Chương 1
Chương 1Tôi đã tỉnh lại bao lâu? Trời sáng chưa?
Tôi cảm thấy thật khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra đêm qua? Chúa ơi, đầu tôi đau quá. Được rồi, tôi sẽ không bao giờ uống nữa, không bao giờ.
Tôi thấy chóng mặt đến mức không nghĩ nổi nữa, nói gì đến...
Ôi. Tôi đã tỉnh lại bao lâu?
Đầu tôi nhức nhối và có cảm giác mơ hồ. Miệng tôi khô rát. Đây là dư vị cơn say tệ hại nhất tôi từng trải qua. Tôi sẽ không bao giờ uống nữa, không bao giờ.
Đó có phải là một giọng nói?
Không, tôi phải ngủ...
Tôi đã tỉnh lại bao lâu? Năm phút? Có lẽ nửa tiếng? Thật khó nói.
Mà, hôm nay là thứ mấy?
Trong giây lát, tôi chỉ nằm yên. Đầu tôi vẫn đau như búa bổ từng chặp, như bị khoan bằng máy khoan bê tông loại lớn. Cổ họng tôi khô rát còn mình mẩy đau ê ẩm. Da tôi như giấy ráp.
Đêm qua tôi đã ở đâu? Đầu tôi làm sao vậy? Như thể có một làn sương mù buông xuống mọi thứ.
Tôi sẽ không bao giờ uống nữa. Chắc tôi bị ngộ độc rượu hay gì đó. Tôi cố gắng hết sức để nhớ về đêm trước, nhưng mọi thứ xuất hiện trong đầu tôi toàn những điều ngớ ngẩn. Ký ức và hình ảnh cũ trong quá khứ lóe lên theo trật tự ngẫu nhiên, như thể một loại iPod chạy trong đầu tôi.
Hoa hướng dương đung đưa dưới nền trời xanh...
Amy hồi mới sinh, trông như một khúc xúc xích hồng nhỏ xíu trong chăn...
Một đĩa khoai tây chiên mặn trên chiếc bàn gỗ tròn; ánh nắng mặt trời nóng rực trên cổ; bố tôi đội mũ Panama ngồi đối diện, phun khói xì gà và nói với tôi "Ăn hết đi, con yêu..."
Cuộc thi nhảy bao bố ở trường. Chúa ơi, đừng có là ký ức này chứ. Tôi cố gắng ngăn chặn, nhưng đã quá muộn, nó bỗng tràn ngập. Tôi mới bảy tuổi, đó là ngày hội thể thao, và tôi chạy trước mọi người cả dặm, nhưng thật khó chịu khi phải ở phía trước nên tôi dừng lại chờ các bạn. Họ đuổi kịp, rồi thế nào mà trong đám lộn xộn đó, tôi vấp ngã và rốt cuộc về cuối cùng. Tôi vẫn còn cảm thấy sự bẽ mặt, nghe thấy tiếng cười, cảm thấy bụi trong cổ họng, mùi vị chuối...
Chờ chút. Bằng cách nào đó, tôi buộc não mình phải đứng yên trong giây lát.
Chuối.
Qua làn sương mù, một ký ức khác mơ hồ xuất hiện. Tôi cố gắng một cách tuyệt vọng để nhớ lại, để với tới nó...
Có thế chứ. Được rồi. Cốc tai chuối.
Chúng tôi uống cốc tai chuối ở một câu lạc bộ nào đó. Tôi chỉ nhớ được có thế. Món cốc tai chuối tệ hại. Họ đã cho cái quái gì vào trong thứ nước uống đó chứ?
Tôi không mở nổi mắt. Mí mắt tôi nặng trình trịch và cứ dính chặt xuống, như cái lần tôi dùng lông mi giả với thứ keo dán vớ vẩn mua ngoài chợ, để rồi sáng hôm sau loạng choạng vào buồng tắm và thấy một mắt bị keo dính chặt vào cái thứ trông như một con nhện chết. Hấp dẫn lắm, Lexi.
Một cách thận trọng, tôi đưa tay lên ngực và nghe tiếng sột soạt của tấm chăn. Âm thanh không giống như cái chăn ở nhà. Và có mùi chanh lạ lùng trong không khí, còn tôi thì mặc chiếc áo phông vải bông mềm mại mà tôi không nhận ra. Tôi đang ở đâu? Chuyện quái gì...
Trời. Tôi không ngủ với người khác đấy chứ?
