Chương 1
Thục Vy đến thăm tôi khi tôi đi chơi về.Nhìn qua cửa sổ thấy tôi ngồi thở Phì phò trước cái quạt, Vy kêu lên :- Trời ơi thở gì nghe như bò rống thế ?Tôi vừa cười vừa mở cửa :- Còn hơn bò rống nữa . Xách cái gỏi chợ, vừa nặng về mệt chết.Vy bước vào, nhìn quanh :- Chàng đâu rồi ?- Đi làm- Mấy giờ ông ấy về ?Khoảng mười hai giờ.Tôi choàng tay qua cổ Vy thân mật kéo lại bàn khách :- Ngồi đi . Trưa nay ở đây ăn cơm với vợ chồng ta nhé.Vy ngập ngừng :- Định Thế, nhưng không biết có gì bất tiện không ?Tôi mở to mắt, ngạc nhiên :- Bất tiện gì ?- Vợ chồng son mà ta lại tới làm kỳ đà cản mũi bạn, e rằng... Tôi gạt phăng đi :- Chỉ vớ vẩn . Làm gì có chuyện đó . Vy hên ghê . My đang tính làm bún chả thịt nướng trưa nay đấy . Có Vy tiếp tay My đỡ ngại làm.Tôi lại than :- Mệt muốn chết.Vy nhìn tôi, tò mò :- Nghe bạn kêu mệt hoài ngẫy! giờ . có gì lạ thế ?Tôi mỉm cười, hơi thẹn thùng:- có bầu sáu tháng rồi nè . không thấy sao ?Vy reo lên, đứng lùi ra xa ngắm nghia tôi :- Ừ nhỉ . Tại bạn bận áo rộng thùng thình nên ta khôg để ý . Mốit ao bầu thịnh hành qúa nên chả biết cô nào là con gái, cô nào đã có chồng, cô nào có bầu thật hay bầu... thời trang nữa.Tôi phì cười xao xao trên bụng . Vy đặt tay lên bụng tôi :- Đạp dữ không ?Tôi gật đầu . Vy thắc mắc :- Chả biết con trai hay con gái nhỉ.Tôi cười cười :- Trai gái gì cũng tốt.Vy lắc đầu :- Năm nay Nhâm Tý . Nam Nhâm nữ Quý, My sinh con trai tốt nhất.Tôi gật đâu nhè nhẹ :- Ông vũ cũng nói thế . Mình mong sanh con trai cho ông ấy bằng lòng.Vy nhìn tôi bằng ánh mắt của người làm ra vẻ hiểu biết :- Nhưng My có thấy dấu hiệu gì cho thấy là sinh trai hay gái không ?Tôi làu táu :- Bụng mình gọn lắm, chắc sinh trai.Vy vuốt má tôi :- Thích ăn ngọt hay chua ?- ngọtVy kết luận tỉnh bơ :- Tồi, sanh con trai, nhất định . Tôi cười thoải mái . Vy tiếp :- Anh chàng Vũ tha hồ mà khoái . Ông ấy không thích con gái à ?- Thích nhưng vânchịu có con trai hơn :- Đàn ông là vua ích kỷ mà lại hay chê đàn bà ích kỷ.- thế mới là đàn ông.Chúng tôi vào nhà trong . Tôi lấy cho Vy một bộ cánh lụa mặc ở nhà . Vy dứng thay tự nhiên trước mặt tôi . Tình thân thic^'t bạn bè từ bao lâu vẫn còn, qua hành động tin cậy đó . Cả buổi sáng tôi thật vui nhờ Vy . có Vy, ngôi nhà bị xáo trộn hẳn lên . Rộn rã tiếng cười nói . Mọi ngày, ngôi nhà hầu như chì1m vào im lặng khi Vũ bước ra khỏi cửa . Chàng đi làm lúc tôi còn say ngủ và trời chưa tan sương mù buổi sớm . Tôi thức đậy khỏang tám giờ, lủi thủ dọn dẹp nhà hay đi chợ, âm thầm làm bếp . Xong công việc, tôi nằm đọc sách chờ Vũ đi làm về . Mãi lúc đó ngôi nhà mới vang tiếng nói . Đôi khi Vũ phải làm việc tới hai ba giờ trưa . Tôi ngủ tiếp đi vài tiếng cho đến lúc xe Vũ về đến đầu ngõ mới giật mình thức dậy . Cuộc sống của tôi nhàn rỗi và im vắng đến thế . chỉ náo động ồn ào bất chợt khi có lũ em bay bạn bè đến thăm và ở lại chơi một buổi, như Vy lúc này . Vy ngồi chẻ hộ tôi rổ rau muống sống . Ăn bún chả thịt nướng . rau muống phải tự chẻ lấy mới ngon . Rau ở hàng chẻ ba9ng` dao bào, lại bỏ hết lá ăn dai và trông mất cảm tình . Tôi thái miếng thịt ba chỉ ra từng miếng nhỏ để ướp hành tỏi nước mắm trước khi đặt vào vỉ nướng.Hai đứa vừa làm vừa nói chuyện buyên thuyên . Giá có Vũ ở nhà thế nào chàng cũng phải kêu ;- Đàn bà mà xúm vào nhau là cái miệng tươp phát ngán luôn.Vy kể tôi nghe về cuộc đấu bóng bàn thân hữu với mấy hội khác vừa tổ chức ở Câu Lạc Bộ hôm đâu tháng . Tôi nghe thật chăm chúc và chợt nổi dậy trong lòng niềm khao khát được tung hoành bay nhẩy trước chiếc bàn lưới nhỏ như lúc xưa . Vy bị đối thủ hạ giải đánh đơn nhưng thăng trong giải đôi . Kể xong Vy nói.- Phải có My thì kể như hội mình thắng vẻ vang rồi.Tôi cười nhẹ, ngồi im . Vy ngẩng lên nhìn tôi :- Hết mê đánh bóng bàn rồi à ?Tôi lắc đầu :- Không phải thế . Nhưng mình lúc này chơi bóng bàn sao nổi nữa.Vy ngật đầu, trêu:- Ừ, mình quên là hồi này My xoay ra chơi bóng rổ. Tôi ngẩn người nhìn Vy cười khúc khích và chợt hiểu. Con bé láu cá thế đấy. Tôi hét lên:- Vy mà cũng biết ngôn ngữ tối mò thế nữa à?Vy cười ròn rã:- Lớn phải khôn chứ.- Tưởng chỉ dân có chồng mới khôn thôi.Vy tinh quái:- Nó thế có nghĩa là Mỵ khôn lắm nhỉ. Biết rành loại ngôn ngữ đó là cái chắc, phải không?Tôi đỏ mặt, cúi xuống thớt thịt:- Vy hồi này... khá quá.- Chứ sao.- Lấy chồng đi.- Chả cần. Bạn bè có chồng rồi quay về dạy khôn mình luôn.Vy chợt nghiêm mặt:- Mỵ này.Tôi đáp khẽ:- Gì thế?- Ta mới có một tên bạn trai.Tôi hừ một tiếng:- Nói vậy từ trước đến giờ Vy chưa hề có bạn trai bao giờ?- Không phải thế. Người bạn trai này... đặc biệt.- À... à... - Anh chàng theo tán ta ba bốn tháng nay rồi.- Con cái nhà ai ?- Chả biết. Nhưng trông cũng khá.- Khá thế nào?- Đẹp trai kiểu.. đàn ông, không công tử bột. Có xế hộp, hình như là công chức Bộ Ngoại Giao thì phải.Tôi reo lên:- Được lắm. Công chức ấy là công chức cỡ bự. Vy ỌK. rồi chứ?Vy bĩu môi:- Việc quái gì phải vội. Anh chàng tính nết cũng được, chỉ phải cái tội nói nhiều, y như ông Vũ của bạn vậy.Tôi phì cười:- Ông Vũ là dân nhà báo nói nhiều cũng được. Còn anh chàng đó nói nhiều làm Vy bực phải không, chàng tán kỹ quá chứ gì?Vy hất đầu:- Bởi thế. Ta sợ dân ấy "ngoại giao" thôi chứ không thành thực. Còn cái bề ngoài mà ăn nhằm gì.Tôi gật đầu. Nhà Vy giầu có, đâu có cần đến chuyện tiền bạc lắm. Vy hơi kén chọn, nhưng tôi nghĩ là Vy có quyền. Nhà giầu, đẹp, học giỏi, ngoan... Vy là mẫu người cho bao kẻ ao ước. Tôi nói:- Bạn tới để khoe anh chàng chứ gì.Vy bẽn lẽn:- Khoe gì. Kể nghe chơi vậy mà.- Đừng, kể nghe thật ta mới nghe. Hắn tên gì?- Định. Khoảng ba mươi.- Tuổi lý tưởng cho người ngoại giao. Nhiều triển vọng đi ngoại quốc.- Ừ, hắn từng đi ngoại quốc ít lâu. Ở Pháp thì phải.- Thế chuyện đôi trẻ tới đâu rồi?- Anh chàng tỏ tình rồi, nhưng Vy chưa trả lời.- Bao lâu rồi?- Một tuần.Tôi kêu lên:- Định bao giờ?Vy lúng túng:- Chưa biết. Vy định tới vấn kế Mỵ đấy.Toi la làng:- Tự Vy biết Vy chứ, Mỵ làm sao biết được.Vy nhìn tôi khẩn khoản:- Nhưng qua những điều vừa kể, Mỵ có nghĩ là có thể tạm chấp nhận Định... để tìm hiểu thêm không?- Cũng được. Cảm tình của Vy với Định ra sao?- Chưa yêu, nhưng cũng thấy mến.Tôi đứng lên:- Xong rồi. Mến là xong rồi. Kể như không có gì trở ngại trên con đường tiến tới của hai trẻ, ta nhận thấy thế. Ta tác thành cho.Vy lườm tôi:- Nói nhự. mẹ người ta.Tôi cười rúc rích. Vy kể tiếp:- Anh chàng bảo nếu có ta, hai đứa sẽ tiến xa trong lãnh vực ngoại giao vì ta có đủ điều kiện đi làm ngành này.Tôi ngồi im. Vy đi làm? Chuyện ấy bỗng nhiên làm tôi xao động. Gần một năm qua tôi nghỉ ở nhà thật nhàn rỗi. Sau vụ Vũ nắm cổ lão Phó Giám Đốc định đập rồi bắt tôi nghỉ việc, tôi cũng đồng ý với Vũ là thôi đi làm, ở nhà nghỉ ngơi. Hai đứa đã "giầu to" kể từ lúc đó, tình yêu tràn đầy, vật chất tạm đủ, không có gì lo nghĩ và bận rộn. Vũ đi làm trong nôn nóng trở về bên tôi và tôi chờ đợi chàng trở về với bao mong nhớ. Tình yêu bộc lộ nồng nàn mỗi lúc chúng tôi ở cạnh nhau, khi gặp lại, dù chỉ xa nhau mấy tiếng đồng hồ.Trong miên man hạnh phúc, Vũ đột nhiên đổi ý. Chàng muốn có con. Vũ nói có con để tôi vui và bận rộn đôi chút sẽ thấy ngày bớt dài. Chúng tôi không còn bận tâm đến vấn đề kiêng cữ đề phòng gì nữa cả. Khi tôi nói cho Vũ nghe sự biến đổi của cơ thể, Vũ cười ha hả:- Rồi, anh đã buộc chặt được chân em.Tôi hỏi:- Buộc vào anh hay buộc vào chân giường ở xó nhà?Vũ nhăn mặt:- Vào anh chứ. Em chúa đa nghi.Tôi cười lặng lẽ. Mỗi khi nằm cạnh nhau Vũ thường đặt tay trên bụng tôi xoa nhè nhè. Chàng nghe ngóng, lắng tìm dấu hiệu của một nguồn sống mới dưới lớp da bụng mịn màng của tôi. Chàng thủ thỉ âu yếm:- Cho anh một đứa con thật khỏe mạnh.Tôi gật đầu:- Và thật ngoan.Dần dần bụng