Tập 1

- Á ... à ....

Sau tiếng kêu thảng thốt thì hai chiếc điện thoại lăn xuống đất . Còn mãi xoa bờ vai đau điếng , cô gái bặm môi định mắng cho kẻ vô ý va phải người cô thì ...

- Ê ! Này ... ơ ... ông kia !

Người đàn ông bước đi hối hả , bàn tay đang bỏ chiếc điện thoại vào túi áo khoác .

Cô gái nguýt theo một cái dài lê thê :

- Người gì đâu vô duyên không thể tả .

Chiếc quần Jean lửng màu xanh bạc phếch với cái áo cũ xì , tóc buộc hai chùm lủng lẳng rối bù . Cô gái dáng vẻ nhớn nhác .

Dáng đi nhí nhảnh trên đôi giày vải cô phủi phủi chiếc điện thoại bỏ vào túi .

Ghé vào quầy giải khát , cô mua một bịch nước ngọt . Chúm đôi môi đỏ hồng , cô hút rột rẹt . Hút một lúc , cô thổi cho bong bóng nổi đầy bao . Cô khúc khích cười :

- Hạ Uyên !

Ngẩng phắt đầu lên , đôi mắt cô tròn vo dừng lại từng người một ở chỗ đông đúc này .

- Anh đây , nhóc !

Nhìn thấy Xuân Minh , cô vứt cái túi vào sọt rác , reo lên thật khí thế :

- Anh Hai !

Vò cái đầu rối bù của em gái , anh cười :

- Sao hả , có mệt lắm không ? Làm gì giống như ... \" bang chủ cái bang \" vậy hả ?

Giơ cao chân , cô cười híc híc :

- Cháy túi rồi . Anh có gì ăn mau mẩng , kẻo em cho một cây \" đả cẩu bổng \" đó .

Xuân Minh cười hăng hắc :

- Lém không ai bằng .

Ôm cứng cánh tay Xuân Minh , Hạ Uyên kì kèo :

- Anh Hai ! Em bây giờ như chỉ mành treo trước gió , nó mỏng manh , nó ...

Xuân Minh dịu dàng :

- Em không thể ăn vào lúc này . Phải theo anh về nhà tắn rửa , thay đồ rồi anh đưa đi ăn . Trông em bụi bặm quá .

Đưa cái môi dưới dài ra cả thước , cô bướng bỉnh :

- Em muốn ăn ngay bây giờ .

Xuân Minh đành chiều em gái :

- Ừ , ăn thì ăn .

Đưa Hạ Uyên vào một quán ăn nhỏ nhưng khang trang . Cô nhảy tót lên ghế ngồi chồm hổm . Xuân Minh nhắc :

- Để hai chân xuống .

Hốt một nắm đũa , cô gõ gõ xuống mặt bàn , mắt lia khắp nơi :

- Ngồi vầy ăn mới được .

Xuân Minh thấy mọi ánh mắt của khách đều dồn vào hai anh em . Anh quê không thể tả . Anh làm mặt giận :

- Nếu không nghe lời anh , anh bỏ mặc em .

Cô phụng phịu :

- Bỏ xuống thì bỏ xuống . Nhưng em cũng nói trước , lần này mẹ bảo em lên đây là xem mắt chị dâu . Anh có cưới được vợ hay không là do em đó .

Mặt Xuân Minh dịu xuống :

- Em mà cứ như thế này , khỏi cần em mở miệng , anh cũng ở không cả đời .

Hạ Uyên tròn mắt :

- Sao kỳ vậy hả ?

Xuân Minh liếc em :

- Ừ , thì ai dám làm chị dâu một con bé lanh chanh như em .

- Ý anh là ...

Thức ăn mang ra , Hạ Uyên dừng lại .Cô hít hít mũi :

- Thơm quá ! Đừng nói về em nữa , nói về món ăn này đi !

Xuân Minh ngạc nhiên :

- Món ăn dọn ra thì cứ ăn , có gì cần nói chứ .

Hạ Uyên cựa quậy trên ghế .

- Ai biết vì ghét em , anh bảo họ bỏ vào tô có chất \" su \" gì đó hại em thì sao .

Xuân Minh nhăn nhó :

- Trời ơi ! Anh còn nhiều việc phải làm lắm , không rảnh tán gẫu với em đâu . Ăn nhanh lên !

Hạ Uyên kêu trời :

- Bồi bàn đâu , cho mượn máy xay và cái quặn !

Xuân Minh hỏi :

- Chi vậy nhóc ?

Cô đáp tỉnh bơ :

- Ừ , xay nhuyễn , đổ vào miệng mới nhanh .

- Nhóc này , móc lò anh hả ?

Gắp một đũa bánh phở đưa lên ngắm nghía , cô nói :

- Không nên nói chuyện lúc ăn .

Xuân Minh gật đầu :

- Ừ , vậy mới tốt cho bao tử .

Cô cãi :

- Không phải ! Nói chuyện mất năng suất .

Xuân Minh lắc đầu . Hạ Uyên vừa ăn vừa húp xì xụp .

Điện thoại của cô reo lên . Cô càm ràm :

- Nhỏ Như này , sao đổi nhạc chuông của mình nhỉ !

Chả thèm nhìn , cô bấm máy hét thật to :

- Đang ăn , đừng có làm phiền tao .

Cô bỏ máy vào túi , tiếp tục thưởng thức món ăn của mình . Ăn xong , cô thò tay sang anh trai :

- Anh Hai , cho em mượn !

- Gì hả ?

- Tay áo của anh .

- Chi vậy ?

- Lau miệng .

Xuân Minh muốn kí vào đầu cô , nhưng ở chỗ đông người , anh đành lấy khăn tay đưa cho cô . No nê , cô đứng lên vươn vai :

- Em buồn ngủ quá .

Lên xe , cô ngồi im phăng phắc , Xuân Minh trêu :

- Không quậy nữa đi .

Cô liếc anh :

- Ở đây không có ai , quậy đặng anh kí đầu hả ?

Anh phì cười :

- Con nhóc này khôn quá trời .

Đậu xe sát lề trước ngôi biệt thự xinh đẹp , Xuân Minh dặn :

- Anh còn bận việc , em cứ vào nghỉ ngơi đi nhé .

Cô đưa tay chào kiểu nhà binh , miệng nói to :

- Rõ !

Chiếc xe vừa lao đi , cô mới chợt nhớ anh trai chưa đưa chìa khóa . Nhìn bức tường cao vời vợi , trơn láng , cô nhún vai :

- Đành thôi !

Sửa lại cái ba lô sau lưng , cô tìm chỗ bám vào , từ từ leo lên .

Chuông điện thoại lại reo , hai tay bận bám vào cánh cổng , cô phớt lờ . Nhưng cái điện thoại chết tiệt cứ reo dai dẳng , cô đành đeo tòn ten vừa lấy máy nghe .

- Tao đang leo tường vào nhà , đứng có phiền tao hoài .

Cô tắt máy , tiếp tục leo .

Nhảy vào trong sân , cô thở hào hển . Đi xâu vào trong sân , cô thấy một hồ nước trong xanh .

Soi mình xuống nước , cô trợn mắt :

- Trời ơi ! Con nhỏ xấu xí nào đây !

Bỏ cái ba lô xuống ghế đá , co cởi luôn áo ngoài , quần ngoài , nhảy tòm xuống hồ . Làn nước mát như gội rửa tất cả bụi bặm trên người cô . Bây giờ thì ... cô tự cười .

- Ai mà xinh đẹp quá ta . :lmao:

Cô cười một mình . Chuông điện thoại reo . Cô bơi vào thành hồ , lau vội bàn tay đầy nước , cô lấy điện thoại ra .

Vừa nói chuyện vừa nghịch nước , cô cười thật lớn :

- Làm gì điện cho tao hoài vậy . Nhớ rồi hả ? Mới gặp đó mà chịu hổng nổi rồi sao . Này , tao báo cho mày nghe chuyện này , nghe xong nhớ đừng kể cho ai đó nha . Trên ngực phải của tao vừa nổi lên một nốt ruồi son thật đỏ . Này , tao nghe nói , nốt ruồi mà mọc ở đó sẽ được người ấy yêu quên cả đường về . Ha ... ha ... :lmao: :lmao:

Hạ Uyên cười ha hả như cô đang đối diện với nhỏ Quỳnh Như vậy .

- Nè , sao hổng trả lời tao , giận rồi hả ?

- Cô làm ơn trả cái điện thoại đó lại cho tôi .

Hạ Uyên tái mặt , cô đưa cái điện thoại nhìn . Nhìn xong , cô áp vào tai :

- Alô !

- Tâm sự của cô , tôi đã kiên nhẫn lắng nghe . Còn cái nốt ruồi đó tôi hứa không nói với ai . Cô làm ơn trả điện thoại lại cho tôi . Có lẽ tôi đã cầm nhầm cái điện thoại của cô .

- Á ... á ...

Hạ Uyên hét to . Cô ném cái điện thoại lên bãi cỏ . Hai tay ôm trước ngực như thể tên nào đó đang ngắm cơ thể trần của cô .

Nhớ lại lúc nãy , cô quê không thể tưởng . Trời ơi ! Cái tên chết tiệt nào đó nghe hết câu chuyện kinh dị của mình . Ôi ! Làm sao mình dám gặp hắn .

Cô cuống cuồng ôm đồ , chạy vào nhà . Hố một cú quá mạng .

- Em có dự định gì chưa nhóc ?

Vừa xem lại mớ hồ sơ , Xuân Minh vừa hỏi em gái . Không nghe Hạ Uyên trả lời , anh lại hỏi :

- Kế hoạch tối nay em làm gì Hạ Uyên ?

Không gian vẫn tĩnh lặng . Xuân Minh nhìn em chăm chăm . Cô bé chẳng biết nghĩ ngợi gì mà đôi mắt đăm chiêu . Ánh mắt vô hồn , lâu lâu lại nhăn nhó , khó coi .

Bắt trước phim , anh đưa tay đưa qua đưa lại trước mắt cô . Cô la lên :

- Anh làm gì vậy hả ?

Nghiêng đầu nhìn vào tận mặt em , anh hỏi :

- Không sao chứ nhóc ?

Cô phụng phịu :

- Anh có sao thì có ! Tự dưng cái đưa bàn tay to đùng trước cái mặt người ta , làm người ta hết cả hồn .

Xuân Minh cười phá lên :

- Hết hồn ? Chuyện lạ đó nha .

Cô bé liếc anh :

- Anh thì biết gì chứ . Người ta có chuyện mà mỗi khi nhớ tới đều nổi da gà .

Xuân Minh ngạc nhiên :

- Chuyện gì hả ? Em gặp ma hả nhóc ?

Trề môi cô đáp :

- Còn ghê hơn cả ma .

Xuân Minh cứ giương mắt nhìn em gái , cô vội xua tay :

- Thôi đừng nhắc nữa ! Kinh lắm !

Cô bé nhảy phóc xuống ghế , đập hai bàn tay vào nhau nghe chát chát :

- Bao giờ anh cho em diện kiến chị dâu tương lai đây ?

Xuân Minh cười :

- Em làm gì nôn dữ vậy ?

Hạ Uyên nói nhanh :

- Em muốn mau chóng rời khỏi nơi này .

- Chỉ sợ em sẽ đổi ý đó thôi .

Co chân đá vào tường , cô đáp :

- Còn lâu .

Xuân Minh dẹp mớ tài liệu vào tủ , từ tốn nói :

- Tuyết Đông còn bận học , chưa rảnh gặp em đâu .

Hạ Uyên rùng mình :

- Cái tên gì nghe buốt giá quá . Anh Hai ơi , em muốn trùm mền .

Xuân Minh nạt :

- Em đó , chuyên nói nhăng nói cuội .

Hạ Uyên chợt reo lêm :

- Anh Hai , Em Hạ , anh Xuân , bạn gái anh Đông . Mai mốt anh đặt tên có chữ \" Thu \" cho thành bốn mùa trong năm .

Xuân Minh trêu :

- Chờ em chọn chồng có tên Thu hổng lẹ hơn sao ?

Hạ Uyên đỏ mặt :

- Anh này con trai ai lại tên Thu chớ . Mà chị Đông học cái gì hả anh Hai ?

- Sinh ngữ .

Cô bé la lên :

- Chết anh rồi ! Chị ấy mà giỏi sinh ngữ , mai này tìm một ngoại kiều giỏi giang , anh sẽ ôm mối tương tư mà ngâm thơ Hàn Mặc Tử .

Xuân Minh nạt :

- Nói bậy không hà .

Hạ Uyên kề vào tai Xuân Minh , tya xoa xoa lên ngực anh :

- Có run không đó .

Xuân Minh ưỡn ngực :

- Anh Hai em đẹp trai , phong độ , sợ ế hả ?

Vỗ tay cái bốp , cô cười cười :

- Vậy để em thử lòng chị dâu xem sao .

Xuân Minh la lên :

- Ê , hổng được , Tuyết Đông dễ khóc lắm đó !

Cô bé nhí nhảnh :

- Em gái anh hay khóc sao không thấy anh hốt hoảng vậy hả ? Vàng thật thì đâu sợ lửa . Nếu anh không cho em tự thử lòng chị ấy thì em sẽ về nói với mẹ ...

Xuân Minh bất đắc dĩ gật bừa :

- Tùy em vậy . Nhưng nhớ nhẹ tay cho nhé .

Cô cười khúc khích :

- Còn xem anh Hai đối xử thế nào với em cái đã .

- Em muốn gì ?

- Tự do .

- Ai gò bó em đâu .

Đưa ngón tay lên , cô nói :

- Không được can thiệp , ý kiến hoặc mách mẹ .

Anh nhướng mắt :

- Định làm gì đó nhóc ?

Cô đong đưa cái đầu :

- Miễn không làm gì cho anh khó xử thì thôi .

Xuân Minh dịu dọng :

- Nhưng nhớ nói tốt cho chị dâu , chịu hông ?

Cô bặm mô :

- Anh ...

Xuân Minh bỏ về phòng . Cô cũng vội vào phòng riêng lục tìm cái điện thoại của kẻ lạ mặt . Suy nghĩ một lúc lâu cô mới quyết định gọi điện vào máy của mình :

- Cô chịu lên tiếng rồi hả ?

Lúc đầu cô còn e dè , bây giờ bị nói một câu phủ đầu , khiến cô bực tức :

- Tôi đâu có câm . Chỉ là do tôi hổng có rảnh tán chuyện với ông .

- Cô bận chăm sóc nốt ruồi son đó hả ?

Hạ Uyên đỏ lựng cả mặt mày , cô tắt máy . Giận không thể tả , cô lẩm bẩm :

- Tên khốn kiếp này nắm được điểm yếu của mình nên đem ra trấn áp . Thật là đáng ghét .

Hạ Uyên đi tới đi lui tìm cách mau chóng trả điện thoại lại cho hắn và không muốn gặp hắn dù là một lần .

- Nhóc ơi ! Đi ăn kem không ?

Hạ Uyên nhổm lên , mắt sáng bừng :

- Ăn kem hả ?

Giọng Xuân Minh ngoài cửa phòng :

- Anh cho em năm phút để chuẩn bị .

Hạ Uyên mở toang cửa nhảy phóc ra ngoài :

- Không cần lâu như vậy đâu .

Nhìn lướt qua bộ đồ \" xì- tin \" của em gái , anh tròn mắt :

- Như vậy cũng được hả ?

Hạ Uyên lắc lư mái tóc , cười tủm tỉm :

- Vậy cho dễ phân biệt .

- Là sao hả nhỏ ?

Cô tủm tỉm cười :

- Anh còn cơ hội tán các cô gái đẹp khác mà không sợ các cô hiểu lầm .

Xuân Minh cười xòa :

- Tuyết Đông mà ghen thì cả thành phố này ngập lụt cả đấy .

Hạ Uyên phẩy tay \"

- Đi nào , anh Hai !

Xuân Minh lấy chiếc xe đạp đòn dong đèo em gái lông bông qua các con phố ngập ánh đèn .

Tiếng Hạ Uyên đầy phấn khích :

- Có bao giờ anh chở chị ấy bằng kiểu này không , anh Hai ?

Xuân Minh lắc đầu :

- Cô ấy xấu hổ lắm .

- Ôi ! Chị ẩy bỏ qua một tư thế lãng mạn nhất của tình yêu rồi .

Kí lên đầu em gái , anh cười :

- Chưa yêu lần nào mà giống như bà cụ non . Lãng mạn gì chớ , lảng nhách thì có .

Tựa đầu vào ngực anh , bàn tay cô xoa xoa lên ngực Xuân Minh , cô thì thào :

- Thế nào hả anh Hai ?

Xuân Minh rùng mình :

- Trời ơi ! Em làm anh nổi da gà .

- Em thì làm anh nổi da gà , chứ bàn tay này mà của chị ấy thì anh lên tận chín tầng mây .

Vừa nói , cô vừa chọt ngón tay vào bụng Xuân Minh . Xuân Minh nhột nhạt , anh uốn người làm chiếc xe chao đảo rồi lăn kềnh ra đất . Hạ Uyên kêu lên :

- Úi cha !

Hạ Uyên lồm cồm phủi bụi , cô cằn nhẳn :

- Anh làm em đau quá hà .

Xuân Minh hốt hoảng chạy đến xốc em gái lên :

- Em có sao không ?

Cô đánh vào ngực anh thùm thụp :

- Anh bắt đền em đi .

Cô giậm chân , phụng phịu . Xuân Minh cuống quýt :

- Được rồi , anh sẽ đền .

Hai anh em vừa dựng xe lên , Hạ Uyên leo lên đòn dong ngồi thì đúng lúc Xuân Minh nhìn thấy một nhóm người đứng gần anh tự lúc nào . Mặt anh biến sắc , miệng lắp bắp :

- Tuyết Đông !

Xuân Minh bối rối , anh buông xe , Hạ Uyên lại lăn kềnh ra đất . Trong nhóm người đó có một người tách ra , bỏ chạy . Anh đuổi theo :

- Tuyết Đông ! Nghe anh nói !

Anh bị các cô gái có lẽ bạn học của Tuyết Đông chặn lối nên anh đành thất vọng nhìn theo . Nhìn cái dáng nhỏ nhắn vừa chạy vừa đưa tay bụm miệng , anh biết cô đang giận ghê lắm .

Quay lại , anh hốt hoảng không thấy Hạ Uyên đâu .

- Em đâu rồi Hạ Uyên !

Con bé này đâu rồi , sao lại rắc rối thế này chứ .

Thấy anh Hai tự dưng hốt hoảng krru tên Tuyết Đông , không boq qua cơ hội . Hạ Uyên liền leo lên xe phóng theo cô gái .

- Chị yêu ! Chị yêu !

Quẹo vào một con hẻm nhỏ , cô gái còn rấm rức khóc . Hạ Uyên gạt chân chống xe , đến đứng trước mặt cô gái , giọng cợt đùa :

- Chị yêu , làm gì chạy như ma đuổi vậy hả ?

Quẹt nước mắt , Tuyết Đông lấm lét hỏi :

- Cô là ...

Hạ Uyên đùa dai :

- cô gái lúc nãy ngồi trên xe Xuân Minh .

Tuyết Đông lắp bắp :

- Hai người ...

Hạ Uyên gật đầu :

- Ở chung một nhà /

Mặt cô gái biến sắc , cô nói không ra hơi :

- Ở chung ?

- Tôi gọi ba mẹ anh ấy là ba mẹ .

Cô gái quay lưng , bờ vai run rẩy . Hạ Uyên tỉnh bơ :

- Tôi ở quê mới lên . Còn chị bạn anh ấy hả ?

Cô gái lắc đầu , giọng sũng nước mắt :

- Không có .

Hạ Uyên cười nhỏ :

- Nếu vậy thì tôi yên tâm rồi . Cám ơn nhé , chị gái .

Hạ Uyên leo lên xe còn nghe tiếng cô gái khóc thút thít . Lần này anh Hai sẽ bầm dập cho mà xem . Ha ... ha ...

~*~

Buổi tối , sau khi ngồi gặm nát đầu cây bút bi rồi , Hạ Uyên mới quyết định . Cô lấy điện thoại ra bấm vào số của mình .

- Chào cưng !

Tim cô thắt lại , cô bặm môi :

- Cưng cái đầu của anh .

Có tiếng cười nhỏ :

- Hôm nay muốn khoe gì với anh vậy hả ?

Cô muốn nhai nát cái Nokia trong tay :

- Hừ ! Tôi gọi anh là vì lịch sự , biết đâu tuổi nhỏ hơn chị đây thì coi chừng tổn thọ .

- Vậy sao ? Cưng bao nhiêu tuổi ?

Xưa như trái đất , muốn điều tra mình hả ? Đừng có hòng !

- Tui hả , Hai mươi tám .

