Chương 1

Cô muốn điên lên rồi.

Bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi, người mà cô đã hẹn đã muộn hơn một giờ, mà cô chẳng những không tức giận mà trái lại rất ngoan ngoãn ngồi một chỗ ngây ngốc chờ đối phương đến.

Anh sẽ đến, Tôn Nhã Mạn ngây ngốc ngồi đợi, bàn kế bên thực khách đã ăn đến món điểm tâm ngọt cuối cùng rồi. Phục vụ cũng ân cần rót nước cho cô như những lần trước, mặt mày rất ấm áp, phục vụ rất chu đáo không hề hối cô gọi thức ăn.

Nhưng vì một người không biết tôn trọng phụ nữ, nếu đối tượng trễ hẹn nửa giờ đã sớm rời đi, mà cô vẫn ôm hy vọng chờ anh đến điểm hẹn.

Huống chi cô là một người rất xem trọng thời gian, khi gặp gỡ bạn bè tình cảm gắn bó có trễ đến những mười phút cô cũng bước chân rời đi. Mà đêm nay cô đã đợi rất lâu, chẳng những không tức giận mà còn rất kiên nhẫn tràn đầy mong đợi anh đến.

Tình yêu không có quy tắc, động lòng trước đối phương thường đã thua một nửa.

Cuộc hẹn tối nay là khi Tôn Nhã Mạn nhận được cú điện thoại vào ngày đó liền bắt đầu mong đợi và cố gắng bày ra một mặt tốt nhất của cô.

Hẹn lúc bảy giờ nhưng mới ba giờ chiều cô đã bắt đầu khẩn trương, tắm gội đầu thay quần áo trang điểm. Lần đầu tiên cô bỏ ra rất nhiều thời gian để chăm sóc vẻ bề ngoài của bản thân, chỉ vì muốn cùng người đàn ông kia dùng bữa tối.

Mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng Tôn Nhã Mạn hoàn toàn không cảm thấy, ngược lại lại cảm thấy không đủ thời gian để trang điểm.

A……….. Chỉ cần nghĩ đến sẽ nhìn thấy người trong lòng, lòng cô liền cảm thấy ngọt ngào.

Nhận giấy bút mà phục vụ đã đưa, Tôn Nhã Mạn cúi đầu tiện tay vẽ vẽ, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía cửa nhà hàng. Tóm lại, bày ra bộ dáng an tĩnh chờ đợi sự xuất hiện của một người.

Sau khi Đàm Việt bước vào nhà hàng, cặp mắt nhanh chóng tìm thấy bóng dáng của Tôn Nhã Mạn.

Hai người chỉ mới gặp mặt một lần, mà ánh sáng trong nhà hàng này là màu vàng nhạt rất ấp ám, ngay từ đầu Đàm Việt cho là anh sẽ không thể nhanh chóng tìm thấy Tôn Nhã Mạn được, nhưng chỉ còn duy nhất một vị khách ngồi ở bàn này nên anh thật sự rất khó không phát hiện ra sự tồn tại của cô.

“Thật xin lỗi, tôi đến trễ.”

Trước tiên anh tỏ vẻ xin lỗi, phong độ miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn. Bất quá, cặp lông mày rậm kia không cần phải siết chặt như vậy, thì lời xin lỗi này nghe có vẻ có thành ý hơn.

“À, không có việc gì.” Tôn Nhã Mạn hoảng hốt đứng lên, cuối cùng anh cũng đến chỗ hẹn, làm cô vui mừng đến nỗi tay chân luống cuống.

“Đừng đứng dậy, ngồi xuống trước đi.”

Lông mày Đàm Việt càng khép chặt hơn, anh không thích như vậy, trên bàn rất sạch sẽ chỉ có một ly nước uống được một nửa, rất rõ ràng là cô gái này chưa hề gọi thức ăn.

“Tôn tiểu thư, tôi nhớ là trong điện thoại đã nói cô dùng cơm trước.” Đàm Việt không thích tính cách quá ỷ lại của phụ nữ. Sau khi ngồi vào chỗ, anh liếc nhìn cái mặt bàn rất sạch sẽ rồi nói.

“Nhưng tôi còn chưa đói bụng.” Cô không có nói sai, có thể adrenalin phát tác, cô quà khẩn trương cũng quá hưng phấn nên dù bụng có đói cũng không có cảm giác đói.

“Bây giờ đã tám giờ hai mươi rồi!”

Khoảng sáu giờ, Đàm Việt đã gọi điện thoại cho Tôn Nhã Mạn kết quả là cô gái này đã nhanh chóng rời khỏi nhà, vốn là muốn hủy buổi hẹn tối nay, nhưng chỉ nói cô dùng bữa trước. Vì tạm thời anh có việc đột xuất nên tối nay anh không có cách nào đến buổi hẹn đúng giờ được.

“Cô vẫn chưa ăn phải không? Vậy chúng ta nhanh chóng gọi món ăn.” Thật vất vả, công việc đã trễ thế này mà còn chưa được ăn cơm.

Tôn Nhã Mạn vội vã mở thực đơn ra, hoàn toàn không cảm nhận được lời nói của Đàm Việt có vẻ không vui.

“Nghe nói Mì Ý chỗ này là loại chính gốc, anh có muốn thử một chút hay không?” Mở thực đơn mà phục vụ đã đưa, cô nghiêm túc nghiên cứu các món ăn.

