Chương 1

Nội dung:

Laurel đã không thể có bất kỳ mối quan hệ lãng mạn nào kể từ khi cô là nạn nhân của một vụ cưỡng hiếp tàn nhẫn cách đây nhiều năm. Nhưng rồi cô quyết định sẽ có một đứa con mà không cần bất kỳ người chồng hay người yêu nào. Vì thế cô đã hỏi xin Matt, một người bạn đã kết hôn, hiến tặng tinh trùng cho cô. Matt đồng ý, nhưng Caleb Manes, một người bạn thân lâu năm của Laurel đã cảm thấy giận run khi biết tin và khăng khăng muốn làm cha của con cô. Laurel đồng ý và nhanh chóng có thai. Điều cô không biết là Caleb đã bí mật yêu cô trong nhiều năm qua, và hy vọng việc mang thai này sẽ làm mối quan hệ của họ tiến xa hơn một bước nữa. Nhưng Laurel đã đặt ra nhiều “rào cản” mà Caleb phải rất kiên nhẫn để có thể vượt qua. Liệu anh có thể chứng minh với Laurel rằng anh yêu cô và cô cũng yêu anh?

***

Laurel Woodall đã tưởng rằng việc hỏi một người đàn ông làm cha của con cô – mà không thực hiện bất kỳ hành vi tình dục nào – sẽ là điều khó khăn nhất mà cô từng làm.

Nhưng chưa hẳn. Điều đó so với điều này thì vẫn còn thua xa.

Đó là hỏi xin sự đồng ý của vợ người đàn ông đó chắc chắn sẽ là điều tồi tệ hơn.

Hai vợ chồng họ ngồi đối diện với Laurel ở bàn ăn tối của nhà họ, ghế họ đặt gần nhau đến nỗi vai họ chạm vào nhau. Sau bữa tối, họ đã cho các con mình đi làm bài tập về nhà, tắm rửa rồi chuẩn bị đi ngủ. Sheila và Laure đã tráng sơ chén dĩa dơ và cho vào máy rửa, đang tán gẫu với nhau theo cái kiểu ai cũng đang vờ như không cảm thấy không thoải mái gì với đối phương, mặc dù sự thật đã hiện rõ rành rành trên người họ. Sau đó họ rót cà phê và quay trở lại bàn.

Laurel hít một hơi thật sâu, nắm chặt hai tay và lên tiếng, “Em nghĩ chắc Matt đã nói với chị điều em muốn nói.”

Sheila, với khuôn mặt tàn nhang và mái tóc đỏ, gật đầu.

“Ừm…chị thấy thế nào ạ?”

Thấy. Một từ thật tuyệt. Chỉ mình nó mà gói ghém cả một ân huệ to lớn. Chẳng hạn như hiến tặng tinh trùng, tạo ra một đứa trẻ. Nhưng nó, cái từ ngắn ngủn đó, lại chẳng nói lên điều gì đặc biệt.

Ngồi bên cạnh vợ, Matt đang rít điếu thuốc nghe như tiếng kêu của cái âm thoa (*). Anh hẳn biết điều vợ mình nghĩ, trừ điều cô sẽ nói.

(*: dụng cụ nhỏ bằng thép giống như cái chĩa có hai mũi, khi đánh vào thì phát ra mộtâm thanh có độ cao cố định – chú thích của người dịch (ND)

“Chị muốn hỏi vài câu.”

“Dĩ nhiên là được.” Laurel mỉm cười như thể họ đang nói về kế hoạch đi nghỉ mát, chứ không phải là một điều gì đó rất quan trọng với cô.

“Vậy đứa bé có biết Matt là cha nó không?”

“Điều đó hoàn toàn phụ thuộc vào vợ chồng anh chị. Em hy vọng thằng bé – hoặc con bé sẽ biết.” Tận sâu thẳm, cô muốn nó là con gái. “Chúng ta sẽ nói chuyện đó đơn giản thôi. Ví dụ như, ‘Mẹ không kết hôn nhưng mẹ muốn có con, vì thế mẹ đã hỏi xin một trong số những người bạn thân nhất của mẹ liệu chú ấy có làm cha con được không.’ Có rất nhiều gia đình quanh đây cũng làm thế.”

“Điều đó có nghĩa là mấy đứa con của bọn chị cũng sẽ phải biết.”

“Vâng, em cũng cho là vậy. Và anh chị có thể giải thích với chúng cũng theo một cách như vậy.”

“Vậy cô có mong đợi Matt sẽ làm bất kỳ việc gì như là một người cha thực sự?”

“Em xin nói lại, điều đó tùy vào anh ấy, cũng như tùy vào chị, tất nhiên. Chỉ cần anh ấy như một người chú thân thiện là cũng tốt lắm rồi. Vậy em có mong anh ấy sẽ giữ con vào mỗi hai tuần một lần không à? Không.”

“À.” Sheila nhìn vào tách cà phê của mình như thể tìm câu trả lời. Tìm không thấy đâu. Vì chẳng có lá trà nào trong đó cả (*).

(*: một kiểu xem bói – xem lá trà trong tách của người đó – ND)

Laurel nghiêng người về phía trước. “Vậy nếu em ngồi đây tối nay và nói với anh chị là em đang mang thai thì sao ạ? Liệu anh chị có đưa đứa bé vào gia đình anh chị, như chị đã luôn làm với em không ạ? Nếu em yêu cầu anh chị làm cha mẹ đỡ đầu của con em…”

“Chị không ngại,” Sheila thừa nhận. “Nhưng… chuyện này khác nhau.”

“Em nhờ Matt bởi vì em biết anh ấy. Em cảm thấy thoải mái với anh ấy. Và…, thành thật mà nói, thì bởi vì các con của anh chị rất tuyệt vời.” Đó là sự thật. Khuôn mặt Sheila dịu đi.

Matt ưỡn ngực. “Chất lượng đã được khẳng định.” Vợ anh huých cùi chỏ vào anh. “Mấy nhóc dễ thương ha? Dù vậy chị cho là chị góp phần nhiều hơn anh ấy.”

Hai vợ chồng nhìn nhau cười toe toét, đầy yêu thương, Laurel quan sát, nhìn họ như thể đang trong ngày cưới. Đó cũng là lý do khác mà cô muốn nhờ họ. Hôn nhân của họ khắng khít, mối quan hệ của họ dựa trên nền tảng tin cậy. Sheila thậm chí cũng không thèm nghi ngờ lấy một giây nếu có điều gì đó khan khác giữa chồng mình và Laurel.

Cô ấy thở dài. “Chị lưỡng lự cũng là lẽ thường tình thôi. Cô cũng hiểu mà. Anh ấy là người đàn ông của chị, và chị không muốn chia sẻ gen của anh ấy. Nhưng đâu đó trong chị bảo rằng chị thật ngớ ngẩn. Anh ấy muốn làm điều đó cho cô, và không phải chị không yêu em, vậy nên… Được rồi. Đồng ý.”

Thở phào, Laurel ngồi thẳng lên. “Thật chứ? Chị nói thật chứ?”

Sheila mỉm cười. “Không phải chị đã nói đồng ý rồi sao?”

“Ôi, cảm ơn chị!” Ghế của Laurel bật lên khi cô vụt đứng dậy và chạy vòng qua bàn để ôm Sheila trước, sau đó tới Matt. “Tuyệt vời! Thật sự tuyệt vời. Wow. Em vui quá.”

“Cô đang khóc,” Matt thốt lên.

“Sao cơ? Ồ.” Cô lau nước mắt. Không quan trọng. Không gì quan trọng trừ điều này. Đó là biết rằng sớm thôi, cô sẽ được làm mẹ.

Cuối cùng cô ngừng cười, lau nước mắt đủ để cô có thể nói cho họ biết về thủ tục. “Chị có thể đi với Matt,” cô nói với Sheila. “Giúp anh ấy, ừm, chị hiểu mà.”

“Sản xuất ra mấy tinh binh hả?” Sheila nói giọng hơi mai mỉa một chút.

Anh chàng cao lớn, rắn chắc, có râu đó hẳn đang đỏ mặt, Laurel biết chắc vậy.

“Ừ. Đại loại vậy.” Cô thật sự không muốn nghĩ tới cái phần của cái “thủ tục” đó. Nó quá ám chỉ tới sex, điều mà cô sẽ không bao giờ, không bao giờ nghĩ tới. Không vì cô không thể. “Nếu chị ở đó, thì… thì…nó giống như là cả hai anh chị đều có phần đóng góp.”

“Chị không biết nữa. Nghe hơi kỳ cục. Tất cả những chuyện này. Nhưng chị sẽ suy nghĩ. Okay?” Laurel gật đầu. “Còn giờ thì tráng miệng nhé? Hôm nay chị có làm một bánh cà phê.”

Dạ dày cô đang thắt nút lại với hậu quả của sự căng thẳng và vì một tin mới – cô sẽ có một đứa con! – Laurel vừa cười vừa nói, “Tuyệt.”

Đó là phần khó khăn nhất, cô nhắc mình – và liên tục nhắc mình, ngay cả sau khi cô chào tạm biệt mấy nhóc của Sheila và Matt, rồi ôm cả hai người họ và ngồi đằng sau tay lái.

Cô đã có một danh sách những lựa chọn, nhưng Matt là người đầu tiên trong cái danh sách đó. Họ là bạn nhau kể từ khi cô nhận công việc đầu tiên sau khi bị hãm hiếp trong một văn phòng trợ giúp pháp lý. Anh là người tuyệt vời: thông minh, dễ thương, dịu dàng, tử tế và khỏe mạnh. Cô biết cha mẹ anh vẫn còn sống và sống khỏe ở độ tuổi bảy mươi – tối nay Sheila cho biết họ đang làm một chuyến du ngoạn ở vùng biển Caribê – và bà ngoại anh hiện vẫn còn sống ở tuổi chín mươi. Cô biết anh. Và con người anh.

Dĩ nhiên cô cũng đã xem xét tới chuyện nhờ đến ngân hàng tinh trùng. Cô cũng đã liên hệ với vài nơi. Nhưng cô gần như tự thuyết phục mình rằng cô ngần ngại bởi vì cô không biết bao nhiêu phần trăm sự thật ở mỗi hồ sơ hiến tặng đó. Có thể đó là một người tốt nghiệp ở ngành vật lý học thiên thể. Có thể. Nhưng cũng có thể anh ta hiện làm việc ở tiệm rửa xe Brown Bear địa phương. IQ 154. Uh-huh. Anh ta đo nó như thế nào? Bằng một bài kiểm tra trực tuyến?

Nhưng đó cũng không phải là điều làm cô thật sự lo. Có thể vài người trong số đó có thể là những người có bằng cấp, những người đã từng cần vài khoản hỗ trợ để bổ sung cho phần học bổng của họ. Mà vấn đề là, họ là những người xa lạ.

Những người đàn ông xa lạ.

Bởi vì như là một phần của cái thủ tục – lại là cái từ đó – cô sẽ đưa một phần của anh ta vào bên trong cô. Cô thấy nổi gai ốc với cái ý nghĩ đó. Nhưng nếu là một người bạn… Một người bạn mà cô không có cảm xúc giới tính. Thì việc đó lại khác. Cô có thể ôm Matt, và cô có thể chấp nhận tinh trùng của anh.

Và anh cũng đã nói đồng ý. Họ đã nói đồng ý. Những giọt nước mắt ậng lên trong đôi mắt cô khi cô lái xe vào ngôi nhà nhỏ của mình ở Lake City.

Laurel không nói cho ai biết kế hoạch của mình. Không với cha cô, không với cả em gái cô. Khi nào xong việc và cô đã có thai thì họ biết cũng không muộn. Họ sẽ không thể cố gắng để nói chuyện với cô về việc đó.