tôi căng cứng và lớn dần lên, nhô cao. Tôi may một loạt đồ ngắn kiểu bà bầu để mặc, không để ý chắc chắn mọi người không biết tôi đã có thai. Nỗi thẹn thùng nhẹ nhàng nào đó đã khiến tôi hành động như vậy. Ngày ngày tôi sống trong niềm hy vọng mông lung, với những ước muốn tốt đẹp cho một đứa con kiểu mẫu. Tôi bỏ quên ý muốn đi làm trở lại, được góp phần chia xẻ với Vũ những mệt nhọc, âu lo và dành dụm thêm một số tiền bảo đảm cho tương lai không rõ rệt. Cho đến bây giờ, bỗng dưng những lời Vy nói làm tôi nôn nao. Tôi buộc miệng:- Thích nhỉ. Hai vợ chồng cùng đi làm một ngành... Vy đỏ mặt nguýt tôi:- Hay chưa? Vợ chồng ai vậy?Tôi bật cười thành tiếng:- Là Mỵ nói thế. Một cặp cùng đi làm, cùng thành công thì thật là dễ chịu.Vy đẩy rổ rau đã chẻ xong lại phía tôi:- Sao bạn không đi làm lại đi?Tôi nhăn mặt:- Ông Vũ không chịu- Gan nhỉ. Chắc vẫn còn hận xừ phó giám đốc tím ruột tím gan.Tôi gật đầu. Khó lòng mà thuyết phục Vũ thuận cho tôi đi làm lại. Hơn nữa, lúc này tôi đã có thai, kiếm một việc làm thích hợp thật khó. Tôi thở ra:- Thôi, ở nhà trông con vậy.Có Vy phụ giúp, món bún chả thịt nướng hoàn tất sớm. Hai đứa kéo nhau lên nhà trên. Vy nằm dài ra giường duỗi chân thoải mái. Tôi vặn quạt chạy nhè nhẹ. Vy nhìn quanh:- Vợ chồng Mỵ sướng thật. Đầy đủ ghê.- Dành dụm mua sắm mãi mới được vậy đó.- Những vật dụng mua bằng đồng tiền do chính mình làm ra bằng mồ hôi nước mắt thật quý và ý nghĩa, Mỵ nhỉ.Tôi gật đầu:- Lúc trước ở nhà mình xài đồ của gia đình như phá của. Lấy chồng rồi sắm sửa được, mình lại nâng niu còn hơn nâng niu con mọn nữa.Chúng tôi cùng cười. Vy ngắm tôi:- Nhiều đứa có bầu trông mệt mỏi lệt bệt nản hết sức, vậy mà bạn cư phơn phởn ra. Còn xinh, còn khỏe hơn lúc thường là khác. Hèn gì ông Vũ chết mê chết mệt bạn cũng phải. Tôi tủm tỉm cười không nói. Vy tiếp:- Ngó Mỵ mát mắt ghê.- Sao mát?- Y như người vừa tắm xong. Quần áo, thân hình, tất cả toát ra một vẻ gì tươi mát. Nhiều người mới ngó thấy đã phát sốt lên vì nóng nực, luộm thuộm... Tôi không cho là Vy nói khéo. Vy xưa nay vốn thật thà và vụng nói. Vy khen mình thành thật, tôi nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn nói:- Âm mưu gì mà hôm nay bỗng khen mình kỹ thế?- Âm mưu gì? Nói thật đấy chứ.Tôi đáp:- Cám ơn.Rồi kéo chiếc va ly nhỏ ở góc bàn đặt lên giường, mở ra. Vy hỏi:- Gì thế?