--1-- Chương 1 - Khoảnh khắc ấy là định mệnh

Nắng tràn qua khung cửa sổ vừa được mở rộng, lung linh ruộm vàng như rót mật lên không gian ngập hồng xen trắng của căn phòng.

Lệ Na vẫn say sưa vùi sâu trong giấc nồng mặc kệ tiếng gọi í ới của bà vú cứ nheo nhéo bên tai khiến bà phải hét toáng lên, giật mạnh chiếc chăn lông vũ mềm mại ra:

“Còn không mau dậyyyyyyyy!!! Hay để tôi kêu ba cô lên trông cái bộ dạng dật dờ bê tha này của cô nhé!”

Câu nói của vú Lan có tác dụng ngay tức khắc, Na bật ngồi dậy nhanh như một con rối. Mái tóc bù xù lòa xòa trên gương mặt còn vương chút phấn hồng. Ánh mắt lờ đờ và miệng há ngô nghê tỏ rõ sự chậm trễ trong việc cân bằng lại trạng thái.

Bà vú cười cười, nhéo má yêu con nhỏ: “Há há… Sửa soạn nhanh lên còn xuống ăn sáng! Ba con đang chờ đó. Vú xuống xem nồi bánh thế nào đã.”

Nói rồi bà lại tất tả quay lại với chuyện bếp núc để lại cô nàng Lệ Na vẫn đang vùng vằng, giận dỗi trong cơn ngái ngủ: “Vú đúng là bà quản tù độc ác. Aaaaa! Hừ!”

Tấm gương lớn trong phòng tắm rộng thênh thang phản chiếu dáng vẻ nhỏ nhắn mới mang nét uể oải giờ thoắt cái đã trở nên tươi tỉnh, bởi vì… Ô ai kia nhỉ? Đôi mắt to tròn long lanh chớp chớp bên dưới vầng trán đáng yêu hơi có chút bướng bỉnh. Bầu má mịn màng ngời ngời một sức sống trẻ trung của tuổi 16. Và làn môi mọng mềm thì cứ nhoẻn mãi không thôi vì nụ cười thầm tự mãn đầy vui sướng.

Na với chiếc bàn chải đánh răng, bôi kem và chà mạnh lên hàm răng trắng bóng đều tăm tắp trong khi mắt vẫn mải miết tìm kiếm một sai sót nhỏ trên khuôn mặt được tạo hóa ban tặng, nhưng cô khá hài lòng khi không hay là chưa tìm ra điều đó.

Đôi chân trần trắng muốt nhẹ nhàng bước những bước rón rén, Lệ Na lẻn ra sau lưng thân hình to béo vạm vỡ của ba. “Òa!”

Ông Thái Ngọc Hòa giật nảy mình sau tiếng hù dọa của cô con gái yêu: “Ối! Con nhỏ này, mi định hù chết ba hả?”

Na ôm cổ ba nũng nịu: “Ba à, sao dạo này ba bận việc gì mà đi tối ngày, ba quên mất con gái ba rồi hử?”

“Chứ không phải là ba không quản nên cô được vui chơi tối ngày hay sao?”

“Í! Đâu có.” Na le lưỡi, lỏn lẻn ngồi sang chiếc ghế bên cạnh. Tay nhón chiếc bánh sữa đưa lên miệng nhai một cách ngon lành. “Ưm… thơm quá…”

Ông Hòa đưa tay nhéo má yêu con nhỏ. “Á à! Giỏi đánh trống lảng.” Mỗi khi mỏi mệt vì công việc bộn bề ông lại tìm thấy sự thanh thản khi ở bên cô con gái rượu.

Vừa khi đó vú Lan bước vào, tay bưng một đĩa lớn trứng cá chiên. “Con bé này ngày càng khó bảo, ông chủ phải khắt khe hơn mới được, chứ cứ thế này thì…”

“Kìa vú!” Na lườm bà tỏ ý giận. “Vú còn nói nữa, con dỗi vú luôn.”

“Thì tôi đã giao cho vú rồi, vú cứ việc dạy dỗ nó.” Ông khà một ngụm lớn nước hoa quả.

“Nào nó có nghe lời tôi đâu.” Bà Lan cũng ngồi xuống ăn cùng, trong nhà này chỉ có bà được coi như thân tín, như người ruột thịt trong gia đình. Phu nhân mất sớm, một tay bà chăm sóc bé Na từ bé đến lớn.