- Sao hả ? Già háp vậy à ?

Hạ Uyên cười khoái chí :

- Gọi chị đi em trai .

- Ừ , em trai năm nay vừa đúng ba mươi , chị yêu ơi !

Hạ Uyên nghiêm giọng :

- Không đùa nữa ! Đúng tám giờ , anh phải đến quán kem \" Hồng Thắm \" gởi điện thoại của tôi lại đó .

- \" Hồng Thắm \" , có ý gì đây ? Tôi và cô có duyên đó sao ?

- Duyên con khỉ !

- Còn điện thoại của tôi thì sao hả ?

- Bao giờ tôi nhận được điện thoại của mình , tôi sẽ trả lại cho anh , cũng chỗ đó .

- Không thất hứa chứ ?

- Ai thèm giữ cái của nợ này chứ .

- Hy vọng cô không nuốt lời .

Hạ Uyên mắng mỏ :

- Tôi nuốt anh chứ nuốt lời làm gì . Thời gian không còn nhiều đâu , anh mau đến đó đi .

Không muốn nghe những lời trêu chọc , Hạ Uyên vội cúp máy . Cô nhởn nhơ ngồi chờ cô bé phục vụ ở quán kem gọi điện đến .

Khoảng chín giờ , Hạ Uyên có điện thoại . Cô vội vã mở ra nghe .

- Chị hả ? Chuyện chị nhờ em đã xong rồi . Chị đến lấy điện thoại của chị đi .

Hạ Uyên tò mò :

- Anh ta thế nào hả ?

Một lúc ngập ngưng , cô bé nói :

- Bảnh bao , lịch sự , nói chung là ... hết ý .

Hạ Uyên trề môi :

- Ăn nói vô duyên như vậy mà đẹp trai hả ? Ma mới tin .

- Chị nói gì ?

- Ừ , chị sẽ đến lấy , nhưng em có bảo đảm anh ta đã về rồi không ?

- Em bảo đảm là anh ấy đi rồi vì lúc đến , em thấy anh ta luôn bị một cô gái hối thúc .

Hạ Uyên hồi hộp :

- Cô gái ?

- Trông họ rất xứng đôi .

Tự dưng cô nổi giận vô cớ :

- Em đừng nói nữa , chị sẽ đến !

Hạ Uyên lấy xe đạp của Xuân Minh , cô đến quán kem Hồng Thắm .

Cầm cái điện thoại của mình , cô cười cười :

- Bảo quản cũng khá đấy .

Hạ Uyên đưa cái điện thoại của hắn cho cô bé phục vụ , Cô bé ngạc nhiên :

- Chị đưa cho em làm gì ?

Hạ Uyên ấn cái điện thoại của hắn váo tay cô bé :

- Chị em mình nói chuyện . Em lấy bấm vào số 0919...

Cô bé cứ giương mắt nhìn Hạ Uyên lạ lẫm :

- Mình nói như vậy được rồi , nói qua điện thoại làm gì cho tốn tiền hả chị /

Hạ Uyên thì thào :

- Chị thích vậy . Bao giờ chị nói mà em không còn nghe hoặc ngược lại coi như xong .

Cô bé gật đầu lia lịa :

- Em biết rồi .

Hạ Uyên ra bên ngoài , hai cô bé nói hết chuyện này đến chuyện khác . Đến lúc Hạ Uyên kiểm tra tài khoản của hắn thấy không còn xu nào . Cô tủm tỉm cười :

- Em bây giờ giữ cái máy này , bao giờ anh ta đến hãy trả lại anh ta giúp chị .

Cô bé như hiểu ra ý đồ của cô , cô bé kêu lên :

- Chị ác thiệt .

Hạ Uyên cười xòa :

- Chị phạt cái tội hắn ta đến đây còn bày đặt dẫn theo bồ .

- Tội gì lạ vậy ?

Hạ Uyên hất cằm :

- Ừ , tự chị nói . Em giúp chị nhé .

- Dạ !

Hạ Uyên rời quán liền tấp vào tiệm , thay Sim lấy số mới . Cái sim cũ cô vứt vào sọt rác . Từ nay không còn bị hắn lấy điểm ra đùa . Đúng là hú hồn .

Đang hí hửng , Hạ Uyên giật mình khi nghe gọi :

- Em vừa đi đâu về đó ?

Hạ Uyên nhướng mắt :

- Ăn kem ! Còn anh , làm cái gì mặt kinh dị dữ vậy ?

Xuân Minh lôi cô ấn vào ghế , anh hỏi :

- Em đã nói gì với Tuyết Đông ?

Hạ Uyên ngơ ngác :

- Có nói gì đâu .

Xuân Minh nghiêm giọng :

- Em đừng có dối . Em nói gì ?

Hạ Uyên tảng lơ :

- Ừ , thì em nói ở cùng nhà với anh , gọi ba mẹ anh là ba mẹ . Có gì sai à ?

Xuân Minh nhăn trán :

- Không sai nhưng tại sao em không nói rõ em là em gái của anh .

Hạ Uyên trợn mắt :

- Ơ hay ! Em hỏi chị ấy có phải là bạn của anh không , chị ấy nói không phải . Nếu vậy mắc gì em nói rõ chứ .

- Lần này em hại chết anh rồi . Cô ấy lẩn tránh anh , không nghe điện thoại của anh , chắc là hai mắt cô ấy sưng vù vì khóc .

Hạ Uyên trề môi :

- Anh khéo tưởng tượng . Nếu không có chị ấy thì có em nè . Em không trách anh , sẽ trả lời điện thoại cho anh . Còn nữa , em gái anh , hai mắt cũng bụp đây nè , sao hổng thấy anh lo .

Xỉ vào trán cô , anh mắng :

- Bụp vì ngủ nhiều , đồ rách việc !

Hạ Uyên cười hi hi . Nhìn cái mặt như đưa đám của Xuân Minh , cô ngâm nga : \" Yêu tức là chọn con đường đau khổ \" .

Xuân Minh trừng mắt , cô phóng mau về phòng riêng . Nhất định từ nay cô sẽ ngủ ngon . Cái tên mắc dịch đó không còn cơ hội săm soi cái nốt ruồi kín của mình . Khỏe quá !

~*~

Buổi trưa , dưới tán cây bàng râm mát , Xuân Minh nôn nóng ngóng ra đường . Lâu lâu , anh lại chép miệng .

Vừa kéo ghế ngồi , Phạm Bằng vừa hỏi :

- Làm gì gọi tớ ra đây gấp vậy hả ?

Xuân Minh gọi cà phê cho bạn , anh nói :

- Tớ cần cậu giúp đỡ ...

Phạm Bằng nhanh nhảu :

- Bao nhiêu ?

Xuân Minh lắc đầu :

- Không phải tiền .

Phạm Bằng nhỏm lên :

- Mượn tình hả ?

Xuân Minh nạt :

- Nói tầm phào không hà .

Phạm Bằng cười to :

- Nhìn cái mặt cậu giống kẻ thất tình . Cần gì nói đại ra đi .

Xuân Minh buồn hiu :

- Tớ và Tuyết Đông giận nhau .

Phạm Bằng nhanh nhẩu :

- Cậu nhờ tớ làm quân sư cho cậu hả ? Được rồi , với tài ăn nói của tớ bảo đảm cô ấy bỏ cậu theo tớ liền .

Xuân Minh gục gật :

- Ừ , cho Yến Trúc xé cậu ra làm trăm mảnh .

Phạm Bằng lè lưỡi :

- Nghe cậu nhắc tớ nổi gai cùng mình . Người gì ghen phát ớn .

Lườm bạn , Minh nói :

- Biết sợ hả ?

Bằng cười khì khò :

- Thôi , nói chuyện chính đi .

Xuân Minh lắc đầu :

- Có lẽ tớ không nên nhờ cậu .

- Bằng trợn mắt :

- Tại sao ?

- Vì tính ghen của Yến Trúc .

Bằng tròn mắt :

- Bộ định gởi Tuyết Đông cho tớ thật hả ?

Minh xua tay :

- Không phải cô ấy .

Bằng hạ giọng :

- Một cô gái khác ?

- Ừ .

Bằng đập tay xuống bàn làm ly kêu loảng xoảng :

- Trời ơi ! Cậu dám bắt cá hai tay hả ? Cái thằng trời đánh .

Xuân Minh quê quá , anh nạt :

- Làm gì la to dữ vậy thằng quỷ . Cá đầu mà bắt hai tay với chả một tay . Tớ sắp đi công tác dài ngày ở Singapore , tớ định nhờ cậu trông giúp tớ cô em gái .

- Mấy tuổi ?

- Mười chín .

Bằng ngẩn người :

- Lớn vậy rồi mà trông cái nỗi gì ?

Xuân Minh thở dài :

- Con bé ở quê lên , lạ nước lạ cái , bản tính lại hiếu động . Vả lại , dù gì cũng là con gái nên tớ lo .

Bằng nhún vai :

- Bảo cô ấy về quê , xong .

- Nói như cậu , tớ lo làm gì .

Bằng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu :

- Thôi được rồi ,tớ nhận lời . Em cậu như em tớ , cũng không phải đứa hẹp hòi .

- Chỉ sợ cậu gặp nó rồi cậu không nói như vậy đâu .

Bằng ưỡn ngực :

- Phạm Bằng này mà sợ con bé mười chín tuổi đó sao .

Xuân Minh cười :

- Có một điều kiện mà cậu cố gắng giúp tớ .

- Cứ tự nhiên .

- Đừng làm nó giận .

- Ơ , sao lạ vậy ? Con bé bệnh tim hả ?

- Chả bệnh gì hết .

Bằng chăm chú :

- Cậu làm tớ tò mò quá .

Xuân Minh thở dài :

- Con bé lên đây mang trọng trách nhận xét chị dâu tương lai cho ba mẹ tớ

Bằng cười ha hả:

- Cậu đang mua chuộc ban giám khảo. Con bé này chắc là dễ dụ lắm

- Hổng dám đâu! Lần đầu tiên gặp Tuyết Đông, nó đã làm cô ấy giận mình đến nay chưa huề

Xuân Minh đưa hai tay lên trời:

- Có làm gì đâu. Thay vì giới thiệu là em gái, nó bảo nó ở chung nhà với tớ, gọi ba mẹ tớ là ba mẹ. Chỉ thế thôi

Bằng cười sặc sụa:

- Một cô bé láu lỉnh

- Cậu thấy sao, có đảm đương nổi không?

Hất cao đầu, Bằng đáp:

- Tớ mà sợ à, còn khuya

- Còn Yến Trúc?

Bằng gãi tóc:

- Tớ tranh thủ giới thiệu trước

Minh căn dặn:

- Điều cốt yếu là...

- Không để cô bé giận chứ gì? Yên tâm đi. Miễn đi công tác về có quà cho tớ là được

Minh cười:

- Tớ rinh con sư tử đá về cho cậu nhé?

- Bộ cậu chán sống hay sao lại đòi rinh biểu tượng nước người ta đem về

Vỗ vai bạn, Minh vui vẻ:

- Ở nhà mọi chuyện tớ nhờ cậu

- Còn chuyện Tuyết Đông?

- Tớ sẽ gặp cô ấy nói cho rõ giận hay không tuỳ cô ấy quyết định

Phạm Bằng động viên:

- Tớ nghĩ cô ấy sẽ hiểu cậu mà

- Tớ hy vọng là vậy

Trả tiền xong, cả hai ra cổng. Phạm Bằng hỏi:

- Bao giờ cậu đi?

- Lên kế hoạch và sắp xếp công việc xong là lên đường

- Bao giờ đi nhớ phôn cho mình

Minh vẫy tay:

- Cám ơn cậu trước nhé Bằng

Dáng Bằng đã mất hút trên chiếc môtô to kềnh, Xuân Minh trở về công ty

Anh giật mình khi bước vào phòng làm việc đã thấy Hạ Uyên ngồi thu mình trong ghế

- Sao em vào đây được nhóc?

Hạ Uyên thờ ơ:

- Tại sao lại không? Phòng anh có gì ghê gớm lắm đâu?

Minh chắt lưỡi:

- Không ghê gớm nhưng phải có hẹn trước hoặc có việc hệ trọng; bằng không, không ai được phép vào đây

Lật tấm ảnh tự nãy giờ cô đeo trước ngực như nhân viên đeo bảng tên, cô đáp:

- Có cái này, ai dám cản đường em

Nhìn tấm ảnh mình chụp lúc tắm sông ở quê, quần đùi ở trần trùng trục, anh la lên:

- Em đem cái hình này đến đây làm gì?

Cô lật lên xem:

- Cho mọi người ở đây biết em là em gái của anh

Xuân Minh gỡ tấm hình ra nhét kỹ vào hộc bàn:

- Em thật là...

Hạ Uyên nói nhanh:

- Em mới gọi điện cho chị Đông

Minh biến sắc:

- Sao em biết số mà gọi?

Hạ Uyên chỉ lên mặt bàn mica có lót kiếng, cô nói tỉnh bơ:

- Viết chữ to tổ bố, ai mà không thấy

Anh hỏi dồn:

- Em nói gì với cô ấy?

- Em nói em đang ở phòng làm việc của anh. Em đang giúp anh giải quyết một số vướng mắc

Xuân Minh kêu lên:

- Sao em cứ nói úp mở như vậy. Rồi cô ấy nói gì?

Hạ Uyên tỉnh bơ:

- Em chỉ chứng minh được một chuyện. Lời anh nói quả không sai

- Anh có nói gì đâu

- Chị ấy mau nước mắt ấy mà

Minh ôm đầu:

- Trời ơi! Em lại làm anh khổ nữa rồi

Cô phẩy tay:

- Yêu mà khổ vậy, thôi đừng yêu nữa anh Hai

- Em biết gì mà nói chứ

Cô phụng phịu:

- Anh thích con gái như vậy hay là về quê cưới nhỏ Như bạn em đi. Nhỏ đó lanh lợi, chỉ biết quát nạt chứ không hề biết khóc

Anh nói mỉa:

- Ừ, cưới bạn em đặng hai đứa hợp sức đốt nhà ba mẹ

Hạ Uyên cười khúc khích:

- Ừ, ai chứ nhỏ đó dám làm lắm à

Xuân Minh hất cằm:

- Em đến đây tìm anh có chuyện gì?

Hạ Uyên thở dài:

- Ở nhà một mình buồn quá nên em lang thang. Lang thang mãi chả biết đi đâu nên đến đây

Xuân Minh trách:

- Phải chi đừng chọc giận Tuyết Đông, hổng chừng cô ấy đưa em đi đây đi đó. Có hướng dẫn viên miễn phí mà không biết tận dụng, than nỗi gì

Hạ Uyên đâu kém:

- Chị ấy đưa em đi mà có con kỳ đà theo cản mũi thì thà ở nhà đọc truyện sướng hơn

Anh giơ tay lên, cô né sang một bên:

- Cái gì cũng cãi. Chả biết bao giờ mới trở lại đúng vị trí đây

Thấy cô giương mắt nhìn mình, anh cười:

- Con gái phải dịu dàng, nết na đó, con khỉ!

Cô ngọt ngào:

- Dạ, em biết rồi

Xuân Minh lườm cô, cô rút cổ cười hăng hắc. Nếu bản tính không nghịch ngợm, con bé cũng xinh lắm. Tay nào sau này xấu số yêu con bé, sẽ bầm dập cho xem. Anh lắc đầu ngao ngán

Một tuần lễ yên ả trôi qua. Phạm Bằng ngập chìm trong công việc. Anh đang đối đầu với thị trường cạnh tranh khốc liệt nên anh luôn trong trạng thái căng thẳng.

Buông con chuột máy tính ra, anh ngả người ra sau ghế. Mắt nhắm nghiền thư giãn

Chuông điện thoại bàn của anh reo vang, Bằng uể oải nhấc máy:

- Alô!

- Thằng chết toi, làm gì mà tắt máy gọi hoài không được vậy?

Bằng cười:

- Tớ bận túi bụi. Có gì không?

Giọng Xuân Minh kêu lên:

- Trời ơi! Lời uỷ thác của tớ cậu bỏ đâu rồi?

Phạm Bằng nhổm lên, vỗ trán:

- Ừ, sao hả?

- Cậu nhìn đồng hồ đi

Bằng liếc lên vách tường nơi có chiếc đồng hồ to treo ở đó mà mấy hôm nay anh không buồn nhìn đến

- Chín giờ hơn

Xuân Minh gắt:

- Cậu còn ở đó thì bao giờ cậu đến xem con bé nhà tớ ra sao rồi

Mặc dù hơi lo nhưng Phạm Bằng gỡ gạc:

- Con bé lớn rồi mà cậu. Làm như mới lên ba. Được rồi, tớ đi liền

- Cám ơn cậu nha

- Ai bảo tớ là bạn cậu làm gì

Phạm Bằng khoác áo vào, lúc này bụng anh kêu lên ùng ục. Thôi, đến đó hẵng hay

Trên đường đi, anh tưởng tượng ra một bé con ngờ nghệch, quê mùa. Chắc là cái gì cũng giương mắt ngơ ngác cho xem

Nhìn cái cổng rào mở toang, Bằng lắc đầu. Chắc tưởng ở đây là làng quê hiền hoà của mình đây. Thật là hớ hênh

Phạm Bằng giật mình khi thấy đồ đạc trong nhà vứt tứ tung. Suy nghĩ nhà có trộm lướt nhanh qua đầu anh. Anh rón rén nhìn quanh, miệng gọi nhỏ:

- Nhóc ơi! Em đâu rồi?

Bàn chân anh cảnh giác bước về phía phòng ngủ của Xuân Minh. Cửa phòng đóng kín, phòng kế bên mở toang, cảnh tượng bên trong thật kinh hoàng. Mọi thứ thật hỗn độn, quần áo như được tuôn ra bên ngoài

Trời ơi! Có khi nào tên trộm lấy hết tư trang rồi trói cô bé vứt đâu đó không. Phạm Bằng tái mặt với suy nghĩ rùng rợn của mình

Mở toang cửa toa- lét, không có gì cả, anh thở ra nhè nhẹ. Đứng trước tủ quần áo, anh hít một hơi thật sâu, mạnh tay giật cánh cửa ra. Anh kêu lên:

- Trong tủ có người

Phải! Trong tủ có người nhưng không phải bị trói, miệng bị nhét đầy giẻ như anh tưởng tượng mà cô bé đang ngồi duỗi thẳng hai chân, tựa lưng vào vách ngủ ngon lành

Cúi người lay vai cô bé, anh khẽ gọi:

- Nhóc! Dậy đi!

Phạm Bằng bất chợt đưa tay lên che mũi, anh càm ràm:

- Sao đầy mùi rượu vậy cà. Chắc bắt chước ai uống rồi đây

Anh bế xốc cô lên, đặt lên giường. Nhìn khuôn mặt phụng phịu lúc ngủ, anh bật cười. Không khờ khạo đâu

Bằng dọn dẹp lại mọi thứ với cái bụng đói meo. Xong đâu đó, anh kiểm tra lại chỗ ngủ của cô bé

- Con gái gì ngủ mê như chết. Lỡ gặp phải kẻ lạ thì tiêu đời

Lắc đầu, anh nhẹ bước ra ngoài. Hạ Uyên mở mắt ra, bĩu môi nói một mình:

- Thử đi rồi biết. Tui để yên cho chọc ghẹo à. Nằm mơ đi!

Biết anh chưa đi xa, cô hốt hoảng kêu lên:

- Anh Hai! Anh Hai ơi!

Y như cô dự đoán, Phạm Bằng quay lại ngay. Cô vụt ngồi dậy ngồi sát vào tường, tay ôm cứng cái mền trước ngực

Phạm Bằng lo lắng hỏi:

- Chuyện gì hả nhóc?

Hạ Uyên bặm môi:

- Anh gọi ai là nhóc?

Bằng ngơ ngác:

- Ơ, thì gọi bé chứ ai

Cô xẵng giọng:

- Tôi đã được xã hội công nhận đủ tuổi trưởng thành rồi. Bé, nhóc gì hả? Tên đầy đủ: Vũ Mai Hạ Uyên

Phạm Bằng hơi sượng sùng trước cách nói như bắt lỗi anh. Anh so vai:

- Vâng, thưa cô Hạ Uyên. Theo tôi nghĩ cô đâu có vẻ gì là hoảng sợ mà lúc nãy cô thất thanh như vậy

Vứt cái mền xuống cô phụng phịu:

- Tôi sợ

Bằng ngạc nhiên:

- Sợ gì hả? Sợ ma à? Nói cô đừng giận nha, ma thấy cô còn xá dài đó

Quê không thể tả, Hạ Uyên đốp chát:

- Tôi sợ ma sống kìa. Biết đâu có người thấy tôi một mình sinh lòng xấu xa

Bằng quắc mắt:

- Cô vừa nói gì? Cô cho tôi là kẻ xấu hả?

