Chương 1

CHƯƠNG 1

Anh quốc, 1066

Anh không biết cái gì đã đánh trúng anh.

Một phút trước Tướng quân Royce đang dùng tay áo bằng da lau mồ hôi trên trán, phút sau anh đã nằm dài trên mặt đất.

Cô đã đánh ngã hắn. Theo nghĩa đen. Cô đã đợi cho đến khi hắn lấy chiếc mũ sắt của hắn xuống. Sau đó cô căng sợi dây da thành hình tròn cao hơn đầu cô. Hòn đá nhỏ nằm giữa cây ná của cô tăng tốc cho đến khi không thể nhìn thấy được bằng mắt thường. m thanh như cắt da qua không khí giống tiếng kêu một con thú giận dữ, nửa như gầm gừ, nửa như rít lên. Tuy vậy con mồi của cô đã ở quá xa để có thể nghe được âm thanh đó, còn cô thì đứng núp trên lối đi của đỉnh trường thành, và hắn thì đứng ở bên dưới, cách gần mười lăm mét theo ước đoán của cô, ở ngay chân cây cầu kéo.

Gã Norman khổng lồ là một đích ngắm dễ dàng. Việc hắn ta cũng là thủ lĩnh của bọn vô đạo đang đánh cướp nhà cô càng làm tăng thêm ý chí của cô. Trong đầu cô, gã khổng lồ đã trở thành Goliath.

Và cô là David của hắn.

Nhưng khác với hai vị thánh anh hùng trong truyện cổ, cô không có ý định giết chết kẻ thù của cô. Cô sẽ nhắm vào thái dương của hắn nếu đó là mục đích của cô. Không, cô chỉ muốn làm cho hắn bị bất tỉnh. Vì lý do đó, cô đã nhắm vào trán hắn. Cầu Chúa, là cô đã tặng cho hắn một vết thẹo mà hắn phải mang trong suốt phần đời còn lại, như một sự nhắc nhở, cô hy vọng, cho sự tàn bạo mà hắn đã làm vào ngày chiến thắng đen tối này.

Người Norman đang thắng trận chiến này. Trong một hay hai giờ nữa họ sẽ chọc thủng sự phòng thủ ở bên trong.

Cô biết điều đó là không thể tránh khỏi. Những người lính Saxon của cô bây giờ không còn đông bằng họ. Rút lui là giải pháp hợp lý nhất. Đúng, đó là điều không thể tránh khỏi, nhưng cũng là một thất bại cay đắng.

Tên Norman khổng lồ này là kẻ thách đấu thứ tư mà gã con hoang William của Normandy đã gửi đến để đánh chiếm vùng đất của cô trong ba tuần qua.

Ba gã đến trước đã chiến đấu như những đứa trẻ. Cô và người của anh cô đã dễ dàng đánh đuổi bọn họ đi.

Gã này thì lại khác. Không thể đánh đuổi hắn được. Không mất nhiều thời gian để nhận ra hắn dày dạn kinh nghiệm hơn những người đến trước hắn. Chắc chắn là hắn xảo quyệt hơn. Những tên lính dưới quyền điều khiển của hắn cũng thiếu kinh nghiệm như những người đến trước, nhưng gã thủ lĩnh mới này kiểm soát họ bằng kỷ luật thép và không ngừng bắt họ phải làm thật tốt nhiệm vụ.

Chiến thắng sẽ thuộc về tên Norman đáng ghét vào cuối ngày.

Tuy nhiên gã thủ lĩnh của bọn chúng sẽ bị hoa mắt trước chiến thắng của hắn. Cô chắc chắn vậy.

Cô mỉm cười trước khi cô bắn ra viên đá của cô.

Tướng quân Royce để mặc cho con ngựa của anh kéo một binh sĩ ra khỏi con hào bao quanh pháo đài. Gã lính ngu ngốc đã sảy chân và té lộn cổ vào vũng nước sâu. Vì cái áo giáp nặng nề của anh ta, anh ta không thể giữ thăng bằng và đang chìm xuống dưới đáy. Royce với xuống bằng một tay, nắm được cái chân mang ủng, và kéo người lính trẻ ra khỏi vũng nước sâu đục ngầu. Với một cái giật mạnh bằng cổ tay, anh hắt gã thuộc cấp lên trên bờ mọc đầy cỏ. Một tràng ho dữ dội của chàng trai trẻ đã nói cho Royce biết rằng anh ta không cần trợ giúp thêm. Chàng trai trẻ vẫn còn thở. Royce đã ngừng lại để cởi bỏ chiếc mũ sắt của anh, và đang lau mồ hôi trên trán thì một viên đá tìm được đích ngắm của nó.

Royce bị ném ngược trở lại. Anh đo đất cách con ngựa chiến của anh một khoảng xa. Anh không nằm lâu ở dưới đất. Bụi vẫn còn bay tứ tung trong không khí xung quanh khi anh mở mắt. Những tên lính của anh đang chạy về phía anh để trợ giúp.

Anh từ chối sự giúp đỡ của họ. Anh ngồi bật dậy, lắc đầu với nỗ lực thoát khỏi cơn đau và đám sương mù đã làm cho anh choáng váng. Một hoặc hai phút sau, thậm chí anh không thể nhớ được là anh đang ở cái chỗ chết tiệt nào. Máu túa ra từ vết cắt trên trán, ngay trên mắt phải. Anh chọc quanh cạnh vết thương và sau đó nhận ra là một ít thịt đã bị rách.

Anh vẫn không hiểu cái gì đã bắn trúng anh. Từ cỡ của vết thương lởm chởm, anh biết là một mũi tên không thể nào gây ra thiệt hại này. Nhưng tất cả thật khốn khiếp, đầu của anh dường như đang bốc cháy.

Royce đẩy cơn đau của anh sang một bên và tập trung vào việc đứng dậy. Sự giận dữ đã giúp anh. Lạy Chúa, anh sẽ tìm ra gã con hoang đã làm điều này với anh và tặng cho hắn ta một vết thương giống vậy.

Ý nghĩ đó làm cho anh vui hơn nhiều.

Một người cận vệ đang đứng giữ dây cương con ngựa của anh. Royce phóng mình lên yên ngựa và chuyển sự chú ý của anh đến phía trên bức trường thành bao quanh pháo đài. Kẻ thù của anh đã ngắm bắn anh từ chỗ đó chăng ? Khoảng cách quá xa đến nỗi thậm chí anh không thể nhìn thấy mối đe doạ.

Anh đội lại chiếc mũ sắt của anh.

Nhìn quanh quất, anh thấy rằng trong mười hoặc mười lăm phút trôi qua kể từ khi anh bị tấn công, có vẻ như đám lính của anh đã quên hết mọi thứ anh đã dạy họ.

Ingelram, người phó tướng tạm thời của anh, đã cho toàn bộ đạo quân tấn công một nhóm lính Saxon gần phía nam của pháo đài. Những mũi tên trút xuống đạo quân từ trên đỉnh trường thành, làm cho việc tiến lên là bất khả.

Royce thất kinh vì sự vô dụng của họ. Những người lính giữ những cái khiên trên đầu để tránh những mũi tên, và họ lại đang chiến đấu ở thế thủ. Họ lại rơi vào đúng tình thế mà anh đã thấy khi anh tham gia vào nhiệm vụ phiền toái này với họ sáng nay.

Royce thốt ra một tiếng thở dài, sau đó nắm lại quyền chỉ huy.

Anh lập tức thay đổi chiến thuật để ngăn cho họ không bị mất mảnh đất mà họ đã đánh chiếm được. Anh kéo mười người lính thiện chiến nhất của anh khỏi bức tường và đi cùng họ lên một cái gò cao nhỏ phía trên mảnh đất mà họ đã đánh chiếm được. Bằng một mũi tên anh giết chết tên lính Saxon đang đứng bên trên bức trường thành thậm chí trước cả khi những người lính của anh có thời gian ẩn nấp. Sau đó anh để cho họ tiếp tục việc tấn công. Trong một khoảng thời gian ngắn, trường thành của Saxon một lần nữa không được bảo vệ.

