Gả cẩu tùy cẩu - Chương 01
Vương Tổ Đức (Pup: tên xấu tệ, nghe khiến người khác liên tưởng đây là một tên dê già>.<), hai mươi sáu tuổi, tuổi chó, thái dương soi rọi, người luôn tỏa ra ánh mặt trời chói rọi, vinh hoa phú quý, bản tính thông minh, khí chất cao ngạo, số đào hoa.
Nói rõ hơn một chút, chính là --
Anh hai mươi sáu tuổi, có phong độ, tướng mạo bất phàm, có gia thế tốt, học giỏi, có duyên với phụ nữ, càng khiến ngước khác hâm mộ hơn là có một tương lai tốt đẹp đang chờ anh.
Những người đã từng biết Vương Tổ Đức, đều cực kì hâm mộ anh không cần vất vả mà vẫn có được tất cả.
Tài phú: Từ lúc sinh ra đã ngậm chiếc thìa vàng trong miệng, sinh ra ở một gia đình quyền quý, sống đến một trăm tuổi cũng không khuynh gia bại sản.
Phụ nữ: Chỉ có người khác phái tự động theo đuổi anh, không cần anh phải mất công sức theo đuổi, chuyện anh chỉ cần lo là không bị những phụ nữ như hổ rình mồi kia lừa lên giường mà thôi.
Tướng mạo: bộ dáng thu hút không có gì lạ, bởi anh vốn sinh ra đã sống trong cảnh giàu có, cũng như mỗi người có sức hút đối với mọi người, Vương Tổ Đức chẳng những có khuôn mặt đẹp trai, còn biết phóng điện (Pup:bộ anh là con cá đuối à!=.=), là soái ca vip nhất.
Mọi người theo đuổi những giấc mơ lớn, anh một cái cũng không thiếu, không khỏi làm người ta cũng muốn hỏi thượng đế, người này kiếp trước là làm việc thiện gì, vậy mà sao kiếp này mọi việc lại trôi chảy đến thế.
Một chiếc xe BMW thể thao đỗ ở ngay bên đường, đã sớm hấp dẫn phần đông ánh mắt, nhất là những ánh mắt của phụ nữ phần lớn tập chung vào chủ nhân chiếc xe, xe đẹp ngoài xứng với mĩ nhân, cũng phải có một nam chủ nhân anh tuấn, mà Vương Tổ Đức đúng là chủ nhân xứng đáng nhất của xe thể thao.
Phụ trách quản lý bãi đỗ xe là lão Thu, từ khi nhìn thấy bóng chiếc xe tiến vào cửa hầm, liền lập tức đứng lên chạy ra chỗ anh chắp tay hành lễ, hơn nữa còn canh giữ cửa thang máy, chờ Vương Tổ Đức dừng xe, khi thấy anh đi tới cầm túi công văn, vì một mình anh mà bấm cửa thang máy.
“Chào buổi sáng, Vương đại thiếu gia.”
“Chào buổi sáng, lão Thu.”
“Đến nơi rồi, mời vào, mời vào.” Thang máy lên đến tầng 3, khi cửa mở ra, lão Thu cúi đầu cúi người mời anh tiến vào, dường như gần giống với thỉnh phật.
Vương Tổ Đức đã quen với việc được phục vụ, anh biết lão Thu đối với anh là đặc biệt, còn tôn xưng anh một tiếng Vương đại thiếu gia, anh cũng không phản đối.
Thuở nhỏ, bảo mẫu của anh gọi anh là thiếu gia, quản gia gọi anh là thiếu gia, người hầu gọi anh là thiếu gia, có đôi khi theo cha mẹ đi tham gia một ít tiệc tối, cũng bị những người khác kêu là thiếu gia, cho nên lâu ngày thành quen, anh đã coi là đương nhiên.
Đường làm quan rộng mở đối với anh, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trang phục và phụ kiện trên người tất cả đều là hàng hiệu, chân mang giày da do nhà thiết kế nổi tiếng thiết kế, cầm trên tay túi công văn bằng da thật, cổ tay đeo chiếc đồng hồ xa xỉ, hơn nữa anh gặp may mắn được cho dáng vẻ hời hợt, làm cho những phụ nữ trong thang máy vừa nhìn thấy anh, đều đã không tự chủ được ánh mắt cong lên mỉm cười.