Hạ Uyên bưng mặt tỉnh bơ:

- Vậy tôi hân hạnh nói chuyện với người tốt nào đây

Phạm Bằng bật cười:

- À, quên! Anh là Phạm Bằng, bạn của Xuân Minh. Trước khi đi công tác, Xuân Minh có nhờ anh đến chăm sóc em

Hạ Uyên chớp chớp mắt:

- Anh là Phạm Bằng hả?

Nghe cô tự nhiên dịu giọng, ăn nói ngọt ngào, Bằng muốn rùng mình

Anh tỉnh tỉnh giọng:

- Vâng, anh đây

Cô dài giọng:

- Vậy mà em cứ tưởng...

Anh nối lời cô bằng giọng đùa đùa:

- Tưởng gì?

- Tên khủng bố nào đó

Bằng quê quê:

- Tên khủng bố nào mà gặp em côi như không may mắn

Hạ Uyên cười khúc khích, Bằng hất hàm:

- Em say hả?

Uyên nhảy xuống đất:

- Hổng dám say đâu

Bằng khẽ lắc đầu:

- Sao người em đầy mùi rượu vậy?

Hạ Uyên cười cười:

- Em tự đổ lên người để thử xem anh là người tốt hay là kẻ xấu

Bằng tròn mắt;

- Thử anh hả? Cũng may anh tốt căn bản

Nhìn căn phòng ngăn nắp, cô gật đầu:

- Bây giờ thì tối rồi. Anh về đi

Bằng bất mãn:

- Em lạnh nhạt như vậy à? Anh đang đói, em có gì ăn không?

Hạ Uyên reo lên:

- Có

Bằng xoa bụng:

- Gì hả?

- Mì gói

Bằng ỉu xìu:

- Em không nấu nướng gì sao?

- Không

Bằng nhìn đồng hồ. Hơn mười giờ. Anh lại lười biếng nên đành gật đầu:

- Ừ, mì thì mì

Hạ Uyên dẫn anh xuống bếp, cô lấy mì bỏ ra bàn

- Anh tự nấu đi

Bằng lắc đầu. Anh mở gói mì bỏ một miếng vào miệng nhai rào rạo

Hạ Uyên kêu lên:

- Ăn sống hả?

Bằng thú nhận:

- Anh không biết nấu

- Dễ ợt hà! Nấu nước sôi, đổ vào, chờ vài phút là ăn được

- Sao em hổng nấu cho anh ăn?

Hạ Uyên lắc đầu:

- Là anh Hai dặn anh chăm sóc em chứ đâu có bảo em phải phục vụ anh

- Em nguyên tắc cứng nhắc như vậy hả?

Hạ Uyên gật đầu:

- Phải. Như cái điều khoản trong hợp đồng ấy mà

Phạm Bằng nghe lý sự cùn của cô mà tức anh ách. Coi như anh sắp đeo cái gông vào cổ mình rồi. Miếng mì như nghẹn ở cổ

Nuốt vội mấy miếng mì khô, uống một ly nước lạnh, Phạm Bằng vội vã cáo từ

- Em ngủ đi nhá. Anh phải về thôi

Hạ Uyên trợn mắt:

- Rồi em ngủ sao hả?

Phạm Bằng ngạc nhiên:

- Thì nhắm mắt lại ngủ chứ con trăng sao gì?

Hạ Uyên giãy nãy:

- Em sợ

Bằng bật cười:

- Thôi đi em ơi, đừng phá anh nữa! Ngày mai anh còn nhiều việc phải làm lắm

Bằng vừa dợm bước, cô đã chạy theo níu áo anh lại:

- Em sợ thiệt mà. Hay là...

Bằng bực bội:

- Sao hả?

Cô nói nhỏ:

- Anh ở lại ngủ đi

Bằng như ngồi phải lửa, anh la lên:

- Cái gì?

Cô phụng phịu:

- Hổng chịu thì thôi, làm gì la to quá vậy

Nói xong, cô ngồi bệch xuống ngạch cửa đôi mắt rơm rớm

Bằng thở dài, dịu giọng:

- Em nói thật đi. Em sợ gì?

Nước mắt đã tràn mi, cô nhoè nhoẹt:

- Sợ ở một mình

Bằng tò mò:

- Thường khi thì thế nào?

Quẹt nước mắt, cô sụt sịt nói:

- Ở dưới quê ngủ với mẹ. Lên đây, anh Hai chờ em ngủ xong mới đi ngủ

Bằng thầm mắng Xuân Minh chiều cô em gái này sinh hư mất rồi. Nhưng Xuân Minh là anh trai, còn anh... không được đâu

Thấy Bằng im lặng không nói gì, Hạ Uyên nói mát:

- Thôi, anh về đi

- Còn em, thế nào?

Chỉ ra cửa, cô đáp tỉnh bơ:

- Ngồi ngoài cửa chờ trời sáng

Nhìn cái mặt bướng bỉnh của cô, anh biết cô sẽ dám làm như thế lắm. Nhưng cô nam, quả nữ ở chung nhà thế này, sao được. Bằng cứ đắn đo suy nghĩ. Cuối cùng anh đành miễn cưỡng:

- Anh không có mang theo thứ gì cả

Hạ Uyên nhoẻn cười:

- Không sao, anh mặc đồ anh Hai được mà

- Đành vậy

Phạm Bằng đành sang phòng Xuân Minh chọn một bộ pyjama anh đi vào phòng vệ sinh. Hạ Uyên cười ranh mãnh

Bên ngoài, điện thoại Bằng reo lên, Hạ Uyên chụp nhanh chạy ra ngoài sân

Giọng cô nhõng nhẽo:

- Alô! Ai đó?

Bên kia có giọng con gái kêu lên ngạc nhiên:

- Ủa! Chắc lộn số rồi

Hạ Uyên nhanh nhẩu:

- Không lộn, điện thoại này là của anh Phạm Bằng. Anh ấy mới giỡn với tôi hơi mệt nên đi tắm rồi. Còn chị là ai, tìm anh ấy có chuyện gì mà khuya quá vậy?

Bên kia tắt máy. Hạ Uyên cười khúc khích. Thế nào ngày mai anh ta cũng bị mấy cái nhéo điếng hồn

Phạm Bằng tắm xong, anh đi tìm Hạ Uyên. Nhưng anh hơi bực tức vì cô bé đã nằm ngủ khì khì. Nét mặt vô cùng mãn nguyện. Có lẽ rất khoái chí vì dụ được mình

Nghĩ đến những ngày sắp tới, anh bỗng rùng mình

Buổi sáng, bỏ luôn thói quen tập thể dục, Phạm Bằng nhanh chóng vệ sinh, thay đồ, rón rén dẫn xe ra sân

- Nhớ khoá cửa cẩn thận luôn nhé!

Phạm Bằng rũ xuống như tàu lá, gói mì tôm không đủ làm cho anh no, lại thêm cả đêm rít thuốc đến khô cả cổ. Anh lao đao cả người chỉ mong trở về nhà ngủ một giấc cho khoẻ. Không ngờ, cô bé đã đón anh từ lâu

Nhìn cái mặt no nê vì ngủ của cô, anh ganh tỵ làm sao ấy. Đôi mày cô khẽ nhướng nhướng lên:

- Đi được chưa?

Phạm Bằng khoá cửa, anh căn dặn:

- Nếu gặp ai cứ nói là em gái anh nhá

Dáng cô đi nhỏng nhảnh:

- Ở đâu có cô em gái ngang hông vậy hả? Phải làm lễ kết nghĩa anh em chứ!

Bằng nhếch môi:

- Em sến quá

Bờ môi dẩu ra ương bướng:

- Nếu không, em muốn nhận mình là gì thì tuỳ em đó

Thấy cô bé ngây thơ, anh nghĩ cô bé không làm anh khó xử, nên gật bừa cho xong

- Ừm!

Cô cười cười:

- Đừng có hối hận nhé!

Bằng hơi khựng lại, nhưng Hạ Uyên đã sẵn sáng leo lên sau lưng anh, anh đành nổ mấy, chiếc môtô lao đi. Hạ Uyên vòng tay ôm cứng lấy anh dù Phạm Bằng không hề cho xe chạy nhanh. Anh gắt:

- Buôn anh ra đi!

Cô áp má vào lưng anh, lắc nguầy nguậy:

- Em sợ té

Anh nói to:

- Hình như em sợ nhiều thứ lạ lùng quá

- Em còn nhiều thứ lạ lùng lắm, anh từ từ khám phá đi nhá

Nén cái giận vào lòng, anh phớt lờ:

- Anh không rảnh

Cô ra điều kiện:

- Vậy anh hứa khi nào rảnh thì khám phá nhá

Anh hơi bĩu môi

- Em có gì hấp dẫn mà bảo anh bỏ công. Hãy để dành cho người khác đi

Cô đấm vào lưng anh:

- Anh dám đem em giao cho người khác hả? Em sẽ méc anh Hai là anh ăn hiếp em

Nghe cô nhắc đến Xuân Minh, Phạm Bằng nổi giận thật sự. Anh thắng xe lại, ngồi chỏi chân, hất cằm:

- Anh hỏi em: Em là gì của anh hả? Tại sao lại hành tội anh hoài vậy?

Cô không leo xuống, cũng chỏi cái chân ngắn của mình nhưng thay vì chống đấy cô đạp lên chân anh

- Em hành anh bao giờ hả? Là do anh tài lanh nhận lời chăm sóc em. Nếu anh có ân hận thì gọi điện nói với anh Hai em đi. Em không bám theo anh làm gì cho cực khổ

Phạm Bằng nhìn cô, mắt muốn nổ đom đóm:

- Cái gì? Cực khổ hả?

Cô gật mạnh đầu xác nhận:

- Đáng lẽ giờ này người ta còn bận thả hồn du lịch ở đâu đó, có đâu ngồi đây nghe anh nặng nhẹ

Anh phăng ngang:

- Vậy trở về \"nướng\" tiếp đi

Cô chợt cười hì hì:

- Anh em mình cùng \"nướng\" nhé?

Anh liếc cô:

- Ai \"anh- em\" với cô

Cô xẵng giọng:

- Vậy còn đứng đây làm gì, anh hổng đói thì em cũng muốn nhũn não rồi

Đề máy, Bằng lầm bầm:

- Sợ cô quá rồi.

Hạ Uyên vòng tay ôm anh. Anh tắt máy, cô vội buông ra nhưng kêu ca:

- Làm như vàng vậy. Không vịn vào đó thì hai tay người ta biết để đâu đây?

Bằng đáp cộc lốc:

- Chặt cho xong

- Hừ!

Vào quán, Phạm Bằn muốn té ngửa khi cô bé ngồi gác một chân lên ghé, tay cầm đũa, tay cầm muỗng gõ long cong. Anh đằng hắng nhắc nhở, nhưng cô bé phớt lờ. Anh lại hắng giọng to hơn

Cô quay sang anh, đôi mắt mở to:

- Bộ bị khói thuốc làm cho nghẹn họng hay sao mà \"à hớ, à há\" hoài vậy?

Bằng liếc cô nửa con mắt:

- Tôi có chết vì khói thuôc cũng không xấu hổ bằng nhìn cách ngồi quái gỡ của cô đó. Thưa cô Vũ Mai Hạ Uyên. Cái tên nghe sao con gái ghê, còn người gì sợ quá đi.

Hạ Uyên gõ cái muỗng đánh cộp xuống bàn, cô chì chiết:

- Anh nói gì hả? Anh không biết phân biệt giới tính hả? Anh nhìn đi, em có chỗ nào không phải con gái chứ?

Phạm Bằng quê không thể tưởn khi mọi người vừa nhìn vừa cười anh với Hạ Uyên. Quê sinh ra cáu, anh nạt:

- Em có im đi không? Để chân xuống!

Bị nạt bất ngờ, cô riu ríu bỏ chân xuống:

- Vậy mà là con trai ga lăng đó hả? Thua con trai quê em xa lắc

Phạm Bằng muốn cộc vì câu cô vừa nói. Trời ơi ! Dám đem mình so sánh với dân dưới quê. Thiệt là hết chỗ nói!

Ăn xong, anh hỏi:

- Bây giờ em muốn đi đâu?

Cô đáp liền:

- Ở đây em đâu có quen ai. Thôi thì anh ở đâu em ở đó. Hay anh đưa em đến chỗ anh làm đi. Em sẽ đọc truyện cho anh nghe

Bằng nhăn nhó một cách khổ sở:

- Anh muốn nghe kể chuyện thì anh nhờ mấy cô tổng đài viên 108, nhờ em làm gì. Giọng em mà kể có lẽ cô Tấm thành mụ phù thuỷ quá

Cô phụng phịu:

- Bạn bè, ai cũng nói em có giọng nói truyền cảm, anh chưa chi đã chê bai rồi

Bằng cười khục khịch:

- Tụi nó nói lộn, truyền nhiễm thì có

Nhìn nét mặt không vui của cô, anh dỗ ngọt:

- Bây giờ em về nhà. Tối, anh đến đón em đi gặp một người

Mắt cô bừng sáng:

- Gặp mẹ anh hả?

Anh chưng hửng:

- Gặp mẹ anh làm gì?

- Ra mắt đó mà

Không phải

- Ba hả?

- Cũng không!

Cô mím môi:

- Vợ hả?

- Sai bét

Hạ Uyên cười hăng hắc:

- Em biết rồi

- Gì hả?

- Con anh

Phạm Bằng la lên:

- Anh mà có vợ con có lẽ bây giờ anh đã bị họ lột da rồi

Hạ Uyên thì thào:

- Nếu không phải họ thì đối tượng mới khủng khiếp hơn

Bằng xua tay:

- Yến Trúc của anh rất hiền

Hạ Uyên cười ranh mãnh:

- Thiệt hả?

- Dĩ nhiên

Cô bỗng dễ dãi:

- Vậy anh đi đi! Tối gặp lại nhé!

Phạm Bằng gọi taxi cho Hạ Uyên, anh căn dặn:

- Ở nhà đừng có đi lung tung đó nhé!

Leo lên taxi, cô vẫy tay:

- Ở nhà còn nửa chai rượu, có lẽ bấy nhiêu đủ cầm chân em đến tối rồi

Bằng trợn mắt la lên:

- Ê! Đừng có giỡn nha!

Chiếc taxi lao đi, Bằng còn nhìn thấy bàn tay cô vẫy vẫy

Thoát được cô bé, Phạm Bằng thở ra nhẹ nhõm. Mới có một chút đó thôi mà anh cứ ngỡ mình vướng vào vòng luẩn quẩn từ lâu lắm. Ôi, tự do muôn năm!

Phóng xe vào sân nhà, anh giật thót tim vì mắt anh vừa nhìn thấy chiếc Dylan của Yến Trúc đậu đó từ bao giờ. Người ta bảo \"có tật, giật mình\" quả không ngoa

- Ủa! Em đến tìm anh hả?

Khuôn mặt thường ngày thấy anh là cười tươi như hoa nở nhưng hôm nay nó không nở mà hình như nó héo úa luôn rồi. Phạm Bằng vội kêu lên:

- Chị Sáu ơi! Chị có làm điểm tâm cho Yến Trúc chưa vậy? Còn nước nữa, buổi sáng phải uống sữa nóng chứ

Khuôn mặt Yến Trúc vẫn lạnh như băng. Phạm Bằng đánh trống lảng:

- Em ngồi chờ anh chút! Có lẽ chị Sáu nấu không ngon, để anh chở em đi ăn sáng nhá

Nói xong, anh quày quả đi vào. Yến Trúc quát:

- Anh vừa từ đâu về vậy hả Phạm Bằng?

Điều anh lo lắng đã xảy ra. Cố lấy giọng bình tĩnh, anh đáp:

- Anh đi làm, bỏ quên đồ nên trở về lấy. Có gì không ổn à?

Tia mắt Yến Trúc như ánh đèn pha chiếu lên người anh làm anh nhột nhạt

- Em làm gì nhìn anh ghê thế hả? Đầu anh có sừng à?

Yến Trúc vặn vẹo:

- Anh đi làm hả?

Anh đáp như cái máy:

- Ừm!

Cô lắc léo:

- Anh bỏ quên gì?

- Hồ sơ

Cô nhanh nhẩu:

- Anh quên gì để em lấy cho

Anh xua tay:

- Em cứ ngồi đi, để anh đi lấy được rồi

Anh quay lưng thì cô nói với theo:

- Tối qua làm việc nhiều nên sáng nay em thấy anh hai mắt thâm quầng. Bận bịu quá hả anh?

Anh nói vuốt theo:

- Ừm, anh bận bịu lắm

Yến Trúc sấn tới, véo vào tay anh đau điếng hồn:

- Ừ, bận giỡn với người ta hả?

Phạm Bằng uốn éo né bàn tay cô cứ nhè chỗ thịt non mà ngắt

- Anh có giỡn với ai đâu?

Cô nghiến răng:

- Vậy anh đi đâu cả đêm không về nhà?

Anh nhìn ra nhà sau:

- Chị Sáu mách lẻo gì với em?

Yến Trúc ấm ức:

- Không chị Sáu nào hết mà là con nhỏ đó

Phạm Bằng trợn mắt:

- Con nhỏ nào? Nhà anh ngoài chị Sáu giúp việc còn ai đâu?

Yến Trúc đấm lên lưng anh thùm thụp miệng tru tréo;

- Anh còn chối! Anh về nhà mà sao bộ đồ này hôm qua mặc rồi bây giờ con y nguyên. Về nhà mà đầu bù tóc rối, mặt mày hốc hác. Cả đêm không ngủ có lẽ... Trời ơi! Anh làm gì con nhỏ đó?

Yến Trúc bắt đầu khóc bù lu, bù loa. Bằng rối tinh:

- Em không tin anh hả? Anh không có con nhỏ nào hết, anh thề

Xỉ vào trán anh, cô hét:

- Vậy tối qua con nhỏ nào nghe điện thoại?

Phạm Bằng tái mặt:

- Em gọi điện cho anh hả?

Cô làm già:

- Phải rồi, giỡn mệt, phờ cả người nên đi tắm đâu thèm nghe điện thoại của người ta

Phạm Bằng chợt hiểu, đây là trò đùa tinh nghịch của Hạ Uyên. Xuân Minh với Tuyết Đông đang chiến tranh lạnh. Bây giờ đến phiên anh. Giận không thể tả, anh hỏi:

- Hạ Uyên nói gì với em?

Yến Trúc gào lên:

- Đó, nói không mà còn kêu cả tên người ta nữa

Cô cứ nhè vào người anh mà đánh mà khóc. Phạm Bằng ôm chặt cô lại:

- Bình tĩnh đi nào! Hạ Uyên là em gái của bạn anh. Cô bé rất tinh nghịch

Yến Trúc đưa đôi mắt đầy lệ nhìn anh đầy trách móc:

- Tinh nghịch đến nỗi khiến trái tim có chủ của anh phải bỏ nhà đi hoang

- Cô ấy đúng là vậy đấy. Anh mắc lầm cô ấy

- Đấy, chịu rồi sao! Một cú lừa ngọt ngào quá hả?

Bằng ấn cô ngồi xuống ghế, anh lau nước mắt cho cô. Cô giận dỗi đẩy tay anh ra. Giọng anh ôn tồn:

- Gần đây, công việc của anh rất nhiều. Anh không có thời gian cho bản thân thì có đâu dành cho người khác

Rồi anh kể lại chuyện Xuân Minh nhờ anh. Tuy nhiên, Yến Trúc là con gái rất nhạy cảm lại hay ghen nên anh phải khéo léo câu nói. Vậy mà nghe xong, cô còn càu nhàu:

- Tự dưng anh lãnh của nợ làm gì? Hay của nợ đó đẹp lắm?

Bằng nạt:

- Đẹp gì, con nít ấy mà

Véo mũi anh, cô cười:

- Ai biết ông nghĩ gì. Để người ta gặp xem ông nói có sai không

Bằng hào hứng:

- Tối nay mình đưa cô bé đi khiêu vũ đi

Yến Trúc tươi tỉnh:

- Bảo đảm con bé nhà quê này sẽ giương đôi mắt ếch ra nhìn

Bằng định nói nhận xét như thế là sai về Hạ Uyên. Nhưng sợ Yến Trúc nghĩ bậy bạ nên anh lại thôi

Yến Trúc cầm bóp lên, cô trù trừ:

- Vậy hôm nay anh có đến công ty không?

- Anh muốn ngủ một chút

Cô nhón gót hôn lên má anh:

- Nếu sự thật không phải vậy thì đừng trách em

Cụng trán cô, anh nói:

- Còn đúng vậy thì sao hả? Đền anh cái gì? Em anh bầm tím cả rồi, anh sẽ hôn em trả thù đó

Yến Trúc cười khúc khích:

- Để xem

Buổi tối, lúc ánh đèn giăng mắc các đại lộ, Phạm Bằng vội lái xe đến đón Hạ Uyên

Cho xe đậu sát lề, anh vừa với tay mở cổng vừa kêu inh ỏi:

- Hạ Uyên ơi!

