cái lắc lắc tay mà rớt xuống.

“Đừng.” Tôi vội vàng muốn giựt lại, cô nàng lại nhanh hơn rút tay bỏ card vào trong túi xách. Nàng nghiêng đầu quyến rũ xoay người ra ngoài, bỏ lại một câu vô cùng thâm hiểm, “Cậu phải biểu hiện cho tốt đó, bằng không thì………..”

Tôi khóc không ra nước mắt, chần chừ ở nhà vệ sinh một hồi lâu. Được rồi, vì nửa đời sau hạnh phúc của tôi và “người yêu tôi”, tôi đành phải chịu nhục một lần, nhìn mình trong gương, đánh đánh khuôn mặt thảm thương của mình, cố kéo ra một nụ cười, bình tĩnh đi ra ngoài. Trở lại chỗ ngồi, tôi đặc biệt kiên trì giữ vững nụ cười, lằng nghe năm người họ nói chuyện.

Thông qua cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tôi mới thật sâu sắc ý thức được, bọn họ có âm mưu vô cùng to lớn với tôi, thì ra không phải là Tân hân đi hẹn hò mà là hai cô gái hẹn ba tên con trai tới cho tôi hẹn.

“Đây là mỹ nữ cùng phòng với chúng em – Kỳ Nguyệt, các anh nói có phải đáng yêu đúng không?” Tân Hân lên tiếng giới thiệu tôi.

“Đúng rồi đó, cậu ấy vừa rồi có chút khó chịu nhưng thật ra cậu ấy rất thích cười, tốt bụng, rất thân thiện nữa.” Dì cả Lâm Tĩnh cũng giải thích thay cho tôi.

“Đúng thật là vậy, ha ha ha”. Một tên con trai đối diện cười phụ họa.

Mỹ nữ em gái cậu, cười em gái anh, mặt tôi đã đông cứng rồi, nếu không phải là tôi và người đàn ông của tôi bị các người uy hiếp, tôi sẽ không có ngu ** mà ngồi yên ở đây đâu.

“Ha ha ha.” Tôi phối hợp với hai nàng bật cười một cách ngu ngốc.

Quả nhiên, không khí đang vốn vui tươi lại vì cái âm thanh ngu ngốc này mà đông cứng. Tân Hân đưa tay xuống bàn véo bắp đùi tôi một cái thật đau, tôi đau muốn lệ rơi đầy mặt, vì phòng ngừa nước mắt tràn đầy trên mặt, tôi đành phải cố kéo khóe mắt lên, cười thật tươi.

“Bạn học Kỳ Nguyệt quả nhiên thích cười….” Đối diện bên phải truyền tới một giọng trong trẻo, nhàn nhạt, giống như tảng băng tan vỡ.

Âm thanh dễ nghe này hấp dẫn ánh mắt tôi du di tới chỗ nó, nhìn thấy chủ nhân của âm thanh tôi hận không được kích động vỗ đùi nhảy lên, người con trai này thật con mẹ nó ưu tú. Đây là một chàng trai trẻ tuổi, làn da rám nắng, cái trán cao cao, đôi mắt phượng hẹp dài, hàng chân mày như nhuộm mực Tàu, nụ cười an tĩnh, gợi tôi nhớ lại những thư sinh tuấn mỹ ở triều đình trong các cuốn tiểu thuyết xuyên không mà tôi thường đọc.

Đôi môi chàng trai khẽ mở, tiếp tục nói: “Cười thật vui!” Nói xong chàng trai mỉm cười, một nụ cười ngàn hoa đua nở, nụ cười mang hương gió đêm vương vấn, trong nháy mắt giết chết tôi.

Tôi bị chấn động mạnh, thật mạnh, lệ rơi đầy mặt……..

Đúng vậy, thật sự nước mắt tuôn rơi. Nhìn chàng trai này, nước mắt tôi vất vả kìm nén đã vui vẻ tuôn ra, tôi ù ù cạc cạc không biết giải thích như thế nào, vì cớ gì hai dòng nước mắt cứ rơi mãi không ngừng.

Cả bàn bọn họ cũng rất chấn động.

Tân Hân chắc là bị tôi làm sợ, nhớ lại sự kiện tôi khóc lóc thảm thương lúc trước, vội vàng lấy khăn giấy lau lau nước mắt cho tôi, an ủi nói: “Kỳ Nguyệt là người nhỏ nhất trong phòng bọn em, lần đầu tiên tham gia gặp mặt, chắc là rất lo lắng, các anh đừng để tâm.”

Lo lắng em gái cậu, còn không phải là do cậu làm hại. Tôi nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, trong lòng đem Tân Hân cắn xé cả ngàn lần.

“Tôi làm bạn học Kỳ Nguyệt sợ sao?” Chàng trai ưu tú mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội hỏi.

“Không có, Kỳ Nguyệt chắc là đang kích động, được anh Tô đẹp trai như vậy khen ngợi nên vui mừng mà khóc.” Lâm Tĩnh thục nữ mỉm cười thay tôi giải vây.

Chàng trai ưu tú nhìn về phía tôi, khóe môi giật giật, “Như vậy à.”

