Chương 1
- Sao dạo này anh ít đến đây thế?Có biết em nhớ anh nhiều lắm không- Cô gái ôm cổ hắn nũng nịu, cố tỏa ra mùi nước hoa đã chọn lựa hơn 2 tiếng của mình. - Thì anh cũng nhớ cưng lắm mà- Hắn nói rồi hôn phớt vào môi cô gái khiến cô ta ngại ngùng, 2 má chát phấn càng thêm hồng. - Anh nói dối thì có, anh có cả tá bạn gái cơ mà- Vẫn làm vẻ nai tơ. - Anh có mỗi mình em thôi mà- Hắn giở chiêu nụ cười chết người. Có một tá thôi à? Sao em kém nhận biết thế, có bị thiểu năng không vậy?(=.=) - Ui! Em có điện thoại, chờ em tý nha! - Anh rất sẵn lòng chờ người đẹp! - Biết nhỏ đó à?- Bun hỏi hắn sau khi đã ói xong, xem chuyện tình sến ấy ai mà không ói cho được. - Không- Hắn thản nhiên nhâm nhi cốc whisky. - Thì ra là chém bừa- Bun gật gù. - Cứ nói ngọt ngào thì có chết ai đâu? - Có đấy!Chết anh nè! - Anh!- Shin ngoảnh lại thì thấy ông anh mẫu mực của mình đâng đứng thù lù trước mặt- Sao anh lại ở đây? - Tìm em chứ còn gì nữa- dù tức đến phát hỏa nhưng Jun vẫn giữ sự lịch sự vốn có. - Ông già lại càu nhàu gì à?- Shin chán nản, sao người già chả để con cái hưởng thụ gì cả! - Là ba chứ không phải ông già- Jun nghiêm nghị. - Vâng! Vâng! Là ba! Là ba!- Shin ngán ngẩm cái lễ phép mà hắn cho rằng dở hơi này. - Về nhà đi! Ba có chuyện cần bàn kìa. - Không phải cầm dao ép em đi học thì ông già ấy còn làm gì được nữa - Là ba chứ không phải ông già! - À! Ba! Ba! - Thôi em về nhanh lên, anh sợ cái nơi quái quỷ này lắm rồi- Jun rùng mình. - Tội nghiệp- Hắn gượng ép đứng dậy- Chào mày nha! Mai gặp- Hắn vẫy tay Bun. - Ok! Bye mày - Anh đi nha! - Dạ, chào anh. Cô gái lúc nãy quay lại, tìm dáo dác mà không thấy hắn liền hỏi Bun: - Ơ! Anh Shin đâu ạ? - Google!- Bun đáp gọn lỏn rồi đứng dậy ra quầy thanh toán. ***** - Quản gia, Jen đâu?- Ba nó. - Dạ! Cô chủ đang ở trên phòng ạ!- Lão quản gia kính cẩn cúi đầu. Ba nó không hỏi gì thêm vì biết có hỏi thì chẳng được gì cả tốt nhất là tự mình lên xem.Vừa mới mở cửa phòng ông đã hoảng hồn vì những tiếng cười khanh khách của cô con gái yêu quý. - Haizzz! Sao nó chẳng giống mình tý nào- Ông lẩm bẩm. - Jen! Nói chuyện với ba một chút.! - Dạ, hahahahaha- Nó vẫn cười sằng sặc. - Con đàng hoàng đi nào, con gái gì mà chả ý tứ gì cả. - Vâng, hahahahaha- Vẫn cười và không có dấu hiệu chẩm dứt. Ba nó bực liền vớ cái điều khiển định tắt TV thì toát mồ hôi - Ôi!Con gái mình xem phim kinh dị mà cười- ông lau mồ hôi.Kiểu này thì nói nhanh rồi phắn cho gọn, ông không thích loại phim này cho lắm.( sợ thì nói đại đi) - Con cũng lớn rồi, cũng nên gả chồng rồi tuy mới lớp 11 nhưng tính càng sơm thì càng tốt. - Vâng, Híc híc híc- nó cười ra cả nước mắt. - Cho nên ba đã sắp xếp cả rồi- Lợi dụng lúc nó đang không để ý ông dẫn dắt luôn đến khi nó có muốn rút lại thì đã lớ rồi, cũng phải ôm bó hao mà làm cô dâu thôi, sao mình lại có bộ óc thông minh thế nhỉ? ( bó tay) - Vâng, há há há Ông đắc thắng bước ra ngoài nhưng bỗng dừng lại, tự nhiên không nghe thấy tiếng nó cười nữa. Vừa quay đầu lại thì ba nó suýt té sỉu vì trông nó bây giờ còn kinh dị hơn bộ phim kia.Mặt trợn ngược, miệng há hốc nhìn thấy cả đống khoai tây chiên nó đang nhai dở, nước rãi chải ròng ròng,thật sự với hình ảnh này nó sẽ đoạt giải hóa trang hallooween mất. - Chắc cười nhiều quá k thở được- Ba nó lắc đầu ,ho vài cái sắng giọng rồi hét to - DƯƠNG BĂNG BĂNG LÀ CON HEO! - Ựm.....hà..hà...hà...hà....