- Mình may sẵn các thứ cần dùng cho đứa bé.Vy à một tiếng, nhổm dậy. Hai đứa châu vào xem. Tôi trịnh trọng nâng từng thứ đặt ra giường. Những đôi bao tay, bít tất. Tã lót vuông và tréo. Áo lạnh, mũ đội đầu bằng len và sợi. Băng rốn, phấn rôm... cùng những thứ linh tinh như khăn tay, yếm rãi, kim băng. Tất cả hầu hết là màu trắng và còn lại là màu hồng nhạt.Vy kêu lên:- Trời, may nhiều thế?Tôi mỉm cười, liệt kê:- Ba chục tã vuông, bẩy chục tã chéo, năm đôi bao tay, năm đôi tất, hai bộ len, ba chục yếm rãi... Mình còn lo chưa đủ đó.Vy lại kêu lên:- Nhiều thế?Tôi lúc lắc đầu:- Ai biết đâu. Mỗi người chỉ một cách, mình làm đại.Vy mân mê những món đồ trên tay:- Đồ trẻ con xinh ghê, trông phát mê.Tôi co rút hai vai:- Cứ tưởng tượng đứa con mình nhỏ xíu mặc vào những thứ này cũng đủ thấy xinh xắc dễ thương rồi nhỉ.Vy đặt các vật dụng vào va ly trở lại và đóng nắp. Tôi bỗng nói:- Ông Vũ về đó.Vy hỏi:- Đâu?- Hai phút nữa. Về đến đầu ngõ rồi.Vy nhìn tôi thán phục:- Sợ Mỵ thật. Vợ chồng quen hơi bén tiếng có khác. Còn cách nhau cả... nửa cây số mà đã biết có nhau rồi.Hai phút sau Vũ về đến cửa nhà. Giọng chàng oang oang:- Nhất định hôm nay nhà có khách.Tôi hỏi vọng ra:- Đố biết ai?- Không đàn bà thì .. đàn ông.Tôi cười rũ ra:- Sai, con gái.Vy cũng la lớn:- Chưa thấy người đã thấy tiếng.Vũ hiện ra ở khung cửa buồng trong:- Đoán trúng phóc. Chỉ có cô Vy chứ không thể là ai khác.Vy nheo mắt:- Sao anh tài thế?Vũ bỏ chiếc kính mát lên mặt bàn:- Bí mật.Vy cố hỏi:- Hỏi thật mà!Vũ chỉ tay nhà ngoài:- Túi quít trên bàn. Cô là vua mê quít, đến nhà ai cho quà cũng cho quít thôi.Chúng tôi cười rộ. Vy cong cớn:- Nhưng tại sao anh dám đoán là Vy mua quít đến cho hai ông bà?- Kệ. Cứ đoán thế coi bô... có lời. Chả lẽ cô lại mang về nhà dù không có ý định đem cho?Vy vênh mặt:- Chứ sao. Vy mua về nhà chứ bộ.Vũ cười cười bỏ đi Vy ghé tai tôi:- Mua quít cho Mỵ đấy, lúc đến mãi vui chuyện quên khuấy đi mất.Tôi đùa:- Thật không? Hay tại ông Vũ trêu..Vy lườm tôi:- Nhỏ này..Tôi đứng lên:- Mình đi nướng thịt là vừa. Ông Vũ rửa mặt xong vào ăn liền cho nóng.Vy lại theo tôi xuống bếp. Tôi bỏ than vào chiếc lò nhỏ, đốt cháy và quạt hồng trong lúc Vy cho thịt lên vỉ nướng. Mở rỏ xuống than cháy xèo xèo bốc khói mù mịt.Vũ đang rửa mặt gần đó kêu ầm lên:- Thơm quá, nhưng chết ngạt vì khói mất thôi.Vy nói:- Bún chả thì phải thế mới ngon.tôi tiếp:- Ngửi khói trước cho thèm rồi đến lúc ăn mới thấy thú vị.Khói cuồn cuộn bốc lên cao, tỏa ra chung quanh và len lỏi lên nhà trên. Tới phiên tôi rên rỉ vì mắt cay xè:- Khói nhiều quá thể.Vy đồng ý:- Ừ, cái lò này hơi nhỏ.Vũ đứng nhìn tỉnh bơ:- Khói thơm chứ. Anh thích ngửi khói..Tôi đứng vùng dậy và Vũ ù té chạy lên nhà trên, vừa chạy vừa cười nắc nẻ. Thục Vy bảo tôi:- Hai vợ chồng vui nhỉ?