Đàm Việt muốn buông tha đối tượng xem mắt này nhưng nhìn phản ứng của Tôn Nhã Mạn đã khiến cho anh thay đổi ý định.

Nếu quyết định sau này có ở chung thì rất tốt, không chỉ vì cô gái này có một chút tính khí ỷ lại này liền buông tha cho người được chọn nhìn rất thuận mắt thế này.

Người được chọn………….. Dường như loại từ ngữ này không thích hợp trong chuyện tình cảm.

Chính xác, bọn họ lấy kết hôn để làm điều kiện tiên quyết để kết giao. Nếu dùng lời lẽ chuyên môn để gọi phương thức truyền thống này là xem mắt. Ngoài ra có thể thông qua sự giới thiệu của bạn bè và người thân, tóm lại là không thể tự do yêu đương được.

Gặp nhau không có lãng mạn nhưng có quan hệ gì đâu, đối với người đàn ông trưởng thành muốn kết hôn, xem mắt được xem là nhanh và gọn nhất.

Cầm trên tay chiếc vé xem phim đã nhận từ đối phương, Đàm Việt liếc nhìn tên phim trên vé, liền nhanh chóng tìm được rạp chiếu bộ phim đó.

Có nhân viên của rạp hỗ trợ, rất nhanh chóng Đàm Việt đã tìm được chỗ ngồi.

Rạp tối đi, ánh sáng trên màn hình phát ra, anh nhìn thấy Tôn Nhã Mạn ngồi bên cạnh dang ngẩng đầu mỉm cười với anh, vẻ mặt rất vui vẻ.

Là một người phụ nữ rất kiên nhẫn.

Hoặc có thể nói, cảm thấy vui vẻ với đối tượng này.

Mấy cuộc hẹn lần trước, anh đều rất bận rộn hơn một nửa nếu không đến trễ thì là về sớm……….. Biểu hiện tương đối kém, vậy mà cô gái này chưa bao giờ mở lời oán trách anh một câu nào.

Bình thường nếu hẹn ăn cơm mà anh đến muộn thì cô sẽ ngồi vẽ tranh, bình tĩnh chờ đợi thời gian trôi đi. Hẹn xem hòa nhạc hoặc xem biểu diễn khác nếu như anh tạm thời có việc bận thì cô sẽ một mình vào trước, hơn nữa sau khi xem xong còn nhắn tin cảm ơn anh đã gửi vé. Còn tự nhiên khen ngợi các tiết mục biểu diễn rất đặc sắc.

Rất chu đáo và hào phóng, tính cách lại ngoan ngoãn hiền lành.

Đầu năm nay gặp được những người có tính nhẫn nại như thế không nhiều lắm, Tôn Nhã Mạn nhất định là một giáo viên rất nổi tiếng, Đàm Việt có thể tưởng tượng được vẻ mặt tươi rói của những học sinh của cô khi nghe cô đứng lớp giảng dạy.

“Còn một giờ nữa mới kết thúc.” Tôn Nhã Mạn nhỏ giọng nói với Đàm Việt.

Đàm Việt vẫn là người đàn ông thành thục tôn nghiêm như vậy, chắc do tiết tấu hành động linh hoạt của bộ phim làm cảm thấy rất hứng thú. Nhưng khi hẹn đi xem phim thì anh kêu cô chọn một bộ phim mà con gái thích xem. Cô thuận ý chọn bộ phim tình cảm để xem cùng anh. Không ngờ người luôn đi trễ như anh hôm nay lại đến sớm như vậy, xem ra một giờ này anh phải cố gắng vượt qua.

“Vậy thì tốt.” Đàm Việt thấp giọng trả lời cô.

Anh không cảm thấy buồn chán, dù chỉ là lời lẽ lịch sự xã giao, Tôn Nhã Mạn vẫn cảm thấy rất vui. Cô nghiêng nghiêng đầu khẽ nhìn sau đó mới đưa ánh mắt quay lại màn ảnh.

Đàm Việt rất thích kiểu con gái điềm đạm dịu dàng ít nói, Tôn Nhã Mạn nhớ là anh đặc biệt thích kiểu thế này nên tận lực không để vui mừng lộ rõ trên nét mặt.

Thế nhưng hai người không phải là bạn bè cô và Đàm Việt cùng nhau xem phim nha nhưng đối với cô mà nói như vậy vẫn còn khoảng cách với người đàn ông này. Hiện tại ngồi bên cạnh cô đang làm những việc mà những người đang yêu vẫn thường làm.

Nghĩ đến việc này Tôn Nhã Mạn không nhịn được lại nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Đôi mắt của anh rất sắc bén cho dù đang ngồi bên trong rạp chiếu phim vẫn trong suốt sáng rực làm lòng cô rung động. Vần trán anh kiên định, sóng mũi cao, cằm nhô lên nhìn rất nam tính, gương mặt nhìn nghiêng một bên nửa sáng nửa tối rất mê người. Tôn Nhã Mạn vụng trộm liếc nhìn anh, trong lòng đã sớm không còn nghĩ đến bộ phim đang chiếu trước mặt.

Sự thật là tự lúc gặp anh vào buổi sáng năm đó, lòng cô liền kiên định không nghĩ đến những người đàn ông khác, cũng không thể tìm thấy đường về nhà…………..