Vương Tổ Đức biết cảm giác kia, anh biết rõ chính mình trong mắt phụ nữ có bao nhiêu sức hút, cũng có thể cảm giác được phụ nữ mong muốn anh rung động đến nhường nào.
“Chào buổi sáng.” Anh vừa đi vào thang máy vừa nhìn một phụ nữ có dáng vẻ nữ tính, cười.
“Chào buổi sáng......” Đối phương thẹn thùng nhìn anh cười cười, sau đó liền cúi đầu.
Phụ nữ có rất nhiều loại, loại này là đơn thuần nhất vừa nhìn đã hiểu ngay, anh chỉ cần dùng khóe mắt là có thể biết được đối phương đang đỏ mặt, loại phụ nữ này đối mị lực của anh hoàn toàn không thể chống đỡ được, mọi thứ đều viết rõ ràng ở trên mặt.
Kế tiếp tiến vào thang máy là hai người phụ nữ khác, nhìn thấy anh cũng vào cùng thang máy, cũng không hẹn mà ánh mắt cùng sáng ngời.
“Chào buổi sáng.” Anh mỉm cười gật đầu, hai vị nữ đồng nghiệp phản ứng hoàn toàn bất đồng, người bên trái là một người dịu hiền bẩm sinh, cô cười yếu ớt, khiến cho khuôn mặt càng trở nên xán lạn quyến rũ, hơn nữa còn cố ý cùng anh giao tiếp bằng ánh mắt, như là đang ám chỉ anh có thể tiến triển thêm một bước nữa.
Người bên trái thì có vẻ bình tĩnh, anh biết đây là người ngoài lạnh trong nóng điển hình, bên ngoài điềm tĩnh, trong lòng lại nhiệt tình như hỏa, thừa dịp không ai chú ý kéo kéo chỉnh lại quần áo mình, hóp bụng lại, ngưỡn ngực ra, cố ý đem mặt tốt nhất cho anh xem, ở mặt ngoài có vẻ không chút để ý, nghĩ đến thần không biết quỷ không hay, nhưng thật sự những động tác dù nhỏ nhất ấy đều thu vào tầm mắt của anh.
Khóe môi anh tuấn nhếch lên, người vào thang máy toàn phụ nữ, tất cả đều nhìn anh say mê, anh là người đàn ông của mọi người, tiêu sái phát ra ánh sáng chói lòa sáng bóng, ánh sáng chiếu đến đâu, đều được phụ nữ sùng bái.
Nếu không phải vì anh không có hứng thú với giới giải trí, nếu không anh đã sớm trở thành ngôn sao điện ảnh. (Kat: Tổ Đức này, anh không thấy mỏi cổ à, cúi đầu xuống chút đi.)
“Thực xin lỗi, cho tôi đi qua.”
Khi anh ra khỏi thang máy, còn có thể cảm giác được sau lưng những ánh mắt lưu luyến không rời.
Đối với phụ nữ, mọi việc anh làm cơ hồ đều thuận lợi, mặc kệ cho dù đó có là người trực tổng đài.
“Tổng giám đốc, buổi sáng an lành.”
Hoặc là mỗi ngày những nữ nhân viên văn phòng đều cố gắng vào gặp anh một lần.
“Buổi sáng tốt lành, tổng giám đốc.”
Cùng với việc anh tán tỉnh thư kí.
“Tổng giám đốc, hôm nay anh muốn uống cà phê hay là trà thảo mộc?”
“Trà thảo mộc?” Vương Tổ Đức tò mò ngước mắt lên, đánh giá thư kí xinh đẹp khiêu gợi trước mắt -- váy ngắn bao bọc lấy cặp mông căng tròn, một cặp đùi thon thả mười phần hoàn mĩ, có được vòng một 34D (Pup: thực ra nó nói thô hơn nhưng do mặt Pup quá mỏng nên không dám nói ra, đành dùng từ đồng nghĩa=.=), cùng với vòng eo nhỏ, lung linh có hứng thú, thướt tha nhiều vẻ, ngoại trừ việc ngày ngày đều trình diễn trang phục cho anh xem, còn có thể chuẩn bị những câu nói quan tâm lấy lòng anh.
“Ngài công tác bận rộn, luôn uống cà phê để nâng cao tinh thần đối với thân thể không tốt, cho nên em hôm nay đã chuẩn bị vài loại trà thảo mộc tốt cho sức khỏe, phối hợp với phương pháp dưỡng sinh đương thời.”