- Ông ấy y như trẻ con.Vy xì một tiếng:- Còn Mỵ thì người lớn với ai.Tôi nói:- Bởi thế mới có chuyện.Khi tôi và Vy mang đĩa thịt nướng lên thì Vũ đang nằm nhắm mắt ngủ ngon lành. Tôi hét lớn:- Trời ơi, ông này quá thể.Vũ choàng dậy:- Gì thế?- Chưa ăn đã ngủ rồi. Lại sắp đổ tại đau bao tử đi.- Không. Đau bao tử thì ăn no mới buồn ngủ.- thế bây giờ là tại sao?- Tại mệt.Tôi nhăn nhó:- Anh thì chỉ giỏi kiếm cớ. Ra ăn cơm cho Vy còn nghỉ trưa nữa chứ.Vy cười cười bước ra phòng ngoài. Bữa ăn trưa đã dọn sẵn sàng. Ba người ngồi quây quần quanh chiếc bàn nhỏ.Đang ăn Vy bỗng hỏi:- Anh Vũ mặc bộ pyjâm cắt khéo nhỉ.Vũ chỉ tôi:- Tác giả đây.Tôi nói nhỏ:- Chê thì cứ chê, tôi không sợ đâu.Vy cười tươi:- Khen thật đấy chứ. Ta không ngờ bạn lắm tài thế.Tôi ngồi im, những miếng ăn trong miệng bỗng ngon hẳn lên. Nếu quả thật là tôi khéo thật? Những cái được gọi là khéo léo ấy đã làm tăng giá trị của một nàng dâu, một người nội trợ, một người đàn bà để tôi trở thành tốt đẹp trong mắt mọi người. Nhưng điều mà tôi thực tâm mong muốn bao giờ cũng vẫn là làm tất cả để được nhìn thấy hạnh phúc tràn đầy trong đời sống lứa đôi. Những khéo léo của nàng dâu đảm, một người vợ ngoan, một người đàn bà hiền thục và gì nữa chẳng biết tôi có được đủ không, nhưng riêng với Vũ tôi tin tôi đủ sức, đủ tài để chiều chuộng, thương yêu và hầu hạ chàng hết mực.Vì chàng là tất cả, tình yêu, lẽ sống và niềm hy vọng của đời tôi khi rời khỏi gia đình. Mỗi khi thấy tôi có vẻ mệt mỏi hay buồn buồn Vũ thường hỏi han săn sóc tôi:- Em cần gì không? Em nghỉ ngơi đi, có gì nặng nhọc để đấy anh làm chọ Em uống thuốc bổ thật đều đặn nhé. Em thấy gì khác lạ không?Một lô câu hỏi làm tôi phát mệt. Tôi trả lời:- Không có gì hết mà. Đàn bà có bầu thường vậy đấy, anh đừng để ý.Nhưng Vũ nhất định bắt tôi phải nghỉ ngơi, đọc sách, tránh làm việc nặng và chăm chỉ uống thuốc bổ. Uống thuốc dù là thuốc bổ - là điều tôi sợ nhất, nhưng nhìn net mặt lo lắng của Vũ tôi lại thấy tội nghiệp, ráng uống cho Vũ bằng lòng. Vũ lại dành luôn công việc giặt quần áo. Mỗi tối, trước khi đi tắm Vũ xoay trần ra, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót Crocodile trắng, ngồi chải chải vò vò một thau đầy quần áo bẩn. Trông Vũ to lớn thế mà đánh vật với thau đồ tôi không nhịn được cười. Đàn bà chân yếu tay mềm mà vò thật khéo. Còn Vũ chẳng khác đánh đô vật. Tôi nói:- Anh vò thế thì khi phơi khô, cái áo trở thành cái dẻ rách.Vũ thản nhiên:- Vò thế mới sạch.- Vậy mọi ngày em vò bẩn lắm sao?