Một năm kia, Tôn Nhã Mạn liền một lòng hăng hái theo một người chị học chung trường hồi trung học leo núi Nam Hoa. Cô ỷ bản thân có thể lực tốt, dễ dàng hoàn thành các tuyến đường sơ đẳng, nhưng trong chuyến đi lại bất cẩn bị trật chân, mà Đàm Việt chính là người cũng cô xuống núi với đồng đội.

“Cám ơn………..” Sau khi xuống núi, cô muốn hỏi tên của anh nhưng cổ họng lại nghẹn nửa ngày chỉ có thể nói ra hai chữ này. Đây là lần đầu tiên cô đứng trước mặt người khác phái nên không được tự nhiên cho lắm.

“Không có gì.” Sau khi nghe lời cảm ơn đơn giản của cô, anh thản nhiên rời đi.

Ngồi trong xe Tôn Nhã Mạn mãi nhìn theo bóng lưng của anh, trong lòng thầm nghĩ nếu như anh có thể quay lại nhìn cô một lần thì tốt biết bao.

Anh thật cao, dáng người rất chuẩn cho đến ngày hôm nay Tôn Nhã Mạn vẫn còn nhớ như in tấm lưng dày rộng của anh.

Bây giờ vẫn có rất nhiều nam sinh nhiệt tình theo đuổi cô, lần đầu tiên cô có ý niệm trong đầu về bóng dáng một người khác giới. Thế nhưng có một đàn chị thân yêu nói cho cô biết: Đàm Việt có tình cảm rất tốt với bạn gái, tên là Triệu Nhược Ly, bọn họ đã yêu nhau nhiều năm, sớm đã có kế hoạch kết hôn.

Tuy có chút không cam lòng nhưng cô cũng không thể nào làm chuyện đoạt đi tình yêu của người khác được.

Huống chi trong mắt Đàm Việt lại có bạn gái xinh đẹp dịu dàng ít nói phong cách ưu nhã nữa. Miễn cưỡng xem như cô và anh cùng nhau đi qua một ngọn núi, căn bản là không có khả năng làm hai người bọn họ nảy sinh tình cảm.

Tình yêu không thể cưỡng cầu, nhưng cô không có cách nào ngăn chặn dục vọng bản thân.

Cô quấn lấy đàn chị hỏi thăm tất cả mọi việc về Đàm Việt, cô lẫn trong đám người yên lặng nhìn anh chơi bóng dưới sân banh. Cô kiếm đâu ra được bộ áo tắm trong tủ quần áo để sáng sớm thức dậy đi bơi chỉ để có thể vui vẻ được ngắm nhìn anh một chút.

Thậm chí cô chưa hề xem trận bóng rổ nào lại có thể ngồi trước tivi xem trực tiếp NBA, chỉ vì cô biết Đàm Việt cũng có khả năng đang ngồi xem cổ vũ cho đội bóng mà anh yêu thích.

Đến năm cuối đại học, cô có rất nhiều bài tập nộp trễ, kiểm tra bị điểm kém chỉ vì một người nam sinh không có khả năng thích cô. Thấy hoàn cảnh sa sút như thế này, cuối cùng cũng miễn cưỡng vượt qua. Nếu như có thể quay ngược thời gian, cô nghĩ bản thân cũng sẽ giống như thế.

Trời xanh mây trắng, thế sự vô lường, thời gian trôi đã năm năm, từ Đài Bắc đến NewYork đến Paris rồi trở về cố hương, Tôn Nhã Mạn đã đi rất nhiều nơi, gặp được không ít người. Cô gái không biết trời cao đất rộng trước kia nay đã biến mất, cô đã trưởng thành và khôn khéo hơn trước rất nhiều nhưng lòng cô vẫn không thay đổi, cô vẫn thích Đàm Việt như trước kia…………..

Cô cứ như vậy thích anh, đáng tiếc là anh lại không nhớ rõ cô.

Một đàn chị đã giới thiệu bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm kia, từ trong lời nói Tôn Nhã Mạn biết được anh hoàn toàn không nhớ đã từng gặp qua cô!

“Cần khăn tay sao?”

Mãi cho đến khi Đàm Việt lên tiếng, Tôn Nhã Mạn mới biết bộ phim đã kết thúc.

“À, không cần.” Tốt nhất là nên tìm bức tường để đập đầu vào, khán giả đã rời đi hết, cô mới bừng tỉnh lại bình thường.

Nhìn chằm chằm vào hốc mắt đỏ hoe của Tôn Nhã Mạn, Đàm Việt nghĩ là do tình tiết cảm động của bộ phim. Mặc dù anh không nhận ra bộ phim này có chỗ nào khiến cho người khác xúc động đến thế, nhưng những người học nghệ thuật về phương diện tình cảm tương đối phong phú cho nên anh không cảm thấy lạ khi nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má cô.

“Thế thì cô có muốn đi dạo đâu đó một chút không?” Anh hỏi. Hôm nay là Chủ Nhật, hiếm khi anh không bận việc.

“Có thể không?” Ánh mắt Tôn Nhã Mạn sáng lên, không thể tin được buổi tối hôm nay còn chưa kết thúc, Đàm Việt chưa bao giờ kéo dài thời gian hẹn hò của hai người.

“Hiện tại tôi rất rảnh.” Đàm Việt nhìn cô cười.

