Chương 1 - Tuổi thơ
- Hahaha…thách anh Bi bắt được em đó…- Dám trêu anh hả? Anh nhất định sẽ bắt được em…đứng lại đó…Tiếng la cùng tiếng cười khúc khích của 2 đứa trẻ, kẻ đuổi theo người chạy trốn làm náo động cả một không gian yên tỉnh của buổi chiều tà. Hai ngôi nhà nằm cách nhau một cái sân không lớn, xung quanh là một hàng hoa dâm bụt đỏ thắm, gió thổi vi vu làm lây động những nhành hoa như đang vui đùa cùng hai đứa trẻ.- Bắt được em rồi nhé! Dám trêu anh nè…thằng con trai vẹo má đứa con gái- Huhuhu…- Thôi bé Su Su nín đi anh Bi cho bé kẹo nè anh Bi không dành nữa đâu- Hức…hức…thiệt anh Bi cho bé Su Su không?- Thiệt anh Bi không đòi lại đâu…nè!- Hihi cám ơn anh Bi, bé Su Su một cây anh Bi một cây nha!- Uhm hihi….thằng con trai hôn lên má đứa con gái, đứa con gái đẩy ra vừa chạy vừa khóc- Huhuhu…..anh Bi ăn hiếp Su Su, Su Su nghĩ chơi anh Bi ra huhu…- Su Su anh Bi xin lỗi Su Su đừng khóc…anh Bi xin lỗi…thằng con trai đuổi theoĐứa con gái bỏ chạy không may té đập đầu xuống đất, nó khóc in ỏi ba mẹ cả hai đứa trong nhà vội chạy ra, đầu đứa con gái bị chảy máu còn thằng con trai thấy thế cũng đứng khóc theo. Ba mẹ Su Su bế nó lên trạm xá khâu lại vết thương ngay trán, vết thương không sâu lắm nhưng cũng để lại một vệt sẹo nhỏ lệch về bên phải trên trán nó.- Bé Su Su sao rồi? Hai vợ chồng tôi qua đây xin lỗi anh chị chỉ tại thằng Bi nhà tôi… Ba Bi hỏi- Không sao cũng do con bé nhà tôi nghịch quá thôi, có vết sẹo này nó sẽ chừa mà haha. Ba nhỏ không giận mà còn vui vẻ đón tiếp gia đình Bi- Vậy tôi cũng cám ơn anh chị nhiều…thấy con bé như thế này gia đình tôi cũng ngại quá- Không sao mà…hàng xóm với nhau cả…vả lại nếu sau này chỉ tại vết sẹo mà không ai thương nó thì tôi bắt thằng Bi phải lấy nó làm vợ xem như huề haha- Haha vậy mình quyết định vậy nhé! Nói rồi ba Bi quay sang Bi: “ Sao con không lại xin lỗi bé Su Su đi”- Bé Su Su anh Bi xin lỗi bé Su Su nha…từ nay anh Bi không dành kẹo với bé Su Su nữa…anh cũng không làm bé Su Su khóc nữa đâu…anh Bi xin lỗi bé Su Su, đừng giận anh nhé!- Hihi em hết giận anh Bi òi…anh Bi hứa nha sau này không được dành kẹo với Su Su cũng không được ăn hiếp Su Su nữa- Hihi anh Bi hứa mà….sau này anh Bi sẽ cưới bé Su Su nha!