Năm người lính của Royce leo qua tường và cắt sợi dây thừng của chiếc cầu, hạ nó thấp xuống. Cầu Chúa phù hộ cho anh, thực sự anh phải nhắc một trong những người lính tình nguyện hăng hái của anh phải mang theo gươm của anh ta.

Royce cỡi ngựa đi trước qua những tấm ván gỗ của cây cầu kéo, gươm của anh tuốt ra, mặc dù thật sự anh không cần đến nó. Cả sân dưới và sân trên của pháo đài đều hoàn toàn vắng vẻ.

Họ khám xét kỹ càng từng túp lều và những ngôi nhà ở bên ngoài và nhận ra là không có một tên lính Saxon nào cả. Nó trở nên thật rõ ràng với Royce là kẻ thù đã rời khỏi pháo đài bằng một đường hầm bí mật. Royce ra lệnh cho phân nửa đám lính của anh lục soát khắp trường thành để tìm cửa hầm. Anh sẽ phong kín nó ngay khi xác định được vị trí của nó.

Người Norman chiếm đóng pháo đài dưới tên của William vài phút sau đó khi họ kéo cờ hiệu của công tước Normandy, với những nét đặc trưng rất ấn tượng, lên cột cờ ở đỉnh trường thành. Pháo đài này bây giờ thuộc về người Norman.

Nhưng Royce chỉ mới hoàn tất được phân nửa nhiệm vụ của anh. Anh vẫn còn phải bắt giữ giải thưởng và đưa cô đến Luân Đôn.

Được, đã đến lúc phải bắt giữ Công nương Nicholaa.

Sau một hồi lùng sục nơi đóng quân của pháo đài, lính của Royce tìm được vài người hầu và kéo họ ra bên ngoài rồi đẩy họ vào một vòng tròn trong sân.

Ingelram, cao như Royce, tuy vậy anh ta không có được sự vạm vỡ và những vết sẹo chiến trận, giữ mộ

một người hầu Saxon ở phía sau áo chẽn của anh ta. Người hầu là một ông già ốm yếu, tóc xám, da nhăn nheo.

Royce không có thời gian để xuống ngựa trước khi Ingelram buột miệng nói, “Đây là người quản gia, Tướng quân. Tên của ông ta là Hacon. Ông ta là người đã kể mọi điều về gia đình này cho Gregory nghe”

“Tôi đã không nói chuyện với người Normans nào cả,” Hacon phản đối. “Thậm chí tôi còn không biết bất kỳ người nào tên là Gregory. Chúa đánh chết tôi nếu đó không phải là sự thật,” ông ta nói thêm một cách liều lĩnh.

Gã người hầu “trung thành” đang nói dối, và ông ta đang cảm thấy tự hào vì bản thân ông có đủ can đảm công khai chống đối trong một tình huống nguy hiểm như thế này. Tuy vậy, ông lão vẫn chưa nhìn vào người thủ lĩnh Norman, nhưng giữ ánh mắt ông nhìn người hiệp sĩ tóc vàng đang sốt ruột muốn lột cái áo chẽn ra khỏi lưng ông.

“Này, ông đã nói chuyện với Gregory,” Ingelram đốp lại. “Anh ta là người hiệp sĩ đầu tiên nhận nhiệm vụ đánh chiếm pháo đài này và để đoạt được giải thưởng. Sẽ chẳng hay ho gì cho ông nếu ông nói dối đâu, lão già.”

“Anh ta là người đã rời khỏi với cái mũi tên dính trên mông hả ?” Hacon hỏi.

Ingelram nhìn chằm chằm vào người hầu đang nói đến sự bẽ mặt của Gregory. Anh buộc Hacon phải xoay người lại. Hơi thở của người hầu bị nghẹn lại trong cổ họng khi rốt cuộc ông ta cũng phải nhìn lên vị thủ lĩnh Norman. Ông phải ngửa hết đầu ra mới có thể nhìn rõ kẻ khổng lồ, kẻ được bao bọc trong lớp da và thép liên kết với nhau. Hacon nheo mắt nhìn ánh nắng mặt trời phản chiếu từ chiếc áo giáp và nhìn vào mắt anh ta. Người chiến binh cũng như con ngựa chiến màu đen hùng dũng của anh ta đều không cử động, và trong một khoảnh khắc, người quản gia nghĩ là ông đang nhìn một bức tượng lớn được làm bằng đá.

Hacon vẫn giữ được sự bình tĩnh cho đến khi người Norman gỡ chiếc mũ sắt của anh ta xuống.

Ông gần như ói ra tại chỗ. Tên man rợ làm cho ông kinh hoàng. Hacon cảm thấy sắp ngất muốn khóc thét lên cầu xin sự khoan dung. Nhìn vào đôi mắt xám lạnh của người Norman thật lạnh lùng với quyết tâm, và Hacon chắc chắn là ông sắp chết. Đúng, hắn ta sẽ giết mình, Hacon nghĩ. Ông vội đọc một tràng kinh Pater Noster. Sẽ là một cái chết vinh quang, ông quyết định, vì ông đã quyết tâm giúp cho cô công nương hiền lành của ông cho đến phút cuối cùng. Chúa chắc chắn sẽ chào đón ông ở thiên đường vì đã bảo vệ người vô tội.

Royce nhìn xuống người hầu đang run rẩy một lúc lâu. Sau đó anh thẩy chiếc mũ cho người cận vệ đang đứng chờ anh, xuống ngựa, và trao dây cương cho một tên lính. Con ngựa chiến co vó, nhưng một mệnh lệnh cứng rắn từ chủ nhân đã chặn đứng cơn thịnh nộ đang trỗi dậy của nó.

Đầu gối của Hacon mềm nhũn. Ông ngã xuống đất. Ingelram với xuống và kéo mạnh ông đứng lên. “Một người chị sinh đôi đang ở trên lầu bên trong lâu đài, thưa Tướng quân,” Ingelram công bố. “Cô ta đang cầu nguyện trong nhà nguyện.”

Hacon hít một hơi thật sâu, sau đó buột miệng nói, “Nhà thờ đã bị đốt cháy thành tro khi chúng tôi bị bao vây vào lần cuối cùng.” Giọng của ông nghe giống như tiếng thì thầm bị bóp nghẹt. “Ngay khi Nữ tu sĩ Danielle đến từ tu viện, cô ấy đã ra lệnh di chuyển bàn thờ vào một trong những căn phòng bên trong lâu đài.”

“Danielle là một tu sĩ,” Ingelram tình nguyện giải thích thêm. “Đó đúng là những gì mà chúng ta nghe được, thưa Tướng quân. Họ là chị em sinh đôi, đúng vậy đấy. Một người là thánh nhân, nhất quyết phục vụ thế giới, và người kia là một tội đồ, nhất quyết mang lại rắc rối cho chúng ta.”

Royce vẫn chưa nói một lời nào. Anh tiếp tục nhìn chằm chằm vào người hầu. Hacon không thể nhìn vào mắt người thủ lĩnh được lâu. Ông chiếu tia nhìn xuống đất, siết chặt tay ông lại với nhau, và thì thầm, “Nữ tu sĩ Danielle bị mắc kẹt trong cuộc chiến này giữa người Saxons và người Norman. Cô ấy là một người vô tội và chỉ có một nguyện vọng là được quay lại tu viện.”

“Tôi muốn người kia.”

Giọng của tướng quân nhẹ nhàng, lạnh lẽo. Dạ dày của Hacon lại bị đảo lộn.

“Ngài ấy đang muốn kẻ sinh đôi kia,” Ingelram la to. Anh chuẩn bị nói thêm, sau đó bắt gặp cái nhìn cứng rắn của tướng quân và quyết định đóng miệng của anh lại.

“Tên của người em sinh đôi kia là Nicholaa,” Hacon nói. Ông hít một hơi thở sâu trước khi nói thêm, “cô ấy đã rời khỏi đây, thưa Tướng quân.”