Hai lần gặp mặt, cô thể hiện thái độ trang nhã và lịch sự, cô làm người khác nhìn ra có lẽ cô xuất phát từ lịch sự nên mới đồng ý hẹn hò. Nhưng nay khi nhìn thấy phản ứng này của cô, Đàm Việt nhìn ra được cô rất thích khoảng thời gian được ở gần anh.

“Đến Đạm Thủy hay là lên núi Dương Minh ngắm cảnh đêm đây?”

Chỉ cần đi với anh, đến chỗ nào cũng được! Trong lòng Tôn Nhã Mạn thầm nghĩ, nhưng Đàm Việt lại thích kiểu con gái dịu dàng giống nữ sinh, vì để thể hiện phong cách tao nhã cô nên dè dặt một chút.

“Cảnh đêm hai nơi này đều rất đẹp, anh chọn là được rồi.” Cô trả lời như vậy, nhưng vẫn không che giấu được sự vui vẻ.

“Vậy đi Đạm Thủy.” Đàm Việt thẳng thắn quyết định.

Chịu ảnh hưởng từ Tôn Nhã Mạn, Đàm Việt cũng vui vẻ lây, lúc đầu anh cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút. Khó có lúc anh lại không bận việc, mặc dù thời gian có hơi trễ, anh nghĩ kéo dài thời gian hẹn hò một chút cũng không tồi, không ngờ cô gái này lại có phản ứng đáng yêu như thế.

“Đi thôi.” Đàm Việt đi trước dẫn đầu.

Tâm tình thả lỏng cộng thêm hai người bọn họ đã tương đối thân thuộc, Đàm Việt vui vẻ đạp chân ga, xe đi với tốc độ cao trên đại lộ thoáng chốc đã vượt hơn trăm km/h.

Đã lâu rồi anh không lái xe nhanh như vậy, đôi mắt sáng lên nhớ lại thời tuổi trẻ nồng nhiệt. Sau hồi lâu Đàm Việt mới nhớ là có phụ nữ trên xe, thật sự không nên phóng túng như vậy.

“Thật xin lỗi, tôi lái quá nhanh.”

“Không sao, tôi không sợ.” Tôn Nhã Mạn vui vẻ nói.

“Thật sao?” Đàm Việt không đợi cô trả lời, liền giảm tốc độ trở lại bình thường.

Anh nhất định nghĩ là do cô đang ở cùng với anh nên mới khách khí mới bày ra bộ dáng không sợ.

Tôn Nhã Mạn âm thầm thở dài, là ai quy định kiểu con gái dịu dàng ít nói không thích ngồi xe tốc độ cao hay sao? Loại ấn tượng này hơi cứng nhắc quá!

Thôi có thể ngồi cùng xe với Đàm Việt đã quá hạnh phúc rồi, cô không thể quá tham lam.

Nhưng…………. Phải làm gì đây? Cô thật sự rất thích Đàm Việt, kỹ thuật lái xe của anh lại cao siêu như vậy, chỉ làm cho cô càng yêu thích anh hơn. Về sau nếu anh không hẹn cô ra ngoài nữa nhất định cô sẽ khóc đến chết.

Ánh sáng nhẹ, bầu không khí rất tốt, bữa ăn tối hẹn hò hôm nay anh không có đến trễ.

Hình như bọn họ không thể hẹn nhau vào ban ngày được. Tôn Nhã Mạn thầm nghĩ ăn xong món chính đến món điểm tâm rồi nhàn nhã ngồi uống trà.

“Nhã Mạn, một gia đình phải có ít nhất ba đứa trẻ mới náo nhiệt được, cô cảm thấy thế nào?”

“À?” Tôn Nhã Mạn không nghe rõ vấn đề Đàm Việt vừa hỏi.

Gần đây, hai người bọn họ đã quen với việc gọi tên nhau, mỗi lần Đàm Việt gọi tên cô, cô liền vui sướng ngất ngây. Chính vì vậy nên không để ý đến lời nói của anh.

“Ba đứa trẻ, có thể không?” Đàm Việt lặp lại vấn đề một lần nữa, thỉnh thoảng nhìn nét mặt có chút mơ hồ của cô gái này.

Đã qua lại khoảng nửa năm nay, anh cũng hiểu rõ tính cách của cô được tám chín phần.

Lúc thì vui vẻ ngọt ngào, lúc thì lạnh nhạt ít nói, tính nhẫn nại rất tốt, thỉnh thoảng có lúc thất thần rất đáng yêu.

Vừa bắt đầu, Đàm Việt cho là cô có một chút ỷ lại, nhưng sau này phát hiện cô rất thoải mái vui vẻ ngồi đợi. Vì vậy, anh hiểu được cô gái dịu dàng ít nói này thật ra cũng có tính cách rất độc lập.

Nhẹ nhàng, ân cần, kiên nhẫn lại độc lập, rất có phẩm chất riêng, rất thích hợp để trở thành vợ của anh!

Sự nghiệp Đàm Việt rất bận rộn để đánh giá tính cách của nhau. Khách quan phân tích điều kiện hai bên, anh quyết định qua lại nửa năm, mọi mặt đều phù hợp với hai người, có thể bước vào con đường hôn nhân.

“Có thể.” Tôn Nhã Mạn ngây ngốc trả lời, mặc dù không rõ lý do vì sao anh lại nhắc đến đứa bé, nhưng chỉ do Đàm Việt nói thì cô sẽ vô điều kiện mà đồng ý.

