Franz và Clara - Mở đầu

Mở đầu

Vừa mới đây, khi đưa mắt khỏi cuốn sách đang đọc, qua ô cửa kính mở về phía rừng, tôi thấy một cánh bướm trắng thoảng qua không gian. Nó xoay tít.

Bướm không bao giờ bay thẳng; vì quá nhẹ, nó không thể duy trì một đường liên tục. Thế là nó làm bất cứ gì, như tất cả những con bướm khác, tức là dập dờn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải. Tuy nhiên, chúng ta biết rõ rằng chẳng loài nào, dù bay hay không, thực sự “làm bất cứ gì” bao giờ. Mỗi loài tiến hóa theo một hành trình định trước và tuân thủ theo một dự định, con bướm này cũng có một dự định như thế: thực ra, liệu có phải nó bay đi đâu đó, tìm kiếm cái gì đó? Nhưng cũng có thể nó chẳng kiếm tìm điều gì, và chỉ thoảng qua, nó là hiện thân hoàn hảo cho sự phù du của vạn vật.

Không kém phần mỏng manh hơn một bông tuyết rơi trên tuyết, hay một cánh hoa anh đào chao lượn trước gió, phía trên một lòng sông. Không kém phần mỏng manh hơn, nhưng cũng không kém phần rõ ràng hơn: mỗi khoảnh khắc của cuộc sống để lại dấu ấn trong chúng ta, vào thời điểm nó lướt qua ta.

Tôi tự hỏi liệu cái tạo vật màu trắng trên nền rừng xanh lá ấy có thể xuất hiện lần nữa không, liệu cánh bướm có trở lại trong tầm nhìn của tôi không, liệu nó có vuốt ve làn không khí thêm lần thứ hai không. Nó đã không làm thế. Tôi nghĩ rằng chuyến ghé qua ngắn ngủi của nó giống như giai đoạn này trong cuộc đời tôi khi tôi gặp một người, trẻ hơn tôi, người ấy hoàn toàn không còn một đứa trẻ, nhưng chắc chắn chưa phải một người đàn ông, và người ta chỉ có thể gọi là thiếu niên. Franz, cậu bé trên ghế băng, với một chiếc túi giấy mồi nhỏ đặt bên cạnh.