Và họ sẽ làm thế. Ngay cả Matt cũng đã làm thế, theo cách nhẹ nhàng của mình. Anh đã hắng giọng vẻ xin lỗi. “Tôi biết cô sẽ không nghĩ tới một mối quan hệ nào trong tương lai gần. Nhưng cô vẫn còn trẻ, Laurel. Cô vẫn còn chưa tới giới hạn cho tuổi để có con. Cô đã có nhiều cố gắng để bình phục. Hãy cố gắng thêm nữa. Hãy trở thành một người cha người mẹ với ai đó mà cô yêu…”

Cô lắc đầu. “Không. Sẽ không có chuyện đó đâu, Matt. Và… em cần ai đó để yêu thương. Ai đó mà em có thể yêu.”

Cô đoán giọng mình đã làm lung lay anh. Hoặc cũng có thể là lời cầu xin, cô không chắc. Tất cả những gì cô biết là, cô không muốn tranh luận với bất kỳ ai khác. Hoặc giải thích. Hoặc thanh minh.

Không, cô sẽ chỉ thông báo, “Tôi có thai,” và tin rằng họ sẽ thấy mừng cho cô.

Nhưng Caleb thì khác. Cô sẽ không nói với anh khi anh gọi điện cũng như khi cô trả lời email cho anh, mà sẽ đích thân nói, dù đó không phải là chuyện dễ dàng. May mắn là, anh đã ra nước ngoài, như anh vẫn thường thế, vì vậy cô sẽ không phải kiếm một cái cớ để tránh gặp anh.

Cô không biết anh sẽ nói gì, hay anh có hiểu hoặc có cố để làm cô thay đổi quyết định hay không. Anh khó đoán hơn cha và em gái cô.

Nhưng phần nào đó trong cô cũng muốn nói với anh. Anh là người bạn tuyệt vời nhất mà cô từng có, và bắt đầu kể từ tuần thứ hai khi họ chân ướt chân ráo bước vào trường đại học.

Laurel vẫn nhớ lần đầu tiên cô gặp anh. Ký túc xá của họ ở Đại học Pacific Lutheran có một phòng giải trí ở tầng hầm, được lấp đầy với một bàn chơi bóng bàn và một tá các sofa đã lún xuống và các ghế tựa quá nhem nhuốc cho dù nó có đến từ cửa hàng tiết kiệm địa phương. Cô đã đi lang thang xuống đó, cảm thấy xấu hổ, nhưng tin là không ai biết cô, nếu cô buộc mình vờ như cô thực sự thấy thoải mái. Có vài người đang ngồi trên mấy cái sofa, một người đang đọc sách và gật gù theo nhạc với cái headphone, vài người đang tranh luận xem liệu có nên yêu cầu bất kỳ môn học nào không – theo cái cách buồn cười mà cô vẫn còn nhớ - và hai cậu con trai đang chơi bóng bàn.

Một trong hai người đã gặp nhau lớp tâm lý. Họ đã từng ngồi cạnh nhau và cũng có nói vài từ với nhau, vì thế cô cảm thấy thoái mái để dừng lại xem trận đấu. Cho đến khi người thứ hai giao bóng thắng điểm và trêu người mà cô quen, sau đó cười toe với cô. Cô nhìn người đó, người đó nhìn lại cô và… Đó thật sự không phải là tiếng sét ái tình, mặc dù mấy cô gái mà cô kết bạn trong vài tuần đầu tiên đã tin trong suốt bốn năm học rằng cô đã phải lòng Caleb Manes. Mà chỉ đại loại như là có cảm tình với nhau ngay lần gặp đầu tiên. Giữa họ có một kết nối. Họ đã ngay lập tức trở thành bạn bè, đó là một chàng trai gầy, cao lêu nghêu với mái tóc đen xoăn và đôi mắt xanh như có điện, còn Laurel Woodall vẫn còn hơi hướm là một nữ sinh trung học tẻ ngắt thừa mười một cân.

Cô có thể trò chuyện với Caleb; anh thật sự lắng nghe cô nói. Và anh cũng nói chuyện với cô, nói với cô những chuyện mà không một đứa con trai nào trước đó đã từng nói. Họ cho nhau lời khuyên về chuyện bạn trai bạn gái, về những nụ hôn đầu tiên và cả chuyện thất tình. Anh đã luồn vào tay cô một mẫu giấy vào ngày các sinh viên năm cuối trong những bộ áo choàng tốt nghiệp loay hoay như mấy con cừu bị lùa trong nỗ lực làm chúng trật tự. Cô đã vẫy tay và cười với cha cô, chụp các bức hình lưu niệm, sau đó kín đáo nhìn mẫu giấy.

Bạn bè mãi mãi, tờ giấy viết.

Cô đã cảm thấy một chút ấm áp và khuây khỏa với sự đoan chắc của anh rằng dù thế nào thì họ cũng vẫn sẽ kết nối với nhau cho dù họ có rẽ đi hai hướng khác nhau. Caleb đã đăng ký vào làm ở Tổ Chức Hòa Bình và sẽ làm một chuyến đi quanh Châu Âu với một người bạn thân cho đến khi anh phải báo cáo cho chuyến đào tạo đó. Cô đã làm một công việc bưng bê vào mùa hè và sẽ vào lớp luật ở trường Đại học Washington vào mùa thu.

Nhưng… bạn bè mãi mãi. Dĩ nhiên họ sẽ thế.

Nhưng cũng đã gần như là không được thế. Điều trớ trêu là, cô mới là người đã khép mình lại với anh, cũng như tất cả với những người bạn khác của cô. Nhưng Caleb đã không để cho cô làm vậy, thực tế là cho đến bây giờ trong cô vẫn còn cảm giác nghi ngại, khuây khỏa và một tá những cảm xúc lùng nhùng phức tạp trà trộn vào, giống như những viên thuốc kỳ lạ với những dư vị ghê tởm làm nhộn nhạo cái dạ dày, nhưng cuối cùng, vẫn trụ được trong đó.

