Chương 1: JJ
Edit: Ngạc TuyếtThị vệ gần đây có chút không vui.
Gần đây hắn vẫn luôn cảm thấy có đạo tầm mắt dính chặt trên người hắn, chờ đến lúc hắn vừa ngẩng đầu, rồi lại mất tung mất ảnh.
Hắn đã bị bị đưa vào trong cung từ nhỏ, kề cận bên vua, đây là sứ mệnh đời đời của giộc hắn. Bất luận là trong triều đình, hay là trong hoàng cung, hoàng thượng đều là trên vạn người, người người kính ngưỡng, chẳng lẽ có người dự định gây bất lợi cho hoàng thượng?
Điều này làm cho hắn rất phiền lòng.
Đại thần gần đây cũng có chút không vui.
Cấp bậc làm việc nhẹ nhàng, giữa một đám lão đầu hiển lộ tài năng, độc chiếm hoàng thượng tin tưởng, mỗi ngày đứng trong triều đình, lòng tràn đầy lý tưởng hào hùng.
Theo lý phải là không có cái gì phiền não mới đúng.
Nhưng ai bảo hắn ngày ấy tẻ nhạt, đôi mắt liếc loạn chung quanh, liền nhìn thấy đới đao thị vệ dưới trướng hoàng đế. Vị thị vệ này so với các thị vệ khác có chỗ bất đồng, lâm triều vốn vừa lâu vừẻ nhạt, các thị vệ còn lại đã lén lút ngủ gật từ lâu. Chỉ có hắn nghiêm chỉnh thẳng lưng, từ đuôi mắt đến khóe miệng đều kéo thành một đường cẩn thận tỉ mỉ thẳng tắp. Mà bộ dáng thị vệ kia bộ dạng lại cực kỳ tuấn tú, so với hắn, hoa khôi hôm qua vừa gặp đều thua đến mấy phần, điều này làm cho đại thần si mê mỹ nhân cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Đáng tiếc người bên cạnh hoàng thượng như lông trên thân lão hổ, không thể động vào.
Mà kể từ đây, trong lòng đại thần đã mọc rễ một cây gai, không động liền ngứa.
Không thể làm gì khác hơn là mỗi ngày ghé mắt xem xét cho thỏa cơn nghiện.
Thị vệ bắt đầu có kế hoạch mà tiến hành trinh sát.
Hắn ra lệnh một tiểu thị vệ, mỗi ngày trong một khoảng thời gian cố định hoá trang thành hắn, mà hắn thì âm thầm theo dõi.
Liên tiếp mấy ngày, không thu hoạch được gì, ngoại trừ mỗi ngày mời tiểu thị vệ ăn đùi gà.
Ngày hôm đó lâm triều, thị vệ đổi chế phục mới phát, hoa văn mây được cách điệu, tất nhiên là thân thể như ngọc khắc. Mới vừa đi đến gần trước điện, liền cảm thấy được ánh mắt kia so với ngày xưa càng nóng rực hơn mấy phần, hắn âm thầm cầm lấy đao buộc bên hông, quyết tâm hôm nay nhất định phải đem người kia bắt tới.
Bắt đầu lâm triều không bao lâu, tiểu thị vệ kia liền thần không biết quỷ không hay mà thay thế hắn, đứng ở ngoài điện, mà chính hắn thì núp trong bóng tối.
Đại thần đã sớm nghói ngự tiền thị vệ phải thay đổi chế phục mới, mà khi chính mắt thấy được, hắn vẫn là có chút sửng sốt.
Y phục mới kia dùng màu đen làm chủ đạo, màu đỏ làm viền, trên thân thêu mây tối màu, vạt áo thêu không ít hoa văn cách điệu. Bên hông buộc thắt lưng màu đỏ tôn lên vòng eo mảnh khảnh, lại thêm mũ quan, trường kiếm gihân, càng có vẻ người này khí chất xuất chúng, làm cho lòng người vui vẻ.
Lâm triều một lát, đại thần buông xuống kiêng kỵ khi xưa, đuổi theo thân ảnh thị vệ ra ngoài. Dù như thế nào, có thể cùng người như vậy nói mấy câu, nhưng là so với thường ngày tốt hơn biết bao nhiêu, mạnh mẽ hơn một chút.
Hắn sửa sang lại triều phục, chỉnh chỉnh mũ quan, đang muốn tiến lên thăm hỏi, lúc này một bóng người từ bên cạnh hắn lao ra, một bước dài liền đứng trước mặt thị vệ hắn ngày nhớ đêm mong, chiếm lấy vị trí của hắn.