“Ừ, có phải tôi nghe nhầm, em vừa rồi nói chuẩn bị vài loại?”
“Đứng vậy, có trà bạc hà nâng cao tinh thần, trà cầu kỉ giả trừ mệt nhọc, trà thảo huân y thả lỏng tinh thần, trà mật gừng giải đau đầu say rượu, trà hoa hồng tốt cho làn da, tổng giám đốc muốn uống loại nào?” (Pup: ối mẹ ơi, uống hết ngần ấy chắc đi chầu Diêm Vương sớm 0.0; @Kat: =.=! Uống từng loại mà, ai mà uống hết một lúc!)
Nụ cười của anh càng thêm anh tuấn mê người.
“Những công năng tốt cho sức khỏe đó, văn phòng chúng ta sớm đã có.”
Thư ký cùng những nữ nhân viên khác đều tỏ vẻ mặt khó hiểu, tò mò nhìn tổng giám đốc.
“Sớm đã có?”
Kỳ quái, ở đâu a? Vì sao các cô không biết?
Vương Tổ Đức không nhanh không chậm, phong độ chỉ vào từng người.
“Muốn giải trừ mệt nhọc, tìm Phương Phương dịu dàng; Giải trừ say rượu đau đầu, tìm Lily đáng yêu mê người; Dưỡng sắc đẹp, tìm An An hài hước; Về phần bảo trì thanh xuân, đương nhiên là tìm thư kí Xảo Xảo thông minh lanh lợi, ngoài xinh đẹp, làm việc năng lực cũng tốt, còn giúp ta có nhiều niềm vui.” (Pup: bộ ông đang nuôi thú cưng à?)
“A – ghét quá --”
“Tổng giám đốc dám trêu đùa chúng tôi công khai.”
“Tổng giám đốc đem chúng tôi ra làm trà dưỡng sinh.”
“Chúng tôi ở nơi này không phải để biến thành trà dưỡng sinh chứ?”
“Chính là vậy! Ha ha ha --”
Cùng với cách nói chỗ của anh là nơi tốt cho sức khỏe, còn có người nói chỗ của anh như chốn hậu cung, mỗi vị nữ nhân viên đều đến đúng giờ, hơn nữa tài năng đặc sắc, đương nhiên rồi, anh cũng không phải là chỉ nhìn diện mạo rồi thuê những người ngốc nghếch, anh rất chú trọng năng lực của nhân viên, chỉ là trùng hợp những người anh thuê đều là những người có bộ dạng xinh đẹp mà thôi.
Anh cũng rất chú trọng không khí làm việc, không khí tốt, tâm tình cũng sẽ tốt; Tâm tình tốt, làm việc hiệu suất sẽ cao; Hiệu suất cao, công trạng sẽ cao; Công trạng cao, công ty mới có thể kiếm tiền; Lão bản kiếm tiền, nhân viên cũng sẽ tăng lương.
Hơn nữa, nữ nhân viên xinh đẹp sẽ khiến những nhân viên vam có tinh thần, nhìn những nam nhân viên này, chưa từng có một nhân viên nào về sớm hay đến muộn hết.
“Tổng giám đốc, còn có một thứ có thể nâng cao tinh thần nữa mà anh chưa nói đến đâu.” Thư ký nhắc anh, mọi người trong nhóm đều phụ họa.
“Đúng rồi, đúng rồi, còn tác dụng nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc đâu?”
“Này chỉ còn nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc nữa thôi......” Đối mặt với vẻ mặt mong chờ của những nữ nhân viên, anh làm ra vẻ tự hỏi mình, nhìn xem nên phù hợp với ai, tình huống này, giống như là bộ dáng của vua đang được các phi tần vây quanh chờ đợi.
“Vương -- Tổ -- Đức --”
Một tiếng gầm giận dữ truyền đến, làm đông lại không khí vốn đang hòa hợp, sát khí kéo đến, vẻ mặt tươi cười của anh như tan thành mây khói, sắc mặt như mùa thu khô mộc, tâm tình càng như mùa đông băng tuyết.
Mới sáng sớm mà trong văn phòng đã có tiếng như sấm đánh quỷ kêu, người còn chưa xuất hiện, âm thanh đã vang đến, hơn nữa còn vang lên tiếng bước chân, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được người đó thô lỗ như thế nào.
Có thể không cần nể nang gọi hẳn cả họ tên anh ra, trong cả công ty ngoài cô ta ra còn ai khác nữa?