Họ chưa bao giờ quá xa nhau khi có thể gặp người kia ở phòng ký túc xá của họ ở PLU và sau này là các căn hộ. Nhưng điều đó dù sao cũng đã xảy ra. Vào lúc anh trở lại từ Ecuador, cô đã không gặp anh hai năm. Họ đều đã trưởng thành, đều đã bắt tay vào sự nghiệp, hay ít nhất – trong trường hợp của cô – là một công việc. Anh đã từng một lần đính hôn, nhưng đám cưới đã hoãn lại và không bao giờ xảy ra. Khi việc kinh doanh nhập khẩu của anh đã tiến triển, Caleb đã mua một ngôi nhà ở Vashon Islan, mất hai mươi phút đi phà và thêm nửa tiếng lái xe để tới nhà cô ở phía bắc Seattle. Cô gặp anh có khi một tháng một lần. Có khi ít hơn.

Họ là bạn bè bình thường, Laurel kết luận, từ chối lắng nghe bất kỳ quan điểm bất đồng nào. Cô cũng không có nghĩa vụ phải nói cho anh bất kỳ điều gì.

Cô cũng đã mất nhiều thời gian để lấy hết can đảm để yêu cầu sự hiến tặng tinh trùng của Matt, thời điểm dễ thụ thai nhất trong tháng của cô cũng đã đến và đi. Vì vậy bây giờ cô có thêm một tháng nữa để ngày nào cũng bị hồi hộp, hoảng loạn và cầu nguyện cho anh ta và Sheila không đổi ý. Laurel không nghĩ họ sẽ làm vậy, nhưng nỗi sợ đó đã là một phần của những cơn đột kích tấn công cô.

Cô đang ngồi trên chuyến xe buýt Metro mà cô đều đi mỗi sáng để đến làm việc tại công ty luật ở trung tâm thành phố, hông kề hông với vài phụ nữ lớn tuổi cầm chặt ví và bắn những cái nhìn với tất cả những người bước xuống lối đi, hoặc vào những chàng trai tết tóc kiểu cornrow (*) hát theo điệu rap từ tai nghe và nhún nhảy suốt chặng đường. Cô đang nghĩ về chuyện của mình, nhìn ra ngoài cửa sổ và nhìn vào những ngã tư vụt qua, ước gì cô có thêm thời gian cho tách cà phê thứ hai. Cô đã thề là sẽ tiết kiệm tiền và sẽ không dừng lại mỗi ngày ở tiệm Tully ở góc đường nơi cô xuống xe, nhưng có lẽ hôm nay…

(*: tóc tết theo từng bím nhỏ - ND)

Và nó lại xuất hiện, cơn sóng thần của sự lo lắng và sợ hãi, đến mà không một lời cảnh báo. Cơn lạnh làm thắt lại hơi thở của cô, làm hai cánh tay cô nổi mẩn và sau đó lan tới cả hai chân cô. Cô dường như bị tê liệt tại chỗ, bị cứng người bởi cú sốc và mặc dù vẫn còn sức, vẫn thấy được ánh sáng ở trên, nhưng không thể bơi đến được đó.

Laurel biết cơn hoảng loạn này, đã từng một lần đối mặt với nó. Nhưng cô đã vượt qua, đã tốt hơn lên nhiều, cho đến bây giờ. Lần này thì cô không hiểu. Cô muốn một đứa con. Cô không sợ ai, mà chỉ muốn được đương đầu như là một người mẹ độc thân. Cô hoàn toàn tin rằng mình có thể làm tốt. Matt và Sheila có thể nuốt lời. Nhưng nếu họ làm thế thì cô cũng vẫn còn danh sách của mình mà. Hoặc là cô cũng có thể nhận từ một hồ sơ vu vơ hiến tặng nào đó, hoặc cũng có thể mua. Vẫn còn nhiều cách khác.

Vậy Matt có phải là lựa chọn sai lầm? Với câu hỏi này, sự lo lắng của cô tăng vọt lên một nấc nữa, nhưng cô không thể nghĩ tại sao. Như một câu thần chú, cô lặp lại với chính mình: anh ấy thông minh, dễ nhìn, dễ thương, khỏe mạnh. Mọi thứ cô muốn cha của con cô đều có ở anh.

Hay là cô sợ vấn đề thời gian? Sợ con cô sẽ bị tổn thương vì Matt không thật sự thích thú với việc trở thành một người cha? Hay tệ hơn, Matt quyết định giành quyền chăm sóc con với Laurel? Vì cho là cô không đủ năng lực?

Bình tĩnh hơn, cô biết là anh sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì như vậy. Anh là một người bạn. Đó là lý do tại sao cô nhờ anh. Dù sao thì Sheila cũng không muốn nuôi con của anh với người đàn bà khác như là con ruột của mình. Cô ấy cũng đã đủ lo lắng việc Laurel sẽ muốn Matt tham gia vào cuộc sống của đứa bé.

Vậy có phải cô lo về cái thủ tục đó? Laurel ghét các cuộc kiểm tra định kỳ, nhưng cô thích vị bác sĩ nữ mà cô gặp ở Phòng Khám Sức khỏe Nữ giới. Cô tin bà là người dịu dàng và kín đáo nhất có thể. Trong khi điều đó xảy ra, bị khuất sau tấm vải trắng che giữa cô và bác sĩ, cô sẽ nhắm mắt lại và nghĩ, một đứa con. Sớm thôi, sớm thôi, mẹ sẽ cảm nhận được chuyển động bên trong, và bụng mẹ sẽ nhô lên và con sẽ nghe được giọng nói của mẹ. Cô không sợ. Nhưng vẫn cảm thấy điều gì đó. Cô chỉ không biết là điều gì.