Đáy lòng âm thầm rơi lệ, tôi – Kỳ Nguyệt dầu gì cũng từng gặp qua vô số đàn ông, làm sao có thể mê trai không tự chủ như vậy, bởi vì một câu “cười thật vui” không biết là khen hay chê liền vui vẻ rơi lệ? Mình thật không có tiến đồ mà. Tôi định không nói tiếp tục cúi đầu khuấy café.

Các người tiếp tục phát triển đi, ba người trước mắt này tôi không tính toán cùng một ai trong đó có mối quan hệ lâu dài, hơn nữa ngoài đẹp ra cũng không có gì hứng thú. Bạn học Tô mà hẹn hò với tôi thì thật là thất vọng, tiếp tục là một tiểu thụ ~

Hiển nhiên, hai dòng nước mắt quả thật rất có tác dụng, Lâm Tĩnh và Tân Hân cũng không dám càn rỡ nữa, hai chàng trai cũng không dám cười đùa lớn tiếng, vốn dĩ im lặng nên bạn học Tô cũng chỉ lẳng lặng thưởng thức café, lẳng lặng mỉm cười, lẳng lặng…..nhìn tôi. Tôi bị hắn nhìn như vậy lại càng cúi thấp đầu vào ly café.

Rốt cục, đại hội xem mắt này cũng đã qua, ba nam ba nữ đứng dậy, chuẩn bị tạm biệt. Đoán chừng chắc là do yếu tố vừa cười rồi khóc SHOCK đến nên hai chàng trai nhanh chóng đi về, tôi thở phào một hơi, thật là tốt, không có hỏi cách liên lạc.

“Xin hỏi, số điện thoại bạn học Kỳ Nguyệt là bao nhiêu?”

Cái âm thanh này là lòng tôi trầm xuống, cười híp mắt nhìn chàng trai ưu tú này, trấn định nói: “Bạn học Tô, thật không khéo điện thoại tôi rớt hư rồi chưa mua lại.”

“Vừa rồi không phải em mới lấy ra nhìn sao?” Hắn nháy mắt mấy cái, khóe mắt lóe sáng.

Tôi sực nhớ lại lúc ăn cơm có lấy điện thoại ra nhìn thời gian, đúng là gậy ông đập lưng ông, thật bi kịch!

“Thật xin lỗi, cái này là của bạn cùng phòng, tôi tạm thời mượn xài đỡ.” Tôi giữ vững bình tĩnh, chỉ chỉ Tân Hân.

“Vậy thì cho số điện thoại này trước cũng được.”

Tôi cười cười, “Thật ngại, tôi không nhớ số mới này.” Bạn học Tô, tôi đã biểu đạt không muốn đưa cách liên lạc cho anh rồi, anh không biết xấu hổ sao?

Cuối cùng bạn học Tô cũng không hỏi nữa, mà chuyển sang Tân Hân “Vậy có thể cho tôi biết số điện thoại của em không?”

Được rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy có người da mặt dày đến thế mà vẫn rất ung dung, tự tại. Sắc mặt Tân Hân buồn bã, dùng ánh mắt ăn thịt người oán hận nhìn tôi, chậm rãi đọc số điện thoại cho người kia: “158********.”

“Cám ơn” Người kia ghi nhớ, nháy nháy mắt với tôi, cười vô cùng happy.

Tôi chỉ có thể ở trong gió nhốn nháo……Bạn học Tô, bạn thật tốt, thật tuyệt vời.

Vừa lúc chúng tôi chuẩn bị giải tán, một người nam sinh mặc đồ thể thao ôm banh bóng rổ chạy vào, dáng dấp cũng rất thanh tú trắng trẻo, chẳng qua là so với chàng trai ưu tú này có chút kém cỏi, nam sinh dường như mới vận động xong, khắp người đầy mồ hôi. Hắn gãi gãi mái tóc đen nhánh, gật đầu chào chàng trai ưu tú kia rồi mất tự nhiên quay sang cười cười nói: “Tôi là Tô Minh Á, buổi sáng có trận bóng, tôi sợ không tới kịp nên để cho anh trai tôi đến thay, xem ra vẫn không có bỏ lỡ, thật là ngại.”

Ặc, tôi thiếu chút nữa đã phun đầy nước miếng, xin thứ lỗi tôi không muốn thô tục nhưng bây giờ trong miệng của tôi không còn chất lỏng nào khác. Tình tiết này cũng quá máu chó nha..

Tân Hân và Lâm Tĩnh cũng y chang như tôi, trên mặt hai người biến đổi nhiều vẻ mặt khác nhau, Tân Hân gỡ gỡ tóc, cố gắng trấn định cười nói, “Ha ha, thì ra là anh trai.”

Chàng Trai ưu tú khách sáo mỉm cười, đôi mắt phượng trong trẽo nhìn tôi. Tôi liếc anh ta một cái. Nhìn cái gì chứ? Anh ta cong cong đôi mắt, thanh âm lạnh nhạt nghe không ra tâm tình: “Xin chào, tôi là anh của Tô Minh Á, Tô Tín.”