Chương 1
CHƯƠNG 1: – Xem nào,quần áo này giày dép này,thuốc và một số vật dụng cần thiết….Huh.Khá ổn rồi.Không biết còn thiếu gì không nhỉ….. Để nghĩ xem đã.Chắc là không rồi…. .Ariel đóng nhẹ chiếc va li xuống,và bắt đầu suy nghĩ miên man…. Ngày mai thôi mọi thứ sẽ khác với những gì của ngày hôm nay.Nó nhắm mắt cố tìm giấc ngủ… Nhưng lạ thay nó trở mình bên nọ rồi bên kia nữa….mà không tài nào ngủ được… 3 Amrời ạ…..Rốt cuộc có chịu ngủ không đây… Nó bật đèn soi gương thấy gương mặt của nó sao mà khủng khiếp thế không bít. Vốn thương hoa tiếc ngọc cho cái nhan sắc mỹ miều của mình…Nó lại đặt lưng xuống và cố nhắm mắt…….Và cuối cùng thì nó cũng ngủ thật 8 am.Sân bay quốc tế. Giời ạ!!!!Đúng là rùa cái….8.10 am phải vào phòng làm thủ tục rồi mà tới giờ vẫn chưa thèm đến.Con Rainne này……La cà quá…..Tý nữa sẽ cho nó một trận.Con này không cứng rắn không được… - Hello Ariel….Bồ đến lâu chưa???Rainne tý tởn - DẠ thưa nàng.Từ bình minh rồi nàng ạ… - Sorry nhá.Mình có lý do chính đáng mà…Là do Kent đấy.Ảnh khóc và giữ không cho mình đi.Mình cũng đã thề non hẹn biển là nhứt định mình sẽ về rồi,mà anh ấy vẫn không chịu….Mình thương ảnh quá…Thực sự mình không muốn ra đi như thế này…. - Thôi xin cô.Mấy cái cuộc tình dăm bữa nửa tháng của cô tôi nghe nhìu quá rồi.Nhanh lên.papa và mama đang đứng đợi tụi mình đó….Có nhanh lên không???Còn nhìn cái ji đó??? - Không chỉ là….Ariel coi kia.Cái anh chàng kia trông quen quá.không bít gặp ở đâu rồi thì phải…. - Đâu đâu nào????Ar ngoái đầu lại…..Một khuôn mặt dội thẳng vào đôi mắt tròn xoe của nó. Quay ngoắt.Nó kéo Rainne đi thẳng….. Giới thiệu nhân vật: RAINNE AS RAINNE ARIEL AS ARIEL - Nghe má nói đây.Bà Lâm nhìn hai đứa âu yếm. - Qua đó hai chị em nhớ bảo ban nhau,phải đoàn kết giúp đỡ nhau,đừng gây chuyện khục khặc nhau như ở nhà nghe chưa? - Còn nữa,ốm đau gì phải khám bệnh uống thuốc ngay nhé….Ariel còn khỏe nhưng Rainne thì hay ốm hay đau…Học hành hay làm ji thì cũng đừng quá sức…Sức khỏe là quý nhất nghe chưa???Hai đứa con gái.. Qua nơi đất khách quê người,mẹ lo lắm….. - Bà này….làm ji mà dặn dò kĩ thế???Con nó cũng không con nhỏ nhít gì nữa.AR nay RAI này….Hai đứa cố gắng….Học xong sớm rồi về đoàn tụ với gia đình. RAINNE,ARIEL và cả bà Lâm nữa òa lên khóc…Ông Lâm quay mặt đi chỗ khác ,dụi lại kính mà thấy khóe mắt cay cay….. Ngồi trên máy bay…..Mọi thứ hiện lên mồn một trong đầu nó. Hình ảnh của ba má lúc tiễn nó,những tháng ngày tuổi thơ….Những kỉ niệm tuyệt vời…. Nghĩ đến đó thôi mà nước mắt trực trào trên khóe mắt nó…>GẠt đi tât cả,Nó tự nhủ bản thân mình phải cố gắng nhìu hơn nữa….mạnh mẽ lên,Vì đây chính là con đường nó đã chọn….ĐẾN MỸ để thực hiện giấc mơ của nó….. Nó tự nhủ:"Phải rồi ARIEL à.Đây là giấc mơ của mình….Nhìn coi,nền trời đẹp quá!!!Mây nữa…Tất cả đều đẹp.Lâu lắm rồi mới có cái cảm giác tuyệt vời thế này…" Nó quay sang RAINNE.Trời ạ…Con bé đã ngủ lâu rồi.Vừa cười vừa ngủ nữa chứ.Trong rõ ghét…. Rồi nó cũng kéo chăn…..Ngủ thôi.