Royce không biểu lộ bất cứ phản ứng nào với tin tức này. Ingelram, mặt khác, không thể chịu đựng nổi sự thất vọng của anh. “Làm sao cô ta có thể rời khỏi đây?” anh hỏi trong một tiếng hét khác khi anh đẩy ông lão trở lại đầu gối của ông ta.

“Có rất nhiều đường hầm bí mật được xây trong các vách tường dày của pháo đài,” Hacon thú nhận. “Anh không nhận thấy rằng không có bất cứ người lính Saxon nào ở đây khi anh băng qua cây cầu kéo sao ? Tiểu thư Nicholaa đã rời khỏi cùng với người của anh trai cô ấy một tiếng đồng hồ trước rồi.”

Ingelram rống lên bực tức. Trong nỗ lực để làm dịu đi cơn giận của anh, anh lại đẩy người hầu.

Royce bước tới một bước, ánh mắt của anh chiếu thẳng vào gã thuộc cấp của anh. “Cậu không chứng tỏ được sức mạnh của cậu với tôi khi cậu ngược đãi một ông lão không thể tự vệ, Ingelram, cậu cũng không chứng minh cho tôi thấy khả năng kềm chế sự nóng nảy của cậu khi cậu cản trở việc chất vấn của tôi.”

Gã thuộc cấp cảm thấy hổ thẹn. Anh ta cúi đầu với tướng quân , sau đó giúp người Saxon đứng lên.

Royce đợi cho đến khi người lính trẻ đã bước một bước xa khỏi người hầu. Rồi anh lại nhìn Hacon. “Ông đã phục vụ cho gia đình này bao lâu rồi ?”

“Gần hai mươi năm nay,” Hacon trả lời. Có sự tự hào trong giọng nói của ông khi ông nói thêm, “tôi luôn được đối xử rất công bằng, thưa Tướng quân. Họ làm cho tôi cảm thấy quan trọng như một trong những người của họ.”

“Nhưng sau 20 năm được đối xử công bằng bây giờ ông phản bội chủ nhân của ông sao ?” Anh lắc đầu ghê tởm. “Ông không được nói với tôi sự cam kết về lòng trung thành của ông, Hacon, vì những lời nói của ông không đáng tin cậy.”

Royce không phí thêm một phút nào khác với người quản gia. Những sãi chân dài của anh là kiên quyết khi anh đi đến những cánh cửa của lâu đài. Anh đẩy những người lính hăng hái của anh ra khỏi đường đi và bước vào trong.

Hacon được đẩy vào đám người hầu và để cho ông tự lo lắng về số phận của ông khi Ingelram vội vã theo sau thủ lĩnh của anh ta.

Royce có phương pháp tìm kiếm riêng. Lầu một của lâu đài ngổn ngang đá vụn. Rác rưởi che đậy những món đồ vô giá trị cũ kỹ. Một cái bàn dài không xa góc nhà đã bị lật ngược, và hầu hết những cái ghế đã bị phá hủy.

Cầu thang dẫn đến các phòng ngủ trên lầu vẫn còn nguyên vẹn, cho dù nó chỉ gần như là nguyên vẹn. Nấc thang bằng gỗ trơn trượt bởi nước đang nhỏ giọt xuống từ những bức tường. Việc đi lên lầu hết sức nguy hiểm. Hầu hết tay vịn cầu thang đã bị phá huỷ và đong đưa bên hông, và nếu có người trượt chân, chẳng có gì giữ không cho anh ta rơi xuống.

Sàn nhà trên tầng hai cũng thật thảm hại. Gió hú xuyên qua một lỗ hổng lớn cỡ một người đàn ông ngay giữa bức tường cách xa. Không khí lạnh lẽo do cơn gió đông lạnh thổi từ bên ngoài vào. Một hành lang dài, và tối trải ra từ đầu cầu thang.

Ngay khi Royce vừa bước chân lên tầng hai, Ingelram vội vã đi trước anh và vụng về rút gươm của anh ta. Rõ ràng là gã thuộc cấp có ý định bảo vệ thủ lĩnh của anh ta. Tuy nhiên sàn nhà cũng ướt và trơn trượt như cầu thang. Ingelram trượt chân mất cả gươm và sự thăng bằng của anh ta và bay về phía cái lỗ ngày càng rộng kia.

Royce chụp ngay sau gáy của anh ta và đẩy anh ta bay theo hướng ngược lại. Gã thuộc cấp rơi xuống cái uỵch tại bức tường bên trong, lắc mình như một con chó ướt để thoát khỏi sự run rẩy, sau đó nhặt lên thanh gươm và đuổi theo sau thủ lĩnh của anh ta.

Royce lắc đầu trong sự bực bội vì việc gã thuộc cấp yếu đuối không có khả năng tự bảo vệ. Anh không màng tuốt gươm khi anh bắt đầu đi xuống hành lang. Khi anh đi đến căn phòng đầu tiên và thấy cánh cửa bị đóng lại, anh chỉ cần đá cho nó mở ra, rồi cúi xuống tránh cái ngưỡng cửa thấp, và đi vào trong.

Đó là một căn phòng ngủ có sáu cây nến đang cháy. Nó trống không ngoại trừ cô hầu gái đang co rúm mình trong góc.

“Ai ở trong phòng ngủ này ?” Royce hỏi.

“Tiểu thư Nicholaa,” tiếng thì thầm trả lời.

Royce dành chút thời gian quan sát căn phòng. Anh hơi ngạc nhiên về sự thiếu thốn và ngăn nắp của căn phòng. An

Anh đã không biết là phụ nữ có thể sống mà không có đống của cải lộn xộn bao quanh họ. Kinh nghiệm của anh chỉ giới hạn đến ba người chị em của anh, dĩ nhiên, nhưng khá đủ để cho phép anh rút ra một kết luận như vậy. Tuy thế, phòng của Công nương Nicholaa chẳng có thứ gì quý giá. Cái giường lớn dựa vào một bức tường, màn cửa sổ màu đỏ tía được buộc lại. Lò sưởi nằm ở bức tường đối diện. Một cái tủ thấp đơn giản được làm bằng gỗ màu đỏ đứng trong góc.

Không có bất cứ món quần áo nào treo trong những cái móc áo để cho Royce có thể hình dung ra vóc dáng của người phụ nữ. Anh hướng ra cửa chuẩn bị rời khỏi căn phòng, nhưng thấy đường đi của anh bị chặn lại bởi gã thuộc cấp của anh. Một cái nhìn trừng trừng nhanh chóng dẹp được chướng ngại vật đó.

Cánh cửa thứ nhì cũng bị đóng lại từ bên trong. Royce định đá ra khỏi lối của anh khi anh nghe có âm thanh chốt cửa được tháo ra.

Cánh cửa được một cô hầu trẻ mở ra. Những nốt tàn nhang và sự sợ hãi bao trùm cả khuôn mặt cô ta. Cô ta cố khẽ nhún gối để chào anh nhưng chỉ mới thực hiện được phân nửa lời chào trang trọng khi cô nhìn vào khuôn mặt anh. Cô hét lên và chạy băng qua căn phòng lớn.

Căn phòng sáng rực với những ngọn nến. Một cái bàn thờ bằng gỗ phủ vải trắng ở ngay phía trước lò sưởi. Trên sàn nhà, phía trước bàn thờ có nhiều tấm lót bằng da để quỳ gối.

Ngay lập tức anh nhìn thấy nữ tu sĩ. Cô đang quỳ, đầu của cô cúi xuống với lời cầu nguyện, tay của cô phủ kín bên dưới cây thánh giá mà cô đeo bằng một sợi dây da mỏng thả xuống quanh cổ cô.

Cô mặc đồ trắng, từ khăn trùm tóc cho đến đôi giày trắng. Royce đứng bên trong ngưỡng cửa và đợi cô nhận ra anh. Bởi vì không có cốc rượu lễ trên bệ thờ, nên anh không quỳ gối.