Nếu cô ngồi yên, cơn sóng sẽ từ từ lắng xuống, sẽ để cô ngồi lại trên xe buýt, điểm dừng của cô cũng sắp tới, người ngồi kế cô không biết được cô vừa mới trải qua một cơn chấn động. Cô tựa người một chút trong khuây khỏa, có lẽ dựa đầu vào lớp kính cửa sổ dày, mát lạnh có tác dụng an ủi nhiều hơn một cái ôm.

Sớm thôi, sớm thôi. Mình sẽ không sợ.

Cô ghét cảm giác sợ hãi, tổn thương, và từ chối đầu hàng các cuộc tập kích của những cơn hoảng loạn này trong bất kỳ cách nào.

Chu kỳ của cô đến đúng ngày, đúng ngày mà cô nghĩ. Đây sẽ là kỳ cuối trong một năm hoặc hơn, cô hy vọng. Cô có ý định nuôi con bằng sữa mẹ, và cô biết nó thường làm trì hoãn việc có lại chu kỳ, đôi khi từ sáu tháng trở lên sau khi sinh.

Tất nhiên, cô có thể không có thai ở tháng đầu tiên. Không gì bảo đảm. Cô sẽ không nản lòng. Cô có thể thực hiện các thủ tục bổ sung.

Nhưng cô không chắc mình có thể chịu đựng được các trận hoảng loạn, ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác. Hoặc năm này qua năm khác.

Chúng không đến khi cô ở nhà một mình, tạ ơn Chúa. Cô không thích gió quét các nhánh cây phong vào cửa sổ phòng ngủ của cô vào ban đêm, hay khi ngôi nhà đang im lìm thì kêu cọt kẹt. Khi cô nghe thấy tiếng ho bên ngoài, vào đêm muộn, hay tiếng lách cách của một thùng rác như thể có ai đó tác động vào nó. Cô là một phụ nữ sống một mình trong một thành phố, dù là an toàn hơn nhiều chỗ khác, nhưng dù sao vẫn là một thành phố, vì thế dĩ nhiên cô đã có những lo lắng. Nhưng điều quan trọng là, chúng đã không còn làm tê liệt cô nữa. Vì thế ý tưởng có thai hình thành. Nhưng có điều gì đó về cái kế hoạch này của cô không đúng lắm. Có lẽ chỉ là do cách thực hiện không như thông thường, vô tính. Không phải cách một phụ nữ trẻ muốn có đứa con đầu lòng của mình.

Một khi nó đã được thực hiện, Laurel thuyết phục mình, cô sẽ ổn thôi.

Hôm nay, cô sẽ nói chuyện với Matt. Cô đã không gặp anh hay Sheila đã hai tuần kể từ bữa ăn tối ở nhà họ và cô đã hỏi xin họ một ân huệ có một không hai. Tuy nhiên khi cô gọi vào văn phòng trợ giúp pháp lý, nơi Matt vẫn đang làm việc thì chỉ nói, “Em chỉ muốn nói Xin chào.”

“Chào.” Anh có vẻ mất tập trung. “Một ngày thật chưa từng có. Lão chủ nhà chết tiệt. Cái trần nhà nấm mốc, võng xuống và đổ sập làm bị thương nặng một đứa trẻ. Có mấy con chuột rớt xuống nữa. Nghe như từ Thế giới thứ ba nhỉ?”

“Ít nhất thì đứa trẻ đã không sao chứ?”

“Bác sĩ nghĩ vậy. Nhưng tôi sẽ đóng đinh lão chủ nhà vào tường.”

“Đúng đó, cứ làm thế đi.” Laurel cảm thấy một thoáng đau nhói cho những ngày khi cô tưởng tượng ra một ngày nào đó, cô, cũng sẽ là một luật sư tranh đấu.

“Chúng ta sẽ vẫn tiếp tục chứ?”

Có gì đó trong giọng anh. Hình như thiếu sự nhiệt tình? Hy vọng họ sẽ không tiếp tục? Hay là cô đang hoang tưởng thấy một sắc màu xám xịt cho một câu hỏi bình thường?

“Vâng. Khoảng hai tuần nữa.” Cô nghe thấy một giọng bị bóp nghẹt.

“À. Tôi phải đi rồi. Chúng ta sẽ nói lại lần tới nhé?”

“Tuần sau,” Laurel hứa.

Lo lắng làm ngực cô cảm thấy trống rỗng. Có phải cô đang hủy hoại một tình bạn bằng cách nhờ một việc như vậy với Matt? Hay mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, một khi nó đã được thực hiện?

Cô quay trở lại máy tính của mình và buộc mình tập trung vào bài viết cô đang viết. Cô làm việc như là một cố vấn pháp lý cho một công ty luật, nhưng thường xuyên nhất với Malcolm Hern, người sở hữu những ghi chú nguệch ngoạc về những mong muốn của khách hàng mà cô nhìn thấy thường xuyên.

Tuy nhiên, cô thấy nhẹ nhõm khi đồng hồ chỉ năm giờ và cô có thể tắt máy tính, mặc áo khoác, lấy ví và cùng với những người làm công khác rời khỏi. Đây là một trong số những lần trong một ngày cô thấy vui vì đã không có bằng cấp về ngành luật. Nếu cô làm việc ở đây như là một luật sư, sẽ không có chuyện được về nhà lúc năm giờ. Không, cô sẽ phải làm việc sáu mươi – hay bảy giờ một tuần. Cô sẽ không thể là một bà mẹ đơn thân.

Thang máy di chuyển từ từ, ngay cả sau khi nó đã đầy, nó vẫn dừng lại ở mỗi tầng giữa tầng thứ ba lăm, nơi công ty luật của cô đặt văn phòng, và tầng trệt. Cô ghét bị ép vào những người xa lạ theo cách này, và luôn chọn một góc nếu cô có thể. Mặc dù vậy, người đàn ông đằng sau cô gần như ép vào toàn bộ khung người cô và hơi thở của ông ta phả vào tóc ở gáy cô. Cô thở phào khi đèn sáng trên L và thang máy phát ra tiếng “ding” và các cánh cửa mở rộng hết mức. Tuy vậy, cô phải chờ cho những người khác ở phía trước ra trước, phải chịu đựng nhiều hơn những cú xô đẩy.