Ái chà. Chẳng lẽ tôi đã phản bội Dave Kém cỏi? Tôi đang mặc chiếc áo phông ngoại cỡ của anh chàng nóng bỏng nào đó, mà tôi đã mượn để mặc ngủ sau khi chúng tôi làm tình say đắm cả đêm, và đó là lý do tôi cảm thấy thâm tím và nhức khối khắp người...
Không, trong đời tôi chưa từng phản bội. Chắc tôi đã ở lại qua đêm với một cô bạn hay gì đó. Có lẽ tôi sẽ dậy, tắm qua...
Nỗ lực hết sức, tôi cố gắng mở mắt và nghiêng đầu đi một chút.
Khỉ thật. Chuyện quái gì...
Tôi đang nằm trong một căn phòng tối lờ mờ, trên một cái giường sắt. Có một bảng các nút bấm bên tay phải, một bó hoa trên chiếc bàn đầu giường. Hít mạnh một cái, tôi thấy một ống truyền cắm vào tay trái, gắn với một túi chất lỏng.
Chuyện này rất không thực. Tôi đang ở trong bệnh viện.
Chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra?
Tôi cố gắng khích lệ bộ não, nhưng nó hoàn toàn là một quả bóng lớn, ngốc nghếch, trống rỗng. Tôi cần một tách cà phê đặc. Tôi cố gắng nhìn quanh phòng để lần tìm manh mối, nhưng mắt tôi không muốn nhìn. Nó không muốn thông tin. Nó chỉ muốn thuốc nhỏ mắt và ba viên giảm đau. Một cách yếu ớt, tôi ngả xuống gối, nhắm mắt lại, và chờ một chút. Cố lên. Tôi phải nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Tôi đâu thể nào say thế?
Tôi cố bám lấy mảnh ký ức duy nhất đó như một hòn đảo giữa đại dương. Cốc tai chuối... cốc tai chuối... nghĩ kỹ đi... nghĩ đi...
Nhạc của Destiny’s Child. Đúng thế! Vài ký ức nữa đang bắt đầu trở lại với tôi. Từ từ, từ t mảnh. Khoai tây chiên pho mát. Những cái ghế rẻ tiền ở quầy bar với lớp nhựa đã nứt toác hết.
Tôi đi chơi với mấy cô bạn cùng chỗ làm. Tại cái câu lạc bộ ngớ ngẩn có đèn nê ông màu hồng trên trần ở... đâu đó. Tôi nhớ đã nhâm nhi ly cốc tai, tâm trạng vô cùng đau khổ.
Tại sao tôi lại buồn thế nhỉ? Chuyện gì đã xảy ra...
Tiền thưởng. Tất nhiên. Một sự thất vọng lạnh lẽo quen thuộc bóp nghẹt bụng tôi. Và Dave Kém cỏi không hề xuất hiện. Một cú đánh kép. Nhưng tất cả những điều đó đều không giải thích được tại sao tôi lại ở trong bệnh viện. Tôi nhíu mày, cố gắng tập trung hết sức. Tôi nhớ đã khiêu vũ điên cuồng với Kylie và hát "We Are Family" (Chúng ta là một gia đình) với cái máy karaoke, cả bốn chúng tôi, tay trong tay. Tôi còn lờ mờ nhớ đã lao ra đón taxi.
Nhưng xa hơn nữa... chẳng có gì. Hoàn toàn trống rỗng.
Thật lạ lùng. Tôi sẽ nhắn tin cho Fi hỏi xem chuyện gì xảy ra. Tôi với sang cái bàn, và nhận ra điện thoại không có trên đó. Trên ghế hay trong ngăn kéo tủ cũng không.
Chúa ơi. Hay tôi đã bị trấn lột? Chắc chắn là thế. Một thằng nhóc nào đó mặc áo liền mũ đã đập vào đầu tôi và tôi ngã xuống phố, và họ đã gọi xe cấp cứu và...
Một ý nghĩ còn khủng khiếp hơn choán lấy tôi. Lúc đó tôi mặc đồ lót nào vậy?
Tôi không thể không rên rỉ khe khẽ. Chuyện này có thể cực kỳ tồi tệ đây. Có thể là chiếc quần lót màu xám quá đát và chiếc áo lót mà tôi chỉ mặc khi giỏ quần áo bẩn đã đầy. Hay cái quần lọt khe vàng nhạt đã bạc phếch, sờn viền, và có hình Snoopy?