Cô gái hầu rụt rè chạm vào đôi vai gầy của nữ tu sĩ, cúi xuống, và thì thầm vào tai cô. “Nữ tu sĩ Danielle, thủ lĩnh Norman đã đến. Bây giờ chúng ta có đầu hàng không ?”

Câu hỏi đó có vẻ buồn cười đến nỗi Royce hầu như mỉm cười. Anh ra dấu cho Ingelram cất gươm của anh ta, sau đó đi sâu vào trong phòng. Hai người hầu đứng sát vai gần một khung cửa sổ được bọc lông thú ở phía đối diện căn phòng. Một người ẵm một đứa bé trong tay của cô ta. Đứa trẻ đang tích cực mút hai nắm tay của cậu ta.

Sự chú ý của Royce quay lại người nữ tu sĩ. Anh chỉ có thể nhìn nghiêng khuôn mặt của cô từ vị trí của anh. Cuối cùng thì cô cũng làm dấu thánh giá, một tín hiệu chứng tỏ lời cầu nguyện của cô đã kết thúc, sau đó duyên dáng lên. Ngay khi cô đứng lên, đứa bé khóc dữ dội và vươn ra phía trước đòi cô.

Nữ tu sĩ ra dấu cho người hầu có mái tóc đen đi về phía trước và đưa tay bế đứa bé. Cô hôn đỉnh đầu của nó và đi về phía Royce.

Anh vẫn chưa nhìn rõ được khuôn mặt của cô bởi vì cô giữ đầu cô cúi thấp, nhưng anh thấy dễ chịu với thái độ dịu dàng và tiếng thì thầm êm ái của cô khi cô dỗ đứa bé. Đầu của đứa bé phủ một ít tóc vàng trắng đứng dựng lên, mang lại cho cậu ta vẻ ngoài rất tức cười. Đứa bé co người thích thú trong lòng nữ tu sĩ và tiếp tục mút nắm tay của nó. Nó làm những tiếng mút soàm soạp ầm ĩ, thỉnh thoảng chỉ bị cắt ngang bởi những cái ngáp.

Danielle dừng lại khi cô chỉ còn cách Royce một hay hai thước. Đỉnh đầu của cô chỉ cao ngang vai anh, và anh đang tự nghĩ là cô có vẻ rất mong manh và dễ bị tổn thương.

Sau đó cô nâng ánh mắt và nhìn thẳng vào mắt của anh, và dường như anh không thể nghĩ được gì.

Cô làm cho người ta mê mẩn. Chúa ơi, cô có khuôn mặt của một thiên thần. Làn da của cô thật hoàn mỹ. Anh thích đôi mắt cô. Đó là đôi mắt màu xanh xẫm lôi cuốn nhất mà anh từng thấy. Royce tưởng như anh đang nhìn một nữ thần được phái xuống trái đất chỉ để nhử anh. Cặp lông mày màu nâu nhạt của cô như một tác phẩm điêu khắc hoàn hảo với đường cong mềm mại, mũi cô thẳng tắp, và miệng cô đầy đặn, hồng hào, và quyến rũ một cách chết tiệt.

Royce nhận thấy cơ thể anh phản ứng với người phụ nữ và ngay lập tức kinh tởm với bản thân mình. Việc anh đột nhiên thiếu kỷ luật đang làm cho anh kinh hoàng. Hơi thở hổn hển mà anh nghe được nói cho anh biết rằng Ingelram đang có cùng phản ứng với người phụ nữ xinh đẹp này. Royce hướng ánh mắt trừng trừng vào gã thuộc cấp của anh trước khi quay lại nhìn nữ tu sĩ.

Danielle thuộc về nhà thờ thiêng liêng, vì mục đích của Chúa, và không phải là một chiến lợi phẩm để có thể thèm muốn. Như chúa công của anh, William của Normandy, Royce tôn thờ nhà thờ và bảo vệ bất cứ người mục sư nào bất cứ khi có thể.

Anh buông ra một tiếng thở dài. “Đứa trẻ này là con ai đây?” anh hỏi với nỗ lực quên đi những ý nghĩ tội lỗi của anh về người phụ nữ.

“Đứa bé là con của Clarise,” cô trả lời với giọng khàn khàn mà anh cảm thấy cực kỳ khêu gợi. Cô di chuyển đến người hầu tóc đen trong bóng tối. Người phụ nữ lập tức bước tới một bước. “Clarise đã từng là một người hầu trung thành trong nhiều năm. Tên của con trai cô ấy là Ulric.”

Cô nhìn xuống đứa trẻ và thấy rằng cu cậu đang gặm cây thánh giá của cô. Cô gỡ nó ra trước khi nhìn lại Royce.

Họ nhìn nhau trong im lặng một lúc lâu. Tay cô bắt đầu xoa tròn trên vai Ulric, nhưng giữ ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Royce.

Tuyệt đối không có sự sợ hãi trên nét mặt cô, và cô đã chứng tỏ vết sẹo dài hình lưỡi liềm trên gò má anh không là gì. Royce hơi bị bối rối bởi chuyện đó – anh đã quen với những phản ứng hoàn toàn khác khi một người phụ nữ lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt anh. Sự xấu xí dường như không có tác động gì với nữ tu sĩ, mặc dù vậy, nó làm cho anh hài lòng một cách đáng kể.

“Mắt của Ulric rất giống màu mắt cô,” Royce nhận xét.

Anh biết không hẳn là như vậy. Màu xanh trong mắt đứa bé là đẹp. Còn màu xanh trong mắt Danielle thì đẹp tuyệt.

“Rất nhiều người Saxons có màu mắt xanh,” cô trả lời. “Chưa đầy một tuần nữa Ulric sẽ được tám tháng tuổi. Nó sẽ sống được cho đến lúc đó chứ, người Norman ?”

Bởi vì cô hỏi câu hỏi đó rất dịu dàng, không đòi hỏi, Royce không thấy bị xúc phạm. “Người Norman chúng tôi không giết trẻ em vô tội,” anh trả lời.

Cô gật đầu, sau đó tặng cho anh một nụ cười. Tim anh phản ứng trước cái nhìn đó bằng cách đập thình thịch. Cô có một lúm đồng tiền như bùa mê ở trên má, và Chúa ơi, đôi mắt của cô có thể bỏ bùa anh. Anh quyết định là chúng không xanh. Chúng có màu tím, cùng màu với loài hoa mong manh mà anh đã từng thấy.

Anh thật sự cần kiểm soát suy nghĩ của anh, anh tự nói với mình. Anh đang cư xử giống như gã thuộc hạ đần độn. Anh cũng cảm thấy rất vụng về.

Royce đã quá già để có những cảm xúc như thế. “Sao cô lại có thể nói được ngôn ngữ của chúng tôi giỏi đến thế ?” anh hỏi. Giọng của anh đã chuyển sang tiếng khàn khàn.

Dường như cô không chú ý đến điều đó. “Anh trai tôi đã đi với Harold, vua Saxon của chúng tôi, đến Normandy cách đây sáu năm,” cô trả lời. “Khi anh ấy trở về, anh ấy đã nhấn mạnh rằng tất cả chúng tôi nên thông thạo ngôn ngữ này.”

Ingelram di chuyển đến đứng cạnh tướng quân của anh. “Cô em gái sinh đôi của cô trông có giống cô không ?” anh ta buột miệng hỏi.

Nữ tu sĩ hướng ánh mắt về phía người lính. Dường như cô đang đánh giá anh ta. Ánh mắt của cô khắc nghiệt, không nao núng. Royce nhận thấy Ingelram trở nên đỏ lựng dưới sự xem xét kỹ lưỡng của cô và anh ta không thể nhìn cô được lâu.