Thị vệ ở trong bóng tối, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi.
Vị vừa lao ra đây, cũng là vị đại thần, tuổi gần năm mươi, quan bái Binh bộ Thượng thư, tay nắm binh quyền, dù là thời điểm hoàng thượng thương nghị đại sự trong triều, cũng còn muốn hỏi qua ý kiến của hắn rồi mới tiến hành phán quyết lại lần nữa. Trọng thần bực này, chính là người người đều muốn lôi kéo một phen, hôm nay hắn lại chủ động đến tìm thị vệ, không biết này là ý gì?
Bất quá, đây không phải là nguyên nhân khiến thị vệ căng thẳng.
Chỉ thấy vị Binh bộ Thượng thư này trên dưới quan sát tiểu thị vệ mấy lần, lắc lắc đầu, nói: “Con của, y phục này của ngươi xấu gì đâu.”
Tiểu thị vệ: “...”
Núp trong bóng tối thị vệ: “...”
Đứng ở một bên đại thần: “...”
Binh bộ Thượng thư cau mày tiến đến: “Cái áo mẹ ngươi may cho ngươi đầu xuân năm nay đâu? Cái khố gấm mua cho ngươi trước đây không lâu đâu? Ngươi quăng đâu rồi? Ngươi đặt tấm lòng của mẹ ngươi ở đâu?”
Tiểu thị vệ một đầu mồ hôi: “Về, trở về liền mặc.”
Giáo dục liên tục vài câu, Binh bộ Thượng thư mới phẩy tay áo bỏ đi.
//truyenc/ Đại thần ở phía sau đợi nãy giờ, không tìm được thời gian nói chen vào, cũng đành phải thôi.
Đêm đó, thị vệ yên lặng mà từ trong lồng ngực móc ra một cái đùi gà, đưa cho người trước mặt.
Tiểu thị vệ kia gọi là A Giáp, thân không dư thừa, chỉ thích làm hai việc: Ăn đùi gà và theo đuôi thị vệ. Hắn nhận đùi gà, nói: “Đại nhân, không nghĩ tới người ngài muốn tìm là Thượng thư đại nhân a... Ôi! Đừng đánh mặt!”
Thị vệ thu tay về, gương mặt lạnh lùng: “Ngươi hôm nay có để ý là có vài người chú ý hành tung của bản quan không, đại khái là biểu tình có chút hèn mọn như muốn cưỡng gian hay đại loại vậy.”
A Giáp gặm đùi gà, lắc đầu một cái.
Thị vệ rơi vào suy nghĩ: “Tê... Chẳng lẽ thực sự là cha?”
A Giáp: “...”
A Giáp: “Ta nhớ ra rồi! Người kiuy rằng bộ dạng rất tốt, nhưng hành vi lại có chút quỷ dị. Lúc Thượng thư đại nhân nói chuyện cùng ta, ánh mắt người này vẫn luôn ném đến người ta, khiến người ta cả người đều không thoải mái.”
“Người nào?”
“Tả đại nhân mới nhậm chức, Tả Hứa.”
Tả đại nhân xem ra là một người may mắn, trước lúc bảng vàng đăng khoa, nửa điểm tiếng tăm cũng không có. Trong đợt thi ở hoàng cung, hướng Hoàng thượng đưa ra chính sách “Trùng thương”, khai thông đường biển, vực dậy mậu dịch (thương nghiệp), liền giúp đất nước tiến bước lên một quốc gia giàu có, chói lọi Quốy. Tài hoa rực rỡ kinh sợ bốn phương, hoàng thượng đại hỉ, liền khâm điểm trạng nguyên. Sau lần đó, đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió, tuổi còn trẻ đã được xem như bậc đại thần.
Thị vệ nâng tình báo mật thám tra được trong tay, có chút không rõ.
Cùng là người tài hoa xuất chúng, phần lớn trước khi vào kinh thì ở quê hương cũng có chút danh tiếng, hoặc là có thơ và danh tác lưu truyền. Mà Tả Hứa không có lấy một điểm ghi chép, gần giống như...
Dường như bỗng dưng nhô ra.
Thị vệ lắc lắc đầu, liền nhìn xuống dưới.
Kỳ quái, Tả Hứa này vì khuôn mặt tuấn tú, sau khi đăng khoa liền có người đưa biệt hiệu “Ngọc diện quan trạng nguyên”, là một người phong lưu hiếm thấy, vì sao làm quan bốn năm còn chưa lập gia đình, hoàng thượng cũng chưứ hôn?