Lệ Na chạy lại nắn bóp vai cha, nịnh: “Ba ơi! Thêm cho con chút tiền tiêu vặt đi! Thực sự là không đủ mà, con còn rất nhiều thứ phải chi.”

“Ô hay! Tuần trước ba vừa nạp vào tài khoản của con kha khá rồi còn gì? Thôi nha, ba đâu phải cái kho vàng cho con đào.”

“Hức, con biết thừa mà, ba không thương con gì hết. Ai lúc nào cũng kêu không khi nào để cho con thiếu thốn thứ gì hả? Thế mà giờ con cần đó, ba có đáp ứng được đâu.” Lệ Na nói với bộ mặt sầu xị, đôi mắt bắt đầu rơm rớm.<>

Ông Hòa cùng bà vú thấy con bé khóc liền thay nhau dỗ dành rồi khuyên bảo nhưng không ích gì, nó lại càng được thể khóc to hơn. Cuối cùng ông cũng đành nhượng bộ, với điều kiện phải hứa sẽ chăm học hơn, điều kiện nói cho có chứ ông thừa hiểu tính nết khó bảo của con nhỏ. Thương con mồ côi mẹ từ bé, ông chỉ mong con mình luôn vui vẻ, thấy nó buồn là tim ông như thắt lại.

***

Một ngày đẹp trời.

Nên người đi mua sắm qua lại khá đông dọc theo các dãy hành lang của khu trung tâm thương mại cao cấp mới mở. Những gian hàng san sát, những kệ và giá cao ngất ngưởng gần chạm mái trần được xếp đặt xiên xéo, vuông góc – vô hình chung tạo thành một mê cung rộng lớn tráng lệ chất đầy các món đồ thời trang đẹp mắt.

Mấy cô gái trẻ ăn mặc nửa kín nửa hở, trang điểm đậm nét, dạo bước trong tiếng giày cao gót khua vang trên nền gạch đá. Họ rúc rích cười đùa trước mấy món đồ lạ mắt. Riêng Lệ Na vẫn hờ hững nhìn tất cả với vẻ khinh khỉnh, tay bắt chéo trước ngực, cô ra lệnh với vẻ sốt ruột: “Đi thôi!”

Cả bọn răm rắp bám sát theo Na, với họ cô như vị công chúa quyền uy, cô có rất nhiều thứ đáng để họ cung phụng.<>

Mọi thứ vẫn bình thường với không khí tấp nập. Cho đến khi…

Bỗng đâu một tiếng còi rú lên chói lói, chuông báo cháy vang động ầm ĩ khắp khu nhà. Trong chốc lát toàn bộ khu mua sắm hỗn loạn. Tiếng người la hét, tiếng kêu la chen lấn, tiếng đổ lộn xộn gây nên một tạp âm ồn ào. Khói mù mịt dần lan tỏa khiến khung cảnh càng trở nên hỗn độn. Lệ Na và mấy cô bạn gái hoảng hốt không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhanh chân hòa theo dòng người đang chạy tán loạn. Trong tình cảnh này mạng sống là quan trọng, không ai còn tâm trí nghĩ được nhiều.<>

Giữa đám đông chen lấn, xô đẩy nhau ấy, Na bị va mạnh, loạng choạng trên chiếc giày cao gót rồi ngã nhào, vai đập mạnh vào chiếc kệ hàng bày la liệt các loại túi xách. Chiếc kệ kế bên bị va động nên đổ sập xuống chân cô bằng lực mạnh ghê gớm. Na hét lên đau đớn. Nhưng tiếng huyên náo lấn át và dòng người vẫn đổ ra ngoài để thoát hiểm nên không một ai chú ý đến cô gái trẻ vừa gặp nạn.

Không gian dần vắng lặng, Na sặc sụa trong những mảng khói dày đặc. Cô thử rút chân ra nhưng làn da mỏng mỗi lần cử động lại cứa vào mép kệ gây đau rát vô cùng. Mắt nhòa trong nước mắt và khói, cô run rẩy sợ hãi kêu cứu, nhưng mỗi lần mở miệng khói xộc vào tận tâm phổi nên càng thấy tức thở hơn.

