Chương 1

<>“Tôi luôn muốn yêu một người. Nhưng không phải là người yêu của cô bạn thân nhất...”

Ai cũng được, trừ anh...

Gặp Christian đến lần thứ hai, Leigh khám phá ra rằng anh đúng y như bạn đã kể lại, và... còn hơn thế nữa. Dù rất muốn, Leigh không thê chối cãi rằng tình cảm nghiêm túc ành cho anh ngày một lớn lên trong lòng mình, càng gặp Christian, cô càng nghĩ rằng anh cũng say mê cô.

Tuy nhiên, không thể có chuyện gì xảy ra giữa Leigh và bạn trai của cô bạn thân nhất... Có phải như vậy không?.

***

Leigh Ferelano và Kerry Cole, cô bạn thân nhất cùng cười khúc khích khi họ bước xuống hàng cột rộng rãi, có điều hoà nhiệt độ của toà nhà Walden Galleria, trung tâm thương mại lớn nhất ở Buffalo. Cái nóng cuối tháng Tám thật không chịu nổi, hàng lô hàng lốc người đang phải tránh vào trong các dãy hành lang cửa hiệu san sát mát lạnh. Leigh vuốt lại món tóc đen dài bị tuột ra khỏi bím tóc đuôi ngựa của mình và đột nhiên thở dài. Mùa hè năm nay, mùa hè đầu tiên của cô ở Buffalo, một trong những vụ hè tuyệt diệu nhất trong đời cô đã qua quá nhanh. “Tớ không thể tin là mình đã sống ở đây cả năm rồi.”

Kerry cười toe toét. “Còn tớ không thể tin ngày mai là, ừm, là ngày mai!” Cô xem lại đồng hồ và gõ nhẹ một móng tay sơn màu hồng đào lên đó. “Chính xác còn hai mươi tám giờ và mười sáu phút nữa, Christian sẽ về!”

Christian. Bạn trai của Kerry. Người mà Leigh chưa gặp bao giờ. Leigh không ngăn được hàng triệu câu hỏi và mối hoài nghi ong ong trong đầu cô khi nhắc đến tên hắn. Liệu hắn có thực sự vui tính và quyến rũ như Kerry kể không nhỉ? Liệu hắn có mến cô không hay lại coi cô như một cái đuôi? Và quan trọng nhất là liệu Kerry còn có thời gian mà lượn với cô không, một khi Christian đã về rồi?

“Tớ nóng lòng muốn gặp anh ấy!” Kerry kêu lên.

Đứt mạnh suy nghĩ, Leigh ép mình trở lại tỉnh táo và cố vui mừng cho cô bạn thân nhất của mình. “Thật tệ là cậy chả phấn khởi hay gì cả,” cô đùa một cách miễn cưỡng. “Christian đã đi du học ở Anh cả một năm rồi,” Kerry đáp lại. “Trong đời tớ, tớ chưa bao giờ mong gặp ai đến thế!”

Ái chà, Leigh nghĩ một cách khổ sở vì phải nhìn Kerry tiếp tục rạng rỡ, mình sắp sửa phải ra rìa để nhường chỗ cho Christian là cái chắc rồi đây. Cô gượng cười. “Này, may là cuối cùng anh ấy cũng về, vì tớ bắt đầu nghĩ anh ấy là sản phẩm tưởng tượng lãng mạn quá đáng của cậu rồi đấy.”

Kerry khụt khịt. “Đời nào tớ mơ được người con trai hoàn hảo như Christian.” Miệng cô mím lại nghiêm trang, bối rối. “Tớ cũng chỉ hy vọng là anh ấy cũng vui khi gặp tớ bằng tớ vui khi gặp anh ấy thôi.”

“Chắc chắn mà,” Leigh trấn an bạn. “Hai người đã có nhau lâu thế rồi – anh ấy yêu cậu.” “Cậu nói đúng.” Kerry rạng rỡ trở lại. “Tớ chỉ muốn cuộc hội ngộ của chúng tớ thật hoàn hảo thôi.”

“Ờ, xem nào. Để chuẩn bị cho cuộc hồi giá của vua Christian, cậu đã xin mẹ cho cắt tóc ở tiệm sang nhất thị trấn, chúng mình đã sửa móng tay cho nhau bằng dầu xịn nhất, da cậu không có lấy một cái mụn, và dù cậu ăn vặt như mỏ khoét, trông cậu như một siêu mẫu vậy.” Leigh chống nạnh hay tay. “Tớ còn điểm sót gì không?

“Một bộ cánh mới?”

Leigh vỗ nhẹ tay vào trán. “Đương nhiên rồi.”

“Tớ phải tìm ra thứ gì đó thật tuyệt để mặc ra sân bay mới được,” Kerry nói lúc họ bước vào trung tâm mua sắm. “Có thể là một bộ Jeans thật xinh. Hay một cái áo lửng với quần short. Hay tớ nên diện váy …”

“Cậu trông thật tuyệt vời dù cậu mặc bất cứ thứ gì,” Leigh quả quyết. “Và một khi Christian nhìn thấy bộ mặt rạng rỡ đó của cậu thì cậu mặc gì trên người không thành vấn đề nữa.”

Kerry quên phắt quần với váy. “Đúng là tớ sắp gặp anh ấy ngày mai, phải không?” Cô vừa thầm thì vừa nhìn Leigh để xác nhận.

Leigh gật đầu. “Còn gì nữa.” Cô vừa mỉm cười với Kerry vừa chống chọi lại nỗi lô âu một lần nữa xâm chiếm lấy cô.