Chắc chẳng thể là thứ gì đó sang trọng. Ý tôi là, chẳng dùng loại đó cho Dave Kém cỏi làm gì - sẽ thật phí phạm. Nhăn mặt, tôi xoay đầu từ bên này sang bên kia - nhưng tôi không nhìn thấy bất cứ thứ quần áo nào hay bất cứ thứ gì. Chắc bác sĩ đã đốt hết trong Lò thiêu Bệnh viện đặc biệt dành cho Đồ lót Quá đát.
Và tôi vẫn chẳng hề biết mình đang làm gì ở đây. Cổ họng tôi rát vô cùng và tôi thèm đến chết một cốc nước cam mát mẻ ngon lành. Giờ khi tôi nghĩ đến chuyện đó, bác sĩ và y tá đâu hết cả rồi? Nếu tôi đang chết thì sao?>
"Xin chào?" tôi yếu ớt gọi với ra. Giọng tôi nghe như người ta kéo cái bàn mài kim loại trên sàn gỗ. Tôi chờ tiếng trả lời, nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng. Tôi chắc không ai nghe thấy tôi qua lớp cửa dày.
Sau đó, tôi chợt nghĩ ra là phải bấm vào một nút trên cái bảng nhỏ. Tôi chọn nút bấm trông như hình người, và cửa mở sau vài phút. Hiệu quả rồi! Một cô y tá tóc màu xám mặc đồng phục xanh sẫm bước vào và mỉm cười với tôi.
"Chào Lexi!" cô nói. "Cô thấy ổn chứ?"
"Ừm, cũng ổn, cảm ơn. Tôi khát. Còn đầu thì đau."
"Tôi sẽ lấy thuốc giảm đau cho cô." Cô mang cho tôi một cốc nhựa đầy nước và giúp tôi ngồi dậy. "Cô uống thứ này đi."
"Cảm ơn," tôi nói sau khi nuốt ngụm nước. "Vậy... Tôi đoán mình đang ở trong bệnh viện? Hay là một thẩm mỹ viện công nghệ cao?"
Cô y tá mỉm cười. "Xin lỗi. Bệnh viện. Cô không nhớ tại sao phải tới đây ư?"
"Không." Tôi lắc đầu. "Nói thực, tôi hơi bị choáng."
"Đó là vì cô bị đập khá mạnh vào đầu. Cô có nhớ gì về vụ tai nạn đó không?"
Tai nạn... tai nạn... Và đột nhiên, tôi nhớ lại mọi chuyện một cách nhanh chóng. Tất nhiên. Chạy tới chỗ taxi, đá lát hè trơn ướt vì trời mưa, trượt trên đôi bốt rẻ tiền ngu ngốc của tôi...
Chúa ơi. Chắc tôi đã đập đầu thực mạnh.
"Có. Tôi nghĩ vậy." Tôi gật đầu. "Phần nào. Vậy... bây giờ mấy giờ rồi?"
"Tám giờ tối rồi."
Tám giờ? Ôi trời. Tôi đã bất tỉnh cả một ngày trời?
"Tôi là Maureen." Cô cầm lấy cốc nước từ tay tôi. "Cô mới được chuyển đến phòng này vài tiếng trước. Cô biết đấy, chúng ta đã nói chuyện vài lần."
"Thật sao?" tôi nói, ngạc nhiên. "Tôi đã nói gì?"
"Cô nói hơi ngọng nghịu, nhưng cô cứ liên tục hỏi xem cái gì đó có ‘quá mát’." Cô nhíu mày, trông hơi lúng túng. "Hay quá đát?"
Tuyệt thật. Tôi không chỉ mặc đồ lót quá đát, tôi còn nói chuyện đó với người lạ.
"Quá đát?" Tôi cố gắng vờ ngơ ngác. "Tôi cũng không hiểu tôi nói gì nữa."
"Bây giờ cô nói năng có vẻ hoàn toàn mạch lạc rồi." Maureen vỗ chiếc gối của tôi cho phồng lên. "Cô còn cần gì khác nữa không?"
"Tôi muốn uống nước cam, nếu có. Tôi không thấy điện thoại của tôi đâu, cả túi xách nữa."
"Tất cả những đồ có giá trị của cô đều được cất ở một nơi an toàn. Tôi sẽ kiểm tra." Cô đi ra ngoài và tôi nhìn quanh căn phòng yên tĩnh, vẫn còn choáng váng. Cảm giác như tôi mới ghép được một góc nhỏ xíu của trò chơi xếp hình. Tôi vẫn không biết mình đang nằm trong bệnh viện nào... làm thế nào mà tôi lại ở đây... Đã có ai báo với gia đình tôi chưa? Và còn điều gì đó khác nữa làm tôi day dứt như có làn sóng dội vào...