Giữa cơn choáng váng mơ màng, người đàn ông ấy bỗng xuất hiện. Bóng dáng cao lớn, vẻ ngạo nghễ lạnh lùng nhìn xuống cô. Trong làn khói mờ ảo thoắt ẩn thoắt hiện trông anh ta càng đẹp như một pho tượng bí ẩn. Na vẫn ngước nhìn với vẻ bỡ ngỡ thì anh ta đã dùng một tay nhấc cao chiếc giá đẩy mạnh sang một bên, giải thoát cho đôi chân cô khỏi sự kìm kẹp. Trên đôi chân nõn nà hằn sâu những vệt tím bầm vì va đập mạnh.

Từng sợi khói như sương cứ vấn vít cộng với đôi mắt nhòa mờ nên cô không thể trông rõ người ấy cho đến lúc này khi gương mặt anh ta đã gần sát lại. Na thấy tim mình như đứng im lúc đáy sâu võng mạc (và thêm cả đáy sâu con tim nữa) được diện kiến những đường nét đẹp tuyệt. Sắc như tạc. Không phải như cô vốn hình dung về một chàng hoàng tử trong mơ với gương mặt anh tuấn hào hoa. Không phải như cô vốn hình dung về một chàng hoàng tử trong mơ với gương mặt anh tuấn hào hoa. Không phải. Ở anh ta là một kiểu gì đó thật khác mà khó có thể diễn tả bằng lời, từng phân li sắc nét ngùn ngụt một thứ sức mạnh nam tính hoàn mỹ… dễ dàng hủy diệt những con tim mềm yếu…

Mải đắm chìm trong cơn chấn động, tâm trí Na không kịp định thần nên đã bị quay quay, tròng trành khi anh ta nhấc bổng cô lên một cách nhẹ nhàng, ôm gọn trong vòng tay chắc khỏe của mình. Rồi cứ thế, từng bước chậm rãi không hề vội vã, đưa cô ra khỏi nơi mù mịt này.

Trong vòng tay anh ta – một người hoàn toàn xa lạ – chưa khi nào Thái Ngọc Lệ Na lại cảm thấy an toàn và yên ổn đến vậy. Cảm giác như có thể chìm sâu vào giấc ngủ bình yên mà không phải lo lắng, sợ hãi bất cứ điều gì.<>

Bên ngoài bầu không khí thoáng đãng trong lành tưới mát và xóa tan sự ngột ngạt. Anh ta đặt cô xuống một nơi an toàn rồi vẫn không nói một lời quay bước đi thẳng. Na vẫn đang run rẩy và ngỡ ngàng trước mọi chuyện, cô chăm chú nhìn theo bóng dáng cao ráo, chững chạc của chàng trai đó không chớp mắt.

**

Ông Hòa và vú Lan hớt hải chạy vào phòng bệnh, mồ hôi ướt đẫm trên trán. Lao đến bên con gái ông run rẩy ôm chặt nó. “Con… con… ôi con tôi! Con bị thương những đâu, giờ con thấy sao rồi?”

Na chuồi ra khỏi cái ôm siết của ba, trấn an bằng giọng hơi mệt mỏi: “Kìa ba! Con không sao rồi.”

Vú Lan thì sụt sịt vào chiếc khăn, bà nấc lên giọng nức nở: “Lúc nghe tin tôi tưởng ngất đi được, giờ không sao là may rồi.”

Mấy cô bạn gái của Na vẫn ngồi khép nép bên cuối giường, họ lí nhí xin phép ra về. Chưa ra đến cửa Na đã gọi giật lại:

“Khoan đã!”

Một cô lên tiếng: “Hì hì, cậu muốn nói gì với bọn mình à?”

“Tìm anh ta cho tôi! Anh chàng đã cứu tôi ấy. Mấy cậu làm sao thì làm, tìm bằng được người đó cho tôi, xem anh ta tên gì? Bao nhiêu tuổi? Số điện thoại…” Na phẩy tay. “Nói chung là tất cả.”

Ông Hòa ngạc nhiên xen vào: “Sao cơ? Anh chàng nào vậy? Ý con nói là…”

“Ba! Anh ta chính là ân nhân của con đó, nếu không có anh ta cứu giờ này ba đã ôm xác con rồi.”