Laurel hòa vào dòng người đi vào tiền sảnh bằng đá cẩm thạch, hướng tới các cánh cửa kính quay. Cô mới bước được vài bước thì một người đàn ông tiến lại phía cô.

“Liệu tôi có thể đưa một cô gái về nhà không nhỉ?”

“Caleb!” cô kêu lên thích thú. “Cậu đã trở lại thành phố.”

Anh choàng một cánh tay dài qua vai cô và cho cô một cái siết chặt ngay cả khi họ tiếp tục bước đi. “Ừ. Chuyến đi tốt lắm. Cậu thế nào?”

Ồ, đang lập kế hoạch để có thai trong vòng hai tuần từ ngày mai. Và vẫn có những cơn hoảng loạn hàng ngày. “Tớ khỏe. Tớ mời cậu ăn tối nhé?”

“Tớ đang tính đưa cậu đi ăn nè.”

“Tớ sẽ nấu món bê ninh với nước xốt kem chua trong nồi Crock-pot khi chúng ta nói chuyện.”

“Đồng ý.”

Nụ cười của anh vẫn tuyệt vời như bao giờ hết mặc dù tác động của nó bây giờ thì có hơi khác vì anh đã là một người đàn ông chứ không còn là một cậu chàng nữa. Hầu hết các chuyến đi của anh đưa anh đến miền Trung và Nam Mỹ, điều đó có nghĩa là anh đang sở hữu một nụ cười toe rám nắng lấp lánh từ đôi mắt xanh, rất xanh của mình. Nhưng lúm đồng tiền vẫn hằn sâu một bên má bất cứ khi nào anh mời chào một nụ cười điệu đàng.

Caleb để tóc dài hơn so với hầu hết các luật sư và doanh nhân trong giới vận động luật gia, không phải kiểu tóc đuôi ngựa dài, mà chỉ hơi bờm xờm một chút, với những sợi xoăn làm nó trông như lúc nào cũng bị rối. Anh có lên cân trong những năm qua kể từ khi học đại học, nhưng vẫn trông gọn gàng, và với chiều cao hơn một mét tám của mình anh như áp đảo cô với chiều cao chỉ hơn mét sáu một chút. Laurel luôn nhận ra có nhiều cái đầu của phụ nữ quay lại khi cô đi với anh, không chỉ bởi vì anh đẹp trai, mặc dù đúng là vậy. Anh có tố chất tiềm ẩn của một diễn viên hoặc một người diễn thuyết trước công chúng được dán nhãn uy tín. Ở anh tiết ra một loại sinh lực, tự tin khiến anh thu hút nhiều cái nhìn chằm chằm.

Và cô đã gặp rắc rối, cô đột ngột nhận ra. Liệu cô có nên trải qua buổi tối với anh mà không nói ra những điều cô định nói?

Nếu cô giữ im lặng, anh sẽ bị tổn thương sau đó, và cũng vì một lý do. Đó là họ luôn nói cho nhau biết mọi việc quan trọng.

Mọi thứ trừ điều cô nghĩ và cảm thấy khi cô bị cưỡng hiếp tàn nhẫn trong năm đầu tiên và duy nhất ở trường luật. Đó là chủ đề duy nhất cấm kỵ. Chỉ có nhóm hỗ trợ những nạn nhân bị cưỡng hiếp của cô mới có thể nghe cô nói về ngày hôm đó, bởi vì mỗi người phụ nữ ở đó đều hiểu theo cái cách mà không người đàn ông nào sẽ hiểu.

Được rồi, cô sẽ nói với anh. Cô không thích việc tự mình giải thích, ghét cái ý tưởng phải nói cho anh biết, đó không phải là việc của anh. Tuy nhiên bí mật này sẽ làm anh giận, cô biết.

Đúng là một Caleb điển hình, anh đã tìm ra một chỗ đậu xe trên đường cách tòa nhà Drohman Tower nơi cô làm việc chỉ có nửa tòa nhà. Không ai tìm ra chỗ đậu xe trên đường vào giờ này trong ngày ở trung tâm thành phố.

Không ai trừ Caleb, vẫn quyến rũ như mọi khi.

“Chuyến đi của cậu thế nào?” cô hỏi, khi anh đã hòa vào dòng giao thông.

“Tốt lắm. Haiti luôn luôn là thế. Nghèo nàn.” Anh lắc đầu. “Nhưng tớ thấy vui về cái hợp tác xã bọn tớ sẽ có ở đó. Không chỉ là trống nghệ thuật, mà những nghệ nhân trong nhóm còn khắc lên bề mặt để tạo sự khác biệt so với những cái thường thấy. Bọn tớ cũng đã có thêm một anh chàng tạo ra những tác phẩm điêu khắc đá phi thường nhất. Rồi cậu sẽ được thấy chúng.”

Hồi còn học đại học, Caleb đã xác định sẽ làm việc cho một tổ chức nhân đạo như là Cứu Trẻ Em (Save the Children). Nhưng trong thời gian ở Ecuador với tổ chức Hòa Bình Mỹ (Peace Corps), anh đã có thêm công việc mà anh miêu tả như là một sự mới phát hiện. Bên cạnh hàng viện trợ, phải tự thân vận động tự cứu trợ mình mới là quan trọng. Mỗi quốc gia trong khối Latin và Nam Mỹ đều có những món hàng thủ công đẹp và độc đáo, những thứ này sẽ là những mặt hàng đem lại giá cao từ người Mỹ nếu chúng được tạo ra cho họ. Thay vì chỉ mua từ các nghệ nhân, anh đã giúp lập ra những hợp tác xã vừa và nhỏ, đôi khi cả khu vực rộng lớn với lợi nhuận được chia sẻ. Một vài cái chỉ bao gồm phụ nữ, nhiều người trong số họ đã mất chồng từ chiến tranh.