Leigh biết thực sự là ngày mai, một khi Christian trở về, cuộc sống mà cô đã quen nhất định sẽ chấm dứt: Không còn chuyện đạp xe hơn nửa dặm đường tới cửa hàng tạp hoá chỉ để mua một món đồ uống vị anh đào nữa; Không còn nhỡng cuộc rì rầm khúc khích qua điện thoại cả hai tiếng đồng hồ nữa; Và hiển nhiên là không còn những đêm thứ Bảy thuê những bộ phim buồn lãng mạn hoặc phim kinh dị dựng tóc gáy về để vừa xem vừa nhồm nhoàm bánh pizza rắc nhiều phomát với khoai tây chiên nữa.

Ngày mai. Cái ngày sẽ thay đổi mọi thứ.

Cái ngày mà Christian Archer trở về nhà.

“Được không?” Kerry hỏi, giơ lên một cái váy ngắn đến nỗi lẽ ra phải xếp hạng “không phù hợp với trẻ vị thành niên”.

“Không hợp với tớ.” Leigh nghiêm nghị. “Mà cũng chẳng hợp với cậu đâu.” “A, đây rồi.” Mắt Kerry dán vào một bộ đầm dây màu đen. “Cái này rõ là thửa riêng cho tớ rồi.” Kerry chuyển cho Leigh cái ví và túi đựng bộ đồ Levi’s mới mua xong. “Giữ cái này giùm tý nhé!”

Leigh gật đầu, buông mình xuống cái ghế da tuyệt đẹp thường dành cho đám con trai ngồi chờ bạn gái, thở dài nặng nề. Cảm giác lo lắng trong cô vẫn chưa hết, có vẻ còn ghê gớm hơn.

Kể từ lúc quen Kerry, Leigh đã biết về Christian và biết rằng một ngày nào đó hắn sẽ về. Nhưng tất cả những cái đó thật xa xôi. Christian chưa bao giờ hiện hữu với Leigh như một người có thật - hắn chỉ như một nhân vật mơ hồ mà Kerry hay nói đến. Nhưng giờ thì sao? Liệu quan hệ của cô với Kerry có còn như cũ một khi Christian ở đây bằng xương bằng thịt?

Leigh bồn chồn không yên với cái quai xách túi đựng hàng. Chắc sẽ không tệ đến thế nếu cô cũng có một người bạn trai.

Phải, đúng thế. Cô đã chắc chắn rằng khi cô chuyển tới đây, thế nào cũng có gã trai tuyệt vời nào bế bổng cô lên. Nhưng những gã dễ thương có vẻ như đã bị đóng dấu sở hữu cả, hoặc là vênh vênh váo váo, còn những gã-không-dễ-thương-mấy thì thành bạn tốt của cô, nhưng không ai khiến tim cô phải đập mạnh hay làm sao cả.

“Cậu thấy thế nào?” Kerry ra khỏi phòng thử đồ, quay một vòng lả lướt. Thứ vải len ôm khít hoàn hảo lấy thân hình nó, cái lưng hở vừa đủ thấp để bắt bất cứ gã trai nào cũng phải ngoái nhìn lần nữa.

“Cậu trông tuyệt lắm,” Leigh nói, ngồi sụp xuống ghế. “Quá là tuyệt ấy.” Đột nhiên cô thấy mình đang cố nén nước mắt. Tất cả thật quá sức cô.

Gương mặt Kerry cúi xuống. “Leigh, có chuyện gì thế?”

“Không có gì đâu,” Leigh nói dối, tay cạy cạy đường may mép ghế. Nhưng cô biết chính xác cảm giác đó là gì. Leigh biết mình đang nhỏ nhen và đáng ghét, nhưng cô không kìm chế được. “Tớ xin lỗi, Ker. Tớ chỉ … Tớ chỉ …” Cằm cô bắt đầu rung lên. “Tớ không muốn mất cậu,” cô nói lí nhí.

“Mất tớ á? Cậu nói cái quái gì thế?”

Leigh nhún vai. “Khi Christian trở về, hai người sẽ muốn ở bên nhau thật nhiều, mà tớ - tớ sẽ rất nhớ cậu, thế thôi.” Cô cố cười to lên, nhưng tất cả lại thoát ra như một tiếng ho nhỏ, giả tạo.

“Đó là điều ngốc nghếch nhất mà tớ từng được nghe đấy. ”

“Không, không phải thế.”

“Đúng, đúng thế đấy.” Kerry đi trở lại phòng thay đồ, đóng cánh cửa lửng bằng gỗ sau lưng cô. “Tớ còn khả năng vừa có bạn trai vừa có bạn bè, cậu biết đấy. Kiểu như vừa nhai kẹo cao su, vừa đi bộ cùng một lúc ấy mà.”

Leigh di di ngón chân dọc theo tấm thảm màu xám.

“Mọi thứ sẽ không thay đổi,” Kerry nhấn mạnh. “Cậu với tớ vẫn sẽ lượn suốt cho mà xem. Mà biết đâu đấy,” cô nói, bước ra khỏi phòng thử đồ với chiếc váy vắt trên cánh tay. “Rất có thể năm nay cậu cũng sẽ gặp ai đó.”

“Có thể lắm,” Leigh nói một cánh gượng gạo.

“Còn cái món mất tớ á?” Kerry ôm lấy Leigh. “Bảo cậu không cậu lại quên, cậu là bạn thân nhất của tớ đấy. Điều đó sẽ không bao giờ thay đổi đâu!”

Leigh mỉm cười yếu ớt và ôm bạn. “Cậu nói đúng.”

Nhưng sâu thẳm trong tim mình, Leigh không tin điều đó.

Bọn con trai luôn làm thay đổi mọi thứ. Bao giờ cũng vậy.