Thị vệ đối với vị đại thần này sinh ra hiếu kỳ to lớn.
Năm ngày sau, Hành vương phủ, vạn hoa viên.
Hành vương yêu hoa, đặc biệt xây một vạn hoa viên đặt tại trong phủ của mình. Thời điểm trăm hoa đua nở hàng năm, liền mời vài đại quan có danh tiếng trong hoàng thành, con cháu thế gia, mang lên mấy bàn yến hội, mỹ danh viết “Vạn hoa yến”. Mà lâu dần, lại biến thành công tử bột học đòi văn vẻ, danh sĩ nịnh bợ tụ hội. Thị vệ từ trước đến giờ xem thường kẻ học đòi văn nhân, đừng nói chi tới tiệc rượu, chuyến này tất nhiên là có mục đích khác.
Tùy ý theo gã sai vặt ở phírước dẫn xuyên quiền đường, đi vòng một đoạn, cuối cùng gặp được Vạn hoa viên. Lối vào Vạn hoa viên cũng không lớn, một khối đá cao khoảng một người miễn cưỡng dựa vào một gốc liễu, trên tảng đá dùng chữ thảo khắc mấy chữ Vạn hoa viên. Bước vào trong, liền thấy một hồ nước, giữa hồ lẻ loi một cái đình, qua khỏi đình, chính là ba cái lối rẽ, đưa người về phía áng mây sâu đậm không biết là nơi đâu.
Gã sai vặt xoay người, khom lưng chắp tay đối với hắn, nói: “Vệ đại nhân, ba con đường này đều có thể đi, Vương gia nhà ta nói, quãng đường còn lại này đi tới nơi nào, gặp ai, đều là tạo hóa. Như vậy, tiểu nhân xin cáo lui.”
Vệ Thập Ngôn cũng chắp tay đáp, liền đi về phírước.
Thật là thú vị.
Vạn hoa viên lớn vô cùng, hoa cỏ thực vật phân rrồng tầng tầng lớp lớp, thoạt nhìn phi thường đồ sộ. Vệ Thập Ngôn đối hoa hohảo thảo cũng không nổi được nửa phần hứng thú, chịu giáo huấn của giộc, ngày thường hắn ngoại trừ ở trong cung làm nhiệm vụ còn lại chính là luyện võ. Lúc này đi giữa Vạn hoa viên, bên tai ít đi tiếng đao kiếm ong ong quen thuộc, chỉ còn lại chim hót gió ngâm êm dịu, ngược lại làm lòng người có chút bình yên.
Một đường đi nhìn nhìn một chút, bỗng nhiên nghe thấy phírước có tiếng người huyên náo.
Một người trên đùi ngồi một vị nữ tử, lớn tiếng cười nói: “Hành vương thực sự là ray bất phàm, tiên cảnh nhân gian bậc này làm sao có thể nghe được bao nhiêu nơi có chứ?”
Vệ Thập Ngôn nhíu nhíu mày, dừng bước, dừng ở phía sau một hòn non bộ.
Một thanh âm khác dường như là Hành vương: “Tào Thế tử quá khen, hôm nay các vị đều có nhã hứng, không phải là thời điểm tốt để ngâm thơ đối vần sao?”
“Hành vương nói đúng!”
“Không bằng chúng ta đối thơ?”
Hành vương cười nói: “Hảo oa! Bản vương trước đi, lúc này vừa vặn hoa nở, lại có hồ điệp đậu phírên. Không bằng liền là ‘Điệp thượng sinh hoa sinh bất tận’ làm sao?”
Bên dưới đương nhiên liền là một mảnh nịnh nọt khen hay, cũng không có người ứng đối. Đám công tử bột này tài học không tới đâu, bình thường yêu nhất là nói bốc nói phét, lúc này không có thư đồng ở bên tất nhiên là không trả lời được, Tào Thế tử kia sắc mặt càng tái nhợt, tự giác biết mất mặt.
Vệ Thập Ngôn ở một bên đang muốn lên tiếng châm chọc vài câu, lại có âm thanh giành trước hắn một bước:
“Cẩu muốn đánh rắm thả không ra.”
Thanh âm không lớn, lại đủ để tiến vào tai hắn.
Vệ Thập Ngôn sững sờ một chút, không tự chủ được cười riếng.