Caleb đã bắt đầu với một cửa hàng nhỏ ở Đại lộ Đại học ở thành phố Seatle, rồi mở rộng ra trong vòng một năm và đã thêm cái thứ hai sau hai năm ở Portland. Bây giờ anh đã có thêm một cái nữa ở khu Bellevue cao cấp và cái thứ tư ở Tacoma, cái thứ năm dự tính ở San Francisco. Anh cũng lập ra một danh mục và bán hàng qua một trang web. Anh kiếm được nhiều tiền nhưng san sẻ lợi nhuận cho các nghệ nhân trong các hợp tác xã ở một tỷ lệ làm choáng váng người dân Haiti và Guatemala – những người đã quen với việc nhận được những đồng xu cho các tác phẩm được bán ra với giá hàng trăm đô la ở Mỹ.

Caleb yêu những gì anh đã làm và những gì anh dự tính làm. Mỗi lần cô gặp anh, Laurel lại cảm thấy đau đớn tiếc nuối và thất vọng cho bản thân mình. Mơ ước của cô cũng sống động như của anh, còn bây giờ thì cô đang ở đâu? Làm một công việc nhàm chán, cố gắng vượt qua một ngày như cô có thể.

Chọn việc trở thành một người mẹ là quyết định đầu tiên cô làm trong một thời gian dài, mà nghĩ xa ra, có thể nói, tôi có hy vọng. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Caleb sẽ thấy mừng cho cô.

Giao thông trên tuyến đường I-5 phải nhích từng chút một. Laurel có thể sẽ về nhà nhanh hơn nếu đi bằng xe buýt xuôi theo Eastlake và ngang qua trường Đại học Quận. Nhưng cô không quan tâm dù có bị kẹt xe. Thật tuyệt khi được ngồi bên cạnh Caleb, nghe anh nói về những khổ cực mà anh đã gặp cùng với những điều anh muốn làm để tạo ra một cái gì đó đẹp hơn. Anh nói với sự ngưỡng mộ ấm áp của cộng đồng mà anh đã nhìn thấy ở đó và cảm thấy người Mỹ đã thua, nhưng anh cũng nói với cô về bãi biển Caribê đẹp lộng lẫy với đầy rẫy rác xốp và kim tiêm, về trẻ em, về chính trị và bệnh tật. Anh nói với sự đam mê, giận dữ và sợ hãi – nhưng vẫn tin rằng mình có thể tạo sự khác biệt.

Một vài lần cô tưởng tượng như mình đang đi du lịch với anh, nhìn thấy bằng đôi mắt của chính mình những thứ anh mô tả. Một lần anh đã từng thử đề nghị cô đi cùng anh đến Honduras và Guatemala. Anh đã nói về những con khỉ nhảy qua những nhánh cây trên đống đổ nát của người Maya, về những phụ nữ nhẫn nại ngồi dệt suốt ngày vì miếng ăn của gia đình, về ánh nắng mặt trời và những loài cá như tên bắn trong những rặng san hô.

Nhưng sau tất cả, Laurel đã viện ra rằng cô đã quen với thế giới của mình. Cô thấy an toàn với việc ăn cùng một loại ngũ cốc vào mỗi sáng, ngồi trên cùng một cái ghế tại bàn làm việc, bắt xe buýt vào cùng một giờ, biết những khuôn mặt của những người đi xe đạp khác ở điểm dừng của cô.

Cô không thể tưởng tượng mình bắt một chuyến bay, đi đến một đất nước xa lạ mà cô không biết được ngôn ngữ của họ, leo lên một chiếc thuyền để đi đến những nơi không có ô tô hay điện thoại, đến một nơi mà cuộc sống của cô không có ý nghĩa. Vì vậy cô đã kiếm một cái cớ. Anh đã nhìn cô trong đôi mắt mà nói lên rằng anh thấy nhiều hơn những gì cô muốn nó thấy và anh đã không hỏi thêm lần nào nữa.

Laurel sống trong khu vực ngoại ô của Lake City Way ở phía bắc thành phố Seatle được xây dựng vào những năm 30, 40. Những ngôi nhà ở đây khiêm tốn nhưng quyến rũ, bằng gỗ, thuộc sở hữu chủ yếu bởi những gia đình trẻ.

Nhà của cô là xấu nhất, được dựng nên khoảng những năm 50, với mái bằng, một nhà để xe chỉ chứa được một chiếc được làm bằng những khối đá bọt và một hàng rào mắt xích. Cô đã may mắn để có đủ khả năng có được nó với sự giúp đỡ của cha cô. Cho đến giờ, ngân sách của cô không cho phép bất cứ điều gì gọi là tu sửa, nhưng cái hàng rào mắt xích đang bị biến mất bên dưới các cây kim ngân, hoa hồng leo và cây ông lão (clematis) mà cô trồng dọc theo nó, và cô đã sơn lên bảng trước đây là bảng chỉ đường màu vàng dấu hiệu nhà để xe bằng màu nâu cà phê không phô trương. Cái hàng rào mắt cáo và những loài dây leo đang giúp che đi cái mặt tiền xấu xí.

Bên trong, cô cắt nhỏ mấy tấm thảm thô dày lộ ra lớp sàn gỗ sồi cần sửa chữa lại nhưng vẫn đẹp; tuy nhiên, cô vẫn đang sống với lớp gỗ dán có từ hồi những năm 50 và nhà bếp được đánh veneer và ngăn phòng tắm tối, với cửa sổ là những khung nhôm lấm tấm nước và một cái vòi sen rất nhỏ làm cho cô có cảm giác bị giam giữ.

Caleb đậu xe trên đường và bình luận khi thấy mấy chồi cây trong vườn nhà cô.

“Tớ đã trồng mấy củ hoa vào mùa thu năm ngoái. Chủ yếu là hoa lan dạ hương và thủy tiên vàng.”