“Vẻ bề ngoài của Nicholaa và tôi rất giống nhau,” cuối cùng thì cô cũng trả lời. “Hầu hết mọi người không thể phân biệt được chúng tôi. Mặc dù vậy tính tình của chúng tôi thì rất khác nhau. Tôi chấp nhận mọi việc diễn ra một cách tự nhiên, nhưng em tôi thì chắc chắn là không. Nó đã thề là sẽ chết trước khi đầu hàng quân xâm lược Anh. Nicholaa tin rằng trước sau gì người Norman các người cũng sẽ bỏ cuộc và trở về nhà. Đấy là sự thật, và tôi rất lo lắng cho sự an toàn của em tôi.”

“Cô có biết Công nương Nicholaa đã đi đâu không?” Ingelram hỏi. “Tướng quân của tôi cần biết.”

“Biết,” cô trả lời. Cô giữ ánh mắt nhìn gã thuộc cấp. “Nếu tướng quân của anh bảo đảm với tôi rằng ngài sẽ không phương hại đến em tôi, thì tôi sẽ nói cho anh biết nơi nó đã đến.”

Ingelram khịt một tiếng khịt mũi lớn tiếng. “Người Norman chúng tôi không giết phụ nữ. Chúng tôi chỉ thuần hoá họ.”

Royce có cảm giác như muốn quăng gã thuộc cấp của anh ra ngưỡng cửa khi anh nghe giọng điệu kiêu ngạo đó. Anh nhận thấy nữ tu sĩ cũng không quan tâm nhiều đến lời nhận xét đó. Vẻ mặt của cô trở nên chống đối, cho dù chỉ trong một giây. Sự tức giận cũng nhanh chóng biến

biến mất, thay bằng vẻ ngoài điềm tĩnh.

Sự phòng thủ của anh đột ngột dâng cao, và cho dù là anh không thể đưa ra lý do cho sự nghi ngờ của anh, anh biết có cái gì đó không ổn.

“Em gái của cô sẽ không bị phương hại,” Royce nói.

Cô trông nhẹ nhõm. Royce kết luận là sự tức giận khi nãy của cô chỉ là một phản ứng lo sợ cho người em gái.

“Được rồi,” Ingelram xen vào với vẻ hăng hái nhiệt tình. “Nicholaa là giải thưởng của Đức vua.”

“Giải thưởng của Đức vua sao?”

Bây giờ cô đang gặp khó khăn khi che dấu sự tức giận của cô. Khuôn mặt của cô trở nên đỏ ửng. Giọng nói của cô, tuy nhiên, vẫn bình tĩnh. “Tôi không hiểu ý anh là gì. Vua Harold đã chết.”

“Vua Saxon của cô đã chết,” Ingelram giải thích, “nhưng công tước William của Normandy đang trên đường đi tới Luân Đôn ngay lúc này và sẽ sớm lên ngôi vua của cả Anh quốc. Chúng tôi được lệnh phải mang Nicholaa đến Luân Đôn càng sớm càng tốt.”

“Vì mục đích gì ?” cô hỏi.

“Em gái của cô là giải thưởng của Đức vua. Ngài có ý định thưởng cô ấy cho một hiệp sĩ cao quý.” Giọng của Ingelram đầy hãnh diện khi anh nói thêm, “Đó là một vinh dự.”

Cô lắc đầu. “Anh vẫn còn chưa giải thích là tại sao em gái của tôi sẽ trở thành giải thưởng của Đức vua,” cô thì thầm. “Thậm chí là bằng cách nào mà William của anh lại biết về Nicholaa vậy ?”

Royce không định để Ingelram làm sáng tỏ mọi chuyện cho nữ tu sĩ. Sự thật chỉ làm cho người phụ nữ cao quí này thấy khó chịu. Anh đẩy gã thuộc cấp của anh ra phía ngưỡng cửa. “Cô có được lời hứa của tôi là sẽ không phương hại đến em gái của cô,” anh lại hứa với Danielle. “Bây giờ nói cho tôi biết cô ấy đã đi đâu. Cô không thể hiểu được sự nguy hiểm bên ngoài các bức tường này. Trước sau gì thì cô ấy cũng bị bắt, và sẽ không may, nếu vài người lính Norman đối xử không tốt với cô ấy.”

Dĩ nhiên là anh đã nói hơi khác sự thật với người phụ nữ ngây thơ. Anh thấy không có lý do gì để giải thích những chi tiết tàn bạo mà người em sinh đôi của cô sẽ khó tránh khỏi nếu cô ấy bị những tên lính vô kỷ luật bắt được. Anh muốn bảo vệ nữ tu sĩ khỏi thực tế gay gắt của cuộc sống, để bảo bọc sự ngây thơ của cô khỏi những tội lỗi của trần tục, nhưng nếu cô không chịu đưa cho anh thông tin mà anh cần, anh sẽ phải thẳng tay hơn với cô.

“Ngài hứa với tôi là ngài sẽ đích thân đuổi theo Nicholaa chứ ? Ngài sẽ không giao trọng trách đó cho bất cứ một người nào khác ?”

“Nó thật quan trọng đối với cô là tôi phải đi sao ?”

Cô gật đầu.

“Vậy thì tôi hứa với cô,” anh nói. “Mặc dù tôi muốn biết tại sao nó lại quan trọng đối với cô nếu tôi đi hay là cử ai đó – ”

“Tôi tin là ngài sẽ đối xử một cách tôn trọng với em gái tôi,” cô ngắt lời. “Ngài cũng đã hứa với tôi rằng ngài sẽ không phương hại đến Nicholaa.” Cô lại mỉm cười. “Ngài đã không đạt được một vị trí cao như thế này nếu ngài thường không giữ lời. Hơn nữa, ngài cũng từng trải hơn đám lính dưới quyền, tôi đã nghe một trong những người hầu nói vậy. Tôi tin giờ đây ngài đã học được sự kiên nhẫn và sự kềm chế. Ngài sẽ cần cả hai để có thể bắt được Nicholaa, vì nó có thể rất cố chấp khi tức giận. Nó cũng rất thông minh.”

Trước khi Royce có thể đáp lại lời bình luận đó, Danielle quay lưng và đến chỗ hai người phụ nữ đứng gần cửa sổ. Cô trao đứa bé cho người phụ nữ tên Clarise, sau đó thì thầm hướng dẫn người hầu kia.

Cô quay lại chỗ Royce. “Tôi sẽ nói cho ngài biết em tôi đã đi đâu sau khi khám xét vết thương của ngài,” cô tuyên bố. “Ngài có một vết cắt khá lớn trên trán, Tướng quân. Tôi sẽ làm sạch và băng nó lại. Hãy ngồi xuống. Chỉ mất một vài phút của ngài thôi.”

Royce đã rất bất ngờ bởi sự quan tâm và lòng tốt của cô mà anh không biết phải phản ứng như thế nào. Anh định lắc đầu, sau đó thay đổi ý kiến. Cuối cùng thì anh cũng ngồi xuống. Ingelram đứng ở ngưỡng cửa, quan sát. Một người hầu đặt một cái tô nước trên cái tủ thấp cạnh cái ghế mà Royce đang ngồi trong khi Danielle đi gom vài miếng vải trắng sạch.

Tướng quân nuốt chửng cái ghế. Đôi chân dài của anh duỗi thẳng trước mặt. Danielle lách người giữa đôi chân anh và đứng giữa đùi anh.

Anh nhận thấy tay cô run rẩy khi cô nhúng miếng vải vào nước. Cô chẳng nói một lời với anh trong khi cô chăm sóc anh, nhưng khi vết thương đã được lau sạch theo ý cô và cô đang xoa thuốc lên, cô hỏi anh về chuyện sao anh lại có vết thương như thế này.

“Có lẽ là một viên đá,” anh trả lời với cái nhún vai. “Nó không đáng kể.”

Nụ cười của cô thật dịu dàng. “Tôi nghĩ có lẽ nó rất đáng kể vào lúc đó. Vì sao à, ít ra thì cú đánh này chắc đã làm cho ngài bất tỉnh.”