“Rất tốt.” Đàm Việt cho cô một nụ cười khích lệ, tiếp tục nói: “Sau khi kết hôn, tôi không phản đối em tiếp tục công việc, chỉ là nếu có đứa bé, tôi hy vọng em có thể điều chỉnh thời gian lên lớp, lấy gia đình làm trọng.”

Anh muốn cưới cô sao?

Sau khi nghe thông tin chi tiết, biết rõ hàm ý trong lời nói của anh, Tôn Nhã Mạn hơi bị sốc.

Cô biết Đàm Việt năm nay 32 tuổi đang lựa chọn đối tượng để kết hôn. Nhưng đàn chị cũng đã cảnh cáo cô, Đàm Việt đi xem mắt không ít, các cô gái giới thiệu cho anh có điều kiện rất tốt, cô chỉ là một trong những người được chọn kia. Cùng anh ra ngoài ăn cơm, hay đi xem phim như vậy là tốt lắm rồi, chứ cô đừng ngây thơ nghĩ sẽ trở thành vợ của Đàm Việt!

“Anh đang cầu hôn em sao?” Âm thanh khẽ run, Tôn Nhã Mạn không tin được những gì vừa nghe được.

Đàm Việt gật đầu chứng thực nghi ngờ của cô.

“Có một số việc, tôi hy vọng trước khi kết hôn hai chúng ta có thể đạt được sự đồng thuận.”

Có một số việc anh không hy vọng giẫm lên vết xe đổ, hôn nhân không tình yêu phải sống bằng lý trí và sự chín chắn thì tỷ lệ thành công mới cao.

“Nhưng tình cảm của chúng ta…………” Chưa thể tiến triển đến mức phải kết hôn.

Từ đầu đến cuối đầu cô cảm thấy nóng ran, anh hỏi thăm về bối cảnh gia đình cô, biết rõ những hứng thú đam mê của cô, cũng công bằng báo cáo với cô về tư liệu cá nhân của anh.

Mỗi lần ăn cơm thái độ của Đàm Việt càng bình tĩnh hơn giống như ăn bữa cơm bàn việc kinh doanh, cô hầu như không phát hiện ra bất cứ dấu hiệu nào từ người đàn ông này.

“Tôi cho là cô đặt điều kiện kết hôn là lý do để lui tới cùng tôi?” Đàm Việt nhíu lông mày, tưởng muốn yêu đương, hà tất làm điều thừa khi dùng bữa cơm thân cận với anh.

“Em cho là anh còn có những lựa chọn khác!” Lần đầu tiên ăn cơm Đàm Việt liền thẳng thắng nói cho cô biết, anh vẫn cùng với những người phụ nữ khác đi ra ngoài, cô không phải là đối tượng duy nhất của anh.

“Còn những cô gái khác đâu?” Tôn Nhã Mạn có chút phiền não, không biết là giọng nói của mình có vẻ hơi ghen tức.

“Đã không còn những cô gái khác.” Nhìn Tôn Nhã Mạn, Đàm Việt nghiêm túc bảo đảm.

“Một khi kết hôn, tôi sẽ trung thành với hôn nhân 100%!” Trên thực tế, sau khi gặp nhau lần đầu tiên, vì cảm thấy cô là một đối tượng tốt, anh liền không hẹn những cô gái khác ra ngoài nữa.

“Nhưng……………” Cô vẫn không thể tin được Đàm Việt muốn cưới cô.

“Nếu như em không đồng ý, tôi nhất định sẽ không miễn cưỡng.” Nói đến đây, nụ cười trên môi Đàm Việt đã tắt dần.

Không phải do anh không có phong độ, hai bên đều là người trưởng thành, nếu dùng phương thức truyền thống để quen biết nhau, thì nên lui tới với nhau một thời gian rồi mới tính toán đến việc kết hôn.

Tôn Nhã Mạn thấy anh đưa ra đề nghị kết hôn như thế cảm thấy hơi sợ, không để cho anh là tất cả đối với cô cảm giác như cô có tư tưởng đùa giỡn khi kết giao cùng anh.

Nếu cô gái này không có ý định tiến tới hôn nhân, anh lại phải bắt đầu một lần nữa thời gian nửa năm nay xem như lãng phí.

Kết quả thế này làm cho Đàm Việt không vui, không phải vì bị từ chối mà cảm thấy tức giận. Mà là mấy ngày nay ở chung với nhau làm cho anh nghĩ đến hai bên đều có cùng nhận thức để tiến tới hôn nhân!

“Đã như vậy, tôi nghĩ chúng ta không cần thiết phải gặp nhau nữa!”

“Em không có nói là không muốn.” Sắc mặt Đàm Việt khó tin nhìn cô, Tôn Nhã Mạn mới chợt hiểu ra anh đã hiểu lầm ý của cô, có chút nóng nảy giải thích: “Em chỉ là, chỉ là chưa từng nghĩ đến anh sẽ kết hôn với em!”

“Tôi không muốn, thì tôi làm cái gì đều hẹn cô ra ngoài?”

Cô gái này cho là anh có rất nhiều thời gian hay sao? Trong những năm gần đây, anh trưởng thành không ít rất biết kiềm chế tức giận, bị Tôn Nhã Mạn ngốc nghếch này làm cho lửa giận muốn bốc lên. Anh nhìn cô chằm chằm, hoài nghi nguyên nhân có phải do cô học nghệ thuật nên mới không am hiểu mọi việc trong xã hội hay không?

