Chương 1
- “Anh Nam, anh Nam ơi...”Tiếng đập cửa phòng thùm thụp làm tôi giật mình tỉnh giấc. Toàn thân tôi đau ê ẩm, đầu óc quay mòng mòng. Trận say đêm qua đã làm tôi gần như kiệt sức. Đưa mắt nhìn đồng hồ: 10h sáng. Tôi đã ngủ một giấc thật dài. Đôi mắt tôi vẫn cay xè khi phải cố mở ra vì tiếng người gọi ngoài cửa. Tôi nhắm mắt lại và nằm thêm giây lát. Tôi không vội vì tôi biếằng, người ngoài cửa là Bảo Ngọc.
Từ ngày tôi lên thành phố này sống, ngoài những thằng bạn thân thi thoảng đến đây chè chén tới say mèm, hầu như căn phòng này không còn ai khác ghé thăm ngoài Bảo Ngọc. Đó là chuyện tôi chẳng lấy gì làm lạ. Phải rất khó nhọc tôi mới nhấc được người ra khỏi giường. Vừa khẽ mở cánh cửa ra, tiếng Bảo Ngọc đã lanh lảnh vang lên:
- “Tèn... Tén... Ten, cháo gà đây, em mang cháo đến cho anh. Anh Dũng bảo đêm qua anh lại uống say thế nên...”
Bảo Ngọc còn chưa nói hết câu tôi đã chặn họng:
- “Em đến đây làm gì?”
- “Thì mang cháo cho anh”.
Bao năm qua Bảo Ngọc vẫn thế, dù tôi có bực dọc đến thế nào, có tiếp cô ấy bằng thái độ ra sao thì cô ấy vẫn luôn tươi cười và trả lời theo cách mà cô ấy thấy thích.
- “Nhưng anh mệt không muốn ăn. Giờ anh chỉ muốn được ngủ. Em về đi”.
Nhanh như cắt, mặc cho tay tôi đã chắn ngang cửa để ngăn không cho Bảo Ngọc bước vào căn phòng, cô ấy cúi người luồn dưới tay tôi rồi chạy biến vào phòng. Tôi nhìn cô ấy trong cảm giác bất lực. Lúc nào Bảo Ngọc cũng khiến tôi phải khó chịu vì sự hồn nhiên và bất chấp thái độ củôi. Tôi mở toang cánh cửa phòng để tránh cho người khác hiểu lầm rồi mệt nhọc về giường ngồi.
Bảo Ngọc nhanh thoăn thoắt đặt cặp lồng cháo xuống bàn, múc ra bát và quay lại giục tôi:
- “Anh dậy đánh răng rửa mặt đi rồi ăn cháo cho khỏi nguội. Còn em, em sẽ phải dọn giúp anh cái bãi chiến trường này. Trông nó ghê quá”.
Vừa nói Bảo Ngọc vừa đưa mắt nhìn căn phòng bề bộn củôi bằng ánh mắt ái ngại. Tôi tiến về phía phòng tắm:
- “Em cứ để đấy. Anh không khiến!”
Tôi nói vậy nhưng cô ấy mặc kệ. Việc tôi nói cứ nói, cô ấy làm cứ làm. Mà dường như tôi cũng quen với việc mình nói cho có lệ còn nghe hay không là chuyện của cô ấy. Vì thế, tôi đánh răng xong ra ngồi ăn cháo, còn Bảo Ngọc vẫn cần mẫn làm công việc mà cô ấy thích. Tôi không nói với Bảo Ngọc một câu nào.
Tôi ngồi nhìn Bảo Ngọc từ phía sau. Cô ấy làm hết việc này đến việc khác. Chỉ trong chốc lát căn phòng chẳng khác nào cái ổ chuột củôi đã trở nên gọn gàng hơn. Còn tôi vẫn ngồi vắt chân lên ghế xem ti vi, việc mà Bảo Ngọc làm không hề khiến tôi cảm thấy cảm động. Mà ngược lại, tôi chỉ thấy khó chịu thôi.
Bảo Ngọc là em gái Dũng – bạn thân củôi. Tôi được bố mẹ cho lên thành phố học từ năm lớp 10. Đó cũng là lúc tôi quen và chơi thân với Dũng. Chúng tôi học với nhau suốt 3 năm cấp 3 rồi 4 năm đại học, tình cảm chẳng khác nào anh em ruột. Cũng chính bởi vì thế mà giờ đây tôi mới khó xử với Bảo Ngọc vì cô bé đem lòng yêu tôi. Mà tôi thì ghét điều đó.
Bảo Ngọc 24 tuổi, gương mặt và dáng người đều đẹp. Trong đám bạn bè chung củôi và Dũng cũng có ối kẻ lăn xả vào cô bé nhưng không hiểu sao Bảo Ngọc lại chỉ chết mê, chết mệt tôi. Mặc cho bao năm qua, tôi chỉ là một thằng si tình nhưng không được đáp lại, Bảo Ngọc vẫn tìm cách tiếp cận tôi bằng mọi giá. Tôi mệt mỏi với của Bảo Ngọc. Có đôi lúc tôi muốn đuổi Bảo Ngọc ra khỏi căn phòng để mặc mình lại với cảm xúc mà mình thích nhưng tôi lại không làm được vì tình bạn với Dũng.