“Vậy con không hỏi tên cậu ta, nhà ở đâu hả?”

Na lắc đầu. “Không ạ! Khi đó con còn tâm trí đâu nữa.”

“Chà! Vậy là khó rồi.” Ông Hòa cảm khái.<>

Lời của ông như đã bao hàm tất cả những khó khăn, rắc rối để tìm ra được chàng trai hiệp nghĩa đó. Mấy cô gái chỉ biết đưa mắt nhìn nhau chẳng biết nói sao.p>

***

Văn phòng của giám đốc dự án đầu tư thuộc tập đoàn địa ốc Cao Kiến.

Cao Vĩnh Uy đang lướt ngón tay trên bàn phím cảm ứng máy tính, xem xét chi tiết một số vấn đề về đầu tư bất động sản vào mấy lô đất thuộc diện kinh tế mới. Gọng kính trắng chống tia bức xạ càng làm tăng thêm vẻ lãnh đạm đầy tri thức. Anh luôn làm việc với sự nghiêm túc và tập trung cao độ.

Tiếng chuông điện thoại phòng làm việc reo vang, Vĩnh Uy nhấn nút trả lời. Giọng nói cô thư ký vang lên trong máy điện bàn: “Thưa giám đốc! Có ông Thái Ngọc Hòa là tổng giám đốc của công ty xây dựng An Bình muốn gặp giám đốc để bàn về dự án đầu tư xây dựng chung cư cao cấp Mỹ Nguyên ạ!”

“Được! Mời ông ta vào!”

Cô thư ký sau khi pha trà liền lui ra. Còn lại hai người đàn ông một già một trẻ ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn khách dài. Ông Hòa không ngờ giám đốc dự án đầu tư của Cao Kiến lại trẻ đến vậy, cũng nghe nói khá nhiều về nhân vật trước mặt, rằng anh ta là người thừa kế tập đoàn địa ốc này, vừa nhậm chức chưa lâu và đang trong quá trình tập sự nhưng đã có rất nhiều những quyết sách mạnh tay. Tuy trông khá trẻ nhưng ở anh ta toát lên một phong thái mạnh mẽ và quyết đoán.

“Phải đích thân ngài tổng giám đốc đến đây, thật vất vả cho ông.” Vĩnh Uy nhìn người đàn ông bệ vệ này, anh thầm đánh giá hiệu quả công việc qua cử chỉ và nét mặt của người đối diện. Tuy công ty của ông ta đã vững mạnh trong nhiều năm nhưng anh chỉ tin những gì được kiểm chứng chắc chắn trong hiện tại.

“Vâng! Tôi đích thân đến để bàn với cậu về dự án đầu tư chung cư Mỹ Nguyên, tôi mong cậu sẽ nhanh chóng xem xét việc đầu tư. Bởi vì, chắc cậu cũng đã nắm rõ, khu đất của dự án nằm trong diện mở rộng đô thị tầm cỡ, về địa thế thông thương cũng như tiềm năng phát triển là rất khả quan, điều ấy có lẽ khỏi phải bàn nữa, phân tích đánh giá đạt chuẩn A của bộ về hiệu quả kinh tế và hiệu quả xã hội đã thể hiện rõ vậy. Mọi thứ đều thuận lợi như thế nên hôm nay tôi cũng muốn đẩy nhanh quá trình trao đổi hợp tác giữa hai bên chúng ta luôn.” Ông Hòa đẩy tập tài liệu về phía Vĩnh Uy. “Đây là tất cả các văn bản, giấy tờ liên quan đến dự án này, gồm cả phần thuyết minh và bản thiết kế cơ sở rồi. Cậu hãy xem qua!” Như sợ chưa đủ ông vội vàng thêm: “Mối lợi to lớn không nên trì hoãn quá lâu.”

“Tôi muốn biết về ngân sách dự trù?”

Vĩnh Uy cầm tập tài liệu lên và liếc qua, điều anh quan tâm là vốn lưu động và bảo lãnh cùng nguồn cấp dự phòng của công ty ông ta có thể lên đến bao nhiêu phần trăm tổng vốn hạch toán.