Tôi đã rất nóng lòng được về nhà. Đúng. Đúng thế. Tôi cứ nhắc đi nhắc lại rằng tôi cần phải về nhà, vì tôi phải dậy sớm ngày hôm sau. Bởi vì...
Ôi không! Ôi, mẹ kiếp!
Đám tang của bố tôi. Đám tang ngày hôm sau, lúc mười một giờ. Nghĩa là...
Chẳng lẽ tôi đã bị lỡ mất? Theo bản năng, tôi cố gắng ra khỏi giường, nhưng ngay cả chuyện ngồi dậy cũng đã khiến đầu tôi quay cuồng. Cuối cùng, một cách miễn cưỡng, tôi nằm lại xuống giường. Nếu bị lỡ đám tang, thì cũng đã lỡ rồi. Bây giờ tôi chẳng thể làm gì về chuyện đó nữa.
Cho dù tôi cũng không thực sự hiểu rõ về bố mình. Ông chưa từng gần gũi tôi nhiều; thực tế thì ông có vẻ giống một ông bác hơn. Kiểu một ông bác tinh nghịch hay trêu chọc, thường cho ta kẹo vào Giáng sinh, lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu và thuốc lá.
Chuyện ông mất cũng chẳng phải là cú sốc kinh khủng lắm. Ông phải làm đại phẫu thay tim nhân tạo, và mọi người đều biết chuyện đó có rủi ro 50-50. Nhưng dù vậy, lẽ ra tôi vẫn nên có mặt ở đó, cùng với mẹ và Amy. Amy mới chỉ mười hai tuổi - một cô bé mười hai tuổi rụt rè. Bỗng nhiên, tôi hình dung ra con bé ngồi cạnh mẹ trong nhà hỏa táng, vô cùng trang nghiêm với mái tóc đuôi ngựa, nắm chặt con sư tử xanh cũ kỹ xơ xác. Con bé chưa sẵn sàng nhìn thấy quan tài của bố mình, khi mà chị gái nó không có ở đó để nắm chặt tay nó.
Khi tôi nằm đó, hình dung cảnh con bé cố gắng tỏ ra dũng cảm và người lớn, tôi bỗng cảm thấy một giọt nước mắt lăn xuống mặt. Hôm nay là đám tang của bố tôi, thế mà tôi nằm đó trong bệnh viện, với cái đầu đau nhức, có thể với cả cái chân gãy hay gì đó.
Còn bạn trai thì đã cho tôi leo cây đêm qua. Và tôi bỗng nhiên nhận ra rằng chẳng có ai tới thăm tôi. Đâu hết rồi những người bạn và gia đình đầy sốt sắng của tôi, ngồi quanh giường và nắm lấy tay tôi?
Cũng có thể mẹ đã tới đám tang cùng với Amy. Dave Kém cỏi thì có thể biến luôn. Nhưng còn Fi và những người khác - họ đâu cả rồi? Tôi nghĩ đến lúc tất cả chúng tôi cùng tới thăm Debs như thế nào khi cô phải cắt bỏ cái móng chân mọc vào trong. Chúng tôi gần như đã hạ trại trên sàn, và mang cho cô nào cà phê Starbuck, nào tạp chí, và thết đãi cô một đợt chăm sóc móng chân khi nó lành. Chỉ là một cái móng chân.
Trong khi tôi đã bị bất tỉnh, phải tiếp nước và đủ thứ. Nhưng rõ ràng chẳng có ai quan tâm.
Tuyệt lắm. Xuất sắc một cách... khốn kiếp.
Một giọt nước mắt to tròn nữa lại lăn trên mặt, vừa lúc cửa mở và Maureen lại bước vào. Cô bê một cái khay, và một chiếc túi nhựa dẻo có chữ Lexi Smart viết bằng mực đậm.
"Chúa ơi!" cô nói khi thấy tôi lau mắt. "Cô đau lắm sao?" Cô đưa cho tôi một viên thuốc và một cốc nước nhỏ. "Cái này sẽ giúp đỡ đau."
"Cảm ơn cô nhiều lắm." Tôi nuốt viên thuốc. "Nhưng không phải chuyện đó. Mà là cuộc đời tôi." Tôi dang rộng tay một cách tuyệt vọng. "Toàn chuyện rác rưởi, từ đầu chí cuối.">
"Tất nhiên là không đâu," Maureen an ủi. "Mọi chuyện trông có thể tồi tệ..."