Đêm qua chẳng ngủ được tý nào rùi…..Và nó chìm vào giấc ngủ.Trong giấc ngủ ấy nó thấy một gương mặt thật dịu dàng,nói đúng hơn là rất dễ thương…Hơi phúng phính.Nhìn nó mỉm cười thật tươi….. Gương mặt ấy ám ảnh nó nhìu năm trời.Nhìu lúc đã làm nó quằn quại đau khổ.Lắm khi khiến nó cảm thấy thật hạnh phúc. Nhưng cuối cùng….Gương mặt ấy vẫn là điều khiến nó muốn quên đi nhiều nhất. Cho dù ý chí nó mách bảo vậy nhưng trái tim nó vẫn thổn thức….ĐỪNG ARIEL …HÃY QUÊN ĐI….Trong giấc mơ ,nó khóc…… Chuyến bay kéo dài hơn 24 h…Rồi cũng tới nơi. SAu khi làm thủ tục lấy hành lý,Hai đứa đứng trước cổng sân bay ngó tới ngó lui…. - RAINNE rền rĩ.:Này đáng lẽ giờ này anh ấy phải đến đón rồi chứ nhở??? - Để mình gọi điện cho anh ý.Bồ để ý hành lý nhé,ở đây không cẩn thận có kẻ tắt mắt ,bọn mình mà mất đồ là đứng đường ngay…. - Uhm yên tâm.kẻ nào kẻ nào dám…. Chưa kịp mở nắp cái di động ra thì có một tấm biển chìa ra trước mặt hai đứa:WELCOME TO AMERICA,RAINNE AND ARIEL…. nói là tấm biển cho oách chứ thực ra chỉ là một tờ giấy khổ A4 có đánh máy. Dòng chữ thì nhỏ xíu có căng cả mắt ra cũng chẳng thấy.Vấn đè là ở chỗ người cầm cái biển ấy có một khuôn mặt khả ái đến bất ngờ.Đúng hơn là giống một con khỉ tới lạ…(vì là nhân vật phụ nên minh hông giới thiệu) - ARIEL quay sang hoi RAINNE….:Này bồ có wen tên này không? RAINNE nói nhỏ"Hông wen" Thế thì đi….. Toan định đi thì con khỉ đó lao ra trước chặn hai đứa lại. - Khoan đi đã….Đúng là hai cô rồi.Đi theo tôi. - Đi gì mà đi.Tôi không quen biết anh.Mà má tôi cũng dặn ra đường không được nói chuyện với người lạ.Rannie cự lại - Gì mà người lạ.Tôi là người mà anh Jack nhờ tới pick up hai cô mà.Tôi bit hai cô mà…Cô là Rainne(quay ra ARIEL),,,còn cô là ARIEl(quay sang Rainne)… hai đứa xịu mặt xuống.Xời thế mà cũng đòi đi đón người khác…. Rainne quay sang bảo Arielính sao giờ??? - Thôi cứ đi chứ biết sao???hay để mình gọi cho anh ấy đã…..Nhấc điện thoại và bấm nút.ariel nhận được một tràng….thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Con khỉ quay sang bảo hai đứa:Giờ này anh ấy đang họp nên tắt máy…Mà mấyngười không tin tôi sao….????Đây nè…Đây là ID của tôi…. Nhìn cái ID đúng là mặt hắn nên hai đứa bình tâm hơn,thôi mình đi nhé.Trên đừong đi anh ta va phải hai cô gái và bị lườm một quả rách mắt.Rainne hỏi:Sao mà họ nhìn anh dữ vậy??? - À không có ji.Chẳng qua lúc nãy tôi tưởng nhầm hai cô nên cứ đi theo hai cô ấy.Làm họ tưởng tôi có ý đồ xấu.mà hai cô cứ nhìn mà xem.mặt tôi ngời ngời hai chữ bảo đảm nhỉ??? Ariel nghĩ thầm trong đầu rồi cười:Có mà hai chữ gian tà thì có….Nhưng không dám cười to….. Rồi nó lại nghĩ miên man:Sao anh ấy lại không ra đón mình nhỉ???Buổi đầu đến Mỹ,lạ nước lạ cái…thế mà anh ấy cũng không ra đón.Để người khác ra.Thế mà hôm qua trong điện thoại nói chuyện với má mình ông ấy còn ngọt xớt:Rồi,bác cứ yên tâm,con nhất đinh đón hai em cẩn thận…..Nó nghĩ rồi nó lai j nghĩ.nghĩ tới nghĩ lui,tự dưng nó thấy lo lắng quá.Quay ra thấy Rainne vần hồn nhiên cười đùa với tay lái xe…Nhỏ này vô tư thật…