“Nâng cao tinh thần tỉnh táo đầu óc” phó tổng giám đốc Lâm Thục Huệ.
Vừa nghe đến tiếng của phó tổng, hiểu được xui xẻo đang đến mọi nhân viên ai nấy đều trở về chỗ của mình, gõ gõ bàn phím, viết này nọ viết này nọ, xem số liệu xem số liệu, ngay cả thư ký cũng thông minh vọt đi giả vờ bận rộn.
Trên đời này duy nhất có thể khiến cho Vương Tổ Đức trong ba giây cơ thể co rút hết lại, đại khái chỉ có Lâm Thục Huệ, lại còn có cá tính như đàn ông, đồng thời cũng là tha sự vụ sở phía đối tác.
Lâm Thục Huệ tướng mạo bình thường, mặc chiếc áo sơ mi trông không hề có đường cong, cùng với cái loại quần không thể nhìn ra là quần bò hay là gì, trên chân là đôi giày vạn năm không thay đổi, trên đầu là cái đuôi ngựa buộc tùy tiện, trên mặt là chiếc kính mắt năm độ, đi trên đường mà luôn như đi hành quân, nổi giận đùng đùng xuyên qua toàn bộ văn phòng.
Cá tính cô thẳng thắn, nói chuyện không thích quanh co lòng vòng, là người phụ nữ tiêu chuẩn, cũng là người mà đàn ông tối kiêng kị trên thương trường.
Toàn trong văn phòng, có mỗi cô đối Vương Tổ Đức anh tuấn thờ ơ, miễn nhiễm đối với dòng điện của anh, chỉ có một bụng đầy tức tối.
“Vương Tổ Đức! Anh giải thích cho tôi!” Cô thở phì phì tiến đến chỗ Vương Tổ Đức.
Đối mặt Lâm Thục Huệ, anh đã sớm có toàn bộ tinh thần đề phòng, trận địa sẵn sàng đón quân địch, ngay cả ánh mắt đều trở nên sắc bén, như là đang chuẩn bị chiến đấu với bò tót, chỉ kém không cầm trên tay mảnh vải màu đỏ để đón đầu bò tót mà thôi.
“Sáng tinh mơ, không cần ở trong công ty hô to gọi nhỏ.” Anh nghiến răng nhả từng chữ.
Lâm Thục Huệ cũng không khách khí phản bác hắn:“Tôi chỉ có đối mặt với người đần độn mới hô to gọi nhỏ.”
Ánh mắt anh tuấn bắn ra sát khí.“Cô nói cái gì?”
“Nhìn xem anh làm cái gì này, kiện hàng hóa của mùa xuân năm tới, vì sao thay đổi chuyển sang hợp tác với Hán Thương lại không cho tôi biết!”
Thì ra là vì chuyện ấy, anh lấy lại quyền lực của giám đốc, thấp thẩm mở miệng:“Chu thư ký.”
Thư ký Chu Xảo Tinh vừa nghe đến tổng giám đốc kêu to, lập tức lên tiếng trả lời lại đây.
“ Vâng, tổng giám đốc.”
“Chuyển sang hợp tác với bên Hán Thương, không phải đã giao cho phó tổng sao?”
Thư ký cung kính trả lời:“Em đã làm theo lời tổng giám đốc, ngày hôm qua đã đặt nó ở trên bàn phó tổng.”
Lâm Thục Huệ tức giận đến mắng to:“Tôi hỏi là trước đó, không phải sau, anh thật đần độn a!”
Vương Tổ Đức lịch thiệp cũng bị nỗi tức giận lấn áp.“Tôi đần độn ở chỗ nào? Bất quá chính là đổi sang hợp tác với Hán Thương, có như vậy mà tức giận sao? Cô nói rõ cho tôi!”
“Chính anh mới phải nói rõ cho tôi, vì sao lại đổi ý sang hợp tác với Hán Thương, đổi sang một công ty mà chúng ta chưa nghe nói bao giờ? Chuyện lớn như vậy sao anh không thương lượng với tôi?!”
“Bởi vì giá cả so với công ty cũ hấp dẫn hơn, đủ để tiết kiệm 30%, thu lợi rất cao.”
“Công ty này không có tiếng tốt, anh có biết hay không!”
“Tôi hỏi qua, thanh danh của bọ họ không có gì cả.”