- Anh không biết. Nhưng nếu anh làm thì anh nghĩ làm thế mới sạch. Vũ thế đó, chiều chuộng, săn sóc, dễ bắt nạt nhưng cũng dễ nổi nóng và cương quyết. Con người chàng là tổng hợp của tất cả những gì gọi là mâu thuẫn. Cũng như tất cả những người đàn ông khác, Vũ cũng thích được tỏ ra độ lượng với kẻ khác, nhất là đối với vợ chàng. Tôi đã... lợi dụng đức tính đó, để bắt nạt Vũ, một tí thôi, đặc biệt trong lúc đang mang bầu đầy mệt nhọc.Vũ kiên nhẫn chịu đựng những "hành hạ" của tôi một cách dễ thương. Khi đi làm về chàng luôn nhớ mua cho tôi một gói quà nhỏ. Khi thì gói ô mai, khi thì phong chocolat, lúc túi kẹo dừa nho nhỏ. Buổi tối, bỏ cả giờ đọc báo, xem ti vi hoặc nghỉ ngơi Vũ đưa tôi về chơi bên nhà. Hình như chàng cũng hiểu rằng người con gái khi đã lấy chồng và nhất là lúc có thai, rất thích được gần kề bên mẹ, bên chị em. Những lần về nhà chơi như thế chúng tôi đã ở lại đến khuya. Tôi lê la cạnh mẹ để hỏi han những kinh nghiệm về vai trò người mẹ. Tú, Thảo quấn quít bên tôi hỏi han săn sóc đủ thứ. Tôi cảm thấy được đầy đủ và an ủi. Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt thiết tha trìu mến chứa chan. Trong đêm khuya lạnh, hai vợ chồng trở về trên con đường vắng, Vũ thường trêu tôi:- Bây giờ mà có thằng nào nhô ra đòi tiền mãi lộ là anh quẳng em, quẳng xe mà chạy à.Tôi bĩu môi:- Dám.- Chứ sao không?- Anh bỏ được xe, bỏ được em, nhưng dám bỏ Cu Tý lại không?Anh chàng cười hề hề:- A, cái đó thì không được. Con cưng của bố mà, kẻ nào đụng đến là tới số... Tôi hỏi:- Lạnh không, Vũ?- Không.- Giỏi nhỉ.Vũ thú thật:- Ruột gan anh nóng hôi hổi.Tôi ngạc nhiên:- Sao lạ thế?- Tronglúc ở nhà em, anh uống mấy ly trà nóng, toát cả mồ hôi.- Để làm gì vậy?- Tại... buồn ngủ.Tôi cười thương hại:- Thôi, từ nay ít đưa em về nhà đi nhé. Anh đau bao tử mà ăn xong đi xe ngay thế nào cũng đau nặng cho mà xem.Vũ hăng hái:- Ăn nhằm gì.Tôi ôm chặt eo chàng và úp mặt lên lưng Vũ. Gió đêm phả qua mặt, lạnh tỉnh cả người. Tôi bỗng thấy thương Vũ lạ lùng. Người đàn ông sinh ra là để bay nhẩy, rong chơi. Bây giờ bị ràng buộc vào một chỗ, một người đàn bà, với biết bao là săn sóc chiều chuộng.. vất vả thật.Tôi nói:- Từ ngày mai em không đi chơi nữa đâu.Vũ hỏi:- Em muốn làm gì?- Đan áo len cho con.- Trời đất. Có đủ rồi mà.- Đan nữa. Nếu dư thì để dành cho đứa thứ hai.Tôi dùi mặt vào lưng Vũ cười thích thú trong lúc Vũ giả bộ rên hừ hừ. Cái bụng của tôi đã đến thời kỳ không thể che đậy được nữa. Không dưng nó trở nên nặng nề và mệt mỏi quá sức. Mỗi lần Vũ nhìn tôi bước đi một cách khó khăn chàng lại trêu:- Còn đâu cái thủa mặc mini-jupe đi dạo khắp phố phường. Còn đâu cái dáng thon thon của em. Cho em hết ra đường liếc dọc liếc ngang nhé.Tôi ôm bụng lườm Vũ:- Chỉ tại anh.