Có tiếng hú đáp trả. Sau tiếng hú thì dáng Hạ Uyên hấp tấp chạy ra

Cô bé mặc chiếc đầm ngắn màu xanh thiên thanh, cô đeo chuỗi hạt bằng đá lấp lánh , mái tóc buông dài với chiếc băng đi cùng màu áo . Trên vành tai mỗi bên đính ba chiếc bông thả xuống một chùm tua xoắn ốc . Phạm Bằng ngẩn người trước nét đẹp thanh khiết , hồn nhiên của cô bé . Cái gai góc , ương bướng thường khi đâu mất , hiển hiện trước mắt anh là một nụ hoa còn ngập sương buổi sớm vô cùng quyến rũ , vô cùng hấp dẫn .

- Cái đầu đen tối của anh đang nghĩ gì vậy hả ?

Bằng hơi quê vì bị cô bé bắt quả tang mình thả hồn đi hoang . Anh giả lả :

- Anh đâu có nghĩ gì .

Hạ Uyên đi vòng quanh người Phạm Bằng . Bằng đứng nghiêm trang mặc cho cô bé săm soi . Anh hiểu lợi thế của mình một thân hình vạm vỡ không chê vào đâu được .

- Đôi mắt này rất gian , ai biết anh có toan tính gì không ?

Bằng thở cái khì . Ngắm cả buổi chỉ bảo đôi mắt mình gian . Thật là uổng phí .

- Toan tính gì hả ?

Đôi mắt to tròn đen láy của Hạ Uyên đảo lia lịa :

- Thì đem em gạ bán qua Macao chẳng hạn .

Bằng phì cười :

- Bán chi cho xa .

Cô trợn mắt :

- Gì hả ?

Bằng xua tay :

- Thôi đi , ở đó mà tào lao !

Nhìn nhớn nhác , cô hỏi :

- Đi bằng gì ?

- Ôtô .

Cô phụng phịu :

- Bộ sợ em ôm anh hả ? Nói thật nha cái eo ốm nhách của anh , đụng vào cứ ngỡ anh mang theo dao .

Bằng quê không thể tưởng , anh cãi lại :

- Em nhìn lại mình xem , như cây mía lau mà chê người ta .

Hạ Uyên nhún nhảy :

- Con gái như vậy mới là mình hạt sương mai . Dáng người mẫu đó chứ bộ .

Bằng dài giọng :

- Vậy người mẫu thiếu ăn có đi không nào ?

Hạ Uyên khúc khích cười :

- Đi vì sợ anh buồn thôi .

Bằng nhún vai . Anh mở cửa xe cho cô , cô lắc đầu :

- Em ngồi phía trước hà .

- Chỗ đó có người rồi .

Cô bướng bỉnh :

- Bao giờ có người , em nhường .

Bằng đành chiều ý cô . Anh lái xe đến nhà Yến Trúc . Trước khi vào nhà anh dặn :

- Bắt đầu từ bây giờ , em là em gái anh . Miệng mồm phải giữ kẽ đó nha .

Cô gật đầu . Anh nhắc :

- Sao không xuống xe ?

Cô bặm môi :

- Muốn tốt cho anh , em không vào .

Bằng hạ giọng :

- Vậy ngồi đây , chờ anh một chút .

Hạ Uyên ngã đầu ra sau ghế , mắt lim dim nghe nhạc . Một lát sau Bằng trở ra , anh đi cùng Yến Trúc . Hạ Uyên hí mắt ra nhìn , cô mỉm cười một mình .

Bằng mở cửa xe , vừa nói cũng như vừa nhắc khéo cô :

- Đây là Yến Trúc , bạn gái anh .

Yến Trúc hấp háy mắt quan sát Hạ Uyên thật kỹ . Tội cho Bằng , cô bé hôm nay thật đỏm dáng không có một chút nét bùn lầy nào cả . Yến Trúc liếc anh một cái bén như dao .

- Chào chị Yến Trúc . Chị đẹp quá .

Trúc miễn cưỡng gật đầu :

- Chào em . Em là em gái anh Xuân Minh hả ?

Hạ Uyên cười duyên dáng :

- Chị biết anh Hai em hả ?

- Biết chứ ! Không ngờ em gái anh ấy cũng xinh lắm .

Hạ Uyên họa theo :

- Bạn em , ai cũng nói như vậy cả . Ngay cả anh Bằng còn lao đao nữa là . :lol: :lol:

Bằng muốn xỉu khi nghe cô bé vô tư nói về mình như vậy . Nghĩ đến bàn tay với mười ngón nhọn hoắc của Yến Trúc , anh thấy eo mình còn đau nhói . Bằng xen vào :

- Em ngồi phía sau đi Hạ Uyên .

Uyên trơ ra :

- Em sợ ói .

Anh nhăn nhó :

- Đi gần thôi mà làm gì có nôn ói .

Uyên lắc đầu :

- Không được , em sắp nôn rồi đây .

Biết cô bé giở trò , anh nhìn Yến Trúc cầu cứu . Yến Trúc giận lẫy :

- Nếu vậy để cô bé ngồi phía trên đi anh .

- Còn em ?

Thấy hai người mãi đôi co , Hạ Uyên lớn giọng :

- Nếu anh chị muốn đám giỗ cùng ngày thì để em lái xe cho .

Bằng nghe nói , hốt hoảng leo lên xe giằng vô lăng trong tay Hạ Uyên :

- Đừng đùa nhóc !

Thốt lên chữ nhóc , anh đâm lo lắng , chắc cô bé lên giọng giảng \" moral \" cho anh nghe đây . Nhưng mải nhìn cảnh vật hai bên đường , cô bé không phản ứng . Hú hồn ! Qua kính chiếu hậu , anh biết cuộc chiến tranh sắp nổ ra với anh vì Yến Trúc đang hầm hè phía sau .

Chờ Hạ Uyên khuất vào cổng vũ trường , Yến Trúc liền tấn công Phạm Bằng :

- Anh giấu em . Anh có ý đồ gì hả Phạm Bằng ?

Bằng lảng tránh bằng cách bước thật nhanh :

- Anh giấu gì đâu .

Yến Trúc léo nhéo bên tai :

- Cô bé đẹp thế kia mà bảo là xấu , ranh ma thế kia mà bảo là con nít . Có phải anh thích cô bé đó rồi không hả ?

Bằng nhăn nhó :

- Em nói đi đâu vậy ! Em làm vậy không thấy tự hạ thấp bản thân hay sao ? Hạ Uyên mà biết em thế này , cô bé càng đùa dai , xem ai mệt cho biết .

Yến Trúc mím môi :

- Xem ra anh hiểu cô bé đó ghê há . Hình như em đi là thừa .

Thấy tình hình căng thẳng quá , Bằng đành dịu giọng :

- Nếu lúc sáng em bảo đừng đưa cô bé đó đi thì bây giờ em đâu bực mình thế này . Lỡ lần này , lần sau có em không có cô ấy .

Yến Trúc liếc anh :

- Nhưng lúc anh bên cạnh cô ấy mà không có em , ai biết anh nghĩ gì , làm gì .

Bằng choàng tay kéo Yến Trúc lại gần mình :

- Đừng nghĩ ngợi lung tung như thế ! Hãy xem cô bé như em gái anh , em sẽ nhẹ nhõm trong lòng .

Yến Trúc bùng thụng :

- Khác họ mà em gái gì chứ .

Hai người mắc đôi co không thấy Hạ Uyên đã trở ra . Cô bé lao tới tách hai người ra , lại nói miệng liến thoắng :

- Trong ấy nhộn nhịp lắm . Hai người làm gì giống rùa bò quá vậy ?

Yến Trúc gượng cười :

- Em có biết khiêu vũ không Hạ Uyên ?

Ôm cánh tay Phạm Bằng , cô cười trong trẻo :

- Vì vậy cho nên đêm nay em phải mượn tạm anh Bằng của chị vậy .

Yến Trúc thầm kêu trời . Cô muốn chọc thói quê mùa của con bé không ngờ con bé vịn vào lý do đó cuỗm mất Phạm Bằng của cô . Cô đành nhờ vào Phạm Bằng :

- Em cứ hỏi xem anh Bằng có chịu làm thầy em không ?

Bằng còn chưa kịp bắt quả bóng do Yến Trúc đá sang thì Hạ Uyên đã lên tiếng :

- Người ga lăng như anh ấy làm sao từ chối lời đề nghị chứ , phải không anh Phạm hổng có Bằng .

Bằng trố mắt :

- Em nói gì đó ?

Cô lý sự :

- Nếu đồng ý thì gọi là Phạm Bằng , còn không thì gọi là Phạm hổng có Bằng . Anh với chị Trúc thường xuyên đến đây đúng không ?

- Rồi sao hả ?

- Thường khiêu vũ với nhau đúng không ?

- Dĩ nhiên .

Cô dài giọng :

- Vậy nhường cho em một lần , chả lẽ hai người lại hẹp hòi ?

Bằng gật đầu :

- Dĩ nhiên là vậy rồi .

Ánh mắt Yến Trúc lồng lên bực tức . Hạ Uyên không chờ lâu , cứ lôi tay Phạm Bằng kéo đi . Anh không kịp nói với bạn gái của mình một câu thông cảm .

Nghe điệu nhạc sôi động , Hạ Uyên hét to :

- Điệu này nhảy sao hả anh ?

Bằng cũng hào hứng đáp :

- Nhảy tự do .

- Vậy hả ?

Hạ Uyên như con chim lạc bầy tìm lại được tổ ấm . Bao nhiêu sức trẻ , hồn nhiên đầy ước vọng đặt lên đôi chân cô . Cô nhảy một cách cuồng nhiệt . Lâu lâu cô hét lên đầy phấn khích .

Phạm Bằng bị sự ngây thơ của cô cuốn hút . Anh cũng say sưa trong điệu nhảy , chả buồn nhớ đến Yến Trúc đang bầm gan tím ruột nốc cạn từng ly rượu mạnh .

Nhạc đệm sang bài dịu dàng , du dương . Bàn tay Phạm Bằng lần tìm vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Uyên . Cô bé nũng nịu ôm lấy cổ anh , cười tủm tỉm :

- Em không phải cô bé nhà quê .

- Vậy hả !

- Em nhảy đẹp như một vũ nữ trong vũ trường .

- Vậy hả !

- Anh chưa thật sự hiểu hết về em .

Hạ Uyên ngước lên , đôi mắt to tròn đen láy nhìn Phạm Bằng khiến trái tim anh phút chốc đập lạc nhịp . Anh vờ quay đi tránh ánh nhìn của cô . Hạ Uyên ranh mãnh di chuyển bàn tay của mình từ cổ xuống eo anh siết mạnh . Bằng kêu lên :

- Ái cha !

Mọi người quay đầu nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh làm anh quê không thể tưởng . Muốn quát cho cô bé một trận nhưng cảm giác trống không làm anh nhận biết cô bé không còn trong tay anh .

Giằng ly rượu trên tay Yến Trúc , Bằng gắt :

- Em làm gì uống nhiều rượu vậy hả Trúc . Ra khiêu vũ với anh đi !

Trúc nhướng mắt :

- Em gái anh đâu ?

- Cô bé lạc đâu rồi .

Trúc cười lạt :

- Bị cô ta hất chân mới chạy tìm em hả ? Sao hả , có đau không ?

Trúc xách mé , còn Bằng thì lại thật tình vì Hạ Uyên làm anh đau điếng hồn .

- Đau không thể tả .

Yến Trúc trợn mắt , xẵng giọng :

- Mất cô bé anh đau đến thế à ?

Bằng xua tay :

- Không phải .

Trúc sụt sịt :

- Em biết rồi , anh có mới nới cũ . Vịn vào chuyện em gái để được gần gũi , tán tỉnh cô ta .

Bằng la lên :

- Em nói quàng nói xiên gì hả ?

Cô không kém :

- Vậy anh thề là anh không hề rung động khi ở gần cô bé đi .

Ngu sao thề ! Bằng thầm nói . Chả phải lúc nãy anh mất hồn vì ánh mắt đó sao .

- Em không tin anh sao ? Nếu vậy thì chúng ta chia tay nhau đi .

Yến Trúc sửng sốt , cô ân hận :

- Em xin lỗi , chỉ tại em...

Bằng ôm vai cô :

- Ra sàn với anh đi .

Yến Trúc tựa đầu vào vai anh để được anh dìu vào điệu nhạc ngọt ngào . Ghen có lúc phá hỏng tình yêu , cô tự mình rút ra bài học đó . Cũng may anh chỉ nói vậy , bằng không có lẽ cô sẽ mất anh thật rồi .

- Hi ( chào ) !

Tim Bằng giật thót khi nghe và thấy Hạ Uyên lướt qua mặt mình với nụ cười rạng rỡ trên môi . Cô bé đang trong vòng tay kẻ lạ với cái đầu nhuộm hoe vàng .

Trong lòng nhấp nhỏm không yên , anh cố dìu Yến Trúc lẫn vào đám đông tìm cô bé , nhưng có lẽ Yến Trúc biết nên cô không đồng tình . Bước nhảy của cô nặng trịch . Cuối cùng , cô lên tiếng :

- Mình về đi Bằng .

Anh nhìn dáo dác :

- Còn Hạ Uyên ?

Trúc không vui :

- Cô bé lớn rồi sẽ tự về nhà . Anh đâu phải vú em mà đòi kè kè bên cô bé .

Bằng không hài lòng :

- Ở đây cô bé còn lạ lẫm . Vả lại , Xuân Minh đã dặn dò anh...

Yến Trúc cướp lời :

- Anh thôi đi ! Em không muốn nghe cái lý do vô cùng vô lý đó . Nếu muốn làm người hùng bên cạnh mỹ nhân thì anh cứ ở đây mà chờ . Em về .

Biết Yến Trúc giận thật sự và biết cô nói có lý nên Bằng nhìn vào đám đông thở dài :

- Anh đưa em về .

Trúc lườm anh :

- Nếu miễn cưỡng như thế thì để em về một mình .

Bằng dìu cô ra ngoài :

- Anh đưa em về .

Lên xe , không ai nói với ai câu nào . Dù cả hai đang đeo đuổi một suy nghĩ riêng lẽ nhưng họ có chung một điểm nhấn là : Hạ Uyên .

Yến Trúc nghiêm giọng :

- Anh sẽ về nhà chứ ?

Bằng ỡm ờ :

- Ừ !

Cô lại mai mỉa :

- Không lo lắng cho Hạ Uyên ư ?

Anh nói dối :

- Cô bé lớn rồi , phải tự lo cho bản thân . Anh phải về nghỉ sớm thôi .

Dù có hờn giận đến đâu , có ghen tuông thế nào thì cũng xuất phát từ tình yêu và nỗi lo sợ mất anh , nên cô tự làm hoà với anh bằng một nụ hôn chia tay .

- Ngủ ngon nhé .

Bằng đáp lại một cách nôn nóng :

- Anh về đây !

Phạm Bằng cho xe trở lại vũ trường để tìm Hạ Uyên . Cô bé không còn ở đó . Anh đâm lo sợ vu vơ . Đám loai choai mới lớn , đầu xanh , tóc đỏ , tai đeo khuyên vàng là đám không đàng hoàng . Hạ Uyên đi với họ sẽ không hay đâu .

Trở về nhà đổi xe , anh cúi rạp người trên chiếc môtô lao vào màn đêm . Kim đồng hồ nhích dần đến con số mười hai . Phạm Bằng chưa lúc nào thấy lòng mình nóng như bây giờ . Đôi giày anh như cày xới mớ cỏ tây trước cổng nhà Hạ Uyên . Cuối cùng ánh đèn xe lóe lên rồi vụt tắt . Bước chân anh vội vã bước ra . Phạm Bằng khựng lại khi thấy hai bóng người cúi gập vào nhau . Cái gì thế này .

Bằng lao ra , kéo tay Hạ Uyên lôi đi . Sau đó , anh giáng cho cô một cái tát như trời đánh . Hạ Uyên lảo đảo đứng tựa lưng vào cánh cổng mở to mắt nhìn anh .

- Này anh kia ! Làm gì đánh nó vậy hả ?

Cái giọng con gái trong trẻo vang lên làm Phạm Bằng bàng hoàng . Anh nhìn xuyên màn đêm xem cô ta là trai hay là gái thật .

- Anh đừng ỷ vào lời gửi gắm của anh Hai nhỏ Hạ Uyên rồi coi nó như vật sở hữu của mình . Chúng tôi là bạn của nhau , đi chơi với nhau có gì sai . Nếu không nghe nó nói tốt về anh và không nghĩ đây là hành động lo lắng cho nó , tôi sẽ không để cho anh yên đâu .

Bằng đứng như trời trồng mặc cho cô bé đó mắng như tát nước .

- Hạ Uyên ! Nếu anh ta đối xử xấu với bồ , hãy tới nhà dì của mình . Mình sẽ lo cho cậu .

Bằng hốt hoảng :

- Không được đâu Hạ Uyên !

Cô bé đó hừ nghe cái cốc :

- Sao hả , còn muốn bắt nạt nó à ?

Lúc này Hạ Uyên mới lên tiếng :

- Bồ về đi ! Chỉ tại lúc nãy mình đi mà không cho anh ấy hay nên anh ấy lo lắng đó thôi .

Cô bé còn sừng sộ :

- Nhưng đâu cần nặng tay như chồng nhìn thấy vợ ngoại tình . Thật là thô lỗ .

Bằng xấu hổ :

- Tôi xin lỗi .

Chỉ vào Hạ Uyên , cô bé đáp :

- Người cần nghe câu đó là Hạ Uyên . Sáng mai , tôi sẽ đến kiểm tra . Nếu còn in rõ năm dấu vân tay của anh thì anh sẵn sàng chìa má của mình cho tôi vả nhé .

Bằng hấp tấp gật đầu :

- Vâng !

Bạn Hạ Uyên đi rồi , Bằng quay lại , cô bé cũng biến mất . Anh hối hả chạy vào :

- Uyên ơi !

Bằng dừng chân trước cửa phòng của cô bé . Tiếng khóc nho nhỏ làm anh đau xe lòng . Anh đã hành động như một kẻ lưu manh . Nhưng tại sao lại thế chứ . Anh chợt giật mình khi nhớ lại lời bạn cô bé nói : Hành động của anh giống như chồng ghen vợ khi thấy vợ ngoại tình . Anh ghen ư ? Làm gì có !

- Hạ Uyên ơi ! Anh xin lỗi...

Bằng giọng trầm ấm , anh nói :

- Em có biết là anh tìm em khắp nơi không ? Vì thấy em nhảy chung với một tên loai choai , anh lo sợ em bị chúng dụ dỗ . Em có biết là anh lo sợ đến mức nào không ?

- Ai nói gì đâu mà tụng một bài kinh dài lê thê vậy hả ?

Cái giọng ráo hoảnh của cô làm anh ngạc nhiên :

- Ủa ! Em không có khóc hả ?

Cô bĩu môi :

- Ai dư hơi chứ .

- Lúc nãy...

- Người ta mắc cười vì anh bị nhỏ đó bằm như bằm bầu .

- Ơ...chuyện đó làm em vui lắm à ?

Cô nhún vai :

- Dĩ nhiên .

- Chưa thấy ai vô tình như em .

Cô đáp khẽ :

- Em cũng chưa thấy ai bạo lực như anh .

Chợt nhớ lời hăm he của cô bé lúc nãy , Bằng bưng má Hạ Uyên làm cô bé cự nự :

- Anh làm gì vậy ?

- Em có đau lắm không ?

Cô quắc mắt :

- Để em đánh anh xem .

Anh lùi lại :

- Chắc là đau lắm .

Cô gật đầu :

- Ừ , nhưng mà tay anh đau .

Đến lúc này anh mới cảm nhận bàn tay mình như tê cứng .

- Ôi , sao vậy cà !

Chìa tấm kính chiếu hậu , cô nói :

- Nếu không có nó có lẽ em đã đi thăm ông bà .

Nhìn tấm kính rạn nứt , anh xuýt xoa :

- Anh thiệt là...nhưng ở đâu em có cái vũ khí chắn đỡ này vậy ?

Cô cười khúc khích :

- Anh không nhận ra à ? Cái kính xe của anh đó .

Bằng vỗ trán :

- Tiêu rồi ! Lần này tiêu rồi .

Hạ Uyên trêu :

- Bây giờ mà không về , chị Trúc điện thoại kiểm tra còn tiêu đời hơn .

Bằng luýnh quýnh :

- Thôi , anh về nhé ! Đừng có làm cho anh sợ như đêm nay nghe nhóc .