“Thế nhưng, tại sao lại là em?” Cô nhớ đàn chị đã nhắc nhở cô không nên ôm mộng ước hẹn với Đàm Việt, có thể cùng anh dùng cơm, đi xem phim là rất hạnh phúc rồi. Cô nào dám nghĩ là bản thân có thể gả cho anh!

“Tại sao không được?” Cô hoang mang làm anh thở dài.

Hóa ra đối tượng mà anh lựa chọn không có tự tin vào bản thân.

“Em xinh đẹp, dịu dàng lại rất kiên nhẫn, tính cách dịu dàng ít nói có chút hướng nội, nhưng lại không thiếu tính độc lập tự giác.” Đàm Việt dừng một chút, ngưng mắt nghiêm túc nhìn cô, nói: “Nhã Mạn, em sẽ là một người vợ tốt.”

Tôn Nhã Mạn cảm thấy cô rất mau nước mắt.

Từ đầu đến cuối, Đàm Việt chưa nói một câu là anh thích cô, nhưng anh thật lòng muốn kết hôn với cô. Còn nhận định cô sẽ là một người vợ tốt, nghĩ đến có thể trở thành vợ của anh, cô vui sướng đến phát khóc.

“Nhã Mạn, chúng ta kết hôn đi!” Đàm Việt lặp lại một lần nữa.

“Được.”

Không có hoa tươi, không có nhẫn cầu hôn, cô cứ như vậy mà đồng ý kết hôn với Đàm Việt.

“Tìm một ngày chúng ta cùng nhau đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân.” Hai người giải quyết vấn đề này trước khi đi gặp người lớn hai bên, Đàm Việt đề nghị như thế.

Kiểm tra sức khỏe trước hôn nhân có thể biết được tình trạng sức khỏe, nếu có bệnh gì thì có thể sớm được phát hiện, được điều trị sớm. Điều này có thể giúp cho thế hệ sau được khỏe mạnh ưu tú.

“Được.” Tôn Nhã Mạn dĩ nhiên không có dị nghị gì, chỉ là cô cảm thấy việc có em bé là hơi sớm. Cô cảm thấy hứng thú hỏi: “Có phải anh rất thích trẻ con hay không?”

Đàm Việt thản nhiên trả lời: “Được làm ba mẹ là một quá trình rất tốt đẹp.”

Ba mẹ anh trước khi nghỉ hưu là giáo viên dạy ở vùng sâu, là một cặp đôi làm việc rất tận tâm và rất có trách nhiệm. Ba mẹ anh rất dân chủ thoải mái, anh từ nhỏ đã được lớn lên trong một gia đình hạnh phúc ấm áp như thế, có hình mẫu ở ngay trước mắt. Sự nghiệp anh lại thành công, đương nhiên là nghĩ đến việc có một gia đình hạnh phúc giống như vậy.

“Nếu như kết quả khám sức khỏe nói em không thể sinh con, hôn ước này còn giá trị hay không?” Tôn Nhã Mạn hỏi đùa.

“Đừng có nói bậy.” Cô mới hai mươi bảy tuổi, không cần lo lắng vấn đề vô sinh này.

Đàm Việt nhìn chằm chằm Tôn Nhã Mạn, giọng thành khẩn nói: “Mặc dù đây là cuộc hôn nhân thứ hai của tôi, nhưng tôi sẽ cố gắng duy trì, hy vọng em cũng có tâm tư như vậy. Hai bên cùng nhau để tâm ý vào cuộc hôn nhân này mới có thể sống với nhau lâu dài được.”

“Ừm, em cũng vậy, chúng ta cùng nhau cố gắng.” Có thể gả cho Đàm Việt giống như giấc mơ đã trở thành sự thật, cô chẳng những rất cố gắng, còn hy vọng cuộc hôn nhân này mau chóng được xác định.

Chỉ là biết rõ kết quả như vậy với cô đã rất rất nhiều rồi, nhưng cô vẫn không nhịn được nghĩ, hỏi: “Đàm Việt, anh…….. Yêu em sao?”

Người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt chân thành của cô sau khi hỏi, có chút dừng lại, nhìn thấy đôi mắt của cô khẽ chớp.

Tình yêu và hôn nhân không nhất thiết phải có quan hệ trực tiếp với nhau, nói như vậy có hơi đùa cợt, nhưng sự thật chính là như thế.

Cuộc hôn nhân đầu tiên của anh cũng xây dựng từ tình yêu nhưng cũng bị hủy diệt vì tình yêu. Nếu không thể cùng người phụ nữ mình yêu sống đến già, thì dù có cưới đối tượng là người nào đi chăng nữa, đối với anh mà nói thật ra không có sự khác biệt quá lớn.

Anh vẫn còn trẻ, vì cuộc hôn nhân đầu tiên thất bại mà lạnh nhạt đến nay. Không chỉ không khỏe mạnh sẽ làm cho ba mẹ lo lắng, giờ lại một lần nữa bước vào hôn nhân. Lần này anh không nói chuyện tình yêu, chỉ cần điều kiện hai bên xứng đôi, có thể thành công tạo thành một gia đình là tốt lắm rồi.

Dùng lý trí cùng điều kiện khách quan để kén vợ kén chồng, nào là quyến luyến lãng mạn, trong mắt lúc nào cũng chỉ có yêu thương. Anh trải qua rất nhiều chuyện nên trưởng thành lên không ít, hiện tại cũng không còn tâm trí để nói chuyện yêu đương.