“Hỏi giám đốc Triệu đúng hay không?”
“Sao cô biết?”
“Bởi vì giám đốc Triệu là cổ đông duy nhất của công ty này, anh nên nhìn đi.” Cô đem tất cả số liệu quăng trước mặt Vương Tổ Đức, trên đó hiện ra chứng cứ chứng minh lời cô.
Vương Tổ Đức ký kinh ngạc lại không dám tin nhìn chằm chằm tư liệu, ngạc nhiên ngoài ý muốn.“Làm sao có thể?”
“Đương nhiên là có khả năng, thương trường như chiến trường, người ta biết anh là tân binh, anh rất dễ bị lừa!”
Vương Tổ Đức nghe xong sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, Lâm Thục Huệ thật sự rất không để cho anh giữ mặt mũi, dám ở trước mặt mọi người hạ nhục anh, nếu anh không cố gắng sống chết để cho mình tí mặt mũi, về sau ở trước mặt nhân viên làm sao còn thể diện nữa?
“Cô nói công ty này danh dự không tốt, chứng cớ đâu?”
Không nói vô nghĩa, Lâm Thục Huệ lại ném một bản số liệu khác cho anh, anh vừa cầm lên đã thấy, trong lòng nhận ra, hóa ra Lâm Thục Huệ cho anh xem một bài báo, mà kỳ thật bài báo này trước anh đã xem qua.
Khóe miệng đang cứng nhắc bỗng nhếch lên một nụ cười “Tôi còn tưởng cái gì, thì ra là bài báo này, tôi đã sớm biết.”
“Đã biết sao anh còn hợp tác với bọn họ?”
“Tôi chẳng những biết, mà còn biết tin này đăng không thật, trên thực tế, đó là do một nhân viên trong công ty bọn họ cố tình đưa lên thông tốt về công ty, hoàn toàn không phải giống như bài báo nói.”
“Lại là giám đốc Triệu nói cho anh?”
“Đương nhiên không phải, tôi cũng có phương pháp điều tra của tôi.”
“Cho dù điều đó có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta chưa từng cùng công ty này hợp tác, tùy tiện đem toàn bộ sản phẩm giao cho công ty này thật sự rất nguy hiểm, vạn nhất xảy ra vấn đề thì làm sao bây giờ? Anh có nghĩ tới như vậy ngược lại lợi nhuận không nhiều, tổn thất lại lớn hơn nữa hay không?”
“Cô đã quá lo lắng rồi!”
“Tôi lo nhiều bởi anh suy nghĩ không chu toàn!”
Hai người gay gắt tranh luận, ai cũng không nhường ai, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ khắc khẩu như vậy, những người khác đã sớm tập mãi thành thói quen.
Tổng giám đốc cùng phó tổng, hai người sau ba ngày lại ầm ỹ, năm ngày là đại ầm ỹ, hai người là phía đối tác, đều là sếp lớn của công ty.
Lâm Thục Huệ, hai mươi lăm tuổi, tuổi heo, thông minh đa tài, quyền uy áp chúng, tiền tài rộng mở, phú quý song toàn, chí khí như trượng phu, là một nữ nhân hào kiệt.
Nói trắng ra, cùng cô cãi nhau, phải trang bị võ trang hạng nặng.
Vương Tổ Đức ở trước mặt phụ nữ là thân sĩ, nhưng ở trước mặt Lâm Thục Huệ lại là võ sĩ, đối mặt với người phụ nữ này, anh thế nào cũng khong thể biểu hiện ra phong độ của một thân sĩ.
“Tôi quyết định là đúng!”
“Muốn hợp tác cũng chỉ có thể cho bọn họ 20% , còn 80% ta sẽ hợp tác cùng công ty khác!”
“Như vậy sao được? Tôi đã cùng đối tác bàn bạc kĩ lắm!”
“Muốn thì 20%, nếu không ngay cả 20% đều không có!”
“Cô --”
“Thế nào, đáp ứng 20%, hay vẫn muốn tranh luận cùng tôi?”
Bộ dạng anh tuấn của Vương Tổ Đức đã rơi đi đâu mất, sau khi cãi nhau với nhười phụ nữ này xong, làm huyệt thái dương của anh bắt đầu đau, mà anh thực sự rất chán khi phải cùng người phụ nữ này tranh luận không ngớt.
Anh chán nản vẫy tay.“Quên đi! Tùy cô!”