Anh không chú ý tới những gì cô đang nói. Quỉ tha ma bắt, mùi hương của cô thật tuyệt. Anh dường như không thể tập trung vào bất cứ chuyện gì ngoài người phụ nữ xinh đẹp đang đứng sát anh. Mùi hương hoa hồng dìu dịu thu hút sự chú ý của anh. Và cây thánh giá nằm giữa ngực cô cũng vậy. Anh nhìn chằm chằm vào vật thể thiêng liêng cho đến khi anh có thể kiểm soát phản ứng của anh đối với cô. Ngay khi cô lùi bước, anh đứng lên.

“Em gái của tôi đã đi đến pháo đài của lãnh chúa Alfred,” cô nói với anh. “Nhà của ông ta chỉ cách đây ba giờ đồng hồ về phía bắc. Alfred đã thề là sẽ kháng cự lại người Norman, và Nicholaa có ý định bổ sung thêm đội quân trung thành của anh trai chúng tôi để chiến đấu cùng ông ấy.”

Một tiếng thét lớn đến từ ngưỡng cửa, làm gián đoạn cuộc đàm thoại. Một tên lính của Royce đang thỉnh cầu sự chú ý của anh. “Ở lại đây với cô ấy,” Royce ra lệnh cho Ingelram.

Người chiến binh đã ra khỏi ngưỡng cửa khi câu trả lời nồng nhiệt của gã thuộc cấp vang đến tai anh. “Tôi sẽ bảo vệ cô ấy bằng mạng sống của tôi, thưa tướng quân. Có Chúa làm chứng cho tôi, không ai được chạm vào cô ấy.”

Tiếng thở dài của Royce vang vọng xuống hành lang. Anh tự nhủ với bản thân, Chúa cứu vớt anh khỏi những chàng hiệp sĩ trẻ hăng máu. Nếu anh đã không được ban phúc với tính kiên nhẫn, anh biết nãy giờ anh đã đóng sầm cái đầu dốt nát của Ingelram qua bức tường. Anh đã vài lần nghĩ đến việc làm điều đó trong một giờ qua.

Một người lính trẻ khác đang đợi Royce ở trên đỉnh cầu thang. “Có một trận chiến dữ dội đang diễn ra, thưa tướng quân, ở phía nam của pháo đài. Từ lối đi đến đỉnh trường thành và chúng ta có thể nhìn thấy những con chó Saxon đang bao vây lính Norman của chúng ta. Màu sắc của cờ hiệu cho chúng ta biết rằng đạo quân của tướng quân Hugh đang bị bao vây. Chúng ta có đi đến đó để trợ giúp ngài ấy không ?”

Royce rời khỏi lâu đài và leo lên lối đi để tự mình đánh giá tình hình. Người lính đã báo cáo trận chiến chạy theo sau anh. Anh ta, thật không may, cũng kém cỏi như Ingelram và cũng hăng máu một cách vô vọng. Đó là một sự kết hợp nguy hiểm.

“Ngài có nhìn thấy bọn Saxons đã buộc lính của chúng ta phải rút lui không, thưa tướng quân ?” người lính hỏi.

Royce lắc đầu. “Cậu nhìn, nhưng cậu không thấy,” anh càu nhàu. “Đám người của Hugh đang sử dụng chiến thuật mà chúng ta đã dùng trong trận đánh gần Hastings của chúng ta. Quân của chúng ta đang dụ bọn Saxons vào bẫy.”

“Nhưng phần thắng chắc chắn nằm trong tay của người Saxons. Họ đông hơn ta gấp ba lần – ”

“Con số không quan trọng,” Royce phản kích. Anh buông ra một tiếng thở dài mệt mỏi, tự nhắc nhở mình rằng anh là một người đàn ông nhẫn nại, rồi quay qua nhìn người lính có mái tóc đen. “Cậu đã gia nhập vào đội quân của tôi bao lâu rồi ?”

“Gần tám tuần.”

Sự bực tức của Royce lập tức biến mất. Đã không có thời gian để huấn luyện, những gì cần chuẩn bị cho một cuộc chinh phạt của nước Anh. “Cậu được tha thứ vì sự dốt nát của cậu,” anh công bố. Anh bắt đầu hướng về những nấc thang. “Chúng ta sẽ cho người trợ giúp Hugh, nhưng chỉ vì chúng ta thích một trận chiến mà phần thắng chắc chắn nằm trong tay chúng ta, không phải là vì họ cần chúng ta giúp. Người chiến binh Norman rất giỏi trong bất cứ trận chiến nào, và người của Hugh sẽ nhất định đạt được thắng lợi cho dù là có hoặc không có sự trợ giúp của chúng ta.”

Người lính trẻ gật đầu, sau đó hỏi liệu anh ta có thể lâm trận sát cánh bên tướng quân. Royce chấp thuận lời thỉnh cầu của anh ta. Anh để hai mươi binh lính ở lại tòa lâu đài và cưỡi ngựa rời khỏi với những người còn lại. Vì chỉ có phụ nữ, trẻ em, và người hầu bên trong trường thành, anh đã quyết định Ingelram có thể dễ dàng duy trì trật tự cho đến khi anh quay trở về.

Cuộc chiến đang gay go, mặc dù

kết thúc quá nhanh, theo như ước tính của Royce. Bởi vì anh là một người đa nghi, anh nghĩ nó đúng là kỳ quặc vì ngay khi anh và binh sĩ của anh tham gia trận chiến, bọn Saxons, ít nhất vẫn còn gấp đôi số lính của anh, phân tán như một đám sói rừng chạy vào những ngọn đồi. Phải chăng đây là trận đánh nghi binh để dụ anh ra ? Royce, mệt mỏi vì thiếu ngủ, quyết định rằng anh đã lo lắng quá mức về việc rút lui của bọn Saxons. Anh và quân lính của anh truy tìm những kẻ vô đạo thêm một giờ nữa từ những sào huyệt của chúng trước khi ngừng việc truy đuổi.

Royce bất ngờ khi thấy Hugh, một người bạn và ngang cấp với anh dưới sự chỉ huy của William, đang lãnh đạo một đạo quân, vì anh cho rằng Hugh đang chiến đấu bên cạnh chúa công của họ trong trận càn quét cuối cùng vào Luân Đôn. Khi anh đặt câu hỏi với người chiến binh, Hugh giải thích rằng anh được gửi đến phía bắc nhằm để đánh tan một bè phái ở đó. Anh đang trên đường quay về Luân Đôn thì bị bọn người Saxons phục kích.

Hugh lớn hơn Royce mười tuổi. Mái tóc nâu của anh đã nhuốm bạc, và những vết sẹo đã mờ trên khuôn mặt và cánh tay của Hugh làm cho Royce nhìn thấy Hugh gần như là không có vết sẹo nào.

“Tôi chỉ có những tên lính không được huấn luyện trong đội quân của tôi,” Hugh thú nhận bằng giọng ủ rũ. “Những kẻ có kinh nghiệm hơn được gởi đến phía trước cho William. Tôi nói cho anh biết nhé, Royce, tôi không có tính kiên nhẫn như anh để đào tạo đám lính. Nếu không có sự cảnh báo của người cung cấp tin của chúng tôi, tôi tin rằng lúc này tôi đã bị mất hầu hết đám lính của tôi. Tên gián điệp người Saxon buộc chúng tôi phải canh gác không ngừng nghỉ, và vì lý do đó ổ phục kích không đạt được kết quả như chúng nghĩ. Đám lính của tôi vẫn còn chưa vào khuôn phép.” Hugh ngả người về phía trước và, với giọng thường dành riêng cho việc xưng tội, thì thầm, “Tôi nói cho anh biết hai người lính của tôi đã đánh mất gươm của họ. Anh có thể tin nổi một cái lỗi cơ bản như vậy không ? Tôi nên giết chết những kẻ ngu ngốc đó bây giờ và không còn bị bực bội hơn nữa.” Anh buông ra một tiếng thở dài. “Dưới sự đồng ý của anh, tôi sẽ yêu cầu William đặt một số chiến binh trẻ của tôi vào đạo quân của anh để được huấn luyện chu đáo.”