Hắn xoay thân, đi ngược về, vòng qua một vùng lớn hoa mẫu đơn, liền thấy một người nằm nghiên trên núi đá. Người kia đầu đội ngọc quan, tóc xõa một nửa, toàn thân áo trắng, nhìn liền thấy chính là người phú quý. Tay cầm một cái ly uống rượu kề sát bên môi, nghe thấy tiếng bước chân, con mắt hơi chuyển động, tầm mắt liền cùng Vệ Thập Ngôn đối nhau.
Horong Vạn hoa viên rất đẹp, đỏ cam vàng lục lam chàm tím đều như nhau không ít chút nào, trăm hoa đua nở, các loại tư thái không thiếu gì cả, nhưng trong nháy mắt kia, tầm nhìn liền bỗng nhiên trở nên quá hẹp, cả một vùng thế giới bên trong chỉ chứa đủ một đôi mắt kia, tất cả mọi thứ cạnh bên dường như hết thảy biến mất, cũng dường như ở khắp mọi nơi đều.
Là gì?
Đúng rồi, ngọc diện quan trạng nguyên.
“Vệ đại nhân?”
Vệ Thập Ngôn chắp tay, bên mép vẫn ngậm lấy ý cười: “Tả đại nhân thực sự là tài hoa vô cùng, tại hạ tứ mã nan truy.”
Tả Hứa vốn là còn chút hoảng loạn, nghe lời này cũng cười: “Vệ đại nhân cũng thật là hăng hái, tới nghe Tả mỗ đây ở góc tường.”
“Nơi nào nơi nào.”
Liền chắp tay.
Tả Hứrên mặt cười hì hì: “Vệ đại nhân ra khỏi cung vẫn giữ lễ như vậy, nên phạt.”
Vệ Thập Ngôn nhíu mày.
“Lúc này hoa vừa vặn,” Tả Hứa không biết từ đâu móc ra một cái chén rượu rỗng, cười nói, “Có thể uống một chén không?”
Tả Hứa hôm nay hưu nhàn, vốn định một mình đi dạo ngắm hoa, nhưng không nghĩ tới bị người khác quét mất hứng thú, nhịn không được giễu cợt vài câu, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy thị Vệ đại nhân hắn tâm tâm niệm niệm.
Vệ đại nhân mặc thường phục vẫn rất là dễ nhìn, áo lót lam đậm phối tay áo hẹp dài, bên hông treo một khối mặc ngọc, viền tay áo dùng kim tuyến thêu đằng vân tường, dưới ánh mặt trời lóe ánh quang. Mặc dù tóc cùng cổ áo vẫn buộc lên cao cao, nhưng ý cười nơi khóe miệng vẫn khiến cho Tả Hứa choáng váng một hồi.
Hai người làm bạn mà đi, một đường xem hoa, một đường uống rượu.
Tả Hứa nói rất nhiều, mà một khi đã nói liền không dừng được. Nói hoa mẫu đơn, nói hoa sen, nói lý bạch, nói Đỗ Mục. Vốn là hoa hohảo thảo phổ thông, với câu thơ, với các vở kịch truyền thuyết, lịch sử tạp ký, ngạc nhiên là kể ra lại có vẻ thú vị hơn. Vệ Thập Ngôn ở một bên nghe, thỉnh thoảng cũng vì kiến thức của hắn mà thán phục một phen.
Tả Hứa đang nói đến cao hứng, xoay người liền muốn tiếp tục đi hướng phírước, lại nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng cười khẽ.
Vệ Thập Ngôn nói: “Xiêm y mẫu thân làm cho ta chỉ cần là màu trắng, số lần ta mặc đều cực nhỏ, Tả đại nhân đoán là vì sao?”
Tả Hứa không rõ: “Vì sao?”
Vệ Thập Ngôn nói: “Bạch y tuy nhìn khá đẹp, lại cực dễ nhiễm phải bụi bậm.”
Tả Hứa sửng sốt một chút, lập tức quay đầu lôi kéo y phục của chính mình, sau khi nhìn liền thấy trên eo có một miếng bùn đen.
Tả Hứa: “Crooked f*ck!?”
Vệ Thập Ngôn: “?”
Tả Hứa: “... Đây là tiếng Tây Dương”
Vệ Thập Ngôn đi lên trước, chốc chốc giúp hắn vỗ eo phía sau, vai hơi run run.
Tả Hứa: “...”
Tả Hứa: “Đừng cười!!!”
Tả Hứa phát hiện Vệ đại nhân của hắn cùng tưởng tượng không giống nhau lắm.