“Nhã Mạn, anh sẽ làm một người chồng tốt.” Anh chỉ có thể cam kết anh làm được những chuyện này.

Bỗng có một nỗi đau xót quấn chặt vào tim, vào khoảnh khắc đó Tôn Nhã Mạn rất muốn khóc một trận.

Ngốc thật, cô đã sớm biết anh không thương cô, hỏi vấn đề chẳng khác nào cô tự lấy đá đập vào chân mình!

Quá ngốc, cũng không phải là chưa nhìn thấy vợ trước xinh đẹp của anh, mặc dù không phải là kiểu nghiêng nước nghiêng thành nhưng có thể so sánh với tiên nữ giáng trần. Khi nào ánh mắt Đàm Việt không thấy nữa mới có thể yêu cô.

“Em nhất định sẽ cố hết sức làm một người vợ tốt.” Cô hít hít mũi giọng hơi chua, mỉm cười nói với Đàm Việt.

Không quan trọng, cứ xem như anh đối với Triệu Nhược Ly còn nhớ mãi không quên cũng không có quan hệ gì.

Có thể gả cho anh nghĩa là ông trời đã ban tặng món quà lớn nhất cho cô rồi.

Tôn Nhã Mạn ngây ngốc nhìn Đàm Việt, cảm xúc lại vui vẻ như lúc ban đầu.

“Cho nên, em sẽ đi làm heo mẹ.” Một giọng nữ vang lên, lạnh lùng đưa ra kết luận.

“Đàn chị!” Tôn Nhã Mạn kích động đứng lên.

Đáng giận, cô hưng phấn chia sẻ tin tức tốt của mình. Đàn chị không những không mừng cho cô mà còn dội một gáo nước lạnh, thật là quá đáng nha.

“Ngồi xuống, ai cho em làm loạn!” Hại một tên ngốc đang lẩn quẩn ngoan ngoãn ngồi xuống, La Duy Chân mới tiếp tục vẽ tranh.

Người mẫu chuyên nghiệp quá khắt khe lại tốn rất nhiều tiền, La Duy Chân mờ mắt giới thiệu Tôn Nhã Mạn cho Đàm Việt, nên Tôn Nhã Mạn mới tình nguyện đến phòng vẽ làm người mẫu cho cô vẽ tranh. Hiếm khi có người mẫu đẹp lại miễn phí thế này, La Duy Chân muốn tập trung vẽ tranh, không muốn lãng phí thời gian nghe đàn em hồi cấp hai ngây ngốc kể chuyện.

“Muốn có ba đứa nhỏ là do Đàm Việt quan niệm gia đình là phải như vậy, Đàm Việt không có cho em làm heo mẹ.” Tôn Nhã Mạn nhỏ giọng giải thích, đôi mắt cô sáng lên khi nói đến Đàm Việt.

“Thật sao?” La Duy Chân lạnh lùng hỏi ngược lại.

Lúc đầu giới thiệu hai người bọn họ quen nhau, không ngờ sẽ có một ngày đơm hoa kết trái. Cô đàn em này mặc dù chỉ kém cô một tuổi, nhưng có nhiều suy nghĩ rất là ngây thơ.

Mê luyến một người đàn ông là một chuyện, gả cho anh lại là việc khác. Mặc dù người khác sống chết mặc kệ chuyện của cô. Nhưng Tôn Nhã Mạn là đàn em học chung trường thời cấp hai với cô, La Duy Chân cũng không muốn đàn em ngốc nghếch này nhảy xuống hố lửa.

“Đàn chị, chẳng lẽ chị không thể chúc phúc cho em sao?” Tôn Nhã Mạn rất sùng bái tài hoa của đàn chị này. La Duy Chân học rất giỏi, nhân duyên rất tốt, cho dù nửa đường chuyển qua học khoa khác, vậy mà tác phẩm vẫn làm kinh động lòng người. Không giống như cô, học vẽ bao nhiêu năm cuối cùng chạy đi dạy vẽ cho các em nhỏ để sống qua ngày. Thường ngày chỉ thích vẽ hoa anh đào, vẽ mấy chú cún con, mèo con của cô, ngay cả cuộc triễn lãm tranh đầu tiên của cô cũng chưa có.

“Muốn chị chúc phúc, chờ hai người vì yêu nhau mà kết hôn, rồi trở lại đòi chị chúc phúc nhé.”

Chính cô cũng phải tận lực không quan tâm đến lý do Đàm Việt cưới cô, đàn chị này còn thẳng thắn đâm vào chỗ đau của cô, làm cho người ta rất đau lòng.

“Tại sao yêu nhau mới có thể kết hôn? Dù sao em cũng là người trưởng thành, Đàm Việt thì chọn được người thích hợp. Chúng em lại rất xứng đôi, gả cho anh ấy có gì không tốt!”

La Duy Chân lắc lắc đầu, nhớ năm đó người nào đã trở mặt với người nhà, chỉ mới mười bảy tuổi đã thiếu chút nữa rời nhà đi chơi với bạn trai, tự nhiên bây giờ hỏi cô tại sao yêu nhau mới có thể kết hôn!

“Các người có chỗ nào xứng đôi sao?” Bị hỏi đến nổi giận, vung bút thiếu chút nữa làm mất thể diện của một vị họa sĩ lớn, giọng điệu hơi tức giận hỏi ngược lại: “Đàm Việt thích cô vợ dịu dàng ít nói, mà em là một tiểu mèo hoang chính cống, hai người xứng đôi chỗ nào hả?”