Tôi để Bảo Ngọc thích làm gì thì làm trong căn phòng của mình, tôi lên giường, mở điện thoại ra ngắm. Trong đó, có hình ảnh của người con gái tôi yêu: Hà Thương.
Tôi có lẽ là một gã đàn ông ngu ngốc khi hơn 5 năm qua ôm ấp một mối tình trong vô vọng mà vẫn mù quáng tiếp tục theo đuổi. Tôi không dừng lại được dù trái tim tôi chằng chịt những vết thương từ cuộc tình này. Hà Thương hơn tôi 4 tuổi. Khi mà tôi mới chỉ là chàng sinh viên năm nhất thì cô ấy đã chuẩn bị rrường. Chúng tôi quen nhau trong một lần đi làm tình nguyện cùng đoàn trường. Chính tôi cũng không hiểu cái sức mạnh ghê gớm nào đã khiến tôi phải lòng ánh mắt của người con gái đó. Để rồi 5 năm đã qua đi, tôi chưa một ngày thôi khoắc khoải về Hà Thương.
Cả đám bạn thân củôi đều biết chuyện đó. Trong mắt tôi, dường như không còn người con gái nào khiến tôi có thể để ý đến ngoài Hà Thương. Dũng biết điều đó và Bảo Ngọc cũng vậy. Trong lòng tôi luôn đau đáu về Hà Thương, chỉ tiếc là cô ấy chưa bao giờ cho tôi một cơ hội.
Hà Thương đã từng có người yêu và cuộc tình đó cũng khiến cô ấy trở nên tàn tạ. Người yêu của Hà Thương là một gã Sở Khanh, sau khi hắn đã chán chê với những điều mà cô ấy dâng tặng, hắn ra đi. Cái khoảnh khắc đó tôi đã nghĩ mình có cơ hội để được bên cô ấy nhưng Hà Thương càng từ chối tôi quyết liệt hơn. Cô ấy càng tìm cách chạy xa khỏi tôi thì tôi càng xích lại gần. Tôi cần phải che chở cho người con gái yếu đuối đó. Cô ấy cần có một bờ vai để dựa vào.
Tôi nhắm mắt lại và cảm thấy lòng mình quặn thắt. Đã 5 năm với mối tình đơn phương này mà sao tôi vẫn không quen được với cảm giác đó. Và rồi tôi giật bắn mình khi âm thanh củhứ gì đó đổ vỡ vang lên:
- “Em... Em xin lỗi vì đã làm vỡ nó...”
Tôi chồm dậy với sự tức tối trong lòng. Là tấm ảnh để bàn có hình Hà Thương. Tôi hét lên vào mặt Bảo Ngọc:
- “Em để cho tôi yên được không? Tôi phải nói đến bao giờ thì em mới chịu buông tha cho tôi đây. Em đừng làm tôi khó xử với Dũng nữa. Xin em đấy. Tôi không yêu em. Với tôi, em chỉ là em gái mà thôi, chỉ thế thôi không hơn, không kém”.
Bảo Ngọc đưa cặp mắt nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt đầy giận dữ củôi. Cô bé vẫn nói bằng cái giọng điệu mà bấy lâu nay cô bé thường nói:
- “Sao anh lại phải khó xử với anh Dũng? Hai người là bạn thì cứ tiếp tục là bạn. Còn em, em chỉ là một cô gái, em không phải là em gái của anh vì... Em đâu có cùng cha, cùng mẹ gì với anh đâu”.
Bảo Ngọc vẫn tưng tửng như vậy rồi nhìn tôi và cười lém lỉnh. Nhưng tôi có cảm giác trong lòng cô ấy cũng có chút gì đó xót xa. Tôi níu chặt bờ vai Bảo Ngọc, hướng cô ấy nhìn thẳng vào tôi:
- “Em nghày, anh không yêu em, anh chỉ yêu...”
Tôi còn chưa nói hết câu, Bảo Ngọc ghì chặt lấy tôi và hôn. Tôi thực sự bị giật mình vì điều đó. Tôi đứng trơ ra để ọi chuyện ngoài tầm kiểm soát. Nụ hôn thật lạ. Nó nồng nàn và mãnh liệt từ phía Bảo Ngọc nhưng với tôi nó chỉ là một cảm giác đầy tức tối. Chỉ trong giây lát, tôi đẩy vội Bảo Ngọc ra. Tôi định sẽ lớn tiếng với cô ấy nhưng đôi mắt cô ấy nhìn tôi trân trân khiến tôi không nói được gì. Khi mà tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau nụ hôn bất ngờ ấy, một giọng nói vang lên từ phía cửa:
- “Xin lỗi, có lẽ tôi đã đến không đúng lúc”.
Giọng nói ấy, cách xưng hô đó quen lắm. Tôi giật mình quay ra. Tôi không tin vào mắt mình: Hà Thương. Trời ơi, nụ hôn ban nãy, cái nhìn của Hà Thương...? Cô ấy đã thấy tất cả rồi...