Cô trợn mắt . Anh cười xòa , bước đi vội vã . Hạ Uyên lòng có chút lao xao , trái tim cô như vừa mở ra một lối đi đầy hoa và bướm . Nhưng cánh bướm chưa kịp đáp lên cành hoa đã bị cái vợt túm lấy . Ôi ! Đôi mắt chị Yến Trúc mới đáng sợ làm sao .

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Buổi sáng , nắng đã lên cao từ lúc nào . Tia nắng lung linh nhảy nhót trên cửa sổ , có tia nghịch ngợm đùa giỡn trên đôi má bầu bĩnh của Hạ Uyên .

- Ô ! Sáng rồi hả ?

Cô bé lật đật tung mền chạy nhanh vào phòng vệ sinh . Đưa tay chải lại mái tóc dài óng mượt , cô chợt nhăn mặt :

- Sao hôm nay tóc mình lại rối nhỉ ?

Một chút tóc rối như cái rối trong lòng cô . Bâng khuâng , rạo rực đến khó tả . Cái tát đó có lẽ sẽ đau lắm , sẽ làm cô té ngã nhưng nó vô tình mở cửa cho cô bước vào thiên đường .

Niềm vui dâng lên mắt , hồng lên má và đẹp nụ cười . Cô nhảy chân sáo ra ngoài . Cô chợt lặng người khi nhìn thấy dáng anh ngồi đó im lìm , khói thuốc lượn lờ trong gió . Tự dưng cô muốn bỏ chạy . Cái gì đó lao đao , khó chịu khiến cô ngại ngùng khi nghĩ đến chuyện đối diện với anh .

- Chịu dậy rồi sao ?

Giọng anh vẫn thế , vừa lạnh tanh vừa quan tâm . Cô ngồi phịch xuống ghế , nhìn anh không xúc cảm :

- Bộ đêm qua canh trộm hả ?

Dụi tàn điếu thuốc , anh nhìn cô , ánh mắt vừa dịu dàng vừa trách móc :

- Đêm qua anh thức trắng để tự trách mình , nhưng xem ra chỉ vô ích .

Một chút cảm động dâng lên tận tim óc . Cô cười :

- Vì cái tát đó hả ?

- Không .

Cô trợn mắt :

- Gì hả ?

- Đáng lẽ anh nên quẳng em ra đường vì em đã làm tan nát cái kính yêu của xe anh .

Một chút gì đó vỡ toang trong tim . Cô dỗi hờn :

- Cái kính đó quan trọng thế à ?

Bằng liếc cô :

- Em nghĩ thế nào khi lái xe không có kính chiếu hậu hả ?

Cô bướng bỉnh :

- Yên tâm đi , em sẽ đền cho anh .

- Gì hả ?

Cô nheo mắt :

- Em tình nguyện làm cái kính cho anh .

Bằng phì cười :

- Có nghĩa là cả đời đeo bên hông anh .

Cô tròn mắt :

- Là sao ?

Bằng đứng lên :

- Điểm tâm anh đã mang đến . Hôm nay anh bận họp cả ngày , nếu không có gì quan trọng thì đừng tìm anh .

Cô ngơ ngác :

- Vậy em phải tìm ai hả ?

- Cô bạn tối qua của em đó .

Hạ Uyên xoa má :

- Em sợ đau .

Bằng nhìn cô , bất chợt đưa tay lên xoa má cô :

- Nếu bàn tay anh in dấu lên đây , có lẽ anh ân hận cả đời .

Cô chợt hỏi :

- Bây giờ không ân hận hả ?

Anh lắc đầu :

- Không ! Một chút cũng không !

Nói xong , anh đi nhanh . Hạ Uyên thoáng đỏ mặt khi thấy hình như anh đang trốn chạy cô . Cũng phải thôi , trong mắt anh , cô chỉ là con bé lóc chóc làm sao sánh với Yến Trúc kiêu sa của anh . Trái tim mười chín chưa đủ lớn để suy nghĩ chuyện yêu đương , không còn nhỏ để bỏ qua mọi chuyện . Cô vào thay áo , khoác túi kaki lên vai , đạp xe vun vút ra đường .

Con tim Phạm Bằng đang nổi loạn . Những lời thốt ra của anh luôn mâu thuẫn với con tim của anh . Đêm qua anh tự vấn lương tâm , mình đang đối xử với Hạ Uyên với tư cách gì ? Anh , bạn , hay là...anh rùng mình khi nghĩ mình đã quan tâm cô bé hơn những gì mình nghĩ . Con tim nhạy cảm của anh đã bắt được tầng số con tim Hạ Quyên , anh cố chối bỏ thì nó càng hiển hiện . Mình điên mất rồi , con bé là khúc xương khó nuốt , đừng có dại dột va vào .

Cuộc họp suốt ngày mà anh nói với Hạ Uyên là đây . Bên bờ sông vắng thơ mộng , anh tựa vai Yến Trúc , đưa tầm nhìn về phía bờ xa xa những cánh diều bay .

- Bao giờ ba mẹ em đi hả Yến Trúc ?

Trúc ngắt ngọn cỏ đưa lên môi :

- Mọi thủ tục đã làm xong , ba mẹ có ý mong em thay đổi ý định

Bằng xoay cô lại , nhìn sâu vào đáy mắt cô :

- Em có nên vì anh mà hủy hoại tương lai của mình không hả Yến Trúc ?

Cô nhìn anh với cả một trời yêu thương :

- Thế anh có vì em mà hứa yêu em trọn đời không ?

Bằng ghì cô vào lòng :

- Anh hứa

Cô thì thào :

- Mình đính hôn đi anh . Có lẽ vậy ba mẹ mới yên lòng .

Anh nhói đau , gật đầu :

- Phải . Anh sẽ về thưa chuyện với ba mẹ anh .

Cô cười hạnh phúc :

- Đính hôn rồi , em giữ bao nhiêu phần trăm phần hồn của anh hả ?

Nắm chặt bàn tay cô , anh đáp lại :

- Tại sao lại hỏi như vậy ?

- Trái tim lãng tử của anh không biết có chịu dừng chân hay chưa . Em sợ...

Bịt miệng cô lại , anh ngọt ngào :

- Anh sẽ yêu một mình em .

Cô đẩy anh ra :

- Thế còn cô bé đó ?

Phạm Bằng như nhai phải sạn , anh nhăn mặt :

- Đừng nhắc cô bé ở đây ! Bộ phải nhắc , em mới cảm thấy vui à ?

Cô phụng phịu :

- Ngày nào cô bé còn cạnh anh , ngày nào anh Minh Xuân chưa về , em vẫn phải lo . Người đời có câu : \" Lửa gần rơm không cháy cũng ngún khói .\"

Phạm Bằng ấn cô xuống , anh hôn lên môi cô :

- Vậy em gần anh có cháy không nào ?

Cô cười khúc khích :

- Anh này , em không dễ cháy đâu .

Đỡ cô ngồi xuống , anh nói :

- Em có dự định gì sau khi hai bác đi chưa ?

Cô lắc đầu :

- Em vẫn chưa biết mình sẽ làm gì nữa . Hiện tại em cảm thấy hạnh phúc bên tình yêu của anh và ấm áp trong vòng tay của ba mẹ .

Bằng thở dài :

- Yêu anh , có lẽ em sẽ thiệt thòi . Anh chẳng có gì cho em ngoài tình yêu .

Cô vuốt bàn tay anh :

- Em không cần gì cả . Em chỉ mong mỗi sáng thức dậy được nhìn thấy anh , nghe anh nói thấy anh cười . Được anh yêu là đủ rồi .

Cụng trán cô , anh âu yếm :

- Ước mơ của em thật dễ thương .

Yến Trúc ngã vào lòng anh nghe men yêu dâng đầy lồng ngực . Hạ Uyên đừng hòng chen chân vào đây . Yến Trúc biết trái tim Phạm Bằng đang xao động , cái ghen sẽ làm anh càng lúc càng xa cô . Cô đành dịu dàng , ngọt ngào để lôi cuốn anh . Bằng là chàng trai sống có trách nhiệm , anh sẽ không vì một chút lạc lòng mà phải bỏ tất cả . Hạnh phúc đang mỉm cười với cô .

Buổi trưa , Phạm Bằng cùng Yến Trúc được thưởng thức món ăn miệt vườn với canh chua , cá kho tộ . Túp lều bằng rơm như đóa hồng , họ nhìn như một cặp vợ chồng đang hưởng tuần trang mật . Chờ Yến Trúc thở đều bên chiếc võng mắc dưới tán cây . Phạm Bằng tránh ra xa , điện thoại cho Hạ Uyên .

- Bắt máy đi Hạ Uyên !

Tiếng chuông đổ dài rồi dừng hẳn làm lòng anh chùng lại . Cô bé đã đi đâu , làm gì . Đã ăn gì chưa . Anh thở dài .

Một ngày dài lê thê cũng trôi qua . Thấy Yến Trúc ngời hạnh phúc , anh cảm thấy có lỗi . Yến Trúc bịn rịn chia tay :

- Anh về nhé .

Bằng véo má cô :

- Em làm gì xúc động vậy hả ? Mình còn gặp nhau dài dài mà .

Cô cười :

- Thật lòng em chẳng muốn xa anh chút nào .

- Sau này cưới nhau rồi , tha hồ em đeo dính anh .

Cô nguýt dài :

- Ai thèm ! Để cho người ta bảo em với anh như keo dính chuột hả ?

Anh phì cười :

- Nếu sợ làm chuột thì vui lên coi nào .

Cô cười :

- Thôi , anh về đi .

Chiếc môtô lao về hướng nhà Hạ Uyên . Căn nhà vắng lặng , đìu hiu . Cô bé đi đâu rồi nhỉ ?

Nhìn tấm giấy dán trên cửa phòng cô bé , anh đọc : \" Nếu ai có đến thì làm ơn mở đèn lên giùm . Đừng để bóng đêm làm tôi sợ. \" Bằng bật cười : Cô mà cũng biết sợ sao !

Anh chả thèm mở đèn đóm gì cả , cứ y như là anh chưa đặt chân đến . Anh nằm dài trên ghế xa- lông , một ngày dài mệt mỏi khiến anh ngủ quên lúc nào không rõ .

Phạm Bằng giật mình tỉnh giấc . Đã hơn một giờ . Cô bé vẫn chưa về sao , cô đi đâu nhỉ ? Bên ngoài lờ mờ sáng , Bằng chợt toát mồ hôi bởi cái gì đó như người ta đang lơ lửng trên cành điệp ngoài sân . Dụi mắt , anh cố nhìn cho rõ . Đúng là người ta rồi , ai lại leo lên vây vào giờ này . Ma ư ! Cả người nổi gai óc khi ý nghĩ ma quái thoáng qua trong đầu .

Làm gì có ma . Anh cố trấn tĩnh . Bật dậy , anh rón rén ra sân . Nhưng người ta thật , có đầu , tay , chân đàng hoàng . Ai lại vào đây treo cổ nhỉ ? Tim Bằng đập loạn lên với ý nghĩ này . Anh với tay , bàn tay chạm vào bàn chân lạnh ngắt . Mặt anh cắt không còn chút máu . Anh la lên thất thanh :

- Trời ơ ! Kinh khủng quá .

Bàn tay run run , anh bấm mãi trên bàn phím vẫn không nhấn nổi ba số 113 . Nỗi sợ hãi làm anh quên cả mở điện , bỗng bàn tay lạnh ngắt ôm siết cổ anh , anh vứt luôn điện thoại , co chân chạy .

- Đứng lại !

Tiếng quát làm anh mất hết hồn vía té lăn xuống nền nhà , nằm im bất động . Có tiếng càu nhàu :

- Con trai gì sợ ma như cheo . Nhát vậy làm sao gọi là bóng tùng quân chứ .

Hạ Uyên mở đèn , dùng chân đá đá vào chân anh . Anh vẫn nằm im lìm , mặt lộ rõ vẻ hốt hoảng :

- Tỉnh lại anh Bằng !

Cô lay lay anh . Một lúc sau vẫn không thấy nhúc nhích , đến lượt cô sợ hãi :

- Em đùa thôi mà , dậy đi anh .

Cô cố lay anh dậy , bắt chước người ta nhồi nhồi lên ngực giúp anh thở . Nhưng vô hiệu , cô mếu máo :

- Dậy đi anh Bằng . Em xin lỗi...

Cô cố hít một hơi thật sâu rồi cúi xuống , áp môi mình lên môi anh . Môi gần môi , hơi thở cách nhau trong gang tấc . Lòng cô rạo rực một cảm giác kỳ lạ . Thay vì cấp cứu cho anh , cô lại hôn anh thật dài . Cô cảm nhận vòng tay ai đó ôm choàng lấy cô , ấm áp .

- Ái !...

Kêu lên thất thanh , cô đứng dậy , chạy một hơi ra sân . Đưa tay chặn lấy ngực , cô thở hổn hển . Cô cố dằn nén cảm xúc lạ lẫm đang len nhẹ vào hồn cô và trở thành con sóng tình cảm trào dâng mãnh liệt . Đứng khuất bên hàng cau kiểng , cô thấy bước chân anh vội vã , rồi tiếng động cơ vang lên . Dáng anh rạp người trên chiếc môtô to kềnh . Cô thở ra nhè nhẹ .

Cô phải làm gì đây ? Cô sợ mình không kiềm chế được sẽ có lúc cô sẽ thốt thành lời . Ôi ! Sao mà khổ thế này ! Phải về quê thôi !

~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Sáng sớm hôm sau , Hạ Uyên hấp tấp xếp mớ quần áo bỏ vào túi xách . Cô phải về quê thôi , chỉ có nơi đó thì trái tim cô mới được yên bình .

Reng....reng.....reng....

Tim cô giật thót . Ai gọi điện sớm vậy cà ? Cô nín thở chờ nghe từng hồi chuông đổ dồn dập . Ngưng một lúc , chuông lại reng , cô đưa tay chặn ngực một tay nhấc máy :

- Alô !

- Nhóc, ngủ mê dữ vậy hả?

Cô reo lên:

- Anh hai!

- Sao hả, ở nhà thế nào rồi? Có tìm gặp chị dâu chưa?

Hạ Uyện giật mình, ấp úng:

- Vẫn chưa.

- Sao, mấy ngày nay em làm gì mà không tìm gặp Tuyết Đông?

Cô ấp úng

- Em...ừ, tại cái máy lạnh chết tiệt của anh mà em cảm sốt mất rồi. Em đang bệnh.

Giọng Xuân Minh lo lắng:

- Em bệnh thế nào hả? Phạm Bằng trông em thế nào vậy? Chắc là lo đi với Yến Trúc rồi.

Hạ Uyên buồn buồn:

- Họ là của nhau mà.

- Vậy để anh gọi điện cho Tuyết Đông đến làm bạn với em nhé.

Muốn né tránh Phạm B8àng chỉ còn cách này, cô gật đầu:

- Tuỳ anh đi

- Nhưng nhớ.....

- Đừng chọc ghẹo cho chị ấy khóc chứ gì?

- Ngoan đi, anh về sẽ có quà cho em! Tạm biệt nhé!

- Vâng!

Nhìn túi đồ, cô lắc đầu. xếp tất cả vào tủ, leo lên giường, cô gác tay lên trán lan man suy nghĩ.

Một lát sau nghe bước chân vội vã bên ngoài, ngỡ Tuyết Đông đến, cô nhắm mắt nằm im, phải làm nũng với chị dâu thôi.

Bàn tay sờ lên trán cô không mềm mại chút nào. Nhưng còn hơi hướm đó không phải là của phụ nữ. Ai vậy cà?

- Phơi sương cả đêm không bệnh mớ lạ à.

Tiếng cằn nhằn làm tim cô đập loạn lên. Trời ơi! Sao lại là anh ấy? Bây giờ làm sao đây?

- Em dậy nổi không Hạ Uyên?

Cô lỡ đóng kịch nên đóng cho đạt vai, cô rên hừ hừ:

- Em mệt quá.

Anh nhìn cô gắt gỏng:

- Anh cấm em đùa như thế nghe chưa! Rất nguy hiểm!

Cô khẽ liếc anh, thầm công nhận nguy hiểm thật. Nhưng nguy hiểm mà cô cảm nhận khác với điều Phạm Bằng nói:

- Em bệnh sao không gọi điện báo cho anh biết?

Cô buồn xo:

- Em sợ anh lo.

Anh khoát tay:

- Em nói vậy mà nghe được hay sao.

Hạ Uyên cảm động vì nét lo lắng hiện rõ trong mắt anh. Không biết anh đang nghĩ gì nhỉ. Lo lắng vì yêu hay.....cô không dám nghĩ tiếp.

- Em có biết Xuân Minh gọi điện mắng cho anh một trận không?

Thì ra anh đến đây là vì anh Hai. Hạ Uyên giận vô cớ, cô lồm cồm ngồi dậy:

- Bây giờ anh về được rồi.

Phạm Bằng không hiểu:

- Em không sao chứ?

Cô nói mát:

- Chưa chết!

Bằng cũng lạnh lùng:

- Nếu vậy thì anh đi làm đây.

B8àng đi thẳng không một lần nhìn lại. Hạ Uyên ấm ức nhè lưỡi nhái theo. COn người gì lúc nắmg lúc mưa, thấy ghét quá đi.

Ngồi vặt lá cây, cô bỗng nhớ nhỏ Như. Đến nhà dì của nhỏ Như chơi. Nói là làm, cô leo lên xe phóng đi vun vút, quên luôn lời hứa với Xuân Minh.

Căn nhà xinh xắn được bao bọc bởi một vườn đây hoa hồng. Hạ Uyên kêu lên thích thú:

- Ôi! Đẹp quá!

Khom lưng, đưa mũi ngửi mùi hương hoa hồng, cô nhóm mắ, đong đưa hai bím tóc, ra vẻ say sưa lắm.

- à há!

Tiếng đằng hắng làm Hạ Uyên giật mình ngó quanh:

- Ai vậy ta?

Nhìn sâu vào nhà, cô réo inh ỏi:

- Quỳnh Như ơi! Quỳnh......

Có dáng người áng trước mặt cô, làm cô ngưng bặt.

- Anh là ai vậy hả?

Chàng trai mỉm cười:

- Tôi hỏi cô mới phải, nhà tôi không có bán hoa.

Hạ Uyên đỏ mặt:

- Chắc tôi đi nhầm nhà.

Chàng trai đưa tay gãi mũi:

- Lầm hay không tôi không biết. Nhưng em họ tôi có cái tên y như cái tên cô vừa gọi .

Hạ Uyên kêu lên:

- Nói vậy anh là....

Chàng trai nheo mắt tinh nghịch:

- Thoại. Nhớ chưa nhóc?

Hạ Uyên vỗ tay cái bốp, cô cười tít mắt:

- Nhớ rồi! Anh Thoại, anh của nhỏ Như đây mà. Vậy mà em nhìn không ra.

Thoại cũng cười:

- Em cũng thế. Lớn lên xinh đáo để.

Hạ Uyên nũng nịu:

- Anh chọc quê em.

Bẻ một cành hoa cho Hạ Uyên, Thoại đáp:

- Anh nói thật lòng. Em lên đây lâu chưa? Đang ở đâu?

Hạ Uyên theo chân anh vào nhà. Cô bé tự nhiên đến ngồi trên chiếc xích đu, co chân đạp một cái, chiếc đu quay vùn vụt, tiếng cười trong trẻo vang lên.

Thoại nhìn mãi hình ảnh ngây thơ , hồn nhiên đó.Mắt anh lấp lánh niềm vui. Cô liến thoắng nói:

- Em lên được ít hôm rồi. Em đang trông nhà cho anh Hai đi công tác. Còn nhỏ Như đâu rồi anh?

Thoại bưng li nước mà người giúp việc vừa mang ra đưa cho cô, anh nói:

- Cô bé theo mẹ anh đi siêu thị rồi, có lẽ sắp về. Em ở lại ăn cơm với nhà anh nhé?

Hạ Uyên dễ dãi:

- Được thôi, nếu anh Thoại vào tiếp.

- Tính lí lắ vẫn không chừa.

Hạ Uyên cười khúc khích:

- Người ta nói: Giang sơn dễ đổi, bản tình khó dời. Nếu em không như vậy thì đâu phải Hạ Uyên.

Thoại cười:

- Em vẫn tính nghịch như ngày nào. Chứng tỏ em chưa có người trị.

Cô nhún người:

- Ý anh muốn nòi gì đây?

Thaọi nhìn thật lâu vào đôi mắt trong vắt của cô như kiểm chứng lời mình nói:

- Đến một lúc nào em đó em sẽ dịu dàng, nết na mà bản thân cũng chẳng biết tại sao.

Hạ Uyên cười phá lên:

- Có ngày đó sao? Moặt trời mọc ở hướng Tây mất.