“Tốt lắm!” Lâm Thục Huệ đạt tới mục đích, cũng không nhiều lời nữa.
Bọn họ hai người đồng thời phẫn nộ xoay người, đều tự trở về văn phòng của mình, dùng sức đóng cửa lại, nước giếng không phạm nước sông.
Văn phòng im ắng một mảnh tĩnh mịch, một hồi lâu, mới rốt cục có một âm thanh nhỏ.
“Mười trận, thắng bảy, phó tổng thắng.”
Vương Tổ Đức sắc mặt cực xấu, từ lúc ở công ty đến lúc tan tầm vẫn không khá hơn.
“Làm sao vậy, anh có vẻ không vui?”
“Không có việc gì.”
“Là công tycó phiền toái sao? Muốn nói ra không, em sẽ cùng anh giải tỏa?”
“Không có.”
Khẩu khí nghe qua có điểm giống đang giận, khẳng định là oán khí đầy mình, đàn ông tức giận, phụ nữ cần có trách nhiệm giải tỏa
Thích Hải Lệ nhẹ nhàng quỳ trước mặt anh, hai tay đặt trên đùi anh, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, chớp đôi mắt vo tội nhìn anh, làm nũng.
“Thôi đừng phụng phịu nữa, em sợ đấy.
Nhìn bạn gái đáng thương cũng không mất đi vẻ quyến rũ trước mặt, Vương Tổ Đức sắc mặt hơi dãn ra, nhưng bụng vẫn đầy tức giận.
“Còn không phải cái con người chết tiệt kia.”
“Anh nói cái cô Lâm Thục Huệ?”
Anh hừ một tiếng, ngay cả tên cũng không muốn nghe.
Thích Hải Lệ trong lòng hiểu ra, ôn nhu mở miệng:“Không thích cô ta, có thể đuổi việc cô ta mà?”
Đây đúng là nguyên nhân khiến anh buồn chán.
“Có thể đuổi cô ta thì anh đã sớm làm, chứ không chờ tới bây giờ, vấn đề là hiện tại anh không thể đuổi việc cô ta!”
“Vì sao?”
“Cô ta là do ba mẹ anh đưa vào, anh lần đầu tiên mở công ty , ba mẹ hy vọng anh có thể cùng cô ta kết hôn, nói cô ta năng lực giỏi, đối với chuyện của anh có thể giúp, anh nghĩ cũng là ba mẹ giới thiệu, vì làm cho bọn họ yên tâm, anh đáp ứng, ai biết cô ta giống như đàn ông, tính tình kém, cá tính lại cương ngạnh, anh thật sự là hối hận vì đã cho cô ta làm phía đối tác! Cho dù muốn giải tán, cũng không thể lập tức làm, ít nhất phải chờ tới hết năm nay mới được.”
Ý chính là, anh còn phải chịu đượng cô nửa năm nữa, mới nghĩ vậy thôi đã đau đầu, mỗi ngày đều phải đối mặt với cô ta, chịu đựng tính cách của cô ta.
“Thật đáng thương nha, nghe thế em thấy đau lòng quá! Thôi đừng buồn, lại đây, hãy thoải mái đi.”
Thích Hải Lệ đi ra phía sau anh, đôi bàn tay mềm mại đặt vào vai anh, ôn nhu ấn nhẹ. Thoải mái gân cốt, giúp anh thư giãn.
Anh không có cự tuyệt, nhắm mắt lại hưởng thụ sự hầu hạ của cô, công tác cả một ngày, anh cũng xác thực cần thả lỏng một chút, mà bạn gái ôn nhu săn sóc, luôn biết anh cần cái gì, giống như hiện tại, cô cao tay ấn. Kỹ thuật điêu luyện, có thể giúp anh thư giãn.
“Thoải mái không?”
“Ừ.”
Mỗi khi anh không vui, Hải Lệ luôn cố gắng giúp vui vẻ, an ủi anh, được cô hầu hạ có thể khiến anh quên hết phiền muộn.
“Cái gì vậy thơm quá?”
“Anh cuối cùng chú ý tới.” Bên tai lời nói nhẹ giọng nhỏ nhẹ, làm cho người ta nghe xong vui vẻ thoải mái, nhẹ nhàng xuyên qua màng nhĩ anh.
“Em nấu cái gì?”
“Anh đoán đi.”