Ông Hòa hơi tỏ ra lúng búng khi trả lời: “Ba… ba trăm tỷ… ờm đó cũng chỉ là con số tạm thời, tới đây khi dự án đã đi vào hoạt động số…”

“Sao cơ?” Vĩnh Uy thốt lên như thể không tin nổi những lời mới nghe được. “Ba trăm tỷ đồng? Ông không đùa đấy chứ,” anh thả phịch tập tài liệu lại mặt bàn, trở giọng lạnh nhạt:

“Có lẽ dự án này hơi quá quy mô so với tầm hoạt động của công ty ông. Tôi rất hiểu với những kinh phí hàng nghìn tỷ đồng sẽ không ít các công ty mắc phải tình trạng lao đao tương tự nếu không nắm rõ khả năng cũng như muốn dấn quá xa.” Anh thẳng thắng chỉ rõ quan điểm rồi dường như muốn nhanh gọn và dứt khoát liền tuôn một tràng như máy:

“Chưa kể là vấn đề về vốn dự trữ, bảo lãnh cũng chỉ là một mắt xích nhỏ trong cả quá trình lâu dài. Bất cập này sinh từ việc hợp thức hóa chủ sở còn tồn đọng vướng mắc sẽ kéo theo hàng tá hệ lụy liên đới. Thiếu cơ sở, thiếu tính thuyết phục, thiếu mối liên kết chặt chẽ và an toàn… tôi nghĩ… dự án này thật khó tiếp nhận.”

“Xin lỗi… tôi…”

Anh không hề để tâm đến việc ông Hòa đang sợ hãi muốn giải thích. “Dù vậy… tôi vẫn sẽ cân nhắc lại… một cách nghiêm túc và khách quan nhất có thể. Ông có thể ra về, tôi sẽ thông báo lại trong thời gian sớm nhất việc tập đoàn Cao Kiến có thông qua quyết định đầu tư hay không!”

Ông Hòa ngồi nhấp nhổm trên ghế, mồ hôi toát ra từng giọt khi nghe những lời từ Cao Vĩnh Uy. “Không… không phải vậy đâu. Cậu nghe tôi…”

“Tôi đã nói là tôi sẽ cân nhắc.”

Ông đã biết là đã đến lúc mình nên ra về, giờ có kì kèo thêm cũng vô ích. Ông nói khi nhấc thân hình to béo lên: “Được. Tôi hy vọng ở cậu.”

Sau khi ông Hòa đã ra về, Vĩnh Uy nhấc máy yêu cầu thư ký:

“Cô điều tra với các bên ngành liên quan và cho tôi một báo cáo chi tiết về tình hình tài chính của công ty xây dựng An Bình! Con số chính xác về khoản nợ với bên ngân hàng và các công ty tín dụng.” Nói rồi Uy gác máy, đôi tay đan lại đầy ưu tư.

**

Mưa vẫn rơi tí tách, nhìn qua khung cửa kính trong veo, khu vườn đẫm một màu xanh ngát mắt, vẻ tươi mới mát lành cũng trở nên hiu quạnh khi đi đôi với một tâm trạng ưu buồn.

Lệ Na cứ đi đi lại lại vẻ chán chường, hết ngồi xuống sa lông lật giở vài tờ tạp chí thời trang rồi lại đứng lên nhìn mông lung ra ngoài màn mưa.

“Con không thể ngồi im một chỗ được sao? Cứ qua qua lại lại làm vú chóng cả mặt.” Vú Lan ngồi trên chiếc ghế bành êm ái, tay luồn thoăn thoắt những đường chỉ thêu trên chiếc khăn voan rộng.

“Haizz!!! Vú nói xem sao đến giờ vẫn chưa tìm được cơ chứ?”

“Tìm một người lạ mặt không rõ danh tính đâu phải chuyện dễ, ba con đã cho dò hỏi một số người có mặt tại khu thương mại hôm đó nhưng không ai biết người nào như con mô tả cả. Thôi thì nếu có duyên sẽ gặp lại.” Suốt từ hôm đó con bé luôn mồm lặp lại câu hỏi về việc tìm ra chàng trai ấy và và cũng lặp lại những câu trả lời như vậy.

Lệ Na trườn dài trên sa lông, tựa má lên chiếc gối ôm mềm, miệng lảm nhảm câu: “ Có duyên sẽ gặp lại. Có duyên sẽ gặp lại. Có duyên… nhất định sẽ gặp lại…”