Thoại ắc đầu:

- Em có muốn tham quan nhà anh không?

Hạ uyên khẽ gật:

- Chắc là đẹp lắm

- Còn tuỳ vào con mắt của người chiêm ngưỡng.

Hạ Uyên đáp liền:

- Rất tiếc là em không có con mắt thẩm mĩ, chắc là anh sẽ thất vọng.

- Không sao!

Thoại đi trước dẫn đường. Hạ Uyên khép nép theo sau. Cô lén quan sát Thoại. Anh là một thanh niên cao to, vạm vỡ, đẹp trai, lịch sự. Đi cạnh anh có cảm giác được che chớ.

- Hạ Uyên! Em đang nghĩ gì vậy hả?

Bị hỏi bất chợt, cô đáp bừa:

- Em tự hỏi với người phọng dộ, lịch lãm như anh chắc là có lắm cô xin làm bạn.

Thoại phì cười:

- Bây giờ anh mới tin em thật sự không có mắt thẩm mĩ. Anh mà lịch làm, phong độ ư?

Hạ Uyên lại đáp bừa:

- Vẫn hơn anh ta.

Thoại quay lại ngạc nhiên:

- Anh ta là ải

Hạ Uyên cười lảng:

- Đâu có, em chỉ nói bừa vậy mạ

Thoại đi tiếp:

- Thật ra, có bạn trai đâu có gì xấu hổ mà em ngai.

- Vậy bạn gái anh là người thế nảo

- Mới gặp anh mà em hỏi những chuyện này không sợ anh hiểu lầm hay sao

Đôi mi khẽ chớp liên tục:

- Tìm hiểu đời tư người ta chỉ có một lí do, đó là thích người tạ

Mặt Hạ Uyên đỏ bừng:

- Ành này, bạo mồm bạo miệng ghê . Ai thèm để ý anh chự

- Còn anh tả

Cô phụng phịu:

- Đừng nói đến anh ấy . Anh ấy không thuộc về em .

- Hạ Uyên đơn phương hả?

- Không hẳn là vậy .

- Em nói gì lung tung quá!.

Hạ uyên sách nhảy bổ vào phòng sách, miệng cô xuýt xoa\"

- Chao ôi! Tuyệt vời quá!

Thoại vui vẻ:

- Nếu cảm thấy không vui, em cứ đến đây. mọi phiền muộn sẽ được trút bỏ.

- Thiệt hả?

- Em thừ đi. Bao giờ nhỏ Như về, anh sẽ gọi em .

Hạ Uyên say mê, hết ngắm lại lấy ra xem . Toàn sách quý giá, cô cắm đầu vào đọc quên hết mọi thứ trên đời .

- Em đói chưa ?

Thoại ló đầu vào hỏi. Cô hạ quyển sách xuống, ngạc nhiên:

- Trưa rồi à ?

Thoại cười:

- Vào đây, thời gian không có ý nghĩa gì cả.

Cô gật đầu:

- Phải đó! Nhỏ Như về chưa anh?

Thoại cười, khẽ gât đầu:

- Nó chờ cơm em dưới nhà .

Hạ Uyên kêu lên:

- Eo ơi! Thế nào nó cũng mắng em cho coi.

Thoại nhìn cô nồng nàn:

- Có anh, nó không ăn hiếp em đâu .

Hạ Uyên phớt lờ ánh mắt của anh, cô vô tư:

- Xời ơi! Con nhỏ đó mà tha ai.

Quỳnh Như chống nạnh hai tay, chắn ngay cửa xuống phòng ăn hất cằm:

- Bồ nói xấu ai đó?

Hạ Uyên cười thật to:

- Anh thấy chưa? Nó được mệnh danh là Như chằn đó.

Xông đến bóp vào miệng bạn. Như la lên:

- Ta cấm mi phát biểu linh tinh.

Liếc mắt sang bàn ăn, Hạ Uyên chợt lớn tiếng:

- A! Xấu mà hổng cho người ta nói là sao vậy ta.

Như ôm lấy Uyên, dịu giọng:

- Ta xin mi, hạ volume lại đi!

Thoại chen vào:

- Hôm nay nhỏ Như có khách, Hạ Uyên tha cho nhỏ ấy đi.

Hạ Uyên cố nói lớn\"

- Khách gì mà hổng cho em kể chuyện xấu của nhỏ chứ?

Mặt Như đỏ lựng, cô xuống nước nă nỉ nhỏ bạn ương bướng:

- Anh ấy là bạn tớ, bồ làm ơn giữ thể diện cho mình đi.

Hạ Uyên cố cãi:

- Vậy bồ có giữ cho mình đâu? Bồ dám chủi người ta.

Như không còn e dè, cô hất mặt lên:

- Mình có nói sai đâu. Bồ yêu anh ta thật rồi.

- Như nói bậy.

- Hơ... bậy mà có người bênh ra mặt. Để người ta giáng một cái như trời đánh mà còn bênh chằm chặp. Mình nên hiểu sao đây.

Thoại trố mắt:

- Ai đánh Hạ Uyên hả Như?

Quê không thể tả, Hạ Uyên bắt đầu nháy mắt cho Như. Bị bắt nạt có dịp trả thù, Như bắt đầu:

- Một anh chàng đẹp trai.

Thoại hỏi tới:

- Tại sao lại đánh Uyên?

- Tại vì......

hạ Uyên bụm miệng Như lại:

- Coi như một đều! Bồ không sợ bạn trai bảo cậu \"Bà tám\" hả?

Liếc vào trong, thấy ánh mắt chàng trai nôn nóng, Quỳnh Như đành nhượng bộ:

- Huề nhé!

- Ừ!

Buổi cơm trưa giữa những người xa lạ bỗng chốc trở nên vui vẻ . Lâu lâu tiếng cười lại rộ lên bởi cái miệng tép lặn tép lội của Hạ Uyện

Hích cùi chỏ vô hông Như, Hạ Uyên háy mắt:

- Nhặt ở đâu vậy

Như lườm bạn:

- Người ta mà làm như đồ vật ? Nhặt ở đâu! Bạn anh Thoại đó .

Hạ Uyên cười híc híc:

- Vậy hòi anh Thoại còn ông bạn nào đẹp trai, có duyên như ông ấy làm mai cho ta với .

Như chành môi:

- Còn, anh Thoại đó! Chịu hông ?

Véo cô hông Như, Uyên la lên:

- Vô duyên! Làm bà chị họ của mi hả ? Nghe già thí mồ .

Như nói mát:

- TRong tim mi chẳng phải đầy ắp cái tên Phạm Bằng gì đó sao .

Uyên cãi lại:

- Không có !

- Còn chối hả .

- Người ta đã có bạn, đừng bảo ta làm điều dại dột .

Như săm soi vào mắt bạn. Hạ Uyên đẩy Như ra:

- Làm gì nhìn ta ghê thế ?

- Thì ra người ta đã có chủ. Mi đơn phương.

Uyên chối bay:

- Đơn phương gì chứ.

- Vậy sao hổng thử yêu anh họ của ta xem.

Hạ Uyên đỏ mặt :

- Vô duyên. Tự dưng muốn yêu là yêu à.

- Có sao đâu. Anh Thoại ơi…

Hạ Uyên đập lên vai Như:

- Này, đừng làm như ta ế tới nơi vậy nha.

- Chứ mi nghĩ thế nào?

- Con quỷ ! Dám bảo ta là hàng tồn kho.

Như cười xoa:

- Anh Thoại của tớ cũng lịch sự đó chứ?

Hạ Uyên gãi tóc:

- Chỉ sợ anh họ của mi sẽ chạy dài thôi.

Bóp miệng Hạ Như lại, Uyên gắt lên:

- Mi ngoài cái miệng này thì cái gì cũng được. Anh Thoại sẽ chiều được mi mà.

Hạ Uyên giãy nảy:

- Mi đang làm bà mai hay làm cảnh sát điều tra vậy ? Có em họ như mi thấy phát ớn. Không hiểu sao anh Hùng lại yêu mi.

Như đỏ mặt:

- Vô duyên ! Tại sao lại có anh Hùng ở đây chứ

Xì vào trán bạn, Hạ Uyên lải nhải:

- Ừ, thì mi đó. Có người yêu rồi mà có dịu dàng lại chút nào đâu. Bản chất “chằn” vẫn còn đó, chỉ chờ có dịp là lộ ra thôi.

Như nói mát:

- Thôi, tuỳ mi làm gì anh Thoại thì làm, ta không cản nữa đâu!

Hạ Uyên cười cười, mắt nheo lại:

- Không đau lòng chứ?

Đằng kia, Thoại đang sánh vai Hùng bước ra, Hạ Uyên hạ giọng:

- Ta đổi ý rồi.

Như trợn mắt:

- Đổi gì hả?

- Ta thích anh Hùng.

Như đập lên vai Hạ Uyên. Cô bé cười hăng hắc, né người tránh bên. Như đủôi theo, kêu to:

- Con khỉ! Dám ghẹo ta!

Hạ Uyên đến nấp sau lưng Hùng. Như nhìn nhỏ bạn, hậm hực. Thoại nhìn hai cô bé, ngạc nhiên :

- Tụi em chơi trò gì vậy hả?

Hạ Uyên lẹ miệng:

- Trò chơi hoán đồi.

Như la lên:

- Anh đừng nghe nó nói!

Thoại tò mò:

- Chơi như thế nào?

Hạ Uyên liến thoắng:

- Đổi cho nhau đó mà.

Quỳnh Như nhăn nhó:

- Không được!

Đến Hùng ngạc nhiên:

- Sao vậy Như?

Như đỏ mặt, ấp úng:

- Vì…vì….

Hạ Uyên bướng bỉnh đáp thay bạn:

- Thì trước giờ anh thích nhỏ Như. Bây giờ em thay nhỏ ấy. Được không?

Hai chàng trai trố mắt nhìn nhau. Quỳnh Như thì đứng im như pho tượng.

Một lúc sau, hai chàng trai cười phá lên. Thoại nắm tay Như đặt lên bàn tay của Hùng:

- Như là của Hùng, không có gì lay chuểyn. Còn Hạ Uyên có muốn nghịch thì tìm anh.

Đến phiên Như cười như nắc nẻ. Còn Hạ Uyên thì quê không thể tưởng. Cô phụng phịu:

- Mọi người ăn hiếp em.

Thoại đền gần cô, nghiêng đầu cố nhìn sâu vào khuôn mặt đang dỗi hờn của cô:

- Giận thật hả bé?

Uyên ngước lên, mím môi:

- Em biết trước là sẽ thề này mà.

Thoại cười:

- Vậy còn giận không?

Hạ Uyên ngó lơ lên tán cây:

- Ai thèm giận người dưng.

- “ Người dưng khác họ, đem lòng nhớ thương” hả?

Cô lườm anh.

- Em có nghe câu : “Đi với Phật mặc ào cà sa. Đi với ma mặc áo giấy” chưa?

Hạ Uyên nhổm lên:

- Anh nói em là ma hả?

Kí nhẹ lên trán cô, anh đáp:

- Mới rời ghế nhà trường không bao lâu. Không ma thì là gì?

Cô nũng nịu:

- Nhưng em là con ma dễ thương chứ bộ.

Thoại thấy lòng mình xôn xao bởi cử chỉ đáng yêu của Hạ Uyên. Tại sao đến bây giờ mình mới phát hệin ra nét yêu kiều của cô bé nhỉ.

- Ừ, dễ thương lắm.

Cô nguýt dài:

- Nhưng thương không có dễ đâu.

Hạ Uyên vội cáo từ, lên xe phóng về nhà. Ánh mắt Thoại vẫn còn đeo bám sau lưng cô. Tim cô đập thình thịch không hiểu do cảm xúc hay do lo sợ.

Buổi tối, ở nhà Yến Trúc.

Căn phòng khách sang trọng với quầy rượu bày đầy những chai rượu quý. Phạm Bằng nhấp nhổm trên bộ trường kỉ được chạm trổ cầu kì. Chốc chốc anh lại nhìn đồng hồ.

- Để cháu phải chờ lâu, bác thật là không phải.

Phạm Bằng vội đứng lên chào:

- Dạ con chào bác.

Ông Hoàng chỉ vào ghế:

- Cháu ngồi đi.

- Dạ!

Ngả người ra sau ghế, ông Hoàng nheo mắt quan sát Phạm Bằng:

- Bằng à! Cháu hiểu rõ hoàn cảnh của nhà bác chứ?

Bằng gật đầu, ôn tồn:

- Dạ, con biết.

Ông Hoàng thở dài:

- Yến Trúc là đứa con gái cứng đầu. Hai bác rất lo lắng cho nó. Không phải bác không tin vào cháu, nhưng con bé vốn được nuông chiều, quen sống trong sung sướng. Nay giao lại cho cháu, hai bác không khỏi lo lắng.

Phạm Bằng nghe nặng bờ vai với lời gửi gắm sâu xa của ông. Anh nghiêm giọng:

- Con biết, Yến Trúc vì con không chịu theo hai bác đi nước ngoài làm hai bác không vui. Nhưng con cũng hứa là sẽ chăm sóc cô ấy chu đáo, không phụ lòng hai bác tin tưởng giao cô ấy cho con.

Ông nhíu mày:

- Thế nó có nòi gì về chuyện hai bác yêu cầu không?

Phạm Bằng lắc đầu:

- Dạ không!

Ông gật gù:

- Vậy sẵn đây bác nói luôn. Con gái bác hầu như không thiếu thứ gì. Lễ cưới hỏi tuỳ ba mẹ con quyết định. Nhưng sau khi cưới rồi, con phải về đây quán xuyến chuyện làm ăn của gia đình bác. Con gái của bác là đứa tiêu xài phung phí, bác muốn nhận lấy phần trách nhiệm đó.

Bằng tự ái:

- Nếu đã nhận cô ấy là vợ, con chấp nhận tất cả những gì cô ấy gây ra. Còn bảo con phải sống dựa vào đồng tiền bên vợ, con e mình không làm được.

Ông Hoàng cười ha hả:

- Chạm vào tự ái đàn ông rồi sao? Không phải bác không tin vào tài kiếm ra tiền của con, nhưng bác lo con sẽ chán ngấy cô vợ thích tiền mà không làm ra tiền như con gái bác.

Giọng Bằng kiên quyết:

- Nếu về với con mà cô ấy sống không theo hoàn cành, con cũng không ngần ngại mà li dị cô ấy.

Mặt ông Hoàng biến sắc:

- Con tuyệt tình như vậy à?

- Con chỉ muốn xác định một điều, con cưới vợ chứ không phải cưới một cái máy tiêu tiền.

- Tính con kiên quyết e không thích hợp với con gái bác. Chuyện này có lẽ nên bàn bạc lại.

Yến Truc chạy ra, cô nụng nịu ôm cánh tay ông Hoàng:

- Ba! Sao ba lại nói vậy? Ba đã hứa gì với con, ba quên rồi sao?

Ông Hoàng lắc đầu:

- Ba không thể giao con cho cậu ấy. Con sẽ sống khổ với người chồng nguyên tắc như cậu ấy.

Yến Trúc nằn nì:

- Không có đâu ba! Chỉ tại ba quá lo lắng đó thôi.

Ông đứng lên:

- Không đựơc! Bao giờ cậu ấy chịu về bên đây quản lý chuyện làm ăn của gia đình mình thì ba mới yên tâm. Con nên khuyên cậu ấy.

Ông quày quả vào trong không buồn ném cho Bằng ánh mắt từ biệt. Yến Trúc xoay qua anh trách hờn:

- Anh không còn yêu em nữa hà, Phạm Bằng?

Bằng im lặng. Cô sụt sịt:

- Anh có thể hứa với ba em. Sau khi ba mẹ đi rồi tuỳ anh thay đổi theo ý mình. Tại sao anh cứ khăng khăng làm cho ba em nổi giận chứ.

Bằng nghiêm giọng:

- Em xem anh là loại người nào? Anh không thể nói dối, anh không thể bất chấp thủ đoạn khi cuộc hôn nhân này không phải mục đích của anh.

Yến Trúc nghẹn ngào:

- Có nghĩa là anh không cần em?

- Anh không nói như vậy. Nhưng đem cuộc hôn nhân này ràng buộc thì anh không chấp nhận.

- Nó có lợi cho anh mà.

Bằng gạt ngang:

- Anh không cần cái lợi lộc đó.

Yến Trúc quẹt nước mắt, cô giận lẫy:

- Có khối kẻ nằm mơ cũng không đến lượt. Anh lại vứt đi, có đáng tiếc hay không?

Phạm Bằng nóng mặt:

- Nếu vậy hãy để những kẻ thích làm thợ đào mỏ làm rể ba em. Anh xi cáo từ!

Bằng kiên quyết ra về, Yến Trúc gọi với theo:

- Bằng! Anh Bằng…

Phạm Bằng phóng xe ra đường. Cố lắm anh mới giữ được bình tĩnh khi bị ba mẹ cô xem thường. Cả cô cũng làm anh thất vọng. Không hiểu cô yêu anh vì lẽ gì.

Gọi cho mình chai rựơu nếp mới, Bằng nhấp từng ngụm đắng cay vào miệng như cuôc tình của anh hiện giờ. Trước đây lúc còn yêu nhau anh thấy chất lỏng trong suốt này có vị ấm nồng. Sao hôm nay nó lại cay đắng đến đau lòng thế nay?

Chai rựou vơi dần, nỗi đau càng thấm thía. Anh thấy mình thất bại trong tình trường. Bao nhiêu nỗ lức của anh đều bị tước bỏ. Họ chỉ xem anh là kẻ hám của.

Lảo đảo lên xe, anh lượn lờ trên phố. Tay lái không định hướng đưa anh đến nhà Xuân Minh. Chiếc xe đâm sầm vào cánh cổng nhà Xuân Minh. Bằng ngã người nằm dài ra đất.

Có chân ai chạy bình bịch, tiếng mở cổng rột rẹt. Tiếng kệu lên thất thanh:

- Trời ơi! Anh Bằng!

Hạ Uyên không thể một mình lôi anh vào nhà, cô nhờ người hàng xóm. Vất vả lắm cô và người hàng xóm mới đem được Bằng vào nhà. Cái xe to kềnh càng cũng làm hai người vã mồ hôi. Hạ Uyên đóng cửa lại sau khi cảm ơn người hàng xóm rối rít.

Mùi rượu nồng nặc từ người Bằng xông lên làm Hạ Uyên nhăn mặt:

- Làm gì mà say mèm vậy cà?

Nhìn tay áo Bằng đỏ vì chảy máu, Hạ Uyên hốt hoảng. Cô vội lấy khăn, lấy nước lấy cả áo của Xuân Minh để thay cho Bằng.

Nhìn cơ thể vạm vỡ cởi trần của Bằng, Hạ Uyên rung động con tim. Cô bé thầm ước phải chi mình được áp má vào lồng ngực rắn chắc đó. Đôi mắt cô bé mơ màng nghĩ ngợi nên chiếc khăn chà sát vào vết trầy hơi nặng tay làm Bằng kêu lên:

- Ui cha!

Giật mình, Hạ Uyên đâm quạu:

- Biết đau hả?

Bằng lè nhè:

- Đau lắm em ơi.

Uyên trố mắt. Làm cái gì ngọt dữ vật ta. Cô chậm mạnh một cái nữa làm Bằng rút tay lại:

- Em cái gì chứ?

Bằng lại cằn nhằn:

- Em nói vậy nghe được hả?

Hạ Uyên liếc anh:

- Được mới nói.

Cài nút áo lại cho anh, cô lầm bầm:

- Người như vầy ai thèm yêu cơ chứ.

Bằng thở đều đều, Hạ Uyên yên tâm, cô bé bắt chước mẹ nấu một chén đậu xanh dã rượu. Cô cố cho Bằng uống hết rồi quay về phòng yên tâm nhắm mắt.

Chốc chốc, cô lại chạy ra xem anh thế nào. Khói từ thẻ nhang muỗi bay nghi ngút, cô có chút lo lằng cho anh.

….

Hạ Uyên bật dậy, đưa tay dụi mắt. Trời đã sáng từ lâu. Cô vội làm vệ sinh rồi chạy ra ghế sa lông. Bằng đã không còn ở đó, cái áo Xuân Minh được vắt trên thành ghế.

- Người gì vô duyên, đến một tiếng cảm ơn cũng không có.

Đem cái áo anh Hai bỏ vào máy giặt, Hạ Uyên chải lại mái tóc thắt thành hai bím thả trước ngực.

Có dàng người lấp ló ngoài cửa., Hạ Uyên lầm bầm:

- Làm như người lạ vậy. Bộ chờ người ta ra rước hả. Dừng có hòng!

Nhưng Hạ Uyên chờ mãi vẫn không thấy Bằng vào. Cô chạy ra, vừa mở cổng vừa nói:

- Sao không tự vào?