- Nó thoát khỏi cảnh bi đát vừa rồi, hít lấy hít để không khí.- À ba này... - Sao? - SAO BA BẢO CON LÀ CON HEO?- Nó chấn an ba nó bằng giọng nói loa phát thanh khủng khiếp. - Hớ....thì muốn giúp con thôi mà- Ba nó đưa 2 tay dàn hòa, sao mình lại có thể có đứa con gái thế này nhỉ? - Nhưng cũng không được thế đâu đấy, con ghét bị gọi là con heo lắm- Nó vuốt vuốt ngực cho xuôi mớ khoai tây chiên trôi xuống.- À mà sao ba lại ở đây? - RẦM- Ba nó té sỉu. - Ơ! Ba ơi! Ba có té thì thương nền nhà phòng con với chứ, chắc nó đau lắm đấy- Nó xót xa. Ba nó vừa lồm cồm bò dậy nghe thấy nó nói thế té thêm lần nữa rồi mới đứng dậy hẳn. - Con gái lớn rồi, nên gả đi thôi- Ba nó dỗi( teen nhỷ) - Ba nói gì cơ?- Nó ngố ngố. - PHẢI KIẾM CHỐ TỐNG CON ĐI THÔI- Ba nó hét toáng lên. - Ba bảo con lấy chồng á?- Nó vẫn giữ nguyên trạng thái. - Ừm. - Á! Sao lại thế? Không đâu, ba bị suy nhược thần kinh rồi đúng không? - Náo! Con gái thì phải lấy chồng chứ!! - Ba! Con không muốn lấy chồng! Ba mà ép là con bỏ nhà đi đấy! - Con bé này! Tao sinh ra mày để mày cãi tao à? - Ơ! Mẹ sinh ra con chứ có phải ba đâu! - Mày nghĩ một mình mẹ mày thì sinh ra được mày hả? - Con thích nghe chuyện này nè!- Nó sáng mắt. - Thôi không nói nhiều nữa, lấy là phải lấy! AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!TRỜI ƠI LÀ TRỜI!- Nó ôm đầu. ********* - Rồi bọn trẻ cũng sẽ đồng ý thôi! Vấn đề là thời gian thôi! Không cần lo đâu - Ừ! Chào ông. Sau khi nghe tình hình cô con dâu tương lai, ông Hoàng Lâm vẫn bình tình đọc tờ báo tin tức thị trường, không 1 chút lo lắng nào, ông vốn là người điềm đạm và bình tĩnh. - Ba! Có gì mà ba gọi con thế- Hắn. - Lấy vợ- Ba hắn vẫn đièm đạm. - Tưởng gì chứ lấy....DẠ!LẤY VỢ Á? - Ừ- Vẫn điềm đạm ( không bị điếc tai nhỷ?) - Ba nói linh tinh gì đấy?- Hắn tưởng ba mình làm việc nhiều quá nen thần kinh khôgn còn minh mẫn. - Không linh tinh đâu- Điềm đạm. - Ba! Sao lại muốn con lấy vợ chứ? Con không đồng ý đâu! - Định bỏ nhà đi bụi chứ gì? - Ơ...!( sao ba biết ý nhỉ) - Bên kia con bé cũng nói thế! Nếu 2 đứa muốn ra ngoài sống chung cũng được!- Điềm đạm thái quá. - ( té cái rầm) - Không muốn chứ gì?- Ông Hoàng Lâm gập tờ báo, nhìn cậu con trai , vẫn.....điềm đạm. - Vâng! Ba thông minh rồi đấy! - Quản gia!Mang vào đây. Lập tức vị quản gia đáng kính mang 1 vali đen ra, để trước mặt hấn rồi đứng nghiêm chờ lệnh. - Gì đây hả bụng to- Hắn hỏi quản gia. - Hỗn - Ba hắn gắt.( phù! Hết điềm đạm rồi) - Gì đây hả ba? - Con không muốn lấy vợ ba cắt dùm đi cho đỡ nặng người- Ông Hoàng Lâm thản nhiên. - Dạ- Hắn bất động 1 lúc rồi nhanh tay mở vali ra, một đống dao kéo đủ loại.Hắn nuốt khan- Ba không định biến con thành thái giảm của thế kỉ 21 đấy chứ? Ba không muốn co người nối dõi à? - Còn anh con mà! - Ba...!Nhưng ba không làm gì được con đâu- Hắn toan bỏ chạy thì lập tức từ bên ngoài hơn 200 tên vệ sĩ đứng quây hắn lại. Dù giỏi võ thật nhưng với số lượng người này thì lấy thịt đề người cũng thắng huống chi họ cũng là nhưng tay chuyên nghiệp. - Thế nào? Co hay không?- Ba hắn đắc thắng. - Có ạ - Hắn nó mà nước mắt nước mũi giàn dua trên mặt.