- Hay nhỉ.- tại anh ham có con.Vũ cười:- Bộ em không ham sao. Không ham mà mang bầu.Tôi nhăn mặt hét ầm lên cho Vũ không tiếp tục nói nữa. Lúc nào cũng vậy, Vũ có cái tật nói dai và tôi thì có tính hay la hét gắt gỏng. Thêm vào cái bầu luôn luôn hành tôi, Bỗng dưng toi đổi tính. Những tháng đầu mang thai, tôi luôn giận dỗi và cãi nhau với Vũ. Mỗi lần đưa tôi về thăm nhà Vũ lại than thở với mẹ (anh chàng khôn lắm, biết Mẹ thương nên chỉ than với Mẹ thôi). Nhưng lần này Mẹ không mắng tôi bắt nạt Vũ mà Mẹ lại nhẹ nhàng khuyên Vũ:- Con chịu khó chiều nó, nhịn nó một tí. Đàn bà có bầu con so thường hay bực bội gắt gỏng luôn như thế.Vũ nghe mẹ khuyên nên đã nhịn tôi. Mỗi lần thầy tôi nhăn nhăn là Vũ lại dịu dàng hỏi han tôi, hay săn sóc cho tôi dịu cơn bực tức đi.Buổi tối ăn cơm xong, tôi dọn bát đĩa xuống nhà. Vũ đứng cạnh nhìn tôi lăng xăng làm việc. Chàng chợt nói- Mình phải kiếm một người làm em ạ.Tôi nhăn:- Người làm làm gì. Nhà chỉ có hai người.Vũ nheo mắt đùa tôi:- Sắp sửa ba rồi chứ. Kiếm một người làm giúp đỡ em lúc sanh nở. Nó trông con cho em đi chơi không sướng hơn à.Tôi lặng thinh có vẻ xiêu lòng với đề nghị của Vũ. "Thằng bé" trong bụng chẳng hiểu buồn bực chuyện gì đạp tôi một cái đau nhói. Tôi buông chén ôm bụng rên lên. Vũ hốt hoảng:- Sao thế Mỵ?- Nó đạp em.Vũ bật cười:- Để anh đánh đòn nó. Thôi, lên nhà nằm nghỉ đi để anh rửa nốt cho.Tôi lắc đầu:- Sắp xong rồi, rửa thêm một lần nước nữa thôi.Vũ ôm cánh tay tôi cằn nhằn đùa:- Lên đi mà. Anh "xin" được rửa chén hộ em.Tôi nheo mắt:- Tại anh "xin" đấy nhé.- Ừ!- Cấm đi kể với bạn anh.- Đời nào.- Lúc cãi nhau cấm anh đem ra nói xấu em.- Không có đâu.Tôi cười bước lên nhà nằm dài xuống giường. "Thằng bé" sắp đến ngày ra đời nên nó ngoáy dữ tợn. Nó đạp tôi liên miên. Nửa đêm đang ngủ thấy nhói đau giật mình choàng dậy. Cái bụng nặng nề xoay sở thật khó khăn. Tôi bị mất ngủ trầm trọng những ngày gần đây. Nhiều đêm thức giấc một mình tôi nằm ôm bụng nhìn Vũ ngủ say sưa như trẻ thợ Lòng tôi dịu và thương chàng quá thể. Hạnh phúc của tôi đó, hạnh phúc bao năm tháng trong những ngày yêu nhau rồi lấy nhau của chúng tôi. Vũ biết là tôi yêu Vũ, nhưng chàng không thể ngờ được rằng tôi yêu chàng còn hơn cả yêu tôi. Yêu ngay từ ngày đầu, gặp chàng tôi đã linh cảm ngay cuộc đời tôi sẽ là của Vũ. Và không có gì ngăn cản được tôi bỏ lại sau lưng bao khuôn mặt con trai mê tôi, yêu tôi để chỉ biết có chàng, yêu chàng mà thôi.