- Dạ hihi…anh Bi ngoéo tay- Hahaha anh thấy đó hai đứa nó chịu rồi đó nha vậy từ nay cứ xem nhau như một gia đình nha anh suôi. Ba bé Su Su nói- Haha vậy còn gì bằng nữaTiếng cười lẫn tiếng trêu đùa của cả người lớn và trẻ nhỏ làm cho căn nhà trở nên ấm cúng hơn lấp đi cái lạnh lẽo bên ngoài. Đêm xuống mọi người đều yên giấc chỉ còn tiếng gió vi vu, tiếng kêu của côn trùng, những âm thanh khiến người ta liên tưởng đến những đều đáng sợ…Hôm nay gia đình Bi về quê ngoại, mẹ Bi cùng Bi đi chợ mua ít đồ tặng ngoại, đi suốt buổi mua nào quà tặng ông bà, cô chú…cuối cùng đi ngang qua gian hàng quà lưu niệm Bi cứ dáo dát nhìn vào con búp bê màu hồng, tóc bím 2 bên, đôi mắt màu nâu cộng thêm cái má lúng đồng tiền xinh xắn.- Mẹ mua cho con con búp bê đó đi, con muốn tặng cho bé Su Su- Uhm con ngoanVừa về đến nhà Bi vội chạy sang qua nhà Su Su- Su Su ơi! anh Bi có cái này cho Su Su nè!- Cái gì vậy anh Bi?- Nè…đẹp không anh Bi tặng Su Su nè!- Hihi cám ơn anh Bi. Su Su vui típ mắt. “Su Su tặng anh Bi bé heo con nè”- Uhm cám ơn Su Su, mai anh Bi về ngoại 5 ngày lận có búp bê cho Su Su chơi đỡ buồn hihi- Dạ…khi về anh Bi nhớ mua kẹo cho Su Su nha!- Uhm anh Bi nhớ mà hihi anh Bi về nha- DạBi cùng gia đình về quê ngoại được hai hôm thì ông nội Su Su ngã bệnh gia đình báo cho ba mẹ Su Su biết, họ gấp rút sang Mĩ- Ba mình không ở lại đây nữa ạ- Ừ gia đình mình phải sang Mĩ ông nội con đang bệnh, con không nhớ ông nội sao?- Dạ Su Su nhớ ông lắm…mình có quay về đây không ba con muốn gặp anh Bi- Ừ khi nào ba sắp xếp được mình sẽ về nha con- Dạ….con yêu ba. Su Su hôn lên má ba nó vui mừngMột ngày sau khi thu xếp mọi việc ở Việt Nam, gia đình Su Su bay sang Mĩ chỉ tiếc một điều không thể chào hỏi gia đình nhà BiSau 5 ngày Bi trở về vừa đến nhà đã vội sang nhà Su Su gọi nó gọi mãi nhưng chẳng nghe tiếng ai trả lời…- Su Su ơi anh Bi về rồi nè….anh Bi mua nhiều kẹo cho Su Su lắm nè ra đi Su Su không ra là anh Bi ăn hết đó nha…Su Su…Su Su…Mặc cho thằng bé gọi, đập cửa ầm ầm nhưng không một tiếng trả lời thằng bé khóc chạy về nhà- Bi, sao con khóc vậy con? Mẹ Bi hỏi- Dạ…hức..hức..Su Su không trả lời con, con gọi mà Su Su không ra Su Su giận con…hức..hức..- Nín mẹ thương…Su Su sang Mĩ rồi con mẹ không biết con bé có về đây nữa không…mẹ Bi thở dài Bi nghe xong càng khóc to hơn nữa- Bé Su Su đi bỏ con rồi hả mẹ hức…hức…con không chịu con không chịu đâu…hức…hức- Nín đi con mai mốt Su Su về chơi với con mà. Mẹ Bi dỗ dành, Bi khóc rồi mệt nằm ngủ trên tay mẹ nóNgày qua ngày Bi vẫn sang nhà nó nhìn xem nó đã về chưa…cứ thế cứ thế Bi chờ đợi trong vô vọng rồi một năm sau đó gia đình Bi chuyển lên Sài Gòn sinh sống, phần vì công ty ba mẹ Bi sát nhập với công ty ông nội Bi nên về đây tiếp quãng công việc thuận tiện hơn, phần vì muốn cho Bi có một môi trường học tập tốt hơn…dù không muốn đi dù rất muốn ở lại để đợi Su Su trở về nhưng Bi vẫn phải đi.