- Chưa được phép của nhỏ, anh làm sao dám vao.

Hạ Uyên tròn mắt:

- Anh Thoại!

Thoại cười thật tươi:

- Tưởng ai hả nhỏ?

Cô liến thoắng:

- Sao anh biết nhà em?

Thoại dẫn xe vào sân, anh nói:

- Em quên là anh có quân sư hả?

- Thì ra là con nhỏ nhiều chuệyn đó.

Thoại nhìn quanh:

- Nhà em cũng đẹp thật đấy?

- Dĩ nhiên rồi.

- Sao lại dĩ nhiên?

Cô xoay tròn lọn tóc trong tay:

- Đố anh dám chê thứ gì ở nhà em.

Thoại véo muĩ cô:

- Em đáo để lắm. Nhưng anh không phải kẻ thích nịnh đầm.

Hạ Uyên cười khúc khích:

- Vậy mà anh cũng đoán ra.

- Ừ, thì em chưa đến nỗi khiến anh phải mù quáng đâu.

- Vậy à?

- Đúng Vậy.

Hạ Uyên nhăn nhó:

- Hình như em đang đói.

Thoại ân cần:

- Anh đưa em đi ăn, em thích ăn gì?

Uyên cười ha hả:

- Đấy, không mù quáng nhưng liêu xiêu mất rồi.

Biết mình bị lừa. Thoại cũng bật cười:

- Anh chỉ quan tâm em ở mức thông thừơng thôi. Đừng tự tin như vậy.

Cô phụng phịu:

- Vậy mà nhỏ Như bảo anh sẽ chiều chuộng em. Chưa chi anh đã bắt nạt em rồi.

- Nó chưa nói hết đó thôi. Rằng anh trừng phạt ghê lắm đó.

Cô chong mắt:

- Trừng phạt hả? Thôi, em không yêu anh đâu.

Nói xong câu này tự dưng cô đỏ bừng hai má. Quê không thể tả, cô muốn vạch đất chui xuống cho rồi.

Thoại tủm tỉm:

- Bộ em định…

- Hổng có

- Nhưng anh mới nghe…

- Đừng nhắc nữa. Anh làm em rối tinh lên rồi đây này.

Nhìn cử chỉ bối rối của cô, anh cũng cười theo:

- Có gì ghê gớm lắm đâu. Sao em có vẻ lo sợ vậy?

Hạ Uyên lấm lét:

- Em còn nhỏ, chưa đủ tuổi chính chắn để nói những chuyện đó.

- Vậy à?

- Đúng như vậy.

Thoại đành chuyển sang chuyện khác:

- Bây giờ em có đi ăn sáng với anh không?

Bực mình Phạm Bằng bỏ đi không nói lời nào. Cô gật đầu:

- Em đi với anh.

Thoại chờ cô khoá cửa,a nh chở cô trên chiếc Nouvo của mình. Hạ Uyên cố ý ngồi xê ra một tí. Thoại cười một mình.

Vào quán, Thoại để mặc Hạ Uyên muốn ăn gì, uống gì và ngồi thế nào. Anh chỉ lắc đầu mỉm cười.

- Đi với anh thoải mái thât đó. Không bị bắt bẻ.

Thoại đưa cô đi đến siêu thị sách. Cô lượn lờ giữa các kệ chất đầy sách.

- Anh Thoại nè, tại sao anh không la em hả?

- La chuyện gì?

- Thì cách ngồi quê mùa của em đó

- Em tự biết như vậy là quê muà thì được rồi.

- Anh Hai em mà nhìn thấy thì đã quát lâu rồi.

- Vì anh đâu phải anh Hai em.

Vậy đi theo anh em hư hỏng mất thôi

Thoại liếc cô :

- Trách anh hả

Cô chành miệng ra cười :

- Em hư mất thôi

Tiếng cười của cô trải dài theo các kệ sách nằm im ỉm . Tiếng cười của cô cũng làm khởi động các dây thần kinh của Thoại. Anh thấy toàn thân mình run lên một cảm giác hạnh phúc .Hạ uyên mang đến cho anh một niềm vui rất lạ khiến môi anh cứ mỉm cười.

Buổi tối Hạ Uyên mặc chiếc đầm ngắn màu xanh thiên thanh.Hai bím tóc có thắt hai cái nơ cùng màu .Cô đang náo nức chờ Thoaih đến.

Nghe tiễng xe cô tất tả chạy ra với nụ cười thật duyên dáng trên môi .Nhìn mặt người mới đến cô tối sầm mặt lại:

- Em đang chờ ai hả ?

Cô đỏ quạu:

- Anh hỏi làm gỉ?

Phạm bằng ngạc nhiên:

- Sao nổi giận vô cớ với anh vậy?Anh đang mang trách nhiệm chăm sóc em , hỏi một câu như vậy có gì không đúng?

Cô lườm anh:

- Đúng, đúng ! Vậy còn anh lúc có chuyện chạy đến đây, xong chuyện rồi bỏ đi không nói một lời là sao hả?

Bằng ngồi lên yên xe, một tay vịn ghi đông , một tay tì lên yên xe , nhíu mày nhìn cô:

- Em giận anh vì chuyện này à?

Cô lắc đầu:

- Ai thèm giận người dưng .

Bằng trừng mắt:

- Em xem anh là người dưng hả?

Cô cãi lại :

- Nếu không vậy thì là gì ?

Bằng bực bội , anh đi tới đi lui trước mặt cô:

- Em thay đổi nhiều quá

Cô trợn mắt :

- Em thay đổi hay anh thay đổi?Em an toàn khi có người giám hộ say mèm như vậy hả?

Bằng so vai:

- Lúc đó anh đang buồn, em biết không?

Cô bướng bỉnh:

- Nhưng nỗi buồn đó không phải em gây ra, tại sao em là người gánh chịu ?

Bằng lớn tiếng:

- Anh không phải với em nhưng anh không cố tình làm em giận .Hạ uyên phẩy tay:

- Bỏ đi, em có hẹn. Nếu anh không có nơi nào để đi, thì phiền anh trông nhà hộ em .

Bằng thờ ơ:

- Với cô bạn đó hả?

- Không

Bằng quay lại:

- Gì hả?

Hạ uyên nói nhanh tránh cái nhìn như soi mói của anh :

- Với một người con trai.

Bằng chụp lấy cườm tay cô, cô kêu lên :

- Ui cha , anh làm em đau

Bằng rít giọng:

- Em đang đùa với anh phải không?

Săm soi cườm tay, Hạ Uyên phụng phịu

- Đùa với anh làm gì.

Giọng Bằng lạnh tanh:

- ANh ta là ai, ở đâu, làm gì ?

Hạ uyên dài giọng:

- Anh ấy là anh của nhỏ bạn em, nhà cũng ở ngay thành phố này. CÒn làm gì em không biết.

Anh gắt:

- Không biết người ta làm gì mà dám làm quen với người ta hả?

Cô chong mắt nhìn anh:

- Vậy còn anh , em cũng đâu biết nhà anh ở đâu và làm gì .

- Anh khác

- Khác thế nào ?

- Anh mà bạn Xuân Minh , anh hai em không thể kết giao với người xấu .

Cô lý sự:

- Bạn em cũng là người tốt, anh họ của nó cũng thế . Đi với anh ấy em rất thoải mái

Bằng trợn mắt :

- Đã từng đi với nhau?

Hạ Uyên gật đầu:

- ANh ấy rất galang, nói chung là không thể tả

Bằng nóng mặt :

- Anh muốn gặp anh ấy

Uyên phẩy tay:

- KHông cần đâu, em nghĩ người anh nên gặp lúc này là chị Yến Trúc

Chiếc Nouvo của Thoại vừa tiến vào là Hạ Uyên hớn hở chạy ra ;

- Em đi nhé !

Bằng cố nhìn cho rõ người con trai đang tán tỉnh Hạ Uyên . Lịch sự , bảnh bao, xem ra cô bé mê tít anh chàng khéo chiều con gái như anh ta rồi

Bằng thấy hụt hẵng như vừa đánh mất thứ gì . Lòng cứ nuối tiếc mãi

Phạm Bằng cứ bồn chồn từ lúc Hạ Uyên leo lên xe của người thanh niên đó. Anh không giải thích nổi cảm giác bất ổn này

Anh gọi điện cho Xuân Minh

- Tớ nghe đây

Bằng thở dài:

- Tớ đang buồn

Có tiếng Xuân Minh cười:

- Con nhỏ đã gây ra chuyện gì cho cậu rồi ?

- Không phải Hạ Uyên

- Yến Trúc hả?

Bằng ngả người ra sau ghế, mắt nhắm nghiền :

- MÌnh và cô ấy cãi nhau

- Trong tình yêu nếu không có tranh cãi thì sau đó tình cảm đâu có nồng nàn

- Lần này tớ đụng chạm vào ba cô ấy , ông ấy yêu cầu tớ phải từ bỏ sự nghiệp để về quản lý công việc của nhà họ

- Vâỵ cũng tốt mà. Cả nhà Yến Trúc đều đi hết , chỉ còn mình cô ấy , nếu cậu không về đó khuếch trương sự nghiệp thì chả phải lãng phí lắm sao ? hay cậu đã thay lòng đổi dạ ?

Phạm Bằng gắt:

- Cậu nói đi đâu vậy ?Ý của tớ là không muốn bám vào mớ tài sản của vợ để sau này có miệng cũng không dám lên tiếng

- Cậu đâu phải hạng đàn ông không biết phân biệt đúng sai . Ăn thua mình lèo lái

- Nhưng tớ đã tỏ rõ lập trường của mình

- Mình nghĩ vì con gái, bác ấy không chấp nhận phản ứng nhất thời của cậu đâu . Còn Hạ Uyên thế nào, nó có làm gì cho cậu khó xử không?

Bằng cười:

- Em gái của cậu thật là tinh nghịch không ai bằng . Tớ cũng phải đau đầu vì cô ấy

Xuân Minh ôn tồn;

- Này ,dù tớ có nhờ cậu chăm sóc nó nhưng cũng đừng vì nó mà bỏ thời gian quan tâm Yến Trúc. Như vậy không hay đâu

- Tớ biết rồi, bao giờ cậu về để tớ trả cục nợ đó cho cậu

- Ngán rồi hả?

- Ừ ngán rồi

- ráng đi chỉ một tuần nữa thôi, cậu nhớ bảo nó tìm gặp Tuyết Đông , cô ấy vẫn còn giận tớ

- Cô bé chắc không còn thời gian tìm gặp ai đâu

- Sao hả ?

Phạm Bằng nghe rõ giọng của mình buồn thê lương :

- Cô bé có bạn trai rồi

- Giọng Xuân Minh kinh ngạc :

- GÌ hả? Hạ Uyên làm gì có thời gian quen biết ai ?

- Anh họ của bạn cô bé

- Thôi được rồi , cậu cứ ngó chừng nó giùm tớ . Tớ cố gắng hoàn thành công việc bên đây để về sớm . Cám ơn cậu nhiều nha Bằng

- Tạm biệt

Buông điện thoại anh lật đật cầm tờ tạp chí lên . Hình như anh rất sợ để thời gian trống ,anh sợ mình phải suy nghĩ vớ vẩn .

Chín giờ Bằng nghe tiếng xe đậu ngoài cổng. Anh cố dướn người nhìn xem họ chia tay thế nào . Chỉ là cái gật đầu lịch sự , anh thở phào nhẹ nhõm

Vừa nhìn thấy Bằng , Hạ Uyên đã kêu lên :

- Ồ mặt trời mọc ở hướng tây chắc

Bằng buông tờ tạp chí :

- Bộ lạ lắm sao ?

Uyên ngồi phịch xuống ghế , rót nước uống một hơi . Bằng lườm cô:

- Bộ hắn không cho em uống nước hả ?

Cô lắc đầu nguầy nguậy :

- Đâu có ! Chỉ tại cườ nhiều nên khát khan cả cổ

Anh nói mát:

- Hình như em vui lắm thì phải ?

- VÂng rất vui . CÒn anh , hôm nay không đi khiêu vũ với chị Yến Trúc hả ?

Bằng lảng tránh:

- Anh mệt

CÔ lo lắng :

- Anh bệnh hả?

Anh gật bừa :

- Ừ

Cô nhỏm lên :

- Anh đau ở đâu?

Chỉ vào ngực trái , anh nói:

- Ở đây

Cô bĩu môi :

- Ở đó thì em bó tay , anh đi nhờ chị Trúc đi

Bằng cười:

- Xuân Minh vừa gọi điện về

Hạ uyên kêu lên:

- Vậy hả , bao giờ thì anh đấy về ?

Bằng cố ý nói chậm rãi :

- Xuân Minh dặn anh phải coi chừng em , đừng để em bị người lạ dụ dỗ . Còn bao giờ về thì anh không nghe nói .

Cô phụng phịu :

- Anh hai này , làm như người ta là con nít không bằng

- Vậy em lớn bằng ai nào ?

Cô gân cổ:

- Nhưng ai dám dụ dỗ em chứ ?

Bằng hất cằm :

- Thì anh chàng lúc nãy đó

Cô la lên :

- Thì ra anh mách chuyện với anh hai

Anh chối phăng :

- Đâu có

- Em không tin

- Ừ thì tại Minh hỏi em đâu, còn anh thì không thể nói dối , vậy thôi

Cô bĩu môi:

- Hay quá há!

Bằng nghiêng đầu :

- Anh sai à ?

Cô ngúng nguẩy:

- Đúng nhưng em ghét anh

Cô bỏ đi một nước vào phòng , anh nhìn theo ngẩn ngơ . Con gái sao kì lạ nhỉ . Vui đó giận đó . Không hiểu sao mình lại ngồi đây suốt buổi tối chỉ để nghe giọng dỗi hờn của cô bé ấy.

Buổi trưa Hạ Uyên đang thơ thẩn ngoài vườn thì có tiếng gọi văng vẳng ngoài cửa:

- Uyên , Uyên ơi

Tiếng con gái , nhưng không phải của nhỏ Quỳnh Như . Ai vậy cà , hay của chị Tuyết Đông ?

Hạ Uyên chạy ra , cô tròn mắt ngạc nhiên:

- Ủa , chị Yến Trúc

Yến Trúc duyên dáng trong bộ complê màu cà rốt thật dễ thương

- Ngạc nhiên lắm hả ?

Hạ Uyên gật đầu :

- Quá ngạc nhiên

TRúc nhắc khéo:

- Ngạc nhiên đến quên cả mời khách vào nhà hả ?

HẠ Uyên tuy không có cảm tình với Yến TRúc nhưng cô cũng không ghét cô ấy nên cô bé cười xoà:

- Em quên , mời chị vào nhà

Lấy nước cho Yến Trúc , Hạ Uyên hỏi :

- CHị tìm anh Bằng hả ?

Yến Trúc hơi ấp úng nhưng trấn tĩnh lại liền :

- Nếu tìm anh Bằng chị đã đến nhà anh đấy

- Ừ há , vậy chị tìm anh hai em hả ?

Trúc lắc đầu:

- Tìm em

hạ Uyên hạ ly nước xuống , mắt tròn xeo :

- Tìm em ?

Yến Trúc mỉm cười:

- CHị có chuyện nhờ em

Hạ Uyên vui ve:

- Chị nói đi , chuyện có liên quan đến anh Bằng phải không ?

Yến Trúc tròn vo mắt:

- Sao em biết ?

Hạ Uyên đong đưa đôi chân:

- Chị quen em qua anh Bằng .MÀ không phải chuyện anh Bằng chị đâu tốn công tìm em

Yến Trúc thừa nhận:

- ANh Bằng hay nói em còn con nít , nhưng chị thấy em không nhỏ chút nào .

Uyên nhíu mày :

- ANh ấy nói vậy à

Trúc vô tư:

- Ừ , ảnh luôn bảo em có hành động như trẻ con

Hạ Uyên giận không thể tả , cô lầm bầm :

- Dám nói xấu sau lưng người ta, để con bé này cho anh biết thế nào là trẻ con

Trúc cười tủm tỉm:

- Em đừng giận anh ấy. Chỉ tại anh ấy luôn xem là em gái mè nheo với anh trai đó mà

Cô trề môi:

- Ai thèm làm em gái anh ta chứ

Yến Trúc xua tay:

- Thôi bỏ chuyện đó đi , chị đến đây là để mời em dự sinh nhật của chị

Hạ Uyên ngạc nhiên :

- EM hả? Chị không sợ con bé con như em làm buổi tiệc của chị mất vui hả ?

Trúc lắc đầu:

- Chị nghĩ sẽ vui hơn

- Em không biết nhà chị

Trúc háy mắt:

- Em quên em có anh trai kết nghiã đó sao

HẠ Uyên giận lẫy:

- Em không đi cùng anh ấy

Trúc hạ giọng:

- Chị muốn tạo bất ngờ cho Bằng nên không lên tiếng mời . Chị nhờ em làm cách gì đó cho anh ấy đến nhà chị . Được không?

Hạ Uyên trù chừ :

- Bảo anh ấy đi không khó nhưng em chả muốn đi với người luôn coi em như con nít

Trúc phẩy tay:

- Bảo không con nít mà mới có chút xíu đã giận rồi

Hạ Uyên nghĩ ngợi một lúc cô gật đầu :

- Được rồi để em lo

- Nhưng em đừng nói trước chuyện này nha

Hạ Uyên nheo mắt :

- Người lớn cũng lạ lùng quá ha. Sao bí mật quá vậy ?

Trúc hào hứng:

- Em nghĩ xem , một lần nào đó , em đi đâu về , trong nhà có bày sẵn một lọ hoa tươi ,một ổ bánh kem với lung linh ánh nến , đến gần ghé mắt vào ổ bánh thấy hàng chữ \"Chúc mừng sinh nhật Hạ Uyên !\". Tâm trạng em thế nào ?

Hạ Uyên vỗ tay cái bốp :

- Chắc em hét thật to cho cả thế giới này biết

- Cho nên bí mật lúc nào cũng vui

Hạ Uyên hào hứng:

- Em nghĩ anh Bằng chắc sẽ đứng như tượng đá. Rồi vì không có quà mừng anh ấy sẽ tặng chị một nụ hôn thật lãng mạn

Yến Trúc đỏ bừng mặt vì thẹn :

- Em không bé chút nào

Hạ Uyên ngơ ngác:

- Sao có lúc em trẻ con ,có lúc em thành người lớn , kì vậy chị ?

TRúc đáp liền:

- Vì vậy mới làm cho người ta đau cả đầu

Uyên cười:

- Già hay trẻ gì cũng được , em sẽ đưa anh ấy đến nhà chị một cách đường hoàng

TRúc nịnh đầm:

- Em dễ thương thật đó , tất cả chị nhờ vào em đó

- Nhưng em có điều kiện

Trúc giật mình :

- Điều kiện gì ?

Hạ Uyên xấu hổ :

- Đưa bạn em tới đó

TRúc ngẩn người:

- Bạn trai hả?

Uyên đỏ mặt gật đầu :

- Được không chị ?HẠ Uyên đâu biết cô đã làm Yến Trúc vứt đi gánh nặng trong lòng . TRúc đang rất sợ Bằng thích cô bé này , không ngờ tình thế lại hay thế này .- Được em mời luôn bạn mình đi , chị rất vui Đặt tấm thiệp lên bàn, Trúc cười thật tươi :- CHị sẽ đón em, nhớ đến nhé - Vâng !Hạ Uyên mơ màng nghĩ đến lúc được xuất hiện bên cạnh THoại như một đôi thật sự . Chắc Thoại sẽ vui lắm Cô gọi điện cho Thoại :- Alô- Hạ Uyên đây- Ồ! Là em hả ?- Em muốn gặp anh - Ngay bây giờ hả ?Cô nũng nịu:- Được không anh?- EM đã bảo, dù anh có bận đến mấy cũng đành thôi - Em chờ anh Cô tươi cười một mình. THoại đáng yêu quá, anh luôn làm cô vui khi ở gần anh , cô thấy thoải mái vô cùng Hai mươi phut sau Thoại có mặt trước cổng nhà Hạ Uyên . Cô bé tinh nghịch mặc chiếc quần Jean lửng , áo thun xanh biển . Tóc buộc nhổng lên trẻ trung - Chờ anh có lâu không cô bé ?UYên vành môi:- Vừa đủ khát cháy cổ THoại cười :- Cà fê nhé- Tuỳ anh Đưa cô bé đến quán \"Mimosa\", anh gọi một sinh tố dâu cho cô bé và cà fê cho mình - Anh không cần hỏi em uống gì hả ?Thoịa nhún vai:- Những lúc khác em thích gì anh cũng chiều . Nhưng anh thích ngắm em chúm chím chiếc ống hút , chiều anh một chút nhé Hạ Uyên mắc cỡ , cô nhùng nhằng :- Anh chọc quê em hả Thoại cười:- Anh it khi thấy em thẹn như thế này . Nếu không mau nói lý do gặp anh , anh sẽ chọc cho phát khóc Hạ uyên kêu lên:- Thì ra anh đang phá em Anh trêu:- Bộ em tưởng em hấp dẫn lắm hả ?- Ư! Hổng thèm nói chuyện với anh nữa đâu Đẩy ly sinh tố đến trước mặt cô , Thoại đùa :- Có giận ly nước hấp dẫn này không ?Hạ Uyên kéo ly sinh tố dâu lại gần , cô chúm môi hút cái chất ngọt ngọt, chua chua thơm lừng vào miệng . Thoại nhìn cô không chớp mắt :- Sao, nói được chưa ?Cô bĩu môi:- Em hỏi anh ngắm em đã chưa ?THoại phì cười :- Em cũng đáo để lắm Ha Uyên quay ngoắt đi:

- Em muốn hỏi anh một chuyện

- Em hỏi đi

Cô khẽ liếc anh :

- ANh xem em là gì hả ?