Ngữ khí mềm nhẹ hàm chứa một chút thần bí, lộ ra cô vì anh chuẩn bị món ngon, muốn cho anh hưởng thụ.
Vương Tổ Đức khóe môi rốt cục cong lên một chút cười, bàn tay to không hề báo động trước cầm trên vai tay mềm, đem cô từ phía sau kéo ra trước.
“A nha......”
Cô kêu nhỏ một tiếng, ngã vào ngực anh, ngồi trên đầu gối anh, bị anh giữ chặt lấy.
“Nói, là cái gì?”
Khuôn mặt xinh đẹp kia lộ ra vẻ nũng nịu.“Anh đoán đi.” Tiếng nói cũng rất nhẹ nhàng.
Anh cẩn thận cảm nhận, vừa rồi bởi vì suy nghĩ mà không chú ý tới, hiện tại hương vị càng đậm, phảng phất là có cái gì vậy vừa đôn hảo, làm cho hương khí xông ra.
Mắt anh sáng lên, tâm tình biến tốt, liếc mắt đưa tình cùng với người yêu.
“Thơm quá, rốt cuộc là cái gì? Nói mau.” Ôm cô ở bên hông, chạm nhẹ vào phần mẫn cảm nhất của cô, làm cho cô sợ tới mức cầu xin tha thứ.
“Được rồi, em nói, là thịt heo kho tàu.” (Kat: món này nấu rất công phu, thịt heo được thái miếng to, cột chắc lại, ninh trong nồi đất để thấm gia vị)
“Em nấu?”
“Lần trước chúng ta đi ăn, anh nói là anh thích ăn thịt kho tàu, cho nên người ta phải đi học.”
“Em đi học?”
“Đúng vậy.”
Vương Tổ Đức trong lòng thập phần cảm động, nhẹ nhàng vỗ về lên mặt cô, nhìn dung nhan xinh đẹp của cô.
“Làm sao vậy?”
“Vương Tổ Đức anh rốt cục là có đức gì, lại có thể được giao cho đại nữ nhân như em, chẳng những nhân bộ dạng xinh đẹp, cá tính lại ôn nhu đáng yêu, còn rất tài hoa, có theo giúp anh chơi bóng, trù nghệ hảo, lại thực hiền tuệ, đi đâu mà tìm mĩ nhân giống em bây giờ?”
Cô nhăn mặt, yêu kiều liếc hắn liếc mắt một cái.
“Hỏi đàn ông các anh nha, đàn ông các anh chả phải đều thích phụ nữ vào bếp sao, ra khỏi phòng lại còn phải hầu hạ các anh.”
“Như vậy không phải rất tội nghiệp em sao? Anh áy náy nha, em không cần phải mệt như vậy.”
“Phải không? Sao không nói sớm, về sau em sẽ không nấu cho anh ăn, không giúp anh rót nước đưa trà, không giúp anh xoa bóp. Mà cũng không hề từ đầu đến chân hầu hạ anh thư thư phục phục.” Vừa nói còn một bên muốn ránh ra khỏi lòng anh, Vương Tổ Đức đương nhiên không chịu, một phen lại đem nàng kéo trở về, hơi thở nóng rực lưu luyến trên khuôn mặt non mịn của cô.
“Nói vậy, anh thà rằng khiến em đau lòng một chút, bởi vì anh rất thích em hầu hạ anh.”
Hai người đùa giỡn cười nói, môi của anh điểm nhẹ lên cái miệng nhỏ nhắn thơm tho của cô, tuy rằng anh không mang nặng tính cách chủ nghĩa đàn ông, nhưng trong thân thể luôn tồn tại tế bào chinh phục, thích cảm thấy cô thần phục dưới nụ hôn của mình, vì bị anh hôn mà phát ra tiếng rên rỉ mỏng manh.
Người phụ nữ đáng yêu như vậy, khi cần ôn nhu thì ôn nhu, nên làm nũng thì sẽ làm nũng, hiểu rõ cá tính của đàn ông, ra vào phòng bếp vì người đàn ông của mình, người phụ nữ như vậy, đàn ông nào không thương?
Có được người phụ nữ xinh đẹp, ôn nhu lại tài hoa như vậy, anh thật sự là người đàn ông may mắn hơn so với những người đàn ông khác.
Về phần người phụ nữ như đàn ông kia, trước hết anh nên nhẫn nại một chút, tìm được cơ hội, nhất định anh phải cùng với cô ta giải tán hiệp ước công ty.