“Tớ có nói với cậu là cậu đã tạo cảm hứng cho tớ chưa nhỉ?” anh nói, khi cô mở khóa cửa nhà. “Tớ đã trồng vài trăm hoa tulip hồi tháng 10. Với may mắn của tớ, mấy con chuột chũi đã ăn sạch chúng, nhưng dù sao tớ cũng đã cố gắng.”

Cô cười, không thể hiện sự ngạc nhiên của mình với những lời của anh. Cô đã tạo cảm hứng cho anh ư?

Một cách thoải mái trong nhà cô, anh đã tìm thấy cái xoắn nút chai và mở một chai vang trong khi cô thay quần jean, áo len và đôi giày lười, sau đó bắt ấm nước để đun mì.

“Nãy giờ nói về tớ rồi,” Caleb nói. “Cho tớ biết về cuộc sống của cậu đi.”

Anh luôn theo cách này, như thể cô đã có một cuộc sống.

Hôm nay, Laurel nghĩ với một chút thách thức, cô sẽ chứng minh là cô cũng có.

“Tớ đã quyết định có con.”

Anh bật ra tiếng chửi thề, và cô thấy anh làm đổ rượu ra quầy. Anh cầm miếng bọt biển, thấm nó, sau đó đưa cho cô một ly. “Cậu đã không cho tớ biết cậu đang có thai.”

“Không phải, tớ nói là tớ sẽ có thai.”

Đôi mắt anh nheo lại. “Đột ngột vậy.”

“Nó sẽ xảy ra nhanh thôi,” cô trấn an anh.

“Và thường đòi hỏi một người đàn ông và một người đàn bà.”

“Cậu cũng biết là tớ không thể… Tớ không muốn…”

Cô có thể thề là đã nhìn thấy vẻ giận dữ trên khuôn mặt anh. “Tớ biết. Vậy cậu sẽ-làm gì?-tìm một người hiến tặng sao?”

“Tớ đã có.” Cô làm mình bận rộn bằng cách thả mì vào nước sôi. “Cậu biết Matt Baker chứ? Bạn tớ ở văn phòng trợ giúp pháp lý ấy?”

Giọng Caleb nén lại, kiểm soát. “Không phải anh ta đã kết hôn rồi sao?”

“Vâng, thật vui là đúng vậy. Tớ đã dành rất nhiều thời gian ở nhà họ. Họ đã có mấy đứa nhóc rất tuyệt. Tớ là mẹ đỡ đầu của Madison. Vì thế điều này sẽ giống như là con tớ là một phần của đại gia đình đó.” Bắt đầu xắt súp lơ, cô vội thêm vào. “Tớ cũng nghĩ tới việc sẽ nhờ tới những người hiến tặng vô danh, nhưng nó làm tớ thấy lo. Giống như là, có thể những người hiến tặng tương lai có thể sẽ là những người sẽ đoạt được giải Nobel. Cũng có thể là những người thông minh, đẹp trai, khỏe mạnh, hoặc là một tiến sĩ ứng cử viên cho một việc gì đó đại loại thế. Ý tớ là, xác suất sẽ là bao nhiêu? Cũng có thể có người bình thường thôi. Hoặc cũng có thể còn tệ hơn cả bình thường nữa. Những người không bình thường. Tớ muốn cha của con tớ sẽ là một người…” Một người nào đó, trong một cuộc sống khác, mà tớ có thể yêu thương.

Đứng đó trong nhà bếp, với con dao đặt trên cây súp lơ, cô nghĩ, nhưng không phải Matt.

Ừ, thì cô cũng yêu anh ấy, dĩ nhiên. Nhưng không… không phải theo cách đó. Anh không phải là người đã từng thu hút cô, không với cả trước đây. Vậy vấn đề là gì?

Caleb lẩm bẩm điều gì đó mà cô không thể nghe. “Tớ không biết cậu đang nghĩ tới chuyện này.”

“Chỉ mới mấy tháng qua thôi.”

“Tại sao là Matt?”

“Đó là điều cuối cùng cô mong anh hỏi. “À,” cô ấp úng, “anh ấy là một người bạn. Và thông minh. Anh ấy dễ thương. Khỏe mạnh. Bà anh vẫn còn sống ở tuổi chín mươi.”

“Vậy Sheila cảm thấy chuyện này thế nào, Laurel?”

“Chị ấy đã đồng ý…”

“Đó không phải là điều tớ hỏi.”

Cô nín thở; cô phải đối mặt với anh. Đôi mắt anh vẫn nhìn chằm chằm. Một vài nếp nhăn giữa hai chân mày anh sâu thêm.

“Tớ không thực sự biết,” cô thừa nhận. “Chị ấy có vẻ không sao…” Cô không thể hoàn thành lời nói dối đó. Sheila đã đồng ý, nhưng chị ấy có vẻ như không thoải mái với ý tưởng đó. Chị ấy đồng ý với sự miễn cưỡng, Laurel đoán, có lẽ một phần hối tiếc vì điều đó.

Laurel ghét phải biết điều đó.

Hai má cô nóng lên và cô tránh nhìn Caleb, cũng không muốn nhìn thấy vẻ thương hại trong đôi mắt anh.

Một sự im lặng dài. Không ai trong hai người cử động. Nước sôi sùng sục bên cạnh cô, và cô đứng đó với con dao trong tay.

“Cậu có xem xét tới việc nhờ những người bạn khác?” Giọng Caleb trầm, lặng lẽ.

“Tớ cũng có một danh sách…”

“Tớ có trong đó không?”

Không khí như bị hút ra khỏi căn phòng. Cô không thể trả lời.

“Cậu có xem xét tới việc nhờ tớ không, Laurel?” anh vẫn tiếp tục.

Từ nơi nào đó, cô lấy hết can đảm để thì thầm, “Cậu sẽ trả lời sao nếu tớ hỏi?”

“Tớ sẽ nói đồng ý.” Anh dừng lại. “Tớ muốn có con với cậu, Laurel.”