“Chị Duy Chân! Chị……….”

Bị nói hai người không xứng đôi, nhưng cô lại không thể trả lời lại được, Tôn Nhã Mạn thở hổn hểnh chạy ra khỏi phòng vẽ tranh.

Đáng ghét, đàn chị xấu tính như vậy, cô không cần làm người mẫu cho chị ấy nữa!

“Cũng không chết được.” Đáng lẽ cô phải là người phát cáu, vậy mà đàn em lại nổi cáu với cô, hừ.

La Duy Chân ném bút vẽ xuống, trước tiên phải hạ nhiệt cái đã, từ tủ lạnh lấy ra hai chai bia, đi vòng ra phía sau vườn xem con tiểu mèo hoang bốc đồng kia.

“Này.”

Tôn Nhã Mạn ngồi trên ghế gỗ ở sau vườn liếc nhìn La Duy Chân, đưa tay ra tiếp nhận thiện chí của đàn chị, không nói gì uống bia.

Mùa xuân ấm áp, lúc này đã ba giờ chiều, ánh mắt dịu dàng chiếu lên làm lòng người tan chảy. Sân nhà cây cỏ xum xuê, trên bầu trời thỉnh thoảng có vài con chim bay qua. Hai người phụ nữ vừa uống bia vừa nhìn lên bầu trời mỉm cười trong lòng cảm thấy khoái chí.

“Đàm Việt có biết em biết uống rượu, bia không?” Qua lúc lâu, La Duy Chân mới mở miệng hỏi cô.

Tôn Nhã Mạn lắc đầu.

“Đàm Việt không biết em thỉnh thoảng lái xe đi du ngoạn sao?” Nhìn chằm chằm vào chiếc motorcycles đỏ rực của đàn em dựng trong sân vườn kia, La Duy Chân lại hỏi.

“Không có nói đến.” Tôn Nhã Mạn quay đầu nhìn đàn chị trả lời.

“Anh ta không biết em không thích mặc váy, chỉ thích mặc jean đi khắp nơi?”

Lời nói của đàn chị thật buồn cười làm Tôn Nhã Mạn cũng cười theo.

“Ừm, mỗi lần hẹn hò, em đều mặc váy giống như thục nữ.” Cô ngoan ngoãn khai thật, vì để Đàm Việt có ấn tượng tốt về cô nên cô rất cố gắng.

“Hy sinh rất lớn chứ sao.” La Duy Chân quay đầu nhìn Tôn Nhã Mạn, bỗng đôi mắt sáng lên nói với cô: “Được rồi, vậy chúc mừng em đã lừa gạt được một người chồng.”

Tôn Nhã Mạn biết đây là lời chúc phúc của đàn chị dành cho cô.

“Cám ơn đàn chị.” Cô đặt chai bia trong tay xuống, vui vẻ ôm lấy đàn chị mà cô rất sùng bái.

“Tốt lắm, tiểu quỷ ngây thơ cũng đã bao nhiêu tuổi rồi còn tỏ ra buồn cười như vậy.” Nói tới nói lui, nhưng La Duy Chân cũng không có đẩy đàn em đang ôm cô ra.

“Vui vẻ là được rồi, em phải đi nếm thử mùi vị của một người vợ thôi.”

Cuộc sống có mạo hiểm mới cảm thấy thích thú.

So với vị đàn em luôn tùy hứng gấp mấy lần La Duy Chân này, đã muốn làm việc gì thì rất điên cuồng không tính được, nhưng cô lại không có tư cách để chỉ bảo. Cuối cùng vẫn không nhịn được nhắc nhở đàn em: “Nhã Mạn, đàn ông tái giá bình thường là vì đã rất yêu vợ trước. Đối với người đàn ông Đàm Việt kia, em đừng ôm hy vọng quá lớn, hiểu không?”

Mẹ La Duy Chân là chị họ của mẹ Đàm Việt, lúc cô học đại học cùng với Đàm Việt là thành viên của câu lạc bộ leo núi. Tuy rằng hai người họ cách nhau vài khóa, nhưng sau khi tốt nghiệp thỉnh thoảng Đàm Việt vẫn tham gia hoạt động do câu lạc bộ phát động, đoạn tình cảm giữa Đàm Việt và Triệu Nhược Ly, La Duy Chân hiểu rõ hơn so với Tôn Nhã Mạn.

Lấy tiêu chuẩn bình thường mà nói, sự nghiệp Đàm Việt rất thành công đích thị là con rùa vàng. Nhưng ở trong thế giới tình yêu, anh ta vẫn lưu luyến nhớ mãi đoạn tình cảm với vợ trước.

Đàn em này vẫn ôm hy vọng mong manh có thể có được tình yêu từ Đàm Việt, quá ngốc nghếch!

“Em không có.” Tôn Nhã Mạn thật sự không có ôm hy vọng gì, lần trước hỏi Đàm Việt có yêu cô hay không, anh không trả lời thì cô đã biết là anh không thương cô.

“Đàn chị, em chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với anh ấy, được như vậy em cảm thấy rất vui.”

Ngốc quá, La Duy Chân hung hăng gõ vào đầu cô một cái, cảm thấy cô đàn em này không thể cứu chữa được nữa!