"Tin tôi đi, mọi chuyện thực sự tồi tệ."
"Tôi chắc..."
"Thứ gọi là sự nghiệp của tôi chẳng đi đến đâu hết, còn bạn trai tôi đã cho tôi leo cây đêm qua, và tôi chẳng có chút tiền nào. Bồn rửa bát của tôi thường xuyên bị rò rỉ thứ nước màu nâu hôi hám xuống căn hộ bên dưới," tôi nói thêm, rùng mình nhớ đến chuyện đó. "Có lẽ tôi sẽ bị hàng xóm kiện mất. Và bố tôi vừa mới mất."
Yên lặng bao trùm. Trông Maureen có vẻ bối rối.
"Mọi chuyện nghe có vẻ... rắc rối," cuối cùng cô nói. "Nhưng tôi hy vọng mọi chuyện sẽ sớm chuyển sang hướng tốt đẹp hơn."
"Đó là điều cô bạn Fi của tôi đã nói!" Tôi bỗng hồi tưởng lại ánh mắt Fi sáng lóng lánh trong mưa. "Và nhìn này, cuối cùng tôi lại ở trong bệnh viện!" Tôi làm một cử chỉ tuyệt vọng với chính mình. "Chuyện này sẽ sớm trở nên tốt đẹp hơn bằng cách nào chứ?"
"Tôi... không chắc, cô gái." Đôi mắt Maureen đảo quanh liên hồi vẻ bất lực.
"Mỗi lần tôi nghĩ mọi thứ đều là rác rưởi... mọi chuyện còn trở nên rác rưởi hơn!" Tôi hỉ mũi và thở dài sườn sượt. "Chẳng tuyệt sao nếu chỉ một lần, chỉ một lần thôi, cuộc sống trở nên ổn thỏa một cách thần kỳ?"
"Chúng ta đều có thể hy vọng, phải không nào?" Maureen tặng tôi một nụ cười cảm thông và giơ tay đón lấy chiếc cốc.
Tôi đưa trả lại - và trong khi làm vậy, tôi bỗng nhìn thấy những cái móng tay của mình. Chết tiệt. Chuyện quái quỷ gì...
Móng tay tôi vẫn luôn bị cắn đến mức cụt lủn và lúc nào tôi cũng muốn giấu đi. Nhưng những cái móng này trông thật tuyệt. Tất cả đều gọn gàng và sơn màu hồng nhạt... và dài. Tôi chớp mắt nhìn một cách ngạc nhiên, cố gắng hình dung về chuyện đã xảy ra. Hay đêm qua chúng tôi đã đi sửa móng tay buổi tối muộn, hay c điều gì đó mà tôi đã quên mất? Tôi có dùng móng tay giả không? Chắc hẳn họ đã dùng một kỹ thuật mới tuyệt vời nào đó, vì tôi không thấy vết nối nào hết.
"À này, túi xách của cô ở trong này," Maureen nói thêm, đặt chiếc túi nhựa lên giường. "Tôi sẽ đi lấy cho cô cốc nước cam."
"Cảm ơn." Tôi ngạc nhiên nhìn chiếc túi. "Cảm ơn cả vì chiếc túi nữa. Tôi tưởng nó đã bị xoáy mất."
Dù sao, lấy lại được chiếc túi cũng là điều tốt đẹp. Nếu may mắn, điện thoại của tôi vẫn còn pin và tôi có thể gửi vài tin nhắn... Khi Maureen mở cửa đi ra, tôi cho tay vào trong chiếc túi đựng đồ, và lôi ra một cái túi Louis Vuitton có tay cầm bằng da dê, bóng loáng và trông có vẻ đắt tiền.
Ôi tuyệt! Tôi thở dài thất vọng. Không phải túi của tôi. Chắc họ đã nhầm lẫn tôi với người khác. Cứ như thể tôi, Lexi Smart, có thể sở hữu một chiếc túi Louis Vuitton.
"Xin lỗi, cái túi này không phải của tôi," tôi gọi to, nhưng cửa đã đóng.
Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc túi Louis Vuitton một lúc, tự hỏi chiếc túi này thuộc về ai. Chắc hẳn là của cô gái giàu có nào đó cùng hành lang. Cuối cùng tôi thả nó xuống sàn, ngả người xuống gối, và nhắm mắt lại.