THoại nhìn sững cô, anh không ngờ cô bé lại hỏi anh như vậy . Một câu thật đơn giản , nhưng cũng không phải dễ trả lời

Thấy Thoại im lặng , Hạ Uyên nói lảng sang chuyện khác :

- NHỏ Như có ở nhà không anh. Lúc này nó với anh Hùng sao rồi ?Chắc là vui lắm

THoại chặn lời cô:

- Em muốn anh trả lời câu nào trước ?

Hạ Uyên xua tay:

- Không cần trả lời câu nào hết. Mình về thôi

HẠ Uyên đứng lên vội vã , THoại níu cánh tay cô lại :

- ANh muốn trả lời em liền lúc này

Thoại cảm nhận bàn tay cô run nhẹ trong tay anh .Giọng anh thật nhẹ thật êm

- ANh yêu em !

Hạ UYên rút mạnh tay mình lại , ủ vào áo , cô nói lớn :

- Yêu hả!

Thoại giật cả mình vì tiếng của cô làm mọi người quay lại nhìn . cô cũng quê không thể tưởng , mặt đỏ bừng như nhấp phải ly rượu mạnh

Thoại ghì tay xuống, cô im lặng làm theo . ANh thương quá nét ngượng ngùng của tuổi mới lớn . Cái miệng thường ngày tép lặn tép lội , bây giờ dính cứng vào nhau như được trám bởi keo dán sắt

- Em nghĩ sao hả Hạ Uyên ?

Cô lắc đầu :

- KHông nghĩ gì hết

- Sao hả, em không nghĩ là sẽ làm người yêu của anh hả ?

cô nhăn nhó một cách khổ sở .Lúc đầu cô hăm hở muốn biết bây giờ biết rồi lại như gà mắc tóc , đứng ngồi không yên. Cô ngập ngừng :

- Lúc thành người yêu rồi em có được tự do như bây giờ không ?

Thoại tức cười quá, anh nghiêng đầu nhìn cô :

- Vậy chứ em nghĩ sao ?

Cô hồn nhiên :

- Em nghĩ nếu em chấp nhận thì sau này nếu làm gì , nghĩ gì cũng phải được sự đồng ý của anh

Thoại siết nhẹ bàn tay mềm mại của cô:

- Chỉ một chút thôi

Đôi mắt cô tròn ra:

- Một chút là bi nhiêu ?

Thoại háy mắt:

Là lúc ra đường muốn nhìn người con trai nào phả được sự đồng ý của anh

Cô giãy nảy:

- Em không chịu

Thoại phì cười:

- Anh đùa thôi!Chỉ đơn giản nếu em chiu làm bạn gái của anh thì em không được làm bạn gái của người khác . Em làm được không Hạ Uyên ?

Cô mím môi suy nghĩ một lúc rồi đáp :

- Cho em thời gian thử được không ?

Thoại bật cười:

- Nhưng đừng làm anh đau tim đó nha

Hạ Uyên cười tươi :

- Thứ bẩy này , em với anh Bằng đi dự sinh nhật

Thoại giật thót:

- Bằng nào ?

Cô vô tư:

- Bạn của anh hai em

- Người đánh em lần đó hả ?

Uyên xua tay:

- Chỉ tại anh đấy lo lắng cho em đó thôi

- Anh nghĩ không đơn giản chỉ là lo lắng thôi đâu

- Vậy tại sao ?

Thấy Hạ Uyên còn ngây thơ trước cử chỉ ghen hờn của ngưòi con trai tên Bằng . Thoại cũng không dại gì gieo vào đầu cô một bóng hình khác . Anh cười cười:

- Chắc thường ngày em hay trêu trọc anh ta nên anh ta đánh trả thù

Cô gục gặc :

- Đúng là nhỏ mọn

- Sao em còn đi chung với anh ta ?

Cô phụng phịu :

- Không đi với anh ấy đâu có được

- Anh ta yêu cầu em như vậy à ?

- Đâu có. Sinh nhật bạn gái anh ta, chị ấy bảo phải làm cho anh ta bất ngờ

Thoại thỏ phào nhẹ nhõm:

- Anh cảm thấy bất ngờ thì có

- Bất ngờ gì chứ ?

Thoại phân tích :

- Đã là người yêu tại sao anh ta không biết sinh nhật của cô ấy là ngày nào .

- Ừ há.Sao lạ vậy cà ?

- Chác họ đang giận nhau nên cô ấy nhờ em làm nhịp cầu cho họ

Hạ Uyên vô tư:

- Em không cần biết họ giận nhau hay yêu nhau . Nhất định đêm sinh nhật chị đấy , em sẽ đi đến đó cùng anh

Thoại không hiểu:

- Anh nào? Bằng hay Thoại ?

- Cả hai. Giao anh Bằng cho chị ấy còn anh hải ở lại với em ;

Thoại véo vào mũi cô :

- Đau tim thật đấy

- Anh có đi không ?

- Nhất định rồi

- Nhớ ăn mặc thật đẹp đấy

- Đứng sau nhân vật chính chứ

- Ừm!

Ly sinh tố dâu đã cạn , cô láy ống hút đặt vào ly cà phê của Thoại , lấy hơi hút một cái , cạn khô

Thoại lắc đầu, cô cười khúc khích .

Buổi tối thứ bẩy .

Phạm Bằng còn đang nhởn nhơ nghe nhạc trong phòng riêng . Yến Trúc như có vẻ muốn chấm dứt với anh . Hạ Uyên thì đang say theo cuộc tình lạ nên anh không còn mục đích và tâm trạng nôn nao khi đêm đến .

Chuông điện thoại reo inh ỏi, anh liếc một cái rồi phớt lò như không nghe thấy . Nhưng chiếc điện thoại cứ lì lợm reo inh ỏi như trêu tức anh .Nằm dài ra giường , anh nhắm mắt bật máy ra nghe . Một tiếng quát chát chúa vang lên :

- Tắt nhạc đi !

Bằng nhỏm dậy , anh đến vặn volume nhỏ xuống:

- Ai vậy?

- Vũ....

Bằng chặn lời:

- KHỏi giới thiệu . Biết rồi !

- Anh đến nhà em liền nha

Bằng lăn qua lăn lại vẻ uể oải :

- Có việc gì ?

- Đi chơi với em

Bằng nhỏm dậy:

- Gì hả , anh có nghe nhầm không đấy ?

- Chính xác!

Bằng trêu:

- Bị đá rồi hả ?

UYên la lên:

- Anh đến liền , nhớ an mặc đẹp đó !

KHông chờ anh nói thêm lời nào , cô tắt máy . Bằng ngạc nhiên vô cùng. Cô bé này lắm trò, nhưng nhờ anh để trọc tức bạn trai thì hơi hẹp hòi với anh rồi

Chọn một bộ thật ưng ý , anh ngắm mình trong gương . Có lẽ đêm này là đêm vui nhất từ đêm anh với Yến Trúc giận nhau

Chiếc môtô của anh tăng ga lao về hướng quen thuộc . Anh chợt hồi hộp như lần đầu tiên hẹn hò vậy .

- Đến rồi hả ?

Câu nói lạnh như nước của cô làm anh choàng tỉnh . ANh cười :

- Em muốn đi đâu ?

Cô xoay người làm chiếc váy in hoa tung lên thật đẹp

- Đến nhà một người .

Bằng hấp háy:

- Ai hả?

Cô quay lại , nói rõ :

- Nhà chị Yến Trúc

Bằng ngạc nhiên :

- làm gì ?

Hạ Uyên cắn môi đoạn nói:

- Em muốn cùng anh đến đó một lần

Bằng chợt thấy thú vị . Một ý nghĩ hay , nếu cô bé cùng anh đến đó thì Yến Trúc không còn xem thường anh . Đó cũng là cách chấm dứt với cô luôn .

- Làm gì suy nghĩ lâu vậy ?

Bằng cười :

- Được đi thì đi

KHoá cửa cận thận , UYên leo lên sau lưng Phạm Bằng . Bằng thấy vui trong lòng. Chiếc xe lao đi, Uyên chúi nhủi, có tiếng cô càm ràm , rồi tay đánh thùm thụp lên lưng anh

Sinh nhật của Yến Trúc tổ chức thật linh đình, đèn và hoa được kết từ cổng vào

- Bộ định mở quán cà phê hay sau mà màu mè quá trời .

Hạ Uyên ôm cánh tay anh như sợ anh chạy trốn

- Nhà chị ấy đẹp thật y như trong truyện cổ tích .- Còn thiếuCô ngước mắt hỏi :- Thiếu gì?Bằng chỉ lên tán cây:- Một người treo lủng lẳngQuê quá xá , cô véo vào tay anh - Hôm đó , anh cũng sợ rụng rờiBằng cười :- Em cung gan lỳ ghêCô chợt hạ giọng:- Hôm đó anh xỉu thiệt hả?Bằng trêu:- Em đoán xem Cô nhớ đến nụ hôn bất chợt của mình và vòng tay ấm áp của anh , cô buông tay anh ra. Anh ngạc nhiên :- Em sao vậy, không sợ anh bỏ về hả ?CÔ hốt hoảng níu tay anh lại . Bằng không hiểu cô bé có ý định gì , nhưng dù sao được cô bé đối sử như vậy anh cũng thấy vui Vào gần bên trong thấy xe đậu san sát , anh kinh ngac:- CHuyện gì vậy Hạ Uyên ?Cô kéo anh lôi vào , miệng gọi rối rít:- Chị Yến Trúc ơi , em giao hàng đây .Phạm Bằng chợt nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật ba tầng đặt ngất ngưởng ở ghế giữa . Anh cũng chợt hiểu thái độ ân cần của Hạ Uyên . Anh nhìn cô tức giận:- Em lừa anh !Cô vô tư :- Đáng lẽ anh cảm ơn em mới phải Anh mím môi :- Em có biết....Ha Uyên xua tay:

- Em không cần phải biết để chị ấy biết anh đủ rồi . Nhiêm vụ của em là đưa anh đến đây. Anh có ngạc nhiên không?Bằng giận vô cùng, anh liếc cô :- Ngạc nhiên lắm Uyên cười khúc khích:- Chị ấy đoán không sai , anh sẽ ngạc nhiên lắm Bằng cắt ngang:- Ngạc nhiên vì em bán đứng anh CÔ bé sững sờ nhìn anh không hiểu . Anh tỏ ra bực dọc:- EM muốn anh đến , anh đã đến em còn muốn gì nữa?Cô đáp nhanh : muốn anh vui với chị ấy , còn hôn chị ấy nhân dịp sinh nhật nữa Bằng gật đầu :- Nếu em muốn anh sẽ làm Cô la lên:- Tại sao là em muốn, chẳng phải anh cũng muốn vậy sao?Thấy Yến Trúc vẹt đám bạn bè bước ra , anh nói nhanh :- ANh nói cho em biết , người hiện giờ anh thich là em , chứ không phải Yến Trúc Hạ Uyên đứng chôn chân một chỗ, hai lỗ tai lùng bùng . Điều cô muốn nghe và sợ nghe nhất đã xảy đến . Nó vừa ngọt ngào vừa chua xót . Cô không muốn làm người thứ ba giữa họ nên trốn chạy . bây giờ Bằng lại lên tiếng lúc cô đã nhận lời Thoại . Trớ trêu nào hơn thế nữa - Em đến lâu chưa hạ Uyên ?Mải thả trôi theo dòng suy nghĩ mà Thoại hỏi cô cũng không nghe - Nghĩ gì mà nhập tâm vậy nhỏ ?Thấy người ta nên ghanh tị chứ gì ?Nếu thich, em hãy cho anh biết ngày sinh , bảo đảm sinh nhật của em không thua kém ai đâu.

Hạ Uyên lắc đầu:

- Có anh , chỉ một ngọn nến , một lời chúc mừng là em hạnh phúc lắm rồi

Anh nựng nhẹ cằm cô:

- Thật không đó ?

- Thật

Cô nghe giọng nói của mình xa lạ , vô hồn . Thoại nắm bắt được trái tim nhạy cảm của cô , bèn vòng tay ôm ngang eo cô

- Anh sẽ đối sử với em thật tốt , không để em phải buồn đâu

- Cám ơn anh!

- Làm gì khách sáo vậy, mình vào đi

Ánh mắt Phạm Bằng tỏ ra khó chịu khi thấy Uyên tay trongtay với Thoại . CÒn Thoại UYên , cô cố tình nép sát vào Thoại hơn

Yến Trúc khéo léo dẫn chương trình cho buổi tiệc vui của mình . Thông qua đó , cô giới thiệu Bằng cho mọi người biết luôn.KHuôn mặt Bằng không có cảm xúc nào

Hạ Uyên cựa quậy trên ghế:

- Anh Bằng như được dán con tem lên người . bất khả xâm phạm

Thoại cười :

- Anh cũng muốn như anh ấy vậy

Hạ Uyên rut vai:

- Mất cả tự do

Thoại không vui:

- Em còn muốn người khác tán tỉnh em đeo bám khi em đã có anh hả ?

Cô bậm môi:

- Em đâu cấm được họ

- Nhưng phải có thái độ dứt khoát

Cô ương bướng:

- Nhưng em là cô gái lịch sự

- Để xem em lịch sự bao lâu

Cô chưa hiểu ý Thoại nói gì, thì bên trên tiếng hò reo cổ vũ \"Hôn đi, hôn đi \", cô thấy tim mình rối tung lên ,cô hốt hoảng la lên :

- Khoan đã!

Mọi việc như lắng đọng lại , mọi người ngo ngac nhìn. Thoại nóng nảy :

- EM làm gì vậy?

Hạ Uyên chen lấn đám đông tiến lên trên . Cô không nhìn Bằng mà nhìn Yến Trúc:

- Hôm nay sinh nhạt chị, đáng lẽ anh Bằng có quà cho chị nhưng do chị muốn tạo bất ngờ cho anh ấy nên anh ấy không chuẩn bị . Về quà em sẽ tặng chị thay anh ấy . CÒn hôn nhau, em xin hãy tôn trọng em . Ở đây có lẽ em là nhỏ nhất, em không muốn nhìn thấy cảnh ấy, em xấu hổ . Mong chị và anh ấy hãy nén lại , dành cho nhau lúc khác vậy .

Tiếng vỗ tay và tiếng cười rền vang . Hạ Uyên nói to:

- Mọi người đồng ý không ạ?

- Đồng ý . Đồng ý!

hạ Uyên tháo xâu chuỗi trai đeo ở cổ đeo vào cho Yến Trúc. Cô tinh nghich:

- Chúc chị xinh nhật vui vẻ. Món nợ lúc nãy , sau này tha hồ chị đòi anh ấy

Yến Trúc không vui nhưng không dám lộ ra

- Cám ơn Hạ Uyên

Không nhìn Bằng , cô lẩn nhanh xuống dưới. Thoại tra vấn liền:

- Em sợ xấu hổ hay sợ điều gì khác vậy Hạ Uyên ?

Bưng má , cô lắc đầu:

- Em không biết

Thoại mất bình tĩnh:

- Em biết rất rõ Uyên ạ .Em không muốn họ hôn nhau , không phải em xấu hổ, mà là em không đồng ý .

Uyên trợn mắt :

- Anh nói gì ?

- Anh nói em đang ghen

Như giọt nước làm tràn ly , Uyên giận không thể tả, cô gắt lên :

- Em là vậy đó, em ích kỉ , em nhỏ nhen . Anh đừng quan tâm đến em nữa

Thoại cố nén giận , anh ôn tồn :

- Anh không nói em như vậy , anh chỉ muốn nói em đang che giấu một tình cảm

Cô ương nghạnh :

- Em không có

- Vây hai người họ yêu nhau, hôn nhau có gì sai ?

Giận đỏ mặt , Hạ Uyên lý sự :

- Vì như anh nói , họ đang giận nhau , nhờ em làm nhịp cầu cho họ . Em sợ đây chỉ là chủ ý của chị yến Trúc, còn anh Bằng thì không như vậy . Khác nào em làm cho anh Bằng khó xử

- Em nguỵ biện . Lúc nãy em có nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc của Phạm Bằng khi mọi người đề nghị anh ta hôn Yến Trúc không? Hạ uyên nghi nghờ :

- có như vậy à ?

- Cơn ghen hờn đã làm mờ lý trí của em rồi

Cô nói khẳng định :

- Không có, lúc nãy anh ấy đã nói với em là anh ấy....

Cô chợt im bặt. Thoại hỏi dồn :

- Nói sao hả?

Hạ Uyên xuống giọng :

- Anh ấy sẽ đánh chết em nếu em còn làm chuyện tào lao như thế

Thoại phì cười chỉ về phía trên

- Em nhìn đi , anh ấy sẽ cám ơn em thì có

Theo ngón tay Thoại , Uyên nhói tim vì Yến Trúc đang tình tứ áp đầu vào ngực Phạm Bằng lướt nhẹ bản Slow tình tứ

Chộp lấy chai rượu trên bàn rót ra ly cô ực một cái. Rượu vào đến đâu , cả người cô nóng ran tới đó . Thoại phát hiện khi cô đã nốc vài ly , đầu óc hơi choáng váng

- Em điên rồi hả ?

Uyên cười :

- Ngày vui của họ mà ,em với anh cụng ly một cái

KHông chờ Thoại đồng ý , cô lại nốc tiếp . Thoại đành dìu cô ra ngoài , gọi taxi cho cô , anh hộ tống cô về nhà .

Chiều chưa ăn gì cô lại uống nhằm rượu mạnh nên mau say . Thoại khó khăn lắm mới đặt được cô lên salong

Thoại còn đang lúng túng chưa biết làm gì thì đã nghe tiếng xe mô tô lao vút vào đến tận hàng hiên

- Hạ Uyên đâu ?

Phạm Bằng bế xốc cô lên đưa vào phòng . Anh lau mát cho cô , tìm cách cho cô nôn ra . Sau đó anh đắp ấm cho cô

Thoại vẫn còn ngồi ngoài phòng khách. Bằng ngồi đối diện :

- Tôi phải xưng hô thế nào đây ?

Thoại lịch sự :

- Tôi tên Thoại là anh họ của bạn Hạ Uyên

- Còn tôi ........

Thoại chặn ngang :

- Phạm Bằng

Bằng ngạc nhiên :

- Anh biết tôi hả?

Thoại mai mỉa :

- Anh chở nên nổi tiếng sau cái đêm gặp em họ tôi

Bằng lừ mắt nhìn Thoại :

- Anh luôn hạ đối thủ bằng cách này à

Thoại cười nửa miệng:

- Tôi chưa xem anh là đối thủ của tôi

Bằng liếc Thoại:

- Anh có tự tin quá không

- Nếu anh không dùng trách nhiệm của Xuân Minh đeo bám Hạ Uyên .Tôi nghĩ Yến Trúc thích hợp với anh hơn

Bằng cười khan:

- Vậy à ! Tôi vẫn chưa nhìn thấy tình yêu của anh vương lên mắt cô bé . Chả lẽ cô bé khéo che giấu vậy sao ?

Thoại đứng lên :

- Thời gian vẫn còn dài , chúng ta chưa biết ai sẽ về đến đích

Bằng lịch sự :

- Cám ơn anh đã đưa Uyên về

Thoại châm chọc :

- chúng ta nên chờ Hạ Uyên lên tiếng đi . Chào

Đóng cửa lại , Bằng cảm nhận rõ giọng khiêu khích của Thoại và anh biết rằng anh ta là đối thủ đáng ghờm của anh . ồ Hạ Uyên có nói gì với mình đâu mà mình tự nhận là đối thủ của Thoại chứ . Mình trở lên đểnh đoảng từ bao giờ vậy?

Hạ Uyên ơi , cô bé làm hồn anh liêu xiêu mất rồi .