Hai vị tướng quân, vây quanh bởi binh lính của họ, bắt đầu quay lại tòa lâu đài.

“Ai là người cung cấp tin tức mà anh đã đề cập đến ?” Royce hỏi. “Và tại sao anh lại tin tưởng hắn ta ?”

“Tên của hắn là James, và tôi đã không nói là tôi tin hắn,” Hugh trả lời. “Cho đến lúc này thì hắn tỏ ra đáng tin cậy, chỉ vậy thôi. Hắn nói với tôi là hắn bị những người Saxons khác ghét vì hắn được trao một nhiệm vụ xấu xa là đi thu thuế. James biết rất rõ những gia đình trong khu vực này. Anh thấy đấy, hắn đã lớn lên ở đây. Hắn ta cũng biết tất cả những nơi ẩn nấp được ưa thích. Có thấy gió rét buốt trong suốt giờ qua không, Royce ?” Hugh hỏi rồi đổi chủ đề khi anh kéo cái áo khoác dày của anh quanh vai. “Lúc này xương của tôi đang cảm nhận được cái lạnh của mùa đông.”

Royce không thấy lạnh. Một màn tuyết mỏng đang xoáy tung xung quanh họ, nhưng không đủ để phủ mặt đất. “Anh có một bộ xương già đấy, Hugh. Đó là lý do anh cảm thấy lạnh.” Anh cười toe toét với bạn anh để làm dịu đi lời châm biếm.

Hugh mỉm cười trở lại. “Già à, anh nói vậy ư ? Anh sẽ thay đổi ý kiến khi anh nghe về những chiến tích chống lại bọn Saxons đáng ngạc nhiên của tôi.”

Sau đó người chiến binh kiêu ngạo bắt đầu kể lại chi tiết theo trình tự, một loạt chiến thắng mà anh đã đạt được dưới danh nghĩa William. Hugh còn chưa kết thúc bài kinh khoe khoang của anh cho đến khi họ đi vào sân của lâu đài.

Ingelram không có ở đó để chào đón vị thủ lĩnh của anh ta, và Royce đoán là gã thuộc cấp đần độn vẫn còn ở trên lầu, nhìn chằm chằm vào nữ tu sĩ.

Chỉ cần nghĩ đến người phụ nữ Saxon đã làm cho anh không thoải mái – có cái gì đó về cô ta làm cho Royce băn khoăn, nhưng anh không thể nghĩ ra được đó là chuyện gì.

Có lẽ, anh tự nhủ, là vì cô ta là một người phụ nữ vô cùng hấp dẫn. Thật là tiếc, theo cách nghĩ của anh, để một người đẹp như vậy thuộc về nhà thờ. Cô ta nên thuộc về một người đàn ông.

Anh quyết định là sự mệt mỏi đã làm cho anh có những ý nghĩ tội lỗi như thế. Anh đi cạnh Hugh vào lâu đài. Bọn họ đã quyết định rằng Hugh và đạo quân của anh sẽ nghỉ đêm tại đây, vì đêm tối đang ập xuống.

Hugh nhìn như bị kiệt sức và lạnh thấu tim. Royce ra lệnh nhóm lửa trong lò sưởi vì người bạn này, sau đó gã Saxon báo tin có những thông tin hữu ích mà Hugh đã kể cho anh nghe được gọi vào bên trong. “Tôi muốn hỏi hắn ta vài câu liên quan đến gia đình này,” anh giải thích.

Một người lính được sai đi mang gã Saxon vào bên trong. Một hoặc hai phút sau, Ingelram hộc tốc chạy vào đại sảnh. Tên lính có mái tóc đẹp đột ngột dừng lại, chào thủ lĩnh của anh ta, và chuẩn bị báo cáo tình hình.

Royce ngắt lời anh ta bằng một mệnh lệnh cộc lốc. “Mang nữ tu sĩ đến cho tôi. Bây giờ tôi muốn chất vấn cô ta.”

Ingelram nhìn có vẻ ngạc nhiên với mệnh lệnh đó, mặt anh ta nhợt nhạt trông thấy rõ. Royce định đẩy mạnh gã thuộc hạ để cho anh ta tránh đường khi sự chú ý của anh hướng về lối vào. Người lính mà Hugh đã sai đi ra ngoài vừa mới quay trở lại với người cung cấp tin ở bên cạnh. Tên Saxon Judas (kẻ phản bội Chúa Giê Xu) ăn mặc lôi thôi lếch thếch, một dấu hiệu của sự sụt giảm địa vị. Chiếc áo chẽn nâu mà người đàn ông đang mặc dính đầy bùn đất. Hắn gợi cho Royce nhớ đến một con cú. Hắn là một người đàn ông lùn với cái lưng tôm, và mí mắt trĩu nặng của hắn đầy những nếp nhăn làm chúng nhìn như một cái mào. Thật vậy, hắn trông giống một con cú, nhưng hắn có trái tim của một con kền kền phản bội lại đồng bào của hắn, Royce nghĩ thật là ghê tởm.

“Đi đến phía trước, James,” Royce ra lệnh.

Gã Saxon làm theo lệnh. Khi hắn đến gần những người lính Norman, hắn cúi đầu xuống thấp. “Tôi luôn là người hầu trung thành của ngài, thưa tướng quân.”

Royce đứng bên cạnh Hugh ở phía trước lò sưởi với hai tay nắm lại sau lưng. Hugh khoác một cái áo choàng len quanh vai với nỗ lực chống lại cơn lạnh đau buốt xuyên qua cơ thể anh. Royce nhận thấy nước da của Hugh xanh xao, đôi mắt nâu như bị sốt, và lập tức ra lệnh mang một cái ghế đến gần lò sưởi.

“Mang cho tướng quân của anh một ly rượu đầy,” anh gọi một tên lính của Hugh đứng gác gần lối vào. “Bắt một trong những tên Saxons uống ngụm đầu tiên. Nếu người hầu không chết, chúng ta sẽ biết là rượu không bị đầu độc.”

Hugh làu bàu với mệnh lệnh của Royce. “Tôi cũng khỏe mạnh như anh vậy.” anh càu nhàu. “Tôi sẽ tự lo cho mình.”

“Đúng, anh cũng khỏe mạnh như tôi,” Royce đồng ý. “Nhưng các trận chiến anh đã chiến đấu trong tuần qua gấp đôi tôi.” Dĩ nhiên đó là lời nói dối, nhưng Royce cố gắng vuốt ve tự ái của bạn anh. “Chỉ cần đạt được một nửa chiến tích của anh dưới danh nghĩa William cũng đã đủ làm cho tôi mệt mỏi rồi.”

Hugh càu nhàu đồng ý. “Rõ ràng là chắc chắn anh sẽ mệt mỏi.”

Lá chắn tự hào của Hugh đã không bị sứt mẻ. Royce giữ nụ cười của anh và chuyển sự chú ý sang người cung cấp tin. Từ khi kẻ vô đạo mở miệng bằng ngôn ngữ Saxon chói tai, Royce cũng chất vấn hắn bằng ngôn ngữ đó. “Nói cho ta biết về gia đình này,” anh ra lệnh. “Bắt đầu từ cha mẹ. Có đúng là họ đều đã chết không ?”

Gã Saxon tránh qua một bên khi một người lính mang một cái ghế lớn có lưng cao đến gần lò sưởi. Hắn đợi cho đến khi Hugh an tọa xong mới trả lời . “Đúng, ông chủ của tôi. Cha mẹ họ đều đã chết. Họ được chôn cất trong mảnh đất của gia đình trên đỉnh núi về phía bắc.”

Cổ của James bắt đầu đau vì phải ngửa đầu của hắn ta ra phía sau để có thể nhìn khuôn mặt của người Norman. Khi việc bị vẹo cổ trở thành quá khó chịu, hắn ta nhìn xuống sàn nhà. Hành động đó đem lại cho hắn sự dễ chịu hơn, việc hắn bị khó thở ở ngực lập tức giảm hẳn một khi hắn không còn nhìn thẳng vào khuôn mặt của người chiến binh. Ánh mắt của người Norman khủng khiếp không kém gì vết sẹo ghê gớm gần như chiếm trọn má phải của anh ta, James thừa nhận. Cái nhìn lạnh lùng, đe dọa còn khủng hiếp hơn là thân hình to lớn hay vết sẹo của anh ta.

“Bây giờ nói cho ta biết về các thành viên khác của gia đình này,” Royce ra lệnh.

James vội vã trả lời.”Có hai người con trai. Thurston là người con cả. Nghe nói anh ta đã chết trong trận chiến ở miền bắc. Chuyện này còn chưa được kiểm chứng.”

“Còn người em trai khác thì sao ?”

“Tên của anh ta là Justin. Anh ta là ngườ

người con út trong gia đình. Anh ta đã bị thương trong cùng một trận chiến. Bây giờ các nữ tu sĩ đang chăm sóc cho anh ta ở tu viện. Mặc dù vậy, thật khó tin được là Justin sẽ sống sót. Anh ta bị thương khá nặng.”

Ingelram tiếp tục đứng kế bên thủ lĩnh của anh. Royce đột ngột hướng về thuộc cấp của anh. “Không phải tôi đã ra lệnh cho cậu mang nữ tu sĩ đến cho tôi sao ?” anh yêu cầu, vẫn nói tiếng Saxon.

Ingelram trả lời anh cũng bằng ngôn ngữ đó. “Tôi đã không biết là ngài có ý định chất vấn cô ấy, thưa tướng quân. ”

“Bổn phận của cậu không phải là biết những gì tôi định làm, Ingelram. Cậu phải tuân theo mà không được đặt câu hỏi.”

Ingelram hít thật sâu. “Cô ấy không có ở đây,” anh buột miệng nói.

Royce cưỡng lại ý muốn bóp cổ gã thuộc cấp của anh. “Giải thích đi,” anh ra lệnh bằng một giọng cứng rắn.

Ingelram phải thu hết can đảm của anh mới dám nhìn thẳng vào người thủ lĩnh của anh. “Nữ tu Danielle đã yêu cầu được áp tải trở lại tu viện. Cô ấy hứa với mẹ bề trên là cô ấy sẽ trở lại trước khi trời tối. Cô ấy cũng rất lo lắng cho đứa em trai của cô ấy. Bởi vì anh ta là người nhỏ nhất trong gia đình, cô ấy cảm thấy có trách nhiệm đối với anh ta.”

Trong suốt thời gian anh giải thích, Royce đã không biểu lộ bất cứ phản ứng gì. Ingelram không thể đoán được thủ lĩnh của anh đang nghĩ gì. Việc không biết làm giọng nói của anh rối lên khi anh tiếp tục. “Vết thương của người em trai đang đe doạ đến tính mạng anh ta, thưa tướng quân, và cô ấy muốn ngồi bên cạnh anh ta suốt đêm. Cô ấy đã hứa với tôi là cô ấy sẽ quay về với chúng ta vào buổi sáng. Chắc chắn lúc đó cô ấy sẽ trả lời bất cứ câu hỏi nào mà ngài đưa ra cho cô ấy.”

Royce phải hít một hơi thở sâu, bình tĩnh trước khi anh cất lời. “Và nếu sáng mai cô ta không quay về với chúng ta thì sao ?” anh hỏi với giọng điệu nhỏ nhẹ, hoàn toàn nghiêm trang.

Ingelram có vẻ sửng sốt với câu hỏi đó. Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến tình huống xấu như vậy. “Cô ấy đã hứa với tôi, thưa tướng quân. Cô ấy sẽ không lừa gạt tôi. Cô ấy không thể. Cô ấy là nữ tu của nhà thờ. Đó sẽ là tội chết trên linh hồn của cô ấy nếu cô ấy không nói sự thật. Nếu, vì lý do nào đó, cô ấy không thể rời khỏi tu viện vào buổi sáng, tôi sẽ đi đến đấy và đem cô ấy về cho ngài.”

Trong nhiều năm Royce đã tự rèn luyện việc kềm chế tính nóng nảy của anh. Bây giờ anh đang làm thế, mặc dù mong muốn quát tháo gã thuộc cấp ngu ngốc làm cổ họng anh rát buốt. Việc một tên cung cấp tin người Saxon ở phòng khách cũng phần nào giúp anh, vì Royce không bao giờ trừng trị người của anh trước mặt người ngoài. Đó sẽ là một sự sỉ nhục, và Royce luôn đối xử với người của anh theo cách mà anh hy vọng được đối xử. Sự tôn trọng phải là tự nguyện, không phải là ra lệnh, nhưng lòng tự trọng phải được dạy bằng những ví dụ cụ thể.

Hugh đằng hắng, lấy lại sự chú ý của Royce. Người chiến binh già tặng cho người bạn của anh cái nhìn cảm thông, sau đó hướng về Ingelram. “Con trai, cậu không thể đi vào trong bức tường linh liêng để bắt cô ấy. Cánh tay trái của Chúa sẽ giáng xuống tất cả chúng ta nếu chúng ta dám vi phạm luật lệ thiêng liêng nhất.”

“Luật lệ thiêng liêng ?” Ingelram cà lăm, rõ ràng là không hiểu.

Hugh trợn tròn mắt hướng lên trời. “Bây giờ cô ta ở dưới sự bảo vệ của nhà thờ, con trai. Cậu vừa mới dâng cho cô ta nơi ẩn náu.”

Ingelram cuối cùng cũng bắt đầu hiểu ra những khía cạnh phát sinh trong hành động của anh. Anh hoảng sợ bởi hành động của anh. Anh cũng cố gắng hết sức để tìm ra cách tự bào chữa trước sự phán xét của thủ lĩnh. “Nhưng cô ấy hứa với tôi – ”

“Im miệng đi.”

Royce không hề cao giọng khi anh đưa ra mệnh lệnh đó, nhưng kẻ cung cấp tin người Saxon nhảy xa cả thước, vì hắn thoáng thấy sự giận dữ trong đôi mắt xám của người chiến binh. Hắn thụt lùi nhiều bước trong sự cố gắng yếu ớt để tách bản thân ra khỏi sự phẫn nộ của người Norman.

Royce lấy làm thích thú bởi sự rút lui hèn nhát của gã Saxon. Người đàn ông nhỏ bé gần như run rẩy trong giày của hắn. “Ngươi đã nói cho ta biết về hai người anh em, James,” sau đó Royce nói, quay lại cuộc đàm thoại về những người trong gia đình. “Bây giờ hãy nói cho ta biết về hai người chị em sinh đôi. Ta đã được cho biết một người là nữ tu sĩ và người kia … ”

Anh dừng lại khi gã Saxon lắc đầu. “Không có nữ tu sĩ nào trong gia đình này cả,” James buột miệng nói. “Có Công nương Nicholaa,” hắn vội bổ sung khi hắn nhìn thấy lời giải thích của hắn đang tác động đến người Norman. Vết sẹo lởm chởm trên khuôn mặt của người chiến binh đã trở nên trắng bệch. “Công nương Nicholaa là – ”

Royce ngắt lời hắn. “Ta biết về Công nương Nicholaa,” anh nói. “Cô ta là người bảo vệ lâu đài của cô ta chống lại ta, chuyện đó có đúng không?”

“Đúng, thưa ông chủ của tôi,” James trả lời. “Đúng thế.”

“Bây giờ ta muốn nghe về người chị sinh đôi khác. Nếu cô ta không phải là tu sĩ, vậy thì … ”

Gã Saxon dám lắc đầu với anh một lần nữa. Bây giờ James nhìn có vẻ lúng túng hơn là sợ hãi. “Nhưng thưa ông chủ,” hắn thì thầm, “chỉ có một người. Nicholaa không có người chị em sinh đôi nào cả.”

**********